Vật đổi sao dời [Ngôn tình cổ đại]

Tác giả truyện ngắn: Tích Tích Diêm 昔昔盐
Truyện: Chu Nguyên

Truyện ngắn ngôn tình: Vật đổi sao dời

1.

Vào ngày ta rời khỏi Cửu Trùng Thiên, là sinh nhật một trăm tuổi của A Vân.

Đối với thần tiên, tuổi này vẫn chỉ là một đứa trẻ chưa trưởng thành.

Hình như trẻ con mười tuổi ở thế gian.

Cả Thiên giới đều đang ăn mừng.

Ngay cả nơi hẻo lánh nhất của Thiên giới như ta, cũng có thể nghe thấy tiếng nhạc.

Tiên tỳ kiêu ngạo, ném một chiếc váy lụa trắng trước mặt ta.

“Quân thượng đặc biệt ân chuẩn, cho phép ngươi nhìn Thiếu quân trong một cái.”

A Vân vừa mới sinh ra đã bị Thương Lan bế đi.

Cả trăm năm qua, ta chỉ gặp nó vài lần.

Ta nhặt chiếc váy lên dưới ánh mắt khinh thường của tiên tỳ.

Nàng ta lẩm bẩm:

“Bấy nhiêu năm rồi, mà vẫn còn dã tâm không dứt, muốn quyến rũ Quân thượng.”

Trên dưới Thiên giới, không ai không biết.

Trăm năm trước, Thương Lan tiên quân lịch kiếp từ nhân gian trở về, mang theo một nữ tử người phàm đang mang thai.

Thánh nữ Hoa giới Cẩm Phồn hay tin, xấu hổ bỏ đi.

Thương Lan là tiên quân nổi tiếng thanh lãnh cấm dục trong Thiên giới.

Đối với Cẩm Phồn hắn là gốc rễ tình yêu trong tim nàng ta.

Chư tiên đoán rằng, ắt hẳn nữ tử người phàm kia không biết xấu hổ, mưu tính mượn con thượng vị, một bước lên tiên.

Nhưng chính vì thế mà hủy hoại lương duyên trời định giữa Thương Lan và Thánh nữ.

Thật đáng hận.

2.

Tiếng nhạc du dương, tiệc rượu đang say sưa.

Ta giả dạng tiên tỳ, cúi đầu vâng dạ, tay bưng chén rượu quý để hầu hạ.

— Đây chính là cơ hội mà Thương Lan ban cho ta, để nhìn A Vân một lần.

Trong bữa tiệc, bỗng có người cợt nhả nhận lấy chén rượu từ tay ta.

Say sưa cười nói.

“Ta thấy khuôn mặt của tiên tỳ này có đôi phần giống với nữ tử kia.”

Trải qua lần lịch kiếp ở nhân gian đây là điều cấm kỵ của Thương Lan.

Vừa dứt lời, chư tiên đều im lặng.

Chỉ có Thương Lan sắc mặt không đổi.

“Phục Tuyên, cẩn thận lời nói.”

“Dù thế nào, nàng ta cũng là mẫu thân thân sinh của A Vân.”

A Vân hôm nay rất vui.

Nghe vậy, lại khóc lóc ầm ĩ.

“A Vân không muốn nàng ấy làm mẫu thân!”

“A Vân muốn Cẩm Phồn di nương làm mẫu thân!”

Cẩm Phồn ôm lấy nó.

Thương hại nhìn ta.

“Đứa nhỏ đang khóc trước mặt, muội muội không hề động lòng sao?”

Chúng tiên xôn xao.

Vô số ánh mắt trách móc từ tứ phía đâm tới.

A Vân nước mắt lưng tròng chỉ vào ta.

“Phụ quân không thích ngươi, A Vân cũng không thích ngươi!”

“Ngươi đi đi!”

Bữa tiệc đã loạn thành một nồi cháo.

Ta ngây ngốc đứng tại chỗ, đầu óc trống rỗng.

Lần cuối cùng ta gặp A Vân, vẫn là vài chục năm trước.

Cũng giống như hôm nay.

Nó ở trên cao đài, chúng tiên vây quanh.

Ta ẩn mình trong đám đông, liếc nhìn thoáng qua.

Lúc ấy nó mới học được cách mở miệng nói chuyện.

Y y a a, gọi “Mẫu thân”.

Thật là buồn cười, vì một tiếng mẫu thân, khiến ta cam tâm tình nguyện bị giam cầm ở Thiên giới.

Ngay lúc này.

Thương Lan giương mắt, lãnh đạm quát lớn.

“Còn chưa lui xuống!”

3

Lui xuống? Lui xuống đâu?

Hắn lại muốn giam cầm ta trong kết giới hoang vu đó.

Để ta tiếp tục sống không thấy ánh mặt trời như thế sao?

Ta không muốn!

Ta hoảng loạn chạy đi, chạy ra ngoài.

Nhưng bị thị vệ xông tới đẩy lui đến chỗ kết nối giữa mây và trời.

Ta bướng bỉnh ngẩng đầu lên.

“Hãy để ta trở về nhân gian.”

Thần sắc của Thương Lan rất kỳ lạ.

Giống như thương hại, lại giống như chế giễu.

“Sở Ương, ngươi quá ngây thơ rồi.”

“Những ngày ngươi ở Thiên giới, nhân gian đã trải qua bao nhiêu biến đổi, những người thân quen của ngươi không biết đã chết đi sống lại bao nhiêu lần trong luân hồi rồi!”

“Ngươi tưởng, còn ai đang đợi ngươi sao?”

Ta nghẹn ngào nói, “Có.”

Thương Lan sửng sốt.

“Ai? Chàng thư sinh nhà bên ngày xưa?”

“Hắn ta đã chết lâu rồi! Xương cốt cũng đã tan thành tro bụi!”

Hắn tức giận đến mức bật cười.

“Bản tôn biết ngươi vẫn còn tình cảm với hắn. Ngươi cuối cùng cũng thừa nhận rồi.”

Thư sinh?

Ta mờ mịt nghĩ, thư sinh là ai?

Nhưng ta vẫn nói: “Phải.”

Trong ánh mắt kinh ngạc của hắn.

Ta nhắm mắt, nhảy xuống.

……

Ta bị gió lớn thổi tung giữa mây, máu me đầm đìa.

Tiếng gió gào rú. Bên dưới là vực sâu thăm thẳm.

Rồi, ta bị mắc kẹt ở một độ cao nào đó.

Có người ở bên tai ta kinh hô lên.

Ta bị máu che kín mí mắt.

Không biết mình đang ở đâu.

Chỉ nghe thấy tiếng nói trong trẻo.

Giống như một cô bé rất nhỏ.

“Phụ thân nói, nam tử bên đường không thể nhặt.”

Nghe thấy cô bé có vẻ do dự.

“Vậy nữ tử thì……”

“Có thể nhặt…… nhỉ?”

Cô bé lẩm bẩm lặp lại.

Như thể đã hạ quyết tâm.

“Ừm…… nhặt về làm mẫu thân của ta!”

4.

Vật đổi sao dời, chớp mắt đã qua trăm năm.

Hôm nay là ngày Niệm Niệm xuống trần gian lịch kiếp.

Ta còn lo lắng hơn cả con bé.

Tiểu cô nương này bẩm sinh đã yếu đuối, lại còn mang thân phận phi nhân như phụ thân con bé.

Trăm năm trôi qua, cũng chỉ ngưng tụ được một hư ảnh mong manh.

Gió ở Ma Uyên chỉ cần mạnh hơn một chút, cũng có thể thổi tan con bé.

“Đừng sợ, chuyến đi này của Niệm Niệm, ta đã có tính toán rồi.”

Ta quay đầu, nhìn nam nhân bên cạnh.

Thần sắc của chàng ẩn sau lớp mặt nạ, không thể nhìn rõ.

“Thượng thượng cát tường.”

Ta nhìn chàng chăm chú, “Vậy còn chàng?”

Vô Danh là phu quân của ta.

Vô danh chi quỷ, liền lấy Vô Danh làm tên.

Chàng cũng giống như Niệm Niệm, là hư ảnh tụ hợp.

Vài ngày nữa, cũng đến ngày chàng bế quan bộc phá.

Vô Danh cười rất nhẹ.

Chàng muốn vuốt tóc ta.

Đột nhiên nhận ra mình không phải thực thể.

Tay đưa ra đến nửa chừng, lúng túng dừng lại.

Ta nhìn thoáng qua, nhón chân, đưa đầu lại gần.

“Không sao đâu, phu quân.”

Ta cười cong mắt.

“Ta đương nhiên sẽ không cười nhạo chàng đâu.”

Giống như trước kia ta đã từng ngã hỏng đầu, cái gì cũng không nhớ.

Chàng cũng không ghét bỏ ta.

Đã là phu thê, đương nhiên là phải chăm sóc lẫn nhau.

Nói xong, ta “chóc” một cái vào mặt Vô Danh.

Ta từng xem qua những đôi uyên ương ở nhân gian trong gương nước, họ thường dùng cách này để thể hiện tình cảm.

Bất quá…

Ta nheo mắt, nhìn vành tai khả nghi của chàng.

“Có phải là chàng đang xấu hổ không?”

“Chậc, đều đã là phu thê có tuổi cả rồi, cởi mặt nạ ra cho ta xem chàng đỏ mặt trông như thế nào đi.”

Vô Danh theo bản năng lùi lại.

Ta lẩm bẩm: “Quỷ hẹp hòi.”

Nói đi cũng phải nói lại.

Bao nhiêu năm nay, ta vẫn chưa từng nhìn thấy mặt chàng!

Một lúc lâu sau, ta mới nghe thấy giọng nói trầm thấp của chàng.

“Ta… rất xấu.”

Chàng cúi thấp mi mắt.

Ta thấy không rõ vẻ mặt của chàng, lại cảm thấy chàng đang khó xử.

Nghĩ ngợi một chút, ta nghiêm túc nói với chàng.

“Tuy rằng rất tò mò, nhưng so với việc này, ta càng quan tâm đến chàng hơn.”

“Chỉ là da thịt của người phàm thôi. Nếu chàng không muốn, ta sẽ không hỏi nữa.”

Mi mắt chàng run rẩy.

“Không phải không muốn.”

Chàng đột nhiên thay đổi giọng điệu, ánh mắt thâm sâu.

“Chờ ta xuất quan, sẽ cho nương tử xem, được không?”

5.

Vô Danh bế quan, ta dứt khoát đến phàm trần bầu bạn cùng Niệm Niệm.

Thân phận kiếp này của Niệm Niệm là tiểu thư Sở gia ở Kim Lăng.

Sở gia là một dòng tộc đặc biệt.

Tương truyền, từng có một nữ nhi Sở gia gả cho tiên nhân làm vợ, sinh được một con trai.

Con trai của họ che chở cho Sở gia trăm năm, có thần vị được thờ phụng trong từ đường.

Cục bột nhỏ đáng yêu như ngọc tuyết ngày một lớn lên.

Đến mức ta không thể rời mắt.

Không biết vì sao, trong bao nhiêu năm ở Ma Uyên.

Niệm Niệm vẫn duy trì dáng vẻ thiếu nữ, không thể lớn thêm được nữa.

Lần lịch kiếp này, cũng coi như là đã hoàn thành tâm nguyện của ta.

Năm Niệm Niệm bảy tuổi.

Vì người hầu sơ suất, con bé bị lạc trong chợ.

Lần đầu tiên ta hiện thân trước mặt con bé.

Niệm Niệm chẳng hề sợ hãi.

Con bé đưa cánh tay bụ bẫm như củ sen về phía ta.

Ngây ngô cười nói.

“Bế bế.”

Ta ôm chặt lấy cô bé nhỏ của ta.

Cơ thể nhỏ nhắn trong vòng tay mềm mại, ấm áp, không phải hư ảnh.

Ta đưa con bé về Sở gia.

Lúc sắp sửa rời đi, con bé như có linh tính.

Cố giữ chặt lấy tay áo ta.

“Tiên nữ tỷ tỷ.”

Ánh mắt con bé lấp lánh.

“Tỷ còn đến thăm ta nữa không? Giống như trước đây.”

Trước đây?

Trong lúc ta ngẩn ngơ.

Niệm Niệm cong môi cười.

“Ta biết đấy, tiên nữ tỷ tỷ vẫn luôn ở đây.”

Nói rồi, con bé nghiêm túc đếm từng ngón tay.

Chiếc bánh ngọt xuất hiện bên giường khi buồn.

Cơn gió mát bất chợt khi không ngủ được vào mùa hè.

Còn có…

Con bé kéo sợi dây đỏ trên cổ, đưa cho ta xem tấm bùa bình an.

Ta từng lén lấy bùa mà vú nuôi làm cho con bé.

Làm một tấm y hệt để trả lại.

Không ngờ, con bé vẫn phát hiện ra.

Chẳng lẽ làm xấu quá?

Thấy ta có chút bực bội.

Niệm Niệm ôm lấy cổ ta.

“Bùa bình an có mùi của tỷ, thơm lắm!”

Kỳ lạ thay, khoảnh khắc đó, ta đột nhiên cảm thấy đau đầu.

Trong đầu hiện lên một hình ảnh xa lạ——

Ta cầm trên tay tấm bùa bình an bẩn thỉu, ngơ ngác quỳ ngồi dưới đất.

Có một tiên nữ áo lông vũ nhìn ta đầy chán ghét.

“Thứ đồ thô thiển vụng về này, nhìn lâu cũng làm bẩn mắt Thiếu Quân.”

“Thiếu Quân bảo ta chuyển lời cho ngươi—”

“Bùa của người phàm, không thể che chở cho thần tiên.”

“Hắn không nhận rác rưởi.”

“Càng không cần, một mẫu thân người phàm ti tiện.”

Nàng ta…. đang nói gì vậy?

Sao ta lại chẳng hiểu gì cả?

Ta bỗng run rẩy không kiềm chế được.

Niệm Niệm giật mình.

Dán chặt vào người ta, cố gắng ôm lấy ta.

“Tỷ lạnh sao?”

“Người Niệm Niệm ấm áp lắm, ôm lấy là không lạnh nữa.”

6.

Sau khi bị Niệm Niệm phát hiện.

Ta không còn che giấu nữa, khi không có ai, ta thường hiện thân gặp con bé.

Biết được tên ta, con bé có chút ngạc nhiên.

“Sở Ương?”

Con bé nhìn chằm chằm vào dòng chữ trên giấy.

Cắn chặt đầu bút, từng nét một viết tên mình.

—— Sở Niệm.

Khi hai cái tên đứng cạnh nhau, hai mắt Niệm Niệm sáng lên.

“Tiên nữ tỷ tỷ, hóa ra chúng ta là người một nhà sao?”

Khám phá mới này khiến con bé vui mừng lắc lư đầu.

Ta không phản bác, chỉ cười.

Chữ Sở này từ đâu ra, ta đã không còn nhớ rõ.

Từ khi ta ngã gục xuống đất cách đây trăm năm.

Chuyện cũ, ta đã quên sạch rồi.

Vô Danh nói, quên đi cũng tốt.

Ta liền không truy cứu nữa.

Ngày Niệm Niệm mười lăm tuổi làm lễ cập kê.

Theo lệ Sở gia, phải đốt hương cúng bái vị tiên nhân kia, cầu xin che chở.

Miếu thờ không có gió.

Khi nén hương trên tay Niệm Niệm tắt lần thứ ba.

Mọi người đều biến sắc.

Vị tộc lão tóc bạc trắng run rẩy chỉ vào con bé.

“Con bé này bị tiên nhân chán ghét, là người không may mắn!”

Như để chứng minh lời ông ta nói.

Miếu thờ bên ngoài bỗng nổi lên cuồng phong.

Một đàn quạ đập cánh, đâm vào song cửa sổ.

Vài con xông qua lớp màn che cửa sổ, bay lượn trong miếu thờ.

“Tiên nhân, tiên nhân bớt giận!”

Niệm Niệm bị mấy nam nhân đẩy ngã xuống đất để chuộc tội.

Con bé tức giận hét lên.

“Yêu ma ở đâu, giả thần giả quỷ!”

“Cút ra đây!”

Tộc trưởng hoảng sợ, giơ gậy muốn đánh con bé.—— Khi ta đến, ta đã nhìn thấy cảnh tượng như vậy.

Một luồng linh khí phóng ra.

Những người đang áp chế Niệm Niệm lập tức bị đánh bay.

Niệm Niệm vui mừng đứng dậy, muốn tìm vị trí của ta.

Khoảnh khắc tiếp theo, cuồng phong đột ngột dừng lại.

Miếu thờ sáng rực ánh sáng trắng.

Một vị tiểu tiên mặc áo gấm thắt đai ngọc bóp chặt cổ Niệm Niệm.

Đầy mắt u ám.

“Trên người ngươi… sao lại có hơi thở của mẫu thân ta?”

7.

Vị tiểu tiên này có hàm răng trắng như ngọc, môi đỏ như son, trông như một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi.

Nó nhanh chóng phát hiện ra hơi thở này đến từ đâu.

Lại giơ tay lên, sợi dây đỏ trên cổ Niệm Niệm đứt ra.

Nó cúi mắt nhìn tấm bùa bình an trong lòng bàn tay.

Sắc mặt có chút bàng hoàng không biết
tại sao.

Niệm Niệm thấy vậy, không kịp suy nghĩ gì khác, hung hăng lao vào giật lấy.

“Trả lại cho ta!”

Thiếu niên nghiến răng nghiến lợi, năm ngón tay thành hình móng vuốt, hung hăng bóp cổ Niệm Niệm.

“Đây là đồ của nương ta,dựa vào cái gì phải trả lại cho ngươi?”

Rắc.

Một tiếng động cực nhẹ.

Nó chậm chạp cúi đầu, mũi kiếm sáng loáng đang đâm xuyên qua ngực nó.

Niệm Niệm nhân cơ hội giãy giụa thoát ra.

Máu ấm áp xuôi theo chuôi kiếm, chảy đầy tay ta.

Sau một khắc, lỗ thủng mắt thường có thể thấy kia bắt đầu khép lại.

Quả nhiên là một vị tiểu tiên.

Nghĩ vậy, ta đâm kiếm sâu hơn.

“Đó là đồ của Niệm Niệm.”

Ta ngẩng đầu, lạnh lùng nói: “Trả lại cho con bé.”

Có gió thổi động tấm màn che mặt dưới mũ ta.

Thiếu niên ấy không thể tin được nhìn vào mắt ta.

Nó không trả lại. Cũng không lùi lại.

Chống lại mũi kiếm, tiến lên một bước.

Một lúc lâu sau.

Thấy ta không có phản ứng gì.

Có hơi nước tràn lên con ngươi của nó.

Nó cắn môi, nước mắt lưng tròng.

“Ta không trả!”

Nó căm hận cất tiếng: “A nương, sao a nương lại giúp nàng ta?”

“Sao người không cần ta?”

“Người có biết không, từ khi người đi, bọn họ đều chế giễu ta không có nương!”

“Đều tại người! Người nhất định phải cùng ta trở về!”

Đứa trẻ lạ lùng nào đây?

Ta cau mày thu kiếm.

“Ngươi dọa Niệm Niệm sợ rồi.”

“Còn nữa, ta không biết ngươi đang nói gì, ta không phải nương của ngươi.”

Nói xong, ta gọn gàng giật lấy tấm bùa bình an.

Niệm Niệm sợ đến mặt mày trắng bệch.

Nhưng vẫn che chắn trước mặt ta, cảnh giác nhìn thiếu niên.

Thiếu niên che lấy lỗ thủng trên ngực, cười đến cực điểm.

“A nương.”

“Người vì đứa con hoang này, mà muốn giết A Vân sao?”

Ta đánh giá nó từ trên xuống dưới.

Thật sự không nhớ nổi khi nào lại có thêm một đứa con trai như vậy.

“Ngươi nhận nhầm người rồi.”

Ta khẽ cười.

“Nếu ngươi thật sự là con trai ta, thì ngươi mới là con hoang.”

Ta ôm lấy Niệm Niệm.

Nghĩ đợi lát nữa đi ra khỏi kết giới, làm chút điềm lành để trấn áp đám già cả trong miếu thờ.

Lại nghe thấy tiếng không cam lòng của thiếu niên phía sau.

“A nương, người nhất định phải cùng ta trở về.”

8.

Vụ náo loạn trong lễ cập kê cuối cùng cũng được dẹp yên bởi trăm con chim hoàng yến bay về hướng đông do ta chiêu dụ.

Sau lễ, còn một chuyện lớn.

Niệm Niệm và tiểu công tử nhà họ Thẩm, Thẩm Anh, là thanh mai trúc mã nhiều năm, hai bên đều có tình cảm với nhau.

Vài ngày trước, Thẩm gia đến quý phủ cầu hôn.

Hai nhà đã hợp bát tự, chọn ngày lành tháng tốt.

Theo lệ thường của triều đại này, một tháng trước khi đại hôn, tân lang tân nương không được gặp mặt.

Niệm Niệm giờ đang ở trong phòng khuê, buồn chán vô cùng.

Cứ túm lấy ta lải nhải không ngừng.

“Tiên nữ nương nương, người cảm thấy Thẩm Anh đang làm gì vậy?”

“Tiên nữ nương nương, người cảm thấy con thích chàng nhiều hơn, hay hắn thích con nhiều hơn?”

Ta bị ồn ào đến đau đầu.

Sau lễ cập kê, tiểu nha đầu này được Sở Cảnh gợi ý cho, đổi cách gọi ta thành nương.

Ta đã quen với việc con bé gọi ta là “tỷ tỷ”, “tỷ tỷ”.

Bây giờ đột nhiên cảm thấy không ổn.

Mỗi lần ta định ngăn cản.

Niệm Niệm lại dùng ánh mắt ủy khuất nhìn ta.

“Tiên nữ tỷ tỷ, người biết đấy, từ nhỏ con đã không có nương thân sinh…”

Nói như vậy, cũng không sai.

Mẫu thân thân sinh của con bé đã bỏ đi không lâu sau khi sinh con bé.

Con bé từ nhỏ đã được tổ mẫu nuôi dưỡng, nương thân đối với con bé mà nói, quả thực là một cách gọi xa lạ.

Suy nghĩ dần dần bay xa.

Ta lại nhớ đến đứa con nhà Thẩm gia kia.

Thẩm Anh cũng là đứa trẻ ta nhìn lớn lên.

Tính tình ôn hòa nhã nhặn, không có vẻ kiêu căng của con cháu thế gia được nuông chiều.

Nên rất đáng tin cậy.

Nghĩ vậy, ngoài cửa sổ, đột nhiên vang lên tiếng chim cu giả tạo.

Mắt Niệm Niệm sáng lên, như mèo con, lần theo âm thanh đi đến bức tường phía sau.

Ta: “…”

Vị công tử ôn nhuận mà ta vừa khen ngợi đang xám xịt ngồi xổm trên tường.

Tuy nhiên, y không thể che giấu được tinh thần hăng hái của tuổi trẻ.

Y làm ảo thuật lấy ra một gói giấy dầu.

Tặng cho Niệm Niệm như dâng bảo vật.

“Sở cô nương, đây là bánh hoa quế mà nàng thích nhất ở Bắc thành.”

Niệm Niệm liếc nhìn y một cái.

Mặt không cảm xúc đẩy gói giấy dầu về.

“Thẩm công tử, Sở cô nương ta hiện tại không muốn ăn.”

Thẩm Anh cúi đầu, tai đỏ như máu.

“Niệm Niệm.”

Lại nhìn trái nhìn phải, sợ bị người khác nhìn thấy.

Niệm Niệm bật cười.

Buổi trưa yên tĩnh, gió thổi qua chuông đồng dưới mái hiên.

Hai người giật mình.

Nhìn nhau, lại ngầm hiểu ý nhau mà cười.

Vào đầu mùa hè, cây cối um tùm, trăm hoa đua nở.

Ta vuốt ve hoa kim ngân trước cửa sổ, cười rất nhẹ.

Đúng là thời điểm tốt đẹp của nhân gian.

9.

Ngày đại hôn của Niệm Niệm, tiếng trống và tiếng chiêng vang trời.

Ngoài kiệu hoa, Thẩm Anh cưỡi ngựa ngẩng cao đầu, thần thái phấn chấn.

Trong kiệu hoa, Niệm Niệm như chú heo con vùi đầu vào lòng ta, cọ tới cọ lui.

Trông như đang giận dỗi.

Ta chọc chọc cái má phồng lên của con bé.

“Lại làm sao vậy?”

Giọng Niệm Niệm tinh quái.

“Thẩm Anh hứa với con, trước khi thành thân với con, ngày nào cũng sẽ mang bánh ngọt cho con.”

“Nhưng hôm qua, chàng ấy đã quên mất!”

“Thẩm Anh xấu xa, nam nhân thối!”

Ta giả vờ nghiêm túc, xoa xoa con heo con đang kêu ầm ĩ này.

“Vậy nương thay con báo thù.”

“Bây giờ chúng ta lén biến mất, để nó không tìm được con, được không?”

Niệm Niệm đột nhiên ngẩng đầu lên.

“Không được không được!”

“Thẩm Anh sẽ sợ hãi!”

Thấy con bé căng thẳng, ta không nhịn được bật cười.

“Được rồi, nương đều nghe con.”

“Niệm Niệm của chúng ta vui vẻ là quan trọng nhất.”

Thành thân xong, đã là đêm khuya.

Thấy Thẩm Anh say khướt bước vào phòng tân hôn.

Ta ngồi trên cây suy nghĩ xem tối nay nên đi đâu.

Đang định rời đi.

Bỗng nhiên tim ta đập thình thịch.

Ta vô thức nhìn về phía phòng tân hôn ánh nến rực rỡ.

Tai ta rất thính.

Ngay cả khi Thẩm Anh chưa trở lại, ta vẫn có thể nghe thấy tiếng lẩm bẩm của Niệm Niệm khi con bé ngồi một mình trên giường tân hôn.

Nhưng kể từ khi Thẩm Anh bước vào, thậm chí tiếng nói chuyện cũng không có.

Ta lập tức ra quyết định, vung kiếm chém tan cánh cửa.

Kết giới vỡ vụn.

Trong phòng, Thẩm Anh đang siết chặt cổ Niệm Niệm.

Chuyện gì đã xảy ra?!

Con ngươi ta co lại, một luồng kiếm khí nhắm thẳng vào yết hầu của Thẩm Anh.

Thẩm Anh buộc phải lùi lại vài bước.

Móng tay Niệm Niệm bấu chặt vào cánh tay ta.

“Hắn không phải… Lang quân.”

Con bé nôn ra một ngụm máu, ngay cả thở cũng vô cùng khó khăn.

“Hắn đã giết Lang quân!”

Ta sửng sốt nhìn về phía Thẩm Anh trong bộ lễ phục màu đỏ rực rỡ đối diện.

Như để chứng minh lời nói của Niệm Niệm.

Y cong môi, khoảnh khắc tiếp theo, dung mạo bắt đầu biến đổi.

Cuối cùng, khuôn mặt được định hình, ta không lạ gì.

Thiếu niên mang tà khí liếm môi.

Ánh mắt lướt qua Niệm Niệm đang thất thểu trong lòng ta, cười để lộ hai chiếc răng nanh nhỏ.

“Vẫn khoẻ chứ ?”

Ánh mắt Niệm Niệm hận đến chảy máu.

“A nương!”

Tiếng khóc gần như khàn cả giọng.

“Giết hắn! Giết hắn đi!”

‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍ ‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍”A nương?” Nó nghiền ngẫm lặp lại một lần.

“Luôn miệng kêu như vậy, ngươi có biết nàng là ai không?”

Không đợi Niệm Niệm đáp lời, nó cười rộ lên.

Trăm năm trước, nữ nhân Sở thị gả cho tiên quân, tên là Sở Ương.

“Mà ta thì – -”

“Ta tên là Sở Vân. Là trưởng tử của Sở Ương.”

Lời cuối cùng nói ra.

Ký ức sâu thẳm đã phủi bụi, có cái gì đang hồi phục.

Đầu ta đau như búa bổ.

Niệm Niệm ngẩng khuôn mặt đầm đìa nước mắt và máu, con bé mấp máy môi.

Nhưng không thể nói ra lời nào.

Sở Vân nhìn Niệm Niệm một cách thích thú.

“Khi tình lang của ngươi chết đi, tay hắn vẫn còn nắm chặt gói bánh ngọt, thật đáng thương.”

“Bây giờ ngươi hãy ra ao sau nhà vớt đi, có lẽ hắn vẫn chưa bị cá ăn hết.”

Nó vô cùng đắc ý.

“Đây chính là quả báo.”

“Chỉ trách ngươi đã cướp mất a nương của ta.”

Sắc mặt Niệm Niệm tái nhợt.

Ta nắm chặt tay con bé, khàn giọng nói.

“Ta sẽ giết nó.”

Sở Vân cười khinh bỉ.

“Một con kiến, chết thì chết thôi.”

“Nếu người không phải là mẫu thân thân sinh của ta, thì cũng chẳng khác gì lũ kiến này.”

“Huống hồ, nếu không phải người không nhận ta, thì chuyện này đã không đến nông nỗi này.”

“A nương, người thực sự hại chết Thẩm Anh, chính là ngươi.”

Nó liếm môi một cách đầy ẩn ý.

Ánh mắt rơi trên người Niệm Niệm.

“Còn ngươi, ta sẽ giết ngươi.”

“Sở Ương, chỉ có thể là mẫu thân của một mình ta.”

…Ta nhớ ra rồi.

Những sự nhục nhã, ác ý, không thể chịu đựng nổi kia.

Ta nhớ hết tất cả rồi.

“A Vân.”

Tóc rũ xuống má, ta ngước mắt lên, dịu dàng cười.

“Lâu rồi không gặp, ngươi cao lớn hơn rồi.”

10

Khi Thương Lan chạy đến, ta đang ngồi trong vũng máu.

Dùng chút linh lực cuối cùng trên người, đưa Niệm Niệm trở về Ma Uyên.

Có lẽ là khinh thường. Có lẽ là tự phụ.

Sở Vân không phòng bị ta, một phàm nhân.

Ta dễ dàng giết chết nó.

Nó tuân theo luật kẻ mạnh, con kiến hèn hạ thì đáng bị tiên nhân nghiền nát.

Còn ta tuân theo điều đơn giản hơn, chỉ là giết người đền mạng.

Sáng tạo và hủy diệt, vốn là hai mặt của một đồng xu.

Chết dưới tay ta, cũng không oan uổng.

Ta ngẩng đầu từ bóng người trước mặt.

Thương Lan đưa tay về phía ta, vẻ mặt bi thương.

“A Ương, về nhà với vi phu.”

“…Về nhà?”

Ta cười nhạo.

“Ta đã giết nghiệt tử của ngươi, ngươi không sợ ta giết ngươi sao?”

Thương Lan mặt không biến sắc.

“Nếu không phải vì đứa nghiệt tử này, nàng đã không tức giận trốn đi.”

Thật thú vị.

Người đã làm hại ta, không chỉ có Sở Vân?

Người trước mặt này, hết lần này đến lần khác ra vẻ đạo mạo, tẩy trắng sạch sẽ cho bản thân không còn chút gì.

Thấy ta không chút động lòng, Thương Lan khựng lại.

“Bản tôn chỉ quan tâm đến nàng mà thôi.”

“Về phần con cái, A Ương, chúng ta sẽ có thêm.”

Ta vỗ tay, không thể kìm nén được cười lớn.

“Tốt, tốt lắm!”

“Tiên quân quả thực là trong sạch vô tội, đạo mạo lẫm liệt!”

Thương Lan nhìn vẻ mặt châm biếm đến cực điểm của ta.

Liếc mắt đi một chút.

“…A Ương.”

Hắn nắm lấy tay ta, cuối cùng cũng lộ ra một tia đau đớn.

“Ta hối hận rồi.”

“Cút!”

Vừa buông tay hắn ra.

Khoảnh khắc tiếp theo, một luồng linh lực đánh thẳng vào gáy ta.

Ý thức trước khi chìm vào bóng tối.

Ta nghe thấy lời thì thầm của hắn, như tiếng thở dài.

“Trước đây, là ta sai.”

“A Ương, chúng ta bắt đầu lại đi.”

11

Trở lại Dao Hoa Cung một lần nữa.

Nơi đây đã hoàn toàn thay đổi.

Hoàng cung trước đây đã biến thành một tòa nhà bằng ngọc trắng.

Mây mù bao phủ, âm nhạc thần tiên bay bổng.

Chỉ là một cái lồng giam lộng lẫy.

Thương Lan đầy hy vọng hỏi ta.

“A Ương, ngươi có thích nơi này không?”

Ta ngoảnh mặt đi.

“Ta đã nói rồi, ta đã tái giá với người khác từ lâu.”

“Chẳng lẽ tiên quân còn có sở thích cướp thê tử của người khác?”

Mặt Thương Lan lạnh lùng.

“Tái giá? Bản tôn đã cho phép nàng tái giá lúc nào?”

“Bản tôn ban cho nàng trường sinh, ban cho nàng ngọc lâu, nếu là nữ tử bình thường, sớm nên cảm kích rơi lệ.”

“A Ương, nàng nên biết đủ.”

Thấy không thể lay chuyển được ta.

Thương Lan lại đổi cách khác, muốn khiến ta hồi tâm chuyển ý.

Hắn cố gắng để ta nhớ lại những ngày tháng ở phàm trần đó.

Vào mùa xuân, cùng hắn hái hoa huỳnh.

Một ngọn đèn sen vào đêm giữa hè.

Mùa thu hái quả ngâm rượu, không say không về.

Đông chí, nghe tuyết gõ tre, quây quần bên lò sưởi.

Những điều hắn nói, kỳ thực đêm đó, ta đều nhớ ra rồi.

Nhưng kỳ lạ thay, trong lòng không còn chút gợn sóng nào.

Ta cố gắng nhớ lại những hình ảnh cụ thể trong lời hắn miêu tả.

Ta cố gắng nhìn rõ khuôn mặt của Thương Lan.

Khoảnh khắc đó, trong lòng ta dâng lên một tia nghi hoặc.

Trước đây ở phàm trần, phu quân của ta đối xử với ta rất tốt.

Sao hắn có thể là… Thương Lan?

Ta bỗng nhiên hoang mang.

Nhưng nếu không phải Thương Lan, thì là ai?

12

Câu hỏi của ta đã được giải đáp vào ngày nàng ta bước vào Dao Hoa Cung.

Trăm năm không gặp, dáng vẻ kiêu ngạo vẫn không thay đổi.

Nàng ta đánh giá ta từ trên xuống dưới.

“Tuyệt tình như vậy, ngươi thật nhẫn tâm.”

Ta ngắt lời nàng ta.
“Ngươi đến đây làm gì?”

Nàng ta cười cười.

“Đương nhiên là đến để thỏa mãn mong muốn của ngươi.”

Nàng ta nói, từ khi ta biến mất trăm năm trước.

Thương Lan hối hận không thôi, như thể biến thành một người khác.

Chuyện hôn sự của nàng ta và Thương Lan vốn đã được đưa vào nghị sự.

Nhưng vì sự tình bất ngờ của ta mà nó đã bị chấm dứt.

Ngay cả kế hoạch ban đầu thống nhất Hoa giới của Cẩm Phồn cũng bị gác lại.

— Đây mới là mưu đồ thực sự của nàng ta.

Và hôm nay, nàng ta đến đây chính là vì chuyện này.

Hoa giới nội loạn hàng trăm năm, đã có xu hướng sụp đổ.

Chuyện này không thể kéo dài thêm được nữa.

“Ta thả ngươi đi, để đổi lại, ngươi phải giúp ta một việc.”

“Chuyện gì?”

Cẩm Phồn mặt không biểu cảm vuốt ve móng tay sơn màu đỏ thẫm.

“Ta muốn ngươi giúp ta cùng nhau bóp méo ký ức của Thương Lan.”

“Để hắn yêu ta một lần nữa, cùng ta thành hôn.”

Như một tiếng sấm sét nổ vang trong đầu.

Ta nghe thấy giọng nói giả vờ bình tĩnh của mình.

“Ký ức còn có thể làm giả sao?”

Cẩm Phồn hờ hững gật đầu.

“Đương nhiên.”

“Chỉ cần một giọt máu trong lòng của ngươi.”

“Biến những đoạn ký ức có liên quan đến ngươi trong hắn thành ta.”

Sau khi Cẩm Phồn rời đi một lúc lâu.

Ta mới như bừng tỉnh trong mơ, cầm tách trà lên, muốn làm ẩm cổ họng khô khốc.

Nhưng phát hiện tay mình không ngừng run rẩy.

Ký ức có thể bị thay đổi.

Vậy thì, ký ức có thể lừa dối người khác.

Mọi thứ ta nhớ, hoàn toàn là sự thật sao?

Ta lại nhớ đến lời Cẩm Phồn nói trước khi đi.

Nàng ta sợ ta vẫn còn vương vấn với Thương Lan, lại nói cho ta biết một chuyện.

— Thương Lan tu luyện vô tình đạo.

Lấy việc giết thê để chứng minh đạo. Nhưng hắn không muốn giết Cẩm Phồn.

Nên đã giữ lại ký ức xuống trần gian.

Còn ta, chỉ là con mồi mà hắn tình cờ nhắm đến.

Là người chết thay Cẩm Phồn.

Lúc đầu nếu không mang thai Sở Vân, hắn thực sự sẽ giết ta.

Nhưng tại sao một người như vậy, ta lại yêu đến chết đi sống lại?

Có phải, cũng đã có người bóp méo ký ức của ta hay không?

Người ta thực sự yêu, không phải là Thương Lan sao?

Đầu ta đau như búa bổ, ép buộc bản thân bình tĩnh lại.

Ma Uyên có rất nhiều tu sĩ am hiểu về kỳ môn dị thuật.

Có lẽ họ có cách giải quyết.

Việc cấp bách bây giờ là phải rời khỏi Cửu Trùng Thiên trước đã.

13

Ta đã đồng ý giao dịch với Cẩm Phồn.

Đêm nàng ta lấy máu trong lòng ta.

Để lại cho ta lệnh bài thông hành.

Hiếm khi, nở với ta một nụ cười được coi là chân thành.

“Phàm nhân, chúc ngươi tự do tự tại.”

Ta khẽ nói: “Cũng chúc Thánh nữ được toại nguyện.”

Dao Hoa Cung bị ta bỏ lại phía sau.

Gió Cửu Trùng Thiên lướt qua ta, rít gào mà thổi đến.

Người xưa, chuyện cũ, tất cả đều vứt bỏ.

Không bao giờ ngoảnh lại.

Trận pháp truyền tống sáng lên dưới chân ta.

Khoảnh khắc sắp rời đi.

Cánh tay bị nắm chặt.

Lực đạo rất mạnh, giống như bóp nát xương cốt của ta.

Người đến sắc mặt âm trầm, mày như sương giá.

“A Ương, muốn len lén chạy đi đâu vậy?”

Hắn giận quá hoá cười.

Bàn tay kia nâng cằm ta lên.

“Xem ra mấy ngày nay, ta đã quá nuông chiều ngươi.”

Ta nhanh chóng suy nghĩ cách thoát thân.

Đúng lúc này, phía sau, bỗng vang lên một giọng nói lạnh lùng.

“Buông nàng ấy ra.”

Ta đột nhiên quay lại.

Chính là một thư sinh áo xanh, mặt nạ bạc che phủ, bước đi dưới ánh trăng.

Ta đột nhiên mở to mắt.
Vô Danh xuất quan nhanh như vậy sao?

Ngay sau đó một luồng ma khí đen kịt đánh thẳng vào mặt Thương Lan.

Hắn buộc phải lùi lại, buông ta ra.

“Kẻ nào?!”

Thư sinh rõ ràng đang cười.

Nhưng đôi mắt lộ ra ngoài mặt nạ lại lạnh đến đáng sợ.

“Vô danh vô tính, cô hồn dã quỷ.”

“Ta đến, một là để đón thê tử về nhà.”

“Hai là, để báo thù.”

Thương Lan cười nhạo.

“Thù gì?”

Thư sinh ngẩng đầu, gằn từng chữ một.

“Hận đoạt thê, thù giết con gái.”

“Thù này, không đội trời chung.”

14

Thương Lan cau mày.

Hắn dường như đã nhận ra người trước mặt.

“Ngươi vậy mà vẫn chưa chết sao?”

Hắn nhìn từ trên xuống dưới đánh giá Vô Danh, vẻ mặt nhưhiểu rõ.

“Không phải người cũng không phải quỷ, thật không ra gì.”

Vô Danh ôm ta vào lòng.

Rồi ngẩng đầu lên, đều là sát ý.

“May mắn thay, vẫn còn sống sót trên đời.”

Ta mơ màng nghe cuộc đối thoại của họ, đầu đau như búa bổ.

Bọn họ… đang nói gì vậy?

Ký ức sâu thẳm nhất, dường như có thứ gì đó lung lay sắp đổ.

Vô Danh trước mặt khẽ giơ tay lên.

Một thanh kiếm đen kịt nhanh chóng ngưng tụ trước người chàng.

“Vô Danh!”

Ta hô lên.

Vô Danh quay đầu, mỉm cười như an ủi.

“Không sao.” Chàng nói: “Chờ ta đâm được hắn, sẽ lập tức đưa nương tử về nhà.”

Thương Lan không nhúc nhích.

Dưới lòng bàn tay hắn, sóng trắng cuồn cuộn.

“Ngươi cho rằng, hôm nay ngươi có thể sống sót trở về sao?”

Vô Danh giơ tay lên, ma khí dày dặc, sắc mặt không rõ.

“Phàm nhân phẫn nộ, máu văng năm bước.”

“Tiên quân làm sao biết mình được mình không nằm trong năm bước này?”

Trong màn sương đen kịt che trời lấp đất.

Thương Lan không thể tin được mà mở to mắt.

“Ngươi điên rồi! Nhiều ma khí như vậy, ngươi—”

“Ta đã nuốt chửng Ma Uyên.”

Vô Danh cười thản nhiên.

Lưỡi dao khổng lồ ngưng tụ từ ma khí bổ xuống.

Hận thù, truy tìm, khổ sở, truy tìm mấy trăm năm, tất cả đều nằm trong một nhát kiếm này.

“Tiên quân, thanh kiếm này, tên là Trảm Tiên.”

Hoàng đế yêu đến điên cuồng - Đừng Động - Truyện ngắn hay
Hoàng đế yêu đến điên cuồng

15

Như thể núi lở đất sập.

Trước khi tiếng nổ ầm ầm vang lên.

Vô Danh che tai ta lại.
Khói bụi mù mịt, trước mắt tối đen như mực.

Ta sờ thấy vạt áo trước ngực chàng ướt đẫm máu, hoảng hốt.

“Vô Danh!”

Lòng bàn tay Vô Danh bao lấy tay ta.

Chàng nói: “Ta ở đây.”

Khi sương đen tan đi, bóng dáng Thương Lan đã biến mất.

Vô Danh vừa ho ra máu vừa cười.

“Trảm Tiên, cũng không khó đến vậy.”

Hoàn toàn không nhận ra quần áo xanh của mình đã bị nhuộm đỏ bởi máu.

Thậm chí làn da lộ ra ngoài, gần như trong suốt.

Chàng đang dần biến mất.

Đầu óc ta trống rỗng, ngay cả giọng nói cũng run rẩy.

“Chàng đừng chết mà.”

Chàng ấy liếc mắt một cái, chuyển chủ đề.

“Nàng còn nhớ ta đã hứa với nàng, sau khi xuất quan sẽ cho ngươi xem mặt ta không?”

“Nàng… còn muốn xem không?”

Thấy ta không trả lời, Vô Danh vội vàng giải thích.

“Không phải không được.”

Chàng khàn giọng nói: “Chỉ sợ dọa nàng.”

Ta run rẩy, gỡ chiếc mặt nạ bạc xuống.

Đó là một khuôn mặt gần như hủy hoại.

Uốn lượn những đường vân màu đỏ tươi, rùng rợn.

Nhưng lúc đó, trong lòng ta không hề sợ hãi.

Ta cuối cùng cũng nhớ ra… tên của chàng ấy.

Mộ Hằng.

Chàng ấy là một con người nhỏ bé trong thế giới này.

Chàng ấy là con kiến mà tiên nhân có thể dẫm chết bằng một chân.

Nhưng cũng là trúc mã, phu quân và… người yêu của ta.

Ký ức bị bóp méo từng mảnh vỡ vụn.

Phục hồi thành dáng vẻ ban đầu.

Mộ Hằng khẽ cười.
“Nàng còn… nhớ không?”
—— Nàng còn nhớ không?

Trước khi gả cho Thương Lan, nàng còn từng gả cho một người.

Nữ nhi Bích Ngọc, gả cho thư sinh thanh mai trúc mã.

—— Không nhớ sao?
Mùa xuân là Mộ Hằng cùng nàng hái hoa huê.

Đêm hè là Mộ Hằng tự tay làm đèn hoa sen cho ngươi.

Thu sang là Mộ Hằng cùng nàng say nằm trong rừng phong.

Đông Chí là Mộ Hằng phủi tuyết mịn trên lông mày nàng.

Sở Ương vốn là thê tử của Mộ Hằng.

Còn tên trộm ký ức kia.

Hắn giết Mộ Hằng, mạo danh phu quân của ta, muốn lừa gạt Thiên Đạo.

Vào thời điểm đó.

Trong bụng ta, thậm chí còn có một bé gái.

Ta kinh ngạc, gọi một cái tên.

“Niệm Niệm.”

Vì vậy, Niệm Niệm không lớn lên.

Là vì con bé chưa kịp chào đời đã bị giết.

Hận cướp thê, thù giết con gái.

Thì ra là… như vậy.

“Ngươi có biết, tại sao ta đặt tên cho con gái là Niệm Niệm không?”

Thần sắc Mộ Hằng dịu dàng lại bi thương.

Chàng muốn cười, nhưng lại kinh động nội tạng bị thương, ho ra máu.

“Niệm Niệm, bất vong.”

Tâm tâm niệm niệm.

Niệm niệm bất vong.

Bóng dáng Mộ Hằng mỏng manh hơn cả sương mù.

Thật trớ trêu.

Ta vừa tìm lại được chàng ấy trong ký ức.

Liền phải chia tay.

“A Ương.”

Chàng khàn giọng nói: “Làm ơn… hãy quên ta chậm một chút.”

“Hãy yêu người khác… chậm một chút.”

Gió thổi qua. Vết nước mắt lạnh lẽo.

Ta tê dại cúi mắt.

Trong lòng, chỉ còn lại một chiếc áo xanh nhuốm máu.

Ánh sáng rực rỡ vây quanh ta, vụng về an ủi ta.

Trước mắt ta, từng chút một ảo hóa thành dáng vẻ thiếu niên của Mộ Hằng.

Mặt như ngọc, răng trắng mày xanh.

Hệt như lần đầu gặp gỡ cách đây trăm năm.

Chàng ấy ngẩng đầu cười, ta hồn xiêu phách lạc.

16

Gió đưa tin hoa, mưa gột bụi xuân.

Lại một mùa xuân ở Giang Nam.

Cánh cửa viện nhỏ “kẽo kẹt” một tiếng.

Ta ngẩng đầu, Niệm Niệm đang thò nửa cái đầu vào.

“A nương, con về rồi.”

Nhìn dáng vẻ vui mừng của con bé, ta thuận miệng trêu chọc.

“Tìm được Tiểu Thẩm rồi?”

Nhắc đến chuyện này, lông mày đang bay bổng của Niệm Niệm lập tức rũ xuống.

Tìm thì tìm được rồi.

Nhưng nhìn con như đamg tức muốn chết.

“A nương, người đoán xem ?”

“Thẩm Anh kiếp này đầu thai thành một con lừa trọc!”

“Vừa nhìn thấy con là phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nghe!”

“Con có phi lễ với chàng ấy thì sao nào!”

Niệm Niệm nghiến răng nghiến lợi.

“Ta nghĩ đi nghĩ lại, bản cô nương trẻ trung xinh đẹp, chẳng lẽ cứ phải treo cổ trên cái cây này?”

Thần hồn Thẩm Anh bị Sở Vân nghiền nát.

Ngàn năm qua.

Niệm Niệm vất vả lắm mới ghép được hồn phách vỡ vụn của y lại từng chút một.

Ai ngờ vừa chuyển sinh, người này liền trốn vào cửa phật.

Niệm Niệm lẩm bẩm, vô cùng tức giận.

Con bé la hét đòi đi tìm người mới, quên con lừa xấu xa này đi.

Ta cố nhịn cười.

Niệm Niệm phát hiện ra khóe môi ta hơi co giật.

Hờn dỗi kêu lên oa oa.

“A nương! Người cười nhạo con!”

“Không có chuyện đó.” Ta khẽ ho, “A nương chỉ là bị chuột rút miệng thôi.”

Niệm Niệm không tin lời ma quỷ của ta.

Con bé chui vào lòng ta.
“Đúng rồi, a nương.”

Con bé nhớ ra điều gì đó, ngẩng đầu lên.

“Đã tìm được chuyển thế của phụ thân chưa?”

Tôi lắc đầu, “Vẫn chưa.”

Trong trận chiến đó, Mộ Hằng đã dùng ma lực của Ma Uyên giết chết Thương Lan.

Nhưng cũng bị ma lực của Ma Uyên phản phệ.

Hồn phi phách tán, tìm kiếm khắp nơi không thấy.

Ngàn năm qua, ta du ngoạn khắp sông núi, chỉ mong tìm được phương pháp hồi sinh.

Mỗi người ta gặp đều lắc đầu thở dài.

Cuối cùng ta tìm được là Cẩm Phồn.

Sau khi Thương Lan chết.
Với tư cách là người góa phụ, nàng ta đã thừa kế tất cả mọi thứ của Thương Lan.

Với tốc độ như sấm sét thống nhất Hoa Giới, trở thành tân chủ Hoa Giới.

Khi ta tìm được nàng ta,
nàng đang nghiêng người dựa vào giường.

Vài thiếu niên thanh tú đang dịu dàng chu đáo đút nho cho nàng ta.

Nàng ta lười biếng ngẩng đầu, nước trái cây dính trên khóe môi chảy vào vạt áo.

“Vẫn khoẻ chứ ?”

Nói xong, lại chỉ huy một thiếu niên rót trà cho ta.

“Ngươi sống thật thoải mái.”

Ta thở dài, “Ta bị hại thảm rồi.”

Cẩm Phồn liền cười: “Có cầu đều khổ, vô dục tắc cương.”

“Phàm nhân, còn phải tu luyện nhiều.”

Nghe ý định của ta.

Suy nghĩ một lát, gõ nhẹ lên chiếc ghế pha lê lộng lẫy của nàng ta.

“Như vậy sao.”

Nàng ta vẫy tay, ta ghé sát tai.

“Ta tặng ngươi mấy thiếu niên xinh đẹp, ngày qua ngày, ngươi tự nhiên sẽ quên hắn.”

Ta: “…”

Tâm mệt mỏi, dứt khoát đập vỡ cái bình.

“Cũng được.”

Chưa dứt lời.

Không biết từ đâu bay tới một tụ ánh sáng yếu ớt.

Nịnh nọt cọ vào ngón tay ta.

“Ồ.” Cẩm Phồn nhấc mí mắt, “Ngủ say lâu như vậy, cuối cùng cũng chịu tỉnh?”

“Tỉnh cũng tốt, ta đang tìm phu quân mới cho nương tử của ngươi.”

“Ngươi cũng đừng nhàn rỗi, giúp đỡ xem xét đi.”

Thật không ngờ lại nhìn ra vẻ lo lắng từ một luồng ánh sáng trắng nhỏ bé.

Cẩm Phồn nhướng mày.
“Này, chẳng phải vong phu đã tìm về rồi sao?”

Hồn phách Mộ Hằng vỡ nát hoàn toàn, chỉ có thể tự mình vá víu từng chút một.

Mà việc ta có thể làm, chỉ là chờ đợi.

Cẩm Phồn thản nhiên bổ sung.

“Nếu đợi mệt mỏi, ta tặng ngươi mấy thiếu niên xinh đẹp, giải khuây giải khuây.”

Ánh sáng trắng: “!”

17

Mười mấy năm đã trôi qua kể từ khi hồn phách Mộ Hằng tái hợp và bước vào luân hồi.

Ngày ta và Niệm Niệm tìm thấy chàng ấy.

Bỗng giật mình sang cành đào nhỏ.

Niệm Niệm lau mắt, lẩm bẩm.

“Gió cát mùa xuân cũng lớn quá, thổi đến mức mắt người ta cũng đau.”

Không xa, có một thiếu niên áo xanh đang đọc sách trước sân.

Tay áo buông thõng, giọng Niệm Niệm run run.

“Người đó là phụ thân sao?”

Ta nói: “Ừ.”

Thư sinh kia đọc sách quá say mê.

Đến nỗi trời chiều tà, chàng cũng không ngẩng đầu lên lấy một lần.

“A nương.” Niệm Niệm nhẹ nhàng tiến lại gần.

“Sao con lại cảm thấy, phụ thân đã phát hiện ra chúng ta rồi.”

Ta uể oải nói: “Sao có thể?”

18

Niệm Niệm bỗng im lặng.

Phía sau, truyền đến một giọng nói chứa ý cười.

“Tiểu sinh mạo muội.”

Ta đột nghiên quay đầu lại, đụng phải đôi mắt sáng ngời kia.

Xuân còn nhạt. Liễu chớm nụ. Hạnh sơ hoa.

Thư sinh cúi đầu mỉm cười, y như năm xưa.

“Cô nương, có phải đang tìm tiểu sinh?”

(hoàn)

0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận