Giới thiệu truyện ngôn tình “Đã ly hôn rồi…anh ạ” (Văn án)
Tôi kinh ngạc đến phát ngốc luôn rồi!
Anh ta không cần một tài sản khổng lồ, nhưng anh ta lại có thể cướp con gái của tôi!
Tôi ngay lập tức thực hiện một số kế hoạch lớn để giành lại con gái mình!
Tiền và con gái đều phải thuộc về tôi! Nếu người đàn ông thối đó dám tranh giành với tôi, tôi muốn anh ta phải chế.t!

1.
Tôi và Chu Thì Bạch dạo gần đây đã cãi nhau rất kịch liệt, và hôm nay chúng tôi đã hoàn toàn chia tay.
Anh ta cho rằng tôi không hiểu được sự vất vả của anh ta trong công việc, và tôi cũng cảm thấy anh ta không thể thông cảm với sự cực nhọc của tôi khi chăm sóc nuôi dưỡng con nhỏ.
Chúng tôi vốn dĩ chính là hào môn liên hôn căn bản không có nền tảng tình cảm gì.
Nếu đã như vậy, tôi sẽ phá hỏng nó!
Tôi vội vàng tìm trên mạng một bản thỏa thuận ly hôn, sau khi in ra, ký tên, ném tới trước mặt Chu Thì Bạch, lạnh lùng phun ra hai chữ: “Ký tên.”
Chu Thì Bạch cũng đang trong cơn tức giận, anh ta không đọc kỹ nội dung của bản mẫu và vội vàng ký tên.
Tôi cất phần của mình đi và nói với anh ta: “Hẹn gặp anh ở Cục Dân chính vào lúc chín giờ sáng ngày mai!”
Chu Thì Bạch trả lời lại tôi bằng một cái khịt mũi lạnh lùng đầy ngạo mạn.
Đồ ngốc.
Anh ta vẫn không biết rằng trong bản thỏa thuận đã ghi rõ con gái thuộc về tôi.
Cái khác tôi có thể không quan tâm đến, nhưng thịt rơi từ trên người tôi xuống phải thuộc về tôi!
Vả lại, con gái của chúng tôi thực sự rất dễ thương và xinh đẹp.
Lần trước tôi và con bé đi trên đường, còn có người hỏi tôi có ý định bồi dưỡng con bé trở thành minh tinh không.
Tôi và Chu Thì Bạch đều là nô lệ của con gái, bình thường trong tất cả các cuộc cãi vã xảy ra thường ngày của chúng tôi dù khốc liệt đến đâu, chỉ cần con bé xuất hiện, hai chúng tôi ngay lập tức có thể nắm tay nhau trở thành cha mẹ kiểu mẫu.
Nếu anh ta biết tôi đã lén lút động tay động chân vào trong bản thỏa thuận, sợ là ngay cả vào lúc nửa đêm anh ta cũng sẽ nhào tới và bóp chế.t tôi.
Đó là lý do tại sao tôi cố tình chọn lúc anh ta đang trong cơn tức giận để tìm anh ta ký tên.
Mọi việc đều thuận lợi.
Hoàn hảo.
2.
Sáng hôm sau, tôi thức dậy vào lúc sáu giờ, sau đó theo bản năng sờ vào bên người mình, nhưng tôi không cảm thấy có một chút hơi ấm nào.
“Bé con?”
Cũng không có ai đáp lại.
Tôi sững người một lúc, ngay sau đó giống như một con cá chép nhảy dựng lên.
Trên giường đã không còn có bóng dáng của con bé đâu.
Tôi nhận ra có điều gì đó không ổn, tôi đầu tóc rối bù nhếch nhác liền lao về phía phòng Chu Thì Bạch.
Căn phòng trống rỗng không có một bóng người.
Tôi mở tủ quần áo ra nhìn và nhận ra chiếc vali đã biến mất!
Được lắm cái tên gia hỏa này!
Cái tên ngốc này không lẽ nhân lúc tôi đang ngủ đã lén lút mang theo con gái bỏ trốn rồi sao?
Tôi lập tức quay về phòng của mình và lấy điện thoại di động gọi cho Chu Thì Bạch.
Anh ta vẫn còn có nhân tính nên đã nhận máy: “Có chuyện gì sao, bà Chu?”
Mặc dù anh ấy hành động rất kỳ lạ, nhưng lúc này tôi cũng không dám quá tự phụ, giả vờ bình tĩnh hỏi: “Anh dẫn bé con ra ngoài ăn sáng à?”
Chu Thì Bạch mỉa mai cười nhẹ một tiếng, “Tống Viên, cô nghĩ người khác ngu xuẩn, nhưng thực chất cô mới là người ngu ngốc không có từ nào có thể diễn tả được .”
Tôi:”……”
“Hiện tại bé con quả thật ở bên cạnh tôi, nhưng tôi không mang bé con ra ngoài ăn sáng, tôi muốn mang con bé xuất ngoại, muốn con bé tránh xa người phụ nữ chanh chua giống như cô, Tống Viên, tạm biệt.”
“Cmn!” Tôi lập tức hỏi thăm mẹ anh ta, sau đó nghiến răng nghiến lợi cảnh cáo, ” Anh có tin tôi báo cảnh sát ngay bây giờ không? Nói anh bắt cóc trẻ con!”
Chu Thì Bạch: ” Cô báo cảnh sát đi, xem là cảnh sát đến nhanh hơn hay là máy bay cất cánh nhanh hơn.”
Tôi cũng cười lạnh: ” Anh cho rằng cảnh sát không liên lạc được với sân bay sao? Bọn họ có thể ngăn cản chuyến bay cất cánh!”
“Chậc chậc…”
Âm thanh đó khiến tôi nhận ra có gì đó không ổn.
Một giây sau, trong ống nghe truyền đến giọng nói chậm rãi đầy nam tính của Chu Thì Bạch: “ Cô quên rồi sao, nhà chúng ta có phi cơ riêng.”
Tôi:”……”
Bây giờ tôi chỉ có thể hỏi thăm 18 đời tổ tông của nhà họ Chu!
3.
Chu Thì bạch mang theo con gái bỏ trốn rồi.
Sau khi chúng tôi ký vào đơn ly hôn xong, vẫn còn chưa nhận được giấy chứng nhận ly hôn, anh ta đã từ bỏ một tài sản khổng lồ chỉ đem theo con gái và bỏ trốn!
Hành động độc đáo mới mẻ này hoàn toàn làm tôi sững sờ, và tôi phải mất rất lâu mới lấy lại sự tỉnh táo.
Tôi đã liên lạc với trợ lý của anh ta.
Trợ lý Vương nói với tôi: ” Phu nhân, tôi rất xin lỗi, tôi không biết hành tung của tổng giác đốc Chu, ngay cả khi tôi biết, tôi cũng không thể nói cho cô được.”
Tôi:”……”
“Hơn nữa, tổng giám đốc Chu đã nhờ chủ tịch hội đồng quản trị trở lại phụ trách tổng thể tình hình của công ty, xin cô đừng lo lắng công ty sẽ phá sản, ảnh hưởng đến việc mua sắm của cô.”
Tôi:”……”
” Tổng giám đốc Chu nói, nếu như cô thật sự nhàn dỗi không có việc gì làm, có thể đến công ty trải nghiệm cuộc sống của ngài ấy.”
Tôi:”……”
“Chi phí sinh hoạt sẽ được trả vào thẻ của cô đúng hạn, ngoài ra tổng giám đốc Chu cũng để lại cho cô một tấm thẻ, cô có thể sử dụng nó tùy thích.”
Cơn tức giận của tôi đã lên đến đỉnh đầu, sau đó từng chữ từ trong kẽ răng của tôi được phun ra ngoài: ” Trợ lý Vương, anh có biết tên gọi khác của lạc đà alpaca là gì không?”
Không đợi đối phương trả lời, tôi đã trực tiếp ném ra câu trả lời: “Nó gọi là cmn!”
Trợ lý Vương: “……”
4.
Tôi và Chu Thì Bạch không có sự hiểu biết ngầm về những vấn đề khác, nhưng chúng tôi có một sự hiểu biết ngầm đầy đủ về một điều – kết hôn hay là ly hôn, con gái phải thuộc về tôi.
Đó là bảo bối của tôi! Là niềm vui niềm tự hào của tôi và tôi không bao giờ muốn đánh mất con bé, ai gặp cũng yêu!
Vì vậy, tên cẩn nam nhân đó muốn cướp bé con của tôi, đó là điều tuyệt đối không thể!
Tôi muốn anh ta phải chế.t!
Sau khi thảo luận với người bạn thân nhất của mình, chúng tôi nhanh chóng vạch ra một loạt kế hoạch lớn để giành lại con bé!
Giữa hai lựa chọn lừa Chu Thì Bạch trở về Trung Quốc và kinh động đến phụ mẫu hai bên, tôi không chút do dự chọn cái thứ nhất.
Cô bạn thân khó hiểu hỏi: “ Bây giờ anh ấy chắc chắn sẽ cực kỳ cảnh giác với cậu, không dễ bị lừa đâu?”.
Tôi thở dài, “Như vậy còn tốt hơn là kinh động đến phụ mẫu.”
Bởi vì nếu tôi kinh động đến phụ mẫu của cả hai bên, đến lúc đó người sẽ bị mắng té tát không chỉ là Chu Thì Bạch, mà còn có tôi nữa.
Gia đình hào môn liên hôn đều là vì lợi nhuận, chúng tôi một câu báo trước cũng chưa nói, nói ly hôn liền ly hôn, nhất định sẽ bị oanh tạc.
Cô bạn thân nhìn tôi không nói nên lời, ngay cả khóe miệng cũng giật giật.
5.
Sau khi về đến nhà, tôi gọi điện cho Chu Thì Bạch, gọi cái tên đã lâu không gọi: “Chồng ơi~”
Sau này Chu Thì Bạch nói, khi đó anh ấy nghe thấy hai từ này, da đầu anh ta đã tê dại đi.
Trước đây, lúc tôi vui vẻ, tôi đã từng gọi anh rất nhiều lần như vậy.
Nhưng sau này tôi không còn gọi như vậy nữa.
Ban đầu, chúng tôi đồng ý ly hôn sau hai năm kết hôn, nhưng vì một tai nạn ngoài ý muốn, chúng tôi có một cô con gái và cuộc hôn nhân này chưa từng ly hôn thành công.
Chúng tôi đã thuê một cô để chăm sóc con gái của chúng tôi khi nó còn nhỏ, nhưng cô đó thực sự đã nhân lúc chúng tôi không có ở nhà lại có thể ngược đãi trẻ nhỏ.
Sau đó, chúng tôi không dám mời bảo mẫu chăm sóc trẻ con nữa, đều là một mình tôi chăm sóc con bé.
Thời gian chăm sóc càng lâu, tình cảm càng sâu đậm.
Đó là lý do tại sao tôi rất tức giận khi Chu Thì Bạch lén lút mang theo con gái bỏ trốn.
Tôi hít một hơi thật sâu, cố kìm lại ý định muốn chửi ầm lên, tôi lại tiếp tục nũng nịu nói: “ Chồng yêu ơi~, khi nào thì anh mang bé con về?”
“Hừ…” Chu Thì Bạch hừ mũi cười lạnh một tiếng, “Tống Viên, cô lại muốn giở trò gì?”
” Em không có giở trò gì cả, em chỉ là nhớ anh và bé con.”
“Cô nói nhớ con bé thì tôi tin, còn nói cô nhớ tôi ấy à? Lời này bản thân cô có tin điều này không?”
” Em thực sự nhớ anh mà.”
Chu Thì Bạch: “Ói——buồn nôn.”
“Mẹ kiếp! Cô cho tôi mặt mũi phải không?”
Lúc đầu tôi muốn nói chuyện tử tế, nhưng nếu anh ta khăng khăng như tôi mắc nợ anh ta như vậy, tôi sẽ chiều theo ý anh ta!
“Hạn trong vòng 24 giờ không mang bé con trở về, nếu không, tôi sẽ đem ảnh chụp lần trước đưa cho giới truyền thông, hai người các người sẽ mất cả chì lẫn chài!”
Chu Thì Bạch: “…….”
6.
Tôi có trong tay một số bức ảnh của Chu Thì Bạch và mối tình đầu của anh ta Trình Đình Đình đi vào khách sạn bị chụp được.
Khi đó tôi không biết người gửi cho tôi những tấm ảnh đó là ai.
Sau đó, tôi tiện tay gửi những tấm ảnh đó cho Chu Thì Bạch.
Ý định ban đầu là để anh ta đi tìm giới truyền thông để mua lại nó, nhưng kết quả anh ta lại giống như một bệnh nhân tâm thần, liên tục giải thích.
Cái gì mà anh ta gặp mối tình đầu vì nhu cầu công việc, đi đến khách sạn vì một tài liệu bị bỏ quên trong phòng.
Chuyện nhảm nhỉ này tôi chỉ nghe qua loa một chút, và tôi tin rằng nó hoàn toàn không thể tin được.
Nhưng sau đó mấy bức ảnh này đã trở thành chỗ dựa của tôi đối với anh ta.
Mỗi khi có bất đồng, tôi liền nói muốn công bố những bức ảnh, sau đó Chu Thì Bạch sẽ thỏa hiệp.
Mánh khóe này thực sự hiệu quả, ngày hôm sau khi tôi thức dậy, Chu Thì Bạch đã ngồi trước giường tôi.
Râu ria xồm xàm và quầng thâm dưới mí mắt, nào có giống dáng vẻ của thiếu gia nhà hào môn đâu ? Mà giống như một kẻ ăn mày.
Anh ta nghiến răng hỏi tôi: “Cuộc hôn nhân này, em không ly không được sao?”
“Nếu không thì sao? Cứ tiếp tục có ích lợi gì?”
“Hiện tại anh đã biết em chăm sóc bé con rất vất vả cực nhọc, sau này anh sẽ dành nhiều thời gian hơn trong tương lai để gánh vác một phần với em.”
Anh ta nói rất chân thành khiến tôi phải ngạc nhiên.
Sau đó, tôi lập tức hiểu ra có lẽ là bởi vì anh ta đã chăm sóc bé con một mình trong hai ngày này, cuối cùng cũng thấu hiểu được sự vất vả của tôi.
Còn nỗi vất cả của anh ta-
Trước khi kết hôn, tôi từng có kinh nghiệm làm việc nên trong lòng cũng hiểu rõ.
Nhưng tôi kiên quyết đòi ly hôn, hoàn toàn không phải vì tôi và Chu Thế Bạch không thể hiểu nhau.
Còn bởi vì…
Điện thoại di động của Chu Thì Bạch đột nhiên vang lên vào lúc này.
Anh ta lấy nó ra khỏi túi trước mặt tôi, và tôi nhìn thoáng qua dòng ghi chú trên màn hình: “Đình Đình.”
Mà biệt hiệu anh ta đặt cho tôi là: ” Tống Viên.”
7.
Tôi biết người mà Chu Thì Bạch luôn tâm tâm niệm niệm là Trình Đình Đình, cô ấy là thanh mai trúc mã của anh ta, cũng là người phụ nữ mà anh ấy yêu nhất.
Nếu không phải bố mẹ Chu Thì Bạch lấy gậy đánh uyên ương, bắt ép anh ta phải kết hôn với tôi.
Có lẽ lúc này anh và Trình Đình Đình đã kết hôn từ lâu, con cái đầy nhà rồi.
Mà tôi vào nửa tháng trước, tôi đã nhận được tin Trình Đình Đình sắp quay về Trung Quốc.
Thay vì đợi Chu Thì Bạch vì người phụ nữ khác lừa dối tôi, tại sao tôi không vứt bỏ anh ta trước!
Trong lúc tôi đang ngẩn ra, Chu Thì Bạch đã trả lời xong cuộc gọi của Trình Đình Đình.
Sau đó, anh ta nói với tôi: “Bây giờ anh phải đi đến sân bay một chuyến, chuyện ly hôn chúng ta nói sau nhé.”
Tôi cười lạnh châm biếm anh ta một cái: “Anh đi đi, chuyện này so với mối tình, mối tình đầu của anh vẫn quan trọng hơn.”
Chu Thì Bạch quay đầu sang và nhìn chằm chằm vào tôi: “Đừng nói nhảm, anh đến đó là vì công việc.”
“Đây chính là chính sự đó.”
Chu Thì Bạch: “…”
Trước khi ra ngoài, anh ta tắm nước nóng, thay quần áo và cạo râu lần nữa.
Có thể thấy anh ta rất nóng lòng đi gặp lại mối tình đầu nhưng cũng muốn gặp mặt với hình ảnh đẹp nhất.
Tôi đứng bên cạnh nhìn đến phát cười, không thể không nhận xét về trang phục của anh ta.
“Cà vạt này không hợp, đổi cái màu xanh đi.”
Chu Thì Bạch cau mày và nhìn tôi trong gương, nhưng vẫn ngoan ngoãn thay cà vạt dựa theo lời tôi nói.
Có lẽ là do trong lòng quá lo lắng, chiếc cà vạt đó thắt rồi lại thắt, suýt chút nữa đã thành nút thắt.
“Tống Viên—,” anh ta quay sang gọi tôi, “mau giúp anh thắt cà vạt.”
Tôi không muốn giúp anh ta, nhưng tôi vẫn giúp anh ta thắt cà vạt.
Vì vậy, lúc tôi thắt cà vạt cho anh ấy, tôi cố ý hỏi một câu: “Nếu như Đình Đình của anh biết tôi thắt chiếc cà vạt này cho anh, cô ấy có để bụng không?”
Chu Thì Bạch: “Cái gì mà Đình Đình của anh, Đình Đình của em, em có thể nói những lời dễ nghe được không?”
“Có thể.”
Sau khi tôi giúp anh ta thắt cà vạt xong, tôi nhìn thẳng vào mắt anh ta và hỏi từng chữ: ” Nếu như tôi bảo anh đừng đi đón cô ấy, anh có nghe không?”
8.
Chu Thì Bạch: “ Không nghe.”
Anh ta trả lời rất rứt khoát, không chút do dự.
Cũng phải, người trong lòng anh ta đã về, làm sao có thể vì lời nói của tôi mà không không đi đón nữa?
Tôi là người biết mình biết ta như vậy, lại có thể hỏi câu hỏi ngu ngốc như vậy, quả thật là tự tìm đường chế.t mà!
“ vậy anh đi đi, tôi đi nhà cũ xem bé con.”
Chu Thì Bạch có lẽ sợ tôi học theo anh ta, cũng đem theo con bé cao chạy xa bay cho nên đã để con bé ở chỗ ông bà.
Như vậy cũng tốt, tôi đi đón con bé thuận tiện nói chuyện chúng tôi sẽ ly hôn cho bố mẹ anh ấy biết.
Chu Thì Bạch hoàn toàn không biết trong lòng tôi đang nghĩ gì, trước khi đi còn nhướng mày ngạo mạn với tôi.
Tôi trả lại anh ta bằng một ánh mắt khinh thường.
Mãi cho đến khi tiếng động cơ xe dưới lầu hoàn toàn biến mất, tôi mới chậm rãi đi đến bên cửa sổ, nhìn về phía xa xăm.
Lao đến chỗ người trong lòng, tâm trạng nhất định rất xúc động đi.
Đối với Chu Thì Bạch mà nói, gió trên đường đều có thể coi như là ngọt ngào.
Nhưng sự ngọt ngào này không nên kéo dài quá lâu.
Sau khi tôi nói với bố mẹ anh ấy chuyện chúng tôi sẽ ly hôn, mẹ ấy lập tức gọi điện thoại cho anh ấy:
“ Con đang ở đâu?”
Chu Thì Bạch: “ Con đang ở sân bay.”
Mẹ anh ấy: “ Anh bây giờ lập tức quay về nhà cho tôi!”
“ Có chuyền gì sao mẹ?” Chu Thì Bạch căng thẳng hỏi, “ Tống Viên mang theo bé con bỏ trốn rồi sao?”
“ Con bé nói bọn con sắp ly hôn, con cũng đồng ý rồi.”
“ Con lúc nào đồng ý với cô ấy chứ.”
“ Anh đã ký lên đơn ly hôn rồi!”
Chu Thì Bạch: “……”
09
Tôi và bố mẹ anh ấy đều nghĩ rằng anh ta sẽ ngay lập tức quay về.
Nhưng anh ta không quay về.
Tôi vẫn còn thấy trong tài khoản bạn bè hình ảnh của họ hai người cùng nhau ăn tối.
Là Trình Đình Đình đăng lên.
Góc chụp rất hoàn hảo, bắt lấy ánh mắt trìu mến và âu yếm mà Chu Thì Bạch nhìn cô ấy.
Chồng tôi, chưa từng nhìn tôi như vậy.
Tất nhiên, tôi không phải là người chịu cảnh đó, tôi đã chụp lại bức ảnh và gửi cho mẹ anh ấy.
Lúc này, chúng tôi đang ngồi cùng nhau ăn cơm.
Mẹ anh ấy thấy tin nhắn tôi gửi, vừa đọc vừa hỏi: “Viên Viên, con gửi gì cho mẹ thế?”
Một giây sau, khi bà ấy nhìn thấy hai người trong bức ảnh, biểu cảm của bà ấy lập tức thay đổi thành ngượng ngùng.
Sau đó, bà ấy nói với tôi: ” Đừng vội, chờ đến khi thằng nhỏ này trở về, mẹ nhất định sẽ yêu cầu nó giải thích cho con.”
” Không cần đâu.” Tôi tỏ ra rất vui tính, nói từ từ: ” Nếu họ vẫn không thể quên nhau, thì hãy để họ sống cùng nhau thôi.”
” Không được!” Mẹ của Chu Thì Bạch đập mạnh vào bàn, mắt đầy lửa giận: ” Lúc trước là Trình Đình Đình tự nguyện đến xin tiền của mẹ, giờ lại muốn quay về, đùa à?”
Vấn đề này tôi hoàn toàn không biết.
Sau khi nói xong, mẹ Chu Thì Bạch cũng nhận ra đã nói những gì không nên.
Bà ấy cười lúng túng, rồi dứt khoát kể tôi nghe mọi việc.
Lúc trước họ thật sự đã nghĩ muốn tách rời Chu Thì Bạch và Trình Đình Đình.
Con trai nhà giàu cùng con gái người giúp việc ở cùng nhau, nếu đưa ra ngoài làm người khác cười chê!
Nhưng họ chưa kịp hành động, Trình Đình Đình đã tự đến nhờ họ, nói chỉ cần có một triệu, cô ấy sẽ chia tay Chu Thì Bạch.
Đối với nhà giàu, những vấn đề có thể giải quyết bằng tiền, đều không gọi là vấn đề.
Hơn nữa, một triệu với họ cũng chỉ là một chút tiền thôi.
Vì vậy, mẹ Chu Thì Bạch đã không do dự đồng ý.
Sau khi nhận tiền, Trình Đình Đình thật sự đã chia tay Chu Thì Bạch.
Nhưng cô ấy không ngay lập tức đi nước ngoài, một lần nữa cô ấy bị bắt gặp với Chu Thì Bạch.
Đó là lúc tôi và Chu Thì Bạch cưới nhau, cũng chính là lúc tôi nhận được bức ảnh.
Ban đầu tôi nghĩ rằng chỉ có Chu Thì Bạch và tôi biết chuyện này, nhưng không ngờ mẹ anh ấy cũng biết.
Bởi vì ngày đó một người bạn của bà ấy tình cờ ở cùng khách sạn đó và thấy Chu Thì Bạch cùng Trình Đình Đình, sau đó đã kể cho bà ấy nghe.
Mẹ Chu Thì Bạch rất tức giận, cảnh cáo Trình Đình Đình, sau đó cô ấy mới đi nước ngoài.
Ai mà ngờ, bây giờ Trình Đình Đình lại quay về, và muốn chuộc lại mối tình với Chu Thì Bạch!
Mẹ Chu Thì Bạch giận dữ: ” Điều này không thể chấp nhận! Mẹ sẽ đi và đập gãy chân thằng nhỏ này!”
10
Sau khi gặp mặt với Trình Đình Đình, Chu Thì Bạch không bị đập gãy chân vì anh ta đi công tác đột xuất.
Sau đó, Trình Đình Đình tìm đến gặp tôi.
Trước đó, tôi chỉ thấy ảnh cô ấy trên điện thoại của Chu Thì Bạch.
Cô ấy thực sự rất xinh đẹp, và trông đẹp hơn trong thực tế.
Cô ấy cười rất dịu dàng, có vẻ như có thể dùng sự dịu dàng đánh bại được anh chàng hỗn đản Chu Thì Bạch.
Khác với tôi, mỗi lần cãi nhau, tôi đều làm Chu Thì Bạch tức điên và đóng cửa một cách ầm ĩ.
Sau khi quan sát cô ấy đối diện, tôi thẳng thắn hỏi: “Cô đến tìm tôi là vì Chu Thì Bạch đúng không?”
Trình Đình Đình gật đầu: “Tôi thấy cô rất thẳng thắn, vậy thì tôi cũng không vòng vo tam quốc nữa.”
“Nói đi.”
Trình Đình Đình: “Nghe nói cô và Thì Bạch đang thảo luận về việc ly hôn, nhưng vẫn chưa ly hôn… Vì lý do gì vậy?”
Tôi đoán, cô ấy chắc chắn nghĩ rằng tôi đã đòi giá quá cao, nên việc ly hôn vẫn chưa thành.
Nhưng mâu thuẫn chính giữa tôi và Chu Thì Bạch không liên quan gì đến tiền bạc.
“Vì Chu Thì Bạch không đồng ý để con gái của chúng tôi ở với tôi.”
Trình Đình Đình ngẩn ngơ, sau đó nhăn nhó nhưng cái lông mày duyên dáng, nhỏ giọng nói: “Làm sao có thể nhà họ Chu giữ lại con gái được? Thì Bạch…?”
“Có vẻ như cô không thực sự hiểu Thì Bạch của mình.” Tôi lạnh lùng cắt đứt lời cô, “Nếu cô muốn trở thành cô dâu nhà họ Chu, hãy thuyết phục Chu Thì Bạch! Cho phép tôi giữ quyền nuôi dạy con gái!”
Sau khi nói xong, tôi lấy túi xách và sẵn sàng ra đi.
Nhưng lúc này, Trình Đình Đình bất ngờ thất thanh: “A…!”
Tôi quay lại nhìn, nguyên nhân là cô ấy vừa làm đổ tách trà.
Tách trà mới đổ đầy nước nóng đã trút xuống tay cô ấy.
Da trắng tinh của cô ấy bây giờ đã đỏ ửng vì bị nóng cháy.
“Thế này sao? cô muốn nói cho Chu Thì Bạch biết là tay của mình làm hỏng đấy à?”
Trình Đình Đình vẫn cười dịu dàng: “Đúng vậy, tôi muốn xem, Thì Bạch sẽ tin cô hay tin tôi.”
“Tin cô, tôi tặng cô món quà kia.” Tôi cười lạnh, “Kẻ ngốc đó, tôi cho cô rồi.”
Trình Đình Đình: “……”
11
Trước khi rời khỏi quán trà, tôi bị một nhân viên phục vụ ngăn lại.
“Viên Viên, Dạ Uyển đang muốn gặp bạn một lúc.”
Ồ, gần như quên, chủ quán trà này tên là Dạ Uyển Uyển, là em họ của Chu Thì Bạch.
Chúng tôi thật sự thân thiết, gặp nhau như gặp người quen, dù là cô em chồng nhưng chúng tôi cứ như chị em.
Theo theo nhân viên vào phòng, tôi phát hiện Uyển Uyển đang điện thoại.
Và giọng nói phía bên kia… có vẻ giống Chu Thì Bạch!
Hai người chắc chắn đã nói chuyện một lúc, nhưng cuộc trò chuyện lảo đảo này khiến tôi không hiểu gì cả.
Sau khi cuộc gọi kết thúc, Uyển Uyển mới nhìn tôi và hỏi: “Trò chuyện như thế nào?”
“Tự tạo vấn đề để sau đó vu cáo tôi!”
“Ha…” Dạ Uyển Uyển không kìm được cười, “Sao cứ trẻ con thế?”
“Đúng, tôi đã nói cho cô ấy tự do tìm Chu Thì Bạch để kiện cáo.”
“Cô không sợ Chu Thì Bạch sẽ tin vào lời nói dối của cô ấy sao?”
“Tin thì tốt nhất, nhanh chóng li hôn và giải thoát cho tôi!”
Dạ Uyển Uyển không nói gì thêm, chỉ nhìn tôi không rời mắt.
Ánh mắt của cô ấy rất sắc nhọn, giống như tia laze, khiến tôi không thể che giấu bất cứ điều gì.
“Hỏi sao vậy?”
Dạ Uyển Uyển: “Cô thích Chu Thì Bạch rõ ràng, là chồng của cô, tại sao lại nhường anh ta cho người khác?”
“Ép buộc một người không yêu tôi ở bên cạnh, cũng không ý nghĩa lắm.”
Hơn nữa, suốt đời tôi đã quá tự hào, làm sao chịu đựng được việc Chu Thì Bạch đặt 1 cặp sừng lên đầu tôi?
“Chỉ cần Tử Thạch thuộc về tôi là đủ.”
Dạ Uyển Uyển nhấp nháy một lúc, muốn nói gì đó nhưng sau đó lại nuốt vào bụng.
“Thôi, tôi lười thuyết phục cô, nếu sau này cô không hối hận thì tốt.”
“Ừ, tôi đi trước.”
“Cẩn thận khi lái xe nhé.”
Tôi gật đầu, rồi ra khỏi phòng với bước chân nhanh như gió.
Sau khi tôi rời khỏi phòng, Dạ Uyển Uyển lật điện thoại đặt trên bàn.
Tôi tưởng cô ấy đã cúp máy, nhưng thực tế không phải vậy.
Cô ấy vẫn đang nói chuyện với Chu Thì Bạch.
Và cuộc trò chuyện giữa tôi và cô ấy, Chu Thì Bạch cũng đã nghe thấy tất cả.
12
Sau năm ngày, Chu Thì Bạch trở về từ chuyến công tác và phát hiện tôi và con gái không có ở nhà, hành lý của tôi cũng biến mất.
Anh gọi điện thoại ngay lập tức để hỏi: “Tống Viên, cô đã đưa con đi đâu?”
“Nếu tôi nói tôi đã đưa con đi chạy trốn, anh sẽ làm gì?”
Chu Thì Bạch tức đến mức đầu anh hầu như sắp bốc cháy: “Cô muốn chạy đi đâu? Hả? Tại sao cô lại muốn chạy?”
“Cứ đợi xem, tôi đến đấy tìm cô ngay bây giờ!”
Nghe cách nói của anh, như thể anh muốn đến và giết tôi.
Nhưng tôi không sợ, bởi vì tôi đang ở nhà mẹ tôi.
Nếu Chu Thì Bạch dám làm tổn thương tôi, thì anh không bao giờ có cơ hội để ra khỏi đó một cách vinh dự!
Hai mươi phút sau, Chu Thì Bạch đã đến.
Anh gửi cho tôi một tin nhắn qua WeChat: “Ra ngoài.”
“Tôi muốn nói chuyện.”
“Vậy thì ra ngoài làm gì?”
Ồ, anh còn suy nghĩ cho tôi à?
Chắc là anh sợ bị bố mẹ tôi đánh.
Nhưng tôi thật sự không muốn cãi nhau với anh trong nhà, vì vậy tôi ra ngoài.
Chu Thì Bạch đứng bên cạnh chiếc xe, hút thuốc. Nghe tiếng bước chân, anh ngay lập tức quăng điếc thuốc xuống đất, và dùng gót chân hất tắt điếu thuốc một cách nóng nảy.
“Cô vứt rác bừa bãi.”
Chu Thì Bạch: “……”
Nhìn vẻ mặt thất bại của anh, tôi cảm thấy tâm trạng tốt hơn rất nhiều, và hỏi: “Anh đến đây làm gì?”
“Đến đón con.”
“Đừng mơ, chúng ta đã ly hôn, quyền nuôi con thuộc về tôi.”
Chu Thì Bạch nhìn chằm chằm vào tôi trong hai giây rồi chợt gật đầu.
“Được, Tống Viên, nếu cô muốn ly hôn, thì làm đi. Hợp đồng ly hôn phải viết lại, hình thức lần trước không đúng.”
“……”
Thì ra anh đã nhận ra rằng hình thức không đúng từ lâu, nên mới ký tên một cách dễ dàng như vậy.
Nhìn về phía mặt tôi chán ghét, Chu Thì Bạch lại cười thêm kiêu ngạo hơn.
13
Sau khi thống nhất đi tìm luật sư để viết lại hợp đồng ly hôn, chúng tôi đang trên đường thì Chu Thì Bạch đột nhiên đổi hướng và nói muốn đưa tôi đi ăn.
Tôi nhếch môi: “Đã nói là ly hôn rồi, còn ăn gì nữa?”
Chu Thì Bạch: “Bữa chia tay.”
“……”
Được, dù sao cũng đã ăn chung những năm tháng này, không tiếc lắm lần này nữa.
Nhưng khổ nỗi, chúng tôi lại tình cờ gặp được Trình Đình Đình trong nhà hàng.
Khi thấy Chu Thì Bạch, cô ta rất phấn khích và đi nhanh đến bằng cả gót giày cao.
“Thì Bạch, anh về rồi à?”
Trong khi nói chuyện, cô ta vươn tay lên, muốn nắm lấy cánh tay Chu Thì Bạch.
Tôi im lặng cười lạnh trong lòng.
Họ vụng trộm sau lưng tôi, tôi không quan tâm.
Nhưng nếu trước mặt muốn làm thế này, điều đó tuyệt đối không thể.
Tôi nắm lấy Chu Thì Bạch, sau đó lạnh lùng hỏi: “Cô còn biết mặt mũi không? Đây là chồng tôi, muốn có chuyện với anh ta, phải đợi tôi không có ở đó đã.”
Cô ta không ngờ tôi sẽ bất ngờ nổi giận, và lời chửi cũng nặng như vậy.
Cô cũng đỏ mặt lập tức, cảm giác bối rối và vô cùng cầu cứu nhìn về phía Chu Thì Bạch.
Chu Thì Bạch không biết là do tôi làm cho anh sợ hãi hay sao, thôi thì ít nhất là một lúc anh không phản ứng gì.
Rồi Trình Đình Đình quay mặt và chạy đi khóc.
Trông cô ta như kiểu đáng thương vì bị xúc phạm
“Tại sao cô lại nói như vậy?” Chu Thì Bạch nhìn tôi với ánh mắt hỏi trách.
Tôi lắc đầu, không muốn giải thích gì thêm.
“Đi theo tôi,” Chu Thì Bạch thốt lên, sau đó rời đi mà không hề nói lời giải thích.
Tôi theo theo anh ta đến ngoài cửa nhà hàng, không biết anh ta muốn làm gì.
Chu Thì Bạch nhìn về phía cô ta đang đứng xa đó, rồi quay lại nhìn tôi.
“Đây là sự thật,” anh ta nói, “Cô ấy và tôi… không có gì cả.”
Tôi lạnh lùng nhìn anh ta, không muốn lắng nghe giải thích giả tạo của anh ta.
“Trình Đình Đình rõ ràng còn thích anh. Tại sao anh không thể chấp nhận một cô gái thích mình?”
“Trình Đình Đình thích tôi?” Anh ta cười cười, “Đó là do cô ấy tự đa tình, tôi không có trách nhiệm.”
Tôi thậm chí không muốn biết tình cảm của anh ta đối với cô ta, tôi muốn chỉnh sửa hợp đồng ly hôn càng sớm càng tốt.
Nhưng anh ta lại như vậy, không chịu làm việc quan trọng này.
Tôi không có năng lực để ép buộc anh ta, nhưng đến lúc này tôi không thể quay đầu.
Nhìn anh ta cười đùa như vậy, tôi chỉ cảm thấy lòng mình trống rỗng.
“Chu Thì Bạch, tôi muốn ly hôn.”
Những từ ngữ đơn giản nhưng quyết định đã được tôi thốt ra.
Anh ta cười nhạt, “Tốt, sau khi tôi đổi ý, chúng ta liền ly hôn.”
Tôi không quan tâm anh ta nói gì, chỉ muốn tìm một người luật sư nhanh chóng giải quyết hợp đồng ly hôn.
Tôi không muốn sống trong một mớ hỗn độn như thế này.
14
Sau sự cố ấy, ban đầu tôi không muốn ăn cơm nữa.
Nhưng Chu Thì Bạch lại mỉa mai hỏi tôi:Tống Viên, phản ứng lớn như vậy, có lẽ là đang âm thầm yêu tôi nhỉ?”
Tôi nhếch môi: “anh có phải quên rồi, chúng ta đến đây để ăn cơm chia tay chứ gì?!”
“Ừ, cũng đúng.” Chu Thì Bạch trông như thất vọng.
Sau đó, chúng tôi ngồi xuống ăn cơm.
Có lẽ vì bị Trình Đình Đình làm tức giận, tôi liên tiếp uống ba ly rượu vang đỏ.
Chu Thì Bạch, tên khốn nạn, ngồi đối diện cười nhẹ nhàng, từ đầu đến cuối không nói một câu nào để ngăn cản tôi.
Khi tôi tỉnh lại, đã uống quá nhiều rượu.
Chu Thì Bạch ôm tôi đi ra ngoài, lại cười hỏi: “Tống Viên, sao cô không thích tôi tiếp xúc với Trình Đình Đình vậy?”
Tôi không muốn đối diện với anh ấy.
Dưới ảnh hưởng của men rượu, nhiều suy nghĩ đã được giữ kín bây giờ trào dâng lên.
Tôi lo sợ rằng một khi miệng đã mở, những điều không nên nói cũng sẽ tự khai ra.
Nhưng Chu Thì Bạch lại như điên đảo, tiếp tục nói không ngừng:
“Ngày đó tôi không đi đón cô ấy, chỉ là có người cùng chuyến bay với cô ấy, tôi đi để thảo luận hợp tác.”
“Đã từ lâu tôi đã giải thích cho cô rồi, tôi không còn cảm tình với cô ấy nữa, cô sao không tin?”
“Không ly hôn, được không?”
Cuối cùng, anh ta đến gần tai tôi và nói nhẹ nhàng.
Tôi cảm giác như bị mê hoặc, những sự oan ức trong lòng cũng trào dâng.
“Anh nói là không còn tình cảm với cô ấy thì sao mà vẫn giữ ảnh của cô ấy trong điện thoại?”
“Tôi đã cực khổ như vậy để ở cạnh con bé, còn anh lại muốn cướp từ tôi, đồ hèn hạ!”
Tôi cứ la mắng, và đột nhiên, tôi khóc thút thít.
Lúc này, lái xe đưa xe đến, họ nghĩ rằng tôi bị Chu Thì Bạch hành hung, nên khi đóng cửa, lái xe hỏi nhỏ: “Cô có cần tôi giúp báo cảnh sát không?”
Tôi đáp mạnh mẽ: “Cần! Hãy nhanh chóng báo cảnh sát bắt tên này!”
Lái xe : “……”
Chu Thì Bạch: “……”
15
Sau đó không biết Chu Thì Bạch đã giải thích với lái xe như thế nào, dù sao lái xe không báo cảnh sát.
Khi đến nhà, tôi gọi “bé con” nhiều lần mà không thấy phản hồi, mới phát hiện Chu Thì Bạch không đưa tôi về nhà của gia đình mà đưa tôi về nơi chúng tôi sống chung.
Chu Thì Bạch: “Tôi đã nói với bố mẹ của cô rồi, chúng ta sẽ không về đó tối nay, họ sẽ chăm sóc bé con tốt mà.”
“Tại sao không về đó?”
“Sợ cô uống quá nhiều và gây chuyện.”
“Anh mới là người gây chuyện!” Tôi tức giận đánh mạnh một cái lên vai anh ấy.
Chu Thì Bạch nhìn tôi và không biết nói gì.
Sau vài giây đứng nhìn nhau, cơn tức giận của tôi không giảm đi mà còn tăng cao, tôi thậm chí còn lục từ trong túi anh ấy ra lấy điện thoại.
“Password (mật khẩu).”
“080802.”
Tôi có lẽ thực sự đã uống nhiều, vì thậm chí không thể ngay lập tức nhớ ra con số này là gì.
0808 là ngày sinh nhật của tôi, 0802 là ngày sinh nhật của con gái chúng ta.
Mở khóa điện thoại, tôi lục tìm qua từng hình ảnh trong album ảnh.
Hầu hết là ảnh của con gái, còn lại hầu như đều là ảnh của tôi, xen kẽ vài tấm tự chụp của anh ấy.
“Tại sao không còn ảnh của Trình Đình Đình nữa?”
“Đã xóa sớm rồi.”
“Vậy là sao lại có nhiều ảnh của tôi như vậy?”
Chu Thì Bạch lợi dụng tôi say mèm mỉm cười và nói dối: “Tự em gửi cho anh, em đã quên à?”
Tôi: “……”
Sau này tôi mới biết, nửa trong số những bức ảnh này là anh ấy lưu lại từ trang cá nhân của tôi, còn nửa còn lại là anh ấy lén chụp.
Sau đó, tôi kiểm tra cuộc gọi của anh ấy và phát hiện cuộc gọi gần nhất với Trình Đình Đình là vào ngày cô ấy trở về nước.
Ghi chú trên danh bạ của anh cũng đã từ một chữ thành tên đầy đủ.
Chu Thì Bạch nói: “Cái ghi chú kia trước đây là do quá nhiều năm không liên lạc nên tôi không nghĩ đến việc sửa đổi.”
Tôi ngước lên nhìn anh.
Tất cả hành động của người đàn ông này đều cho thấy rõ rằng, anh và Trình Đình Đình thực sự không có mối quan hệ quay lại.
Nhưng trước đây anh không bao giờ giải thích nhiều như vậy cho tôi, hôm nay anh bị ma ám à?
Nhìn thấy tôi đầy nghi ngờ, Chu Thì Bạch không nhịn được cười.
“Ánh mắt của cô là gì vậy? Tôi chung thủy với cuộc hôn nhân cũng có lỗi à ?”
“Nhưng anh là kẻ đáng ghét đấy.”
Chu Thì Bạch: “…”
16
Sự thật là sau khi kết hôn, Chu Thì Bạch đã trở nên tốt đẹp hơn, nếu không tôi cũng không thể phải lòng anh ấy theo thời gian.
Sự thay đổi lớn nhất có lẽ đã bắt đầu sau chuyện đó, khi tôi mang thai.
Vì chúng tôi đã thỏa thuận ly hôn sau hai năm kết hôn, nên phản ứng ban đầu của tôi là không muốn có đứa trẻ.
Tôi không muốn giữ lại gánh nặng, làm tổn thương suốt đời.
Nhưng do lý do sức khỏe của tôi, tôi buộc phải giữ lại đứa bé.
Sau đó trong một khoảng thời gian dài, tôi không bao giờ đối xử tốt với Chu Thì Bạch.
Trước khi chuyện xảy ra, anh ta đã hỏi ý kiến của tôi, nhưng sau đó, tôi lại đổ hết trách nhiệm lên đầu anh.
Bây giờ nghĩ lại, lúc đó anh ấy quá hiền rồi.
Sau đó, tôi không biết từ lúc nào đã có tình cảm với anh, nhưng lại phát hiện trong điện thoại của anh vẫn còn ảnh của Trình Đình Đình.
Tôi không thích điều đó!
Tôi trở nên ghen với cô ta!
Nhưng tôi mang trong mình sự kiêu hãnh, không thể nói ra được.
Và từ đó, tôi tự đánh đồng anh vào hạng “trai tồi”.
Thực ra… anh ấy cũng không làm gì quá đáng
“Viên Viên,” Chu Thì Bạch bất ngờ gọi tôi.
Nhưng khi tôi ngẩng đầu, mọi thứ quanh tôi trở nên tối om.
Anh ấy nhẹ nhàng hôn lên trán tôi
“Không ly hôn, được không?”
“Được.”
17
Sáng hôm sau, Chu Thì Bạch hoàn toàn không ngờ rằng tôi sẽ thay đổi hoàn toàn thái độ.
Nhưng thật ra, không thể trách tôi.
Nhớ lại những gì đã xảy ra đêm qua, tôi cảm thấy mình quá mất mặt, nên quyết định giả vờ không nhớ gì cả!
Tôi nhanh chóng trở về nhà mẹ, làm cho mẹ tôi sửng sốt cùng với tâm trạng điên đảo của tôi từ sáng sớm.
“Viên Viên, con sao vậy?”
“Con không sao đâu, bé con của con đâu rồi?”
“Bố con đưa nó đi nhà trẻ rồi.”
“Dạ dạ.”
Thấy tôi tỏ ra thất thần, mẹ nắm chặt tay tôi và hỏi thêm: “Con và Chu Thì Bạch vẫn ổn chứ?”
“……”
Tôi không biết trả lời sao.
Có vẻ như chúng tôi vẫn chưa hoàn toàn làm lành, nhưng cũng có vẻ như đã làm lành
Mẹ tiếp tục nói với giọng nhỏ nhẹ: “Mẹ nghe nói mối tình đầu của Thì Bạch đã trở về à?”
“Vâng”
“Vậy thì con định làm gì?”
“Làm gì? Kệ để họ đến với nhau thôi!”
Mẹ tôi: “……”
Bà ấy tức giận mắng tôi, “Con có phải là con gái của mẹ không? Thứ mà con muốn, sao lại phải nhường cho người khác?”
“Nhưng, nhưng Chu Thì Bạch, anh ấy…”
Mẹ tôi: “Mẹ đã hỏi rồi, Thì Bạch thích con đấy.”
“?!?” Tôi ngạc nhiên, “Mẹ hỏi thế nào?”
Mẹ tôi: “Trực tiếp hỏi thôi, còn phải hỏi thế nào nữa?”
“……”
Trời ơi! Tại sao mẹ tôi lại dũng cảm đến thế?!
Chắc hẳn Chu Thì Bạch nghĩ là do tôi nhờ mẹ tôi hỏi, nên mới thấy lạ lùng như vậy chăng?
16
Sự thật là sau khi kết hôn, Chu Thì Bạch đã trở nên tốt đẹp hơn, nếu không tôi cũng không thể phải lòng anh ấy theo thời gian.
Sự thay đổi lớn nhất có lẽ đã bắt đầu sau chuyện đó, khi tôi mang thai.
Vì chúng tôi đã thỏa thuận ly hôn sau hai năm kết hôn, nên phản ứng ban đầu của tôi là không muốn có đứa trẻ.
Tôi không muốn giữ lại gánh nặng, làm tổn thương suốt đời.
Nhưng do lý do sức khỏe của tôi, tôi buộc phải giữ lại đứa bé.
Sau đó trong một khoảng thời gian dài, tôi không bao giờ đối xử tốt với Chu Thì Bạch.
Trước khi chuyện xảy ra, anh ta đã hỏi ý kiến của tôi, nhưng sau đó, tôi lại đổ hết trách nhiệm lên đầu anh.
Bây giờ nghĩ lại, lúc đó anh ấy quá hiền rồi.
Sau đó, tôi không biết từ lúc nào đã có tình cảm với anh, nhưng lại phát hiện trong điện thoại của anh vẫn còn ảnh của Trình Đình Đình.
Tôi không thích điều đó!
Tôi trở nên ghen với cô ta!
Nhưng tôi mang trong mình sự kiêu hãnh, không thể nói ra được.
Và từ đó, tôi tự đánh đồng anh vào hạng “trai tồi”.
Thực ra… anh ấy cũng không làm gì quá đáng
“Viên Viên,” bất ngờ, Chu Thì Bạch gọi tôi.
Nhưng khi tôi ngẩng đầu, mọi thứ quanh tôi trở nên tối om.
Anh ấy nhẹ nhàng hôn lên trán tôi
“Không ly hôn, được không?”
“Được.”
17
Sáng hôm sau, Chu Thì Bạch hoàn toàn không ngờ rằng tôi sẽ thay đổi hoàn toàn thái độ.
Nhưng thật ra, không thể trách tôi.
Nhớ lại những gì đã xảy ra đêm qua, tôi cảm thấy mình quá mất mặt, nên quyết định giả vờ không nhớ gì cả!
Tôi nhanh chóng trở về nhà mẹ, làm cho mẹ tôi sửng sốt cùng với tâm trạng điên đảo của tôi từ sáng sớm.
“Viên Viên, con sao vậy?”
“Con không sao đâu, bé con của con đâu rồi?”
“Bố con đưa nó đi nhà trẻ rồi.”
“Dạ dạ.”
Thấy tôi tỏ ra thất thần, mẹ nắm chặt tay tôi và hỏi thêm: “Con và Chu Thì Bạch vẫn ổn chứ?”
“……”
Tôi không biết trả lời sao.
Có vẻ như chúng tôi vẫn chưa hoàn toàn làm lành, nhưng cũng có vẻ như đã làm lành
Mẹ tiếp tục nói với giọng nhỏ nhẹ: “Mẹ nghe nói mối tình đầu của Thì Bạch đã trở về à?”
“Vâng”
“Vậy thì con định làm gì?”
“Làm gì? Kệ để họ đến với nhau thôi!”
Mẹ tôi: “……”
Bà ấy tức giận mắng tôi, “Con có phải là con gái của mẹ không? Thứ mà con muốn, sao lại phải nhường cho người khác?”
“Nhưng, nhưng Chu Thì Bạch, anh ấy…”
Mẹ tôi: “Mẹ đã hỏi rồi, Thì Bạch thích con đấy.”
“?!?” Tôi ngạc nhiên, “Mẹ hỏi thế nào?”
Mẹ tôi: “Trực tiếp hỏi thôi, còn phải hỏi thế nào nữa?”
“……”
Trời ơi! Tại sao mẹ tôi lại dũng cảm đến thế?!
Chắc hẳn Chu Thì Bạch nghĩ là do tôi nhờ mẹ tôi hỏi, nên mới thấy lạ lùng như vậy chăng?
18
Buổi chiều, Tử Thạch về nhà sau giờ học. Bé con nhìn thấy tôi liền chạy đến và ôm chầm vào lòng: “Mẹ ơi!”
“Ở trường hôm nay có vui không?”
Con bé gật đầu: “Rất vui!”
Rồi con bé lại hỏi: “Bố đâu ạ? Bố không phải đi công tác về rồi sao? Sao bố không đến thăm con?”
“Bố đang đi làm ở công ty.”
“Thế thì khi bố tan làm, bố đến đón con nhé! Mẹ nhắn cho bố đi
“……”
Được rồi
Tôi không muốn gặp Chu Thì Bạch hôm nay.
Tối qua đã khóc lóc trước mặt anh ta, mà mẹ lại đi hỏi xem anh ta có thích tôi không.
Nghĩ lại thấy xấu hổ.
Gặp nhau lần này, tôi sợ mình sẽ cảm thấy khó thở
Nhưng ngoài việc liên hệ với Chu Thì Bạch qua tôi, còn có thể liên lạc với anh ta thông qua bố mẹ tôi
Trong lúc tôi đắn đo, mẹ tôi đã gửi tin nhắn cho anh ấy, bảo anh ấy đến nhà ăn tối
“Mẹ ơi, mẹ ơi…” Tử Thạch chạy đến cạnh tôi, cười đáng yêu và nói, “Bố nói tan làm sẽ đến ngay!”
“… Thực sự không cần phải nhiệt tình như vậy.”
19
Trước khi Chu Thì Bạch đến ăn tối, tôi nhận được cuộc gọi từ Dạ Uyển Uyển
Cô ấy nói với tôi rằng, cảnh Chu Thì Bạch và Trình Đình Đình bị chụp ảnh tại khách sạn là do Trình Đình Đình đã báo trước cho các phóng viên thích đào tin, để họ chuẩn bị sẵn sàng.
Những tấm ảnh đó cũng là Trình Đình Đình nhờ phóng viên gửi cho tôi.
Dạ Uyển Uyển vừa nói vừa cười: “Chuyện không có gì, cậu lại để ý nhiều năm như vậy, Tống Viên, cậu thật là…”
Tôi: “……”
“Đoán xem, ai là người yêu cầu tôi điều tra vụ này?”
“Chu Thì Bạch.”
Nghe tôi nói với sự quyết đoán như vậy, Dạ Uyển Uyển tỏ vẻ bối rối: “Anh ấy đã nói cho cậu biết à?”
“Không, tôi tự đoán thôi.”
“Cậu làm sao mà bỗng dưng thông minh đến thế?”
Thực sự… Tôi hầu như không kiềm chế được việc muốn mắng người ngay bây giờ
Dạ Uyển Uyển cũng đoán ra ý tôi, nhanh chóng chuyển đổi chủ đề: “Bây giờ chắc cậu cũng biết trong lòng chồng mình đang nghĩ gì rồi nhỉ?”
“Ừ.”
Tôi biết rồi, nhưng cảm giác hơi tức.
Việc Chu Thì Bạch thích tôi, anh ấy có thể nói với mẹ tôi, cũng có thể nói với Dạ Uyển Uyển, thế mà lại không nói cho tôi biết?
Nếu tôi không gây chuyện đòi ly hôn, anh ấy chắc chắn sẽ không bao giờ nói, đúng không?
20
Trước bữa tối, Chu Thì Bạch đúng giờ đến.
Anh ấy bước vào nhà và đi thẳng đến gần tôi.
Nhưng tôi giả vờ không thấy, tiếp tục chơi điện thoại.
Chu Thì Bạch ngồi bên cạnh tôi và lén đưa tôi một chiếc hộp nhỏ.
“Đây là gì?”
“Quà mà anh mang về từ chuyến công tác, hôm qua quên không đưa cho em.”
Tôi mở ra xem, đó là một chiếc nhẫn kim cương 10 carat.
Trước đây, Dạ Uyển Uyển đã kể cho tôi nghe về chồng cô ấy, không bao giờ tặng quà
Mỗi lần đến ngày lễ, không phải là trang sức hay túi xách thì là chuyển tiền trực tiếp.
Chỉ cần nói với anh ấy là muốn gì, anh ấy sẽ mua cho cô ấy
Nhưng việc cô ấy muốn một bất ngờ thì gần như không thể.
Ban đầu tôi chỉ nghĩ rằng chỉ riêng chồng cô ấy không biết tặng quà.
Giờ thì có vẻ như đàn ông trong gia đình họ Chu đều không biết tặng quà.
Chu Thì Bạch nhìn tôi một lúc lâu, thấy tôi không phản ứng, liền hỏi: “Không thích à?”
Trước khi tôi kịp trả lời, anh ấy tiếp tục: “Dù không thích cũng hãy đeo trong hai ngày đầu, đã mua rồi thì đừng lãng phí.”
“Lần sau nếu em thích gì thì hãy nói, anh sẽ mua cho em.”
Nghe có vẻ chu đáo, nhưng lại có vẻ không đúng chỗ nào đó.
Khi Chu Thì Bạch đeo chiếc nhẫn kim cương cho tôi, con gái tôi đến gần và “wow”, nó ngạc nhiên nhìn chiếc nhẫn.
“Mẹ, chiếc nhẫn của mẹ đẹp quá, con cũng muốn có.”
“Không được đâu!”Chu Thì Bạch ngay lập tức chặn lại bàn tay bé nhỏ ấy, “Đây là món quà mà ba tặng mẹ của con, sau này khi con lớn lên, sẽ có người tặng con.”
Tử Tạch mím môi: “Nhưng con muốn có ngay bây giờ.”
Chu Thì Bạch cuối cùng cũng không thể nào cứng rắn với con gái, thấy con bé như sắp khóc, anh ta liền mềm lòng.
Anh ta quay lại nhìn tôi và nói: “Dù sao cũng không phải em không thích, vậy sao chúng ta…”
“Ai nói tôi không thích?!”
Tôi giơ tay lên, quay sang trái và phải để nhìn kỹ
Ánh sáng của viên kim cương thật sự lấp lánh, nó làm tôi cảm thấy vui vẻ
“Tôi thích.”
Sau khi nói 2 từ đó, tôi đứng dậy và đi về bàn ăn.
Phía sau, con gái tôi cười trong nước mắt và nói rằng tôi hẹp hòi.
Chu Thì Bạch nhanh chóng dỗ con bé: “Ngày mai ba cũng sẽ mua một cái cho con!”
Con bé vui mừng: “Yeah! Con muốn cái lớn như của mẹ!”
Chu Thì Bạch “……”
Ngón tay nhỏ của con bé chắc chắn không thể nào đeo nổi viên kim cương 10 carat
21
Tôi và Chu Thì Bạch đều biết rằng chúng tôi thích nhau.
Nhưng chúng tôi mãi không tìm được thời điểm thích hợp để thổ lộ tình cảm này.
Cuối cùng, còn phải cảm ơn Trình Đình Đình. Cô ấy nói rằng sắp đi nước ngoài và muốn gặp lại Chu Thì Bạch lần cuối.
Lúc đó, trùng hợp là tôi đang ở bên cạnh Chu Thì Bạch, và nghe trọn vẹn cuộc nói chuyện giữa họ.
Ban đầu, Chu Thì Bạch muốn từ chối, nhưng tôi đã thuyết phục anh ấy đồng ý.
Sau đó, trước ánh mắt trông chờ của Trình Đình Đình, chúng tôi cùng nhau xuất hiện.
Trình Đình Đình: “……”
Nhìn thấy cô ta mất mặt, tôi càng thêm nở nụ cười: “Trình tiểu thư, gặp lại nhau rồi đấy.”
Trình Đình Đình mỉm cười ngượng ngùng, và sau đó nói một câu: “Tống Viên, sao cô lại đến cùng với anh Thì Bạch? Lần trước còn nói muốn tặng anh ấy cho tôi vì cô cho rằng anh ấy ngu ngốc đấy.”
“……”
Thật ra tôi thực sự đã nói vậy.
Nhưng mà chuyện mỗi lúc mỗi khác, phải không?
Nhìn lại bên cạnh, Chu Thì Bạch đang cau mày không hài lòng nhìn tôi!
Trình Đình Đình càng tự mãn hơn, tiếp tục nói: “Thì Bạch dễ tính lắm, cô phải trân trọng anh ấy đấy.”
2 chữ “Thì Bạch” nghe từ miệng cô ta thực sự rất khó nghe
Hơn nữa, cô ta ngoài miệng nói muốn tôi trân trọng Thì Bạch, nhưng lòng bên trong chắc chắn ước ao tôi và Thì Bạch sớm li hôn phải không?
Cô ta muốn khiêu khích tôi, nhưng không thành công.
Tôi cười và nói: “Đúng vậy, phải trân trọng thật tốt. Nếu không, sẽ có những con chó, con mèo nào đó xen vào, tưởng tôi dễ bị bắt nạt à.”
Vẻ mặt của Trình Đình Đình trở nên cứng đơ
Rõ ràng, cô ấy là loại người thích bắt nạt người yếu hơn mình
Lúc đầu, mẹ của Thì Bạch quá dễ tính, tưởng rằng chỉ cần dùng tiền làm mọi thứ dễ dàng, không cần lo lắng gì.
Tuy nhiên, thực tế là những người như Trình Đình Đình, tham vọng của họ không có điểm dừng.
Cô ấy rõ ràng biết rằng không còn khả năng với Thì Bạch, nhưng vẫn muốn thách thức tôi.
Cô ấy không muốn tranh giành với tôi, cô ta thực sự chỉ muốn tiền.
Cô ấy nghĩ rằng tôi sẽ giải quyết mọi việc bằng tiền, giống như cách Thì Bạch đã làm với cô ấy trước đây.
Nhưng cô ấy đã tính sai một chút – lúc đầu, Thì Bạch và cha mẹ anh không hòa hợp, nhưng bây giờ Thì Bạch và tôi đã đồng lòng
Chưa kịp nói gì thêm, Thì Bạch đã nổi cáu trước: “Những chuyện giữa tôi và cô đã cách đây bao nhiêu năm rồi, bây giờ tôi có vợ, có con, gia đình hạnh phúc và hòa thuận. Cô định làm hỏng tất cả à? Cô muốn tìm cái chết sao?”
“Trình Đình Đình, tôi… tôi…”
“Cút đi, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt vợ tôi nữa, nếu làm phiền cô ấy lần nào nữa, tôi giết chết cô!”
Trình Đình Đình xấu hổ bỏ đi
So với lần ăn tối trước, hôm nay tâm trạng và cảm giác thèm ăn của tôi đều tốt hơn nhiều.
Bất ngờ, Chu Thì Bạch hỏi: “Tống Viên, em thật sự đã nghĩ đến việc nhường anh cho người khác?”
Tôi cười và trả lời: “Lúc đó em nghĩ rằng anh thích cô ấy.”
“Vậy bây giờ?”
“Bây giờ em không thích anh à?”
Chu Thì Bạch cũng cười: “anh còn nghĩ là em không tin anh thích em.”
“Tại sao không tin? anh dám lừa em thì em sẽ cùng con gái chạy trốn.”
“Vậy còn em? em có thích anh không?”
Tôi chỉ nhìn và không nói gì
Chu Thì Bạch đã nghe rõ qua cuộc điện thoại với Uyển Uyển lần trước, tôi nói gì thì anh ấy cũng biết rõ. Từ lúc đó, anh ấy đã quyết định sẽ không bao giờ ly hôn với tôi, sẽ ở bên tôi suốt cuộc đời.
Trên đây là câu chuyện của tôi
Tôi hiện đã đủ 18 tuổi, đủ để tiếp tục cùng Chu Thì Bạch ở bên nhau, cùng nhau trải qua năm tháng sau này. Từ nay về sau, tôi sẽ cùng anh ấy sống hạnh phúc mãi mãi.