Ông Tôi May Xác [Truyện kinh dị]

Tên truyện tạm dịch: Ông Tôi May Xác

Tác giả: 星期六

Thể loại: Truyện ngắn kinh dị, linh dị

—–

Truyện kinh dị ông tôi may xác
Ông tôi may xác – Truyện ngắn hay

Chương 1

Ngày nhỏ, ông tôi là thợ may trong làng. Có một người đàn ông tên là Trương Lão Tam c.h.ế.t bất đắc kỳ tử, gia đình anh ta đến nhờ ông tôi khâu may cho thi thể. Ông tôi đồng ý và mang theo kim chỉ đến nhà họ.

Tuy nhiên, hai chân của Trương Lão Tam bị nghiền nát hoàn toàn, không thể khâu lại được nên gia đình anh ta đã đề nghị: “Dùng chân dê cũng được.”

 Vì vậy, ông tôi đã khâu hai chân dê vào cho Trương Lão Tam.

Phong tục mai táng!

Theo phong tục quê tôi, người c.h.ế.t bất đắc kỳ tử không được đưa vào nhà, quan tài chỉ được đặt bên ngoài. Quan tài cũng phải được sơn chu sa và đóng bằng tám chiếc đinh sắt.

Trước khi đóng quan tài, người dân trong làng có thể nhìn lại Trương Lão Tam lần cuối. Khuôn mặt anh ta đầy những đốm tử thi, môi tím tái, đặc biệt là hai chân dê lộ ra trông vô cùng kỳ dị.

Có người hét lên: “Đóng quan tài!”

Nắp quan tài của Trương Lão Tam được đóng lại, và một vài thanh niên đóng đinh vào quan tài.

Cha của Trương Lão Tam nói: “Mọi người vào nhà ăn cơm đi!”

Theo phong tục nơi đây, người c.h.ế.t bất đắc kỳ tử phải được chôn cất vào ban đêm. Lúc này mặt trời vẫn chưa lặn, nên chưa thể chôn cất.

Những người đến giúp đỡ lần lượt vào sân, trước khi vào họ đều tháo dải vải trắng buộc ở eo và đặt ở cửa để tránh Trương Lão Tam đi theo vào nhà.

Sau khi Trương Lão Tam được chôn cất, dải vải trắng sẽ được đốt theo.

Cha của Trương Lão Tam rót rượu cho ông tôi và nói: “Anh Năm, hai ngày nay vất vả cho anh rồi.”

Ông tôi nói: “Nói gì vậy, đều là  xóm làng với nhau, giúp đỡ một chút mà nói đến vất vả gì chứ.”

Cha của Trương Lão Tam trò chuyện với ông tôi, ông ta nói: “Nghe nói con trai thứ hai của anh mua xe rồi, sao không lái về?”

Ông tôi cười nói: “Nó nói nhảm thôi, là muốn khoe mẽ chứ lấy đâu ra tiền mà mua xe chứ?”

Cách đây một tháng, chú út của tôi gửi tin về nhà nói rằng đã mua xe ở thành phố, khiến ông tôi vui mừng khôn xiết, gặp ai cũng khoe chuyện này.

Ông tôi còn đặc biệt cố ý ra đón chú út ở đầu làng, muốn đi xe của chú út vào làng, nhưng chú út không lái xe về mà đi taxi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn – https://www.monkeyd.com.vn/ong-toi-may-xac/chuong-1.html.]

Cũng vì điều đó nên tôi cảm thấy mất mặt, vì vậy không muốn nhắc đến chuyện này.

Ăn xong cơm, trời vừa tối hẳn.

Đường núi vào ban đêm khó đi, chỉ có những thanh niên mới ở lại để đưa tang.

Tôi và ông tôi về nhà trước, chú út tôi ở lại để đi đưa tang. Trước khi đi, ông tôi cố ý dặn đi dặn lại chú út: “Nhất định phải đốt dải vải trắng nghe chưa?.”

Chú út tôi gật đầu: “Nhớ rồi.”

Về nhà, bà tôi hỏi: “Trương Lão Tam đồng ý đi chưa?”

Ông tôi đáp: “Đồng ý rồi, không gây ra chuyện phiền phức gì cả.”

Trương Lão Tam c.h.ế.t vì tai nạn xe, tài xế tông anh ta đã bỏ chạy và đến giờ vẫn chưa tìm ra. Nơi chúng tôi ở khá hẻo lánh, đến camera giám sát cũng không có, nên cũng chẳng biết ai là người đã tông anh ta.

Bà tôi gật đầu, nói: “Đồng ý là tốt rồi.”

Đêm khuya, tôi nghe thấy tiếng động gì đó ở bên ngoài, chắc là chú tôi về.

Bà tôi bật đèn trong phòng lên, Chú tôi chạy vào nhà, sắc mặt tái nhợt, trán lấm tấm mồ hôi, thậm chí còn đánh mất một chiếc giày.

Ông tôi lo lắng hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”

Chú út tôi còn không cởi giày đã leo lên giường, chú nói: “Con nhìn thấy Trương Lãm Tam, anh ta chưa chết.”

Ông tôi tức giận nói: “Ăn nói bậy bạ, chính chúng tôi đã liệm cậu ấy. Làm sao cậu ấy có thể còn sống được?”

Chú út của tôi thở hổn hển nói: “Thật đấy! Lúc về nhà, con cảm thấy Trương Lão Tam đi theo sau lưng con.”

Ông tôi lục tung quần áo của chú út, chú út nói: “Vải trắng con đã đốt rồi! Tại sao anh ta lại theo con chứ?”

Ông tôi nói: “Chắc chắn con đã nhìn nhầm, Trương Lão Tam đã c.h.ế.t rồi.”

 Ông tôi vừa dứt lời thì bỗng có tiếng gõ cửa “đùng đùng đùng” vang lên.

Ông tôi dùng tay bịt miệng chú út, bên ngoài cửa truyền tới giọng nói của Trương Lão Tam: “Chú ơi, chú nhầm rồi, đây không phải chân của con.”

Bà tôi thì thầm: “Ông ơi, giờ phải làm sao?”

Ông tôi cau mày, khẽ đáp: “Đừng lên tiếng.”

Ông tôi vừa dứt lời,tôi đã nghe tiếng mở cửa, cánh cửa gỗ bị đẩy ra.


Chương 2

Một luồng gió lạnh thổi vào, khiến tôi rùng mình.

Bà tôi thì thầm: “Ông ơi, giờ phải làm sao? Cậu ta sắp vào rồi!”

Ông nội liếc nhìn bà nội, ra hiệu cho bà im lặng, rồi nói: “Nhà ta cửa cao, cậu ấy không vào được.”

Bà ôm chặt tôi trong vòng tay để bảo vệ, còn chú tôi trốn trong chăn, toàn thân run rẩy.

Tôi nghe thấy tiếng động ở cửa, Trương Lão Tam muốn vào nhà, nhưng ngưỡng cửa đã ngăn cản anh ta.

“Chú, chú khâu nhầm rồi, đây không phải là chân của cháu.”

Giọng Trương Lão Tam mang theo sự van nài, nghe có vẻ đáng thương. Lúc còn sống, anh ta là một người hiền lành, không bao giờ gây chuyện cả.

Ông tôi cau mày nói: “Chân của con đã bị nghiền nát thành bùn, không thể khâu lại được, chỉ có thể khâu chân dê.”

Vừa dứt lời ông tôi, bà tôi liền biến sắc. Bà nói: “Sao ông dám nói chuyện với người chết?”

Ông tôi thở dài, vẻ mặt bất lực.

Bà tôi bắt đầu trách móc ông tôi: “Đều là do ông, hay xen vào chuyện người khác, giờ tốt rồi, gây ra rắc rối lớn như vậy, phải làm sao.”

Ông tôi liếc nhìn bà tôi, rồi nhỏ giọng nói: “Chuyện này quá kỳ lạ, ai mà ngờ được?”

Ông bà tôi cãi nhau khe khẽ, không biết qua bao lâu, tôi nghe tiếng gà gáy, trời đã sáng.

Ông tôi xuống khỏi giường, ông cẩn thận đi đến cửa xem xét.

Bà tôi hỏi: “Đi rồi à?”

Ông tôi nhìn chằm chằm xuống đất, cau mày nói: “Đi rồi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn – https://www.monkeyd.com.vn/ong-toi-may-xac/chuong-2.html.]

Bà tôi thở phào nhẹ nhõm: “Trương Lão Tam làm loạn như vậy, e rằng sẽ không được yên ổn.”

Ông tôi quay đầu nhìn chú tôi và nói: “Thuận Tử, con ở thành phố rốt cuộc có mua xe hay không?”

Chú tôi sững sờ vài giây, mồ hôi lấm tấm trên trán, trông vô cùng tiều tụy. Chú nói: “Chưa mua.”

Ông tôi hừ lạnh một tiếng: “Cút ngay về thành phố cho tao!”

Bà tôi bước xuống khỏi giường, quay sang ông tôi lớn giọng nói: “Mới về được mấy ngày, ông đã đuổi con đi à? Là ông gây ra rắc rối, đừng giở thói hung dữ với con!”

Ông nội tôi không nói lời nào, chỉ nhìn chằm chằm vào chú út của tôi. Chú út tôi cúi đầu, mất nửa ngày mới nói được một câu: “Được rồi con đi, con đi ngay.”

Chú út tôi nói xong thì bắt đầu mặc quần áo. Bà nội tôi nhíu mày, nắm lấy cánh tay chú út và nói: “Đi đâu mà đi! Mới về được mấy ngày? Chuyện của thằng Trương lão Tam, chỉ cần mời thầy cúng là được, nó không làm gì được con đâu.”

Chú tôi hất tay bà nội ra, giọng run rẩy: “Mẹ, con phải đi.”

Bà nội còn muốn níu chú tôi lại, nhưng ông nội đã kéo bà ra cửa. Ông chỉ tay xuống đất, dưới đất có rất nhiều dấu chân dê, rất bừa bộn. Ông nói: “Bà xem, chắc chắn đêm qua Trương Lão Tam đã ở đây cả đêm.”

Bà tôi sững sờ vài giây, rồi lẩm bẩm: “Làm thế nào bây giờ?”

“Trừ phi tôi khâu chân người vào cho nó.”

Bà tôi trầm ngâm nói: “Gần đây chẳng có ai chết, lấy đâu ra chân người cho nó?”

Ông tôi thở dài, ánh mắt đục ngầu khác thường, ông nói: “Nó sẽ tự tìm.”

Nói xong, ông tôi lại đá mạnh vào chân chú út hai lần, mắng rằng: “Cút nhanh! Nhìn thấy mày là tao ức chế.

Chú út không nói không rằng, chỉ nhanh chóng dọn mấy bộ quần áo rồi ra ngoài bắt xe.

Bà tôi lo lắng nói: “Đi đường cẩn thận.”

Ông nội đưa chú út đi. Sau khi họ rời khỏi, trong nhà chỉ còn lại tôi và bà nội. Bà nội xoa đầu tôi rồi nói: “Ngủ thêm chút nữa đi, đêm qua không ngủ được chút nào cả.”

Tôi gật đầu, vừa lúc chúng tôi chuẩn bị vào nhà ngủ thì có người đi vào sân. Là Vương Tiểu Tử, anh ta nói: “Dì ơi, xảy ra chuyện lớn rồi. Chú Quý đã c.h.ế.t rồi, chú c.h.ế.t ở chân núi sau, cụt cả hai chân.”


Chương 3

Chú Quý trong miệng Vương Tiểu Tử là em họ của ông tôi, cả đời chỉ có một đứa con gái, lại lấy chồng xa ở tỉnh khác, bảy tám năm nay chưa từng về thăm nhà.

Bà nội tôi nói: “Đi, đi nhanh, dì đi cùng cháu.”

Vương Tiểu Tử hỏi: “Chú ấy đâu rồi ạ.”

Bà tôi đáp: “Ông ấy vừa ra ngoài, để dì đi cùng cháu trước.”

Nhà chú Quý ở đầu làng phía Tây, vị trí khá hẻo lánh. Xác chú được đặt trên một tấm ván gỗ, người đã tắt thở, trên cổ có vết cắn rõ ràng, như bị thứ gì đó cắn chết.

Hai chân chú bị bẻ gãy, mảnh xương lộ ra còn dính máu.

Vương Tiểu Tử hỏi: “Dì ơi, giờ phải làm sao?”

Bà tôi đáp: “Chú con không ở nhà, dì cũng chẳng biết phải làm thế nào.”

Bà vừa dứt lời thì ông tôi đã bước vào sân. Mọi người trong làng nhường đường cho ông.

Mắt ông nội đỏ ngầu, ông bước đến trước mặt chú Quý và nói: “Anh đã sớm nói với chú rồi, trên núi không sạch sẽ, ban đêm không được đi, chú lại cứ không nghe!”

Mọi người trong làng khuyên ông tôi nén bi thương, ông tôi gạt nước mắt nói: “Đốt xác chú ấy đi.”

Mọi người đều ngẩn người, hồi nhỏ tôi toàn thấy chôn cất, ngay cả người c.h.ế.t bất đắc kỳ tử cũng được chôn cất.

Bà tôi hoang mang hỏi: “Đốt xác?”

Ông tôi gật đầu: “Lúc còn sống, thằng Quý từng nói với tôi, cả đời nó chỉ có một đứa con gái, coi như tuyệt hậu, sau khi nó chết, trực tiếp đốt xác, mọi thứ đơn giản là được.”

Mọi người trong làng nhìn nhau, nhưng không ai nói gì.

Ông tôi là anh trai duy nhất của Vương Quý, nên việc lo liệu tang lễ cho ông ấy đương nhiên là do ông tôi đảm nhận.

Ông tôi gọi vài thanh niên trong làng, dùng vải trắng quấn cơ thể Vương Quý rồi đốt lửa. Lửa cháy hừng hực, t.h.i t.h.ể Vương Quý được ném vào đống lửa.

Mùi hôi khó chịu lan tỏa trong không khí. Cơ thể Vương Quý cháy suốt cả buổi sáng, đến khi chỉ còn lại tro cốt. Ông tôi lại dùng vải trắng bọc tro cốt Vương Quý rồi mang ra sau núi, đào hố chôn cất.

Mọi việc hoàn tất đã là ba giờ chiều.

Bà tôi lạnh lùng nói: “Cứ thế này mà tiễn Vương Quý đi, ông không sợ chú ấy oán trách sao?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn – https://www.monkeyd.com.vn/ong-toi-may-xac/chuong-4.html.]

Tang lễ của Vương Quý rất đơn giản, thậm chí không có nghi thức đặt quan tài ba ngày cơ bản nhất.

Nhưng ông tôi nói: “Loại c.h.ế.t oan như vậy, phải tiễn đi sớm, nếu không sẽ hại người, bà đừng quên chuyện Trương Lão Tam!”

Bà tôi không nói gì, chỉ hít một hơi thật sâu rồi thở ra. Bà hỏi: “Có ai lấy đồ trong nhà Vương Quý không?”

Ông tôi lắc đầu, ông móc túi lấy ra một chùm chìa khóa, đó là chìa khóa nhà Vương Quý, lại móc túi lấy ra một chiếc túi nilon màu đỏ trắng. Túi nilon đựng tiền, hẳn là tiền dành dụm cả đời của Vương Quý.

Ông tôi nói: “Yên tâm, đều là của nhà mình.”

Khi ông tôi nói lời này, khóe miệng ông cong lên, bà tôi nhận lấy tiền và chìa khóa rồi nói: “Gửi cho thằng Thuận ít tiền nhé, nó đi vội vàng, không mang theo gì cả.”

Ông tôi gật đầu: “Ngày mai tôi đi gửi tiền cho thằng Thuận.”

Bà tôi nói: “Chuyện của Trương Lão Tam thì sao? Sao tôi cứ nghi là chú Quý bị nó giết?”

Ông tôi nói: “Tôi mua hai bức tranh thổ thần rồi, yên tâm đi, nó không vào được đâu.”

Bà tôi lại nói: “Vương Ký c.h.ế.t rồi, Phượng Quyên phải về, số tiền này mình không thể động vào.”

Phượng Quyên là con gái của Vương Quý, đã bảy tám năm không về nhà.

Ông tôi rít một hơi thuốc lào, mãi không nói gì, như có tâm sự. Bà tôi đẩy vai ông: “Nói gì đi!”

Ông tôi nói: “Nó đã bảy tám năm không về nhà, chuyện tiền nong nó không biết. Hơn nữa, tang lễ chú Quý là nhà mình lo liệu, số tiền này nên thuộc về nhà mình.”

Bà tôi không nói gì, nhét tiền vào túi áo. Ông tôi dán hình thổ thần lên cửa gỗ.

Nửa đêm, tôi nghe tiếng bước chân rất khẽ bên ngoài cửa. Ông bà nội nhìn nhau, bà nội nhỏ giọng nói: “Hình như Trương Lão Tam lại đến rồi!”

“Chú ơi, cháu tìm được một đôi chân người rồi, chú giúp cháu khâu vào đi.”

Giọng của Trương Lão Tam vang lên từ ngoài cửa.

Ông nội tôi nói: “Đôi chân người này không phù hợp, cháu đi tìm kiếm thêm đi.”

Vừa dứt lời ông nội, bên ngoài cửa quả nhiên im bặt.

Bà nội trừng mắt nói: “Ông bảo nó đi tìm thêm, chẳng phải là bảo nó đi g.i.ế.c người sao?”

Ông nội tôi thở dài: “Tôi cũng chẳng còn cách nào khác! Chẳng lẽ tôi phải tự tay khâu chân người cho nó sao?”


Chương 4

Chú Quý trong miệng Vương Tiểu Tử là em họ của ông tôi, cả đời chỉ có một đứa con gái, lại lấy chồng xa ở tỉnh khác, bảy tám năm nay chưa từng về thăm nhà.

Bà nội tôi nói: “Đi, đi nhanh, dì đi cùng cháu.”

Vương Tiểu Tử hỏi: “Chú ấy đâu rồi ạ.”

Bà tôi đáp: “Ông ấy vừa ra ngoài, để dì đi cùng cháu trước.”

Nhà chú Quý ở đầu làng phía Tây, vị trí khá hẻo lánh. Xác chú được đặt trên một tấm ván gỗ, người đã tắt thở, trên cổ có vết cắn rõ ràng, như bị thứ gì đó cắn chết.

Hai chân chú bị bẻ gãy, mảnh xương lộ ra còn dính máu.

Vương Tiểu Tử hỏi: “Dì ơi, giờ phải làm sao?”

Bà tôi đáp: “Chú con không ở nhà, dì cũng chẳng biết phải làm thế nào.”

Bà vừa dứt lời thì ông tôi đã bước vào sân. Mọi người trong làng nhường đường cho ông.

Mắt ông nội đỏ ngầu, ông bước đến trước mặt chú Quý và nói: “Anh đã sớm nói với chú rồi, trên núi không sạch sẽ, ban đêm không được đi, chú lại cứ không nghe!”

Mọi người trong làng khuyên ông tôi nén bi thương, ông tôi gạt nước mắt nói: “Đốt xác chú ấy đi.”

Mọi người đều ngẩn người, hồi nhỏ tôi toàn thấy chôn cất, ngay cả người c.h.ế.t bất đắc kỳ tử cũng được chôn cất.

Bà tôi hoang mang hỏi: “Đốt xác?”

Ông tôi gật đầu: “Lúc còn sống, thằng Quý từng nói với tôi, cả đời nó chỉ có một đứa con gái, coi như tuyệt hậu, sau khi nó chết, trực tiếp đốt xác, mọi thứ đơn giản là được.”

Mọi người trong làng nhìn nhau, nhưng không ai nói gì.

Ông tôi là anh trai duy nhất của Vương Quý, nên việc lo liệu tang lễ cho ông ấy đương nhiên là do ông tôi đảm nhận.

Ông tôi gọi vài thanh niên trong làng, dùng vải trắng quấn cơ thể Vương Quý rồi đốt lửa. Lửa cháy hừng hực, t.h.i t.h.ể Vương Quý được ném vào đống lửa.

Mùi hôi khó chịu lan tỏa trong không khí. Cơ thể Vương Quý cháy suốt cả buổi sáng, đến khi chỉ còn lại tro cốt. Ông tôi lại dùng vải trắng bọc tro cốt Vương Quý rồi mang ra sau núi, đào hố chôn cất.

Mọi việc hoàn tất đã là ba giờ chiều.

Bà tôi lạnh lùng nói: “Cứ thế này mà tiễn Vương Quý đi, ông không sợ chú ấy oán trách sao?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn – https://www.monkeyd.com.vn/ong-toi-may-xac/chuong-4.html.]

Tang lễ của Vương Quý rất đơn giản, thậm chí không có nghi thức đặt quan tài ba ngày cơ bản nhất.

Nhưng ông tôi nói: “Loại c.h.ế.t oan như vậy, phải tiễn đi sớm, nếu không sẽ hại người, bà đừng quên chuyện Trương Lão Tam!”

Bà tôi không nói gì, chỉ hít một hơi thật sâu rồi thở ra. Bà hỏi: “Có ai lấy đồ trong nhà Vương Quý không?”

Ông tôi lắc đầu, ông móc túi lấy ra một chùm chìa khóa, đó là chìa khóa nhà Vương Quý, lại móc túi lấy ra một chiếc túi nilon màu đỏ trắng. Túi nilon đựng tiền, hẳn là tiền dành dụm cả đời của Vương Quý.

Ông tôi nói: “Yên tâm, đều là của nhà mình.”

Khi ông tôi nói lời này, khóe miệng ông cong lên, bà tôi nhận lấy tiền và chìa khóa rồi nói: “Gửi cho thằng Thuận ít tiền nhé, nó đi vội vàng, không mang theo gì cả.”

Ông tôi gật đầu: “Ngày mai tôi đi gửi tiền cho thằng Thuận.”

Bà tôi nói: “Chuyện của Trương Lão Tam thì sao? Sao tôi cứ nghi là chú Quý bị nó giết?”

Ông tôi nói: “Tôi mua hai bức tranh thổ thần rồi, yên tâm đi, nó không vào được đâu.”

Bà tôi lại nói: “Vương Ký c.h.ế.t rồi, Phượng Quyên phải về, số tiền này mình không thể động vào.”

Phượng Quyên là con gái của Vương Quý, đã bảy tám năm không về nhà.

Ông tôi rít một hơi thuốc lào, mãi không nói gì, như có tâm sự. Bà tôi đẩy vai ông: “Nói gì đi!”

Ông tôi nói: “Nó đã bảy tám năm không về nhà, chuyện tiền nong nó không biết. Hơn nữa, tang lễ chú Quý là nhà mình lo liệu, số tiền này nên thuộc về nhà mình.”

Bà tôi không nói gì, nhét tiền vào túi áo. Ông tôi dán hình thổ thần lên cửa gỗ.

Nửa đêm, tôi nghe tiếng bước chân rất khẽ bên ngoài cửa. Ông bà nội nhìn nhau, bà nội nhỏ giọng nói: “Hình như Trương Lão Tam lại đến rồi!”

“Chú ơi, cháu tìm được một đôi chân người rồi, chú giúp cháu khâu vào đi.”

Giọng của Trương Lão Tam vang lên từ ngoài cửa.

Ông nội tôi nói: “Đôi chân người này không phù hợp, cháu đi tìm kiếm thêm đi.”

Vừa dứt lời ông nội, bên ngoài cửa quả nhiên im bặt.

Bà nội trừng mắt nói: “Ông bảo nó đi tìm thêm, chẳng phải là bảo nó đi g.i.ế.c người sao?”

Ông nội tôi thở dài: “Tôi cũng chẳng còn cách nào khác! Chẳng lẽ tôi phải tự tay khâu chân người cho nó sao?”


Chương 5

Lưu Hỷ sững sờ, khí thế hừng hực ban nãy tan biến, giọng nói lúng túng:

“Ông…ông dám.”

Ông nội tôi hừ lạnh: “Không tin thì thử xem!”

Vương Phượng Quyên đỏ bừng mắt, lén lút rơi nước mắt.

Lưu Hỷ quát Vương Phượng Quyên: “Khóc cái gì? Đi, về nhà.”

Ông nội tôi nói: “Bà ơi, bà dẫn Phượng Quyên đi nấu cơm, ăn cơm rồi hãy về.”

Bà nội tôi nắm lấy tay Vương Phượng Quyên ra ngoài, Vương Phượng Quyên nhìn Lưu Hỷ, lại nhìn ông nội tôi, cuối cùng chọn đi nấu cơm cùng bà nội.

Lưu Hỷ cau mày, vẻ mặt vừa tức giận vừa không dám nói gì.

Ông nội đi tới ngồi trên giường nói: “Niên Xuân, đi mua ít rượu ngon, mua nhiều một chút.”

Tôi gật đầu, cầm tiền đi mua rượu.

Chiều tối, bà nội tôi dọn cơm lên bàn, ông nội tôi rót rượu cho Lưu Hỷ: “Đều là người một nhà, uống nhiều một chút.”

Tôi mua loại rượu đắt nhất trong cửa hàng, bình thường ông nội tôi không nỡ mua.

Lưu Hỷ cầm ly rượu lên, đưa lên mũi ngửi rồi cười nói: “Rượu ngon, loại rượu này không rẻ đâu.”

Ông nội tôi dùng ngón tay chỉ hai chai rượu dưới đất: “Hai chai đó mang về, rảnh rỗi về thăm thường.”

Lưu Hỷ gật đầu, anh ta uống rượu ừng ực, thậm chí không ăn thức ăn, y như một con quỷ rượu.

Lưu Hỷ uống một ngụm lớn, ông nội tôi chỉ nhấp một ngụm nhỏ.

Vương Phượng Quyên cau mày: “Anh ăn ít thức ăn đi, đừng chỉ uống rượu.”

Lưu Hỷ mạnh tay đặt ly rượu xuống bàn, cáu kỉnh nói: “Mày còn dám quản tao? Tao xem da mày ngứa rồi!”

Ông nội tôi liếc nhìn Vương Phượng Quyên, ra hiệu cho cô ấy đừng nói gì.

Ông nội tôi lại rót rượu cho Lưu Hỷ: “Uống nhiều cũng không sao, uống say thì ngủ lại đây, sáng mai hẵng đi.”

Lưu Hỷ cười “hì hì”, rõ ràng đã hơi say.

Ông nội tôi nhìn ra ngoài trời, đã tối rồi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn – https://www.monkeyd.com.vn/ong-toi-may-xac/chuong-5.html.]

Lưu Hỷ say khướt, gục mặt xuống bàn ngủ.

Vương Phượng Quyên mắt đỏ hoe nói: “Bác trai bác gái, làm phiền hai người rồi.”

Ông nội tôi uống một ngụm rượu: “Những năm qua, cuộc sống không dễ dàng gì, nhỉ?”

Vương Phượng Quyên cúi đầu, không nói gì, nước mắt lăn dài trên má.

Ông nội tôi lại nói: “Đỡ cậu ta về đi, cậu ta muốn quậy phá thì cứ để cậu ta quậy, anh ta muốn đi đâu thì đi, đừng cản, lúc ngủ nhớ khóa cửa cẩn thận.”

Khi nói lời này, ông nội tôi nhìn Lưu Hỷ, đặc biệt là nhìn đôi chân của Lưu Hỷ.

Vương Phượng Quyên do dự vài giây rồi nói: “Bác, cháu nghe lời bác.”

Ông nội tôi nhìn bà nội tôi: “Bà lão, tiền đã đưa cho Phượng Quyên chưa?”

Bà nội tôi nói: “Đã đưa rồi.”

Ông nội tôi rít một hơi thuốc lào, lại móc túi lấy ra một ít tiền, đưa cho Vương Phượng Quyên rồi nói: “Cháu cầm lấy đi.”

Vương Phượng Quyên lắc đầu, khóc nói: “Bác, cháu không thể nhận tiền này.”

“Đã bảo cầm lấy!”

Ông nội tôi nói xong, liền đỡ Lưu Hỷ đang say khướt dậy, lôi Lưu Hỷ ra ngoài.

Bà nội tôi nhét tiền vào túi Vương Phượng Quyên: “Phượng Quyên à, cháu cầm lấy tiền này, nhất định phải cầm lấy.”

Vương Phượng

Quyên mắt đỏ hoe, gật đầu. Lưu Hỷ say khướt nói: “Không cần đỡ, tôi không say.”

 Lưu Hỷ nói xong, ông nội tôi liền buông tay.

Lưu Hỷ lảo đảo đi ra ngoài, vừa đi vừa nói lảm nhảm, không biết đang nói gì.

Ông nội tôi đi đến trước mặt Vương Phượng Quyên nói: “Nhớ lấy, đừng quan tâm đến cậu ta, mau về nhà, khóa cửa cẩn thận.”

Vương Phượng Quyên gật đầu: “Cháu nghe lời bác.”

Vương Phượng Quyên nói xong liền đi, trong nhà chỉ còn lại ba chúng tôi.

Bà nội tôi thở dài: “Phượng Quyên nhận tiền rồi, lòng bà cũng đỡ lo lắng hơn.”

Ông nội tôi khom người ở cửa hút thuốc lào: “Trên đường về, tôi đã đốt cháy hai chân của thằng Qúy,  để thằng Vương nhìn thấy.”


Chương 6

“Cái gì?”

 Bà nội tôi ngẩn người vài giây, bà nói: “Làm thế nào bây giờ? Nếu nó nói ra chuyện này, ông không thể giải thích được đâu.”

Ông nội tôi nói: “Bà đừng vội, chuyện này còn chưa chắc chắn, lúc tôi đốt chân thằng Qúy, nó tình cờ đi ngang qua, có lẽ không biết tôi đốt là chân người.”

Bà nội tôi nói: “Nếu nó biết thì phải làm sao?”

Ông nội tôi rít vài hơi thuốc lào, ho sù sụ, có vẻ ông vẫn chưa nghĩ ra đối sách.

Nửa đêm, tôi nghe tiếng cổng mở, tôi mở mắt nhìn, ông nội tôi khoác áo ngồi trên ghế đẩu, như đang chờ Trương lão Tam.

Bà nội tôi cầm kim chỉ xỏ sợi chỉ vào kim dưới ánh trăng.

Bà nội tôi nói: “Ông ơi, kim chỉ đã chuẩn bị xong.”

Ông nội tôi nhận lấy kim chỉ, lại cầm thêm kéo.

Tôi nghe tiếng gõ cửa: “Cộc cộc cộc cộc.”

“Chú ơi, mở cửa nhanh, cháu lại tìm được một đôi chân người!”

Giọng Trương Lão Tam vang lên từ ngoài cửa, nghe giọng điệu có thể cảm nhận được anh ta rất vui mừng.

Ông tôi quay đầu nhìn bà tôi, dặn dò: “Chăm sóc tốt cho Niên Xuân.”

Dứt lời, ông mở tung cánh cửa gỗ.

Một luồng gió lạnh thổi vào, mang theo mùi hôi thối nồng nặc của xác thối.

Tôi hoảng hốt gọi: “Ông ơi!”

Ông tôi cầm kim chỉ, bước qua ngưỡng cửa.

Bà tôi vội vàng che miệng tôi, khẽ nói: “Đừng lên tiếng.”

“Chú, chú ra rồi.”

“Lão Tam, ta chỉ có thể vá cho con một chân thôi.”

Trương Lão Tam lạnh lùng nói: “Tại sao?”

Nghe giọng nói của anh ta, tôi biết ngay anh ta đang tức giận.

Ông nội tôi nói: “Đôi chân này quá ngắn, hãy đi tìm đôi chân tốt, chân của Vương Tiểu Tử không tồi.”

Tôi nhìn lên bà nội, nhà ội tôi nhăn chặt trán, bà nói: “Tạo nghiệp.”

Ông nội tôi đã khâu đôi chân mới cho Trương Lão Tam, rồi ông ấy bước vào trong nhà.

Ông ta như già đi mười tuổi, những nếp nhăn trên khuôn mặt hằn sâu hơn, ánh mắt trở nên đục ngầu.

Ông ta ném kim chỉ, kéo xuống đất, rồi lại mang vào nhà một cái chân người bê bết máu, cùng với một cái chân cừu chi chít vết kim.

Ông nội tôi nói: “Bà ơi, lấy vải trắng ra, nhân lúc trời tối, tôi đốt thứ này đi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn – https://www.monkeyd.com.vn/ong-toi-may-xac/chuong-6.html.]

Bà nội tôi giận dữ chỉ tay về phía ông nội và mắng: “Tất cả đều do ông! Sao ông lại đi nhận may đồ cho người ta, rước họa vào thân!”

Nói xong, bà lục đục đi vào kho tìm tấm vải trắng cho ông nội. Bà tìm mãi mới thấy một mảnh vải trắng bị rách.

Ông nội dùng mảnh vải trắng để bọc chân người và chân cừu, ông nói: “Tôi sẽ đi lên ngọn núi sau nhà, nơi đó vắng vẻ, không có ai.”

Ông nội lộ rõ vẻ mệt mỏi, đi lại lảo đảo. Bà nội khoác thêm áo và nói: “Tôi sẽ đi cùng ông.”

Ông nội nhìn tôi: “Không được, Niên Xuân năm nay còn nhỏ, bà hãy ở nhà trông nom.”

“Ông tự đi có được không?”

Khuôn mặt ông nội nở một nụ cười buồn bã: “Có thể.”

Ông tôi khom lưng bước ra ngoài, bà tôi dặn dò theo bóng ông: “Cẩn thận

đấy.”

Sáng hôm sau, tin dữ ập đến làng, người ta xôn xao bàn tán về cái c.h.ế.t của Lưu Hỷ.

Cái c.h.ế.t của anh ta giống hệt chú Vương Quý, cũng mất đi đôi chân, được phát hiện ở đầu làng.

Vương Phượng Quyên quỳ bên t.h.i t.h.ể Lưu Hỷ, khóc nức nở, ai cũng thương cảm an ủi.

Ông tôi trầm ngâm nói: “Núi không sạch sẽ, mọi người cẩn thận cho.”

Đột nhiên, Vương Tiểu Tử chen ra khỏi đám đông, hai chân không hề hấn gì, anh ta nói:

“Chú ơi, trên núi rốt cuộc là có chuyện gì không trong sạch? Chú nói thật cho chúng tôi đi.”

“Đúng vậy.”

“Trên núi xảy ra chuyện gì rồi?”

Dân làng nhìn nhau, nhiều cặp mắt đổ dồn về phía ông tôi.

Ông tôi đánh giá Vương Tiểu Tử, cau mày, trông tâm trạng rất tệ.

Vương Tiểu Tử nhìn chằm chằm ông tôi: “Chú ơi, rốt cuộc chú biết gì? Vương Quý cũng c.h.ế.t như vậy, nếu chú không nói thật, cháu sẽ báo cảnh

sát!”

Ông tôi trừng mắt nhìn Vương Tiểu Tử: “Trương Lão Tam còn sống!”

Vừa dứt lời ông tôi, đám đông liền xôn xao.

Họ thầm thì bàn tán, cuối cùng có người nói: “Sao có thể? Chúng ta rõ ràng nhìn thấy ông ta được chôn cất rồi kia mà?”

“Đúng vậy, chính mắt chúng tôi nhìn thấy ông ta được chôn cất!”

Cha của Trương Lão Tam tiến lên một bước: “Anh Năm, không thể nói bừa!”

Ông tôi nói: “Tôi không nói bừa, tôi chính mắt nhìn thấy Trương Lão Tam còn sống!”

Dân làng xôn xao bàn tán, rõ ràng vẫn không tin.

Ông tôi chỉ tay xuống đất: “Các người nhìn đi, trên đây toàn là dấu móng dê.”


Chương 7

Xung quanh xác c.h.ế.t của Lưu Hỷ toàn là dấu móng dê, dân làng ai nấy đều kinh hãi trợn tròn mắt.

“Bây giờ phải làm sao?”

“Mời thầy cúng!”

“Sao ông không nói sớm?”

Ông tôi nói: “Tôi cũng mới biết tối qua, nhưng chỉ nhìn thấy bóng lưng, không dám khẳng định, giờ thì tôi chắc chắn rồi.”

 Dân làng im bặt, không ai nói gì.

Ông tôi thở dài: “Trương Lão Tam hại người, chúng ta phải trừ khử hắn, để hắn sớm đi đầu thai.”

Vương Tiểu Tử nói: “Làm thế nào để trừ khử?”

Ông nội tôi nhìn cha của Trương Lão Tam và nói: “Có lẽ Trương Lão Tam không hài lòng với đôi chân dê kia, nên mới ra tay hại người. Tôi đoán hắn sẽ đến tìm tôi để may đôi chân người. Các anh hãy trốn trong nhà tôi, khi hắn xuất hiện, chúng ta sẽ dùng đuốc đốt cháy hắn.”

Bố của Trương Lão Tam không nói gì, ông ta cúi đầu, liên tục thở dài.

Những người còn lại cũng không nói gì, như đang chờ ai đó đứng ra.

Ông tôi nói: “Nếu các người muốn sống sót ở làng này, thì phải trừ khử Trương Lão Tam, nếu không, sớm muộn gì cũng gặp họa!”

Vài thanh niên gan dạ trong làng đã lên tiếng, nói rằng sẽ nghe theo sự sắp xếp của ông tôi.

Những người còn lại cũng đồng ý.

Ông tôi nhìn Vương Phượng Quyên nói: “Đốt xác Lưu Hỷ đi.”

Vương Phượng Quyên gật đầu, cô phủ tấm vải trắng lên mặt Lưu Hỷ.

Vương Phượng Quyên nói: “Bác ơi, cha cháu cũng bị Trương Lão Tam hại c.h.ế.t ạ?”

Ông tôi gật đầu: “Đúng vậy.”

Vương Phượng Quyên cau mày: “Tại sao Trương Lão Tam lại nhắm vào cha cháu?”

Ông tôi sững người, như thể mất hồn.

Đêm hôm đó, Trương Lão Tam đến tìm ông tôi để khâu chân. Ông tôi bảo Trương Lão Tam rằng chân của hắn đã bị nghiền nát, không thể khâu lại được. Không ngờ, Trương Lão Tam lại tìm đến chân của Vương Quý.

Ông tôi nói: “Ta không biết. Con cũng đừng suy nghĩ nhiều. Sau khi hỏa thiêu Lưu Hỷ xong, con hãy nhanh chóng rời đi, đừng ở lại làng này.”

Vương Phượng Quyên gật đầu: “Cháu biết rồi, bác.”

Ông tôi dẫn theo vài thanh niên trai tráng về nhà. Mấy thanh niên ấy đều mang theo xẻng, trong sân lại chất đầy củi khô.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn – https://www.monkeyd.com.vn/ong-toi-may-xac/chuong-7.html.]

Chỉ có thể đợi Trương Lão Tam đến vào ban đêm, lúc đó mới có thể bắt hắn và hỏa thiêu hắn.

Nửa đêm, mọi người trong nhà đều mở to mắt, căng thẳng tột độ. Nhưng Trương Lão Tam chẳng thể nào xuất hiện.

Vương Phượng Quyên nói: “Bác, tại sao y vẫn chưa đến?”

Ông nội tôi nói: “Đừng lên tiếng, chờ thêm chút nữa.”

 Chờ đợi cả một đêm, Trương Lão Tam hoàn toàn không xuất hiện.

Trương Lão Tam đâu rồi?

Ông nội tôi nhăn chặt trán, ông cũng không hiểu rõ.

Ông nội tôi nói: “Được rồi, mọi người hãy về nhà ngủ đã.”

Ông nội tôi nói xong, bọn thanh niên trong nhà chúng tôi cùng rời đi.

Ông nội tôi gọi thêm một câu: “Tối nay hãy đến sớm nhé.”

Bọn thanh niên này đã đến nhà tôi để trông coi trong ba ngày, chỉ để bắt Trương Lão Tam. Nhưng Trương Lão Tam mãi không xuất hiện, như thể y đã biến mất.

Mất kiên nhẫn, bọn thanh niên không còn đến nhà tôi nữa.

Mười vài ngày trôi qua, Trương Lão Tam vẫn không xuất hiện.

Ông nội tôi đang thầm nghĩ: “Trương Lão Tam đi đâu rồi?”

Bà nội tôi ngồi trên giường vá lại quần áo, trên khuôn mặt bà cuối cùng cũng có một chút nụ cười: “Chắc là đã chết, có lẽ c.h.ế.t ở đâu đó.”

Ông nội tôi hút vài hơi t.h.u.ố.c lá khô, ông ta nói trong khi lắc đầu: “Không thể, cậu ta chưa thực hiện được ước nguyện của mình thì không thể chết, y chắc chắn đã trốn mất.”

Bà nội tôi cười: “Cậu ấy có thể trốn ở đâu được chứ?”

Ông nội tôi không nói gì, chỉ im lặng hút thuốc lá. Nửa đêm, tôi nghe thấy giọng bà nội tôi, làm tôi tỉnh giấc.

Bà nội tôi nói nhỏ: “Ông già, Trương Lão Tam đến rồi!”

Ông nội tôi ngồi dậy, ông nhìn qua khe cửa sổ ra ngoài, chỉ một cái nhìn và khuôn mặt ông trắng bệch.

Bà nội tôi nói nhỏ: “Ông nó, sao rồi?”

Ông nội tôi không nói gì, trán ông ướt mồ hôi.

Tôi lẻn về phía trước trong khi bà nội tôi không để ý, nhìn qua khe cửa sổ, tay Trương Lão Tam đang kéo theo cái chân dài lê lết.

Chân trái y m.á.u chảy, chân phải may đôi chân cừu đã mòn nát gần như hoàn toàn.

Hắn đã đi được bao xa?


Chương 8

Trương Lão Tam đi đến cửa, nói: “Chú ơi, mở cửa nhanh lên, cháu tìm được chân tốt rồi!”

Bà tôi nói: “Phải làm sao đây?”

Tay ông tôi nắm chặt thành nắm đấm, nhìn kim chỉ trên bàn, nói: “Lão Tam, chú sẽ khâu chân cho con, con sẽ trở thành người lành lặn, con phải đi.”

Trương Lão Tam gõ cửa: “Chú ơi, mở cửa nhanh lên! Cháu khâu xong vết thương ở chân sẽ đi ngay.”

Ông nội tôi nghiến răng, cầm kim chỉ trên bàn đi ra ngoài. Bà nội lo lắng nhìn theo. Ông nội mở cánh cửa gỗ, một mùi hôi thối nồng nặc xộc vào.

Ông nội bước qua ngưỡng cửa, bà nội lấy tay che mắt tôi.

Không biết bao lâu sau, ông lê bước mệt mỏi trở về. Tóc ông nội đã bạc đi nhiều, trông như già thêm mười tuổi.

Ông nội ném kim chỉ xuống đất: “Xong rồi, hoàn thành tâm nguyện của Trương Lão Tam rồi, không sao nữa đâu.”

Bà nội thở dài: “Mong là vậy.”

Sáng sớm hôm sau, Vương Tiểu Tử hớt hả chạy đến nhà tôi: “Chú ơi, dì ơi,

Trương Lão Tam c.h.ế.t rồi! Xác anh ta nằm ở đầu làng!”

Vài người chúng tôi vội vã chạy đến đầu làng, chỉ thấy xác Trương Lão Tam nằm trên mặt đất, khuôn mặt đã loang lổ những vết đốm tử thi, thậm chí có cả dòi bọ đang..bò trên mắt anh ta. Xác c.h.ế.t bốc mùi hôi thối nồng nặc.

Hai chân cừu của Trương Lão Tam giờ đây biến thành hai chân người, một dài một ngắn. Cái chân ngắn hẳn là của Lưu Hỷ, còn cái chân dài không biết là của ai.

Ông nội tôi cau mày: “Tối qua Trương Lão Tam đến tìm tôi, nhờ tôi khâu chân cho anh ta. Tôi đã khâu cho anh ta. Bây giờ anh ta đã lành lặn, mau đốt anh ta đi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn – https://www.monkeyd.com.vn/ong-toi-may-xac/chuong-8.html.]

Cha của Trương Lão Tam tỏ ra do dự, nhưng ý kiến của dân làng là đốt.

Cha của Trương Lão Tam bất lực nói: “Đốt đi.”

Vài thanh niên vội vã lấy củi kh và đốt lửa, thiêu Trương Lão Tam ngay tại đầu làng.

Xác của Trương Lão Tam cháy suốt cả ngày, cuối cùng chỉ còn lại tro tàn. Cha của Trương Lão Tam đau buồn đem tro cốt anh ta về.

Ông nội tôi như trút được gánh nặng. Buổi tối ăn cơm, ông còn đặc biệt uống chút rượu.

Ông nội tôi cười nói: “Chuyện này coi như kết thúc rồi, cho Thuận Tử về nhà ở hai ngày đi.”

Vừa dứt lời, điện thoại nhà tôi reo lên.Bình thường ít khi có ai gọi điện thoại cho nhà tôi, chỉ có chú út của tôi mới gọi.

Bà nội tôi cười nói: “Có lẽ là điện thoại của Thuận Tử.”

Bà nội tôi đứng dậy nghe điện thoại: “Alo.”

Người ở đầu dây bên kia nói gì đó, sắc mặt bà nội tôi bỗng thay đổi, nước mắt chảy dài.

Sau khi cúp điện thoại, ông nội tôi hỏi: “Bà ơi, sao vậy?”

Bà nội tôi khóc nức nở: “Thuận Tử xảy ra chuyện rồi!”

Ông nội tôi cau mày: “Chuyện gì xảy ra?”

Bà nội tôi nói: “Thuận Tử nhập viện rồi, nó bị mất một chân!”

Ông nội tôi sững sờ vài giây, sau đó ngã ngồi trên đất, nước mắt lăn dài trên má, lẩm bẩm: “Mất một chân? Một chân?”


Chương 9

Ông tôi lại nói: “Người sống là tốt, sống là tốt.”

Bà tôi vừa khóc vừa thu dọn đồ đạc: “Nhanh, hai chúng ta đi thành phố.”

Ông tôi vịn ghế đứng dậy: “Niên Xuân, ông với bà đi thành phố thăm chú út con, ở nhà khóa cửa cẩn thận, nếu sợ thì sang nhà trưởng thôn ở.”

Ông tôi, bà tôi đi xe đến thành phố, chỉ còn lại mình tôi ở nhà.

Tuy tôi biết tự nấu ăn, cũng biết đốt lò sưởi, nhưng đến tối, tôi vẫn có chút sợ hãi, trong đầu luôn hiện lên khuôn mặt thối rữa của Trương Lão Tam và cặp chân dài ngắn của hắn.

Tôi vẫn chạy đến nhà trưởng thôn ở, sau đó ở nhà ông trưởng thôn hơn mười ngày.

Bà nội tôi về nhà một chuyến, bà ấy đi vay tiền, đi từ nhà này đến nhà khác trong làng, sau đó lại đi.

Tôi muốn theo bà, nhưng bà nội không cho.

Hai tháng sau, họ cùng nhau trở về.

Chú út tôi trông rất gầy gò, tiều tụy, tóc đã trắng bạc đi rất nhiều.

Ông nội tôi đặt chú lên lò sưởi: “Thuận Tử à, ở nhà hãy chăm sóc sức khỏe của mình, không có gì lớn lao cả, còn sống là tốt.”

Bà nội tôi ôm lấy chú út, bà ấy đỏ mắt nói: “Con muốn ăn gì không? Mẹ sẽ nấu cho.”

Chú út không nói gì, chú ấy chỉ ngồi dựa vào góc tường, miệng lẩm bẩm: “Con không thể tự đi lại được, giờ con là người tàn tật rồi có đúng không.”

Bà nội tôi quay đi, bà ấy đang khóc.

Ông nội tôi nói: “Yên tâm đi, thể đi được.”

Chú út cười khổ nói: “Làm sao đi được? Chẳng lẽ cha cũng may cho con một đôi chân dê à?”

Ông nội cau mày, không nói lời nào, lặng lẽ đi ra ngoài.

Bà nội nói: “Niên Xuân, con ở đây chơi với chú út, bà đi nấu cơm.”

Tôi gật đầu, đến bên chú út. Chú cúi đầu, một lúc sau mới lên tiếng: “Mọi người trong làng nói gì?”

Kể từ khi chú gặp chuyện, người trong làng bàn tán đủ điều.

Có lời khó nghe, cũng có lời tốt đẹp.

Nhưng tôi sợ chú út buồn hơn nên đã nói dối: “Họ không nói gì cả.”

Chú út không tin, lẩm bẩm: “Chú thực sự không cố ý.”

 Chú đang nói về điều gì?

Tôi không hiểu chú út đang nói gì.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn – https://www.monkeyd.com.vn/ong-toi-may-xac/chuong-9.html.]

Buổi chiều tối, ông nội từ ngoài mang vào một chiếc nạng gỗ, nói: “Thuận

Tử, con thử xem.”

Chú út nhìn chiếc nạng, cười khổ: “Conkhông thử.”

Ông nội khuyên nhủ chú thêm vài câu, nhưng chú nhất quyết không chịu dùng nạng.

Bà nội nói: “Thôi, con không muốn dùng thì thôi, ăn cơm trước đã.”

Bà nội dọn cơm lên, chú út cũng đến ăn. Bà gắp cho chú mắt cá: “Ăn nhiều vào.”

Chú út đưa mắt cá vào miệng, nhai chậm rãi: “Chắc chữa bệnh cho con tốn không ít tiền có đúng không?

Ông nội nói: “Không tốn bao nhiêu, chuyện tiền bạc con không cần lo lắng.”

Chú út buông đũa, móc từ trong túi ra một xấp tiền đặt lên bàn rồi nói: “Hãy cầm tiền này đi trả nợ đi. Tất cả đều là lỗi của con.”

Ông nội tôi đứng nhìn ngơ ngác trong vài giây, nắm chặt đấm, nhìn chăm chú vào đứa con trai của mình. Nhưng chú út lại tránh né ánh mắt của ông nội.

Bà nội tôi nói: “Hay là ăn cơm trước đi, chuyện tiền sau này rồi tính.”

Chỉ trong vài tháng ngắn, ông nội tôi và bà nội tôi đã già đi rất nhiều, tóc đã bạc thêm nhiều. Chú út tôi đã khóc rất nhiều trong bữa ăn.

Ông bà nội sợ chú út nghĩ quẩn nên luôn để ý đến chú. Nhưng luôn có những lúc họ không thể theo dõi được.

Nửa năm sau, chú út tôi đã tự tử. Chú ấy treo cổ trước cây dẻ già trước mộ của Trương Lão Tam, dưới gốc cây dẻ cũ có dấu chân của một con dê, ông nội và bà nội của tôi đã bạc đầu hoàn toàn.

Bà nội tôi nói: “Tại sao anh ấy lại nghĩ vậy chứ?”

Ông nội tôi mắt đỏ, miệng cứ nói: “Tất cả là tại ta, tại ta!”

Ông nội tôi trông như mất trí, ông ta đuổi tôi và bà nội tôi ra ngoài, lại khóa cửa từ bên trong, chỉ còn một mình ông và xác của chú út trong nhà.

Đột nhiên, tôi nghe thấy tiếng xương gãy, bà nội tôi cố gắng đập cửa: “Ông già, mở cửa đi! Ông đang làm gì đấy?”

Giọng ông nội tôi từ bên trong cửa: “Mặc kệ tôi, đừng quan tâm.”

Tôi lấy cái ghế từ nhà kho mang ra, đứng lên trên ghế để nhìn vào, ông nội tôi đang tự chặt đứt chân của mình, sau đó dùng kim chỉ khâu vào chân cho chú út.

Mặt đất đầy máu.

Không biết đã bao lâu, ông nội tôi dùng gậy tựa, mở cửa.

Bà nội tôi ngồi sụp xuống đất, bà rơi vào kinh hãi.

Ông nội tôi trên trán đầy mồ hôi, ông cười: “Đứa trẻ này luôn mặc cảm về cái chân của mình, nhưng bây giờ nó đã bình thường rồi.”

Chú út tôi được chôn cất trong đất, chôn trên núi sau. Ông nội tôi đã trở thành người tàn tật, hàng ngày ông tựa vào cây gậy đi ra ngoài, luôn đến núi sau để thăm chú út của tôi, đôi khi bà nội tôi cũng đi cùng.

Từ đó, làng chúng tôi trở lại bình yên, không còn một ai mất mạng nữa.

– Hết –

 

0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận