Hàng Xóm Muốn Ăn Vịt Của Tôi

Tên truyện: Hàng Xóm Muốn Ăn Vịt Của Tôi
Thể loại: Truyện ngắn hiện đại, Đô thị, Kinh dị
Tác giả: 红牡丹

Giới thiệu:

Hàng xóm nhìn trúng con vịt mà tôi đã nuôi bốn năm. Cô ta nói mình mang thai.
Cô ta bảo tôi nấu con vịt lên xong rồi mang qua cho cô ta để bồi bổ cơ thể.
Tôi cố kìm chế bản thân, trong đầu đầy những lời khuyên của bác sĩ tâm lý.
Không được giết người, không được giết người, không được giết người.
Nhưng cuối cùng họ không nên trộm đi thuốc an thần của tôi.

Truyện ngắn - Hàng xóm muốn ăn vịt của tôi

——-❤️——-

Chương 1

Sau khi ra khỏi bệnh viện tâm thần, tôi cùng hai con vịt cưng thuê một căn hộ mới trong khu dân cư.

Khi cửa thang máy mở ra, tôi suýt ói. Một mùi hôi thối như mương nước bẩn xộc vào mặt.

Thiết kế tòa nhà có hai thang máy, bốn căn hộ mỗi tầng. Tôi ở căn 902, đối diện là căn 901.

Cả hành lang đầy hộp thức ăn thừa, hộp chuyển phát nhanh và bao bì chất đống đến nỗi chắn cả cửa nhà tôi, tôi không thể bước qua được.

Thậm chí còn có cả tã người già đã dùng, chứa đầy phân.

Tôi ôm hai con vịt cưng có chút không biết phải làm sao, cảm giác như mình vừa bước vào bãi rác.

Tôi dùng chân đạp vào mấy thùng giấy, lúc đang tự hỏi nên xử lý đống rác rưởi này thế nào thì tốt thì…

Đống thùng giấy cao ngất lập tức đổ sập xuống, suýt nữa chôn sống tôi.

Cửa nhà bên cạnh mở ra.

Một người phụ nữ mặt đầy mụn, ôm bụng bầu mập mạp, thò đầu ra ngoài.

Cô ta nhìn thoáng qua đống giấy vụn dưới đất rồi hét lên với tôi.

“Cô muốn làm gì?!”

“Định ăn cắp thùng giấy của nhà tôi à? Cô nghèo đến điên rồi sao?”

Người này có vẻ còn điên hơn cả tôi.

Tôi bắt đầu cảm thấy khó chịu.

Nhìn thấy tương lai còn dài, phải sống chung làm hàng xóm, tôi cố gắng kiềm chế, giải thích:

“Chào chị, tôi là Miêu Hâm, là người thuê căn đối diện 901 mới chuyển đến.”

“Đống thùng giấy này là của nhà chị sao? Chị có thể dọn dẹp hành lang được không, tôi không có chỗ để chân rồi.”

“Nếu chị không cần đống rác này, tôi sẽ gọi quản lý khu vực đến dọn đi.”

Cô ta đánh giá tôi từ đầu đến chân, lộ vẻ khinh thường: “Rác rưởi gì chứ? Đây là những thứ tôi vất vả tích góp đấy.”

“Cô đã nghèo mà lại còn nhiều chuyện thế, thử động vào đồ nhà tôi xem.”

Thời tiết lạnh quá, con vịt Carmen trong lòng tôi kêu lên một tiếng: “Cạc!”

Cô ta đột nhiên im bặt, quay sang nhìn hai con vịt trong tay tôi.

Cô ta l.i.ế.m môi, vẻ mặt thay đổi hoàn toàn.

“Khách thuê mới đến sao?”

“Hai con vịt này béo quá, cho tôi một con ăn đi, mấy thùng giấy và hộp thức ăn thừa tôi sẽ cho cô luôn, đống này chắc cũng được mười tệ. Sau này chúng ta là bạn rồi.” Cô ta nhìn tôi với ánh mắt kiểu “có lợi cho cô đấy”.

Tôi mỉm cười lịch sự: “Xin lỗi, đây là hai con vịt cưng của tôi, một con tên Carmen, một con tên Kaitou, tôi nuôi từ bé.”

“Chị muốn ăn vịt thì có thể xuống chợ dưới tầng, cách khu chung cư chỉ có ba trăm mét.”

Cô ta không chiếm được lời, sắc mặt cũng khó coi.

“Tôi nói này, sao cô keo kiệt thế? Tôi đưa cô hai mươi tệ là được chứ gì.”

“Cửa hàng thực phẩm chín dưới lầu 20 tệ là mua được một con vịt tương muối rồi. Một phụ nữ mang thai như tôi ăn một miếng của cô mà khó vậy à?”

“Đã nhiều năm không thấy con vịt béo thế này rồi, chắc không có tiêm hoóc môn gì đâu nhỉ, trông ngon thật đấy.”

“Cô đưa vịt cho tôi, tôi ước lượng thử xem chúng nặng bao nhiêu, không được còn phải đổi nồi lớn hơn.”

Cô ta nuốt nước miếng, đưa tay định bắt lấy cổ con Kaitou để ước lượng cân lạng.

Đây rõ ràng là muốn cướp!

Thật là mặt dày quá!

Tôi không thể nhịn được nữa, đánh tay cô ta ra rồi lạnh lùng hỏi: “Chị ăn cứ* bao giờ chưa?”

Cô ta ngơ ngác, sững sờ.

“Ý gì vậy?”

Tôi không khách khí: “Chị còn mơ tưởng ăn vịt nhà tôi, tôi sẽ mời chị ăn cứ*.”


Chương 2

Ngực cô ta phập phồng dữ dội, một tay ôm bụng, tay còn lại chỉ vào tôi: “Cô… cô…”

Tôi cười nhạo: “Chị nhớ kỹ, tôi là Miêu Hâm, chị là loại người không có giáo dục lại thiếu đầu óc, ngày nào cũng chỉ biết ăn.”

“Chị sinh con cũng chẳng thể làm mẫu nhí đâu!”

Tôi đá đống thùng giấy qua một bên, đóng cửa lại, gần như là đập vào mặt cô ta, để cô ta ăn một cái “cửa đóng sầm”.

Cô ta đứng ngoài hét lên ầm ĩ một hồi.

“Chờ chồng tôi về, tôi sẽ bảo anh ấy làm thịt cô, dám bắt nạt một bà bầu, thật là vô liêm sỉ! Đồ đi* hạ tiện.”

Tôi liền gọi điện cho ban quản lý khu nhà, nói có người ném rác và gây ô nhiễm hành lang.

Ban quản lý nghe nói là nhà 901 thì lúng túng trả lời: “Dù sao cô cũng mới thuê nhà, hay là đổi căn khác đi? Không cần phải so đo với 901 làm gì, cô chỉ là một cô gái trẻ thôi mà.”

Tôi tức giận bật cười: “Các người lo công việc của mình đi, đừng quan tâm tôi có so đo hay không.”

Họ rõ ràng không muốn giải quyết, lúc thì nói không có người làm, lúc thì bảo không có quyền.

Tôi trực tiếp cảnh báo:

“Nếu hôm nay các người không xử lý, tôi sẽ báo cảnh sát! Bây giờ tôi nghi ngờ trong khu này có người đang chế tạo vũ khí sinh học, định bỏ độc vào khu dân cư.”

Cuối cùng, ban quản lý phải nghiến răng xử lý vấn đề, và khi tôi bước ra khỏi nhà, một nhóm người đang dọn dẹp đống rác bên ngoài hành lang.

Không khí tràn ngập mùi thuốc tẩy.

Người phụ nữ bên cạnh mở cửa, nhìn tôi bằng ánh mắt đầy khinh bỉ.

“Chờ đấy, chờ chồng tôi về sẽ cho cô một bài học.”

Người quản lý nghe cô ta nói thế, lập tức hoàn thành công việc trong 10 phút rồi vội vã rời đi.

Có vẻ như chồng cô ta là một người rất đáng sợ.

Sau khi ăn tối, tôi đang nằm trên giường xem chương trình giải trí thì nhận được tin nhắn từ một người lạ trong nhóm khu dân cư.

903: “Người chị em, gia đình 902 đầu óc có bệnh đấy, chị cẩn thận vịt của mình nhé.”

Tôi: “Họ bị bệnh tâm thần à?”

Gặp phải người cùng bệnh sao?

903: “Đúng! Nếu cô muốn ở đây lâu dài thì đừng gây chuyện với họ. Trước đây tôi gọi đồ ăn, mua 2 cân cherry, vừa mở cửa ra thì gia đình nhà đó đã ăn hết, đứa con nhỏ không kịp ăn còn phun nước miếng lên đó, rồi hỏi tôi có muốn không.”

“Đứa trẻ mới tám tuổi mà đã xấu tính như vậy, trẻ con nhà đó bệnh nhẹ nhất trong nhà đấy, cả gia đình họ đều xấu tính.”

Tôi nhíu mày, thật không thể tin được họ có thể không dạy dỗ con cái như vậy.

903: “Chưa hết đâu, tôi nghĩ thôi thì đứa trẻ ăn cũng được, ai ngờ tối hôm đó họ đến gõ cửa nhà tôi, nói tôi bỏ độc vào đồ ăn của con họ và yêu cầu tôi bồi thường 5.000 tệ. Nếu đây không phải là nhà tôi mua, tôi đã chuyển đi từ lâu rồi. Đi làm như trâu ngựa cả ngày, về nhà còn phải làm kẻ bất lực, tôi thực sự chịu hết nổi rồi.”

Tôi tò mò hỏi cô ấy: “Cuối cùng cô có phải bồi thường không?”

Phía bên kia gửi về một khuôn mặt khổ sở.

“Vất vả lắm tôi mới xin được công việc chính thức, người ta chân trần không sợ tôi mang giày.”

Vào ban đêm, một người tên “Lôi Đại Tráng” trong nhóm bắt đầu mắng chửi:

[Con đi* thối tha nào thừa dịp tao không ở nhà bắt nạt vợ tao?]

[Vợ tao đang mang thai đấy, muốn ăn con vịt của mày thì có làm sao?]

[Mày tốt nhất g.i.ế.c con vịt đi, mang qua cho vợ tao, không thì đợi đấy! Mày bảo bọn tao ném độc trong hành lang, nếu có độc thì đầu tiên sẽ ném vào nhà mày!]

[Mày có còn lương tâm không? Làm cho vợ tao tức đến khóc suốt, trong bụng cô ấy còn có em bé đấy!]

[Mỗi nhà mỗi hộ phải đền vợ tôi 500 tệ tiền tổn thất tinh thần.]

[Vợ tôi là bà bầu, chịu tủi thân như vậy, các người không chăm sóc cho vợ tôi thì đều có trách nhiệm!]

Anh ta tự phát động quyên tiền trong nhóm.

WeChat thông báo: “Bạn có một khoản tiền cần thanh toán cho nhóm.”

Tôi lập tức báo cáo với chính quyền về hành vi quyên góp bất hợp pháp của anh ta, và chỉ một lát sau tài khoản của anh ta đã bị khóa.

Giờ thì không ai quan tâm anh ta nữa.

Tôi có thể nghe rõ tiếng anh ta chửi mắng từ phía ngoài cửa, có lẽ anh ta đang cố tình hét cho tôi nghe.

903 tiếp tục nhắn tin cho tôi: “Đừng nhận lỗi, cũng đừng ra mặt. Lôi Đại Tráng là kẻ lưu manh, nếu cô cho họ ăn vịt, họ nhất định sẽ nhân cơ hội nói là ăn phải vấn đề rồi bắt cô đền tiền.”


Chương 3

Tôi nhìn xuống hai con vịt của mình.

Một con tên Carmen, một con tên Kaitou, chúng cũng đang nhìn tôi bằng đôi mắt tròn xoe.

Khi tôi bệnh nặng nhất, bác sĩ Triệu đã nói với tôi rằng con người cần có chút hy vọng.

Ông ấy đã mua cho tôi tám quả trứng vịt Cổ Lý, nhưng ai ngờ người bán lại gửi tới là trứng vịt Bắc Kinh làm nguyên liệu nhồi.

Tôi đã nuôi hai con vịt này từ khi còn nhỏ, giờ chúng đã nặng hơn 8 kg, to như hai con ch.ó lớn.

Chúng thậm chí biết tên của mình, tôi coi chúng như người thân trong gia đình.

Ngày mà bệnh viện tâm thần lạnh lẽo nhất, máy ấp trứng bị hỏng.

Tôi cẩn thận ôm tám quả trứng, đặt vào lòng, hy vọng có thể giữ chúng lại.

Sáng hôm sau khi tỉnh dậy, tôi cảm thấy có thứ gì đó mềm mại động đậy trên bụng.

Hai con vịt nhỏ đã chui ra khỏi vỏ trứng.

Lần đầu tiên chúng nhìn thấy tôi, từ đó theo tôi lớn lên từng ngày.

Những quả trứng còn lại đều không nở, bị bác sĩ Triệu mang về làm thức ăn.

Thế là tôi nuôi chúng như nuôi con suốt bốn năm.

Tôi nhắn lại cho 903: “Yên tâm, không ai động được đến con của tôi đâu.”

Ngay lúc đó, 903 gửi một tin nhắn mới:

“Cô đừng mở cửa, Lôi Đại Tráng đang cầm d.a.o đến nhà cô rồi, cô trốn kỹ vào! Tôi sẽ báo cảnh sát cho cô!”

Khi tôi vừa đọc xong tin nhắn, tôi nghe thấy tiếng đập cửa mạnh mẽ.

“Mẹ nó, mở cửa ra, chính mày ức hiếp vợ tao đúng không? Mày nghĩ nhà tao không có ai à?”

Cô vợ của anh ta khóc lóc ầm ĩ, có lẽ vì có chồng bên cạnh, cô ta khóc vô cùng mạnh mẽ.

“Chồng ơi, anh không biết con ả này quá đáng thế nào đâu, em đã bảo đưa cho cô ta mấy thùng giấy của nhà mình, cô ta lại bảo em đi ăn c**!”

“Anh nói xem cô ta còn nuôi vịt, mấy con vật ấy bẩn lắm. Nếu có vi khuẩn gì làm hại con mình, cô ta có đền nổi không?”

Ai không biết còn tưởng hai vợ chồng này đang mang thai thái tử.

Nếu đứa bé trong bụng thừa hưởng sự ngu ngốc của ba mẹ nó thì đúng là số phận bi thảm.

Ba mẹ như vậy, sau này có thể tìm được lớp học 3000, cũng cho là đứa con trong bụng cô ta có tạo hóa lớn.

Lôi Đại Tráng nghe xong, xác nhận trong nhà chỉ có mình tôi và hai con vịt, anh ta càng hung hăng hơn:

“Mày mở cửa ra, không thì ông đây g.i.ế.c mày!”

Tôi bật camera cửa và ghi lại cảnh này.

Một người đàn ông cao khoảng 1m7, nặng ít nhất hơn 100 cân, mặt đầy thịt, đứng ngay trước cửa nhà tôi.

Thoạt nhìn, tôi cứ tưởng là một tên cướp.

Điều làm tôi hơi ngạc nhiên là người này tôi đã từng gặp lúc nhỏ.

903 lại tốt bụng nhắn tin:

“Thân ái, tuyệt đối đừng mở cửa! Đợi anh ta mệt mỏi rồi thì sẽ về thôi, áp dụng nguyên tắc tránh né hạnh phúc!”

Tôi hiểu ý cô ấy.

Những người hạnh phúc không cần phải tranh cãi với những kẻ vô liêm sỉ vì không đáng.

Nhưng không phải cái gì cũng có thể nhường được.

“Rầm!”

Cửa nhà tôi bị Lôi Đại Tráng đá văng, ổ khóa lủng lẳng, sắp rơi ra.

Carmen và Kaitou rõ ràng bị hoảng sợ, chúng vỗ cánh loạn xạ, kêu “Cạc cạc” không ngừng.

Kaitou thì càng sợ hãi, cứ dụi đầu vào áo tôi.

Tôi cảm thấy vô cùng đau lòng, liền nhẹ nhàng cho chúng vào lồng ngủ để tránh bị kích động thêm.

Lôi Đại Tráng cầm d.a.o bắt đầu chỉ vào tôi và quát:

“Con khốn này, mới chuyển đến một ngày mà đã gây chuyện à? Mày có biết tao là ai không?”

Tôi ngồi lại trên sofa, không hề hoảng loạn.

Anh ta đứng ở cửa, mắt nhìn tôi đầy giận dữ, có vẻ anh ta cũng hiểu chút ít về pháp luật.

Anh ta không dám bước vào nhà tôi ngay lập tức.

Cô vợ của anh ta thì nấp phía sau, nhìn tôi với vẻ đắc ý.

Cô ta nhỏ giọng khen ngợi: “Chồng ơi, anh thật là men quá!”

Lôi Đại Tráng nghe vậy, gầm lên, giọng còn lớn hơn trước:

“Vợ tao chỉ hỏi mày có bán vịt không mà mày dám mắng cô ấy! Cô ấy còn đang mang thai, bụng còn có con trai đấy, mày muốn c.h.ế.t à?!”

“Hôm nay nếu mày không đưa hai con vịt ra xin lỗi vợ tao và đứa con trong bụng cô ấy, thì kiếp này mày đừng hòng bước ra khỏi nhà này!”

Tôi ngồi trên ghế sofa, nhìn anh ta như đang xem một chú hề biểu diễn.

Tôi chỉ vào chiếc camera trên tường và nói:

“Camera này có chức năng ghi hình, mọi hành động của anh vừa rồi đều đã vi phạm tội cưỡng ép và đe dọa. Tôi sẽ gọi cảnh sát đến ngay bây giờ, anh có khoảng 15 phút để nghĩ cách biện minh.”

Dứt lời, tôi đã bấm gọi số 110.

“Xin chào, cảnh sát à? tôi cần báo cảnh sát, có người đang xông vào nhà tôi.”

Lôi Đại Tráng không đứng nổi ở cửa nữa rồi.

Cuối cùng anh ta cầm d.a.o xông vào nhà và bắt đầu c.h.é.m lung tung.


Chương 4

Đầu tiên, anh ta c.h.é.m vào chiếc camera, không biết rằng chính hành động ngu xuẩn này đã ghi lại chứng cứ.

Lưỡi d.a.o của anh ta đã mấy lần chỉ cách tôi vài cm.

Tôi ngồi im trên ghế sofa, không hề di chuyển.

Anh ta nổi giận, giật lấy chiếc điện thoại của tôi và đập mạnh xuống đất, giẫm lên mấy lần: “Chụp cái mẹ gì!”

Chiếc iPhone 16 Pro Max 1TB phiên bản quốc tế mà tôi mới mua đã vỡ màn hình, màn hình trong vỡ nát và chảy ra chất lỏng.

Mọi người trong khu bắt đầu tụ lại, nhưng không ai dám tiến lên ngăn cản, chỉ dám đứng từ xa mà nhìn.

Có một cụ già lên tiếng bênh vực tôi, nhưng giọng rất nhỏ:

“Cô gái mới chuyển đến, sao lại đi bắt nạt người ta thế.”

Lôi Đại Tráng hét lên như một kẻ điên: “Tao bị bệnh thần kinh đấy! Lão già kia, mày đừng có lo chuyện bao đồng, mày giả vờ báo cảnh sát cũng vô ích thôi! Tao xem cảnh sát có dám bảo vệ mày 24 giờ không!”

“Bắt nạt vợ ông mày là không được, mày phải quỳ xuống xin lỗi cô ấy!”

Cô vợ anh ta nhìn thấy Lôi Đại Tráng lên cơn như vậy thì mắt sáng lên, như thể anh ta là một anh hùng.

Anh ta là bệnh nhân tâm thần, vậy tôi thì sao?

Đến giờ cảm xúc của tôi vẫn ổn định.

Vì thuốc an thần của tôi vẫn chưa hết tác dụng, đầu óc tôi vẫn đang trong trạng thái làm nguội, không thể không bình tĩnh được.

Cô vợ ôm bụng bầu đứng xem náo nhiệt, vừa khóc tang vừa tố cáo ở cửa nhà tôi:

“Tôi chỉ hỏi cô ta một chút vịt bán thế nào, mà cô ta bảo tôi đi ăn c**! Tôi còn đang mang thai đó, sao có thể đối xử với tôi như vậy?”

Mọi người xung quanh đều biết rõ tính cách của cô ta, hầu hết họ đều từng bị cô ta làm phiền, nên không ai thèm để ý.

Tôi đứng dậy, bước tới trước mặt cô ta và nói:

“Đừng khóc nữa, cô khóc làm tôi bực mình.”

Cô ta tưởng tôi sợ, bắt đầu đưa ra yêu cầu:

“Cô đưa vịt cho tôi ngay từ đầu có phải là xong rồi không? Bây giờ, nếu cô muốn chúng tôi đi, thì phải xin lỗi tôi và chồng tôi.”

Tôi lắc đầu: “Cô khóc ghê tởm quá, tôi chỉ sợ mọi người nghĩ tôi là bồ nhí của chồng cô, ở chung với loại người này bị thiên hạ bàn tán, còn khó chịu hơn so với giết tôi.”

Tôi chỉ tay về phía những người hàng xóm đang đứng xem trò vui.

Có một người không nhịn được, bật cười: “Xì!”

Lôi Đại Tráng không tin tôi thật sự đã báo cảnh sát, anh ta vẫn tiếp tục đe dọa tôi:

“Anh em tao đều là người trong giới, mày hôm nay dám bắt nạt gia đình tao, coi như mày mắt mù rồi!”

Ngay lúc đó, cảnh sát gõ cửa.

Lôi Đại Tráng lập tức trở nên sợ hãi, vội vàng nhét d.a.o vào tay vợ mình.

Cô vợ anh ta vẫn ngơ ngác, không thể tin nổi rằng chồng mình lại đưa cô ta “gánh” hết mọi tội lỗi một cách suôn sẻ như vậy.

Tôi đã sớm nhìn thấu bản chất của người này, anh ta chỉ làm màu mà thôi.

Nếu là tôi cầm d.a.o xông vào, ngay khi đá cửa, d.a.o sẽ cắm vào cổ đối phương rồi.

Cảnh sát bước vào, nhìn quanh căn phòng hỗn độn, nhưng họ không hề ngạc nhiên.

“Người báo cảnh sát là ai? Xảy ra chuyện gì vậy?”

Tôi nhanh chóng nằm xuống đất, hai tay ôm chặt lấy ngực, thở hổn hển, nhíu mày như thể không thể thở được.

Tôi khó khăn nói: “Cảnh sát ơi, anh ta xông vào nhà đe dọa tôi! Tôi quá kích động, chắc là bị bệnh tim rồi, cảm thấy có chút khó thở.”

Lúc này, vẻ mặt bình tĩnh của cảnh sát thay đổi ngay lập tức, người thì bắt người, người thì gọi bác sĩ.

Rõ ràng là anh ta đang cố gắng không để phải làm thêm giờ.

Khi đưa gia đình Lôi Đại Tráng đi, cô vợ mang bầu của anh ta vẫn ôm c.h.ặ.t c.h.â.n cảnh sát, khóc lóc thảm thiết.

“Các anh làm gì vậy, sao lại bắt chồng tôi đi! Rõ ràng là con khốn này đã bắt nạt tôi trước, các anh có lương tâm không vậy?”

Con gái của họ, khoảng tám, chín tuổi, đứng gần cửa, lạnh lùng nhìn mẹ mình.

“Mẹ ơi, về nhà đi, con đói rồi.”

Cô mẹ liền tát một cái lên mặt con gái: “Ăn ăn ăn, ăn cái con mẹ mày!”

Cái tát làm khuôn mặt đứa trẻ lệch đi, nhìn có vẻ thật đáng thương.

Nhưng tôi luôn biết một điều:

Người đáng thương tất có điều đáng ghét

Hẳn là cô bé này là người đã ăn trộm cherry của 903, đúng không?

Cô bé này chắc là Lôi Hiểu Hiểu.

…………………………

Ngày đầu tiên chuyển đến, gia đình bên cạnh đã phải bồi thường cho tôi phí tổn thất + “phí chữa trị” + điện thoại, tổng cộng khoảng ba vạn tệ.

Còn giúp tôi trả tiền cho một lần kiểm tra sức khỏe toàn diện.

Được coi là thắng lợi đầu tiên.

Cô vợ bên cạnh mỗi ngày đều mang bụng bầu đi kiếm chuyện ở đồn công an.

Sau khi điều tra, cảnh sát kết luận, lúc đó Lôi Đại Tráng không có biểu hiện bệnh lý, hoàn toàn có ý thức.

Cuối cùng anh ta bị phạt tiền và ngồi tù hai ngày rồi mới ra.

903 cũng đã nói chuyện với tôi một hai lần.

“Cô phải cẩn thận một chút, cô làm gia đình bên cạnh tổn thất lớn như vậy, bọn họ sẽ không dễ dàng bỏ qua đâu.”

Sau sự việc này, gia đình bên cạnh yên ổn hơn một chút.


Chương 5

Mỗi ngày, ngoài việc đánh con, họ còn cố tình kêu ân ân a a vô cùng to.

Không biết sắp sinh rồi mà hai vợ chồng này vẫn cứ “động tình” mỗi ngày, cho đến một hôm tôi đi đổ rác buổi sáng, cô vợ của anh ta nhìn tôi với ánh mắt quyến rũ, nói: “Không có đàn ông, chắc chắn là số phận góa phụ.”

Tôi bỗng dưng hiểu ra, thì ra tất cả những tiếng “kêu” kia là dành cho tôi nghe.

Lúc tôi đang nấu ăn cho Carmen và Kaitou, trái cây trong nhà đã hết.

Tôi lười ra ngoài, mở ứng dụng giao đồ ăn và đặt vài món.

Ghi chú: “Để đồ ăn ngay cửa thôi.”

Nửa giờ sau, anh giao hàng gọi cho tôi.

“Chào chị Miêu, là chị đúng không?

“Trái cây của chị đặt tôi đã để ngay cửa rồi, nhưng mà đứa trẻ hàng xóm nhà chị cứ nhìn vào trái cây mãi, chị nên lấy vào nhà nhanh chóng và xác nhận nhé.”

Tôi đáp: “Cảm ơn.”

Mở cửa, cô bé đang ngồi xổm nhìn chằm chằm vào trái cây của tôi.

Cô bé vừa định đưa tay lấy, nghe thấy tiếng mở cửa liền giật mình.

Cô bé ngẩng đầu lên, đôi mắt to ngước nhìn tôi, vẻ mặt ngây thơ biết rõ còn cố hỏi.

“Dì ơi, dì mua món gì ngon vậy?”

Nếu là một người phụ nữ có lòng trắc ẩn, có lẽ sẽ cho đứa trẻ này một hai quả.

Nhưng tôi thì không như vậy, tôi một tay xách trái cây lên và nói:

“Cherry, sầu riêng, dứa, táo và nho.”

“Sầu riêng là tôi ăn, còn lại là cho vịt của tôi ăn.”

“Có chuyện gì không?”

“Nếu không có thì tôi đóng cửa nhé.”

Cô vợ bên cạnh rõ ràng nhìn thấy con gái mình đang hỏi tôi về đồ ăn nhưng không có ý định ngăn cản, còn giả vờ không biết gì.

Cô bé tiếp tục nói: “Dì ơi, ba mẹ cháu trọng nam khinh nữ, từ nhỏ đến giờ cháu cứ bị đánh, còn không được ăn no.”

Cô bé cúi đầu nhìn trái cây, dáng vẻ vô cùng tội nghiệp.

Tôi lùi lại một bước: “Vậy thì sao?”

Cô bé này còn nhỏ như vậy mà đã biết thành ngữ “trọng nam khinh nữ”?

“Dì có thể cho cháu ăn một ít không? Cháu chỉ muốn ăn thử một quả thôi.”

Cô bé mở to mắt nhìn tôi, như thể sắp khóc.

Tôi an ủi: “Muốn ăn thì bảo mẹ cháu mua đi.”

Rồi tôi đóng cửa lại.

Ngày hôm sau, tôi lại đặt một lượng trái cây và hải sản mới.

Sau khi anh giao hàng gọi điện cho tôi, tôi mở cửa lần nữa.

Trái cây đã không còn.

Tôi gửi một tin nhắn trong nhóm khu dân cư:

“Có ai ăn trái cây của tôi không? Trái cây tôi mua có độc, nếu ai lấy nhầm, xin vui lòng trả lại ngay, mong mọi người thông báo cho nhau.”

Những tin quan trọng thì phải gửi ba lần.

Mọi người trong nhóm trả lời đều nói không ai lấy.

Sau khi thông báo, tôi đã làm xong trách nhiệm của mình.

Cửa nhà đối diện mở rộng, trên bàn là đủ loại trái cây.

Hầu hết là những thứ tôi vừa đặt mua, và người phụ nữ mang thai bên cạnh vẫn khiêu khích tôi.

Bà mẹ già của cô ta ngậm ngón tay, nhìn tôi với vẻ mặt đầy ác ý.

“Làm như nhà ai cũng không có tiền ăn trái cây vậy. Một đứa trẻ hỏi cô mà cô không cho lấy một miếng, đồ độc ác vô lương tâm.”

“Còn là một phụ nữ, sau này sinh con cũng không có phúc đâu.”

Tôi ngẩng đầu nhìn chiếc camera tôi lắp ngoài cửa, nhưng bị ai đó lấy bỉm người già dính đầy phân quấn quanh.

Tôi suýt nữa thì nôn, đất dưới hành lang nhà tôi cũng đầy những chiếc túi nilon đỏ dùng để đựng trái cây từ đồ ăn giao tận nhà.

Tôi chỉ tay về phía camera, hỏi bà lão: “Là bà làm phải không?”

Tối qua bên cạnh ồn ào suốt, hóa ra là gọi bà lão này đến, nhìn cũng chẳng phải dạng tốt đẹp gì.

Bà lão đang đau đầu vì không tìm được lý do gây sự, nên đặt chiếc rổ đựng đậu que lên bàn, chống nạnh bắt đầu mắng tôi.

“Đừng có nói bậy bạ! Đừng nghĩ là tôi không biết, chính cô là người mấy hôm trước vu oan cho con trai tôi, khiến nó phải ngồi tù mấy ngày. Con trai tôi và con dâu tôi là những người văn minh, tôi là người đã sống đến tuổi này rồi, tôi không sợ cô đâu!”

Bà ta dựa vào tuổi tác lớn mà ra vẻ “cáo già không sợ bị nấu chín”.

Cứ như thể chỉ cần tôi chạm vào một ngón tay của bà ta, bà ta sẽ lập tức ngã xuống đất.

Tôi nhặt chiếc túi nilon đỏ bị vứt trên đất lên, đeo vào tay.

“Đôi mắt,” tôi chỉnh lại bà ta.

“Cái gì?”

“Tôi nói bà đã chôn mình đến tận mắt rồi, không chỉ mù, mà còn gần đất xa trời.”

Bà lão tức giận nhảy cẫng lên, liên tục nhổ nước bọt trước cửa nhà tôi: “Cô không có giáo dục! Không có văn hóa! Đồ nhà quê!”

Tôi chẳng thèm đôi co với bà ta: “Trả lại trái cây và hải sản của tôi đi, chúng có độc, cẩn thận ăn vào chết đấy!”

Nghe đến đây, bà ta hừ một tiếng, tỏ vẻ khinh thường: “Ai thèm cái đồ hỏng đó của cô, nhà chúng tôi có liên quan gì đâu?”

Bà ta nhìn tôi với ánh mắt hung dữ, như muốn “nuốt” tôi luôn.

“Không quỳ xuống xin lỗi con trai và con dâu tôi, thêm cả đưa hai con súc sinh kia cho con dâu tôi, thì đừng có mà trách!”

Tôi lại nhặt chiếc túi nilon đỏ lên, đeo vào tay.

Cả gia đình này, chỉ biết đe dọa người khác với đúng hai câu này mà thôi.


Chương 6

Nhìn về phía camera, xác nhận là bỉm người già đã quấn rất kỹ, không thể quay được gì nữa,

Tôi lập tức tát mạnh vào mặt bà ta.

Con trai bà ta không giả c.h.ế.t nữa, chạy tới tức giận chỉ tay vào tôi: “Cô dám đánh mẹ tôi! Hôm nay mà không có năm vạn, thì chuyện này không xong đâu!”

Tôi mặc kệ họ chửi rủa ở cửa, rồi thản nhiên quay vào nhà.

Lần này, gia đình đối diện không trực tiếp ra tay, họ đã học cách sử dụng vũ khí pháp lý để bảo vệ mình, giống như tôi trước đây, họ cũng báo cảnh sát.

Cảnh sát vừa đến hành lang, lập tức bị mùi từ bỉm bẩn làm cho suýt nữa nôn.

Rõ ràng là người đã trải qua nhiều chuyện, chỉ một lúc sau, anh ta đã bình tĩnh lại, bắt đầu làm việc một cách nghiêm túc.

“Ai là người báo cảnh sát?”

Bà lão kêu la ầm ĩ, khóc lóc như thể vừa mất chồng.

Người đàn ông kia lên tiếng nịnh bợ: “Anh hút thuốc đi.”

“Tôi không hút, thiết bị công vụ đang bật đây, rốt cuộc là ai báo cảnh sát?”

“Tôi báo. Con bé kia đánh mẹ tôi, mẹ tôi đã bảy mươi lăm tuổi rồi.”

“Bây giờ mẹ tôi nói buồn nôn, đầu choáng váng. Phải kiểm tra sức khỏe đàng hoàng, ai mà biết có hậu quả gì không, nếu có di chứng thì sao?”

“Cảnh sát phải làm chủ cho nhân dân chứ.”

Có thể thấy, lần trước anh ta vào đồn cảnh sát, bên trong cũng nói khá nhiều chuyện đấy.

Cảnh sát ngửi ngửi mũi: “Có mùi gì vậy? Ai đốt túi nilon?”

Tôi mở cửa ra, thẳng thắn trả lời: “Tôi vừa mới nấu ăn, có chuyện gì không?”

Người đàn ông từ phía sau chen vào trước: “Cảnh sát, chính cô này, cô ta đánh mẹ tôi. Mẹ tôi đã bảy mươi lăm tuổi rồi, mà cô ta còn nguyền rủa mẹ tôi c.h.ế.t đi!”

Tôi nháy mắt: “Bằng chứng đâu?”

Cảnh sát cũng nhìn về phía anh ta: “Đúng, có bằng chứng không?”

Anh ta khẳng định: “Tôi tận mắt thấy.”

“Con gái tôi cũng thấy!”

Cảnh sát im lặng một lúc: “Vậy vợ anh đâu?”

Lôi Đại Tráng không hiểu gì: “Vừa mới ở trong nhà, đang hấp cua.”

Cảnh sát tặc lưỡi: “Vậy là vợ anh không thấy cô ấy ra tay đúng không?

“Chỉ có anh và con gái anh nhìn thấy, cũng chẳng có gì để chứng minh đâu.”

Lôi Đại Tráng: “Tôi là nhân chứng!”

Tôi nói: “Cảnh sát, vợ anh ta từng nói với tôi là anh ta có bệnh tâm thần. Camera trong nhà tôi có ghi lại các video trước đây.”

Cảnh sát đập mạnh cuốn sổ lại, ngẩng đầu nhìn chiếc camera bị quấn bỉm bẩn, nhíu mày thật sâu.

“Đây là ai làm?”

Lôi Đại Tráng im lặng không nói.

Cảnh sát thở dài: “Nếu cái camera này có thể quay lại cảnh cô này…”

Tôi nhanh chóng xen vào: “Cảnh sát, tôi là Miêu Hâm.”

“Nếu cái camera này quay lại bằng chứng cô Miêu Hâm đánh mẹ anh, thì có thể báo án được.”

“Hiện tại không có bằng chứng chứng minh là tôi ra tay, các anh hiểu không?”

“Chứng cứ đây! Cô ta dùng túi nilon đánh tôi, túi nilon chắc chắn có dấu vân tay.”

Cảnh sát hỏi: “Túi nilon đâu?”

Lôi Đại Tráng ngẩn người một chút, rồi hét vào mặt tôi: “Con đi* thối, cô mang túi nilon ra đây!”

Túi nilon giờ đã tan thành mây khói rồi.

Tôi chớp mắt: “Túi nilon nào?”

Bà lão làm sao chịu thua.

Bà ta ngồi phịch xuống đất, vừa đập đất vừa nói: “Tôi già rồi, cô là dân quê lên thành phố, đến đây bắt nạt chúng tôi, dân thành phố.”

Cảnh sát dạy dỗ Lôi Đại Tráng một trận: “Cư xử với hàng xóm phải hòa nhã, đừng làm ầm ĩ lên như vậy!”

Nói xong, cảnh sát chuẩn bị rời đi.

Lúc này tôi chặn lại, chỉ vào cái camera bị quấn bỉm bẩn.

“Chú cảnh sát, tôi muốn báo án, có người cố ý làm hư tài sản của tôi.

“Vừa rồi anh ta còn mắng tôi là ‘con đi*’, tôi thấy trong lòng rất khó chịu, hít thở không thông.”

Bà lão từ dưới đất chồm dậy, chỉ tay vào tôi: “Cô nói bậy!”

“Không tin thì mang bỉm này đi xét nghiệm, xem có phải là phân của bà không!”

Bà ta hoảng sợ, nhìn về phía cảnh sát.

Cảnh sát đã thấy nhiều chuyện, biết tôi chỉ muốn trừng phạt đối phương một chút.

“Được rồi, giữa hàng xóm với nhau, bà lão này, bà bồi thường một chút cho cô bé kia đi.”

“Thay cái camera đi, chuyện này coi như xong.”

Bà lão bỗng nổi nóng: “Bồi thường cái đ** gì, muốn lấy tiền của tôi à? Mơ đi, tôi không thay đâu, anh bắt tôi đi!”

Tôi nhìn vào bụng của con dâu bà ta: “Vào tù cũng được, nhưng sau này đứa bé trong bụng con dâu bà, sẽ không thể thi công chức đâu.”

Bà ta bị tôi đụng trúng điểm yếu, giống như một con gà trống bị bóp cổ.

Tôi vẫy tay: “Bồi thường đi, cái camera này giá 2000 tệ.”

Tôi mua cua và hồng hết 200 tệ, 200 tệ để lắp camera giả, đòi anh ta 2000, còn lại là tiền bồi thường tổn thất tinh thần của tôi.

Bà lão nghiến răng, cổ cứng lại, trông như bị ức hiếp sắp khóc đến nơi.

Tôi liếc nhìn cảnh sát.

“Không muốn bồi thường cũng được, tôi sẽ thu thập chứng cứ, mang về đồn vậy.”

“Chúng tôi bồi thường! Chúng tôi bồi thường!!”

Tôi mở mã thanh toán: “Quét đi.”


Chương 7

Sau nửa tháng chuyển đến đây, tôi đã kiếm được 3vạn 4 nghìn tệ.

Cái nhà đối diện không phải là hàng xóm quấy rối, mà là cả gia đình đã mang đến tài lộc cho tôi.

Cuộc chiến đã kết thúc.

Bà lão trước mặt cảnh sát tháo camera xuống, lau sạch sẽ.

Vừa lau vừa nôn thốc nôn tháo.

Xử lý xong xuôi, cảnh sát thu dọn đồ đạc rời đi.

Lôi Đại Tráng nhìn tôi, đột nhiên bật cười ra tiếng:

“Con đ* này, mày và hai đứa con súc sinh của mày cứ đợi đấy.

“Ông đây sớm muộn cũng chơi chết mày.”

Vợ anh ta có chút sợ tôi rồi, nắm lấy tay chồng: “Chúng ta về thôi.”

Lôi Đại Tráng vung tay tát vào mặt cô ta: “Mày mới là cái đồ phiền phức nhất.”

Vợ anh ta bụng bầu bị tát nhưng không dám nói câu nào.

Khi quay lại, cô con gái của họ đang lén ăn cua, cô ta lập tức tỉnh táo lại, xông lên giật tóc con gái: “Ăn! Mày chỉ biết ăn thôi à?”

Cô bé bị mẹ tát nhưng vẫn ngoan độc nhìn tôi.

Tôi và cô bé đối diện trong hai phút, cuối cùng cô bé là người đầu tiên quay đi.

Tôi hừ một tiếng, rồi bước vào nhà.

Mở WeChat, tìm một người tên “Chủ Nhà”.

Chuyển luôn 3vạn4 tệ cho người này.

Chú thích: 【Tiền thuê nhà】.

Ngay lập tức, đối diện trả lại tiền cho tôi.

Dì lớn: “Cô Miêu, cô đã giúp tôi trừng phạt gia đình ác quỷ bên kia, nhà tôi cho cô ở miễn phí, tôi không lấy tiền.”

Tôi: “Đây là tiền họ đã đưa, cô giữ lại để lo cho con gái cô đi chữa bệnh.”

Một tháng trước, khi tôi dẫn theo hai con vịt ra khỏi bệnh viện tâm thần,

Ba mẹ và anh trai tôi đã bán nhà và chuyển đi mà không nói cho tôi biết đi đâu.

Nhưng họ đã nói với hàng xóm rằng nếu tôi ra viện và về nhà, thì bảo tôi lượn càng xa càng tốt.

Khi tôi ngồi trên bậc thềm, phân vân không biết nếu trở lại bệnh viện tâm thần thì liệu họ còn cho tôi cơm ăn nữa không, thì gặp được chủ nhà hiện tại của tôi. Bà ấy ngồi phịch xuống bậc thềm, khóc nức nở.

Tôi định đưa cho bà ấy một tờ giấy, nhưng trên người tôi chẳng có gì, đành tháo áo khoác đưa cho bà ấy.

“Chùi chút đi?”

Bà ấy ngẩng lên, ánh mắt trống rỗng.

Tôi hiếm khi mở miệng trò chuyện: “Có chuyện gì vậy?”

Bà ấy nghẹn ngào:

“Con gái tôi bị con gái nhà hàng xóm lừa vào nhà, gia đình họ không phải người! Vợ của họ mang thai rồi, liền muốn bắt nạt con gái tôi! Con gái tôi vừa mới thành niên, vừa mới tốt nghiệp thôi!

“Rõ ràng là thương con bé đó, muốn giúp nó phụ đạo.”

“Kết quả là con gái tôi lại nghĩ quẩn, tự cắt tay.”

“Bác sĩ nói, sau này có thể sẽ không tỉnh lại nữa. Tại sao những người tốt luôn phải chịu khổ vậy? Chồng tôi ngày trước c.h.ế.t vì cứu người, sao ông trời lại để tôi cô độc một mình? Nếu nói tôi số khổ, sao không để cái c.h.ế.t đến với tôi luôn đi?”

Tôi không giỏi an ủi người khác.

Bà ấy khóc một hồi, rồi mới để ý thấy tôi chỉ mặc mỗi áo sơ mi trong mùa đông lạnh giá, gió thổi khiến tóc tôi rối bù.

Không cần bà ấy nói, tôi biết sắc mặt mình trắng bệch, chắc chắn trông cũng không mấy khá hơn.

Tôi hỏi: “Vậy sau này bà tính sao?”

Bà ấy hít hít mũi: “Tôi tính dẫn con gái về nhà mẹ đẻ, nếu con gái tôi không qua khỏi, tôi dù có c.h.ế.t cũng phải kéo cả nhà họ xuống địa ngục.”

Tôi nhìn xuống những viên sỏi trên mặt đất: “Không đáng.”

Không đáng để kéo mình vào những thứ rác rưởi đó.

Chỉ có gửi họ xuống địa ngục mới là chân lý duy nhất.

“Dì à, dì cho tôi thuê nhà của dì đi.

“Tôi sẽ giúp dì báo thù.”

Trên đời này, dì không làm sai gì cả, cho nên không đáng phải chịu khổ.

Nhân sinh của tôi vốn đã không trọn vẹn, mấy thứ này chẳng là gì cả.

Dì đó cảm ơn tôi suốt, rồi nhận số tiền này.

Tôi tận dụng thời gian lên giường ngủ.

Tối nay còn có chuyện vui để xem.

Giữa đêm, bên nhà đối diện vang lên tiếng khóc thảm thiết.

“Con dâu tôi! Nó làm sao rồi!”

“Người đâu! Cứu mạng!”

Lôi Đại Tráng trong nhóm tìm người giúp đỡ, nhóm đông vui thường ngày giờ im lặng như tờ.

Ai cũng rõ anh ta là ai, không ai muốn làm người “giúp người hại ta” cả.

Có người mới chuyển đến, không hiểu chuyện, còn đưa ra lời khuyên: “Gọi 120 đi, thai phụ mà động thai thế này ảnh hưởng lớn đến thai nhi lắm.”

Lôi Đại Tráng: “Tiền trong nhà tôi bị con đ* bên cạnh lừa mất rồi, tôi không có tiền gọi 120, cô có thể lái xe đưa chúng tôi đến bệnh viện được không?”

Ngay lập tức, không ai phản hồi.

Ngày hôm sau, cả gia đình bốn người trở lại.

Nghe nói ăn quá nhiều hồng và cua, suýt nữa thì sảy thai.

Lúc đó tôi đang ở bệnh viện thăm con gái chủ nhà,

Lôi Đại Tráng gửi cho tôi một yêu cầu kết bạn.

Tôi đồng ý, muốn xem anh ta còn trò gì hay.

Ngay sau đó, Lôi Đại Tráng gửi cho tôi một bức ảnh, là bức ảnh gia đình tôi.

Ba mẹ tôi đứng ở vị trí phía trước, anh trai tôi đứng giữa họ.

Còn tôi thì đứng lủi thủi phía sau, nhìn sơ qua tưởng là một đứa trẻ nhà khác vô tình lọt vào bức ảnh.

Lôi Đại Tráng: [Cô em, đây là cô đúng không?]

[Thật không ngờ, tôi tìm người tra mới biết chúng ta là họ hàng xa đấy, tôi với anh trai em hồi nhỏ học cùng lớp. May mà tra ra, nếu không thì giờ cô em không biết đang ở đâu rồi.]

Giọng điệu của anh ta đầy vẻ thách thức và uy hiếp.

[Cô em à, giờ chị dâu cô có bầu rồi, một con vịt của cô chắc cũng không quá đáng chứ? Trước đây cô lấy tiền nhà chúng tôi, mẹ cô cũng đã giúp cô trả lại rồi, bốn bỏ lên năm cho tôi 5 vạn tệ, mẹ cô bảo không thể phá hỏng tình thân.”

Anh ta gửi một biểu tượng cười bịt miệng.


Chương 8

Tôi nhìn điện thoại, mặt không biểu cảm, sao lại nói là họ hàng xa nhỉ?

Ai mà gần gũi chút thì đều biết tôi bị đưa vào bệnh viện tâm thần hồi đó là vì ba và anh trai tôi luôn động tay động chân với tôi.

Cuối cùng có một ngày, tôi không nhịn được nữa, cầm d.a.o chặt bỏ hai cái mầm xấu đó.

Đang đắm chìm trong ký ức, tôi bị tin nhắn của Lôi Đại Tráng kéo về thực tại.

Lôi Đại Tráng đắc ý, có vẻ như anh ta vui mừng vì đã tìm ra cách để làm tôi sợ hãi.

Anh ta nhắn: [Chắc cô em không muốn những chuyện này bị gia đình biết đâu nhỉ?]

[Anh lấy con vịt trước nhé, lát nữa anh đây nấu xong sẽ mang một nửa qua cho cô. Tối muốn anh đây ở lại chơi với cô không?]

Anh ta lại gửi thêm một bức ảnh.

Một bàn tay thô kệch của người đàn ông siết chặt cổ con vịt.

Lôi Đại Tráng đã vào nhà tôi?

Ngay lập tức, điện thoại của tôi vang lên một tiếng cảnh báo, thông báo rằng khóa cửa nhà tôi đã bị phá.

Tôi vuốt đầu con gái chủ nhà: “Chị sẽ đến thăm em sau nhé.”

Tôi nhắn cho Lôi Đại Tráng: “Nếu anh dám động vào con vịt của tôi, tôi sẽ khiến cả gia đình anh phải xuống mồ theo.”

Anh ta nhắn lại: [Haha, đùa vui nhỉ, anh lấy trước nhé.]

Tôi lao nhanh về nhà, nhắn tin cho 903, mong cô ấy có thể giúp tôi ngăn Lôi Đại Tráng lại.

Khi tôi về đến nhà, 903 vẫn chưa trả lời tôi.

Tôi gọi điện cho bảo vệ, nhưng họ chỉ bảo tôi gọi cảnh sát, nói rằng chuyện này đã vượt quá khả năng xử lý của họ.

Tôi đã đến quá muộn.

Cửa nhà tôi mở toang, căn phòng lộn xộn như chiến trường.

Carmen bay lên tủ, sống chết không chịu xuống

Lôi Đại Tráng vẫn đang dùng chổi đánh Carmen.

Tôi mắt đỏ ngầu, hét lên: “Kaitou đâu rồi! Trả lại vịt cho tôi!”

Tôi rút d.a.o từ trong bếp ra, vung d.a.o về phía anh ta, anh ta hoảng hốt lùi lại bốn năm bước.

“Hét cái gì? Tôi vì nể mặt mẹ cô nên mới tha cho cô hết lần này đến lần khác đấy!”

“Con vịt của tôi đâu? Kaitou của tôi đâu? Đem nó! Trả lại cho tôi!”

Lôi Đại Tráng lè lưỡi: “Nó đang được hầm trong nồi đấy, mẹ cô bảo cô không biết điều, còn nhờ tôi dạy dỗ cô cho tử tế!”

Lúc đó, vợ anh ta xuất hiện ở cửa nhà tôi, tay cầm cổ Kaitou.

Cô ta cười đắc ý, nhướng mày nhìn tôi.

“Chồng à, anh nói cổ vịt này nấu thế nào thì ngon nhỉ? Kho hay hầm?”

Cô ta cầm con vịt của tôi.

Cổ Kaitoi bị chặt đứt đến tận gốc.

Giết anh ta đi!

Giết chúng đi!

Ý nghĩ này như một cơn sóng cuộn trong đầu tôi.

Khi tôi ngẩng đầu lên, Lôi Đại Tráng đang cười với tôi, lộ ra hàm răng vàng ố.

Tôi vội vã lấy thuốc trong tủ, sợ tôi không kiềm chế được mà lao vào g.i.ế.c anh ta ngay lúc này.

Vậy thì quá dễ cho anh ta rồi, tôi phải khống chế mình đã.

Thuốc rơi xuống đất, tôi lập tức quỳ xuống, mở nắp thuốc đổ vào miệng mà không kịp uống nước.

Lôi Đại Tráng nhìn tôi chăm chú, rồi lại nhìn chai thuốc.

Anh ta lắc đầu, hỏi tôi: “Không sao chứ? Ba mẹ cô bảo tuần sau sẽ đến, lúc đó cả nhà mình cùng tụ họp nhé.”

Thuốc phát huy tác dụng rất nhanh, tôi đã bình tĩnh lại.

Tôi không nhìn anh ta nữa, đặt chai thuốc lên trên tủ.

Ánh mắt tôi mờ đục nhìn lên trần nhà, mọi thứ dường như không còn liên quan đến tôi nữa.

Cả người tôi như lơ lửng trên mây, ngoài việc ngủ ra…

Tôi không còn một chút dục vọng hay cảm xúc nào nữa.

Anh ta vẫn đứng đó hỏi tôi: “Thuốc gì thế? Cô em ốm à?

“Không sao đâu, sau này tôi và chị dâu cô sẽ chuyển vào đây ở, chiếm một phòng của cô, chúng tôi sẽ chăm sóc cô.”

Tôi bình thản trả lời: “Loại thuốc mà tiền và mối quan hệ cũng không mua được.”

“Hả, thuốc này đắt lắm hả?”

“Đúng vậy, có giá mà không có hàng.”

Tôi nhìn vẻ tham lam trên mặt anh ta, vừa uống thuốc xong, tâm trạng tôi vô cùng bình tĩnh.

Tôi quyết định rồi, tôi muốn gia đình anh sống không bằng chết.

Sau khi Lôi Đại Tráng rời đi, tôi ôm con vịt Carmen ngồi trong phòng không biết bao lâu.

Tôi có rất nhiều cách để đưa Lôi Đại Tráng trở lại nhà tù.

Dù là tội phạm cướp nhà, hay xâm nhập tư gia, đều có thể khiến anh ta bị kết án.

Nhưng tất cả những điều này đều không đủ. Dù sao thì cũng chỉ ngồi tù vài năm, tôi muốn anh ta và gia đình phải tan nát, sống không bằng chết.

Sáng hôm sau, cửa nhà tôi bị gõ.

Lôi Hiểu Hiểu cầm theo một chiếc đùi vịt lớn, miệng cười nhăn nhở gặm.

Cô bé gọi tôi: “Cô ơi, cháu có thể vào phòng cô chơi không?”

Chưa được phép, cô bé đã bước vào phòng tôi, bắt đầu lục lọi trong tủ của tôi.

Cuối cùng, cô bé lấy được thuốc của tôi.

Tôi nhìn thấy hết.

Tay tôi vẫn đang vuốt đầu con vịt Carmen, không nhìn thẳng vào cô bé.

Carmen ngóc đầu nhỏ của nó đưa qua đưa lại, không hề biết người bạn đồng hành cùng nó lớn lên đã bị người khác ăn mất.

Nó nũng nịu dụi dụi vào tay tôi.

Lôi Hiểu Hiểu lén lút bỏ thuốc vào túi của mình.


Chương 9

Đột nhiên tôi cảm thấy cổ họng mình nghẹn lại và bắt đầu ho dữ dội, chỉ tay vào tủ thuốc: “Hiểu Hiểu, lấy giúp cô một viên thuốc.”

Cô bé giật mình, giả vờ luống cuống, nhanh chóng lấy một viên từ lọ thuốc đưa cho tôi.

Tôi uống thuốc trước mặt cô bé.

Hai phút sau, tôi dần dần bình tĩnh lại.

Tôi tự lẩm bẩm: “May có loại thuốc này, nếu không thì tôi không sống nổi.”

“Chỉ tiếc là thuốc này khó mua.”

Lôi Hiểu Hiểu thấy tôi như vậy, thử dò hỏi: “Cô ơi, thuốc này đắt lắm sao?”

Tôi mỉm cười: “Không phải là chuyện tiền bạc.”

Tôi chỉ đang nói vu vơ, nhưng Lôi Hiểu Hiểu lại tin thật.

Trong khi cô bé nghĩ tôi không thể nhìn thấy, thì thực tế camera vẫn đang ghi lại mọi hành động của nó.

Cô bé kìm nén một lúc, cuối cùng không chịu nổi, lén lút bỏ thuốc vào túi mình.

“Cô ơi, cháu về làm bài tập đây, những quả trên bàn này cháu mang về cho bà cháu nếm thử nhé.”

Một lúc sau, Lôi Đại Tráng gửi một video về việc hầm vịt trong nhóm.

Đó là video anh ta quay khi g.i.ế.c vịt hôm qua.

Anh ta cố tình quay cảnh rất ghê rợn, trên sàn đầy lông vịt và m.á.u vịt.

Trong nồi trên bếp, nước canh vịt sôi ùng ục.

“Con vịt mà hàng xóm tốt cho, chỉ có điều hơi già một chút, nhưng mùi vị cũng được.”

Đúng là tôi sai.

Biết rõ Lôi Đại Tráng vẫn còn lòng tham, tôi vẫn tưởng rằng khóa cửa thì sẽ an toàn.

903 gửi tin nhắn cho tôi: “Người chị em, cô có sao không?”

Tôi lịch sự trả lời: “Không sao, cảm ơn.” Tôi biết hôm qua cô ấy ở nhà, nhưng cố tình không trả lời tôi.

Tôi không có quyền trách cô ấy, nhưng để tôi giả vờ như không có gì xảy ra thì tôi không làm được.

Tôi gửi vài tin nhắn cho dì chủ nhà, suốt đêm đưa vịt đến chỗ bà ấy, nhờ bà ấy giúp tôi chăm sóc.

Bà ấy nắm tay tôi: “Con cứ yên tâm, dù có chuyện gì, dì sẽ chăm sóc con vịt này thật tốt, dì biết nó quan trọng với con lắm.”

Không còn lo lắng về việc khác, tôi bắt đầu lên kế hoạch.

Số điện thoại cũ của tôi đã bị ba mẹ chặn, tôi đã thay một số điện thoại mới, cố tình đứng ngay cửa nhà gọi điện.

“Ba mẹ, con ra ngoài rồi, con sắp kết hôn.”

Ba mẹ vốn rất căm ghét tôi, nhưng khi nghe tôi nói kết hôn thì không thể ngồi yên.

“Hôm trước còn phải bồi thường cho hàng xóm năm vạn đấy!”

“Mày có biết người đó là con trai của cô em chồng của cô ba mày không, mày làm vậy thì cô ba mày sao có thể làm người ở nhà người ta!”

Hóa ra cái bà già ném phân lên camera của tôi là cô em chồng của cô ba tôi.

Quả thật không phải là một gia đình, không vào cùng một cửa.

Chả trách tôi đã thấy Lôi Đại Tráng quen quen khi lần đầu gặp anh ta.

Tôi còn tưởng là do tôi uống quá nhiều thuốc làm hỏng đầu óc.

Nhưng không cần suy nghĩ tôi cũng hiểu.

Chắc chắn họ sẽ không tự bỏ tiền túi để giúp tôi.

Chắc chắn đã bán chiếc máy tính tôi để ở nhà đi, chiếc máy tính tôi dùng để đào tiền ảo, trị giá lên đến mười mấy vạn.

“Chúng ta gặp nhau vào thứ Bảy, con nha đầu c.h.ế.t tiệt, tao nói cho mày biết, mày không trả năm mươi vạn thì tao sẽ nói với người ta là mày có bệnh tâm thần! Xem ai còn dám cưới mày, đồ rác rưởi!”

Tôi bình thản trả lời: “Biết rồi, anh ấy có tiền.”

“Chả phải trước kia mẹ từng nói chúng ta đều là người một nhà sao, nào có thù địch gì chứ, hơn nữa, hai cái kia của ba và anh trai, không phải được bác sĩ nối lại rất tốt sao?”

Ngoài việc không thể dùng nữa, hầu như chẳng có vấn đề gì.

Khi tôi bắt đầu gọi điện, cửa nhà Lôi Đại Tráng đã bị hé mở một khe.

“Ôi, em gái chuẩn bị đi ăn cơm à?” Lôi Đại Tráng cười nịnh, áp sát vai tôi.

“Chúng ta là người một nhà mà, đúng lúc vợ anh mấy hôm nay bảo không có cảm giác thèm ăn, hay là cùng đi ăn nhé?”

Tôi cười đáp lại: “Hay là để lần sau ăn ở nhà anh đi.”

Khuôn mặt của anh ta bắt đầu biến sắc, nhưng tôi bổ sung một câu: “Tôi mua mấy con cua hoàng đế, nhân sâm, tôm hùm.”

Lôi Đại Tráng nhắc nhở tôi: “Vợ anh mang thai con trai, cô ấy không thể ăn mấy thứ đó đâu, sợ mà ăn phải sẽ sinh con gái thì anh biết tìm ai mà khóc đây?”

“Em phải mua thêm chút thịt bò Wagyu, chân giò hun khói gì đó nữa.”

Người phụ nữ mang bầu với cái bụng cao ngất kia, khuôn mặt hạnh phúc: “Chồng à, anh đối xử với em tốt thật đó.”

Lôi Hiểu Hiểu không quên nhắc nhở tôi: “Cô ơi, cháu muốn ăn sầu riêng và cherry.”

“Được, tôi sẽ mua hết.”

“Chờ thứ Bảy khi ba mẹ và anh trai tôi đến, chúng ta cùng ăn nhé.”

Cùng ăn bữa cơm chặt đầu mấy người.

Bà già nhà họ Lôi nheo mắt nhìn tôi một cái.

“Nếu như ở quê cũ, nếu cô muốn tôi ngồi ăn cùng cô, thì phải quỳ xuống mời tôi lên bàn đấy.”

Lôi Đại Tráng vẫn luôn chú ý đến biểu cảm trên mặt tôi.

Anh ta sợ tôi bất ngờ tát vào mặt mẹ anh ta một cái.

Tôi nửa nhắm mắt, không để ý đến lời bà ta nói.

Khi tôi ra ngoài, tôi nghe thấy Lôi Đại Tráng nói với vợ anh ta.

“Còn tưởng là một người khó đối phó, nếu biết dễ mềm lòng như vậy thì anh đã bắt nốt con súc sinh kia qua để bồi dưỡng thân thể cho vợ.”

Vợ anh ta cười khẩy: “Bây giờ muốn ăn cũng không phải chuyện sớm muộn sao?.”


Chương 10

Sáng thứ Bảy, tôi gọi điện cho người bạn bệnh nhân của tôi, Cố Minh Thời, bảo cậu ta giả làm bạn trai của tôi.

Cậu ta bệnh nhẹ hơn tôi, chỉ thường xuyên có những chứng hoang tưởng và ảo giác.

Khi cậu ta đến, tôi bảo cậu ta thay bộ đồ giao hàng của Meituan. Tôi chỉ có một yêu cầu duy nhất, là ngồi cạnh tôi và không nói gì nếu có thể.

Tôi đeo kính thông minh cho cậu ta và bật chế độ quay phim.

Khi cậu ta đeo kính xong, ba mẹ tôi đã dẫn theo anh trai tôi tới.

Hai gia đình chào hỏi nhau, mẹ tôi nhìn thấy cậu giao hàng ngồi cạnh tôi, sắc mặt liền biến thành màu xanh xám.

“Bạn trai con đâu?”

Mẹ tôi giả vờ hỏi.

Cố Minh Thời nhe răng: “Dì ơi, cháu là bạn trai của cô ấy, cô ấy là vợ cháu.”

Mẹ tôi hét lên: “Không phải nói là một ông chủ giàu có sao!”

Tôi ra hiệu bảo bà yên lặng.

“Anh ấy giao đồ ăn chỉ là để trải nghiệm cuộc sống thôi, anh ấy là con trai độc nhất của gia đình có công ty niêm yết.”

Mẹ tôi không tin, còn ba và anh trai tôi thì không dám nói chuyện với tôi, ngồi co ro trong góc ăn cơm.

Bà già nhà họ Lôi lấy từ trong tủ lạnh ra một nồi vịt hầm rồi đặt lên bàn trước mặt tôi, khuôn mặt bà ta cười nham hiểm.

“Nuôi con vịt bao nhiêu năm rồi, chắc chắn chưa từng nếm thử nó đúng không?”

“Nhanh lên, tôi đã hầm xong rồi, thử đi.”

Bà ta đưa đũa cho tôi.

Tôi thật sự muốn nhét đũa vào mắt bà ta, nhưng tôi kiềm chế lại. Tôi nắm lấy tay Cố Minh Thời bên cạnh.

Cố Minh Thời đau quá, liền đứng bật dậy, một đ.ấ.m đấm thẳng vào mắt bà già.

Sau đó thấy mọi người đều nhìn mình, cậu ta ngại ngùng cười nói: “Bà ơi, trong miệng bà có con gián chạy ra ngoài rồi, nó đang ở trên mắt bà đấy.”

Lôi Đại Tráng sắp nổi giận.

Cố Minh Thời lấy từ trong người ra một chiếc thẻ đen và đặt lên bàn ăn.

Tôi nhìn kỹ, đó là thẻ của quán net.

“Dì ơi, trong thẻ này có một triệu tệ.”

Mọi người trên bàn đều im lặng.

Mẹ tôi ngẩn người một lúc rồi hỏi: “Đây là thẻ ngân hàng sao? Đây là tiền sính lễ cho chúng tôi phải không?”

Tôi cười nhạt: “Không, đó là tiền cho các người lo tang lễ.”

Cố Minh Thời cư xử như một người bình thường, đẩy tôi vào phòng của Lôi Hiểu Hiểu: “Vợ à, em lại nói nhảm rồi, nghỉ ngơi đi, anh ra nói chuyện với mẹ vợ.”

Tôi thuận thế đi vào phòng của Lôi Hiểu Hiểu, mẹ của cô bé ra hiệu cho nó một cái, rồi bước vào, đứng đó nhìn chằm chằm tôi.

Tôi đứng dậy, nhìn Lôi Hiểu Hiểu: “Ngày hôm đó cháu lấy thuốc của tôi, có phải là ba cháu xúi giục không?”

Cô bé nhìn tôi một cái đầy khó chịu: “Còn nói nữa, ba cháu treo thuốc đó mấy ngày mà không ai mua! Ba cháu bảo cô là kẻ hay nói dối.”

Tôi: “Ba cháu không nói cho cháu biết đó là thuốc gì à?”

Tôi nói dối một câu độc ác nhất trong đời.

“Đó là thuốc chuyên g.i.ế.c con gái.”

“Ba mẹ tôi không yêu tôi, ba mẹ cháu cũng chẳng yêu cháu. Đợi khi em trai cháu ra đời, đó chính là lúc cháu chết.”

Cô bé liếc tôi một cái: “Cháu đâu có ngu như cô, muốn chia rẽ mối quan hệ giữa cháu và ba cháu là không thể đâu.”

“Ba cháu yêu cháu nhất.”

“Ba cháu nói rồi, chỉ cần mẹ cháu sinh ra em trai, ông ấy sẽ đuổi mẹ đi, cả gia đình ba người sống với nhau. Ba cháu không giống mẹ cháu, chỉ thích con trai đâu.”

Tôi muốn cười.

Cô bé vẫn còn nhỏ, nếu không sao lại nghĩ nguyên nhân của việc trọng nam khinh nữ lại là do phụ nữ?

Những người im lặng ngồi hưởng lợi mới là thủ phạm thực sự.

Tôi ghé vào tai cô bé: “Ba tôi năm xưa cũng nói vậy với tôi đó, nhìn xem sau này ông ấy không phải đuổi tôi ra khỏi nhà đó sao?”

Cô bé trợn tròn mắt, không biết đang nghĩ gì.

“Ngày đó cháu lừa Lý Linh Giảo vào phòng ba cháu, thật sự không biết sẽ xảy ra chuyện gì à?”

Cô bé hoảng sợ: “Cháu không biết cô đang nói gì, cô cố tình nói xấu cháu! Cháu không chơi với cô nữa.”

Lôi Hiểu Hiểu quay người hét lên: “Mẹ! Mẹ! Cô ấy là kẻ cùng phe với bọn bên cạnh.”

Sau khi cô bé ra ngoài, liền sững sờ.

Ba mẹ cô bé đã cùng Cố Minh Thời uống rượu vui vẻ rồi.

Ba cô bé thấy Lôi Hiểu Hiểu cuống cuồng bước ra, quát: “Con ranh ồn ào cái gì?”

Cố Minh Thời nói chuyện thô tục: “Loại phụ nữ như này, chính là phải có chút cứng đầu mới có cảm giác chinh phục.”

Lôi Đại Tráng phụ họa: “Anh em tôi nói nha, chơi phụ nữ phải chơi mấy cô gái còn tươi mới, cái con c.h.ế.t tiệt ở cách vách lúc trước, nó còn muốn chống lại tôi, không cho tôi toại nguyện.”

Tôi tiến lên đưa t.h.u.ố.c lá cho anh ra: “Vậy chứng bệnh tâm thần của anh cũng là từ lúc đó mà ra sao?”

Lôi Đại Tráng cười hì hì: “Đúng vậy, tôi đã dùng quan hệ đấy! Cô em không nhìn thấy hai mẹ chết tiệt kia dâu, làm như tội gì lớn lắm vậy, phụ nữ sinh ra chẳng phải để đàn ông chơi đùa sao? Tôi đâu có làm đến cuối, mà nó còn muốn báo cảnh sát, nằm mơ đi.”

“Đôi khi có bằng chứng lại rất hữu ích đấy.”

Anh ta vừa nói vừa lầm bầm: “Em gái à, thật sự thì, con vịt nhà mình nuôi là ngon nhất, khi nào mang con khác đến đây, anh đây tay nghề tốt lắm.”


Chương 11

Tôi nghĩ đến hình ảnh hai mẹ con trong bệnh viện, người mẹ ôm con gái khóc thảm thiết.

Cũng nhớ đến hồi tôi còn sống trong nhà đó, hai tên súc vật đó vẫn hay lén lút vào phòng tôi giữa đêm khuya, không cho tôi lên tiếng.

Sau này khi tôi ở bệnh viện tâm thần, bác sĩ Triệu nói với tôi:

90% phụ nữ đều bị quấy rối t.ì.n.h d.ụ.c ít nhiều, trong đó ít nhất 87% là do người quen gây ra.

Tôi vơ lấy chai rượu, đập vỡ nó, rồi dùng mảnh vỡ đ.â.m mạnh vào bộ phận s.i.n.h d.ụ.c của Lôi Đại Tráng.

Anh ta hét lên một tiếng thảm thiết, tiếng kêu vang vọng cả nửa tầng nhà.

Anh ta co giật vài cái rồi ngất đi, để lại một vũng nước tiểu đầy đất.

Ba tôi hoảng hốt kêu lên: “Miêu Hâm, con định làm gì vậy!”

Tôi cũng đập cho ông ta một chai, ông ta mềm oặt ngã xuống.

Cố Minh Thời vẫy tay: “Tôi đã nói rồi, không uống được thì đừng ép mình, tè bậy khắp nơi thế này là gì?”

Vợ của Lôi Đại Tráng ôm bụng, thật sự đã bị động thai: “Cứu tôi với, tôi đau quá.”

Tôi cúi xuống xoa đầu cô ta: “Sinh con trai tốt mà, sinh con trai, nhà họ Lôi sẽ có người nối dõi rồi. Cô phải kiên trì, nếu cô sảy thai thì cả đời cô sẽ chẳng còn ý nghĩa gì đâu. Dù sao thì phụ nữ như cô, cả đời chỉ sống vì người khác.”

Tôi đoán cô ta cũng chẳng hiểu tôi đang nói gì, đúng lúc đó cảnh sát ập vào.

Bác sĩ Triệu nghe tin cảnh sát gọi đã đến ngay đồn.

Ông ấy chứng minh tôi bị bệnh tâm thần, nhưng nhờ uống thuốc lâu dài nên tình trạng đã ổn định.

Tôi tố cáo Lôi Đại Tráng đã tiếp tay cho Lôi Hiểu Hiểu ăn cắp thuốc của tôi và dự định bán nó trên mạng để kiếm lợi.

Cảnh sát hỏi: “Thuốc gì?”

Tôi nhìn anh ta một cái rồi trả lời: “Clonazepam.”

Bác sĩ Triệu nuốt nước bọt: “Cô nói thuốc gì?”

Tôi lại khẳng định: “Clonazepam.”

Cảnh sát dừng bút, quay sang nhìn bác sĩ Triệu: “Clonazepam?”

Triệu bác sĩ gật đầu: “Clonazepam.”

Cảnh sát có vẻ không chắc chắn: “Xuất viện rồi?”

Bác sĩ Triệu ho nhẹ: “Thuộc diện kiểm soát của phòng chống ma túy.”

Cảnh sát ngừng một chút, vỗ vai một cảnh sát trẻ bên cạnh: “Gọi anh em phòng chống ma túy đến đây.”

Lúc này, Lôi Đại Tráng đã tỉnh lại một chút, anh ta khóc lóc yêu cầu cảnh sát bắt tôi đi, người đàn ông mất đi “cái đó” thật sự cảm thấy yếu đuối hơn nhiều.

Nhưng anh ta không ngờ rằng một cặp handcuffs đã được đeo lên tay anh ta.

“Anh bị nghi ngờ buôn bán ma túy, chúng tôi sẽ khởi tố anh.”

Lôi Đại Tráng ngớ ra: “Tôi chỉ kiếm được mấy nghìn bạc, sao lại thành buôn ma túy?”

“Tôi hiểu rồi, các người là đồng bọn của cô ta! Các người đều là đồ súc vật!”

“… ” Tôi nhìn anh ta bị cảnh sát lôi đi.

Lôi Đại Tráng cuối cùng vì ăn cắp Clonazepam của tôi, bị nghi ngờ buôn bán ma túy và cố ý mưu hại, bị bắt rồi.

Vợ Lôi Đại Tráng sau khi xuất viện trở về, chẳng lâu sau đã bị người khác đẩy từ cầu thang xuống, đứa con sinh ra cũng trở thành một đứa trẻ ngốc nghếch.

Vợ Lôi Đại Tráng nằm trong hành lang, cầu xin người khác cứu cô ta.

Nhưng không ai quan tâm, cuối cùng bảo vệ giúp cô ta gọi xe cứu thương.

Dù vậy, chẳng ai dám giúp đỡ cô ta dù chỉ một chút.

903 nói với tôi rằng cô ta nhìn thấy là Lôi Hiểu Hiểu đã đẩy cô ta.

Tôi hỏi lại: “Vậy cô có định báo cảnh sát không?”

903 ngượng ngùng cười: “Việc nhà người ta, làm sao tôi phải can thiệp vào.”

Vợ Lôi Đại Tráng khi đang ở cữ, mỗi đêm đều thức giấc, ngồi bật dậy với ánh mắt hoảng sợ.

Tôi biết, trong tai cô ta là vô vàn tiếng vịt.

“Quác quác quác quác.”

“Quác quác quác.”

“Quác quác quác quác.”

Không lâu sau, cô ta điên loạn.

Thường xuyên cầm d.a.o ra đường phố vung vẩy, miệng lầm bầm: “Giết hết đám vịt này, g.i.ế.c hết tất cả!”

Bác sĩ nói cô ta có triệu chứng nghe thấy tiếng và nhìn thấy hình ảnh ảo, đó là dấu hiệu của bệnh tâm thần phân liệt, cuối cùng cô ta bị đưa vào bệnh viện tâm thần.

Các bệnh nhân trong bệnh viện biết chính là cô ta đã ăn thịt Kaitou, cũng chẳng có ai muốn tha cho cô ta.

Ngày đầu cô ta nhập viện, có người chỉ vào vai cô ta nói:

“Trên người cô có rất nhiều lông vịt.”

“Cô không nghe thấy vịt kêu à?”

“Xung quanh cô có rất nhiều vịt, chúng đến để báo thù cô à?”

Nghĩ đến những ngày tháng sau này sống cùng nhau trong bệnh viện, tôi kiên nhẫn giải thích cho cô ta.

“Đây là tôi…”

“Hì hì, cô giống như một con vịt vậy.”

Lý do cô ta có thể nghe thấy những âm thanh đó chỉ đơn giản là vì tôi đã giấu một chiếc bút ghi âm nhỏ trong gối cô ta.

Mỗi đêm, tôi sẽ ấn nút ghi âm tự động.

Và tôi đặc biệt gửi một tin nhắn an ủi cho mẹ của Lôi Đại Tráng.

“Sau này chỉ có bà và cháu gái của cô là sống dựa vào nhau thôi.”

“Nó là một đứa trẻ tốt đấy.”

Sau sự việc này, ba mẹ tôi lại chuyển nhà lần nữa.

Lần này, họ không mang theo anh trai tôi.

Có lẽ vì anh tôi không còn khả năng nối dõi cho gia đình họ nữa, nên cũng bị họ bỏ rơi như một con cờ không còn giá trị.

Sau khi con gái của chủ nhà tôi tỉnh lại, cô ấy lại chọn báo cảnh sát.

Cô ấy nắm lấy tay mẹ, nói rằng cô ấy đã c.h.ế.t một lần, và giờ đã hiểu rõ mọi chuyện.

Cô ấy không còn sợ hãi nữa, vì rõ ràng người làm sai không phải là cô ấy.

“Nếu không cẩn thận bị họ chạm vào, tôi liền bị bẩn, vậy thì cái bẩn đó là của họ, không phải của tôi.”

Mẹ cô ấy xót xa vuốt ve đầu cô ấy.

“Nhà mẹ đã bán rồi, mẹ biết con rất dũng cảm, nhưng mẹ không muốn con phải chịu tổn thương lần nữa.”

Còn tôi, tôi đã thu dọn xong phần xương của Kaitou.

Mang theo nó và Carmen, tôi đi đến một nơi non nước hữu tình ở Quý Châu, mua một căn biệt thự nhỏ có sân vườn.

Tôi chôn xương Kaitou dưới gốc một cây phù dung.

Núi ở đây rất lớn, còn có một hồ nước, nơi đây rất hợp với nó.

-(Hết)-

0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận