
4.
Như phi đứng bên cạnh không ngờ rằng ta lại dịu giọng nói với Lý Cảnh Hoằng như thế,nhất thời quên cả khóc.
Nhân lúc nàng còn đang do dự, ta nheo mắt, cúi người xuống, nhẹ nhàng nhéo nhẹ đôi má phúng phính của đứa bé.
Tên nhóc này còn chưa biết nói, chỉ có thể “a a” vài tiếng ngây ngô.
Hóa ra đây chính là vị hoàng đế tương lai, còn Như phi lại là vị Thái hậu tương lai.
Đứa trẻ mà trước kia ta chẳng thèm liếc mắt nhìn lấy một lần, giống Lý Cảnh Hoằng y như cùng một khuôn đúc ra, xấu xí đến mức khiến người ta chán ghét.
Ta mỉm cười, giọng nói ôn hòa: “Bổn cung thấy Như phi lao lực ngày đêm chăm sóc hoàng thượng, không có dưa thời gian chăm sóc hài tử,chẳng bằng để thằng bé ở lại nơi đây, để bổn cung có thể bầu bạn với hắn, quen thuộc đôi phần cũng tốt.”
Lý Cảnh Hoằng chẳng phải luôn muốn gửi tên nhóc này vào dưới danh nghĩa của ta sao?
Lý Cảnh Hoằng cũng biết tính toán cho con quá nhỉ, trải sẵn cả đường cho thằng nhóc này đi, bởi vì, nếu nó được nuôi ở dưới danh nghĩa của ta, việc nó đăng cơ sau này sẽ thêm phần danh chính ngôn thuận.
Trước kia, ta cảm thấy đây là một sự sỉ nhục. Tại sao hài tửcủa hắn và Như phi – đóa bạch liên chết tiệt kia – lại phải do ta nuôi?
Nhưng hiện tại, khi biết Lý Cảnh Hoằng sẽ chết, ta mới ngộn ra bản thân thực sự cần một hài tử để củng cố vị trí Thái hậu của mình.
Vậy thì, ta nên làm quen với “món đồ chơi nhỏ” này sớm thôi. Dù sao, trong những năm sắp tới, khi chấp chính sau rèm, ta sẽ phải chung sống với nó mấy năm.
Như phi ngàn lần vạn lần không ngờ được rằng ta lại không trúng kế của nàng, ngược lại còn tỏ ra hứng thú với hài tử của nàng ta.
Nàng hốt hoảng theo bản năng muốn ôm lấy đứa trẻ, lắp bắp: “Hoàng hậu nương nương, con trẻ còn nhỏ, không chịu được sự chăm sóc của người.”
Ý tứ trong lời nó của ám chỉ hoàng hậu mang tiếng ác độc như ta , sẽ làm hại con trai nàng.
Ta liếc mắt nhìn Lý Cảnh Hoằng với vẻ đầy tổn thương, cố ý bày ra dáng vẻ liễu yếu đào tơ.
“Bệ hạ, người xem, chẳng phải thần thiếp không muốn chăm sóc, mà là thần thiếp bị người làm khó dễ.”
“Cũng đúng thôi. Thần thiếp biết bên ngoài vẫn luôn có những lời đồn ác ý gây hiểu lầm về thần thiếp, cảm thấy thần thiếp sẽ làm hại tiểu hoàng tử đều là chuyện thường.”
“Thần thiếp đôi lúc hành động nóng nảy, nhưng tuyệt nhiên chưa từng ra tay độc ác với một đứa trẻ nào cả”
Dù bản thân ta là người độc ác,nhưng ta khinh thường việc ra tay hại một đứa trẻ, huống chi là một đứa trẻ xấu xí.
Kế này không ngờ lại có tác dụng. Lý Cảnh Hoằng như sợ ta đổi ý, lập tức nghiêm giọng quát:
“Hoàng hậu nương nương muốn chăm sóc thằng bé, đó là phúc phận của hắn. Như phi, ngươi lấy tư cách gì nhiều lời?”
“Như phi vô lễ với hoàng hậu, phạt cấm túc trong cung nửa tháng để tự kiểm điểm, không cho phép qua lại với bất kỳ ai trong cung. Nếu tái phạm, xử phạt nghiêm khắc hơn.”
Như phi hoàn toàn bàng hoàng. Trước đây, mười lần thì đến chín lần Lý Cảnh Hoằng đều đứng về phía nàng. Lần này, hắn lại hoàn toàn đi ngược lại kế hoạch loại bỏ ta của nàng và Thái hậu.
Nàng bị hành động của hắn làm dọa sợ, hoảng hốt biện bạch: “Thần thiếp không có ý đó, chỉ lo rằng hài tử sẽ quấy nhiễu đến hoàng hậu nương nương.”
Lý Cảnh Hoằng lạnh lùng ngắt lời: “Đủ rồi. Người đâu, đưa Như phi hồi cung.”
Như phi bất ngờ ngẩng đầu, nhào đến trước chân ta, cố gắng van xin:
“Hoàng hậu nương nương, thần thiếp thật sự không có ý như vậy…”
Ta không thèm qua tâm, hai chân bước nhẹ đi qua bế hài tử trên tay, cười khẽ, để thằng nhóc vẫy tay từ biệt nàng.
“Như phi muội muội yên tâm, bổn cung nhất định sẽ coi hắn như con ruột của mình.”
Ả ta bị kéo đi, sắc mặt tái nhợt, những thủ đoạn trà xanh xưa cũ hoàn toàn vô hiệu.
Còn những lần trước ta và Lý Cảnh Hoằng vì Như phi mà cãi nhau đến mức sứt đầu mẻ trán lại được tính là gì?
Nếu biết được chuyện này từ sớm, ta đã nói những lời dễ nghe từ lâu, hắn chết sớm một chút, ta hưởng thụ sớm một chút chẳng phải tốt hơn sao?
Đứa bé xấu xí trên tay ta chảy dãi ướt hết cả tay áo. Ta lập tức giao nó cho cung nhân.
Sau đó ghét bỏ lau tay lên chăn gấm của Lý Cảnh Hoằng.
Lúc này, dòng chữ trắng xóa lại điên cuồng cuộn qua trước mắt, ta mới có thời gian nhìn rõ:
【Thật sự quá đã! Chỉ có thể dùng cách của trà xanh để trị trà xanh!】
【Triệu tỷ không hổ danh là “đệ nhất mỹ nhân điên hậu” của Đại Uyên, chỉ cần chút thủ đoạn đã lật ngược cả ván cờ!】
【Chứ gì nữa, các ngươi không nhận ra các phi tần trong hậu cung ít nhiều đều có vài phần giống Điên Hậu sao? Hắn rõ ràng yêu điên cuồng ấy chứ!】
Điều này làm sao có thể? Ta nhíu mày, trong lòng không khỏi lạnh lẽo.
Lý Cảnh Hoằng rõ ràng là người căm ghét ta nhất. Nếu không phải phụ thân ta chết vì để bảo vệ hắn, hắn sợ người đời mắng hắn là kẻ vong ân bội nghĩa, thì chỉ sợ rằng hắn đã ra tay giết ta từ lâu.
Hắn bây giờ nhẫn nhịn ta, chẳng qua vì trong cơn hấp hối dấy lên chút lòng từ bi mà thôi.
Dòng chữ kế tiếp hiện lên càng làm ta siết chặt mày hơn:
【Không biết Thái hậu đứng sau bày mưu tính kế, nhìn thấy cảnh này liệu có tức đến mức nghẹt thở hay không?】
【Thái hậu lại sắp gây chuyện rồi! Lần trước sai nhạc công quyến rũ Điên Hậu bị Lý Cảnh Hoằng xử tử, lần này lập tức an bài người mới.】
【Nếu kế hoạch thành công, Thái hậu có thể đẩy cháu gái mình lên làm Hoàng hậu.】
Nhạc công kia là người Thái hậu cài bên cạnh ta?
Trong đầu không khỏi hiện lên những lần ta và Lý Cảnh Hoằng cãi nhau đến ngươi chết, ta sống.
Ngày đó, hắn say rượu, mang theo kiếm xông vào cung của ta, sát khí bừng bừng, muốn giết người. Ta không hề né tránh, thậm chí còn lạnh nhạt bảo hắn không bằng chém ta chết luôn cho rồi.
Lý Cảnh Hoằng cười lạnh, nói :
“Giết ngươi là để ngươi có thể toại nguyện , chuyện đó bản thân trẫm sao có thể làm?”
Sau đó phất tay áo xoay người, rời khỏi. Nhưng lúc rời đi, có lẽ hắn bị những lời nói kia của ta làm tức điên đến mức hai mức đỏ gầu và còn để lại một câu :
“Triệu Khuynh, trẫm đã mở một con mắt, nhắm một con mức, chịu đựng và làm lơ đi những hành vi bất đạo cùa ngươi đến mức thế này, sao ngươi còn chưa biết đủ ?”
“Nếu ngươi đã không thèm quan tâm trẫm, vậy từ đây về sau trẫm sẽ không để ý cũng như chịu đựng ngươi nữa.”
Cũng ngày đó, Lý Cảnh Hoằng tước quyền quản lý lục cung của ta, sủng ái Như Tiệp Dư, người thanh mai trúc mã từ nhỏ. Khi nàng ta mang thai, hắn lập tức phong nàng làm Như Phi.
Nào ngờ, tất cả những điều đó đều có liên quan đến Thái hậu, vậy mà trước đây ta lại chẳng hề hay biết.
【Lần này, họa sư kia chính là được chọn dựa trên hình mẫu bạch nguyệt quang thuở thiếu thời của Triệu tỷ. Triệu tỳ chắc chắn vừa gặp đã xiêu lòng. Đến lúc đó, Lý Cảnh Hoằng lại hiểu lầm, cầm kiếm đến cung của nàng bắt gian, từ đó thất vọng hoàn toàn.】
【Triệu tỷ, hãy mở to mắt ra, nhất định không thể trúng kế của Thái hậu!】
Những thông tin, một cái so một cái càng bùng nổ, mỗi câu mỗi chữ đều khớp với sự thật trước nay ta biết.
Mấy ngày trước, trong cung quả thật có một họa sư được triệu vào.
Người này được phái đến để vẽ chân dung ta, nhưng vì tâm trạng không tốt, ta đã dời lại vài ngày.
Nói về dung mạo, ta chỉ liếc qua từ xa sau lớp rèm che, đúng là có vài nét giống người đó.
Nhưng, Bùi Văn Lan càng mang nét thiếu niên thanh thuần hơn, gương mặt vĩnh viễn không có chút xun xoe, nịnh nọt.
Ta chậm rãi tính toán thời gian, họa sư kia đúng ra hôm nay sẽ đến cung của ta.
5.
Ta cùng Lý Cảnh Hoằng chỉ ở bên nhau thêm một chốc, rồi đứng dậy cáo lui.
Hắn vươn tay giữ lấy ta, đôi mắt đen sâu thẳm khóa chặt gương mặt ta không rời.
Ta cúi người chỉnh lại chăn cho hắn, giọng nhẹ nhàng:
“Bệ hạ cứ yên tâm nghỉ ngơi, thần thiếp cần phải đến diện kiến mẫu hậu một lát”
“Bệ hạ chẳng phải luôn coi trọng đạo hiếu sao? Từ nay, thần thiếp sẽ sửa lại tính mình, thay bệ hạ hiếu kính mẫu hậu thật tốt.”
Vừa nãy người của Thái hậu mới truyền lời, ta biết ngay lão thái bà đó lại không chịu ngồi yên nữa rồi.
Thái hậu xưa nay ghét ta như nước với lửa, hàng chục năm không hề thay đổi. Mười năm trước, bà ta từng đuổi ta ra khỏi cung, nào ngờ sau này ta lại đường đường chính chính quay về.
Lần này, thấy nhi tử của bà ta dốc lòng phó thác đại cục vào tay ta, bà già kia đương nhiên không thuận mắt.
Thái hậu tham vọng trở thành Thái hoàng thái hậu, muốn hệt như những năm xưa quyền khuynh thiên hạ.
Đợi Lý Cảnh Hoằng băng hà, bà ta sẽ một lần nữa nâng một tiểu hoàng đế bù nhìn lên ngôi.
Nay biết quân cờ Như Phi đã bị phế, bà chắc chắn muốn gọi ta tới để áp chế.
Lý Cảnh Hoằng vẫn không chịu chợp mắt, chỉ muốn ta kể những câu chuyện quỷ quái rợn người như hồi trước.
Đó là chuyện từ rất lâu rồi, ta thậm chí đã quên gần hết.
Ngày ấy, phụ thân ta đưa ta vào cung tuyển tú, chẳng qua để giúp hắn củng cố ngai vàng, nhanh chóng đoạt lại quyền lực từ tay Thái hậu nhiếp chính.
Hoàng hậu, ta đã lênàm được. Nhưng phụ thân chưa kịp hưởng phúc đã qua đời, Thái hậu liền thừa cơ phế ta, đuổi ra khỏi hoàng cung.
Lúc ấy, chuyện quỷ quái kể cho hắn nghe chỉ được nửa chừng, sau khi ta trở lại cung, ta và Lý Cảnh Hoằng đã hóa thành người dưng nước lã.
Ánh nến hắt lên khuôn mặt Lý Cảnh Hoằng, làm nổi bật những đường nét nhu hòa. Ta chợt nhận ra, kỳ thực hắn không hề xấu xí.
Hàng mày đen và đậm như vẽ bằng loại mực Huy Châu thượng hạng nhất, đôi mắt thì đen trắng phân minh, sống mũi cao thẳng dưới ánh đèn đổ dài bóng tối.
Cũng phải, tiên hoàng vốn nổi danh tuấn mỹ, Thái hậu lại diễm lệ khuynh thành, sao có thể sinh ra một nhi tử xấu xí tầm thường?
Hắn nhìn ta bằng ánh mắt mệt mỏi mà da diết, tựa hồ không dám tin vào những gì trước mắt.
“A Khuynh,ở lại, không cần đi. Thái hậu bên kia, trẫm sẽ tự có lời giải thích.”
Đạn mạc vẫn tràn ngập trước mắt, gào thét bảo ta đừng đi, nói đó là bẫy.
【Tỷ, ngàn vạn lần đừng đi, bà ta chắc chắn sẽ đuổi hết cung nhân, sau đó vu oan ngươi đẩy bà ngã, ngược đãi người già!】
【Lão yêu bà ấy thủ đoạn độc ác, Triệu tỷ tính cách quá cứng rắn, không đấu lại bà ta được.】
【Đúng rồi, ai có thể ngờ tiểu độc hậu năm xưa cũng từng là chiếc bánh ngọt thơm mềm, bị lão yêu bà bôi nhọ đủ đường, liền trở thành một kẻ một không làm, hai đã làm thì phải làm đến cùng!】
【Tỳ chắc chắn sẽ đi. Cái đầu nóng nảy của Triệu tỳ không làm nổi được chuyện gì cả, chắc chắn sẽ đi giễu cợt Thái hậu, cuối cùng rơi thẳng vào bẫy. Tỷ tỷ sống trong cung được đến giờ, không hề có chút kỹ xảo đấu đá, hoàn toàn dựa vào Nguyên Đế chống lưng.】
【Lý Cảnh Hoằng sớm biết thủ đoạn của Thái hậu,nên những năm qua mới miễn cho nguyên hậu đi thỉnh an mỗi ngày với thái hậu, giảm bớt những lần va chạm. Nay nàng ta đầu óc bị nước vào, lại hăm hở tìm chuyện, trách ai được đây?】
Những lời ấy khiến ta tức điên, nhưng không thể phủ nhận, ban đầu ta thật sự định đến để thị uy với Thái hậu.
Nếu bà ta dám vu oan ta đẩy ngã, ta sẽ cho bà ngã thật, tốt nhất gãy chân nằm liệt giường nửa năm mới thôi.
Nhưng một ý tưởng lóe lên trong đầu khiến ta thay đổi kế hoạch.
Thái hậu đã tự dâng cơ hội, sao ta có thể không lợi dụng?
Lý Cảnh Hoằng nắm chặt cổ tay ta, không chịu buông.
Vì kế hoạch sắp tới, ta hiếm khi dịu dàng, dỗ dành hắn bằng giọng điệu ôn nhu:
“Thần thiếp hứa sẽ không tranh cãi với Thái hậu.”
“Bệ hạ nghỉ ngơi thật tốt, mới có thể sớm ngày khang phục.”
“Đại Uyên này… và cả thần thiếp nữa, đều cần bệ hạ.”
Hơi thở hắn nặng nề, ánh mắt si mê đặt trên gương mặt ta, như thể không dám tin mọi điều này là thực.
Ta đưa tay phủ lên mắt hắn:
“Được rồi, được rồi, ngủ đi.”
Cuối cùng hắn cũng chịu đồng ý, còn lo Thái hậu sẽ ức hiếp ta, liền đặc biệt phái thị vệ đi cùng.
Dỗ dành hắn xong, ta khoác áo choàng, rời khỏi tẩm điện hoàng đế.
Gọi cung nữ thân cận đến bên, ta lệnh nàng thay ta hồi cung làm một việc :
“Mau chóng đi làm việc nayc cho bổn cung. Trong rượu của hắn, bỏ chút xuân dược, bảo hắn cải trang thành ta, đến Thái Hòa cung. Nói rằng ta đợi hắn, bảo rằng đây là thú vui tình thú.”
Hạnh Xuân nghe xong liền tròn mắt, nghĩ rằng ta lại bày trò tự tìm đường chết.
Nàng vội khuyên:
“Nương nương, người quên lần trước bệ hạ suýt giết người rồi sao?”
Ta ghé sát tai nàng, dặn dò thêm vài câu, bảo nàng tìm cách dẫn mấy cung nữ thân tín của Thái hậu rời đi.
Cuối cùng vỗ nhẹ tay nàng:
“Lần này sẽ không đâu, tin ta một lần được không?”
Ánh mắt kiên định của ta khiến Hạnh Xuân cắn răng gật đầu, rồi lao mình vào mưa tuyết.
6.
Dưới cơn gió tuyết táp, kiệu liễn đi chậm như rùa bò.
Cung nữ thân cận của Thái hậu, vẻ mặt đầy kiêu ngạo, sốt sắng giục ta mau chóng tiến vào cung Thái Hòa.
Nếu là trước kia, hẳn ta đã nổi giận, trực tiếp tặng cho nàng ta một cú đá.
Chẳng lẽ ả ta còn nghĩ đây là thời kỳ Thái hậu vẫn nắm quyền trong tay chấp chính sao?
Hay ả vẫn xem ta là nữ hài mười mấy tuổi ngày nào, từng bị nàng ta bắt nạt tại hậu cung đến không dám lên tiếng?
Hôm nay ta chẳng mảy may nóng nảy.
Ta chậm rãi phất tay, ý bảo cung nhân dừng kiệu lại trước mỗi cung điện của các phi tần trên đường.
Nếu hội báo tình hình sức khỏe của bệ hạ, mọi người đều có quyền đề nghe.
À, người bị Thái Hậu lựa chọn là Như phi thì ngoại trừ
Nghe vậy, cung nữ thái hậu tức đến nghẹn lờ, trợn tròn cả mắt. Hết cách, ả ta chỉ có dùng thái hậu để uy hiếp ta.
“Hoàng hậu nương nương, thái hậu chỉ gọi một mình người mà thôi”
Ta chậm rãi nói : “Mọi người ở đây đều là phi tần của bệ hạ, chẳng lẽ thái hậu lại cản thấy họ không xứng được biết tình hình của hoàng thượng à ? Hay đều là do đại cung nữ nhà ngươu tự mình cho rằng”
Nàng không dám gánh tội nặng như này, đành ngậm bồ hòn làm ngọt.
Nhìn đội ngũ của ta càng lúc càng đông, các phi tần thấy ta đến đều thấp thỏm, sợ mình sẽ trở thành pháo hôi giữa cuộc đấu giữa ta và Thái hậu.
Ta khẽ mỉm cười, trấn an họ:
“Các tỷ muội yên tâm, hôm nay chỉ là đến để nói về bệnh tình của bệ hạ, tuyệt đối không đụng chạm chuyện gì khác.”
Họ nhìn nhau dò xét, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Khi đến trước cung Thái Hòa, quả nhiên như lời đồn trong hậu cung, cung điện rộng lớn đến lạ thường, nhưng hiu quạnh đến kỳ lạ, chẳng mấy ai đứng canh giữ.
Ta ra hiệu bằng ánh mắt với cung nữ thân cận của mình, Hạnh Xuân ở nơi xa nhận được,gật đầu đầy tự tin.
Sau đó bước lên một bước lớn tiếng la hét:
“Tuyết đến là điềm lành, báo cho một mùa bội thu, thái hậu nhân tuyết lớn mà triệu họa sư đến đình trên núi giả trong cung, phác thảo bức họa cầu nguyện cho bệ hạ và quốc thái dân an.”
Nghe thế, cung nữ thân tín của Thái hậu nhíu mày nghi hoặc, vì nàng chưa từng nghe nói việc thái hậu có hẹn một vị họa sư. Nàng cố ngăn chúng ta lại, ý bảo nên đợi trong chính điện.
Ta lập tức đẩy nàng ra, đôi môi thoáng nở nụ cười chế giễu:
“Thái hậu không ngại phong sương, mà chúng ta thân là con cháu của Đại Uyên này lại càng không nên sợ, chúng ta cũng phải đồng tâm đi cầu phúc”
Đám phi tần xung quanh đồng loạt phụ họa, cuối cùng cả đoàn kéo nhau tới tận núi giả ở phía cuối núi giả
Đúng lúc bọn ta đi đến, liền thấy được một cảnh tượng trong bóng tối khiến ai nấy đều trợn tròn mắt.
Hai thân ảnh quấn lấy nhau, trong đó một người mặc nữ phục nhưng lại phát ra tiếng nam nhân say lè nhè, hắn ta vừa lừa vừa gạt nói :
“Nương nương, chớ giả bộ nữa, không phải người gọi thần tới sao?”
“Chớ sợ, thần đã uống thuốc rồi, ngay tại cung Thái hậu không phải sẽ càng thêm kích thích sai ?!”
“Tránh ra! Buông tay! Tên cẩu nô tài mắt mù! Mau người đâu, người đâu!”
Đám phi tần thấy cảnh đó sợ hãi hét toáng lên, có kẻ lớn gan lén dùng tay che mắt, nhưng vẫn để hở một khe ngón tay mà dòm trộm.
Ta thấy vậy vội bước lên trước, lớn tiếng quát:
“Càn rỡ! Đây là cung Thái hậu, các ngươi đang làm trò gì vậy?
“Người đâu, mau bắt đôi gian phu dâm phụ này lại!”
Vừa dứt lời, liền phất tay áo, ra hiệu cho đám thị vệ bắt lấy họ.
“Hai tên cẩu nam tiện nữ, các ngươi có phải thấy hoàng thượng thân thể không được khỏe nên nghĩ rằng thái hậu không quản được các ngươi “
“Nay bổn cung thay bệ hạ và cả thái hậu dạy dỗ hai cẩu nô tài đại nghịch bất đạo này tại đây”
Khi soi đèn lên, không ngờ người đang bị đè dưới thân là… Thái hậu nương nương!
Thái hậu luôn cao cao tại thượng nay lại tóc tai rối bời, sắc mặt thảm hại.
Ta vội vàng rối rít:
“Ôi trời ơi, Thái hậu, sao người lại ở đây? Thần thiếp nên tránh đi, hay là…”
Thái hậu giương mắt thấy chúng ta đông đủ đến thế liền hoảng hốt. Nhanh chóng định thần lại, bà ta gào lên:
“Triệu Khuynh, đồ tiện nhân, là ngươi giở trò đúng không?”
Ta lùi về sau một bước, bà ta định vùng vẫy muốn đánh ta, nhưng lại trượt chân ngã thẳng vào tuyết. Cảnh tượng ấy chẳng khác nào một trò cười.
Đạn mạc trên trời đổ xuống ngập ngụa, bao phủ trước mặt ta, cuối cùng đám người này không mắng ta ngu nữa :
【Ta hiểu rồi, Triệu tỷ chính là cố ý!】
【Cười đến rách miệng, Triệu tỷ giờ thông minh quá đáng.】
【Nếu Lý Cảnh Hoằng nhìn thấy cảnh này, không biết nên vui hay buồn đây?】
【Thê tử không ngoại tình, mà mẫu hậu thì… Haha, nguyên đế chắc mừng rơi nước mắt.】
Lý Cảnh Hoằng sẽ tới sai .
Nhớ không lầm thì đó là tín hiệu mà thái hậu cố tình thả ra.
Làm hắn ta tới xem người mà mình thương yêu đẩy ngã mẫu hậu của mình, xem thử hắn dám còn yên tâm giao hậu cung này cho ta không
7.
Ta cởi áo choàng dày, định khoác lên người Thái hậu.
Đáng tiếc, lòng tốt hiếm khi có của ta , bà ta không nhận, ngược lại mắng ta là “đồ tiện nhân đáng chết”.
Lão yêu bà sắc mặt còn đen hơn cả đít nồi, không ngừng nghiến răng quát lớn: “Triệu Khuynh, đừng tưởng ai gia không nhìn thấu trò mèo của ngươi!”
Ta rất bất lực, đành nhẹ nhàng thu lại áo choàng.
Lấy đi, Thái hậu cũng vẫn mắng, trách ta cố ý để mọi người nhìn thấy bộ dáng nhếch nhác của bà ta.
Ta kiên nhẫn nghe hết, sau đó cười hỏi: “Mẫu hậu, gió lớn như vậy, chi bằng chúng ta trở về tẩm điện trước?”
“ Người nhìn xem, bên ngoài có nhiều người chứng kiến thế này, e là cũng không hay lắm.”
Thái hậu vừa giận vừa xấu hổ, không muốn để nhiều người nhìn thấy bộ dáng hiện tại, đành hậm hực vung tay áo, quay về chính điện.
Ta giơ tay ra hiệu cho đám cung nhân, bảo họ mang theo cả tên gian phu kia.
Hoàng đế bệnh nặng, ta tạm thay hắn ta xử lý một ít việc.
Thái hậu vừa vào Thái Hòa cung đã quăng trà cụ, bình hoa xuống đất. Chúng nát tan tành , mảnh vỡ rơi rụng khắp nơi, lão yêu bà đó vẫn tức giận chửi rủa rằng ta là thứ gì mà dám giương oai tại Thái Hòa cung của bà.
Ta nhìn thoáng qua đội cấm vệ đi theo mình, từ tốn đáp:
“Thái hậu nương nương, chẳng lẽ người không hiểu rõ ý chỉ của Hoàng thượng sao?”
Thái hậu sững người, sắc mặt lập tức trắng bệch.
Ý của con trai bà đã quá rõ ràng: không có bất ngờ gì, từ nay về sau cả tiền triều lẫn hậu cung đều sẽ do ta nắm giữ.
Chẳng mấy chốc, Lý Cảnh Hoằng chống đỡ thân thể bệnh tật, khí thế bừng bừng bước vào.
Hắn khoác bộ long bào huyền sắc, đứng giữa tuyết, khuôn mặt tái nhợt đến đáng thương.
Thân hình hắn quá gầy, y phục quá rộng lớn như không có gì nâng đỡ, tựa hồ chỉ cần một cơn gió thoảng qua cũng sẽ khiến hắn ngã quỵ.
Người không biết, hẳn sẽ nghĩ hắn đến đây để bắt gian ta. Ngẫm lại, lần trước khi ta “thân mật” với nhạc sư, hắn cũng xuất hiện đúng lúc như vậy.
Hắn bước vào, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì ngẩn người, nỗi bi thương vừa trỗi dậy đã bị đè nén xuống.
Ta ngơ ngác nhìn hắn , ánh mắt chạm nhau, nơi đáy mắt hắn là nỗi uất ức chất chồng như một đứa trẻ bị người khác cướp đi bảo vật trân quý của mình .
Đạn mạc dày đặc hiện lên trước mắt ta, vạch trần suy nghĩ của hắn:
【Nguyên đế đã hiểu lầm, cứ ngỡ Triệu tỷ của chúng ta vẫn chứng nào tật nấy, trên đường đến đây còn thề rằng sẽ không bao giờ tha thứ cho người nữ nhân này nữa.】
【Cũng khó trách Nguyên đế, lần nào hoài nghi cũng đều bắt tại trận. Miệng nói không tha, nhưng quay đầu đã quên sạch.】
【Cặp oan gia này đến khi nào mới hóa giải được khúc mắc đây? Rốt cuộc năm đó Nguyên hậu xuất cung đã xảy ra chuyện gì khiến nàng căm hận đến vậy?】
【Còn gì ngoài việc Lý Cảnh Hoằng điên cuồng giết chết bạch nguyệt quang của nàng chứ gì!】
【Nói bậy, Triệu tỷ chưa từng yêu Bùi Văn Lan. Căn nguyên là ở lần đầu tiên nàng bị phế hậu. Tuy là bất đắc dĩ vì chính trị, nhưng đối với nữ tử thế gia thời đó là nỗi nhục nhã vô cùng. Huống hồ, tính cách Triệu tỷ lại cương nghị, sao nàng có thể chấp nhận được?】
【Trên lầu tranh cãi nữa, chẳng lẽ không thể cả hai lý do đều đúng sao?】
Ta không kịp đọc hết, lập tức tiến lên đỡ lấy Lý Cảnh Hoằng.
Muốn nhổ đi chiếc gai trong mắt này, phải xem hôm nay thế nào.
Nhanh chóng, ta kể rõ ràng đầu đuôi ngọn ngành cho hắn nghe. Kể xong, ta hạ thấp giọng khuyên nhủ:
“Kỳ thực, Thái hậu nương nương vẫn đang xuân xanh phơi phới, việc này cũng không khó hiểu…”
“Chỉ là sức khỏe người cần được để tâm hơn, trời lạnh thế này, chẳng may tổn thương đến thân thể…”
Thái hậu trừng lớn đôi mắt, vẻ mặt tràn đầy không tin nổi:
“Triệu Khuynh, ngươi bịa đặt! Ai gia rõ ràng là người bị hại!”
Dứt lời, bất chấp các phi tần có mặt, bà lao đến muốn xé rách miệng ta.
“Hoằng nhi, đừng tin lời nó! Chính ả nữ nhân này cố ý câu kết với tên nô tài đó để hãm hại ai gia!”
Lúc này, kẻ cuồng đồ đã bị cung nhân dội hai thùng nước đá đã tỉnh.
Hắn vừa đỏ bừng mặt, vừa thấy rõ những người trước mặt, rồi nhớ lại chuyện vừa xảy ra, lập tức sợ hãi quỳ rạp xuống đất.
“Thái hậu tha mạng! Thần có tội, thần cứ nghĩ là…”
Hắn quay sang ta, như thể nắm được cọng cỏ cứu mạng:
“Hoàng hậu nương nương, người giải thích giúp thần đi! Không phải chính người bảo thần đến sao?”
Ta đá hắn ngã lăn ra, giọng lạnh lùng:
“Bản cung sai ngươi đến vẽ tranh cho Thái hậu, chứ nào bảo ngươi làm ra chuyện bại hoại này?
Sau đó, ta nhào vào lòng Lý Cảnh Hoằng, tủi thân nói:
“Hoàng thượng, bao nhiêu người đều nhìn thấy cả, tên nô tài này còn dám vu oan cho thần thiếp.”
“Thiếp nói tại sao y phục của mình lại biến mất, thì ra là bị kẻ gian lấy đi để…”
“Mẫu hậu, người cô đơn đến mức này cũng không nên mạo danh thần thiếp chứ. Từ nay thiếp không dám chống đối người nữa.”
Nói xong, ta cố vắt ra hai giọt nước mắt.
Lý Cảnh Hoằng ôm chặt ta vào lòng, khuôn mặt đen như đáy nồi.
Thái hậu giận đến run người, vừa mắng ta vừa túm lấy tay con trai mình giải thích:
“Triệu Khuynh, ngươi đúng là tiện nhân! Câm miệng cho ai gia!”
“Hoằng nhi, con phải tin mẫu hậu.”
“Không tin thì nhìn hắn xem, nhìn kỹ xem hắn giống ai?”
“Con quên rồi sao, năm đó con làm gì với kẻ kia để rước ả tiện nữ này về cung?”
Lời Thái hậu vừa dứt, ta thấy đạn mạc trên màn hình lại cuồng loạn.
【Thái hậu điên rồi sao? Bà không biết con trai mình sợ hãi nhất chính là việc nhắc đến Bùi Văn Lan sao?】
【Năm đó Lý Cảnh Hoằng nắm quyền, vì muốn Triệu
tỷ hồi cung đã đích thân bắn chết người đưa nàng rời kinh thành là Bùi Văn Lan.】
【Có lẽ ban đầu Hoàng đế chỉ định xử lý nhẹ nhàng, nhưng lần này thì chắc chắn sẽ đối đầu với Thái hậu rồi.】
【Thái hậu đúng là thông minh cả đời, hồ đồ nhất thời.】
8
Vòng tay đang ôm lấy ta của Lý Cảnh Hoằng lập tức siết chặt, cơn giận dữ không thể kiềm nén bộc phát.
Hắn vội vã hạ lệnh với thị vệ bên ngoài điện:
“Người đâu, đem tên nô tài vu cáo Hoàng hậu ra ngoài ngũ mã phanh thây !”
Sau đó, hắn trực tiếp tước đoạt quyền quản lý hậu cung của Thái hậu:
“Trẫm thấy mẫu hậu tuổi tác đã cao, nếu trong cung không thể dung thân, vậy hãy dọn đến hành cung dưỡng lão đi.”
Cơn giận dữ của bậc đế vương khiến tất cả mọi người đều kinh hãi, sắc mặt tái mét không dám thở mạnh.
Thái hậu phát điên, chỉ tay vào con trai mình mà mắng nhiếc:
“Lý Cảnh Hoằng ! Ngươi sẽ vì nữ nhân này mà hồ đồ đến mức nào đây?”
“Ngươi có biết rằng, chính nàng ta đã sử dụng tà thuật trong cung, nguyền rủa ngươi chết đi không?”
“Cho đến giờ, ngươi vẫn không chịu sủng hạnh những phi tần khác, ngay cả Hồng nhi cũng là do ai gia bỏ Xuân dược vào nước ngưoi uống mới khiến Như phi mang thai!”
“Những lời dạy của tiên đế và ai gia, ngươi đều để chó ăn hết rồi sao?”
Ta lặng lẽ ngước mắt nhìn Lý Cảnh Hoằng.
【Triệu tỷ biết đứa trẻ kia là do Nguyên đế bị bỏ thuốc mới sinh ra, liệu nàng có tha thứ không?】
【Không đâu, nàng chưa từng yêu Lý Cảnh Hoằng, nên lần trước Nguyên đế đến giải thích, nàng trực tiếp đóng cửa không tiếp.】
【Không đồng ý! Không có yêu sao có hận? Triệu tỷ nhất định từng yêu, bằng không sao lại ghét đứa trẻ kia như vậy?】
【Nguyên đế thật đáng thương, bị hạ thuốc mất đi tôn nghiêm, ngay lập tức đi giải thích với thê tử , nhưng nàng lại chẳng bận tâm.】
Thì ra, lần đó hắn tìm ta là để nói điều này. Ta nhếch môi, cười nhạo y, châm biếm rằng hắn thật hèn mọn.
Ta không để tâm, vậy cớ gì hắn phải bận lòng?
Suy nghĩ còn đang lơ đãng, tiếng nói của hắn kéo ta trở về hiện tại.
Lý Cảnh Hoằng cụp mắt, lặng im hồi lâu rồi mới khẽ cất lời:
“Mẫu hậu, người biết rõ tấm lòng của nhi thần đối với nàng ấy, vì sao hết lần này đến lần khác đẩy nàng ra xa?”
“Nhi thần đã cố gắng kiềm chế dục vọng, hết lòng làm một vị minh quân, đến cả chút tư tâm cuối cùng này cũng không thể giữ hay sao?”
Thái hậu sững sờ, bởi đó chính là lời bà từng dạy y:
“Làm vua, không được để tư dục vượt lên lý trí.”
Cuối cùng, bà bất đắc dĩ bật ra:
“Ngươi chẳng lẽ quên đi lời sấm truyền ấy rồi sao?”
Bà ta chậm rãi nói từng chữ một:
“Triệu nữ vong uyên.”
Lý Cảnh Hoằng khựng lại, cười khổ:
“Nếu thật là như vậy, nhi thần sẽ dạy nàng cách vượt qua.”
Ta đứng lặng, kinh ngạc không ngờ hắn lại thực sự yêu ta sâu đậm đến thế.
【A a a! Ta đã bảo rồi, nếu Nguyên hậu muốn làm Hoàng đế, Nguyên đế cũng sẽ dâng cả ngai vàng cho nàng ấy!】
【Hắn yêu nàng ấy, mấy lời báo ân hay cân bằng triều cục chỉ là ngụy biện! Triệu gia từ đầu đến cuối nào có thực quyền.】
【Triệu tỷ, từ đầu tới cuối y chỉ muốn cưới một mình ngươi. Năm đó, ngươi vào cung là do y cầu xin. Đêm đại hôn, y không ở lại tân phòng là vì sợ Thái hậu cố tình làm khó ngươi. Về sau, ngươi bị phế hậu và đưa ra ngoài cung, không phải y không tìm ngươi, mà y luôn chờ đến khi đủ sức mạnh mang ngươi trở lại!】
Thật vậy sao?
Trước khi rời đi, Lý Cảnh Hoằng hạ lệnh nghiêm cấm các cung tần bàn tán về chuyện này.
“Từ nay, hoàng hậu sẽ cai quản việc nội cung. Nàng ấy có thể làm chưa đủ tốt, mong các ngươi nhẫn nại và cho nàng thời gian.”
Các phi tần vội vàng quỳ xuống, đồng thanh cam kết nghe theo sự chỉ dẫn của hoàng hậu.
Hắn phất tay, cho mọi người lui đi.
Sau đó, hắn nắm lấy tay ta, giọng nói trở nên dịu dàng hơn bao giờ hết:
“A Khuynh, chúng ta về thôi, tiếp tục kể nốt câu chuyện nàng còn dở dang cho trẫm nghe, được không?”
9.
Tuyết ngoài trời rơi đầy không hề có dấu hiệu ngừng rơi. Các thảm thực vật đều bị tuyết che phủng trắng bôcd còn không một ngọn cỏ.
Những câu chuyện mà hắn muốn nghe, nhiều chi tiết ta đã quên mất, đành tìm kiếm những mảnh vu kí ức còn sót ,chấp nối lại từng chút một, kể bừa trước sau chẳng ăn nhập gì, cho hắn nghe.
Lý Cảnh Hoằng, chống đỡ thân thể yếu ớt bằng chút sức tàn, kiên quyết không chịu khép mắt.
Hắn khẽ nói:
“Khuynh Khuynh, chúng ta quen nhau đã mười năm. Lần đầu tiên nàng tiến cung, ghét cay ghét đắng nơi này, thường thả tóc rối bù mà dùng chuyện ma quỷ hù dọa trẫm.”
“Khi đó tóc nàng vừa dài vừa đen, đôi mắt lúc nào cũng lấp lánh sáng ngời,tựa như bên trong vẫn luôn có những vì sao bất tử cư ngự, khi cười lên,má còn hiện hai lúm đồng tiền nhỏ xinh đẹp.”
Gió lay lắc rèm lụa, bóng đèn dầu chập chờn, tựa như năm đó thuở thiếu thời của chúng ta còn trẻ dại, nấp trong góc kể nhau nghe những truyện quái dị.
Khi ấy ta vẫn không biết mình sẽ gả cho hắn, chỉ ngây thơ nghĩ rằng qua kỳ tuyển tú là có thể hồi hương.
Hắn ngẩng mắt lên, ánh mắt đẫm nước, tựa như lần đầu ta nhìn thấy hắn khi còn thơ bé.
Khi ta trèo cây mong ngóng được nhìn ra ngoài cung, hắn đứng dưới gốc cây.
Hắn nói với ta, làm vậy cũng vô ích, hoàng cung này rất lớn, vĩnh viễn không có điểm dừng.
Ta nghe vậy, thất vọng nhảy xuống, hắn liền đưa tay ra với ta.
“Nhưng, nàng có thể kể ta nghe những gì nàng nhìn thấy.”
Ta kể cho hắn về bầu trời, về những chú chim nhỏ, về thế giới bên ngoài cung mà ta đã nghe đã thấy được.
Đạn mạc bay qua trước mắt ta, tiếng thở dài than khóc ngập tràn.
【Hu hu hu, cặp oan gia này cũng có lúc ngọt ngào thuần khiết như thế sao?】
【Nguyên hậu không thèm nhìn hắn bao năm nay, khiến hắn đã lén khóc bao lần trước cửa cung của nàng rồi.】
【Thì ra năm đó bọn họ cũng từng có một thời non trẻ, đơn thuần như vậy. Khi ấy, Triệu tỷ chưa trở thành kẻ độc ác.】
【Triệu tỷ từ trước đến nay nào có nghĩ tới làm hoàng hậu, nàng trời sinh thích tự do. Cũng tại Triệu lão nhân vì muốn Đại Uyên hưng thịnh mới khuê nữ mình vào cung.】
Ta nhìn thân thể gầy yếu của Lý Cảnh Hoằng trên giường, dường như bất cứ lúc nào cũng sẽ tan biến cùng thời gian, không nhịn được cau mày.
Tiên đế mất sớm, Lý Cảnh Hoằng lên ngôi khi mới ba tuổi, mười bảy tuổi đoạt lại quyền lực từ tay Thái hậu, những năm qua cẩn trọng thực hiện di chí của tiên hoàng, trở thành một minh quân được dân chúng ca tụng.
Năm ta tiến cung, thấy vẻ mặt hắn nghiêm nghị cứng nhắc, chỉ cảm thấy hắn thật đáng thương.
Sau mới hiểu, cung đình dù xa hoa không lo ăn mặc nhưng quá lạnh lẽo, ai ở đây cũng đều chịu khổ, thế nên ta không còn thương hại hắn nữa.
Ta không hiểu vì sao trong cung có nhiều quy tắc hà khắc tra tấn người như vậy, càng không biết ngoài khóc ra còn có thể làm gì khi chịu oan ức, lại càng không hiểu hơn nữa vì sao Lý Cảnh Hoằng từng kể chuyện ma với ta năm đó lại thay đổi thái độ vào đêm đại hôn.
Sau đó, phụ thân ta mất, ta bị Thái hậu phế truất, đuổi ra khỏi cung, ta không chỉ không buồn, trái lại vui mừng khôn xiết.
Bùi Văn Lan không phải bạch nguyệt quang của ta, nhưng hắn là con trai kẻ đối thủ trên quan trường của phụ thân ta, lại hợp ý với ta ngay từ lần đầu gặp mặt, rất như đã trở thành tri kỷ, hau ta chỉ hận gặp nhau quá muộn.
Mỗi lần phụ thâb và phụ thân hắn tranh cãi nảy lửa trên triều, chúng ta lén gặp nhau cười đến nghiêng ngả.
Trước khi ta tiến cung, hắn cầu xin phụ thân hắn đến nhà ta hỏi cưới, kết quả bị đánh đến ba tháng không thể rời giường.
Sau khi ta bị phế truất, đuổi ra khỏi cung,trở thành trò cười của toàn kinh thành, bị họ hàng ruồng bỏ, hắn là người đầu tiên đến đón ta.
Hắn hỏi ta có còn nhớ lời hẹn khi nhỏ rằng sẽ cùng nhau phiêu bạt giang hồ không ?
Hắn nhướng mày cười:
“Giống như những truyện kỳ ảo chúng ta từng đọc, hai ta sẽ cùng nhau đi xuống phía Nam, đi làm hiệp khách, hành hiệp trượng nghĩa, cứu giúp dân lành.”
Thế là, hắn mang một thanh kiếm, ta đeo một cái bọc hành lý, cùng nhau rời khỏi kinh thành.
Nhưng chưa kịp vui mừng vì cùng Bùi Văn Lan sống cuộc đời tự do, triều chính đã thay đổi.
Lý Cảnh Hoằng cuối cùng đoạt lại thực quyền từ tay Thái hậu, phế đi vị hoàng hậu trước đó do Thái hậu lập, và bắt ta hồi cung.
Bùi Văn Lan vì giúp ta đào tẩu mà bị thương rồi mất.
Hắn cõng ta đi đến khi máu trong người cạn khô, cuối cùng buông một tiếng thở dài:
“Khuynh Khuynh, sau này ta không thể đưa nàng chạy trốn được nữa rồi”
“Biết thế, ta đã không đợi phụ thân mình, tự mình đến cửa cầu hôn .”
Nhìn hắn trút hơi thở cuối cùng trong vòng tay mình,lòng ta chết lặng, ta cũng chẳng rõ mình đã rơi lệ bao lâu.
Nhũng giọt nước mấy ấy tựa như bị vỡ đê tuôn trào ra không ngừng, con tim ta cũng đã trôi theo những giọt lệ, khi rơi xuống đất hóa tan tành.
Ta biết, dù hắn không đưa ta đi, khi Lý Cảnh Hoằng nắm quyền, cũng sẽ không để phe đối lập cũng yên ổn.
Ta đau đớn quỳ xuống hỏi Lý Cảnh Hoằng:
“Tại sao? Tại sao phế bỏ ta, rồi lại bắt ta trở về?”
Ta không hiểu, vì trả ân dạy bảo của phụ thân ta, hắn có cần ép bản thân cưới ta không?
Nếu vì tranh giành quyền lực, nay hắn đã chiến thắng, sao còn bắt ta hồi cung?
Hắn có vô số phi tần, có thanh mai thuở nhỏ, hà cớ gì phải níu giữ ta lại trong cung?
Ta khó khăn lắm mới thoát khỏi chốn thâm cung đầy rẫy âm mưu kia, nhưng hắn ta cố tình không chịu buông tay, đưa ta một lần nữa về cung.
Khi ấy, Lý Cảnh Hoằng điên cuồng lắc đầu, ánh mắt đau đớn nhìn ta.
Hắn nâng tay lau nước mắt cho ta, kéo ta vào lòng, cầu xin ta:
“Khuynh Khuynh, vì ta chỉ yêu mỗi nàng.”
“Khuynh Khuynh, đừng bỏ ta một mình trong cung này, được không?
“Mùa đông ở nơi đây lạnh lắm, lanh dênd linh hồb ta phải run rẫy, ta thật sự không chịu nổi.”
Ta rút trâm cài trên đầu, khoong thương tiếc đâm hắn bị thương, nhưng hắn không trách, chỉ nói với mọi người rằng mình sơ ý tự làm bị thương.
Sau khi hồi cung, ta nơi nào cũng đối nghịch với hắn.
Ta từng mang thai, hắn biết được vui sướng khôn xiết.
Lúc ấy hắb định lập tức hạ chiếu muốn lập thái tử.
Nhân lúc hắn đang vui mừng nhất, ta phá đi đứa bé trong bụng, từ đó không thể mang thai nữa.
Hắn phun ra một ngụm máu, đau lòng nhìn ta, an ủi, không một lời oán trách :
“Vậy thì chúng ta không cần có con, sau này từ tông thất nhận nuôi một đứa là được.”
Ta ghét hắn như vậy, không tin vào tình yêu của hắn.
Ta quấy nhiễu làm loạn hậu cung không được yên ổn, hắn thì giải thích là những kẻ khác dụ dỗ ta.
Ta châm búp bê nguyền rủa hắn, hắn nói ta bị tiểu nhân xúi giục.
Hắn phế bỏ ta ba lần, lại lập ta ba lần, nhất quyết không giết ta.
Thái hậu trách cứ, triều đình mắng nhiếc, hắn vẫn không đổi ý.
Hôm ấy, hắn chém chết người nhạc sư thân thiết với ta, trên mặt dính đầy máu, nhìn ta nói:
“Triệu Khuynh, trẫm dù chết, hóa thành quỷ, cũng sẽ dây dưa không buông nàng.”
“Đã vào cung này, nàng đừng mong thoát ra. Nàng là hoàng hậu của trẫm, là thê tử của trẫm.”
Ta bỗng thấy rợn tóc gáy, cảm giác đời này sẽ bị khóa chặt trong bốn bức tường cung cấm.
10.
Đêm đã khuya, ánh trăng nhàn nhạt phủ lên hoàng cung tĩnh mịch, như muốn che giấu bao ân oán nơi trần thế.
Chuyện xưa ma quái ở thời niên thiếu cũng nói gần hết rồi.
Còn Lý Cảnh Hoằng, tựa như bị ám ảnh bởi một niềm cố chấp vô định, chấp nhất hỏi:
“Nàng còn hận trẫm vì đã ép nàng hồi cung sao?”
Ta cười nhạt, đáp lại như cơn gió thoảng qua:
“Mọi chuyện đều đã là dĩ vãng, thần thiếp sớm đã quên hết.”
Nhưng hắn vẫn không chịu buông, tay siết lấy tay ta, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn nơi đầu ngón, tựa như muốn níu kéo chút dư hương đã lụi tàn.
“Khuynh Khuynh, trẫm không muốn giết hắn, nhưng hắn muốn đưa nàng đi.”
“Trẫm không dám nghĩ đến việc nếu không tìm thấy nàng, trẫm sẽ ra sao ? Hẳn là sẽ chết mất.”
[Nguyên đế điên ghê, hắn là một bậc đế vương vĩ đại , công trạng hay thành tựu nhiều không kể siết, đáng tiếc ở phiên diện tình cảm hắn lại có một vết nhơ không thể xóa bỏ]
[Triệu tỷ , các ngươi thật sự không thể bắt đầu lại từ đầu hả? Coi như là vì ta đi]
[Triệu tỷ , xin ngươi hãy ngoái đầu nhìn Nguyên đế một lần đi, hắn thật sự yêu ngươi đến chết]
Tâm can ta thoáng động, nhưng cũng chỉ là động một chút thôi. Ta thở dài một hơi, đưa tay sờ trán hắn, xem hắn có phát sốt không.
“Bệ hạ an tâm nghỉ ngơi, ngày mai thần thiếp sẽ cùng người dùng bữa.”
Nghe ta nói vậy, ánh mắt hắn khựng lại hồi lâu, tựa như không tin nổi.
Cuối cùng, trái tim đang treo lơ lửng ấy cũng hạ xuống, đôi mắt nhắm khép, chìm vào giấc ngủ sâu.
Thân thể Lý Cảnh Hoằng chỉ gắng gượng thêm ba năm, cuối cùng cũng không thể cưỡng lại cơn bạo bệnh.
Ba năm ấy, ta học cách trị quốc, dốc lòng lĩnh hội những điều hắn chỉ dạy.
Hắn tận tâm dạy dỗ ta, mang ta đi làm thực tiễn, từng chút một trao lại cho ta cả giang sơn mà hắn gánh vác suốt đời.
Còn ả nữ nhân dối trá, cả người toàn là đạo đức giả kia , chỉ biết khóc và khóc chẳng được tích sự gì cả, phúc khí đầu bị ả khóc đến cạn kiệt.
Ngày cuối cùng, hắn mỉm cười yếu ớt:
“Khuynh Khuynh, lần này không cần nàng nguyền rủa, trẫm thật sự sắp chết rồi.”
Từ trong tay áo, ta lôi ra một con búp bê nhỏ, trên đó viết tên hắn.
Đây vốn là quà ta muốn tặng hắn khi rời cung để thực hiênn ước hẹn giữa hai ta.
[Lý Cảnh Hoằng phải luôn vui vẻ nhé]
“Lần rời cung đó vốn dĩ định đưa cho ngươi, đáng tiếc là chưa làm xong.”
Đôi mắt hắn đỏ hoe, khoé mắt rưng rưng như cơn mưa chiều.
Hắn nói :
“ Ta không hối hận. Nếu không có nàng bên cạnh, trẫm cả đời này cũng không thể nào vui vẻ.”
Sau khi Lý Cảnh Hoằng ra đi, ta phò tá ấu đế lên ngôi. Nhưng chẳng mấy chốc, ta phế bỏ hắn.
Một đứa trẻ dung mạo xấu xí như thế, mà ta là người mê cái đẹp, làm sao chịu đựng được việc ngày ngày đều phải đối mặt nó chứ.
Còn hậu cung, ta đều thả đi và đích thân sắp xếp cho các phi tần nơi đi chốn về, mỗi người đều được an bài ổn thoả.
Riêng Như phi, ta đưa đến hành cung ở cùng cô mẫu nàng, xem như hồi đáp cho những năm tháng nàng phụng sự.
Đạn mạc nói đúng, ngồi lên ngai vàng quả là việc khiến lòng người sảng khoái.
Những dòng chữ kỳ lạ không biến mất, sợ ta ngu bị kẻ khác lợi dụng , chúng vẫn âm thầm hiện lên đúng lúc, tựa như tiếng thì thầm của thần linh, nhắc nhở ta ai là trung thần, ai là gian thần.
【Triệu tỷ, tên tham quan này chỉ được cái mồm mép, thực chất đã tham ô đến chín phần tiền cứu trợ. Chỗ giấu tiền chính là dưới trang viên ngoại thành, tỷ phái người đi xem thử mà coi.】
【Triệu tỷ, Lưu đại nhân tuy ngoài miệng trách mắng tỷ, nhưng lại là người trung nghĩa, vì nước vì dân. Tỷ chỉ cần khen ngợi ông ta đôi câu, ông ta ắt sẽ dốc lòng phụng sự.】
【Triệu tỷ, tỷ còn trẻ, đừng vì chính sự mà quên đi tình cảm. Vị tân khoa thám hoa kia, tâm tư đơn thuần, ngưỡng mộ tỷ từ lâu. Hắn chắc chắn sẽ là con chó ngoan trung thành tuyệt đối.】
Phiền quá, làm hoàng đế sao phải lo nhiều việc đến thế này?
Hạnh Xuân khẽ nhắc ta nên nghỉ ngơi.
Ta nhắm mắt lại, khẽ thì thầm với những dòng chữ để họ đừng ồn nửa :
“Các ngươi nói mãi về quyển sách kia, vậy bao giờ mới kết thúc đây?”
Những dòng chữ bỗng chốc trở nên hỗn loạn:
【Gì cơ? Triệu tỷ có thể thấy chúng ta từ trước đến giờ sao?】
【Triệu tỷ, vậy cuối cùng tỷ có yêu Lý Cảnh Hoằng không?】
【Yêu sinh hận, tỷ chắc chắn từng yêu! Ai lại kể chuyện cho kẻ thù bao giờ!】
【Hỏi yêu hay không thì có thể xéo. Sao các ngươi không hỏi những vị nam đế vương ngày trước, họ có từng yêu ai không?】
【Tỷ ta độc nhất vô nhị, đừng có kéo nam nhân thối vào chuyện này!】
Tác giá truyện ngắn: @王攀枝
Editor: Ngọc Giàu