[Zhihu] Phương pháp nuôi dạy con cái nào của cha mẹ khiến bạn ngạc nhiên?
______________________________
Tác giả: 皮耶霍
Lược dịch: Hố truyện năm ấy chúng ta cùng theo đuổi – ツ
Nó không phải là truyện ngắn nhưng mà đọc hay quá nên mình copy lại để gửi tới quý độc giả.
______________________________
Cha mẹ tôi từ sau khi tôi 10 tuổi chưa từng đánh tôi, nói là muốn bảo vệ lòng tự trọng mỏng manh của tôi.
Thay vào đó là… Chỉ cần tôi phạm lỗi, họ sẽ bắt tôi viết bản kiểm điểm.
Tôi sáu tuổi rưỡi vào lớp 1, mười tuổi mới học lớp 3.
Số chữ yêu cầu bài thi cuối năm lớp 3 của trường tiểu học chỉ khoảng 300 chữ, số chữ yêu cầu bài kiểm điểm của tôi lại là 800 chữ…
Không viết xong thì không được ra ngoài chơi, viết không sâu sắc thì phải viết lại!
Điều khiến tôi lúc đó không thể hiểu nổi là: mỗi lần viết xong bản kiểm điểm rồi nộp, bố tôi không chỉ sửa lỗi chính tả, mà còn kiên nhẫn thảo luận với tôi:
“Đoạn này sao con không viết thế này? Viết vậy sẽ cho thấy lỗi của con là vô ý, sẽ khiến người khác dễ thông cảm hơn mà.” Hoặc: “Đoạn này nếu không đủ cảm xúc, sao chúng ta tha thứ cho con được? Phải thêm vào những giằng xé trong lòng, sự bất lực, như vậy mới chạm đến cảm xúc của người khác chứ…”
Đây chẳng phải là đang… “gài bẫy nhận tội” sao?
Nhưng mười tuổi là khoảng thời gian nghịch ngợm nhất đời tôi, dưới trướng tôi có một đám “đàn em bằng thép” oai phong lẫm liệt, mỗi ngày sau khi tan học còn có hai “lính gác” đứng trước cổng nhà canh gác cho tôi.
Mỗi lần bị tụi đàn em thấy tôi đang thở hổn hển viết bản kiểm điểm trong nhà, thật sự rất mất mặt. Nên mỗi lần bị bố chỉ ra bản kiểm điểm chưa đạt yêu cầu và bắt viết lại, tôi đều nghiêm túc rút kinh nghiệm, để lần sau viết kiểm điểm có thể nhanh chóng thoát nạn hơn..
Sau đó đến năm lên lớp 4, thầy giáo dạy ngữ văn đột nhiên phát hiện trong lớp có một “thần đồng viết văn”.
Mặc dù thần đồng này ngay cả ghép vần cũng không rành, gặp chữ lạ thường xuyên đọc sai, hơn nữa chữ viết cực xấu, nhưng viết văn lại rất nhanh rất trôi chảy.
Vì vậy thầy thử giới thiệu cậu học sinh này tham gia cuộc thi viết văn cấp thành phố, phát hiện khả năng của cậu ta như thể sinh ra là để thi viết vậy: Nói là thần đồng thì hơi quá, nhưng hai tiếng viết 800 chữ với cậu ta quá dư dả, cậu ta thường xuyên chỉ dùng một tiếng viết 1000 chữ, sau đó ở trong phòng thi dùng giấy nháp… vẽ máy bay chiến đấu.
Không những vậy bài văn viết ra rất rõ ràng, đặc biệt giỏi miêu tả tâm lý. Chỉ là việc về trường đóng cửa sổ thôi mà cũng có thể viết thành một câu chuyện đầy kịch tính, nơi những giằng xé nội tâm được đẩy lên cao trào. Từng cái thở dài, đôi chân bồn chồn, đôi tay không ngơi nghỉ… tất cả đều phản ánh một cuộc đấu tranh sâu sắc trong tâm hồn nhân vật chính.
Kết quả là từ lớp 4, tôi tham gia ba kỳ thi viết văn cấp tỉnh, giành hai giải Nhất và một giải Nhì.
Suốt những năm tiểu học tuy rằng thành tích lúc lên lúc xuống, nhưng nhờ khả năng viết văn giỏi này mà tôi cũng được xem như là nhân vật nổi bật.
Đến cấp hai, số chữ bài kiểm điểm tăng lên 3000 chữ, còn tôi thì đã bắt đầu đăng tiểu thuyết lên báo, mặc dù chỉ là báo địa phương…
Đến cấp ba, số từ kiểm điểm tăng lên 5000 chữ, mà tôi đã có thể dễ dàng viết 8000 chữ một cách nhẹ nhàng, tiện thể còn tranh thủ thảo luận với bố về ý nghĩa của việc học…
Sau khi lên đại học rốt cuộc không còn ai bắt tôi viết kiểm điểm nữa, nhưng lúc này niềm đam mê viết lách đã bùng cháy không thể kìm nén.
Và thế là tôi bước lên con đường khởi nghiệp – viết thuê thư tình.
Đặc biệt giỏi viết những bức thư xin lỗi bạn gái, toàn bộ bức thư viết rất dễ hiểu mà lại chạm đến trái tim, khiến đối phương vừa đọc đã cảm thấy người viết thư này thực sự đã hối hận từ tận đáy lòng, đồng thời khát khao được tha thứ và bắt đầu lại từ đầu…
Có lẽ đây là minh chứng rõ ràng nhất cho sự thành công của bố mẹ trong việc nuôi dạy tôi.
Không chỉ giúp tôi giữ được lòng tự trọng mỏng manh ấy nguyên vẹn đến tận hôm nay, mà còn dạy tôi một nghề kiếm sống…
Nguồn: https://www.zhihu.com/question/264918610/answer/551012239