Đừng đùa với một cô gái Miêu Cổ [Ngôn tình]

Tên truyện ngắn: Đừng đùa với một cô gái Miêu Cổ

Văn án:
Sau khi mang thai, tôi đã tình cờ phát hiện ra chồng tôi thực sự yêu một người phụ nữ khác và cưới tôi chỉ để có một đứa con, hắn luôn thận trọng và đề phòng cho đến khi xác nhận tôi có thai thì hắn mới dám cả gan sống phóng đãng với người khác.
Nhưng tôi chính là một Miêu nữ biết dùng cổ thuật.
Lúc trước hắn đã thề những gì thì đều được tôi gieo vào cổ và đang nằm trong bụng hắn.
Một khi hắn đã phá vỡ lời thề thì cuộc sống của hắn, số mệnh của hắn tất cả đều sẽ thuộc về tôi.

————————————-

Đừng đùa với một cô gái Miêu Cổ - Truyện ngắn hay
Đừng đùa với một cô gái Miêu Cổ – Truyện ngắn hay

Chap 1

“Tối qua anh ở với ai?”

Tôi hỏi Chu Hồng Dân.

“Không có ai cả, đừng suy nghĩ linh tinh vợ ạ.”

Chu Hồng Dân nói qua nhưng đôi mắt anh ta lại biểu hiện sự né tránh. Tôi lạnh lùng nhìn anh ta: “Lần thứ ba.”

Anh ta nhìn lên không hiểu: “Lần thứ ba là cái gì?”

Tôi nở một nụ cười lạnh: “Đây là cơ hội thứ ba mà tôi đưa cho anh, quỳ xuống và xin lỗi tôi.”

“Cô điên à?” Chu Hồng Dân tức giận nói,

“Đừng chỉ vì có đứa con mà ngạo mạn!”

Anh ta nói xong, liền đóng sầm cửa lại rồi bỏ đi.

Tôi nhìn cánh cửa mở toang và chậm rãi mỉm cười.

Chu Hồng Dân, đừng trách tôi, chính là anh tự làm cho mình như vậy.

Không ai dám chọc giận một Miêu Nữ cả, trừ khi họ không biết sự đáng sợ của họ.

Tôi thừa hưởng năng lực đặc biệt của Miêu Giang Trưởng nữ và trở thành truyền nhân của nàng, cũng như có được sức mạnh vượt trội nhất trong thế hệ này.

Sau gần chục năm sống trong làng, tôi đã đỗ đại học và đến sống trong một thành phố lớn mà tôi ao ước.

Trong mắt mọi người, tôi là một cô gái nhà quê ít nói, cũng không biết gì.

Thực sự, tôi không hiểu lắm về thế giới hiện đại, ví dụ như tôi không biết Apple là điện thoại di động, tôi cũng không biết thương hiệu LV và các thương hiệu lớn khác và tiếng phổ thông của tôi không chuẩn lắm.

Khi tôi mới nhập học, tôi cố gắng học tập ngôn ngữ, cách cư xử và phong cách ăn mặc của các cô gái bình thường để hòa nhập vào xã hội hiện đại.

Trong năm cuối đại học, tôi làm thực tập sinh tại một công ty, và người quản lý Chu Hồng Dân đã có tình cảm với tôi ngay từ cái nhìn đầu tiên, anh ta rất yêu thích tôi và tỏ ra rằng sẵn sàng cưới tôi làm vợ.

Tôi tính tình thật thà, không biết cách trang điểm, trong số nhiều cô gái hiện đại, tôi rất bình thường.

Ở quê nhà tôi cũng không có nhiều tiền, cuộc sống của tôi khá khó khăn, cả người tôi đều toát lên vẻ nghèo khó.

Thêm vào đó, tôi khá ít nói và thường phải đến những nơi tĩnh lặng trong rừng để tu luyện.

Trong suốt bốn năm qua, tôi chưa từng được ai theo đuổi.

Nhưng không ngờ chỉ sau khi vào công ty, tôi sẽ được một người đàn ông đẹp trai, dịu dàng và ân cần theo đuổi!

“Miêu Miêu, tính cách đơn giản của em thật sự làm anh cảm thấy thật thú vị, em rất trong sáng, khác biệt so với những cô gái khác.” Chu Hồng Dân tặng cho tôi một bông hoa hồng và tỏ tình chân thành, ánh mắt tràn đầy tình cảm.

Anh ta cao ráo đẹp trai, lại còn là giám đốc công ty, nghe nói nhà anh ta khá giàu có.

“Miêu Miêu, cô được một đại gia để ý đấy.” Những cô gái trong công ty châm chọc mỉa mai.

Tôi hơi vui mừng, nghĩ rằng tình yêu của tôi cuối cùng cũng đã đến.

Tôi chưa từng có kinh nghiệm tình yêu, tôi bị những lời ngọt ngào và sự quan tâm ân cần của Chu Hồng Dân làm mê đắm, và tôi đồng ý trở thành bạn gái của anh ta, bắt đầu một tình yêu trong sáng.

Khi trời mưa, anh ta giữ ô che cho tôi, khi đi bộ, anh ta nắm tay tôi, vào cuối tuần, anh ta mời tôi đi ăn và xem phim…

Mọi thứ đều giống như cốt truyện được mô tả trong một bộ phim mà tôi thần tượng.

Chỉ trong vòng một tháng, mối quan hệ giữa tôi, Chu Hồng Dân và Chu Diễm phát triển vượt bậc.

Chu Diễm là em gái ruột của Chu Hồng Dân, cô ấy ngoại hình dễ thương và rất thông minh.

Nghe nói cô ấy mắc bệnh tim bẩm sinh, và mỗi khi Chu Hồng Dân nhắc đến cô ấy, anh ta đều cảm thấy rất đau lòng.

Anh em hai người họ có tình cảm rất tốt, Chu Diễm thường xuất hiện khi tôi và Hồng Dân hẹn hò, còn đáng yêu gọi tôi là chị dâu.

Thời gian trôi qua, mối quan hệ giữa tôi và cô ấy tự nhiên trở nên sâu đậm.

Tôi gọi về nhà và nói với gia đình rằng tôi đang hẹn hò với Chu Hồng Dân.

Gia đình tôi hỏi rằng: “Gia đình anh ấy có tin tưởng và đồng ý để anh ấy cưới em sao?”

Tôi: “Đó là anh ta muốn ở bên em, không phải em tự ý đến gây rối.” Tôi giải thích.

“Nếu cả hai bên đều chân thành, thì không có gì là không thể, sau này phải đối xử tốt với người ta.” A Tử nhắc nhở.

Tôi gật đầu đồng ý.

Miêu Nữ chúng tôi thường khá thẳng thắn, tôi hỏi Chu Hồng Dân:

“Anh yêu em chứ?”

Chu Hồng Dân nói: “Miêu Miêu, anh thật lòng yêu em, anh chưa bao giờ nói dối!”

Để chứng minh tình yêu của anh ta, anh ta đưa tôi đi gặp cha mẹ anh, và kết quả là cha mẹ anh ta lập tức mong muốn tôi kết hôn với Chu Hồng Dân, chỉ có Chu Diễm là có chút nổi giận.

Chu Hồng Dân kéo Chu Diễm vào phòng để trò chuyện một lúc, khi cô ấy đi ra lần nữa, Chu Diễm đã hoàn toàn chấp nhận thực tế là tôi là chị dâu của cô ấy.

Việc được gia đình nhà họ Chu chấp thuận một cách suôn sẻ như vậy khiến tôi cảm thấy như trong một giấc mơ.

Chu Hồng Dân nhanh chóng cầu hôn tôi.

Tôi cảm thấy mọi việc diễn ra quá nhanh, anh ta cầu khẩn khó khăn và thậm chí dùng những lời như “Liệu em có đùa giỡn với anh không” để ép tôi.

Tôi nói với anh ta: “Đợi em một ngày.”

Ở làng chúng tôi, một Miêu Nữ có thể lấy ba người chồng, nhưng trong hoàn cảnh bình thường, đàn ông sẽ sợ hãi các Miêu Cổ, vì vậy rất hiếm khi nam giới tự nguyện cầu hôn.

Thường thì các Miêu Nữ sẽ tự chọn người đàn ông và khi đã chọn ai đó, người đàn ông đó phải kết hôn với họ.

Đây là lần đầu tiên tôi gặp một chàng trai săn đón tôi nồng nhiệt như vậy, anh ta cũng thúc đẩy việc kết hôn rất nhiều lần.

Nên tôi quyết định chấp nhận anh làm chồng.

Tôi trở lại nhà và lấy một Cổ tình, đặt nó vào một hộp nhỏ.

Ngày hôm sau, tôi tìm anh ta và tiết lộ danh tính thật của mình: “Hồng Dân, trước khi chúng ta chuẩn bị kết hôn, em cũng muốn nói với anh một bí mật.

Em chính là một Miêu Nữ, ngoài anh ra, em còn phải lấy thêm hai người chồng nữa. Anh có thể chấp nhận được không?”

Chu Hồng Dân kinh ngạc không nói nên lời, sau một lúc mới miễn cưỡng trả lời: “Được, vì em là bảo bối của anh mà.”

Tôi tiếp tục: “Khi kết hôn với một Miêu Nữ, có một quy định là chồng phải thề trước Cổ Tình. Anh phải thề là sẽ không phản bội em, anh có đồng ý không?”

Chu Hồng Dân không để ý, vui vẻ nói: “Tất nhiên rồi!”

Vậy là anh ta đã thề trước hộp nhỏ của tôi rằng “Nếu phản bội Miêu Nguyệt, số mệnh và sự may mắn sẽ thuộc về Miêu Nguyệt.”

“Em yêu, anh đã thề xong rồi, chúng ta nhanh chóng đi ngủ thôi nào.” Chu Hồng Dân nói hấp tấp.

Tôi nhẹ nhàng vuốt ve má anh ta: “Anh đã làm rất tốt.”

Ngón tay nhẹ nhàng búng, con Cổ Tình trong hộp bay vào cơ thể Chu Hồng Dân.

Từ đó, sự thăng hoa và sự suy tàn của chúng tôi sẽ đi đôi với nhau.

Nếu tôi sống đến trăm tuổi, anh ta cũng sẽ sống đến trăm tuổi, không bị bệnh tật giày vò.

Nhưng nếu anh ta phản bội tôi, sẽ bị Cổ Trùng cắn từng miếng, nó được nuôi dưỡng bởi nguồn năng lượng chính là tôi.

2.

Hầu như ngày nào anh ta cũng rủ tôi vào khách sạn, còn tôi thì để anh ta làm như vậy, tận hưởng sự liên kết với chồng mình.

Tôi đề nghị lấy giấy đăng ký kết hôn, nhưng Chu Hồng Dân né tránh, hành vi lảng tránh của anh ta khiến tôi cảm thấy bối rối.

Mặc dù một cô gái Miêu Cổ chỉ cần hoàn thành nghi lễ thề nguyện trước Cổ Tình là đã thành vợ thành chồng, nhưng ở xã hội hiện đại, và Chu Hồng Dân lại là người sống ở thành phố lớn, anh ta nên tuân theo pháp luật của hiện đại mới đúng.

“Mẹ anh nói chúng ta phải có con trước khi kết hôn.” Chu Hồng Dân bất đắc dĩ nói.

Tôi nhăn mày: “Nhưng theo em tìm hiểu thì nếu không kết hôn mà có con, thậm chí cũng rất rắc rối trong việc đăng ký hộ khẩu trong thành phố lớn…

Thế này đi, nếu không muốn lấy giấy kết hôn, anh có thể đi cùng em về làng sống, nếu anh lo lắng về bố mẹ và em gái anh, chúng ta có thể đón bố mẹ anh đến đây…”

Chu Hồng Dân lập tức thay đổi sắc mặt lắc đầu: “Không, chúng ta làm sao mà có thể sống ở quê em được chứ?”

Tôi nghi ngờ nghiêng đầu hỏi: “Ý anh là để em đưa con về quê sao?”

Chu Hồng Dân ngay lập tức phản đối: “Không được!”

Tôi hỏi anh ta: “Vậy ý anh là gì?”

Chu Hồng Dân khó chịu xoa đầu, sau đó anh gọi điện cho ai đó trong suốt một giờ.

Anh ta đi ra ban công và đóng cửa kính lại, nhưng tai tôi rất nhạy, tôi thoáng nghe thấy một giọng nữ khóc trong cuộc gọi, tiếng khóc hơi quen, có lẽ là Chu Diễm?

Tôi không chắc lắm.

“Đi, chúng ta đi đăng ký kết hôn hôn.”

Ngày hôm sau, Chu Hồng Dân nở một nụ cười tươi tắn và nói với tôi: “Vậy là chúng ta đã đăng ký kết hôn,Không có quà đính hôn hay của hồi môn, không có yến tiệc, thậm chí không thông báo cho họ hàng xung quanh.”

Tôi cảm thấy một chút bối rối, đang ở thế bất lợi nên tôi quyết định tôn trọng một số thói quen của anh ấy.

Sau khi kết hôn, tôi chuyển đến căn biệt thự của gia đình Chu Hồng Dân, anh ta liên tục thúc giục tôi có con.

Cuối cùng tôi cũng nhanh chóng mang thai, gia đình Chu Hồng Dân thở phào nhẹ nhõm.
“Miêu Miêu, chúng ta đi kiểm tra máu để biết giới tính, nếu là con trai thì giữ lại, con gái thì nên bỏ đi.”

Chu Hồng Dân nói với tôi khi tôi mang bầu hai tháng.

Tôi rất khó chịu: “Dù là con trai hay con gái, chúng ta đều sẽ giữ lại!”

Đối với một Miêu Nữ, thật là rất khó để mang thai con gái, vì chỉ có con gái mới có thể kế thừa huyết thuốc, có sức mạnh truyền lại từ mẹ.

“Chờ đến lúc đó rồi nói.” Chu Hồng Dân nói.

Anh ta đưa tôi đến một bệnh viện tư nhân để lấy máu và gửi sang Hong Kong để kiểm tra giới tính, và kết quả sẽ sớm được đưa ra.

Là con trai.

Tôi hơi thất vọng, nhưng cũng nhanh chóng lấy lại tinh thần, tương lai dài đằng đẵng, tôi sẽ sinh ra một cô con gái để kế thừa dòng máu của mình.

Gia đình Chu Hồng Dân vui mừng khôn xiết.

Chu Diễm đặt đầu vào bên bụng tôi để nghe tiếng động một lúc, cười nói: “Chị dâu, khi đứa bé ra đời, em sẽ chăm sóc em bé thật tốt.”

Tôi có chút cảm động và nói: “Cảm ơn.”

Từ đó, gia đình Chu Hồng Dân chăm sóc tôi rất cẩn thận, ép tôi uống thuốc bổ hàng ngày.

Những thứ đó không phải là những gì tôi thích ăn, nhưng vì đều là thứ tốt cho đứa bé, nên tôi ầm thầm chịu đựng.

Khi tôi mang thai ba tháng, tôi cảm nhận một nhịp đập mạnh của Cổ tình – Chu Hồng Dân đã phản bội tôi!

Thực ra, tôi lại cảm thấy hơi ngạc nhiên.

Suốt hàng ngàn năm qua, chưa từng có người chồng nào dám phản bội một Miêu Nữ, vì Miêu Nữ và chồng là một mối quan hệ “chủ” và “tớ”, bị ràng buộc chặt chẽ, sự sống của chồng hoàn toàn nằm trong tay Miêu Nữ.

Trước khi kết hôn, tôi đã nói rõ hậu quả cho Chu Hồng Dân, sao anh ta lại dám phản bội tôi?

Theo cảm ứng từ Cổ Trùng, tôi gọi một chiếc taxi và bảo anh ta lái xe về phía nam, sau khoảng bốn mươi phút, tôi đến một khách sạn 5 sao.

Khi tôi xuống xe, tôi cảm nhận được hơi thở càng lúc càng mạnh.

Tôi tránh mặt nhân viên, đi thẳng lên tầng và gõ cửa phòng 504.

Cánh cửa mở ra, Chu Hồng Dân xuất hiện trước cửa.

Anh ta trông như vừa tắm xong, và mặc một chiếc áo choàng tắm màu trắng.

Khi thấy tôi, anh ta có vẻ hoảng sợ, lắp bắp nói: “Miêu Miêu? Sao em lại ở đây?”

Tôi đẩy anh ta ra một bên và đi thẳng vào trong phòng.

Trong phòng, chăn ga lộn xộn, rất giống với cảnh tôi và Chu Hồng Dân sau khi đã qua một đêm đầy cảm xúc.

Tôi giận dữ nhìn Chu Hồng Dân.

“Miêu Miêu, anh…” anh ta trông rất hoang mang, ngơ ngác đứng ở cửa.

Tiếng nước phát ra từ phòng tắm bên cạnh, tôi đi đến cửa phòng tắm và gõ cửa.

Chap 2

 Tiếng nước phát ra từ phòng tắm bên cạnh, tôi đi đến cửa phòng tắm và gõ cửa.

Tiếng nước bên trong ngừng lại, sau đó cửa mở ra, một bóng người quen thuộc từ trong phòng tắm đi ra.

“Đừng vội…” Một giọng nữ mơ hồ mang theo tia trêu chọc.

Khi người phụ nữ nhìn thấy tôi, nụ cười trên khuôn mặt cô ấy đóng băng, và sau một lúc, cô ấy nói với giọng khô khốc: “…..chị dâu……”

Khi nhìn thấy người phụ nữ đó, tôi cảm thấy khó tin.

Đó chính là Chu Diễm.

Hôm nay tôi đến là để bắt quả tang, vốn tưởng là một cô gái nào đó, nhưng không ngờ lại là cô ấy!

Chu Diễm là em gái ruột của Chu Hồng Dân!

Tôi không thể tin vào mắt mình và nhìn chằm chằm hai người: “Các người đang làm gì vậy?”

Chu Diễm hoảng loạn nhìn Chu Hồng Dân.

Chu Hồng Dân vội vàng kéo cô ta lại phía sau lưng

“Miêu Miêu, bọn anh vừa uống rượu xong, chỉ thuê phòng nghỉ ngơi thôi.”

Tôi hỏi: “Vậy trước đó hai người làm gì? Ngủ chung giường sao?”

Chu Diễn mặt tái nhợt ôm chặt chiếc áo choàng tắm.

Chu Hồng Dân: “Làm sao có thể? Anh và Diễn Diễn là anh em ruột mà! Mới nãy….mới nãy bọn anh đang chơi trò chơi…” Chu Diễm lúc này mới hơi phục hồi tinh thần, gật đầu nói: “Đúng đúng, chúng em đang chơi trò chơi.”

Thật sự, Chu Hồng Dân và Chu Diễm thường xuyên chơi game online cùng nhau, nhưng liệu nếu chỉ chơi game thì có cần phải thuê phòng khách sạn không ?

Không phải chị nghi ngờ đấy chứ?” Chu Diễn nhìn tôi chằm chằm, giữ chặt cánh tay của Chu Hồng Dân và nhẹ nhàng nói: “Chị dâu, Hồng Dân không chỉ là chồng của chị mà còn là anh trai của em. Nếu nói về tình cảm sâu sắc, tình cảm giữa tôi và anh trai còn sâu sắc hơn nữa.”

Ý em là sao? Tôi nhăn mày.

Chu Diễn lấy điện thoại ra và mở một đoạn video ngắn, trong đó có một cô gái đang kể khóc. Ý nghĩa là anh trai của cô ấy có bạn gái mới, cô ấy đã gửi tin nhắn cho anh trai yêu cầu anh ta đưa đồ, nhưng kết quả là người phụ nữ đó đã mắng cô ấy là “trà xanh”.

Trong phần bình luận, mọi người đang mắng bạn gái của anh trai và còn nói với cô gái rằng “nếu bạn để người phụ nữ như vậy trở thành chị dâu của bạn, thì đó là sự thiếu trách nhiệm của bạn”.

Sau khi tôi xem xong, Chu Diễn lấy lại điện thoại và nói: “Chị dâu, giờ chị hiểu rồi chứ? Chị là bạn gái của anh trai, còn em là em gái của anh ấy, không thể ghen tỵ đâu.”

Chu Hồng Dân và Chu Diễm là anh em ruột, dù sao cũng không thể có mối quan hệ tình dục, có lẽ thực sự họ thuê phòng để chơi game.

Cô gái trong video khóc nói: “Liệu anh trai có bạn gái mới, em gái không thể liên lạc với anh trai nữa à?”

Tôi nhăn chặt mày, có cảm giác không ổn, nhưng không thể bác bỏ.

Tuy nhiên, Cổ trùng không biết nói dối, Chu Hồng Dân một tiếng trước quả thực có quan hệ với người khác!

Chẳng lẽ Chu Diễn ở trong phòng bao che cho người phụ nữ không quen biết đó sao?

Dù thế nào đi chăng nữa, Chu Hồng Dân đã phản bội tôi, điều này không thể chấp nhận được!

Cổ trùng trong cơ thể Chu Hồng Dân cảm nhận được sự tức giận của tôi,thông qua sự lan truyền này, anh bất ngờ điên cuồng vùng vẫy, Chu Hồng Dân hét lên một tiếng rồi ngồi xổm xuống.

Chu Diên vội vàng đỡ anh ta dậy: “Anh, anh sao vậy?

“Bụng đau quá.” Chu Hồng Dân chảy mồ hôi lạnh.

“Đưa anh đi bệnh viện! Nhanh đưa anh đi bệnh viện!”

Cuối cùng, Chu Diễn gọi một xe cấp cứu để đưa Chu Hồng Dân đến bệnh viện gần nhất.

Từ đầu đến cuối, tôi chỉ lạnh lùng quan sát.

Ở bệnh viện, tôi nhìn thấy Chu Hồng Dân và Chu Diễn nắm chặt tay nhau, chăm sóc lẫn nhau, Chu Diễn luôn ở bên Chu Hồng Dân và anh ta chỉ nói chuyện với cô ấy.

Tôi bỗng trở thành người vô hình.

Nhìn thấy cảnh đó, cảm giác khó chịu trong lòng tôi lại trỗi dậy.

Hai người bọn họ, quá thân thiết rồi!

Từ khi tôi và Chu Hồng Dân hẹn hò, họ đã rất thân thiết.

Mỗi lần chúng tôi hẹn hò, Chu Diễn luôn có mặt, buổi hẹn hò của chúng tôi trở thành buổi hẹn hò giữa ba người.

Khi chúng tôi đến phố đồ chơi cổ, Chu Hồng Dân và Chu Diễn mua cùng một chiếc vòng tay màu đen, và mua cho tôi một chiếc vòng tay màu đỏ.

Khi tôi và Chu Hồng Dân đi du lịch cổ trấn, đi từ phòng vệ sinh trở lại, tôi thấy Chu Hồng Dân vào cửa hàng trang sức mua một đôi hoa tai rất đẹp, tôi nghĩ rằng anh ấy mua cho tôi, nhưng thật ra đôi hoa tai đó lại xuất hiện trên tai của Chu Diễn.

Tôi đã tức giận vì sự thân mật quá đáng của hai người.

Chu Hồng Dân giải thích: “Miêu Miêu, Chu Diễn là em gái của anh, bọn anh không có mối quan hệ như em nghĩ đâu, hơn nữa, Chu Diễn đã có bạn trai rồi.” \

Hai ngày sau đó, một chàng trai lái xe đưa Chu Diễn về nhà.

Chu Diễn nói với tôi rằng đó là bạn trai của cô ấy.

Từ lúc đó tôi đã không còn nghi ngờ gì nữa, nhưng hôm nay Chu Hồng Dân và Chu Diễn lại thuê phòng riêng trong khách sạn để chơi game, giờ đây lại có diện mạo ân ái, tôi càng cảm thấy điều đó không đúng.

“Chị dâu, chị đi mua nước cho anh đi.”

Trong phòng bệnh, Chu Diễn nắm chặt tay Chu Hồng Dân và ra lệnh. Tôi quay đầu ra khỏi phòng bệnh, và khi trở lại sau khi mua nước, tôi nhận thấy cửa phòng bệnh còn mở một chút, và có một số người đang nói chuyện bên trong.

“Làm sao mà con lại không cẩn thận như vậy?

Nếu Miêu Nguyệt phát hiện ra thì sao?” Tiếng của mẹ chồng.

“Đừng lo, mẹ ạ, Miêu Nguyệt nghĩ rằng con và Chu Diễn là anh em ruột, cô ấy không nghĩ nhiều nữa đâu mẹ.” Tiếng của Chu Hồng Dân.

“Chu Diễn, trong thời gian này, cô hãy trở về trước, đừng ở lại nhà của tôi nữa.” Tiếng lạnh lùng của mẹ chồng.

“Mẹ… ” Tiếng của Chu Diễn.

“Đừng gọi tôi là mẹ, bây giờ tôi vẫn chưa là mẹ của cô.” Mẹ chồng nói.

“Tôi đã đồng ý để cho cả hai đứa được ở bên nhau sau này, nhưng điều kiện là để Miêu Nguyệt sinh con. Chỉ cần có con, sau đó Chu Hồng Dân và Miêu Nguyệt ly hôn, còn cô muốn làm gì cũng được, nhưng nếu xảy ra chuyện xấu… Chu Diễn, con dâu của tôi không thể là cô.”

…Vâng.” Chu Diễn như phát khóc.

Một cú sốc từ trên trời rơi xuống.

Tôi đứng ở ngoài cửa, không thể tin vào những gì tôi vừa nghe. Tôi cố gắng thuyết phục bản thân mình bình tĩnh, lùi về một bên, rồi cố ý làm lớn tiếng bước chân, như là vừa đi từ phòng thang máy đến đây.

Cuộc hội thoại bên trong ngừng lại rõ ràng.

Tôi đẩy cửa vào, mẹ chồng với khuôn mặt đầy nụ cười đến đón tôi và nói, “Miêu Nguyệt, con vất vả rồi.”

Nụ cười của bà rất tử tế và dịu dàng, nhưng tôi cảm thấy lạnh trong lòng. “Chỉ là mua một chai nước thôi, không vất vả đâu.”

Tôi đưa nước cho Chu Hồng Dân.

Mẹ chồng cười nói với tôi, “Miêu Nguyệt, con đi về nhà trước đi, nhiệm vụ của con bây giờ là mang thai thật tốt và sinh ra đứa bé khỏe mạnh.”

“Nhiệm vụ là sinh con sao ?… “Được.” Một cơn tức giận tràn lên trong tôi, tôi gật đầu.

“Ahh!”

Vừa đi ra khỏi phòng bệnh, Chu Hồng Dân sau lưng truyền đến một tiếng kêu thảm thiết.

Khóe miệng hiện lên một tia giễu cợt, kẻ đã lừa dối tôi chắc chắn sẽ phải trả giá!

Chap 3

 Sau khi về nhà, tôi lập tức lục lọi cá hộp và tủ trong phòng ngủ của Chu Hồng Dân.

Nhìn thấy những món đồ mà anh ta thích như Lego và đĩa CD cũ, tôi thờ ơ mà giẫm nát chúng một cách lạnh lùng.

Tổng giá trị của những món đồ này lên đến hàng triệu nhân dân tệ, là những món đồ mà Chu Hồng Dân yêu thích nhất.

“Liệu khi anh ta trở về từ bệnh viện và thấy những gì tôi đã làm, anh ta có khóc không nhỉ?”

Tất nhiên, việc phá hoại những món đồ của anh

ta là quá dễ dàng và đơn giản.

Tôi muốn tìm các bằng chứng, đó mới là mục tiêu chính của việc lục lọi mọi thứ trong tủ đồ và hộp đồ của anh ta.

Chiếc Lego cuối cùng đã bị tôi đập nát vụn, bên trong rơi ra một đống bao thư.

Đó là các lá thư viết tay giữa Chu Hồng Dân và Chu Diễn, tràn ngập tình yêu và cảm xúc của họ khi gặp nhau lần đầu và những việc họ đã làm cho nhau. Những dòng chữ ấy cực kỳ ngọt ngào và đầy ý nghĩa.

Đọc từng dòng chữ trong những lá thư đó, tôi không kiềm nổi cảm xúc đến nỗi cả cơ thể bắt đầu run lên..

Tôi tiếp tục đến phòng sách và lấy chiếc laptop của Chu Hồng Dân.

Chắc chắn rồi, Chu Hồng Dân rất cẩn thận, laptop hay điện thoại đều có mật khẩu, mà tôi cũng chưa bao giờ sờ vào.

Tôi do dự trong giây lát, sau đó tôi nhập một dãy số….

Máy tính vào thành công, hóa ra lại là ngày sinh của Chu Diễn. Tôi hít thở sâu, cố gắng giữ mình ở trạng thái bình tĩnh nhất có thể.

Tôi không biết nhiều về máy tính, nên tôi quyết định mang chiếc laptop ra một cửa hàng điện tử ở ngoài khu dân cư, thuê luôn một nhân viên giúp tôi khai thác thông tin trên máy tính này.

Tuy mất tới 10.000 tệ nhưng nhân viên trong cửa hàng đã giúp tôi tìm thấy nhiều thứ đáng sợ.

Hình ảnh Chu Hồng Dân xuất hiện trước mắt tôi, đủ loại ảnh khó coi của hai người bọn họ đều được lưu trong máy tính, nhìn những bức ảnh đó mắt tôi sắp mù rồi.

Máy tính của Chu Hồng Dân đã đăng nhập tài khoản WeChat, cuộc trò chuyện giữa anh ta và Chu Diễm cũng được đồng bộ.

Trong bản ghi cuộc trò chuyện, từ 5 năm trước, hai người gọi nhau là vợ chồng.

Đọc từng tin nhắn, càng đọc, tôi càng tức giận.

Nghĩ về cuộc trò chuyện của gia đình họ trong phòng bệnh và những hành động thân mật giữa Chu Diễn và Chu Hồng Dân, tôi đã hiểu được toàn bộ sự thật.

Điều khiến tôi giật mình là dù Chu Diễn mang họ Chu, nhưng cô ta lại không phải là em gái ruột của Chu Hồng Dân, mà là người tình, họ đã quen biết nhau từ năm năm trước!

Không chỉ thế, Chu Diễn còn mắc bệnh tim bẩm sinh và bệnh khromosom, đồng nghĩa với việc không thể mang thai sinh con.

Điều này khiến bố mẹ của Chu Hồng Dân không tán thành mối quan hệ giữa hai người bọn họ.

Nhưng 2 bọn họ vẫn quyết tâm ở bên cạnh nhau, hai ông bà đã mở lời, đồng ý chỉ cần có con của gia đình họ Chu, thì Chu Diễn mới được phép bước chân vào nhà họ Chu, trở thành nàng dâu của họ.

Nếu muốn đạt được điều kiện này, chỉ có một con đường duy nhất – Chu Hồng Dân buộc phải để một người phụ nữ khác sinh con, sau đó kết hôn với Chu Diễn.

Và họ đã chọn tôi.

Nhớ lại những kỷ niệm lúc đầu khi gặp Chu Hồng Dân, tôi lại hận mình quá ngu ngốc.

Thảo nào Chu Hồng Dân lại “phải lòng” tôi giữa đám con gái xinh đẹp và sành điệu kia, chẳng phải là vì tôi đến từ nông thôn hay sao, tôi không có bất kỳ quan hệ nào, và thật dễ bị lừa.

Anh ta từng khen tôi “trong sáng”, thực tế là vì tôi dễ lừa và ngây thơ!

Lịch sử đoạn chat càng khiến tôi nghẹn lòng, họ đã tưởng tượng về tương lai tươi đẹp của họ, khi tôi sinh con xong, họ sẽ tìm cớ ly hôn, rồi đuổi tôi đi, sau đó sống một cuộc sống hạnh phúc bên nhau.

Họ nói tôi là gái làng chơi, chỉ lên giường chỉ bằng một lời nói, tham tiền lại ngu ngốc. Họ chửi tôi là một người phụ nữ độc ác, là cô gái làng quê, dùng lời lẽ coi thường tôi đến cực điểm, còn nói rằng dù tôi phát hiện ra chuyện gì thì cũng không làm được gì, vì tôi tham tiền, chỉ cần đưa tiền là có thể bịt miệng tôi.

Xem lịch sử trò chuyện của họ, tôi không kìm được tiếng cười lạnh lẽo, thực sự sao?

Haha, để xem ai phải sống khổ hơn ai.
Chap 2 ——————Chap 4

Tối hôm đó, gia đình Chu Hồng Dân trở về biệt thự nhỏ.

Cổ trùng không thể duy trì hoạt động liên tục, nó cần phải nghỉ ngơi, vì thế cơn đau bụng của Chu Hồng Dân cũng giảm đi, tình trạng của anh ta cũng khá tốt.

Anh ta đã làm loạn trong bệnh viện suốt cả ngày, làm rất nhiều kiểm tra mà vẫn không tìm ra bị gì cả, cuối cùng bác sĩ chỉ chẩn đoán là viêm đại tràng cấp tính, sau khi truyền dịch thì về nhà.

“Miêu Nguyệt, cô vào phòng tôi làm trò gì vậy?”

Tôi đang ngồi ở phòng khách chơi điện thoại, Chu Hồng Dân đi vào phòng ngủ rồi trở ra.

Anh ta như một con thú dữ lao đến trước mặt tôi, ánh mắt tức giận, giơ tay lên muốn đánh tôi.

Tất nhiên là tôi không sợ, khẽ nhướng mi: “Tôi đang mang trong bụng đứa con duy nhất của Chu gia, anh dám đánh tôi sao?”

Chu Hồng Dân chuẩn bị đánh tôi nhưng tay anh ta khựng lại ở nửa không trung.

“Hồng Dân, con định làm gì?” Mẹ chồng bước tới cản anh ta,

“Con vào trong nghỉ ngơi trước đi.” Mẹ chồng nói với tôi.

“Cô ta làm hỏng toàn bộ số Lego và đĩa CD mà anh trai đã sưu tầm trong nhiều năm qua!” Chu Diễn giận dữ hét lên sau khi vào phòng kiểm tra.

Mẹ chồng sững người một lúc rồi nhìn tôi vẻ khó tin.

Những mảnh ghép và đĩa CD kia, dù Chu Diễn chỉ cần sờ nhẹ một chút cũng sẽ bị Chu Hồng Dân mắng chửi, nhưng tôi lại làm hỏng toàn bộ!

“Hỏng thì đã làm hỏng rồi, anh định làm gì tôi đây?”

Tôi vuốt bụng, nói cười cười, “Đánh tôi hả?”

Chu Hồng Dân cầm chặt nắm đấm, muốn đánh tôi nhưng lại không biết làm sao.

Anh không làm thì để tôi làm.”

Tôi đứng dậy, trước khi mọi người kịp phản ứng, tôi đã tát vào mặt Chu Hồng Dân.

Chu Hồng Dân sững sờ, những người khác cũng vậy.

Cô đánh tôi?” Chu Hồng Dân đặt tay lên mặt không thể tin nổi.

“Anh Không tin tôi đánh anh à?” Tôi nghiêng đầu, giơ tay tát thêm một cái nữa, mặt anh ta lập tức sưng vù lên.

“Đmm——” Chu Hồng Dân tức giận lao về phía trước.

Tôi đẩy bụng ra: “Đến đi, đánh tôi đi!”.

Bố chồng và mẹ chồng vội vàng tiến tới tóm lấy Chu Hồng Dân, đẩy anh ta trở lại ghế sô pha trước khi anh ta nổi điên và khuyên anh ta đừng làm gì cả.

“Chị dâu, chị sao lại vô cớ đánh người như vậy?” Chu Diên đau lòng sờ sờ mặt Chu Hồng Mẫn.

Không nói một lời, tôi bước tới và tát mạnh vào mặt Chu Diễn, cái tát này không hề dè dặt, trên mặt Chu Diễn ngay lập tức xuất hiện năm dấu vân tay.

“Diễn Diễn, em không sao chứ?” Chu Hồng Dân nhảy dựng lên, đau lòng kiểm tra mặt Chu Diễn.

Chu Diễn co rúm người trên ghế sô pha với đôi mắt ngấn lệ, giống như một bông hoa trắng nhỏ bị tổn thương.

[Miêu Nguyệt, sao con có thể đánh người?” Bà mẹ chồng gay gắt quát lên.

Tôi lạnh lùng trừng mắt nhìn bà ta: “Con trai cô với con gái cô ở bên ngoài gian díu, tôi không nên đánh họ sao?”

Mẹ chồng trông cứng ngắc.

“Tôi không có!” Chu Hồng Dân nói, “Tôi và Chu Diễn chỉ đang chơi game thôi!”

Chu Diễn lập tức nói: “Đúng vậy, chúng tôi chỉ đang chơi trò chơi thôi! Chị dâu đừng vu cáo chúng tôi như vậy!]

Khi mọi việc đã đến như vậy, bọn họ vẫn không chịu thừa nhận sai lầm của mình.

“Các người trần như nhộng, chơi game trong khách sạn tình yêu? Bị tôi bắt ngay tại chỗ mà còn muốn cự tuyệt?”

Tôi híp mắt, ném bức thư tình tìm được trong Lego lên bàn, “Vậy đây là cái gì?”

Mẹ chồng có vẻ sửng sốt. Ông chồng vừa từ ngoài về thấy vậy, ông lấy tập thư tình một cách điềm tĩnh, mặt tối sầm lại.

Mẹ chồng ngữ khí nhu hòa: “Miêu Nguyệt, nhất định là có hiểu lầm, con ngồi xuống trước đi, đừng nóng giận.”

“Đừng giả vờ nữa.” Tôi lạnh lùng nói.

“Chu Diễn hoàn toàn không phải là con gái của các người, nếu không có sự đồng ý của hai người, liệu Chu Diên có thể tự do ra vào nhà họ Chu sao?”

Rõ ràng bố mẹ chồng đã tham gia vào cuộc hôn nhân lừa đảo ngay từ đầu!

“Có đầy đủ nhân chứng và vật chứng, anh không nên giải thích cho tôi sao?”

Việc mang thai thật sự mệt mỏi, tôi ngồi trên sô pha nói: “Chu Hồng Dân, cho anh một cơ hội quỳ xuống dập đầu xin lỗi, có lẽ tôi sẽ nhẹ nhàng tha thứ cho anh.”

Chu Hồng Mẫn cười lạnh một tiếng, khinh thường nói: “Để tôi quỳ xuống xin lỗi trước mặt cô? Mơ đi. Tôi đã sớm biết sẽ có ngày như vậy, Cô không phải chỉ muốn tiền sao? Từ nay về sau, mỗi tháng tôi trả cho cô 20.000 tệ là tiền tiêu vặt, cô chỉ cần ngồi ở nhà ngoan ngoãn sinh con, đừng quản tôi và Chu Diễn.”

Tôi kinh ngạc nhìn anh ta, sao anh ta dám nói như vậy?

Sau khi Chu Hồng Dân nói xong, anh ta quay trở lại phòng ngủ với vẻ mặt thỏa mãn, không hề cảm thấy mình đã phạm sai lầm.

Chu Diễn liếc nhìn tôi, không nói gì, đi thẳng vào phòng ngủ của Chu Hồng Dân và tôi, đóng cửa lại, như thể họ là vợ chồng thực sự.

Khi sự thật được phơi bày, hai người bọn họ thậm chí còn không thèm che đậy nữa.

Mẹ chồng và bố chồng tôi xấu hổ nhìn tôi, bố chồng tôi nói: “Miêu Nguyệt, lần này nhà chúng ta có lỗi với con, nhưng trong cuộc sống chúng ta phải nhìn về phía trước. Dù sao tình hình đã như vậy, nếu con đồng ý sinh đứa con này, chúng ta sẽ đáp ứng yêu cầu của con.”.

“Yêu cầu của tôi?” Tôi nhướng mày.

“Đúng, chúng ta sẽ bồi thường cho con một triệu tệ, nếu con có thể thuận lợi sinh con, con muốn ly hôn sau khi sinh cũng được, đứa bé sẽ được gia đình ta nuôi dưỡng”

“Cho nên, các người ngay từ đầu đã biết Chu Hồng Dân cùng Chu Diễm, liền từ đầu đã lên kế hoạch lừa phụ nữ sinh con?”

Bố chồng và mẹ chồng không nói nhưng vẻ mặt khinh thường của họ cho thấy họ thậm chí không có sự tôn trọng cơ bản đối với tôi.

“Một triệu, người nông thôn các người phải làm việc mười đời mới tiết kiệm được ngần này tiền.” Mẹ chồng nói: “Con phải suy nghĩ kỹ.”

“Vậy à?” Tôi nhếch môi, “Nếu 2 người nghĩ người nông thôn cần mất mười đời để kiếm một triệu, thì tôi đề nghị, tôi sẽ mời mười người họ hàng của tôi đến nhà chúng ta, 2 người nuôi họ cả đời, được chứ?”

Bố vợ khinh thường nói: “Nói mãi cũng chỉ là cô muốn tôi giúp đỡ những người họ hàng nghèo khó của cô thôi đúng không, được thôi, cô để họ hàng của cô vào công ty của tôi làm việc, tôi sẽ thu xếp công việc cho họ.”

Tôi mỉm cười và gọi điện về nhà.

Chap 4

 Ngày hôm sau, mười chàng trai Miêu cao lớn lực lưỡng xuất hiện ở cổng biệt thự.

Tôi hơi ngạc nhiên khi thấy đám người này, tôi bảo gia đình cử vài tên đầu đất đến đây quậy phá, làm sao tìm được mười người cao to lực lưỡng? Và tất cả họ đều trông rất đẹp trai.

“Miêu Nguyệt, ông cụ nói về việc của cô, đã sai chúng tôi đến đây để cô lựa chọn, xin đừng tức giận.” Chàng trai nói, “Cô có thể chọn hai người trong số chúng tôi làm chồng.”

TÔI:”…..ông cụ. Tôi không có ý đó”.

Nhưng tất cả họ đều đã đến rồi, vì vậy tôi phải sắp xếp họ vào biệt thự.

Gia đình Chu Hồng Dân bị sốc khi thấy tôi đưa một nhóm người cao to lực lưỡng vào nhà.

Biết đám người này đều là ứng cử viên hôn phu của tôi, Chu Hồng Dân kinh ngạc đến há hốc mồm.

“Nếu anh không chăm sóc được cho tôi, thì tôi sẽ tìm người khác chăm sóc cho tôi.” Tôi lạnh lùng nói với Chu Hồng Dân,

“Tôi không chỉ có thể sống với một mình anh.”

Một anh chàng da ngăm và đẹp trai bên cạnh tôi ngay lập tức đỡ tôi ngồi xuống ghế sofa, và ân cần rót trà cho tôi.

Chu Hồng Dân và Chu Diễn: “…”

Chu Diễn cắn môi nói: “Miêu Nguyệt, cô và Chu Hồng Dân chưa ly hôn, làm sao cô có thể với người đàn ông khác chứ?”

Tôi lạnh lùng nhìn cô ta: “Thì ra cô biết tôi và Chu Hồng Dân chưa ly hôn, sao cô không cút ra ngoài? Cô tính là ai ở đây?”

Khuôn mặt của Chu Diễn tái nhợt.

Chu Hồng Dân vội vàng ôm lấy Chu Diễn, giống như nàng là một đóa hoa nhỏ bị ác nữ sát hại: “Miêu Nguyệt, đừng quá đáng!”

Tôi nhướng mi: “Chu Hồng Mẫn, Miêu Tử có lòng thù hận mạnh đấy, tôi khuyên anh nên nhanh chóng quỳ xuống xin lỗi tôi, nếu không…”

Chu Hồng Dân hừ lạnh một tiếng, muốn chửi tôi, nhưng mười anh chàng phía sau tôi trừng mắt nhìn anh ta, anh ta lại nuốt lời.

“Vì bố chồng tôi đã hứa sẽ chăm sóc họ hàng của tôi, nên hãy làm những gì ông nói, ngôi nhà này vừa đủ có thể ở được vài người. Vì gia đình của anh, 2 người hãy ra ngoài đi.” Tôi nói.

Chu Hồng Dân tức giận: “Miêu Nguyệt, cô điên rồi! giờ lại tìm nhiều đàn ông như vậy, còn bắt chúng tôi rời đi, cô mất trí rồi!”

Tôi cười lạnh nói: “Chu Hồng Dân, trước khi kết hôn tôi đã nói với anh, tôi là một cô gái Miêu Cổ, có thể lấy tới ba chồng, năm đó anh liền đồng ý.”

“Tôi nghĩ đó chỉ là một trò đùa!” anh ta gắt lên.

“Người Miêu chúng tôi không nói đùa đâu.”

Tôi đi tới trước mặt anh ta, lạnh lùng nói: “Tôi còn cho anh một lời nguyền nữa, đó không phải nói đùa.”

Khuôn mặt của Chu Hồng Dân hơi thay đổi. “Anh có biết tại sao bụng Anh lại đau như vậy không?” Tôi nhàn nhạt nói: “Là do cảm xúc của Cổ Trùng.”

Lúc này, Chu Hồng Dân rốt cục lộ ra vẻ sợ hãi: “Toi… Tôi không tin…

Tôi cười nhẹ, búng tay một cái. Chu Hồng Dân liền rên rỉ và nằm sấp trên mặt đất, ôm bụng và quằn quại.

“Xin hãy rời khỏi đây đi.” Những chàng trai Miêu nói bằng tiếng phổ thông dưới chuẩn.

Dưới sự giám sát của mười thanh niên, bố mẹ chồng và Chu Diễn vội vàng đưa Chu Hồng Dân đang vô cùng đau đớn đến bệnh viện.

Khi họ rời đi, tôi xoa xoa trán và nói với mười chàng trai một cách bất lực: “Tôi biết các anh không muốn làm chồng tôi, các anh nên quay về đi”.

Mười người đối mặt nhìn nhau, một trong những chàng trai cao to và điển trai bất ngờ tiến tới, đặt tay lên ngực và cúi đầu chào tôi: “Miêu Nguyệt, tôi sẵn lòng!”

“Anh…” Nhìn vào gương mặt tuấn mỹ của anh ta, tôi nhớ tới hình ảnh khi còn nhỏ chơi đùa với một cậu bé, “Anh là An Nhược?”

“Là anh.” An Nhược kích động gật đầu, trong mắt có chút lấp lánh,

“Miêu Nguyệt, anh vẫn luôn muốn làm chồng của em, tại sao em lại không chọn anh?”

“Tôi nhớ rõ anh hình như trúng tuyển đại học, tương lai xán lạn, vì sao muốn làm chồng của tôi?” Tôi kinh ngạc,

“Tôi sẽ gả cho ba người chồng, anh hẳn là muốn sao?”

An Nhược đứng dậy, đến gần tôi nói: “Miêu Nguyệt, anh muốn làm chồng của em, nhưng hy vọng em chỉ muốn một mình anh.”

To gan!” Những chàng trai khác đều có chút khiếp sợ, vội vàng khiển trách hắn phản bội quy tắc.

Tôi giơ tay ra hiệu cho họ im lặng, rồi nói với An Nhược: “Sở dĩ các cô gái Miêu Cổ của chúng tôi cưới ba chồng là để thụ thai, sinh con gái và nối dõi tông đường. Tôi có thể lấy anh, nhưng anh phải đảm bảo rằng mình có thể sinh con gái. Quy tắc của tổ tiên chúng ta, , gia tài của gia tộc không thể bị mất. “

Những lời đó khiến An Nhược rơi vào im lặng.

Mười người khiến tôi đau đầu, tôi gửi sáu người trong số họ đến sống trong khách sạn, chỉ để lại bốn người phù hợp ở nhà chăm sóc tôi.

Khi đi ngang qua phòng khách, tôi thấy An Nhược đang chơi ipad,, lúc anh ấy đi rồi, tôi đi tới, trên giao diện của ipad xuất hiện vài dòng tiêu đề. “Làm sao sinh con gái?” “Bí quyết sinh con gái…” “Nếu làm tốt mấy việc này, nhất định sẽ có con gái……

TÔI:”……”

Bị đau bụng cả đêm, Chu Hồng Dân dường như đã hiểu ra.

Sáng sớm liền gọi điện cho tôi xin lỗi, anh ta hy vọng có thể giải quyết tranh chấp một cách hòa bình.

Tôi chậm rãi ăn xong bữa sáng mà An Nhược chuẩn bị, sắp xếp mọi thứ xong mới ung dung đến bệnh viện.

“Giải pháp hòa bình? Anh ta đang mơ à?” Tiếp theo, tôi sẽ giải quyết các khoản với họ

“Miêu Nguyệt, mau giải độc cho Hồng Dân đi.” Trong bệnh viện, cha chồng mẹ chồng như van xintôi.

Qua một đêm, cơn đau của Chu Hồng Dân vẫn không khỏi, mấy người bọn họ đành tin rằng chính tôi đã bỏ bùa.

Tôi ngồi trên ghế không nói gì.

An Nhược lên tiếng: “Phản bội Miêu Nguyệt, xin lỗi là có thể giải quyết sao? Các người nên có hành động thiết thực đền bù tổn thất đi!”

Bố chồng hỏi: “Miêu Nguyệt,, con muốn bồi thường như thế nào?”

Tôi cười nói: “Rất đơn giản, sau khi Chu Hồng Dân qua đời, toàn bộ tài sản của anh ấy sẽ được con trai tôi thừa kế. Chu Hồng Dân hãy nhanh lập di chúc đi.”

“Làm di chúc?” Sắc mặt mọi người kịch liệt biến đổi.

“Ta còn chưa chết, lập di chúc cái gì?” Chu Hồng Dân lo lắng nói.

Tôi nheo mắt: “Yên tâm đi, anh sắp chết rồi.”

“Miêu Nguyệt, cô đã làm gì tôi?” Chu Hồng Dân cố gắng rời khỏi giường bệnh.

Tôi bước tới và đá vào bụng anh ta, Chu Hồng Dân thét lên vàngã xuống đất.

[Miêu Nguyệt, cô dám đánh người! !” mẹ chồng và Chu Diễn hét lên.

Tôi cười nhếch mép và lại đá vào người Chu Hồng Dân , “Tôi đánh anh ta, các người có thể làm gì được?”

Chu Hồng Mẫn điên cuồng lồm cồm bò dậy, lại bị An Nhược cho một đấm, anh ta lại ngã xuống.

Chu Diễn muốn giúp anh ta, nhưng lại bị tôi đá nhẹ vào người , Chu Diễn ngã xuống đất.

“Tôi sẽ báo cảnh sát!” bà mẹ chồng lớn tiếng doạ,

“Miêu Nguyệt, đừng tưởng có người chống lưng là có thể làm gì thì làm!”

Chap 5

 Tôi ưỡn bụng đến gần bà ấy: “Báo đi. Tôi là phụ nữ đang mang thai. Bà đã lừa tôi cuộc hôn nhân này và suýt đánh tôi đêm qua. Xem cảnh sát đứng về phía ai?”

Mẹ chồng bị tôi làm cho im lặng. Tôi có bằng chứng về cuộc hôn nhân lừa đảo của họ, nếu báo cảnh sát, có lẽ tôi không phải là người thực sự đen đủi. Hơn nữa tính mạng của Chu Hồng Dân lại đang nằm trong tay tôi.

Thấy bà ấy rút lui, tôi bước đến gần Chu Hồng Dân, đặt chân lên người anh ta, chế nhạo nói với bố mẹ chồng đang bất động: “Bây giờ tôi lại đánh anh ta, các người nói sao?”

Bố mẹ chồng nổi cơn tam bành nhưng cũng không dám ngăn cản.

Tôi cười như điên. Tôi thích cái cảm giác khi họ không ưa tôi nhưng lại không thể làm gì tôi.

Chu Hồng Dân dưới chân tôi gào thét như một con lợn chuẩn bị gi.ế.t..

Cứ như vậy, trước mắt bố mẹ chồng, tôi đánh anh ta thành trạng thái như vậy, nhưng họ cũng không dám nói một câu

.Các bác sĩ và y tá nghe thấy động tĩnh liền vào phòng kiểm tra, Tôi nhìn chằm chằm vào bố mẹ chồng, họ cố nén giận và nói với bác sĩ: “… Không sao đâu”

Chu Hồng Dân bị đánh đến nỗi cẳ mặt sưng vù.

Ai cũng biết anh ta đã bị đánh, nhưng bố mẹ chồng vẫn từ chối thừa nhận.

Các bác sĩ và y tá hỏi Chu Hồng Dân, anh ta đau khổ nói: “Không ai đánh tôi, là tôi tự ngã.”

Bác sĩ và y tá: “…”

Họ miễn cưỡng rời khỏi phòng bệnh.

Khi các bác sĩ và y tá rời đi, tôi bình tĩnh nói: “Làm di chúc đi, đừng lãng phí thời gian.”

Sau một hồi đánh đập, cuối cùng họ cũng thành thật.

Sau một hồi ồn ào, cuối cùng họ cũng chấp nhận.

Cuối cùng, Chu Hồng Dân buộc phải lập di chúc và mời luật sư đến công chứng.

“Xong rồi, Bây giờ đã được chưa? Mau giải độc đi.” Chu Hồng Dân ký tên xong nén giận nói.

Đọc di chúc xong, tôi cười nhẹ: “Bồi thường cho con trai tôi xong rồi, giờ chúng ta nên nói đến chuyện bồi thường của cá nhân tôi”.

[Bồi thường cá nhân?”

Mọi người đều bàng hoàng, kinh ngạc nhìn tôi chằm chằm.

Tôi híp mắt: “Để lại tài sản thừa kế cho con cái là đương nhiên, nói gì tới bồi thường. Dù có bồi thường cũng là để cho con cái, chưa đến lượt tôi được bồi thường đâu.”

“Vậy con muốn thế nào?” mẹ chồng nhíu mày hỏi.

Tôi khoanh chân ngồi trên ghế: “Đơn giản, coi như cái giá của một cuộc hôn nhân lừa đảo, các người phải chuyển nhượng một nửa cổ phần cho tôi.”

“Nửa cổ phần, cô gan to lắm!” Bố mẹ chồng không nói gì, còn Chu Hồng Dân phản đối kịch liệt tức giận.

Tôi nhướng mày, lấy trong túi ra một sấp ảnh và tung chúng lên trời.

Những bức ảnh rơi xuống đất, Chu Diễn và những người khác cúi xuống nhặt nó lên, khi đọc nội dung trên đó, mặt đều thay đổi hoàn toàn.

“Không được xem!” Khi thấy bố mẹ chồng cũng đưa tay lấy ảnh, Chu Diễn hoảng hốt chạy tới đẩy ông một cái, đẩy ông bố chồng 60 tuổi lảo đảo lùi về phía sau hai bước, cả người đập vào tường của phòng bệnh, mặt ông ấy tái xanh.

Chu Diễn phớt lờ ông ấy, vội vàng nhặt những bức ảnh trên mặt đất.

Ông bố chồng lườm cô một cái giận dữ, cuối cùng lại không nói gì, cúi xuống.

“Khỏi phải nhặt, ảnh gốc ở tay tôi, tôi muốn in bao nhiêu tấm cũng được.” Tôi lạnh lùng nhìn chằm chằm Chu Diễn nói.

Những bức ảnh trên mặt đất là ảnh k.h.i.ê.u d.â.m của Chu Diễn và Chu Hồng Dân, cực kỳ nóng mắt.

“Chu Diễn, cô cũng phải bồi thường.” Tôi lạnh lùng nói.

9 .

“Cô muốn thế nào?” Chu Diễn nhặt bức ảnh cuối cùng lên và nhìn tôi đầy oán hận.

“Trước tiên, quỳ xuống và xin lỗi tôi, công nhận cô là một kẻ đê tiện.” Tôi giơ một ngón tay lên.

Phong cách hành động của dân tộc thiểu số không giống như người Hán, phong cách sinh tồn của chúng tôi, chúng tôi học theo bầy sói. Giữ lời hứa, đối xử chân thành với người khác, nhưng chúng tôi không bao giờ khoan nhượng đối với kẻ thù, nếu làm thì phải làm đến cùng, khiến kẻ thù không dám xâm phạm nữa.

Chu Diễn toàn thân run rẩy, cầu xin nhìn sang Chu Hồng Dân.

Tôi lạnh lùng nói:”Quỳ xuống! Nếu không như thế, tôi sẽ ném hết những bức ảnh này xuống đường.”

Chu Hồng Dân cũng nhìn thấy những bức ảnh, sắc mặt tái nhợt, vội vàng ngồi dậy từ giường bệnh: “Miêu Nguyệt, em làm như vậy là phạm pháp đấy! Người nông thôn các em có hiểu quyền riêng tư không? Hơn nữa, việc truyền bá những loại ảnh này sẽ phạm tội truyền bá k.h.i.ê.u d.â.m, em sẽ phải ngồi tù đấy!”

Tôi cười nhẹ, vuốt nhẹ bụng của mình: “Ngồi tù? Có thể làm tù nhân khi mang thai sao?”

Chu Hồng Dân và Chu Diễn sửng sốt.

Tôi từ từ đứng dậy, tiến đến bên cạnh Chu Hồng Dân và lạnh lùng nói: “Cho dù cho hôm nay tôi có g.i.ế.t anh đi, việc anh lừa gạt hôn nhân, sau đó làm tôi mang thai, còn nữa chúng tôi là dân tộc thiểu số, tất cả những điều này không thể làm tôi ngồi tù, hiểu chưa?”

Lúc này Chu Hồng Dân hoàn toàn bối rối, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi.

Cả nhà họ Chu không dám nói gì nữa.

Có lẽ họ đang hối hận khi đã tìm đến tôi, nghĩ rằng tôi chỉ là một cô gái nông thôn không có quyền lực, nhưng kết quả lại là tôi là một dân tộc thiểu số và gia đình tôi có thế lực.

Tôi quay lại, vung tay một cái vào mặt Chu Diễn: “Quỳ xuống!”

Chu Diễn bị đánh và khóc, nhưng không ai giúp cả, nên cô ta đành cúi đầu quỳ xuống đất, che mặt và thú nhận nhỏ nhẹ: Tôi xin lỗi, tôi …tôi “

“Cô là gì?”

Cô ta sụt sịt nói, “Tôi… tôi là một người đê tiện…”

“Nhớ kỹ lời ngươi vừa nói.”

Tôi hài lòng gật đầu, “Bây giờ cô đã quỳ txuống và thú nhận cô là một con đ.ĩ, Nhìn vào tấm lòng cải tà quy chính của cô, bồi thường cho tôi ba trăm triệu, tôi sẽ trả lại các bức ảnh này cho cô, và sau này sẽ không truyền tải ảnh của cô nữa, Miêu nữ chúng ta rất trung thực, nói là làm.”

“Ba trăm triệu?” Chu Diễn che mặt và ngẩng đầu nhìn tôi với vẻ không thể tin được.

“Số tiền này là để mua những bức ảnh này, bao gồm cả ảnh của cô và Chu Hồng Dân.” Tôi nói, “Tôi khá là nhân hậu phải không?”

Chap 6

 Chu Diễn lập tức quay sang nhìn Chu Hồng Dân: “Anh Hồng Dân…”

“Cô đúng là to gan !” Bố mẹ chồng lúc này không thể ngồi yên được nữa nổi giận mắng.

“Không phải các người luôn miệng nói tôi tham tiền, tôi đến đây là vì tiền sao.” Tôi cười lạnh,

“Hôm nay, tôi sẽ cho mấy người biết một kẻ tham tiền thực sự là như thế nào! Tóm lại một nửa cổ phần, các người có ký hay không?”

Cả nhà họ Chu và Chu Diễn nhìn tôi với ánh mắt vừa tức giận vừa sợ hãi.

Tôi đang nắm giữ mạng sống của Chu Hồng Dân, tôi cũng đang mang thai đứa cháu trai duy nhất của nhà họ Chu, và tôi có bằng chứng về cuộc hôn nhân lừa đảo mà họ tạo dựng.

Họ không thể làm gì khác ngoài việc đồng ý.

Cuối cùng, sau một loạt thương lượng, họ đã bỏ ra 30 triệu nhân dân tệ để mua những bức ảnh trong tay tôi và ký hợp đồng chuyển nhượng cổ phần.

Sau khi mọi việc đã xong, tôi ngăn hoạt động cổ trùng, rồi đi ra khỏi phòng bệnh cùng với An Nhược.

Ra khỏi bệnh viện, tâm trạng tôi cũng ổn hơn một ít nhưng chuyện này đâu thể có thế là xong.

Chu Hồng Dân, Chu Diễn chúng ta vẫn chưa kết thúc đâu!

Tôi liên hệ với bạn trai hiện tại của Chu Diễn và hẹn gặp anh ấy.

Tại quán cà phê, tôi đưa cho bạn trai của Chu Diễn một tập giấy in, trong đó là cuộc trò chuyện của Chu Hồng Dân và Chu Diễn.

“Bạn gái của anh, Chu Diễn, là một cặp với chồng tôi.”

Tôi kể hết toàn bộ sự việc cho bạn trai của Chu Diễn rằng họ đã cùng nhau tạo nên một cuộc hôn nhân lừa đảo này.

Bạn trai của Chu Diễn cũng là một người rất có tiền, ban đầu anh ta không tin lời tôi nói, nhưng sau khi đọc qua cuộc trò chuyện, anh ta mới nhận ra mình đã bị lừa.

“Chu Diễn chắc là chưa nói cho anh biết, cô ấy mắc bệnh tim bẩm sinh và nhiễm sắc thể có vấn đề nên không thể mang thai một cách bình thường được.”

Tôi nói: “Bốn người chúng ta năm đó hẹn hò với nhau, bọn họ lợi dụng chúng ta làm vỏ bọc để giữ bí mật.”

Sau khi Chu Diễn thông báo rằng cô ấy đã có bạn trai, chúng tôi đã có vài cuộc hẹn hò bốn người.

Lúc đó hai người họ đã có một khoảng thời gian vui vẻ, tôi và bạn trai Chu Diễn chỉ im lặng đi theo sau.

Trước đây tôi không nghĩ là có vấn đề gì, nhưng bây giờ sự thật bị bại lộ, bạn trai của Chu Diễn xanh mặt. “Tôi sẽ không tha cho bọn họ!”

Hắn cầm tờ báo vội vàng đi.

10.

Hai ngày sau, có tin bạn trai của Chu Diễn đến công ty của Chu Diễn để làm ầm lên, đăng đoạn ghi âm trò chuyện lên mạng và dán chúng ở cổng khu dân cư.

Bây giờ, Chu Diễn nổi tiếng cả trong công ty và cả trên các trang mạng xã hội.

Bạn trai của Chu Diễn đã nhiều lần hỏi tôi những bức ảnh k h i ê u d,âm của Chu Diễn và Chu Hồng Dân, nhưng tôi đã nhận được 30 triệu, nên tôi giữ lời hứa và không đưa ảnh cho anh ta.

Thay vào đó, anh ta mỗi ngày lại đến nhà Chu Diễn để gây rối, thậm chí còn tiết lộ thông tin cá nhân của Chu Diễn, bao gồm cả bệnh tim bẩm sinh và bệnh nhiễm sắc thể của Chu Diễn.

Bây giờ, mọi người đều biết rằng Chu Diễn sức khỏe kém, không thể thụ thai nhưng lại hỗn láo với đàn ông và lừa một cô gái kết hôn.

Chu Diễn bị anh ta quậy cho đến phát diên, nhưng cũng không thể làm gì được.

Khi Chu Diễn bị các cuộc quấy rối làm cho náo loạn, thì nhà họ Chu lại yên tĩnh lạ thường, nhưng sau khi tôi đề xuất nhận chấp nhận cổ phần, gia đình Chu Hồng Dân đã biến mất một cách bí ẩn.

Sau khi An Nhược Tìm hiểu, tôi mới biết rằng nếu các cổ đông ký thỏa thuận chuyển nhượng vốn cổ phần một cách riêng tư và không thông báo trên hội đồng quản trị thì hợp đồng đó là không được chấp nhận, nó chỉ cònlà một tờ giấy vô dụng, không có tác dụng gì cả.

Trước đây tôi xem phim truyền hình, thấy nhiều cảnh ký hiệp định chuyển nhượng cổ phần, tưởng rằng chỉ cần ký tên là xong.

Bây giờ cả gia đình Chu Hồng Dân đều đang chơi trò biến mất, tôi giữ đống giấy tờ này nhưng cũng chẳng có tác dụng gì.
Khó trách bố mẹ chồng lại đồng ý ký hợp đồng một cách dễ dàng như vậy, tôi còn tưởng họ đã biết hối cải.

An Nhược bực bội: “Tôi không hiểu về công ty, cho nên em mới bị bọn họ lừa gạt.”

Tôi an ủi: “Không sao đâu, chạy trốn không thoát khỏi số phận.”

Nhà họ Chu không thể trốn cả đời, hơn nữa Chu Hồng Dân còn có một Cổ Trùng tôi đã gieo vào người, càng hận tôi, Cổ Trùng sẽ càng hoạt động mạnh mẽ, tôi không tin rằng anh ta có thể chịu đựng mãi mãi.

Để xem ai phải đầu hàng trước.

Tôi đã nghĩ rằng họ sẽ chống cự một thời gian, sau đó sẽ nhượng bộ, nhưng tôi không ngờ họ còn tàn nhẫn hơn những gì tôi tưởng tượng.

Hôm nay, khi tôi đi ra ngoài mua đồ chỉ có An Nhược đi cùng, khi đi đến một chỗ vắng vẻ, mấy người đàn ông lớn bất ngờ xuất hiện tấn công chúng tôi.

Hai nắm đấm của An Nhược khó đánh lại bốn người, tôi và An Nhược bị mấy gã to lớn trói lại rồi đưa đến một căn nhà hoang ở ngoại ô.

Khi tấm khăn bịt mắt được bỏ ra, tôi nhìn thấy cả nhà họ Chu với vẻ mặt u ám.

“Mau giải độc cho Hồng Dân, nếu không tôi sẽ g,iết cô!” Bố chồng tôi đi tới trước mặt tôi, lạnh giọng ra lệnh.

Tôi nhướn mày.

“Mấy ngày nay chúng ta đã điều tra rõ ràng, cho dù bị dính Cổ trùng, chỉ cần g.i.ế.t được người đã tạo ra nó thì Cổ Trùng cũng sẽ bị loại bỏ”.

Bố chồng không hổ danh là người đứng đầu công ty, lập tức tìm ra biện pháp, bình tĩnh nói: “Tôi khuyên cô nên thông minh mà lựa chọn.”

Ông ta nói không sai, tiêu diệt Cổ Trùng chỉ có hai cách, hoặc là tôi tự giải, hoặc là giết tôi, một khi người tạo ra Cổ Trùng đã c.h.ế.t thì Cổ tự nhiên cũng sẽ chết.

“Bố, mau g.i.ế.t cô ta đi!” Chu Diễn không biết từ đâu lao ra, háo hức nói.

Nếu sau này cô ta lại gài Cổ trùng nữa thì sao? Chúng ta cũng không thể đề phòng cô ta cả đời được.”

Trong mắt bố chồng hiện lên sự do dự, mẹ chồng nói: “Nhưng cô ta đang mang thai cháu trai của Chu gia chúng ta.”

Chu Diễn nói: “Mẹ, mẹ còn dám giữ lại con của cô ta? Cô ta là một Miêu nữ đấy, cho dù cô ta có sinh ra đứa bé này, đứa bé do cô ta sinh ra cũng sẽ không nghe lời mẹ đâu?

Thà g.i.ế.t cô ta và cả đứa bé trong bụng, chúng ta sẽ tìm một người phụ nữ khác có lai lịch trong sạch đẻ sinh con!”

Những lời này khiến nhà họ Chu chấn động dữ dội.

“Chu Diễn nói đúng.” Ông bố chồng gật đầu.

“Nhổ cỏ không nhổ tận gốc, gió xuân thổi qua sẽ tái sinh trở lại.” Chu Diễn thở phào nhẹ nhõm, quay đầu lại nở một nụ cười tàn nhẫn và tự mãn với tôi.

“Thật sao? Các người xác định có thể g.i.ế.t tôi được sao?” Tôi cười nói.

“Các người luôn tập trung theo dõi tôi, nhưng các người có nhìn thấy Chu Hồng Dân đang như thế nào không ? Có thể anh ta đã chết rồi. Nếu anh ta đã chết, mà các người lại g.i.ế.t tôi, thì cháu trai duy nhất của dòng họ Chu cũng sẽ không còn nữa. ”

Bố chồng và mẹ chồng sắc mặt tái nhợt, họ vội vàng gọi điện đến bệnh viện để xác nhận tình trạng của Chu Hồng Dân.

Sau một lúc, họxác nhận rằng Chu Hồng Dân vẫn chưa chết, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.

Tôi ân cần nhắc nhở: “Tôi có thể khiến anh ta c.h.ế.t bất cứ lúc nào, chỉ cần một suy nghĩ của tôi, anh ta chắc chắn sẽ không thể sống. Nhưng giọt máu duy nhất của nhà họ Chu vẫn ở trong bụng tôi. Các người đúng là có thể giết tôi, nhưng tôi có thể lấy đi mạng sống của cả Chu Hồng Dân và cháu trai của các người. Ông có muốn đánh cược với tôi không? Xem Chu Hồng Dân chết trước hay tôi chết trước?”

Bố mẹ chồng trở nên trầm mặc, e sợ không dám tiếp tục.

Tôi kích hoạt lại Cổ Trùng.

“Bố mẹ, đau quá! Con đau quá!” Tiếng hét của Chu Hồng Dân từ trong điện thoại phát ra.

Tôi cười nhẹ nói: “Xem này, tôi có thể khiến Chu Hồng Dân chết bất cứ lúc nào.”

Mặt bố chồng mẹ chồng tối sầm.

Tôi cười thầm, nếu tôi thực sự để Chu Hồng Dân chết trước, thì họ không thể giết tôi, bởi vì đứa trẻ trong bụng tôi là của họ dòng máu thừa kế duy nhất của nhà họ Chu.

Nếu Chu Hồng Dân c.h.ế.t, thay vào đó họ sẽ phải bảo vệ tôi, và tôi sẽ an toàn hơn.

“Thấy không, có lẽ để Chu Hồng Dân chết thì sẽ có lợi hơn cho tôi, vậy thì nên để anh ta c.h.ế.t đi…” Tôi nói.

“Đừng!” Bố chồng tôi cũng đoán ra được điều này, vội vàng tiến lên cởi trói cho tôi.

Chap 7

 Chuyện này…thôi con hãy bỏ qua cho chúng ta…. ” Liên quan đến tính mạng của con trai và con cháu nối dõi của nhà họ Chu, cho nên họ không dám đánh cược.

Tôi mỉm cười chậm rãi. Trò chơi này, tôi đã thắng.

11.

Bà mẹ chồng lên tiếng nói: “Miêu Nguyệt, hôm nay bắt cóc con là Chu Diễn chủ ý, không phải chúng ta muốn làm!”

Bà ấy tiếp tục lớn giọng ra lệnh, một người đàn ông cao to nắm lấy Chu Diễn đang đầy kinh ngạc, và kéo cô ta về phía tôi:

“Con dâu à, cô ta là thủ phạm của tất cả mọi thứ, ngay từ đầu ta đã không thích cô ta và takhông muốn cô ta bước vào cửa nhà họ Chu. Kết quả là rất nhiều chuyện đã xảy ra …

Trách ta lúc đầu quá mềm lòng, hiện tại giao cho con, tùy ý con xử lý. ”

Tình hình nhanh chóng thay đổi, Chu Diễn hoàn toàn bối rối, vùng vẫy trên mặt đất:

“Tại sao bố mẹ có thể đối xử với con như thế này?”

“Câm miệng, cô chưa phải là con dâu của chúng tôi đâu, tất cả đều là lỗi của cô! Cô là người nghĩ ra ý tưởng mượn bụng sinh con! Nếu không phải tại cô, Hồng Dân nhà tôi chẳng lẽ sợ không lấy được vợ sao?

Bây giờ có cháu đích tôn là tốt rồi, chúng tôi cần gì phải làm chuyện phạm pháp?”, bà mẹ chồng tức giận mắng.

Khuôn mặt của Chu Diễn tái nhợt.

“Đánh cho cô ta tỉnh ra!”

Thấy tôi lạnh lùng nhìn, bà mẹ chồng lại lớn tiếng ra lệnh.

Người đàn ông tiến lại và vung tay tát vào mặt Chu Diễn từng cái một, rất rõ ràng và mạnh bạo.

Chu Diễn không thể hiểu tại sao mình lại bị đánh, vì vậy cô ta vừa khóc vừa chống cự.

An Nhược vô cùng tức giận, mặt đầy sát khí đi đến cạnh cô, Chu Diễm trong mắt tràn đầy sợ hãi hét lên:

“Tôi bệnh tim, các người không được đánh tôi!”

Sau đó cô ta nằm xuống đất giả vờ ngất đi, trông giả tạo hết sức.

“…” Tôi cười nhạt.

“Bố mẹ, con không có quyền trừng phạt ai hết, nhưng chuyện này cứ giao cho con.” Bà mẹ chồng nhanh chóng nói đồng ý.

Chu Diễn ngay sau đó bị vài người đàn ông cao lớn khiêng đi.

Chúng tôi trở về từ vùng ngoại ô và không gọi cảnh sát.

Nếu báo cảnh sát, có thể làm cho tình hình trở nên căng thẳng, tôi không thể dễ dàng tha thứ cho họ nếu không nhận được những gì tôi muốn được.

Để ổn định tôi, bố chồng tôi đã hứa với tôi rằng sau này tôi sẽ là con dâu duy nhất của họ, chỉ cần tôi sinh con, đứa trẻ đó sẽ là người thừa kế của nhà họ Chu.

Ông ấy đã tổ chức cuộc họp hội đồng quản trị và chân thành chuyển nhượng vốn góp cho tôi, thậm chí còn đưa thêm 10 triệu nhân dân tệ để an ủi tôi.

Sau khi hoàn thành tất cả những điều này, Chu Hồng Dân được đưa về nhà trong tình trạng thừa sống thiếu chết.

Nhìn vào số dư tài khoản, tôi ân cần bảo Cổ Trùng dừng lại.

“Chu Hồng Dân, anh có hận tôi không?” Tôi hỏi anh ấy.

“Làm sao có chuyện đó được?” Chu Hồng Dân gắng gượng ngồi dậy từ trên giường, quỳ xuống trước mặt tôi thú nhận lỗi lầm:

“Vợ ơi, trước đây là lỗi của anh, lãng tử hồi đầu, kim bất hoán *. Vợ à, sau này chúng ta hãy sống thật tốt nhé!”

*: 浪子回头金不换 (làng zǐ huí tóu, jīn bù huàn) là một thành ngữ tiếng Trung Quốc. Nó xuất phát từ truyện kể về một người con trai trẻ tuổi sống vô tư, phóng túng, lãng mạn và không chịu trách nhiệm. Tuy nhiên, sau một thời gian sống cuộc sống rong chơi, anh ta nhận ra tầm quan trọng của việc trở về gia đình và đạo đức. Ý nghĩa của thành ngữ này là chỉ rằng một khi người con trai đã thay đổi hướng đi, quay đầu trở lại và làm người chín chắn, thì giá trị của họ sẽ không thể đo lường bằng bất kỳ tài sản vật chất nào.

Giọng điệu của anh ta rất khiêm tốn, nghe cũng thực sự đã biết hối cải.

Lời xin lỗi dù chậm trễ nhưng tôi cũng không quan tâm nữa!

Tôi mỉm cười: “Chu Hồng Dân, tôi sẽ nói cho anh biết phương pháp thực sự để đối phó với Cổ trùng.”

Anh ngẩng đầu lên và háo hức nhìn tôi chằm chằm.

Tôi cười nói: “Cổ trùng đau đớn là do anh oán hận tôi, chỉ cần anh không hận tôi, Cổ trùng sẽ không bị kích thích. Cho dù tôi có để Cổ trùng ở trong cơ thể của anh, nó gây ra đau đớn cùng lắm cũng chỉ giống như sán dây heo, chịu đựng một chút là sẽ qua.”

“Nhưng nếu anh đối với tôi tràn đầy oán hận, cổ trùng sẽ rất cuồng nhiệt, di chuyển lung tung trong cơ thể anh, tự nhiên sẽ vô cùng thống khổ.”

Chu Hồng Dân gượng cười nói: “Em yêu, làm sao anh có thể ghét em được chứ?”

“Tốt hơn là anh không nên.”

Tôi sải bước đi mà không thèm nhìn anh ta.

Yêu và ghét của anh ấy không liên quan gì đến tôi.

Rất nhanh trong thôn truyền đến tin tức, triệu tập các chàng trai trở về, bọn người An Nhược đành phải rời đi.

Trước khi đi, ở nhà ga đường sắt cao tốc, An Nhược đỏ mắt hỏi tôi:

“Miêu Nguyệt, anh không được phải không?”

Tôi hơi lúng túng:

“Tạm thời em chưa có ý định lấy chồng khác”.

Thấy anh không chịu đi, tôi lắc đầu nói:

“Chuyện sau này hãy nói, nếu không có con gái, em đương nhiên lấy chồng thứ hai…”

Đằng sau lưng, Khuôn mặt của Chu Hồng Dân trở nên xanh mét.

An Nhược thở phào nhẹ nhõm, nhìn Chu Hồng Mẫn phía sau khinh thường nói:

“Nhìn dáng vẻ của cậu ta, anh liền biết không sinh nổi nữ nhi rồi.”

Chu Hồng Dân: “. . . . . .” 

Tôi gật đầu trong lòng, sau chuyện này, tôi sẽ không cho phép Chu Hồng Dân lên giường với tôi nữa, cả đời này anh ta cũng không thể làm cho tôi mang thai một đứa con gái.

“Miêu Nguyệt, em yên tâm, anh nhất định sẽ tìm biện pháp tốt để sinh con gái.” An Nhược trịnh trọng hứa hẹn.

Tôi: “…”

“Đi thôi anh trai, anh không thấy mọi người xung quanh đang nhìn chằm chằm vào chúng ta sao?


Cuối cùng, An Nhược bước vào nhà ga đường sắt cao tốc tấp nập người qua lại.

12.

Tôi không nghĩ ra cách đối phó với Chu Hồng Dân, lúc đầu tôi muốn giết anh ta, nhưng gần đây anh ta có thái độ rất tốt và cho tôi rất nhiều tiền, làm tôi do dự không biết có nên giết anh ta hay không.

Dẫu sao, tôi cũng đã học đại học và biết không thể giết người một cách dễ dàng.

Bố chồng và mẹ chồng rất lịch sự với tôi và coi tôi như một vị khách quý trong nhà.

Chắc chắn rằng chúng tôi sẽ ly hôn, nhưng tôi chưa quyết định khi nào và cách thức xử lý họ, vì vậy tôi đã tạm trì hoãn.

Ngay khi tôi đang do dự, Chu Hồng Dân đột nhiên nói với tôi: “Em yêu, anh đi công tác một thời gian nhé.”

Tôi gật đầu một cách thờ ơ.

Hiện tại, mối quan hệ của chúng tôi với nhau rất kỳ lạ, tôi sống ở nhà họ Chu, nhà họ Chu đi đâu cũng kiêng dè tôi, nhưng tôi không còn sống với Chu Hồng Dân nữa.

Thay vì nói rằng Chu Hồng Dân là chồng tôi, thì nói rằng anh ấy là người hầu của tôi còn đúng hơn.

Chu Hồng Dân sắp xếp đồ đạc rời đi, không lâu sau đó, tôi lại cảm nhận lại sự hỗn loạn của Cổ Trùng trong cơ thể Chu Hồng Dân.

Tôi rất ngạc nhiên, anh ta lại tiếp tục ăn vụng mà không sợ tôi sao?

Theo cảm ứng của Cổ Trùng, tôi bắt taxi đến một khách sạn, đúng lúc nhìn thấy Chu Hồng Dân và Chu Diễn đang tay trong tay ôm nhau bước ra khỏi cổng.

Bố chồng nói rằng ông ấy đã xử lý Chu Diễn, khiến cô ta rời khỏi thành phố và sẽ không quay lại nữa.

Tôi nghĩ rằng với tình hình như vậy, Chu Diễn không thể xoay sở, vì vậy tôi chấp nhận cách xử lý của ông ấy.

Nhưng thật không ngờ rằng Chu Diễn không những chưa rời đi mà còn vẫn đang ở bên cạnh Chu Hồng Dân.

Sự thân mật của hai người họ lúc này làm cho những lời tán tỉnh và lời xin lỗi của Chu Hồng Dân trước mặt tôi trở thành trò cười !

Tôi đứng ở góc đường và im lặng nhìn họ.

Chap 8

 Sự thân mật của hai người họ lúc này làm cho những lời tán tỉnh và lời xin lỗi của Chu Hồng Dân trước mặt tôi trở thành trò cười !

Tôi đứng ở góc đường và im lặng nhìn họ.

Hai người họ không để ý đến sự tồn tại của tôi, nói chuyện và cười đùa rất thoải mái.

Tôi chậm rãi mỉm cười. Chu Hồng Dân, Chu Diễn, chắc hẳn hai người đang muốn tìm đến cái c.h.ế.t. Thế nên đừng trách tôi.

Tôi quay lưng và đi đến bệnh viện truyền nhiễm gần nhất, hỏi về tầng hành lang nơi chữa trị bệnh nhân AIDS.

Tôi lặng lẽ tiến vào sản đợi của tầng hành lang, đưa tay ra, Cổ Trùng liền bay ra, cắn vào cổ vô số bệnh nhân, và thu thập máu của họ.

Cổ trùng đã no đủ, thân thể phình to như một con bướm đêm khổng lồ, lộ ra màu đỏ như máu.

Đối với một người thích làm tình, điều thích hợp nhất cho họ chính là AIDS, phải không?

Buổi tối, tôi đang nhắm mắt ngủ trên giường, bên tai đột nhiên có tiếng động nhẹ.

Cánh cửa được mở ra, có vài tiếng bước chân sột soạt.

“Miêu Miêu?” Là thanh âm Chu Hồng Dân.

Tôi không có động tĩnh gì.

Anh ta gọi thêm hai lần nữa, tôi vẫn bất động.

“Xem ra thuốc ngủ đã có tác dụng.” Chu Diên thanh âm tràn đầy hưng phấn.

“Lần này may nhờ mẹ, nếu không phải cô ấy cho Miêu Nguyệt uống thuốc ngủ kèm với đông trùng hạ thảo, chắc chắn sẽ không dễ dàng như vậy” – Chu Hồng Dân nói.

“Mau đưa cô ta ra ngoài, lát nữa đưa cô ấy lên xe tự lái, đợi cô ta chết, mọi chuyện sẽ kết thúc.” Giọng mẹ chồng vô cùng nghiêm khắc.

“Chu Hồng Dân, chuyện đã qua rồi, chia tay với Chu Diễm đi, mẹ không muốn có một nàng dâu tàn nhẫn, ác độc, không biết đẻ này!”

“Mẹ, con biết hết mọi việc mà mẹ đã làm, giờ mẹ còn định qua sông đập cầu sao? các ngươi đang làm gì ?” Chu Diễn thanh âm cực kỳ lạnh lùng. (*)

(*) qua sông đập cầu: Cụm từ này mang ý nghĩa cảnh báo, khiến người khác cân nhắc trước khi hành động, và ám chỉ việc người nào đó đã tận dụng hoặc lợi dụng một ai đó, nhưng sau đó không còn quan tâm hoặc bỏ rơi họ khi việc đó không còn hữu ích cho mình. Nó cũng có thể ám chỉ việc đối xử vô trách nhiệm hoặc bất công đối với người khác.

Haha những người kia đang bắt đầu cãi nhau trước mặt tôi.

Từ cuộc cãi nhau, tôi rút ra kết luận.

Bố mẹ chồng thực sự ghét Chu Diễn và muốn cô ta biến mất, đã sắp xếp để cô ta rời đi, nhưng Chu Diễn không cam lòng.

Cô ta vẫn liên lạc với Zhou Hồng Dân, anh ấy đã giấu cô ta một cách bí mật, còn giả vờ đi công tác để gặp cô ta.

Trong thời gian này, họ đã tìm kiếm các bậc thầy và bác sĩ với giá cao, tìm mọi cách để cố gắng loại bỏ Cổ Trùng trong cơ thể Chu Hồng Dân.

Một khi loại bỏ được Cổ Trùng, tôi đương nhiên không còn gì để uy hiếp bọn họ, cho nên họ liền tính giết tôi để diệt trừ hậu họa, dẫn đến tình huống như ngày hôm nay.

Hóa ra mẹ chồng tôi giả vờ tốt với tôi, bỏ thuốc ngủ vào súp đông trùng hạ thảo của tôi. Chờ khi tôi đã ngủ sâu thì sẽ đưa tôi vào trong xe, tạo ra vụ tai nạn xe hơi c.h.ế.t. người.

“Còn không đi, trời sẽ sáng mất.” Tôi mở mắt ra, nói với ba người còn đang tranh cãi.

Tiếng nói lập tức im bặt, 3 người đồng loạt quay đầu lại nhìn chằm chằm vào tôi.

“Cám ơn mọi người đã đến thăm tôi vào đêm muộn như vậy.”

Ta mở lòng bàn tay, mấy cái huyết sắc Cổ Trùng từ trong lòng bàn tay bay ra.

“Tôi có vài món quà nhỏ, hi vọng mọi người sẽ thích.”

Cổ trùng bay đến cổ của ba người, một ngụm đâm xuyên qua, đem tất cả máu thu được đều tiêm vào trong cơ thể bọn họ.

Cả ba hét lên. “Miêu Nguyệt, cô ta lại dùng Cổ Thuật!”

Chu Hồng Dân mắng lớn: “Cô thật ác độc!”

“Tôi là một Miêu nữ, dùng Cổ là khả năng của tôi mà.”

Tôi chậm rãi ngồi dậy, trên môi nở một nụ cười ranh mãnh:

“Chu Hồng Dân, ai nói với anh rằng có thể phẫu thuật để loại bỏ Cổ trùng vậy?”

Tôi nhẹ nhàng điều khiển Cổ Trùng, Chu Hồng Dân hét lên một tiếng, ngã xuống đất và lăn lộn một cách tuyệt vọng. Chu Diễn và mẹ chồng bàng hoàng, lúc này họ mới nhận ra rằng con Cổ Trùng đó vẫn đang còn ở trong người Chu Hồng Dân!

13.

“Xảy ra chuyện gì vậy?”

Người bố chồng đang canh gác bên ngoài lao vào phòng ngủ, ngay lập tức ông cũng bị Cổ Trùng lao đến đốt tới tấp.

Khi thấy tôi ngồi đó, cơ mặt ông ta co rút, ánh mắt thực sự sợ hãi.

“Vì các người bất nhân nên cũng đừng trách tôi bất nghĩa.”

Tôi cười rồi cầm điện thoại lên.

“Tôi đã chán chơi với các người rồi.”

Từ lâu tôi đã ý thức được việc mẹ chồng gài thuốc, nhưng họ đã quá coi thường tôi rồi.

Năm phút sau, cảnh sát đã đến.

Tô kể lại toàn bộ sự thật rằng gia đình họ Chu đã lừa tôi kết hôn và có con, và âm mưu giết tôi.

Tôi đã lắp đặt camera giám sát và máy ghi âm trong phòng ngủ để ghi lại mọi lời nói và hành động của họ, trong đó bao gồm thành phần thuốc ngủ cũng được tìm thấy trong súp đông trùng hạ thảo.
Đối với cuộc hôn nhân lừa đảo này, tôi đã sớm có bằng chứng là các trò chuyện và hình ảnh, có thể dùng làm bằng chứng.

Bọn họ đã bị bắt giữ .

Ông bố chồng vội nói: “Đồng chí cảnh sát, chúng ta làm như vậy là có lý do! Chính là cô ta lừa gạt con trai ta! Chúng ta đành phải đối phó! Nữ nhân này là Miêu Cô…Miêu cổ gì đó, rất ác độc…”
Tôi ngây thơ nói với anh cảnh sát: “Đồng chí cảnh sát, anh có tin trên đời này có tà thuật không?”

Vị cảnh sát từ lúc xem bằng chứng đã vô cùng tức giận trước những gì nhà họ Chu đã làm, vì thế khi nghe những lời này đã lớn tiếng mắng:

“Các người đã cố sát hại người khác, bây giờ lại còn tố cáo nạn nhân sao!”

Không ai tin những gì họ nói, nhà họ Chu bị tống vào tù cùng với Chu Diễn.

Bước tiếp theo là điều tra vụ án, lúc đầu gia đình họ Chu khẳng định rằng tôi đã dùng tà thuật để khống chế họ, nhưng khi thấy mọi người không ai tin, họ lại nói rằng tôi đã gài thuốc độc.

Cảnh sát đã kiểm tra lại tất cả các hình ảnh giám sát, kiểm tra đồ đạc trong nhà, điều tra các bệnh viện, không có bác sĩ nào từ bất kỳ bệnh viện nào xác nhận Chu Hồng Dân đã bị đầu độc.

Nhà họ Chu bất mãn và thay đổi lời khai rằng tôi đã đánh đập Chu Hồng Dân, họ chỉ là bị buộc phải chống đỡ.

Tuy nhiên, họ lại không thể đưa ra bất kỳ bằng chứng nào.

Rốt cuộc, lần trước tôi đánh Chu Hồng Dân một cách thô bạo trong bệnh viện, chính họ đã đích thân phủ nhận với bác sĩ việc tôi đánh anh ta, và giải thích rằng vết thương là do chính Chu Hồng Dân bị ngã.

Về phía tôi, bằng chứng về hôn nhân lừa đảo, ngoại tình và g.i.ế.t người thì có rất nhiều.

Sự thật nhanh chóng được phân định, bố chồng – người không liên quan trực tiếp đến vụ án, đã được thả khỏi đồn cảnh sát và tự đề nghị đền bù cho tôi một số tiền lớn và yêu cầu hòa giải.

Tôi nói với ông ấy: “Để xem lòng thành khẩn của ông đến mức nào. 300 triệu nhân dân tệ trước kia để mua ảnh rồi, giờ mạng sống của con trai ông chắc hẳn phải đáng giá hơn bức ảnh, phải không?”

“Ta hiểu rồi.” Ông bố chồng lịch sự nói.

Sau vài ngày, bố chồng tôi đã chuyển nhượng toàn bộ cổ phần của công ty cho tôi, đồng thời chuyển toàn bộ tài sản tương đối có giá trị của gia đình sang tên tôi để tỏ lòng thành.

Dù không rõ ông ấy đã chuyển nhượng xong chưa, nhưng với tài sản trị giá hàng tỷ nhân dân tệ quả thực đủ để tôi đồng ý viết giấy tha thứ.

Sau khi lấy tiền của nhà họ Chu, tôi đặc biệt đến tìm Chu Diễn, kể lại sự tình cho cô ta nghe và ân cần hỏi: “Cô có tiền không? Nếu có, thì tôi cũng có thể viết một lá thư tha thứ.”

Vì tình hình khẩn cấp, nên Chu Diễm gọi điện hỏi Chu Hồng Dân xin tiền, nhưng Chu Hồng Dân đương nhiên không chịu đưa.

Tài sản của nhà họ Chu đã giao cả cho tôi rồi, làm sao họ có thể cứu Chu Diễn một lần nữa?

Chu Diễn suy sụp và mắng Chu Hồng Dân là kẻ vô tình, Chu Hồng Dân cũng mắng lại không kém.

Một đôi tình nhân vì tiền mà tan rã.

Tôi vui vẻ đứng bên cạnh xem họ cãi nhau.

Chu Hồng Dân bỏ mặc Chu Diễn một mình, Chu Diễn không muốn ngồi tù nên cô chỉ có thể gọi điện cho bố mẹ để vay tiền.

Cha mẹ của Diễn đến gặp tôi vừa khóc lóc vừa van xin, nhưng tôi không hề động tâm, chỉ hỏi một câu: “Các người có tiền không?”

Với một đứa con gái đã làm quá nhiều điều sai trái như vậy, thân là cha mẹ lại không biết gì sao?

Vì nuôi dạy không đúng cách, Chu Diễn trở nên ngạo mạn và hỗn láo đến mức thậm chí dám lừa gạt và g.i.ế.t người.

Cha mẹ của cô ta cũng phải chịu một ít hậu quả mới đúng.

Cha mẹ của Chu Diễn không giàu có nên trong cơn tuyệt vọng, họ phải bán ba căn nhà với giá rẻ, đồng thời đem ra tất cả tiền tiết kiệm của mình và vay mượn tiền từ người thân bạn bè, tổng cộng được 50 triệu nhân dân tệ và đưa cho tôi.

Sau khi đã nhận tiền và tôi đưa cho họ một lá thư tha thứ.

Sau sự việc này, Chu Diễn và Chu Hồng Dân hoàn toàn chia tay, hai gia đình xảy ra cãi vã lớn nhưng họ miễn cưỡng dung hòa để cùng nhau vượt qua khó khăn.

Luật sư do nhà họ Chu thuê rất giỏi, đã tích cực liên lạc với tôi nên tôi đương nhiên phải giữ lời hứa khi lấy được tiền.

Cuối cùng, tôi thay đổi lời khai và nói rằng không có ai g.i.ế.t người, mấy người họ cũng tự chứng minh mình vô tội, nói rằng chỉ là tranh chấp gia đình và không có việc g.i.ế.t người nào xảy ra.

Cảnh sát vô cùng khó chịu, nhưng vẫn phải thả mọi người ra.

Lúc này bụng tôi đã rất to, khi họ ra khỏi tù, tôi nói muốn ly hôn với Chu Hồng Dân.

“Sau khi ly hôn, anh và Chu Diễn có thể công khai ở bên nhau.” Tôi cười nói.

“Ai muốn lấy một tên đàn ông rác rưởi như vậy?” Chu Diễn giận dữ hét lên.

Chu Hồng Dân lạnh mặt nói: “Tôi cũng không muốn cưới một con gà mái không biết đẻ trứng, hơn nữa con gà này cơ thể còn không tốt.”

Cả hai đang lớn tiếng cãi vã trước cổng trại giam, hận tới mức không thể lao vào tát nhau, điều này hoàn toàn khác với tình yêu trước đây của họ.

Haha, hai người trước kia còn tự xưng là tình yêu chân thành, không ngần ngại lừa người khác để có con, và cho rằng tình yêu của họ bị gia đình ngăn cản.

Bây giờ họ nên hiểu cái gọi là tình yêu của họ thực ra chỉ là lòng ích kỷ ! Họ chỉ yêu bản thân mình thôi!

14.

Thời gian trì hoãn ly hôn đã hơi lâu rồi, tôi ôm cái bụng vượt mặt đi tời cục hành chính để làm thủ tục ly hôn với Chu Hồng Dân với cái bụng phệ.

“Miêu Nguyệt, em thật sự muốn ly hôn à? Anh biết lỗi rồi, sau này sẽ không bao giờ phạm sai lầm nữa! Em có thể sinh con xong rồi mới quyết định không?” Chu Hồng Dân nói như cầu xin tôi.

Tôi: “Không sợ tôi lại gieo một cổ trùng vào trong người anh à?” Sắc mặt Chu Hồng Dân đại biến, không dám nói thêm một lời nào nữa.

Tôi xoa bụng, đứa bé tất nhiên không thể giao cho nhà họ Chu, sau này nó sẽ theo họ của tôi, và trở thành thành viên của Miêu tộc.

Sau khi sự việc lắng xuống, sinh khí của nhà họ Chu bị tổn thương nghiêm trọng, việc Chu Hồng Dân có tìm được người phụ nữ khác để kết hôn hay không là chuyện của chính anh ta.

Nhưng chuyện ly hôn giữa tôi và anh ấy vẫn diễn ra ầm ĩ, tin rằng không có người phụ nữ đầu óc bình thường nào chịu lấy anh ta.

Nếu chỉ vì tiền mà lấy anh ta, thì cô gái đó chắc sẽ phải hối hận rồi, vì di chúc của Chu Hồng Dân đã được công chứng, tất cả tài sản của anh ta sau khi qua đời đều sẽ thuộc về con tôi.

Nếu anh ta muốn thay đổi di chúc, thì anh ta phải xem xét điều gì sẽ xảy ra nếu chọc giận tôi.

Tôi rời thành phố và trở lại Miêu tộc để sinh con.

Gia đình họ Chu và Chu Diễm nghĩ rằng mọi chuyện đã kết thúc, nhưng thật đáng tiếc, sự trả thù thực sự của tôi chỉ mới bắt đầu.

Gia đình họ Chu và Chu Diễn đều được chẩn đoán mắc bệnh AIDS như một điều bình thường.

Có lẽ bọn họ đã đoán được là do tôi làm, nhưng bọn họ không có bằng chứng, cũng không thể báo cảnh sát, lại càng không dám đến làng Miêu để làm phiền tôi, chỉ có thể ngậm đắng nuốt cay.

Nghe nói khi Chu Diễn phát hiện mình nhiễm AIDS, ngay lập tức bạn trai cũ của cô ta đã tung tin xấu về cô trên mạng xã hội, khiến cô ta ở trên mạng xã hội bị chửi bới ruồng bỏ không thương tiếc.

Chu Diễn đã biến mất trong đêm.

Tôi không còn thương hại cho cuộc sống của Chu Hồng Dân nữa, nhưng Cổ Trùng vẫn sẽ tiếp tục hút lấy cuộc sống và sự may mắn của anh ta để nuôi dưỡng Cổ mẹ.

Với Tình Hình như vậy, anh ta lại còn bị nhiễm AIDS, anh ta sống được bao lâu còn phụ thuộc vào số phận của mình nữa.

Đây không phải là tôi ác độc, tôi đã cho Zhou Hồng Dân rất nhiều cơ hội. Nhưng chính họ đã không ngừng thách thức giới hạn của tôi, và cố gắng giết tôi hết lần này đến lần khác, kết cục của họ như vậy thật là xứng đáng.

Nhanh chóng, tôi đã sinh ra một cậu bé khỏe mạnh và kháu khỉnh.

Tôi không thông báo tin tức này cho gia đình họ Chu, vì dù sao bọn họ sớm muộn cũng sẽ chết, có hay không có ông bà và cha của cậu bé đều không quan trọng.

Tôi đã thành lập một quỹ từ thiện với số tiền nhận được từ gia đình họ Chu để giúp đỡ những người phụ nữ.

Những cô gái Miêu Cổ chúng tôi không coi trọng đến tiền bạc, nếu chúng tôi thực sự muốn kiếm tiền, với khả năng tà thuật của chúng tôi, chúng tôi đã sớm ngồi trên vô số kho báu vàng bạc rồi.
Chúng tôi hướng tới việc sống hòa hợp với thiên nhiên.

Dưới sự theo đuổi quyết liệt của An Nhược, tôi đã lấy anh làm chồng, anh ta ngày ngày nghiên cứu cách sinh con gái.

Theo truyền thống của chúng tôi, không sinh được con gái thì phải lấy ba đời chồng, anh ấy không muốn tôi lấy người thứ ba, nên anh ấy đã cố gắng rất nhiều và dám thử bất kỳ phương pháp bí truyền nào.

Cuối cùng, hai năm sau đó, tôi lại mang thai và được chẩn đoán là một bé gái.

Nghe nói tôi mang thai con gái, cả làng đều vui mừng, mọi người đều bất ngờ khi ngay lần đầu tiên, An Nhược đã làm cho tôi mang thai một bé gái như vậy.

An Nhược đỏ mặt, tự tin nói về cách sinh con gái. Vào ngày tôi sinh con gái, Cổ Trùng từ hàng nghìn dặm xa đã bay về với tôi, tôi biết rằng Chu Hồng Dân đã chết.

Có thể sống sót qua ba năm đã là kỳ tích của Chu Hồng Dân, cũng là sự trừng phạt của anh ta.

Chắc chắn trong ba năm này, anh ta đã sống rất khó khăn, đau đớn và sợ hãi khi tử thần luôn rình rập, đủ để khiến anh ta cảm thấy hối hận vì hậu quả mình đã gây ra.

Chu Diễn thì mắc bệnh tim và nhiễm HIV, tôi cũng không rõ tung tích của cô.

Vợ chồng nhà họ Chu tuổi già lại mất đi con trai, mắc bệnh nghe nói không thể qua khỏi, chỉ có thể chờ c.h.ế.t.

Cuộc sống của họ kết thúc thảm thương, dường như nhìn có vẻ tôi độc ác nhưng thực tế là, nếu tôi không phải là một người phụ nữ Miêu Cổ, chỉ là một cô gái nông thôn bình thường, thì kết cục 100% sẽ bị dùng làm bà bầu thuê, rồi bị đuổi ra ngoài với các lý do khác nhau và không bao giờ có thể lấy lại được đứa bé.

Với hành động bắt cóc và g.i.ế.t người của họ, nếu tôi chỉ là một cô gái bình thường và cố gắng chống cự, có lẽ tôi sẽ bị bắt uống thuốc ngủ rồi bị đặt vào một chiếc xe tự lái, dễ dàng tạo ra một vụ tai nạn bình thường.

Những kết cục này, họ xứng đáng nhận được! Có tà thuật trong tay, tôi có thể kết hôn với hai người chồng khác nữa, nhưng khi nhìn vào thân hình cao lớn và khỏe mạnh của An Nhược cùng hai đứa con đáng yêu, cuối cùng tôi quyết định không gieo Cổ trùng vào người An Nhược nữa.

Những người thật lòng yêu nhau, làm sao có thể như Chu Hồng Dân, vừa tuyên bố đây là “tình yêu đích thực”, nhưng lại cưới một người phụ nữ khác để sinh con?

Đó chỉ là một hành động ích kỷ và tự mưu lợi ích, đội lốt dưới danh nghĩ “tình yêu”.

__ Hết __

0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận