Người con gái ấy, tôi đã từng yêu | Truyện ngắn ngắn

Phần 1

“Reng… reng…”

Tiếng chuông điện thoại vang lên khi mình đang ngồi nhậu với bọn bạn. Số lạ! Thường thì mình không bắt máy, nhưng chả hiểu là do say quá hay sao mà mình lại ấn nút nghe:
– Ai đấy?
– Em đây…

Mình khẽ giật mình…
– Linh à, sao bữa nay lại gọi anh thế?
– Không, là em, Quỳnh đây…

Liếc nhìn đồng hồ, đã hơn 10h…
– Em gọi có việc gì?
– Em muốn gặp anh, em muốn…

Mình cắt ngang lời em:
– Có gì thì nói luôn đi em, giờ anh không rảnh!
– Vậy khi nào anh rảnh, em muốn nói chuyện với anh…
– Có gì em cứ nói qua điện thoại là được rồi, không cần thiết phải gặp mặt nhau làm gì!
– Nhưng mà em…

Tút…tút…tút…

Mình tắt luôn nguồn. Đút điện thoại vào túi, tiếp tục chén chú chén anh với mấy thằng bạn. Tính mình là vậy, nếu cần thiết hay đơn giản là thích thì mình sẽ gặp, còn nếu không thì cứ nói qua điện thoại, khỏi mất công dài dòng. Xong chỗ rượu với nồi lẩu, thấy đã quá nửa đêm, mình với tụi bạn ra về, vẫn còn ám ảnh trong đầu cuộc gọi ban tối của em.

Em, người con gái mà mình đã từng yêu say đắm, mối tình 2 năm đại học đầy ngọt ngào, hạnh phúc của mình. Cũng đã chia tay với mình cũng bằng 1 cuộc gọi như thế. Tất cả giống như 1 giấc mơ. Cho đến khi tỉnh giấc, thì mình đã không còn là mình nữa. Câu chuyện xảy ra cách đây đã được 2 năm rồi, đáng lẽ mình không muốn kể nó ra, nhưng cuộc gọi của em, như 1 điều gì đó, đã thôi thúc mình viết ra câu chuyện này, chỉ để tâm sự với anh em trên truyensex.moe về mối tình đầu, mối tình đã ám ảnh mình 1 thời gian dài.

12 h 30 phút mình về đến nhà. Mở cửa. Nhìn vào phòng mẹ, thấy mẹ đã ngủ. Đắp lại chăn cho mẹ. Vừa lên phòng, mở điện thoại ra thì đập vào mắt mình là 3 tin nhắn, tất cả đều là của em. Đại loại thì nội dung là: Em muốn gặp anh, em có chuyện cần nói … bla… bla… bla … Mình chả thèm rep. Chuyển điện thoại sang chế độ rung, cài báo thức, rồi quẳng nó lên giường. Đi tắm xong thì mình mở máy vào Facebook, thấy có lời mời kết bạn từ 1 nick lạ. Mình chỉ thường accept nick của người quen thôi, nhưng sực nhớ hôm nọ ra Sacombank rút tiền thì được 1 bé sinh viên ngoại thương xin nick. Tả sơ sơ thì em nó thuộc dạng “da trắng, chân dài, khúc nào ra khúc đó”. Chăn làm rau được. Thế là accept luôn. Sẵn đang rảnh, định vào soi wall thì em nó pm:
– Anh Hoàng đấy phải không?
– Ừ anh đây, bé Huyền đó hả?
– Là em, Quỳnh đây

Cái Định Mệnh. Gì thế này, em nó đào đâu ra nick của mình, định không rep lại, nhưng mình vốn lịch sự với phụ nữ nên cũng cố rep:
– Việc gì thế?
– Em muốn gặp anh, em thực sự rất muốn gặp anh
– Anh đã nói rồi, anh không rảnh, và anh cũng không muốn gặp em, có gì thì nói luôn đi.
– Cho em 15 phút cũng không được à, dù sao mình cũng từng yêu nhau mà.
– Chuyện đó đã là của quá khứ rồi, không nên nhắc lại làm gì.
– Em xin lỗi, nhưng em nhớ anh lắm…

Thấy em nó năn nỉ cũng tội, vả lại dạo này không phải ở lại công ty làm thêm nên buổi tối toàn đi nhậu, thôi thì bớt đi 1 buổi gặp em nó cũng được, rượu bia nhiều quá cũng không tốt. Vả lại em nó cứ làm phiền mình kiểu này thì khó chịu lắm.
– Thôi được, tối thứ 2, chọn thời gian và địa điểm đi rồi nhắn tin cho anh…

Nói rồi mình out luôn, chả cần xem em nó rep lại những gì. Lăn lên giường, đắp chăn, nhắm mắt. Dù đã cố, nhưng mình vẫn không thể ngủ được, mình cứ nghĩ về em. Nhìn lên đồng hồ treo tường, thấy đã hơn 2h. Thế là bật dậy. Lôi thuốc ra đốt. Kể ra giờ điều độ hơn xưa nhiều, hồi mới chia tay với em, ngày nào cũng đốt hết cả gói mà vẫn còn muốn đốt nữa, giờ nghĩ lại vẫn hãi. Tự dưng nghĩ hay là thôi, không đi nữa, gặp em nó cũng chả để làm gì, chả biết nói gì. Nhưng mà mình là nam nhi đại trượng phu, đâu thể nuốt lời được. Thế là đi ra ban công, châm thuốc, gọi cho cậu mình.

Có lẽ sẽ có 1 vài bạn bảo mình thần kinh, hơn 2h sáng còn đi gọi điện thoại, đã vậy còn gọi cho cậu. Mình xin trả lời luôn, cậu mình thường hay đi chơi đêm lắm, có hôm đi đến 3, 4h sáng mới về. Vả lại nói là cậu thôi, chứ thực ra cậu chỉ hơn mình độ 5 tuổi, vì là con thứ 3 của bà hai(ông ngoại mình có 2 vợ là bà ngoại mình và bà hai) do đó nên 2 cậu cháu thân nhau lắm. Vả lại bên nhà ngoại, có mấy ông anh cỡ tuổi mình mà chán lắm, toàn mọt sách với lại dân IT nên mình nói chuyện không hợp (không có ý chê dân IT đâu nhé). Mình có chuyện gì cũng nói với cậu cả. Hôm nay là thứ 7 (nói chính xác hơn thì là rạng sáng chủ nhật ), chắc ông này lại ngủ lang ở đâu rồi.

Tút…Tút…Tút…
– Tao đây.
– Cậu đang ở đâu thế?
– Tao đang ở bar XXX, lại chuyện con nào nữa à?
– Sao cậu biết?
– Thôi đi mày, tao chả hiểu mày quá, qua đón tao nhanh lên, đợi lâu tao cắt lương.

À quên mất, mình đang làm việc dưới quyền cậu mình, cậu mình là phó tổng. Cậu vẫn hay dọa mình bằng câu này. Phóng con xe đến đón ông cậu, rồi 2 cậu cháu đèo nhau vào quán nhậu gần nhà. Kêu chai vodka và đĩa cá khô, mình nói luôn:
– Cậu còn nhớ Quỳnh không?
– Quỳnh nào, em Quỳnh “tàu nhanh” ý hả? Tao mới gặp em nó sáng nay.
– Không phải, Quỳnh, người yêu cũ của cháu ấy.
– À nhớ rồi, mà sao?
– Em nó vừa gọi cho cháu.
– Khi nào?
– Mới ban tối.
– Nó muốn gì?
– Muốn gặp cháu.

Cậu mình nói luôn:
– Mày cứ đi gặp nó bình thường, chia tay rồi vẫn có thể làm bạn.
– Thật hả cậu?
– Tất nhiên là không rồi, mày bị gì vậy, tao dạy mày thế nào, không có cái ngu nào bằng đi gặp người yêu cũ. Mới chia tay thì tao không nói, đằng này…

Cậu nhìn mình, hạ giọng rồi nói tiếp:
– Thôi, mày muốn đi gặp nó hay không thì tùy mày, nhưng mà đi đâu thì cũng phải cẩn thận, thời buổi này không tin ai được đâu.
– Cháu biết rồi, cảm ơn cậu.
– Ơn nghĩa con mẹ gì, thôi uống đi.

Công nhận ông này uống ghê thật, chơi hết cả chai trong khi mình uống có vài li. Phần vì mới uống ban tối, phần thì mải suy nghĩ. Chở cậu về thì cũng đã gần 4h rồi. Về nhà cứ thế mình lăn ra ngủ.

Người con gái ấy, tôi đã từng yêu | Truyện ngắn
Người con gái ấy, tôi đã từng yêu | Truyện ngắn

Phần 2

Chủ nhật, mình ngủ đến hơn 10h mới dậy. Mở điện thoại thì thấy có tin nhắn:
– Tối mai 7h, em đợi anh ở XYZ.

Là tin nhắn của em. Mình nhếch mép. Lại là quán café đó. Nơi từng chứa rất nhiều kỉ niệm giữa mình và em. Sau khi chia tay em, mình đã phải mất rất lâu mới dám vào lại nơi ấy, mình thực sự bị ám ảnh trong suốt 1 thời gian dài. Thôi kệ, hẹn ở đâu mà chả được, miễn sao mau mau kết thúc nhanh là được. Bởi mình chưa bao giờ muốn gặp lại em…

5 giờ chiều… tan sở nhưng mình vẫn cố ngồi lại công ty làm việc. Mẹ thì về quê từ sáng. Trước khi đi còn dặn dò mình đủ thứ. Tự dưng thấy có lỗi với mẹ. Con trai 25 tuổi đầu mà vẫn còn để mẹ phải lo cho đủ thứ. Nhìn mẹ vất vả thỉnh thoảng lại nghĩ hay là lấy vợ quách cho rồi. Nhưng mình… chậc, biết nói sao, thôi thì cứ cho là chơi chưa chán vậy. Cứ như cậu mình, tháng 8 năm nay là 30 rồi đấy, mà vẫn còn ham vui, mặc dù xung quanh không thiếu gái vây, và trong số đó, chắc chắn có 1 người đủ để ông ấy nghĩ đến chuyện nghiêm túc.

Lan man quá, mình đi luôn vào cuộc hẹn với em nhé. 6h30 mình rời sở. Ghé vào quán phở quen làm 1 bát rồi chạy chầm chậm đến chỗ hẹn.

Vào quán. Đứng ngay cổng. Liếc nhìn thì thấy em đang ngồi ở góc bàn ngày xưa mình và em vẫn hay ngồi. Mình chưa vội vào, lôi thuốc ra đốt và quan sát em. Em khác xưa nhiều quá. Tóc em dài nhưng lại thưa, nhuộm vàng. Em mặc quần jean xanh, áo sơ mi caro đỏ trắng, y như cuộc hẹn đầu tiên của mình với em.

Đốt hết điếu thuốc. Mình tiến đến và ngồi vào bàn. Em nhìn mình và nở nụ cười. Vẫn là nụ cười đó, ánh mắt đó, nếu như là 2 năm trước, chắc mình sẽ giao động. Nhưng giờ thì khác, mình và em, 2 con người xa lạ. Em cần gì ở mình, sau khi đã phũ phàng chia tay với mình bằng 1 cuộc gọi. Mình cần gì ở em? 1 lời xin lỗi? 1 câu van xin mình tha thứ? 1 lời giải thích? Không hề! Mình đến đây hôm nay chỉ để giải quyết cho xong chuyện giữa mình và em. 1 lần và mãi mãi.

Nhỏ phục vụ đến hỏi mình uống gì, mình gọi 1 li cà phê sữa, còn em gọi 1 li nước cam. Mà công nhận lâu rồi không vào có khác. Phục vụ quán giờ xinh ra phết. Sau này chắc phải chăm đến đây hơn. Mình và em nhìn nhau hồi lâu, không ai nói gì cả. Mình lên tiếng:
– Em bảo gặp anh có chuyện muốn nói, có gì thì nói luôn đi.
– Em nhớ anh lắm…

Mình lại lôi thuốc ra đốt, mình làm thế mỗi lần có chuyện phải suy nghĩ.
– Thế à!
– Anh dạo này sao rồi?
– Cũng bình thường, anh giờ đi làm rồi.
– Anh làm ở đâu, lâu chưa?
– Ở công ty cậu Long, 2 năm rồi.
– Thế à, em cũng đang phụ dì bán cà phê.
– Ừ…
Lại im lặng…

Mình đưa li cà phê đã tan hết đá cho lên miệng uống cái ực:
– Nếu em gọi anh ra đây chỉ để hỏi mấy câu như thế thì anh về đây, anh còn nhiều việc phải làm!

Nói rồi mình đứng dậy. Đặt tờ 100k lên bàn rồi quay đi. Gần ra đến cổng thì em nó chạy theo ôm mình lại từ đằng sau. Mặt áp vào lưng mình. Em đang khóc! Mình xoay người em lại. Siết chặt vai em. Mình hỏi như quát:
– Tại sao?

Em thút thít:
– Em xin lỗi.
– Xin lỗi? Em tưởng xin lỗi là xong? Chia tay anh bằng 1 cuộc gọi? Em nghĩ anh là thằng ngu à?
– Em xin lỗi.

Mình không nói gì nữa, buông em nó ra. Đốt thuốc. Hình ảnh của cái đêm hôm đó hiện ra trước mắt mình. Chiếc BMW. Nụ hôn của em trao cho người đó… Từng thứ, từng thứ 1 cứ hiện ra chầm chậm như 1 cuốn phim. Đốt hết điếu thuốc. Mình nhìn sang em, thấy em đã nín khóc. Rút khăn giấy ra, lau nước mắt cho em:
– Để anh đưa em về.

Bỗng nhiên em gục đầu vào ngực mình, khóc như mưa:
– Em xin lỗi, em biết em sai rồi. Anh cho em thêm 1 cơ hội nữa được không anh. Em vẫn còn yêu anh lắm. 2 năm qua, em đã rất nhớ anh, không ngày nào em không nghĩ đến anh. Em biết hồi ấy em trẻ con, em không nghĩ cho anh. Anh có thể tha thứ cho em được không?

Mình nhếch mép. Thì ra là như thế. Giờ em mới nhớ, mới nghĩ đến tôi à? Thế cái lúc em nói câu chia tay qua điện thoại sao mà đễ dàng, đơn giản thế. Giờ bị phụ thì mới tìm đến tôi. Tôi giờ không còn là thằng Hoàng của ngày xưa đâu em ạ. Mình im lặng, không nói gì, đốt thuốc tiếp, em thấy vậy thì hởi dồn:
– Anh sao thế?
– Anh không sao, về thôi.

Mình chở em về nhà. Trên đường, em lại khóc, lại hỏi mình những câu đó. Mình không nói gì cả. Đến nhà em, em vẫn cứ khóc trên lưng mình, ướt hết cả áo. Mình gạt chân chống, dìu em xuống xe. Lau nước mắt cho em, mình hỏi:
– Em vẫn còn yêu anh thật chứ.
Em gật đầu, vẫn thút thít.
– Thế thì hứa với anh, thay đổi đi. Em lớn rồi, còn dì, còn mẹ. Đừng làm chuyện gì dại dột. Cố gắng kiếm 1 chàng trai tốt để yêu thương, bao bọc cho em. được không?

Em thút thít không nói gì. Mình gắt:
– Được không?
Em thôi khóc:
– Liệu sau này em và anh còn có thể bên nhau không?
– Anh không biết. Đó là chuyện của tương lai. Còn em, em có thể hứa với anh được không?
– Dạ, em sẽ cố.
– Ừ, anh chỉ mong em có thể làm vậy. Thôi anh về đây.

Mình leo lên xe. Em níu tay mình lại:
– Thỉnh thoảng em có thể gặp mặt hay nhắn tin với anh được không?
– Em hẹn trước là được, anh dạo này cũng không rảnh rỗi gì.

Thế rồi mình vít ga vọt đi. Chả biết lúc đó em nó đã vào nhà hay chưa nữa. Mình về đến nhà. Định bụng tắm táp, kiếm cái gì ăn qua loa rồi lôi đống giấy tờ ra làm nốt thì mấy thằng bạn gọi đi nhậu. Thôi kệ, để tí về thức khuya ngồi làm cũng được.

Phần 3

Thời sinh viên, ngoại trừ chuyện tình với em thì về cơ bản cũng chả có gì đáng nói. Mình thì cũng bình thường như bao bạn khác. Sáng lết mông đi học. Trưa về có khi ăn cơm nhà mẹ nấu, có khi đi ăn cơm bụi với lũ bạn. Rồi chiều lại lê la quán Pes, hàng net. Nhà mình cũng có máy tính hẳn hoi. Cơ mà vẫn thích ra quán hơn cho nó có không khí.

Tua nhanh 2 năm đầu, câu chuyện của mình bắt đầu từ đầu năm 3. Hôm ấy đang ngồi trước cổng trà đá chém gió với lũ bạn. Mấy thằng vừa chém gió vừa tranh thủ soi mấy em năm nhất. Nói chung thì hồi đó gái đẹp cũng nhiều, mà mình lại chả thấy có ấn tượng gì. Nên không để tâm mấy. Bọn bạn thì cứ quay sang hỏi em này ngon không, em kia thế nào, … mình chỉ ậm ừ. Thì bỗng dưng thằng bạn kéo tay mình, vừa kéo vừa chỉ về phía cổng. Đó là lần đầu tiên mình nhìn thấy em. Mình vẫn nhớ khá rõ, lúc ấy tóc em ngắn, dày, nhuộm màu hạt dẻ. Da trắng, mặt xinh, tướng tá khá là chuẩn.

Cứ như là tiếng sét ái tình vậy. Kể từ lần đầu nhìn thấy em, mình ăn không ngon, ngủ không yên. Lúc nào cũng nghĩ về em. Thế là lên kế hoạch xin số và tán tỉnh em. Hồi cấp 3 mình cũng có yêu đương lăng nhăng, nhưng chả đi đến đâu. với cả hồi ấy mình trẻ trâu, tán em này em nọ chỉ để cho oai thôi, chứ thực ra cũng chả có ý gì ( nếu thời đó biết truyensex.moe thì chắc cũng có một số chuyện ). Nên cũng có chút kinh nghiệm. Tìm hiểu thì biết em tên là Quỳnh, sinh viên năm nhất… và quan trọng nhất là em chưa có người yêu. Cũng theo thông tin mình tìm hiểu được thì em hay đến quán XYZ uống cà phê mỗi tối thứ 6. Và thế là bắt đầu chiến dịch.

Tả sơ về mình, cao tầm 1m7, nặng 67 kí, có đi tập gym nên cũng không đến nỗi, mặt mũi bình thường. Hôm đó mình đến mấy giờ thì không nhớ rõ. Thấy em ngồi ở góc bàn mà mình đã đề cập đến trong phần trước. Em uống gì mình cũng chả nhớ nốt. Gọi 1 li cà phê đen và ngồi ở bàn cạnh em. Mình lôi con ip3 (mượn) ra nghịch. Ngồi nghịch 1 lát thì giả vờ khóa máy, không biết mở. Rồi lân la sang nhờ em giúp. Em nhìn mình rồi cười. Nụ cười ấy. Nụ cười đã khiến mình đắm say suốt hơn 2 năm trời. Mỗi lần em cười, mình lại ngồi thừ ra và ngắm em không biết chán. Đâu biết rằng 1 ngày, nụ cười ấy, sẽ không còn dành cho mình nữa.

– Bạn ơi, cái điện thoại này nó bị sao ấy, tự dưng màn hình đen thui, bạn biết dùng thì chỉ cho mình với.

– À, ip hả, mình biết sơ sơ, để mình giúp cho.

Thế rồi em cầm điện thoại, làm gì đó thì không rõ, vì lúc đó mình đang mải ngắm em. Em bấm bấm 1 hồi thì quay sang mình, thấy mình đang nhìn em chằm chằm thì đỏ mặt:

– Bạn nhìn gì mà ghê thế, mặt mình dính gì à?

– À không, tại bạn dễ thương quá nên…

– Xì, đây này, không biết dùng thì mua làm gì?

Vừa nói em vừa đưa điện thoại cho mình.

– Do mấy đứa bạn nó bảo dùng cái này tốt lắm nên mình mua về dùng thử.

– Thế cơ á, sang nhỉ.

– Cũng bình thường thôi, mình mua lại mà.

Ngồi chém gió linh tinh thì cũng xin được số với cả yahoo của em (hồi ấy cả em với mình chưa dùng facebook). Thế rồi mình và em tạm biệt nhau. Sau hôm đó thì mình và em ngày nào cũng nhắn tin, gọi điện, cà phê chém gió các kiểu. Em vui tính, nhí nhảnh, đảm đang… nói chung là đủ tiêu chuẩn của 1 người vợ, người mẹ tương lai.

Rồi tình cảm ngày 1 lớn dần lên. Mình cũng cảm nhận được là em thích mình, nhưng mình vẫn chờ đợi thời cơ để tỏ tình. Và rồi ngày ấy cũng đến. Mình vẫn nhớ khá rõ. Hôm ấy là cuối tuần, chính xác là thứ mấy thì không nhớ. 11h hơn, mình đang ngồi nhậu với mấy thằng bạn ở ngoại ô thì em gọi:

– Anh nghe đây.

– Anh đang làm gì thế?

– Anh đang ngồi uống nói chuyện với mấy đứa bạn, có việc gì thế em?

– Em đau đầu quá, anh qua với em được không?

– Ừ, anh đến ngay, mà em đã ăn gì chưa.

– Dạ chưa.

– Thế để anh mua cháo cho, chờ tí anh đến ngay.

– Trời mưa anh nhớ đi chầm chậm thôi nhé.

– Ừ, anh biết rồi, em cúp máy đi.

Nói xong mình quay qua nói với thằng bạn 1 tiếng rồi dắt xe ra đi về. Hôm ấy trời mưa to vật. Mình phóng hơn 20km mới đến chỗ trọ của em. Trên đường đi có ghé mua cho em gói cháo bò và vỉ thuốc hạ sốt. Đến phòng em thì mình ướt như chuột lột. Đã hơn 12h. Em ra mở cửa ra cho mình mà thấy thương em quá. Mắt thì thâm quần, áo quần xộc xệch, chắc là đi học về mệt quá nên chưa thay. Hỏi ra thì biết em ốm đã 2 hôm rồi. Hôm nay con bạn cùng phòng đi với bạn trai nên em có 1 mình. Chả hiểu sao mà lúc đó mình không nói không rằng, ôm em vào lòng:

– Sao bị ốm mà không nói anh biết?

– Không có gì đâu anh, em cảm tí thôi.

– Cảm gì mà đến 2 hôm, em có biết ban nãy em gọi anh lo lắm không?

– Dạ không…

Em vừa nói vừa cười tinh nghịch, xong rồi đẩy mình ra, hỏi:

– Sao lại ướt cả người thế này?

– Anh đang ở ngoài ngoại ô, nghe em gọi anh chạy hơn 20km đến đây với em đấy.

Thế rồi em ngước mặt lên nhìn mình, mắt long lanh, em vừa nói vừa khóc:

– Em xin lỗi…

– Ơ kìa, sao lại khóc, nín đi anh xem nào.

Em nó vẫn không nín, rồi gục đầu vào ngực mình, vừa khóc vừa đấm ngực mình thùm thụp:

– Anh ngốc lắm, huhu, mưa to thế, nhỡ có chuyện gì thì em biết phải làm sao, huhu…

Mình không nói gì, rút khăn giấy ra lau nước mắt cho em, rồi dìu em vào phòng. Đổ cháo ra bát, rồi rót cho em cốc nói chuyện để em uống thuốc. Xong xuôi mình dìu em lên giường. Nói mãi em không chịu ngủ, cứ nằng nặc đòi hát ru. Rõ dẩm! Mình cũng chiều ý em, nghêu ngao hát 1 hồi quay sang thì thấy em ngủ rồi. Mình ngồi ngắm em 1 lúc, đắp lại chăn cho em rồi trải chiếu ra ngủ(đừng bạn nào hỏi chiếu ở đâu ra nhé). Hình như cỡ 5h, 6h sáng thì phải, mình tỉnh giấc, thấy nằng nặng ở tay. Quay sang thì thấy em ôm mình chặt cứng, gối lên tay mình ngủ từ lúc nào. Mình thấy thế cũng không vội đánh thức em dậy, nằm ngắm em 1 lát. Sau 5, 10 phút gì đó thì em dậy. Thấy mình nhìn thì em đỏ mặt:

– Mặt em có gì à?

– Không, em đẹp lắm.

– Cái anh này …

– Em ngủ có ngon không?

– Dạ có, anh thì sao?

– Mỏi tay quá ngủ thế nào được.

– Do nửa đêm lạnh quá…

– Còn đau đầu không?

– Hết rồi, thuốc anh mua hay thật đấy.

– Không tin, cô là hay nói dối lắm, phải kiểm tra mới yêm tâm.

Em bĩu môi:

– Thế thì vào mà kiểm tra.

Mình không nói không rằng, kéo em lại gần, áp trán mình vào trán em. Mặt em đỏ bừng, đẩy mình ra, đấm thùm thụp:

– Anh làm gì thế?

– Thì anh kiếm tra, chả bảo thế là gì.

Em cười tinh nghịch:

– Xí, đồ dê xồm.

– Vâng, tôi dê xồm, thế mà cũng có ai kia lo cho tôi cơ đấy.

– Lêu lêu, ai thèm…

Em bĩu môi, thế là mình ôm em và… hôn. Lúc đầu thì em giãy nãy ghê lắm, nhưng mà mình ôm em chặt cứng, vùng vẫy mãi không ăn thua, em chuyển sang mè nheo:

– Anh làm gì thế, buông người ta ra, huhu…

– Sao lại đỏ mặt rồi, nhìn xinh phết nhờ …

Em không nói gì, đứng dậy. Mình cũng đứng dậy. Ôm em từ phía sau rồi xoay em lại. Em cúi gằm mặt. Mình nâng cằm em lên. Và hôn em thêm lần nữa. Lần này em không chống cự nữa, mà đáp lại mình rất nhiệt tình (không có đá lưỡi đâu nhé các thanh niên, chỉ chạm môi thôi). Hôn chán rồi, mình nhìn thẳng vào mắt em, hỏi nhỏ:

– Làm người yêu anh nhé?

Em rúc đầu vào ngực mình, thỏ thẻ:

– Dạ…

Thế là từ đó mình có gấu. Mối tình đầu của mình đấy. Cho đến giờ, mình vẫn không hối hận vì đã yêu em. Suốt 2 năm trời bên nhau, mình đã rất cố gắng để vun đắp hạnh phúc cho 2 đứa. Tất cả những mộng mơ, yêu thương … của tuổi trẻ, mình đã dành hết cho em. Mối tình đầu, thường nhiều hạnh phúc nhưng cũng lắm đắng cay. Mình và em, cứ thế bên nhau, lặng lẽ, không ồn ào.

Tua nhanh 2 năm yêu nhau để đến với cái ngày định mệnh. Mình lúc ấy là sinh viên năm cuối. Mà anh em biết năm cuối thì bận bịu như thế nào rồi đấy. Nên mình không có nhiều thời gian cho em. Tuy thế, mình vẫn đều đặn nhắn tin, gọi điện cho em nếu 2 đứa không gặp mặt được. Dần dần, mình nhận ra những tin nhắn của em đến với mình ít và thưa dần, em hay từ chối đi chơi với mình hơn, hôn nhau, làm tình em cũng rất miễn cưỡng … nói chung là không như xưa nữa, nhưng mình không nghi ngờ gì, vì mình yêu và tin tưởng em. Hôm đó là ngày 30 – 4, mình định tranh thủ chỗ làm thêm cho nghĩ để đưa em đi chơi. Đang hí hửng định gọi cho em thì em gọi đến:

– Anh đây.

– Anh à, mình chia tay đi.

Lúc ấy mình không tin nổi vào tai mình nữa, nhưng mình vẫn nghĩ là em nói đùa

– Em đùa đấy à…

Em cắt lời mình, giọng em lạnh lùng, giọng nói đó, chắc cả đời mình sẽ không quên:

– Em không đùa đâu, mình chia tay, đừng tìm gặp cũng như liên lạc với em làm gì, chào anh!

Tút…tút…tút…

Chiếc điện thoại Tung Của rơi xuống đất, văng cả nắp, pin ra ngoài. Mình ngồi bệt xuống sàn, cố tĩnh tâm và suy nghĩ xem việc gì đã xảy ra. Mình lao ra ngoài, leo lên xe và phóng hết tốc lực đến phòng em. không có em! Mình chạy ra đầu ngõ, mua 2 chai rượu và gửi xe ở đó. Mình đi bộ đến trước phòng em. Ngồi ở gốc cây, chỗ đèn đường không chiếu tới. Mở nắp chai rượu ra và nốc. Chỉ nhớ là quá nửa đêm, thì có tiếng xe ô tô. Đèn xe chiếu qua mặt mình làm mình choàng tỉnh. Và người đó bước xuống con BMW mới cóng, mở cửa cho em. Em ăn mặc gợi cảm lắm, trang điểm cũng đẹp nữa. Em ôm người đó và hôn phớt má. Em còn đứng đó, vẫy tay, chờ cho chiếc xe đi khuất em mới mở cửa và vào phòng.

Cánh cửa phòng khép lại. Như khép lại tình yêu 2 năm giữa mình và em. Lúc ấy, chả hiểu sao mình lại bình tĩnh đến thê. Mình leo lên xe, mình không khóc, nhưng mắt cay cay. Mình về nhà. Khóa trái cửa phòng, lăn ra ngủ. Mấy ngày sau đó, ngày nào mình cũng đi nhậu đến sáng mới lết về, không nhậu thì mình ngồi đốt thuốc, chả còn thiết gì trên đời nữa. Mẹ và bạn bè khuyên mấy mình cũng không nghe. Thế là đến lượt cậu mình ra tay. Hôm đó, mình đang ngồi trước nhà đốt thuốc đợi bọn bạn đến đón đi nhậu thì cậu đến. Cậu đem theo nữa thùng vodka và con mực nướng. Bảo mình ngồi nhậu với cậu. Bọn bạn đến thấy thế thì quay xe về. Mình và cậu ngồi uống đến nửa đêm. Mình thì ngà ngà say rồi, mà mặt cậu thì mới hơi hồng chút thôi. Mình bắt đầu nói nhảm:

– Cậu à, cháu…

Mình chưa nói hết câu thì ăn trọn cái bạt tai của cậu (cậu mình ngày xưa luyện karate nên tay cứng như sắt ), xây xẩm hết mặt mày. Mẹ mình nghe thấy thì chạy ra:

– Em làm gì thế, sao lại đánh nó.

– Chị cứ để em, thằng này phải đánh thì mới tỉnh ra, chị vào ngủ đi, để em lo!

Mẹ mình nói gì mình cũng không rõ nữa, mẹ vừa đóng cửa vào nhà thì cậu nắm tóc, dựng đầu mình dậy. Tát thêm vài cái nữa, mình tỉnh cả rượu, cậu nắm cổ áo mình, rít qua kẽ răng:

– ĐM, mẹ mày nuôi mày hai mươi mấy năm trời, cực khổ, nhục nhã biết mấy mày có biết không. Vì 1 đứa con gái mà làm khổ mẹ mày, mày có đáng làm con nữa không. Đáng lẽ những đứa như mày, phải vì mẹ mà phấn đấu, cho mẹ nở mày nở mặt với người ta chứ không phải rượu chè be bét như này. Bố mày chưa đủ hay sao mà thêm cả mày nữa. Mẹ mày và tao tính đợi mày tốt nghiệp xong, tao sẽ lôi mày vào công ty tao để cho mày đỡ phải đi chạy việc cực khổ. Lo cho mày thế đấy, mà mày không biết. Mày có biết vì sao con Quỳnh nó bỏ mày không?

Cậu mình ngừng 1 lát, cầm chai rượu uống hết rồi ném xuống đất cái xoảng!
– Vì mày là 1 THẰNG THẢM HẠI!

Cậu mình buông mình ra, mình vừa đau vừa mệt nên thiếp đi. Sau đó thì mình không còn biết gì nữa. Sáng hôm sau hơn 11h mình mới dậy. Ê ẩm toàn thân. Nhìn lên đầu giường. Thấy có vỉ thuốc đau đầu, hộp salonpas và chai dầu nóng. Chắc là cậu mua. Mẹ thì chắc là đi chợ chưa về. Mình nằm đó, ngẫm nghĩ 1 hồi, thì vớ tay lấy cái điện thoại. Xóa số em. Bật dậy. Lên yahoo, xóa luôn cả nick của em. Rửa mặt, tắm táp xong. Mình cho quà tặng, kỉ vật vào trong thùng. Rồi đem đi cho mấy đứa con nít. Và mình quyết tâm quên em. Cai luôn rượu bia và cả thuốc (giờ vẫn chưa cai được).

Sau đó thì mình ra trường, làm việc ở công ty cậu. Cậu mình thì rất hài lòng, tuy không nói ra, nhưng nhìn vào ánh mắt của cậu, mình biết cậu rất vui. Vì mình là đứa cháu mà cậu cưng chiều nhất. Mình và em không hề liên lạc, gặp gỡ nhau cho đến khi em gọi cho mình. Giờ thì mình ngon lành rồi. Lương tháng 7 củ. Cũng xe ga, iphone như bao người. Tất nhiên không chỉ có vẻ ngoài là thay đổi. Trong 2 năm qua, mình chả dám yêu ai. Cô gái nào cũng chỉ quen qua đường. Gặp mặt. Xin số. Tán tỉnh. Đưa vào nhà nghỉ. Chia tay và không bao giờ gặp lại. Thế đấy, mọi người có thể gọi mình là thằng khốn nạn hay gì cũng được. Mỗi người có 1 quan điểm sống riêng. Hiện tại mình cũng có chăn dắt vài em, nhưng cũng chả đi đến đâu, vì mình xác định vui chơi thì không có tình cảm. Vả lại mấy em chỉ coi mình như cún nên khi phũ mình cũng không áy náy gì.

Phần 4

Mình có 1 mối quan hệ không tên với 1 người con gái. Em không phải là rau, càng không phải là người yêu. Giữa mình và em chỉ là trên mức tình cảm bạn bè 1 chút. Mình sẽ kể về em, như 1 lời tâm sự về 1 người con gái chiếm 1 vị trí đặc biệt trong lòng mình.

Lần đầu mình gặp em là tầm đầu tháng 1. Hôm ấy mình vừa bị sếp kiểm điểm nên hơi không vui, thế là vào pub ngồi cho khuây khỏa. Đi 1 mình thì mình thường uống bia, chỉ khi nào đi với bạn mới gọi rượu. Đang ngồi nốc bia thì có cuộc gọi, là chị Diệu, bạn thân của cậu:

– Gọi em có gì không chị?

– Ơ cái thằng này hay nhỉ, phải có chuyện thì tao mới được gọi cho mày à?

– Ấy chết, em đâu dám, chị khỏe chứ ạ?

– Mày mong tao bệnh lắm hay sao mà hỏi!

– Chị em lâu lâu mới gọi mà sao ghê thế!

– Đang ở đâu đấy?

– Em đang ở ABC…

– Sao tao không thấy mày?

– Chị đang ở đây à. Em ngồi ở bàn bên trái quầy rượu ấy.

– À, tao thấy rồi, quay lưng lại đi!

Mình quay lưng lại thì thấy chị đang vẫy tay. Thế là phải sang bàn chị, nói chuyện linh tinh với chị 1 lát thì em bước đến, ngồi vào cạnh chị, hỏi:

– Ai đây hả chị?

– Thằng này ý hở, bồi bàn!

– Bồi bàn gì mà ăn mặc lạ thế.

Mình chìa tay ra:

– Chào em, anh là Hoàng, ôsin của chị Diệu.

Em mỉm cười, chìa tay bắt lại mình.

– Em là Linh, bạn chị Diệu.

Em không đẹp, nhưng có duyên. Thân hình cân đối, đâu ra đấy. Lúc ấy mình thấy em như vậy. Chém gió 1 lát thì mình lôi bao thuốc ra. Đang loay hoay tìm bật lửa thì em quay sang, đưa cho mình cái của em:

– Anh lấy của em mà dùng.

Mình hơi bất ngờ:

– Ừ, anh cảm ơn.

Châm xong điếu thuốc, ngồi săm soi thì thấy bật lửa của em khá là đẹp. Mạ vàng, có hình 1 con rồng quấn quanh. Mình hỏi:

– Em hút thuốc hay sao mà xài bật lửa thế?

– À, cách đây 1 năm, em có đi Hồng Công chơi. Thấy nó ở trong 1 gian hàng bán đồ cũ, trông thích mắt nên mua về.

– Loại hiếm đấy. Anh nghe nói hồi thế kỉ 18, mấy cái bật lửa này được chính quyền Hồng Công thiết kế dành riêng cho người Anh ở đấy. Giá chắc phải vài trăm bảng là ít.

Em nhìn mình, cười cười không nói gì. Chắc biết là mình chém gió. Ngồi với em cả buổi tối. Chị thì mải mê ôm điện thoại, chả biết làm cái gì, nhưng mình không dám hỏi. Chị đã không hỏi mình thì chớ, chứ mình mà mở miệng ra hỏi cái gì là y như rằng chị chỉ chờ có thế để bắt bí, dìm hàng mình. Hôm ấy mình đang không vui, nhưng tám với em 1 hồi thì bao nhiêu bực bội bay đâu hết. Em và mình buôn đủ thứ chuyện trên trời dưới đất. Lúc nhìn lại đồng hồ thì đã hơn 11h rồi. Thế là đành phải chào nhau ra về. Mình giành thanh toán luôn cho chị và em. Em ngồi nói chuyện với mình cả mấy tiếng đồng hồ mà không trả được cho em li rượu còn ra gì nữa! Vả lại không tự giác trả để chị đá xoáy thì ngại chết! Em thì ra trước gọi taxi, còn chị thì đứng nói chuyện với mình:

– Thấy được không?

– Chị nói gì cơ?

– Giả ngu à, cái Linh ấy!

– Bổn cũ soạn lại nữa à chị…

– Tao có ý tốt giúp mày mà mày lại nói thế à!

– Ý tốt thì em xin nhận, nhưng mà người thì…

– Thôi tao không nói với mày nữa, mặc xác mày, tao về trước đây!

– Chị về cẩn thận nhé!

Lần đầu tiên gặp em thì mình thấy em khá thú vị. Em nói chuyện rất có duyên, dịu dàng, chừng mực. Em cũng khá bựa tính nên mình thoải mái nói linh tinh với em, cảm giác cứ như nói chuyện với mấy thằng bạn vậy. Lúc dắt xe ra về thì mới sực nhớ là mình chưa xin sđiện thoại với cả facebook của em. Đầu với óc! Thôi đành chờ dịp khác vậy. Chứ giờ mà gọi cho chị xin thì mất mặt lắm.

Bẵng đi 2, 3 tuần gì đấy. Hôm ấy cậu mình đi công tác nên không chở chị đi mua vải như hẹn được nên bắt mình đi thay. Thế là phải lật đật chở chị đi. Mệt lắm! Chị đi hết tiệm này đến tiệm khác mà vẫn chưa ưng ý. Lúc ưng ý rồi thì lại ở trong cả tiếng đồng hồ. Lê la cả tá tiệm mà chị vẫn chưa thỏa mãn, đi từ lúc 5h mà đến 10h vẫn chưa xong. Mình thì chỉ muốn đi đâu đó với mấy em gái thôi. Cơ mà chả dám kêu ca. Chị mà mách lại cậu thì mình ăn đủ.

Mình vào quán nói chuyện nhỏ cạnh tiệm gọi li cà phê, ngồi đốt thuốc và ngắm nhìn đường phố. Vừa xong điếu thuốc thì có chiếc taxi đỗ trước mặt mình. Em bước ra, nhìn mình và nở nụ cười thay cho lời chào. Hôm ấy em mặc 1 chiếc váy đen, tóc búi cao, nhìn quí phái. Em kéo ghế ngồi cạnh mình, hỏi:

– Chị Diệu đâu hở anh?

– Trong tiệm vải ấy, cả tiếng đồng hồ rồi vẫn chưa ra. Mà sao em lại ở đây?

– Chị Diệu gọi em đến, thôi em vào kẻo chị lại mắng!

Mình trêu em:

– Ừ, em đi cẩn thận không lại bị anh nào hớp hồn đấy!

Em cũng không vừa, trêu lại mình:

– Thì em chả bị anh hớp hồn rồi đấy còn gì!

Mình và em cùng nhìn nhau và cười. Em vào tầm 15 phút sau thì ra cùng chị, lỉnh kỉnh bao nhiêu là túi xách, bao bì, chị thấy mình 1 ngồi 1 đống thì nạt:

– Cái thằng này, thấy tao với cái Linh như thế này mà còn không biết đến giúp hả?

Giật bắn mình! Thấy mình như vậy thì em nhìn mình và cười. Ngại khiếp! Chả hiểu cậu mình làm sao mà thân với chị được ngần ấy năm. Càng nghĩ càng thấy nể cậu. Mình lật đật chạy đến xách đống túi bỏ vào cốp xe, em thấy thế cũng giúp mình xắp xếp cho gọn gàng. Xong xuôi cả thì em xin phép chị và mình về. Chị hỏi:

– Thế định đi bộ về à?

– Để em gọi taxi.

– Về sớm làm gì, đi ăn với chị đã rồi thằng Hoàng chở về.

Mình lên tiếng:

– Em ý đã muốn về thì chị cứ để em ý về, em nhỉ?

Mình quay sang em cười, em cũng cười:

– Giờ khuya rồi, chắc em về thôi chị ạ.

Chị lườm mình 1 cái sắc lẹm:

– Anh hôm nay giỏi nhỉ. Lát về tôi nói chuyện với cậu anh sau. Mở cửa, đưa Linh lên xe, luôn và ngay!

– Thôi mà chị, đừng làm khó anh ý nữa!

– Cả cô nữa, muốn kháng chỉ hả! Lên xe, mau!

Mình và em nhìn nhau cười trừ. Chị mà đã ra lệnh thì đố ai dám cãi. Đến cả cậu bị chị quát cũng phải sợ. Thế là đành phải chở em và chị đi ăn phở. Mình thì không đói, chị cũng chỉ ăn nửa bát, còn em thì đả đến 3 bát. Mình thấy vậy mới trêu:

– Em ăn khiếp thế, không sợ mập à?

Em cũng không vừa:

– Có sao đâu, mập nhưng tấp nập người theo!

Mình và chị nghe thế thì bật cười. Sợ cô nàng này rồi đấy. Ở em có chút gì đó trẻ con, nhưng ẩn sau đó lại là 1 cô gái sắc sảo, mạnh mẽ và có vẻ hơi phá cách nữa. Định bụng chở em về rồi mới sang nhà chị lấy xe, mình quay sang em:

– Nhà em ở đâu, anh đưa về luôn.

Chị cắt ngang:

– Mày chở tao về cái đã, rồi lấy xe chở Linh về luôn!

– Thế xe em thì sao?

– Mai dậy sớm qua lấy, trời lạnh thế này đi ô tô không sướng hơn hay sao mà phải hỏi?

– Chị tính thế cũng được.

Chở chị về nhà, lại phải ôm đống túi xách leo lên tận tầng 3, rạc cả cẳng! Lại còn phải lái xe chở em về nữa. Buồn ngủ vật! Em thấy mình díp cả mắt lại rồi nên hỏi:

– Anh lái xe được không, hay để em kêu taxi?

– Có gì đâu mà không được, em lên xe đi, anh đưa về.

Đưa em về thì đã gần 11h rồi. Trước khi xuống xe, em ghé người, hôn cái chụt vào má mình. Mình còn đang ngơ ngác thì em cười bảo:
– Cái đó là để cho anh tỉnh táo còn lái xe, anh về cẩn thận nhá!

Dứt lời, em đóng cửa xe. Mở khóa vào nhà. Mình lái xe về, công nhận tỉnh cả người! Hình như mình bắt đầu có cảm tình với em từ hôm ấy thì phải!

Phần 5

Hồi mới biết nhau thì em và mình rất ít khi gọi điện hay nhắn tin. Hồi ấy mình còn nhiều thú vui khác, nên không mấy để tâm đến em. Mình thì nghĩ mình đối xử với em như chị Diệu là cùng. Vả lại mình cũng chưa muốn nghiêm túc với ai. Mình mà đã tán tỉnh thì chỉ để chăn dắt chứ không yêu, mà ai lại làm thế với bạn của chị, chị mà biết được thì còn ra gì nữa!

Thế nên thỉnh thoảng online, gặp em thì chào nhau, buôn với nhau 1 chút rồi off, ai làm việc người đấy. Nếu em và mình cứ như thế thì đâu có gì để kể, để tâm sự với anh em. Chung quy cũng tại cái ngày 14-2! Đối với những thằng độc thân như mình, 14-2 là dịp để vào pub và lấy bia rượu lấp dạ dày. Em cũng như vậy. Chỉ khác là em thì đi với hội, còn mình thì luôn đi riêng.

14-2, mình tắt điện thoại. Tắm táp, thay áo quần, kiếm gì đó ăn qua loa, lên truyensex.moe, facebook, rồi chui vào pub. Thực ra mấy em có nhắn tin rủ mình đi chơi từ trước 1 tuần cơ. Mà mình nghĩ 14-2 cũng có khác gì ngày thường. Ăn uống, chơi bời, quà cáp rồi vào nhà nghỉ, sau đó có cao lên hay không thì mình không biết. Nên mình không mấy hứng thú, thà đi uống rượu ngắm khói thuốc còn hơn! Mình vừa uống vừa ngồi soi gái. Cứ nghĩ hôm nay chị em phụ nữ đi với người yêu hết rồi, ai ngờ cũng đông vui vãi ra. Hóa ra vẫn còn lắm chị em phụ nữ độc thân. Trong pub ngoài mình với ông chủ, 2 cậu nhân viên ra thì chỉ tầm 2, 3 mống là nam, còn lại là nữ hết. Thế mới thấy chị em đôi khi ăn chơi cũng không thua kém cánh mày râu! Trong số các bàn thì mình thấy có 1 bàn giữa quán là nhộn nhịp, đông vui nhất. Khoảng 6, 7 em, mình đoán tầm 23, 24 tuổi là cùng. Em nào cũng “chân dài, váy ngắn, ngực trễ, môi cong”. Nhìn phê lòi mắt. Đang say sưa soi thì nghe thấy giọng ai quen quen. Là em! Mình cố nheo mắt nhìn cho kĩ thì đúng là em rồi. Em hôm ấy mặc 1 chiếc váy ngắn bó sát màu tím, cổ tròn, khoe tất cả những gì cần khoe. Tóc vấn cao, cổ thon nhỏ, trắng ngần. Trang điểm vừa đủ. Nhìn em lúc ấy chỉ muốn…

Ánh mắt của em và mình giao nhau. Em nhìn mình và cười, nâng li và đá lông nheo. Mình cũng mỉm cười, nâng li lên và 100% với em. Mình rút điện thoại ra, nhắn tin cho em:

– Hôm nay em không đi với người yêu à?

– Người yêu em đi theo trai rồi nên phải vào đây giải sầu đây. Thế còn người yêu anh đâu?

– Anh làm gì có người yêu.

– Thế anh ấy chia tay với anh trước hay sao?

Đọc tin nhắn của em mà bật cười, đệ tử ruột của chị có khác, ăn nói chả khác chị là mấy:

– Anh phát hiện ra mình còn cảm giác với phụ nữ nên chủ động chia tay trước.

– Eo ôi, thế giờ anh đã lấy lại được cảm giác trước kia chưa?

Đùa dai vãi:

– Anh cũng không biết, đang tính tìm cô nào để kiểm tra đây.

– Thế à, có cần em truyền đạt kinh nghiệm cho không?

– Được thế thì tốt quá! Thế lát đi tìm với anh nhé?

– Để em truyền cho anh 1 ít kinh nghiệm đã rồi mình mới đi được.

– Thế em tính khi nào qua?

– Đợi em 5 phút.

Em xoay qua, ghé tai nói với bạn gì đó không rõ. Chỉ biết lúc em vừa nói xong thì cả đám quay sang nhìn mình cứ như sinh vật lạ vậy. Có mấy em nhìn mình cười cười, mình cũng cười lại. Bạn em ai nhìn cũng nuột, như next top model ấy. Em qua bàn, ngồi cạnh mình, mặt hơi ửng hồng:

– Sẵn sàng tiếp nhận kinh nghiệm của em chưa?

– Gớm, cô nương cứ làm như cao tay lắm ý.

Em bĩu môi:

– Chứ sao, kinh nghiệm đầy người nhé!

Mình lắc đầu cười, bốp chát với cô này có mà cả ngày! Mình hỏi em có uống gì không để mình gọi. Em không nói gì, ngoắc cậu phục vụ gọi luôn 1 chai Chivas. Mình hơi bất ngờ. Ghé tai em hỏi nhỏ:

– Em uống cũng khá đấy chứ nhỉ?

– Chuyện, đến anh cũng chưa chắc uống lại em đâu.

– Cô em khinh thường anh quá rồi đấy!

– Thế anh có muốn cá cược không?

– Điều kiện như thế nào?

– Thua thì phải làm 1 việc người kia yêu cầu!

– Tưởng gì, anh sẽ cho em tâm phục khẩu phục!

– Thua anh đừng chạy làng là được!

Em và mình cùng cười. 2 đứa vừa uống vừa nói chuyện. Giờ mới được ngắm kĩ nụ cười của em. Răng em đều như bắp. Nụ cười rạng rỡ. Mình thì như tan chảy trước em. Chẳng mấy chốc mà chai rượu hết veo. Đèn mờ. Nhạc nhẹ. Môi em khép hờ. Cả 2 đều như bị hơi men dẫn dắt. Mình đặt tay lên eo em. Siết nhẹ! Em nằm gọn trong vòng tay mình. Thời gian tưởng như ngừng lại. Rồi mình đặt lên môi em 1 nụ hôn cháy bỏng, em cũng đáp lại nhiệt tình. Buông em ra, em lại cười. Chẳng ai bảo ai. Mình và em đều đứng dậy. Mình ra thanh toán, còn em đi lấy áo khoác và túi xách. Mình có hơi men nên không dám đi xe đưa em về. Gọi taxi. Em đứng không còn vững nữa. Đành phải đi cùng em cho yên tâm. Trên xe, em tựa đầu vào vai mình. Mình ghé tai em, thì thầm:

– Em thua rồi nhé!

Em mỉm cười:

– Hòa chứ anh!

– Thế giờ em tính sao?

– Làm điều cả 2 đều muốn người kia làm chứ sao!

Mình vẫn chưa hiểu hết câu nói của em thì em chồm lên, nói nhỏ gì đó với cậu tài xế không rõ. Xong xuôi em lại ngồi xuống, tựa đầu vào vai mình. Mình hỏi nhỏ:

– Em vừa nói gì thế?

– Bí mật, lát anh sẽ biết.

Mình nghe em nói vậy thì không hỏi nữa. Ngồi xem em giở trò gì. Chiếc taxi đi đến nhà nghỉ XYZ thì dừng lại. Cô bé này say quá rồi hay sao mà lại bảo đến đây. Mình lay em dậy, giọng em ngái ngủ:

– Đến rồi à, vào thôi anh!

Thấy say em như vậy, mình cũng không nỡ bỏ em lại đây 1 mình. Thanh toán cho taxi, mình dìu em vào và gọi phòng. Vào trong phòng, em ôm mình chặt cứng, ghé tai mình, hát nhỏ:

– “Đừng xa em đêm nay khi bóng trăng qua hàng cây…”

Mình bật cười, thế mà vẫn còn hát hò được. Mình cởi áo khoác của em, mở túi xách, đặt điện thoại của em lên bàn. Dìu em lên giường, đắp chăn, chỉnh lại điều hòa rồi mình đi tắm. Tỉnh cả người. Tắm xong, mình đi ra thì thấy em ngủ từ lúc nào rồi. Mình cũng leo lên giường, nằm cạnh em đắp chăn và ngủ luôn.

Reng! Reng! Reng!

Tiếng chuông báo thức làm mình tỉnh giấc. Nhìn đồng hồ, 7 rưỡi rồi. Đêm qua em ôm mình ngủ. Tay mình tê rần vì phải làm gối cho em. Mình nằm ngắm em 1 lát, rồi chọc cho em tỉnh. Em mở mắt, thấy mình nhìn chằm chằm thì hỏi:

– Nhìn em ghê thế, chưa thấy người đẹp bao giờ à?

– Thực ra thì anh chưa thấy ai xấu như em nên nhìn tí cho tỉnh ngủ…

– Xì, không nói với anh nữa!

Em ngồi dậy, vào phòng tắm. Em sửa soạn xong thì mình cũng vào đánh răng, rửa mặt rồi xuống thanh toán. Em thì gọi taxi. Đến pub lấy xe xong, mình chở em đi ăn sáng. Trên đường đi, mình với em say sưa buôn chuyện. Hết Mĩ với Iran xong lại qua giá xăng, dầu rồi lại bàn xem phở ở đâu ngon nhất. Cuối cùng mình chở em đi ăn bánh canh. Ăn uống xong xuôi mình chở em đến Highland mua cốc cà phê rồi đưa em đến cửa hàng. Tính đến thời điểm đó thì em ra trường được 1 năm rồi. Cửa hàng quần áo em đang làm quản lí là của chị Diệu. Em xuống xe, không quên chào và hôn phớt lên má mình 1 cái:

– Anh đi cẩn thận nhé!

– Ừ, anh cảm ơn.

Nói rồi mình vọt đi. Đến công ty hơi muộn. Cũng may sếp đi công tác chứ không thì vỡ mồm. Ngồi tám với mấy bà chị 1 lát thì lại phải bắt tay vào làm việc. Say sưa làm việc thế nào mà khi nhìn lại đồng hồ thấy đã hơn 12h rồi. Tranh thủ lướt facebook tí trước khi đi ăn thì thấy em vừa cập nhật stt: “Đói quá, có ai đi ăn với mình hơm.”

Thế là mình like stt, rồi pm cho em luôn:
– Đi ăn với anh không?
– Anh qua cửa hàng luôn đi, em đợi.
– Ừ, 10 phút nữa anh qua.

Từ chỗ làm chạy qua chỗ em cũng không mấy xa. Mình đến nơi, thấy em đang loay hoay đóng cửa. Mình dựng xe, giúp em bê mấy con manơcanh vào, khóa cửa. Leo lên xe, mình quay sang hỏi em:

– Thế giờ cô nương muốn ăn gì nào?

– Hay là chở em đến chỗ anh hay ăn đi!

– Ok, bắm chắc vào nhé!

Thế là mình đèo em đến quán cơm mình vẫn hay ăn. Từ hồi còn sinh viên đến giờ, mình vẫn hay ăn chỗ này. Mình và em ăn cơm phần. Mình sáng nay ăn ít, lại làm việc nhiều nên đói meo. Mình và em ngồi vào bàn thì ăn như chết đói vậy. Thỉnh thoảng 2 ánh mắt gặp nhau, em và mình cùng nhìn nhau cười. Ăn xong, mình chở em đi ăn sữa chua. Ngày xưa mình và vẫn Quỳnh hay đến đây ăn. Lâu rồi cũng không vào, quán giờ trông có phần mới mẻ, sạch sẽ hơn xưa. Bác chủ quán thì vẫn vậy, vẫn tươi cười khi có khách vào quán. Mình và em vừa ăn vừa chém gió:

– Sữa chua ở đây ngon anh nhỉ?

– Chứ sao, ngày xưa anh hay đến đây ăn lắm!

– Thế làm sao anh tìm ra được hay vậy?

– À, ngày xưa anh hay đi ăn vặt nên tình cờ tìm được ấy mà…

Em nhìn mình, cười cười, lại cắm cúi ăn tiếp. Cái kiểu cười sau khi nhìn thẳng vào mắt người khác của em làm mình bối rối kinh khủng. Như thế: “Em biết là anh chém gió, nhưng em không nói ra đâu”. Em ăn xong, mình lại chở em về, rồi quay lại công ty, chuẩn bị cho 1 buổi chiều hành xác. Cho đến lúc đó, mình vẫn nghĩ những gì mình và em làm chỉ giống như 2 người bạn vẫn làm với nhau. Lâu lâu chào hỏi nhau vài câu, hẹn nhau đi ăn, rồi hết chuyện. Mình thì không suy nghĩ gì nhiều. Vì tính mình thích chiều con gái, kể cả lacoste mình đối xử như vậy, nhưng chỉ khi mình muốn. Đừng bạn nào hỏi vì sao mình không làm tình với em nhé. Mình không phải là thằng thiếu thốn chuyện ấy đến mức biết em là bạn thân của chị mà vẫn lao vào, với cả mình không có ý định nghiêm túc với em nên hôm đó mình không muốn, thế thôi.

Phần 6

Mình có thích em, mình thừa nhận điều đó. Nhưng tình cảm của em như thế nào thì mình không biết. Ngoài em ra, mình vẫn qua lại với nhiều cô gái khác. Và em cũng vậy, xung quanh em có cả tá chàng trai hơn hẳn mình. Mình và em tìm đến nhau chỉ vì niềm vui, và khi mình hoặc em không còn tìm thấy điều đó ở người kia thì đường ai nấy đi là kết quả tất yếu. Do đó, mình không tán em, vì mình không muốn mất đi 1 người bạn tâm đầu ý hợp. Vả lại chỉ “thích” thôi thì chưa đủ, để nghiêm túc với 1 người con gái, mình cần nhiều hơn thế nữa.

Mình và em 1 tháng gặp nhau đôi ba lần, chủ yếu là đi ăn uống chứ không hò hẹn gì. Mình vốn là người không thích những mối quan hệ lằng nhằng, vì thế mình đơn giản hóa mối quan hệ của em với mình đến mức tối đa. Và nếu em và mình cứ như thế thì ít ra bây giờ, em hoặc mình đã không tự dày vò bản thân vì người kia.

Hôm ấy công ty mình được nghỉ, đi nhậu cả ngày rồi nên cũng muốn đổi gió tí, với cả 2, 3 tuần rồi mình không vào pub nên cũng thấy… nhớ. Lúc đầu mình định rủ mấy thằng bạn, nhưng thằng nào cũng bận đi với gấu, không thì cũng không muốn vào pub nên hơi nản. Cũng hơi thiếu mùi gái rồi. Sực nhớ đến em, thế là rút điện thoại ra, gọi cho em:

– Em nghe…

– Tự dưng thấy nhớ… cháo lòng quá, đi ăn với anh không?

– Anh qua cửa hàng đón em đi!

– Chăm thế, hôm nay cuối tuần mà cũng làm việc à?

– Tuần sau nhập hàng mới nên em phải thống kê lại sổ sách. Mà anh qua mau lên không cháo lại nguội mất!

– Ừ, đợi anh 10 phút.

Tắm rửa, vệ sinh cánh cổ, chải chuốt tí rồi gọi báo cho mẹ 1 tiếng và dắt xe ra phóng đến chỗ em. Đến nơi thì thấy em đóng cửa rồi. Đang đứng cầm điện thoại nhắn tin hay làm gì thì mình không rõ. Mình chạy chầm chậm, dừng xe trước mặt em:

– Xe ôm không em ơi!

– Giá cả thế nào hở anh?

– Em muốn trả bao nhiêu thì trả, tùy lòng hảo tâm.

– Nhưng mà em không có tiền.

– Không có tiền thì ngồi ngoan, ôm chặt vào là được.

– Thế anh không sợ lỗ vốn à?

– Được chở người đẹp thì chịu lỗ chút cũng đáng.

Em không nói gì, nhìn mình cười cười rồi leo lên xe. Trời thì không lạnh lắm, em ôm mình cũng khá chặt. Thỉnh thoảng ngồi nghe chuyện mình kể rồi cười, giọng em nhẹ như gió, nhưng nghe ấm áp lắm. Ít ra là mình nghĩ như vậy. Vừa ăn, em và mình vừa chém gió sôi nổi. Em và mình đều không thuộc tuýp người nói nhiều, nhưng mà nói chuyện hợp cạ quá nên thành ra gặp nhau là nói chuyện say sưa quên cả trời đất. Hôm ấy em mặc đơn giản lắm. Giày cao gót, quần jean xanh, áo thun ngắn tay cổ trái tim và áo khoác da. Nhìn khỏe khoắn. Ăn uống xong, nhìn đồng hồ thấy mới hơn 8h, mình hỏi:

– Giờ còn sớm, về cũng chả biết làm gì, em có kế hoạch gì không?

– Hay mình đi uống chút gì đi, em đang khát!

– Ừ, hôm nay T7, đi uống tí cho vui.

Mình ra thanh toán rồi đèo em đến pub. Mình để em chọn. Mình và em ngồi uống, không nói chuyện với nhau mấy. Vì mình và em mải theo đuổi dòng suy nghĩ riêng. Thỉnh thoảng mình quay sang em, ghé tai kể đôi ba câu chuyện cười. Em nghe xong thì mỉm cười và nâng li mời mình. Chẳng mấy chốc chai rượu hết veo. Mình thì vẫn khá là tỉnh táo, còn em thì hơi say rồi. Thanh toán xong, mình dìu em ra. Chẳng hiểu sao lúc ấy, mình lại minh mẫn lạ thường. Mình vuốt mấy cọng tóc lòa xòa trên trán em sang 1 bên, hỏi nhỏ:

– Thế giờ em còn muốn đi đâu nữa không?

Em cười, giọng nửa tỉnh nửa mê:

– Đi với anh thì đâu cũng được!

Lúc ấy cũng hơn 12h rồi. Sực nhớ là mẹ qua bà hai ngủ để sáng hôm sau đi chùa Hương. Thế là mình quyết định đưa em về nhà!
Phòng mình ở tầng 2. Lúc mình đưa em về nhà, em hơi tỉnh rồi. Mình dìu em vào phòng. Mình vừa cởi áo khoác ra thì nghe thấy tiếng cửa phòng tắm đóng cái cạch sau lưng. Mình trèo lên giường, bật TV xem phim. Đang coi thì em bước ra. Em mặc chiếc áo thun hình con chim cánh cụt của mình. Trông ngồ ngộ. Mình thấy thế thì phì cười. Em vừa sấy tóc vừa liếc mình cười gian:

– Nhìn gì?

– Anh có nhìn gì đâu!

– Đừng có chối, em thấy anh nhìn em nãy giờ!

– Là anh nhìn cái áo chứ nhìn gì em!

Em nhìn mình, cười cười. Chậc! Lại cái kiểu cười đó. Em làm mình bối rối kinh khủng. Em trèo lên giường. Đắp chăn. Mình đứng dậy đi tắm. Tắm xong đi ra thấy Tv đã tắt từ lúc nào rồi. Em nằm cuộn tròn trong chăn, quay lưng về phía mình. Mình trèo lên, ghé tai em nói nhỏ:

– Cho anh vào với!

Giọng em ngái ngủ:

– Không, anh đắp chăn khác đi!

– Cho anh vào đi, anh có 1 mỗi 1 cái chăn này thôi!

Không đợi em trả lời. Mình giật chăn, chui vào, xoay em quay lại đối mặt với mình. Mình hôn em. Em cũng đáp lại nhiệt tình. Mình buông em ra, em mỉm cười, với tay tắt cái đèn ngủ. Và… mình không kể chi tiết đâu, kể ra anh em lại mất công cởi quần.

– Anh xe ôm ơi, dậy chở em về điiii!

Mình dụi mắt, nhìn lại đồng hồ. 7h hơn rồi. Mình lăn sang 1 bên:

– Còn sớm mà em, cho anh ngủ thêm tí nữa.

– Dậy điiiii! Dậyyyyy!

Em nũng nịu, giọng dễ thương lắm. Thế là phải dậy. Đánh răng rửa mặt xong. Mình đưa em đi ăn sáng. Em đòi ăn bánh cuốn. Mình cũng ừ. Sau khi đã yên vị trong quán. Mình lau đũa, thìa cho em. Tuyệt nhiên không nhắc chuyện tối qua. Vì mình không muốn em và mình khó xử. Em thì vừa ăn vừa cười đùa với mình. Mình thì ăn ít lắm. Vì mải suy nghĩ. Em thấy mình như vậy thì lên tiếng:

– Anh vẫn còn suy nghĩ chuyện hôm qua à?

Mình giả bộ như không nghe thấy gì:

– Sao? Em bảo gì cơ?

– Just like friends with bebefits!

Em nói xong, cúi đầu ăn tiếp. Mình thì ngồi thừ ra. Em nói phải. Cũng chẳng có gì to tát lắm. Friends with benefits! Ừ thì cứ cho là vậy đi. Suy nghĩ làm gì cho mệt óc, tới đâu thì tới vậy! Lúc ấy mình nghĩ thế. Ai mà ngờ vì thế mà sau này em và mình lại sinh ra lắm chuyện đau đầu.

Thời gian sau đó thì mình và em thường xuyên gặp nhau. Cũng rủ rê nhau đi ăn uống, xem phim … các kiểu. Cũng không có gì đáng để nói. Hôm đó mình đang ngồi nhậu với bọn bạn thì nhớ đến em. Rút điện thoại ra, gọi cho em?

– Em đây!

– Anh tính đi uống 1 tí, em đi không?

– Em nghĩ mình không nên gặp nhau nữa!

Mình nghe em nói mà tỉnh cả rượu, tưởng em đùa:

– Vì sao?

– Em muốn thế!

– Ừ!

Tút…tút…tút…

Mình cầm chai rượu lên và nốc thật lực. Hôm ấy mình uống say mềm. Mình uống để quên. Từ sau khi chia tay với Quỳnh, mình đã tự nhủ với lòng, rằng là sẽ không yêu ai, sẽ không để ai chà đạp lên tình cảm của mình. Vậy mà…

Lần thứ 2 mình say sau hơn 25 năm làm người, không có mẹ, không có cậu, không có những cái bạt tai, không có tiếng mẹ rấm rứt khóc, không có ai bên cạnh mình cả. Chỉ có mình và chai vodka. Mình uống bao nhiêu, mình cũng không nhớ nữa. Bọn bạn thì mình đuổi về hết rồi. Chỉ nhớ đến khi mình tỉnh dậy, là ở trong bệnh viện. Cựa mình. 1 cảm giác đau buốt đến tận óc! Mình bị gãy chân! Chắc hôm qua say quá, đi xe về nên bị tai nạn. Mình nhìn qua, thấy cô hộ lí đang thay bình đạm khác cho mình. Mình hỏi:

– Ai đưa em vào đây thế chị?

– Cậu uống say tông vào gốc cây, người ta thấy thế nên đưa cậu vào đây.

Nhìn lên bàn, thấy có mấy hộp sữa và bịch trái cây.

– Mấy thứ này ai đem đến thế chị?

– Mẹ cậu đấy. Bà ấy vừa ra ngoài. Thôi cậu nghỉ ngơi đi. Lát bác sĩ đến.

– Em cảm ơn chị.

Mình lật chăn ra. Ôi mẹ ơi! Cả cái chân mình bị bó bột! Thế này thì chắc cả tháng mới lành. Còn công việc nữa chứ! Cả tháng mới đi làm lại được thì dễ ăn mì tôm chan nước mắt luôn quá! Mải suy nghĩ, mình thiếp đi lúc nào không biết. Thỉnh thoảng chập chờn lại có cảm giác như tay của ai đó vuốt mặt mình nhưng mà mệt quá nên ngủ không biết trời đất gì luôn. Thức dậy, thấy đã quá 3h chiều rồi. Nghe giọng mẹ mình ngoài hành lang. Nhìn qua lớp kính mờ thì thấy mẹ đang đứng nói chuyện với 1 người. Nam hay nữ thì mình không biết. Rồi thấy mẹ đi vào cùng người đó. Là em! Thì ra em đứng nói chuyện với mẹ nãy giờ. Mình xoay lưng lại, giả vờ ngủ. Mẹ gọi mình:

– Dậy đi Hoàng. Có bạn đến thăm này!

Mình nằm im, không nói gì. Mẹ quay sang nói với em:

– Cháu thông cảm. Chắc nó mệt quá. Con với cái, khổ thế đấy. Lớn tướng rồi mà toàn làm khổ mẹ nó thôi. Cháu ngồi chơi coi chừng nó dùm bác. Bác đi mua ít trái cây.

– Dạ. Bác cứ để cháu tự nhiên.

Mẹ nói rồi. Quay lưng bước đi. Hình như em chờ cho mẹ đi khuất rồi mới ghé tai mình, thì thầm:

– Em biết là anh chưa ngủ!

Mình nghe em nói thế thì xoay người lại. Mắt dán lên trần nhà. Em ngồi cạnh mình gọt trái cây. Em vừa gọt vừa hát khẽ. Bỗng em dừng lại. Nhìn mình, lẩm bẩm:

– Uống gì mà ra nông nỗi này không biết!

Mình xoay lại, nhìn thẳng vào mắt em, nói có phần to tiếng:

– Em còn hỏi nữa à!

Em nhìn ra cửa sổ, trả lời lơ đãng:

– Việc gì anh phải thế!

– Ừ, em nói phải. Anh chả việc gì phải làm thế cả. Xin lỗi vì đã to tiếng với em!

Mình xoay người lại, quay lưng về phía em. Mình lúc này hệt như 1 con thú bị thương, lồng lộn, đau đớn. Mình không nói gì, và cũng không muốn nói gì với em cả. Mình nghe thấy tiếng thút thít. Em đang khóc thì phải. Mình xoay lại thì thấy em đang lấy khăn giấy lau nước mắt.

– Anh xin lỗi.

Mình nói, đang đưa tay định lau nước mắt cho em thì em gạt tay mình ra, đứng dậy. Cầm túi xách. Nói với mình:

– Anh nghỉ ngơi cho khỏe. Hôm khác em lại đến.

Rồi em bước đi. Dứt khoát. Cánh cửa đóng lại. Em đi rồi. Sao mình thấy cô đơn quá. Em khóc vì mình. Mình biết điều đó. Mình đoán em đã rất lo lắng khi biết tin mình bị tai nạn. Em mặc quần jean. Áo sơ mi trắng. Áo em nhăn nhó. Chắc là biết tin thì chạy ngay đến nên không kịp ủi. Nhưng dù em có lo cho mình, có khóc vì mình như thế nào đi chăng nữa, mình cũng dặn lòng là không được động lòng với em.

Mình nằm viện mất hơn 1 tháng. 1 tuần em đến thăm mình 2 lần. Lúc thì em mang cháo gà, lúc thì lại sen hầm, có khi lại mang cả trái cây. Mẹ mình thì cứ tưởng em là bạn gái mình nên mỗi lần gặp em là mẹ lại tay bắt mặt mừng rồi lôi em ra hành lang nói chuyện. Lúc nào em đến cũng đặt đồ ăn ở trên bàn, rồi ra nói chuyện với mẹ, làm mình có muốn nói chuyện với em cũng không được. Mà hình như em cũng không muốn nói chuyện với mình thì phải. Mình ra viện và đi làm lại. Cậu mình cả tháng vào thăm được có 1 lần, chị Diệu thì chỉ có đôi ba lần. Có lần mình hỏi thì chị bảo là vào xem thử mình chết hay chưa. Vãi cái bà chị này! Nhưng mà thôi, cũng không trách được, chị và cậu còn có cuộc sống riêng, với cả nếu là mình, thì mình cũng không muốn đi thăm 1 thằng uống rượu nhiều đến nỗi bị tai nạn.

Phần 7

Sau khi ra viện tầm 1, 2 tuần gì đấy, mình mới đi uống lại được. Hôm ấy mình đi 1 mình. Vì muốn gặp em. Mình biết pub em hay đến. Mình cố ý chọn bàn đối diện bàn em. Mình gọi 1 li tequila và bảo phục vụ mang đến chỗ em. Em nhận rượu và cậu phục vụ chỉ chỗ mình cho em. Em bước đến bàn, ngồi cạnh mình, hỏi:

– Chân anh thế nào rồi?

– Vẫn còn lết đến đây để tìm em được!

– Lần sau anh đừng uống nhiều như thế!

– Em lo cho anh hay là sợ bị liên lụy?

– Cả hai!

Mình châm thuốc. Cả tháng trời nằm viện không được hút, tưởng là cai được rồi chứ. Mình gọi luôn 1 chai Gordon. Em và mình chỉ uống thôi, không nói gì với nhau. Được 1 lát, mình quay sang, thấy em nhìn mình đắm đuối, môi em đỏ mọng, khép hờ. Chắc em lại say rồi. Mình không kềm chế được, ôm em và hôn. Cảm giác như đã rất lâu rồi. Mình buông em ra, nói nhỏ:

– Anh xin lỗi. Anh…

Em lấy tay che miệng mình, rồi tựa vai mình, thủ thỉ:

– Không sao đâu anh. Em mới là người có lỗi.

– Hôm ấy em nói thật đấy à?

– Anh đừng suy nghĩ nhiều. Uống với em li này đi!

Mình nghe em nói vậy thì không hỏi nữa. Trong lòng gợn chút bất an. Mình và em quá giống nhau. Mình chia tay với những người con gái khác khi mình không còn hứng thú với họ nữa. Và dường như, em cũng biết điều đó nên chủ động đá mình. Âu cũng vì cá tính của em quá mạnh. Trong quá khứ, em cũng từng giống mình. Bị người em yêu nhất bỏ rơi. Nên em sợ yêu, sợ bị ràng buộc với 1 ai đó. Vì em quá nhạy cảm và dễ bị tổn thương. Nhưng em luôn che dấu điều đó bằng vẻ lạnh lùng và bất cần. Đó cũng là lí do mà mình không muốn tán em. Mình luôn lo rằng, 1 ngày nào đó, em sẽ bước ra khỏi cuộc đời mình chỉ vì… mình yêu em nên mình không muốn tự gò ép bản thân mình và quyết định thuận theo tự nhiên. Cái gì của mình thì sẽ là của mình. Cái gì không phải của mình thì sẽ không bao giờ là của mình. Em và mình cứ thế cân não nhau trong suốt 1 thời gian dài.

Rang… Reng… Reng…

Tiếng chuông làm mình tỉnh giấc, 8h hơn rồi. Hôm qua mình qua đêm ở nhà em. Bố mẹ em đi vắng cả rồi. Đánh răng rửa mặt xong xuôi, mình đi xuống thì ngửi thấy mùi thơm. Vào bếp thì thấy em đang làm trứng. Cũng lâu rồi không ăn nên ngửi mùi thấy thèm thèm. Mình ôm em từ đằng sau, hôn lên tóc em. Em quay lại, mỉm cười bảo mình sắp đĩa ra bàn. Nhìn em đeo tạp dề nấu nướng như 1 bà nội trợ nhỏ vậy. Tự dưng lại muốn cưới vợ. Nhưng mình cũng mau chóng trở về thực tại bởi giọng nói của em:

– Ăn đi anh, sao lại ngẩn người ra thế!

– À, ừ. Anh ăn đây!

Em nhìn mình, kiểu dò xét. Mình thấy thế thì hỏi:

– Em có gì muốn nói à?

– Tối nay anh rảnh không, đi với em 1 tẹo?

– Đi đâu?

– Đi rồi biết!

– Nhờ vả người ta mà nói thế à?

– Thế rốt cuộc là có đi hay không?

Em trừng mắt nhìn mình, lạnh cả sống lưng. Mình lắp bắp:

– Có… có… chứ…

– Thế có phải ngoan không!

Em nhìn mình cười và hôn mình cái chụt. Ăn uống xong xuôi, mình phụ em dọn dẹp rồi đưa em đến cửa hàng. Đúng là oan gia ngõ hẹp. Hôm ấy chị Diệu cũng ở cửa hàng. Chị thấy mình chở em đến thì nhìn mình như người ngoài hành tinh nên mình cũng hơi hoảng. Thôi rồi Hoàng ơi. Khởi đầu ngày mới mà như thế nào thì đúng là xui tận mạng. Em thấy như vậy thì cười cười rồi ghé tai mình thì thầm:

– Em vào trước đây, anh chịu khó tí nhé!

Nói rồi em trèo xuống xe, hôn mình rồi đi vào cửa hàng. Kì này chắc mất xác rồi. Chị Diệu lại gần mình. Véo vào hông mình rõ đau:

– Ghê nhỉ! Chăn cả bạn chị cơ đấy!

– Em đâu dám ạ!

– Thế có định nghiêm túc không đấy?

– Em cũng không biết nữa…

Lại ăn 1 cái véo nữa:

– Có hay là không?

– Dạ, em…

– Mày không nói chứ gì. được, để tao hỏi cái Linh. Đi làm đi! Tao nói chuyện sau!

– Dạ, em xin phép.

Phù! Mình thở phào nhẹ nhõm. Đâu phải là mình không muốn nghiêm túc với em đâu. Nhưng nghĩ lại cái đêm em đá mình thì ớn thí mồ. Chả biết phải nói với chị sao. Thôi thì để phụ nữ giải quyết với nhau vậy. Đang ngồi làm việc ở công ty thì có tin nhắn đến. Tin nhắn của em:

– Anh có sao không?

– Có, nhiều sao là đằng khác!

– Vậy nên em mới hôn anh! Hihi!

– Bị em hôn 1 cái nhưng mà bù lại được chị véo tận 2 cái, tính ra thì anh vẫn còn lời chán!

– Ừ, thế để bữa nào đấy em lại hôn anh nhá!

– Thôi cô cho anh xin, cô hôn… đau lắm!

– Phải đau thì anh mới nhớ em chứ!

– Thế em nói tối nay đi đâu?

– Nhắc mới nhớ, 7h qua cửa hàng đón em nhé!

– Ừ.

Nhắn cho em xong, mình quay lại làm việc. Trong đầu đoán già đoán non em sẽ đưa mình đi đâu.

Tối hôm ấy đúng 7h, mình ăn mặc chải chuốt gọn gàng rồi phóng xe đến cửa hàng đón em. Em mặc váy màu tím, giống cái hôm đầu tiên mình gặp em. Em leo lên xe, hôn mình cái chụt, rồi bảo:

– Đi thôi anh!

– Sao hôm nay tự dưng ngọt ngào thế?

– Đừng có tưởng bở, em trả công cho anh đi với em tối nay đấy!

– Trả công có thế thôi à?

– Thế anh muốn gì?

– Anh tưởng em phải biết chứ?

– Nỡm ạ! Thôi đi mau đi kẻo bố mẹ em chờ!

– Cái gì? Bố mẹ ai cơ?

– Đi mau! Điiiiiiii!

Mình nghe em nói thế thì hơi… run! Tự dưng em lại bảo đi gặp bố mẹ em? Hay là… Chậc! Càng nghĩ càng rối! Thôi thì tùy cơ ứng biến vậy! Mình đèo em đến nhà hàng ABC. Gởi xe xong, mình quay sang hỏi em:

– Bắt anh đến gặp bố mẹ em làm gì?

– Bí mật, lát anh sẽ biết!

Lại gì nữa không biết! Em nói xong thì khoác tay lôi mình vào. Mình và em đang đi thì em chợt buông tay mình, chạy đến 1 bàn có 2 người ngồi tầm 50 tuổi. Em ôm và hôn 2 người đó xong rồi chạy đến lôi mình. Mình thì đứng nghệt mặt ra, không hiểu chuyện gì. Mình ngồi chưa ấm chỗ thì em quay sang nói với 2 người đó:

– Bố, mẹ. Đây là anh Hoàng, bạn trai con.

Rồi em quay sang mình:

– Anh Hoàng, đây là bố mẹ em!

WTF? Tự dưng lại giới thiệu mình là người yêu trước mặt bố mẹ? Em đang làm cái gì không biết? Mẹ em nhìn mình cười rồi hỏi:

– Cháu là Hoàng mà con Linh đã nói với 2 bác đấy à?

– Dạ!

– Con Linh bảo 2 bác là nó với cháu quen nhau 2 năm rồi!

– Dạ!

– Thế cháu năm nay mấy tuổi rồi. Có công ăn việc làm gì chưa? Gia thế như thế nào?

Bố em nghe thế thì ngắt lời mẹ em:

– Bà làm gì mà như hỏi cung thế?

Rồi quay sang mình:

– Cháu thông cảm, mẹ nó có mỗi đứa con gái thôi nên mấy chuyện này bà ấy hơi làm quá!

– Dạ! Cháu năm nay thì mới 25 thôi ạ! Đang làm ở công ty XYZ…

Bố em hỏi:

– Thế cháu đã có dự tính tương lai gì chưa?

– Dạ. Hiện tại thì chưa ạ! Cháu vẫn còn nhiều công việc ạ!

Bố em nghe xong thì không nói gì, quay ra rót rượu và uống. Rót 1 li, ông quay sang mời mình:

– Cháu có biết đây là rượu gì không?

Mình cầm li rượu lên, soi 1 hồi, uống cái ực rồi trả lời

– Vang Bordeaux phải không ạ ?

Bố em trố mắt nhìn mình, chắc là bất ngờ quá:

– Sao cháu biết?

– Dạ, do cậu cháu thích uống vang nên sưu tầm. Cháu thỉnh thoảng cũng được cậu cho nếm 1 tí.

Bố em mỉm cười nhìn mình rồi nhìn sang em. Em nhìn lại mình, cười cười. Mình không ăn mấy, vì phải hầu chuyện bố mẹ em. Đã thế em còn cố tình chọc tức mình bằng cách… ăn uống ngon lành. Em ăn hăng quá làm mẹ em thỉnh thoảng lại quay sang nhắc. Ăn uống trò chuyện xong xuôi thì bố mẹ em về trước vì còn phải ra sân bay đi Đà Nẵng đám cưới. Mình đèo em về nhà. Trên xe em không nói gì cả mà cứ cười suốt. Thỉnh thoảng lại kiss vào má mình rõ kêu. Mình thấy thế thì hỏi:

– Em say à ?

– Làm gì có! Hôm nay anh diễn đạt lắm!

– Thể hóa ra là diễn kịch với bố mẹ em à?

– Chứ sao! Thế anh nghĩ là gì?

– Không có gì! Mà sao lại phải diễn!

– Mẹ cứ bắt em phải đi xem mắt, nên phải nhờ anh đóng kịch để được tiếp tục tự do chứ sao!

– Thế sao lại chọn anh?

– Vì em thích anh!

Mình không lạ gì cái kiểu nói chuyện nửa đùa nửa thật của em nên chỉ cười mà không nói gì. Đưa em đến nhà, đang hôn chào tạm biệt thì… ọt… ọt. Bụng mình kêu! Em nghe vậy thì phá lên cười rồi nói với mình:

– Trong nhà còn cái pizza đấy! Anh vào ăn đã rồi hẵng về!

Mình ngoan ngoãn dắt xe vào nhà với em. Cả tối ngồi hầu rượu với bố em chứ có ăn uống gì đâu, không đói mới lạ! Em đi tắm xong rồi dọn pizza và 2 lon ken ra rồi mở phim xem. Hình như là phim The Vow thì phải. Em tựa đầu vào vai mình. Mình và em vừa ăn uống vừa xem phim, được 1 lát thì em ngủ gục trên vai mình. Mình hôn nhẹ lên môi em. Em tỉnh dậy, chớp chớp mắt nhìn rồi rúc vào ngực mình. Mình hôn tóc em, hỏi nhỏ:

– Tối nay muốn anh ở lại à?

Em không nói gì, chầm chậm cởi từng chiếc cúc áo của mình. Em và mình hôn nhau rồi…

Sáng ra đau lưng khủng khiếp, tiện đây cũng khuyên anh em nếu có đụ đéo thì đừng làm trên ghế sofa nhé, đau lưng lắm! Mình đang vươn vai thì ngửi thấy mùi phở. Đánh răng rửa mặt xong, mình ra bếp thì thấy em bê 2 tô phở nghi ngút khói đặt lên bàn. Nhìn thấy mình, em mỉm cười:

– Anh yêu dậy rồi đấy à? Tối qua ngủ ngon không?

– Đau lưng chết đi được!

– Thôi, em bù cho tô phở đấy, ăn đi kẻo nguội!

Ăn uống xong xuôi. Sực nhớ là thứ 7 được nghỉ làm, mình chở em vào siêu thị xem phim và chơi game. Đua xe, bắn súng, gắp thú, …trò nào cũng chơi cả. Hôm ấy vui cực. Ăn trưa xong mình đèo em về cửa hàng rồi về nhà. Thế là xong ngày thứ 7.

Chắc có bạn sẽ hỏi là em Quỳnh vứt đâu rồi, thú thực là ban đầu mình định viết về Quỳnh nhưng sau bị vợ phát hiện đang viết truyện, thế là chuyển hướng đối tượng luôn. Mà từ sau hôm gặp mặt đó thì Quỳnh suốt ngày cứ nhắn tin, gọi điện rủ đi chơi rồi nhớ nhung này nọ. Có hôm mình đang đi với Linh thì bị em nó thấy, lúc mình về mở điện thoại ra thì thấy em nó nhắn tin:
– Em hận anh! Sao anh lại đối xử với em như vậy?

Mình xóa tin nhắn, không thèm rep. Mình đã làm mọi cách để phũ em rồi, chỉ còn cách đến nói thẳng với em là chưa làm thôi. Nhưng hình như là em không hiểu, hoặc là cố tình không hiểu mà vẫn cố đeo bám mình. Hình như là Linh cũng biết, nhưng không nói ra. Mình biết điều đó vì có 1 lần em nhắc đến Quỳnh nhưng mình giả vờ không nghe thấy nên em không nói gì nữa. Mình cũng xin không nhắc đến Quỳnh nữa, vì đối với mình, em đã là quá khứ rồi.

Phần 8

Mình gặp em 1 tháng đôi ba lần. Chủ yếu là mình rủ rê chứ em thì ít khi gọi hay nhắn tin cho mình. Mà mình thì lại thích như vậy. Ít gặp thì khi gặp lại nhau mới thấy hứng thú, chứ còn ngày nào cũng gặp nhau thì đến chết vì chán mất! Thỉnh thoảng mình được nghỉ làm buổi chiều thì qua cửa hàng đưa em đi chợ mua thức ăn đem về nhà em nấu. Em nấu ăn thì mình dọn bát đũa hoặc ngồi nhặt rau, phụ em lấy đồ ăn … Vui lắm! Em nấu ăn khá, không đến nỗi. Nhưng cái làm mình chết mê là món tráng miệng em làm. Em thường làm bánh quy hoặc gato, lâu lâu thì chuyển sang sinh tố. Không cầu kì nhưng ngon và khá là hợp khẩu vị của mình. Vào 1 buổi trưa như thế, sau khi đã ăn uống dọn dẹp xong, em lôi mình lên phòng xem phim với em. Đang nằm gối đầu lên tay mình, em bất chợt hỏi:

– Anh có biết pha lê không?

– Có!

– Anh có thấy mối quan hệ của tụi mình giống y như pha lê không?

– Sao em lại hỏi vậy?

– Vì pha lê, nếu nắm trong tay thì sẽ thấy cứng cáp, rắn chắc, nhưng nếu chẳng may tuột tay làm rơi, thì sẽ vỡ ra tan tành thành nghìn mảnh!

– Anh lại thấy giống thủy tinh hơn!

– Thủy tinh thì có khác gì pha lê đâu!

– Thì có ai bảo là nó khác đâu!

– Cái anh này, cứ trêu em thôi!

Em phụng phịu rồi chui vào ngực mình, yêu lắm! Mình không nghĩ ngợi gì nhiều. Vì quan điểm sống của mình là sống cho hôm nay. Cứ vui chơi cho hết hôm nay, ngày mai có việc gì thì mình – tương lai sẽ giải quyết! Không biết còn bên nhau được bao lâu nên mình luôn cố gắng làm cho em vui, càng nhiều càng tốt! Em và mình, nếu nói là chặt thì cũng chặt đấy, nhưng nếu nói là lỏng thì cũng lỏng vô cùng! Em biết tất cả mọi thứ về mình, nhưng những gì mình biết về em lại không nhiều. Hơn nửa năm quen nhau, ngoài 1 vài thông tin về đại học, công việc, gia thế, bố mẹ em và Hà – cô bạn thân của em ra, thì mình hầu như không biết gì về bạn bè, họ hàng, quá khứ và cả mấy cái đuôi của em nữa! Em lúc nào cũng bí ẩn, khó hiểu, giống như tình cảm của em dành cho mình vậy! Có lẽ mình sẽ không bao giờ biết được em đối với mình như thế nào nếu không nhờ thằng bạn mình.

Chả là mình có thằng bạn chơi với nhau từ hồi cấp 2. Năm 2000, gia đình nó chuyển đến Kiên Giang, từ đấy mất liên lạc với nó luôn. Đùng 1 cái, mình nhận được thư bảo là nó sẽ về chơi 2 ngày. Nó về thật! Thế là cả đám hơn chục thằng kéo nhau đi nhậu. Hôm ấy cả bọn say mềm, chỉ còn 1, 2 thằng là tỉnh táo. Tính đến nay thì đấy là lần say thứ 3 của mình. Thực ra mình không muốn say đâu, nhưng mà nó mời chả lẽ không uống, hơn 12 năm mới gặp lại thì từ chối thế nào được! Say sưa thế nào mà mình vẫn lết được đến nhà nghỉ. Vào phòng, mình rút điện thoại ra gọi cho em. Lúc ấy mình say thật rồi. Em đến thì mình đang nằm lăn lóc dưới sàn. Em xốc nách mình dậy, đưa lên giường. Lúc ấy mình nói trong cơn say:

– Em ngủ với thằng nào mà bây giờ mới đến?

– Anh nghĩ anh là ai mà hỏi tôi kiểu đấy?

– Thằng đấy nó có gì hơn anh mà em ngủ với nó rồi mới đến với anh?

– Anh im đi, anh nghĩ tôi đến đây để nghe anh xỉ vả à?

Nói xong em nhặt túi xách và bước về phía cửa. Mình bật dậy, nắm cổ tay em, không cho em đi. Bốp! Mình ăn 1 tát của em, tỉnh cả người. Em quay lưng lại, không thèm nhìn mình, tiếp tục bước đi, mình chạy đến chắn ngang cửa. Ôm chặt em vào lòng và hôn em. Em vùng vẫy, cố thoát ra khỏi vòng tay mình. Vùng vẫy mãi không được, em cắn môi mình, bật cả máu! Mình đau quá, buông em ra và bế thốc em lên giường. Mình ghì em xuống, lại hôn em. Lần này em không cắn nữa, mà để yên cho mình giày vò. Trong nụ hôn ấy, có vị mằn mặn…

Sáng dậy đau môi khủng khiếp! Mình với tay lấy điện thoại thì thấy 1 mẩu giấy em để lại:

– Em không muốn gặp lại anh nữa. Chào anh!

Mình đọc xong mẩu giấy đó thì lôi thuốc ra đốt. Đầu óc mình lúc ấy trống rỗng, chả nghĩ được gì. Em đã như thế thì mình cũng chẳng cần nữa. Dây vào ba cái chuyện yêu đương đúng là phiền phức! Mình đứng dậy vệ sinh cá nhân, trả phòng rồi về nhà. Có đến công ty cũng chẳng có tâm trí mà làm việc. Cả buổi sáng mình nhốt mình trong phòng đốt thuốc. Nằm ngẫm nghĩ 1 hồi, thấy mình đã sai khi nói với em như vậy, mình rút điện thoại ra, gọi cho em, em không bắt máy. Mình nhắn tin cho em: “Anh xin lỗi! ”

Nhắn xong mình quẳng điện thoại qua 1 bên và đi tắm. Tắm táp xong, mình thay áo quần. Cầm điện thoại lên, không thấy em rep, mình cũng chả quan tâm nữa. Đút điện thoại vào túi, dắt xe đi ăn rồi đến công ty. Ừ thì mình có lỗi với em, nhưng những gì cần làm thì mình đã làm rồi. Không có mình thì em vẫn sẽ có thằng khác, không có em thì mình chết được à! Mình đong đưa, tán tỉnh những người con gái khác để quên em. Nhưng lúc thiếu vắng em, mình mới nhận ra rằng, tình cảm mình dành cho em đã không còn dừng lại ở mức bạn bè đơn thuần nữa. Nhưng lòng tự tôn của mình quá lớn, mình quyết không tìm em, chỉ để cho em thấy rằng, không có em, mình vẫn sống tốt!

Sau cái đêm ấy tầm 2 tuần. Chị Diệu nhờ mình qua cửa hàng đưa chị đi mua vải. Mình lúc đầu định không đi, vì mình không muốn chạm mặt em để cả 2 phải khó xử. Nhưng chị đã nhờ thì mình phải làm thôi! Chạy qua cửa hàng, không thấy chị, không thấy em. Mấy em nhân viên trong ấy thì quen mặt mình rồi nên chào mình lễ phép lắm. Mình rút điện thoại ra gọi cho chị.

Tút…Tút…Tút…
– Chị đây Hoàng!
– Em đang ở cửa hàng rồi chị!
– Mày đợi chị 1 lát, 30 phút nữa chị về!
– Dạ.

Mình đút điện thoại vào túi và ngồi vào bàn thu ngân. Mở máy tính trên bàn thu ngân ra, định vào facebook giết thời gian tí thì thấy nick của em đã log in sẵn từ khi nào rồi. Sau đêm ấy em chặn fb mình. Bản tính tò mò nổi lên, mình click vào tường nhà em, thấy có 1 vài bài đăng rủ rê đi chơi, ăn uống, … ngoài ra thì không có cái stt nào cả. Mình click vào mục messenger. Có 1 đoạn chat của em và Hà từ hơn 1 tuần trước:

– Tối nay mày rảnh không?
– Gì thế con dở?
– Đi uống với tao!
– Tao thấy dạo này mày uống hơi nhiều đấy, có chuyện gì thế?
– Không có gì, chỉ là tao muốn say 1 chút!
– Mày có chuyện gì à?
– Không!
– Dạo này có gặp anh Hoàng không?
– Không!
– Sao thế?
– Cãi nhau!
– Kể tao nghe, biết đâu tao lại giúp được gì?
– Cũng chẳng có gì cả. Anh ta say, gọi tao đến, bảo tao ngủ với thằng khác rồi mới đến với anh ta….
– Có thế thôi à?
– Ừ!
– Anh ta có gọi hay nhắn tin không?
– Có! Nhưng tao không bắt máy!
– Nội dung tin nhắn như thế nào?
– “Anh xin lỗi! ”
– Hết rồi à?
– Ừ!
– Thế mày nghĩ sao?
– Hóa ra anh ta chỉ coi tao như 1 con điếm, ngủ với thằng nào cũng được.
– Làm gì đến nỗi!
– Mày không biết đâu. Thế mà tao đã nghĩ về anh ta khác cơ đấy, tao thật quá ngây thơ!
– Thế giờ mày muốn gì?
– Say!
– Để làm gì?
– Quên!
– Việc gì mày phải thế! Anh ta chỉ là thằng tồi thôi, mày thiếu gì đàn ông!
– Nhưng mà ngoài thằng tồi ấy ra, tao không muốn ngủ với thằng nào cả!

Mình đọc xong đoạn chat đấy thì châm thuốc. Xót hết cả ruột! Mình đã làm tổn thương em. Rất nhiều. Nhưng mình không thể cứ thế mà chạy đi tìm em được. Gần 1 tháng rồi, biết đâu bây giờ em đã quên mình, và đang vui vẻ với người khác. Mình đang mải suy nghĩ thì có cuộc gọi của chị:

– Em nghe đây chị.
– Chị bận rồi, chắc không đi được, mày về đi, khi khác chị mời cà phê sau!
– Dạ!

Trên đường chạy về nhà, mình suy nghĩ lung lắm! Nửa muốn tìm em, nửa không muốn. Nhưng mình vẫn quyết định sẽ tìm em! Con đường đến hạnh phúc đâu có trải đầy hoa hồng! Mình sẵn sàng đánh 1 canh bạc, nếu thành công, mình sẽ có lại được em, còn nếu như thất bại, thì mình sẽ không hối hận vì ít nhất, mình cũng đã cố hết sức! Thông qua chị và bạn bè em, mình thu thập tất cả thông tin về em trong gần 1 tháng không gặp nhau. Em có qua lại với 1 vài người con trai khác, nhưng không yêu ai cả, vì theo bạn bè em, em đã có người trong mộng rồi. Mình cũng không biết người đó có phải là mình hay không, nhưng mình mặc kệ! Mình phải giành lại em!

Tối chủ nhật, mình đến nhà em. Mình vẫn nhớ rõ thói quen đi pub mỗi tối chủ nhật của em. Lúc ấy là 9h. Đợi em hơn 3 tiếng đồng hồ. Đốt gần hết gói thuốc thì em về. Em bước xuống taxi, làm rơi chùm chìa khóa và cúi xuống nhặt. Lúc ngẩng đầu lên thì em thấy mình. Em và mình nhìn thẳng vào mắt nhau. Em và mình cứ thế nhìn nhau hơn 10 phút. Và bỗng nhiên nước mắt em rơi! Mình thấy em khóc liền bước đến, ôm em. Chả suy nghĩ gì cả. Lúc đấy mình chỉ biết có em thôi.

Mình ôm em vào lòng. Em càng vùng vẫy, mình càng ôm em chặt hơn. Vùng vẫy 1 hồi, em đấm thùm thụp vào ngực mình, cảm giác như bao đau đớn, uất ức em đều dồn nén vào những cú đấm ấy! Nước mắt em rơi như mưa, ướt hết cả áo mình. Em ốm đi nhiều! Tóc lại cắt ngắn ngang vai nữa! Mình không dỗ em, cứ để em khóc. Khóc ra em sẽ nhẹ lòng hơn. Chờ cho em nín, mình rút khăn giấy ra lau nước mắt cho em. Em vít cổ mình xuống và hôn. Mình và em hôn nhau ngấu nghiến! Mặc kệ xung quanh! Hòa lẫn trong nụ hôn ấy là vị mặn của nước mắt và vị nồng của rượu…

Mình đưa em vào nhà, bố mẹ em về quê rồi. Em say quá! Mình dìu em lên phòng. Bế em lên giường và đắp chăn cho em. Sau 1 đêm như thế nào thì có lẽ nên để em ngủ thì tốt hơn! Mình ngồi check mail và đọc báo 1 lát thì em bước đến từ sau ôm cổ mình, không nói gì. Mình kéo em ngồi vào trong lòng:
– Anh xin lỗi!

Em im lặng, đầu vẫn tựa vào ngực mình. Bỗng mình thấy ngực ươn ướt, em lại khóc! Em nói trong tiếng nấc:
– Anh là đồ khốn nạn! Huhu! Đồ tồi! Tôi ghét anh! Huhu!

Mình không nói gì, siết chặt em hơn. Mình cũng đau lòng lắm chứ, nhìn thấy người con gái mình yêu đau khổ, ai mà chịu được! Em vẫn khóc, vừa nói vừa đấm vào ngực mình:
– Em đánh chết anh! Huhu! Đồ chết tiệt! Huhu! Sao bây giờ mới đến tìm em!

Mình vẫn ôm em, nước mắt mình rơi trên tóc em! Vậy là em có yêu mình, có tình cảm với mình! Đợi em nín khóc, mình bế em lên giường. Em chui vào ngực mình, ôm mình chặt cứng, thì thầm:

– Em biết là anh sẽ tìm em!

– Sao em biết?

– Em hiểu anh, em biết anh sẽ không phụ em!

– Vì sao?

– Không vì sao cả, vì em biết, thế thôi!

Mình ôm em thật chặt rồi hôn em, buông em ra, mình nói nhỏ:

– Anh yêu em!

Em chớp chớp mắt nhìn mình và cười, những giọt nước mắt lăn dài trên má em, những giọt nước mắt hạnh phúc! Đêm ấy, mình và em ôm nhau ngủ. Ấm áp, hạnh phúc lắm! Cảm giác yêu 1 ai đó và được 1 ai đó yêu quả thật rất tuyệt. Thế mà đã có lúc, mình nghĩ rằng có lẽ cả đời mình sẽ không yêu ai được nữa. Em và mình vẫn chưa phải người yêu của nhau. Vẫn chưa có gì rõ ràng giữa mình và em cả. Nhưng cả mình và em đều đã phải lòng người kia mất rồi. Có lẽ bây giờ điều mình và em cần chỉ là thời gian để xây dựng lòng tin và vun đắp tình cảm của mình trong lòng đối phương mà thôi! Mình không biết cần phải mất bao nhiêu thời gian nhưng mình biết rằng, mình sẽ không để em rời xa, không làm tổn thương em nữa! Bấy nhiêu đó, với mình là đã đủ để mình nhận ra, em quan trọng với mình như thế nào rồi!

Một năm sau mình cưới Linh, lúc đó Linh đã mang bầu được hơn 12 tuần.

— Hết —

0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận