Sự trùng sinh của khanh phúc [Ngôn tình]

Truyện: Sự trùng sinh của khanh phúc
Tác giả truyện ngắn: 天才琴心
Edit: Thanh Nhã
Giới thiệu:
Khi trạng nguyên lang đến nhà ta cầu hôn, ta bảo Phụ thân nói với hắn rằng ta đã quyết định quy y đạo môn, cả đời không gả.
Kiếp trước, hắn đến lấy ta chẳng qua là để trả ơn Phụ thân ta đã giúp đỡ, cũng là để có một thê tử danh chính ngôn thuận, tiện đường đón bạch nguyệt quang nơi hoa phố liễu hạng về nhà.
Lúc Phụ thân ta bị vu oan mà chịu tội, hắn đang cùng bạch nguyệt quang ngắm tuyết, thấy ta đến cầu xin giúp đỡ thì chỉ nhíu mày khó chịu.
“Quốc có quốc pháp, đừng có làm loạn.”
Ngay cả con của ta và hắn cũng nhìn ta đầy khinh miệt.
“Một kẻ ích kỷ như người sao có thể là mẫu thân ta? Ta không cần một người mẫu thân như thế!”
Kiếp này, ta không muốn làm bàn đạp cho bạch nguyệt quang của hắn nữa.
Ta muốn có cuộc đời của riêng mình.
—————–

Truyện ngắn hay: Sự trùng sinh của khanh phúc [Ngôn tình]

Ta đưa tay chạm vào khóe mắt.

Khóe mắt ươn ướt, nhưng không có nước mắt.

Kiếp trước, trạng nguyên tân khoa đến cầu hôn.

Phụ thân vui vẻ gả ta đi, còn nói một trăm lượng tiền chu cấp năm xưa xem ra không uổng phí.

Nhưng người không ngờ rằng, hơn mười năm sau, người bị tố tham ô và bị tống vào ngục. Chàng rể mà người từng kiêu hãnh không những thờ ơ, chỉ biết ôm tiểu thiếp hưởng lạc, mà còn cười nhạo người, nói rằng số tiền người chu cấp cho mấy chục thư sinh năm đó đều là tiền bẩn.

Phụ thân ta làm hộ bộ thượng thư hai mươi năm, đến khi bị tịch biên gia sản chỉ tìm thấy vỏn vẹn ba trăm lượng bạc, cuối cùng mất mạng.

Ba trăm lượng bạc ấy, còn chưa đủ cho con rể của người tiêu xài một bữa.

“Nam Nam, con sao vậy? Sao lại đột nhiên nghĩ không thông mà muốn tu đạo chứ?”

Giọng Phụ thân đầy lo lắng kéo ta ra khỏi dòng hồi ức.

Ta quay đầu nhìn người.

Lúc này, Phụ thân vẫn đang trong thời kỳ đắc ý nhất của cuộc đời.

Mặt mày hồng hào, dáng người hơi đẫy đà.

Không giống với hình ảnh một ông lão lưng còng, y phục rách rưới, đầy nếp nhăn trong ngục giam mà ta từng thấy.

“Phụ thân .”

Vừa mở miệng, nước mắt ta liền lăn dài theo khóe mắt.

“Nam Nam, con sao vậy? Đừng khóc, khuê nữ ngoan của ta , đừng khóc mà.”

Phụ thân ta thấp người, dáng hơi mập, sốt ruột đến mức xoay quanh, nhưng vì kiêng dè lễ nghi nên không dám bước vào, chỉ có thể đứng trước cửa nhẹ giọng dỗ dành ta.

Nhìn bộ dạng này của người, ta không nhịn được mà bật cười.

Tốt quá, Phụ thân vẫn còn đây, ta cũng vẫn còn đây.

Lần này, ta và phụ thân đều phải thật tốt.

“Phụ thân , con không sao.”

“Vậy, chuyện xuất gia tu đạo thì sao?”

Ta không trả lời ngay, mà đứng dậy mời Phụ thân vào ngồi, gọi người dâng trà.

Sau đó, ta tìm trên bàn đọc của mình quyển đạo kinh từng xem trước đây, đưa cho người.

“Phụ thân, có lẽ con chịu ảnh hưởng của mẫu thân, bây giờ chỉ muốn tu hành, không muốn thành gia. Phụ thân có thể tác thành cho con không?”

Nghe ta nhắc đến mẫu thân, phụ thân thoáng nhìn ta với ánh mắt phức tạp, rồi mở đạo kinh ra.

Thực ra, mẫu thân ta không tinh thông đạo pháp, người am hiểu đạo pháp chính là nhà ngoại của ta.

Ngoại tổ phụ ta là quốc sư tiền triều, sinh được hai người con gái.

Tỷ tỷ là quán chủ đạo quán Thanh Vân trong kinh thành, còn muội muội chính là mẫu thân ta.

Mẫu thân ta từ nhỏ thân thể yếu ớt, tuy không tu đạo nhưng do bị ảnh hưởng từ gia tộc nên cũng rất thích đạo pháp, mang theo nhiều đạo kinh khi xuất giá về nhà phụ thân ta.

Hiện nay đạo pháp hưng thịnh, phụ thân ta chịu ảnh hưởng của triều đình và bên ngoại, tuy không tín phụng đạo giáo, nhưng vẫn có lòng kính sợ đạo pháp.

Người lật xem xong đạo kinh, xếp chúng lại ngay ngắn.

“Nam Nam, Phụ thân hiểu con thích đạo pháp, quy y đạo môn cũng không có vấn đề gì. Nhưng con mới mười sáu tuổi, không giống như dì con có trách nhiệm trên vai, con không cần phải cả đời không gả chứ?”

Ta cúi đầu trầm ngâm vài giây.

Việc xuất gia có liên quan đến việc ta có thể giữ được Phụ thân hay không.

Còn chuyện cả đời không gả, đúng là quá mức phản nghịch, phụ thân không thể chấp nhận cũng là chuyện dễ hiểu. Cái này có thể từ từ thuyết phục sau.

“Phụ thân nói đúng, vậy trước tiên con sẽ quy y. Còn chuyện thành gia, sau này hãy tính.”

Gương mặt phụ thân đang lo lắng lập tức giãn ra, nụ cười hiện lên.

“Con gái ngoan, vậy mới đúng chứ. Con còn nhỏ, chưa muốn thành gia cũng không sao. Đợi sau này muốn gả rồi, chúng ta lại chọn một nam nhân tốt hơn.”

Nụ cười của người khiến mắt người nheo lại thành một đường, trông rất phúc hậu.

Lòng ta ấm áp.

Nữ tử mười ba tuổi đã đến tuổi thành gia, vậy mà Phụ thân chỉ vì một câu ta không muốn gả liền nói mười sáu tuổi vẫn còn nhỏ.

Người vẫn là người Phụ thân luôn nâng niu ta trong lòng bàn tay từ bé đến lớn!

Lần này, ta nhất định phải bảo vệ người.

“Bỏ lỡ trạng nguyên lang này, phụ thân có thấy tiếc không?”

Phụ thân suy nghĩ một chút, gật đầu.

“Phụ thân đã tài trợ mấy chục thư sinh trong những năm qua, chỉ có người này là thành công nhất. Nếu hắn có thể tiến vào triều đình, sau này giúp đỡ lẫn nhau với phụ thân , tự nhiên sẽ càng tiến xa hơn.”

Hắn đương nhiên có thể tiến xa.

Hắn mang danh trạng nguyên, lại có nhạc phụ là hộ bộ thượng thư. Trừ ba năm đầu gian khổ ở địa phương, về sau con đường thăng tiến đều rộng mở.

Nhưng phụ thân , phụ thân còn chưa kịp tiến thêm một bước thì đã mất mạng rồi.

“Nhưng không sao, nếu Nam Nam không muốn thành gia bây giờ, thì chứng tỏ con và hắn không có duyên. Nhân duyên tốt của con chắc chắn còn ở phía sau. Đúng rồi, con định bái di mẫu con làm sư phụ sao? Hai người đã liên lạc chưa?”

Nghe phụ thân nhắc đến nhân duyên, ta chỉ cười.

Sau những gì đã trải qua kiếp trước, ta thật sự không muốn gì gọi là nhân duyên nữa.

“Con còn một chuyện phải làm, xong rồi mới đi tìm dì.”

“Chuyện gì?”

“Bắt người.”

2.
Buổi tối, ta xách bảo kiếm, dẫn theo gia đinh hộ viện ra ngoài.

Khi đoàn người chúng ta rầm rộ dừng lại trước cổng Hạnh Hoa Lâu, mụ tú bà đứng canh cửa mặt cắt không còn giọt máu, quay đầu chạy thẳng vào trong.

Ta phất tay, gia đinh lập tức đuổi theo, khống chế bà ta.

Bà ta bị ghì xuống đất, gương mặt đầy vẻ kinh hoàng.

“Các, các người…”

“Dẫn ta đi tìm Hoa Thiển Thiển.”

Hoa Thiển Thiển chính là bạch nguyệt quang của vị trạng nguyên lang kia.

Sau khi ta và hắn thành thân chưa đầy năm ngày, hắn đã đến Hạnh Hoa Lâu chuộc nàng về, đón vào hậu viện.

Nam nhân tam thê tứ thiếp cũng là chuyện bình thường, ta chưa từng cho rằng hắn làm vậy là quá đáng.

Dù về sau, khi phụ thân ta gặp nạn, hắn vẫn ôm Hoa Thiển Thiển ngắm sao, ngắm trăng, ngắm tuyết, ngắm mưa. Ta chỉ trách hắn vô tình, chưa từng oán nàng.

Nhưng lần này ta đến tìm Hoa Thiển Thiển không phải vì ghen tuông, mà bởi huynh trưởng của nàng ta chính là thủ lĩnh quân phản loạn.

Kiếp trước, ngay trước ngày phản quân tiến vào kinh thành, ta vô tình nghe được cuộc trò chuyện giữa nàng và trạng nguyên lang.

Lúc ấy ta mới biết thân phận thực sự của nàng ta và kế hoạch tấn công kinh thành của phản quân.

Ta muốn đi báo tin, nhưng chưa kịp hành động đã gặp phải đám phản quân vào thành trước thời hạn, cuối cùng chết dưới lưỡi đao của chúng.

Nếu ông trời đã cho ta sống lại, hẳn cũng là muốn ta làm điều gì đó để giảm bớt sinh linh lầm than.

Vậy nên, việc đầu tiên ta làm sau khi trùng sinh chính là đến tìm Hoa Thiển Thiển.

“Tiểu nhân… tiểu nhân…”

Mụ tú bà run rẩy, không dám cử động.

Đám tay sai của Hạnh Hoa Lâu nhanh chóng bao vây chúng ta.

Ta quét mắt nhìn một vòng, thản nhiên nói:
“Ta chỉ tìm người, không gây chuyện.”

Bọn chúng do dự, không ai dám động thủ trước.

Ta dẫn người vào Hạnh Hoa Lâu.

Tầng một là đại sảnh, có rất nhiều người ngồi uống trà, thưởng nhạc.

Ở cầu thang tầng hai, một bóng hồng rực rỡ xuất hiện, giọng lanh lảnh vang lên:
“Ôi chao, đại tiểu thư, người làm gì thế này? Nơi này đâu phải chốn mà thân phận tôn quý như người có thể lui tới. Mau mau quay về đi!”

Mụ tú bà phe phẩy khăn tay, vừa duyên dáng bước xuống cầu thang vừa cười cợt đầy phong tình.

Ta chắp tay hành lễ.
“Ta tìm Hoa Thiển Thiển, không gây chuyện.”

Mắt mụ xoay vòng, giọng đầy vẻ uyển chuyển:
“Thiển Thiển đang tiếp khách quý, tiểu thư xem có thể để hôm khác…”

Lời còn chưa dứt, trong đám đông bỗng vang lên một giọng nữ:
“Nàng ta ở Thính Vũ Các, trên tầng hai!”

Ta không thấy người vừa lên tiếng.

Sắc mặt mụ tú bà trở nên cực kỳ khó coi.

Ta đẩy mụ sang một bên, sải bước lên cầu thang.

Những kẻ phía sau muốn ngăn cản, nhưng gia đinh của ta đã chặn lại.

Ta nhanh chóng đến Thính Vũ Các, tung chân đá văng cửa.

Tiếng đàn du dương lập tức im bặt, chỉ còn mùi đàn hương thoang thoảng trong không khí.

Một nữ tử mặc sa y hồng phấn đang gảy đàn, đối diện nàng là một nam nhân vận hồng bào, nhàn nhã uống trà.

Nữ tử chính là Hoa Thiển Thiển.

Nam nhân kia có dáng người gầy gò, làn da tái nhợt, ta không có chút ấn tượng nào về hắn.

“Xin lỗi, ta tìm Hoa Thiển Thiển có việc.”

Nam nhân áo đỏ nhẹ nhàng giơ tay làm động tác “mời”, sau đó tiếp tục nhấp trà.

Ta phất tay, gia đinh lập tức tiến lên, ghìm chặt Hoa Thiển Thiển.

Nàng ta dường như biết rõ ở Hạnh Hoa Lâu không ai dám làm gì mình, nên vẫn đứng yên, chỉ chau mày hỏi:
“Các người làm gì vậy?”

Ta bước đến, giật mạnh mặt dây chuyền trên cổ nàng xuống.

Kiếp trước, ta vẫn luôn nghĩ đó chỉ là một món trang sức bình thường.

Mãi đến lúc nghe được cuộc đối thoại giữa nàng và trạng nguyên lang, ta mới biết đó là tín vật—một con dấu khắc tên phụ thân nàng.

Mà phụ thân ruột của nàng chính là Cảnh Vương, kẻ thất bại trong cuộc chính biến trước đây.

Cảnh Vương mưu đoạt ngai vàng bất thành, cả nhà bị xử trảm, chỉ có nàng và huynh trưởng được tâm phúc lén đưa ra ngoài.

Nàng được gửi vào nhà Hoa Thị Lang, nhưng mấy năm sau Hoa gia bị tịch thu gia sản, nàng bị bán vào thanh lâu.

Mà con dấu này, chính là vật lệnh để huy động phản quân.

Ta siết chặt nó trong lòng bàn tay.

Đồng tử nàng hơi co lại, sắc mặt đại biến, cúi đầu nhẫn nhịn.

“Tiểu thư, không biết Thiển Thiển đã đắc tội người thế nào?”

Nàng vốn mang huyết thống hoàng gia bị diệt tộc, nay lại sống dưới thân phận tội quan, chẳng trách từ trước đến nay luôn ra vẻ yếu đuối, không hề có chút công kích nào.

Kiếp trước, ta đã bị dáng vẻ dịu dàng nhẫn nhịn này đánh lừa, bỏ qua rất nhiều điểm đáng ngờ.

Ví dụ như, tại sao trạng nguyên lang nhất định phải cưới một nữ tử tội quan làm thiếp?

Tại sao lúc ta cầu xin hắn cứu phụ thân, nàng cũng có mặt?

“Ngươi dám ăn cắp dây chuyền của ta, lại không biết mình đắc tội ta ở đâu sao?”

“Ta không có! Rõ ràng đây là…”

Nàng vội vàng giải thích, nhưng giữa chừng lại im bặt.

“Tiểu thư, chắc người nhận nhầm rồi, đây là vật của ta.”

“Không nhiều lời với ngươi, mang đi!”

Gia đinh lập tức áp giải nàng ra ngoài, ta theo sát phía sau.

Trước khi rời đi, ta quay đầu nhìn nam nhân áo đỏ.

“Xin lỗi đã quấy rầy. Có cần ta giúp đóng cửa không?”

Hắn thoáng sững sờ, sau đó mỉm cười gật đầu.

Ta đóng cửa lại, chỉnh đốn biểu cảm, chuẩn bị ứng phó với Hạnh Hoa Lâu.

Nhưng không ngờ, từ lúc xuống lầu đến khi ra cửa, đám bảo vệ chỉ đứng nhìn từ xa, không hề tiến lại ngăn cản.

Ta chau mày, suy nghĩ một lúc vẫn không hiểu lý do.

Cuối cùng, chỉ có thể đoán rằng bọn họ nhận ra thân phận ta, không dám đắc tội với phụ thân ta.

Ta tranh thủ về nhà trước giờ giới nghiêm, đem con dấu của Hoa Thiển Thiển trình lên phụ thân.

Phụ thân kinh hãi.

Ta nói mình đã bói một quẻ, thấy Hoa Thiển Thiển có đại họa, liền đến tìm nàng, sau đó phát hiện ra con dấu này có vấn đề.

Phụ thân vốn tin vào thuật bói toán của ngoại tổ phụ, nay thấy ta cũng có năng lực như vậy, vừa mừng vừa lo.

“Không ngờ con có thiên phú đạo thuật cao đến thế… Nhưng đây là con dấu của Cảnh Vương! Mà hoàng thượng…”

Ta gật đầu.

“Ngày mai con sẽ đưa nàng đến chỗ di mẫu. Quẻ bói của con cho thấy, di mẫu có cách giải quyết.”

“Vậy thì tốt quá! Con đi sớm về sớm!”
3.
Sáng sớm hôm sau, ta cùng gia đinh hộ viện đến Thanh Vân Quán.

Ta giao con dấu khắc của Cảnh Vương cho di mẫu và báo cho bà hai việc:
Thứ nhất, ta muốn bái người làm sư phụ, nhập đạo tu hành.

Thứ hai, ta đã bói toán và phát hiện Hoa Thiển Thiển là một mối họa lớn. Cuối cùng lại tìm thấy con dấu khắc của kẻ phản loạn Cảnh Vương trên người nàng ta, hiện tại đã bị cuốn vào cuộc tranh đoạt hoàng vị.

Di mẫu ta mặc áo xanh, tay cầm phất trần, cúi đầu nhìn con dấu khắc, trầm tư suy nghĩ.

Ở kiếp trước, di mẫu chết còn sớm hơn cả Phụ thân ta.

Có di mẫu, đạo gia chính là chiếc ô bảo vệ phụ thân . Nhưng khi di mẫu mất, phụ thân cũng vì số bạc ít ỏi mà bị xử tử.

Cái chết của di mẫu không phải tai nạn mà là trò cười của những cuộc đấu đá phe phái.

Sau khi hoạn quan nắm quyền, tông thất họ Lưu không cam lòng, tìm cách lôi kéo thế lực khắp nơi. Với tư cách là thủ lĩnh Đạo gia, di mẫu không để tâm đến những chiêu trò ấy. Sau nhiều lần mời không thành, Thái hậu lấy danh nghĩa cầu phúc, triệu di mẫu vào cung, bỏ thuốc vào rượu ép bà khuất phục. Nhưng di mẫu có tính khí cứng cỏi, thà tự vẫn còn hơn phải nhún nhường.

Sau đó, nhóm hoạn quan lấy cớ này mà điên cuồng tấn công thế lực của Thái hậu, cuối cùng khiến thế lực tông thất sụp đổ.

Khi nhận được tin tức, ta đã nhịn ăn suốt ba ngày ba đêm vì tuyệt vọng.

Di mẫu là một người tài hoa kinh diễm, vậy mà lại chết vì những chuyện nhảm nhí này sao?

Khi đó, ta từng căm hận sự cứng rắn của di mẫu. Vì sao người không làm loạn một trận trời long đất lở? Với kiếm thuật của mình, chẳng lẽ người không thể rời khỏi hoàng cung? Với địa vị trong Đạo gia, sống sót có thực sự khó đến thế sao?

Nhưng sau này, khi di mẫu mất, phụ thân chết, phu quân bỏ mặc ta, ngay cả đứa con ruột thịt cũng xa cách ta, ta mới hiểu—cái chết có lẽ cũng là một sự giải thoát.

Di mẫu quá mệt mỏi rồi. Từ khi còn trẻ đã một mình gánh vác trách nhiệm của Đạo gia, bị thế tục trói buộc đến mức không còn nhìn thấy hy vọng, cũng chẳng còn niềm tin.

Lúc này, di mẫu dường như đang nhớ lại điều gì đó.

Cho đến khi ngoài cửa sổ vang lên tiếng chim hót, ánh mắt di mẫu mới chuyển sang nhìn ta.

“Năm đó, ngoại tổ phụ con để lại một quẻ bói.”

Ta sững sờ.

Ánh mắt di mẫu đặt trên người ta, nhưng cũng dường như đang nhìn rất xa.

“Ông ấy nói, dòng họ chúng ta sẽ xuất hiện một bậc đại gia về đạo pháp.”

Ta đã hiểu.

Ngoại tổ phụ chỉ có hai người con. Mẫu thân ta thân thể yếu ớt, không thể kế thừa. Di mẫu nghĩ rằng quẻ bói đó ứng vào mình, nên sau khi Ngoại tổ phụ mất, người đã không chút do dự gánh vác trọng trách Thanh Vân Quán.

Bây giờ thấy ta có thiên phú về bói toán, di mẫu cho rằng quẻ bói thực sự là chỉ ta.

Nhưng… thực ra ta không hề tinh thông đạo pháp chút nào!

Ta do dự, muốn tiết lộ bí mật trùng sinh cho người.

Nhưng người lại chuyển chủ đề.

“Mùng tám thích hợp để cúng tế, lễ bái sư định vào hôm đó. Ta giỏi kiếm đạo, có thể dạy con, nhưng nghiên cứu của ta về thuật bói toán không sâu, con phải tự mình tìm hiểu. Con đường đạo pháp gian nan, đừng lãng phí thiên phú của mình.”

“Vâng.”

Ta gật đầu đồng ý, cuối cùng vẫn không nói ra chuyện trùng sinh.

Không phải vì không tin di mẫu, mà là cảm thấy chuyện này trái đạo trời, không nên phơi bày.

Hơn nữa, nếu như vậy có thể giảm bớt trách nhiệm của di mẫu, liệu có thể khiến người bớt mệt mỏi hơn không?

“Về chuyện Cảnh Vương, năm đó phụ thân ta từng nhận chỉ dụ tiên đế tham gia bình loạn. Hậu duệ phản tặc này, cứ trực tiếp xử lý là được.”

“Con e rằng phía sau nàng ta vẫn còn phiền phức.”

Di mẫu sững lại, trầm ngâm một lúc.

“Cũng đúng, một nữ tử yếu đuối sao có thể ẩn mình lâu như vậy. Vậy cứ để nàng ta ở đây, ta muốn xem thử bọn chúng có dám xông vào Thanh Vân Quán của ta không.”

Di mẫu có thiên phú kiếm đạo tuyệt luân, từ khi mới mười mấy tuổi đã khiến kinh thành chấn động.

Suốt gần ba mươi năm qua, những kẻ đến khiêu chiến không ngớt, nhưng chưa một ai có thể toàn thân trở ra dưới kiếm của người.

“Quán chủ, có người tìm Vu tiểu thư.”

Ngoài cửa chợt vang lên tiếng gõ.

Ta nhíu mày, thấy di mẫu ra hiệu, liền mở cửa.

“Ai tìm ta?”

“Họ Trương.”

Trương…

Trương Bách Chu, trạng nguyên lang!

“Phiền sư huynh dẫn đường.”

Ta chắp tay hành lễ.

Người nọ nhìn ta một cái, gật đầu rồi xoay người dẫn đường.

Ta theo hắn đến phòng khách.

Nhìn bóng lưng quen thuộc kia, nỗi bi thương trong lòng bỗng trào dâng.

Năm đó, ta mang theo trái tim thiếu nữ ngây thơ mà gả cho hắn.

Nhưng chỉ mới năm ngày tràn đầy mật ngọt, hắn đã đón Hoa Thiển Thiển vào cửa.

Ta từng đau khổ, nhưng rồi cũng phải chấp nhận thực tế, cố gắng làm một hiền thê lương mẫu.

Những năm ấy, ta theo hắn đến nơi xa xôi, bận rộn lo liệu việc vặt, bày mưu tính kế cho hắn.

Gió cát tàn phá nhan sắc ta, mài mòn ta thành một người không còn góc cạnh.

Để rồi, ta chỉ nhận lại một câu: “Quốc có quốc pháp, nàng đừng làm loạn.”

Sau đó, ta phải tận mắt nhìn Phụ thân mình chết chỉ vì ba trăm lượng bạc.

“Vu tiểu thư, tại hạ Trương Bách Chu.”

“Hôm qua đến quý phủ cầu thân bị từ chối, tại hạ cảm thấy rất tiếc nuối. Nhưng vẫn mong có thể gặp mặt tiểu thư một lần, hy vọng có thể khiến tiểu thư hồi tâm chuyển ý.”

Hắn vẫn muốn lấy ta sao?

Chẳng lẽ thật sự là vì một trăm lượng bạc?

Dĩ nhiên là không phải.

Di mẫu ta là lãnh tụ của Đạo gia, ngoại tổ phụ ta khi còn sống có danh tiếng sâu rộng.

Phụ thân ta là quan nhị phẩm đương triều, gia tộc nhà nội đã ba đời làm trọng thần.

Năm đó, Phụ thân ta thương tiếc nhân tài, lại nghĩ rằng một thư sinh xuất thân hàn môn sẽ coi ta như trân bảo, nên mới gả ta cho hắn.

Nhưng nào ngờ, trạng nguyên lang này cũng chẳng khác gì hàng vạn nam nhân ngoài kia—sáng thì thề non hẹn biển, chiều đã thay lòng đổi dạ, tối lại mưu cầu danh lợi.

“Xin lỗi, hiện tại ta chưa có ý định thành gia. Mong trạng nguyên tự trọng, tư ý gặp riêng nữ nhi sẽ gây ra nhiều điều tiếng.”

Sắc mặt hắn thay đổi liên tục.

Nụ cười lúc trước đã biến mất, thay vào đó là vài phần nghiêm nghị của một người trưởng thành.

“Tiểu thư dạy phải, là ta suy nghĩ chưa chu toàn. Nhưng tại hạ đã ngưỡng mộ tiểu thư từ lâu, mong tiểu thư suy xét lại…”

“Hừ…”

Lời hắn còn chưa nói xong, ngoài cửa đã vang lên một tiếng cười khinh bỉ.

“Ta còn tưởng là con chó nào dai như đỉa bám lấy nữ nhi khuê các, hóa ra lại là trạng nguyên mới được Lưu gia đề bạt à?”

Người mới đến mặc trường bào đỏ thẫm.

Gương mặt bị ngược sáng, ta không nhìn rõ lắm.

Nhưng lời nói của hắn khiến ta kinh ngạc quay sang nhìn Trương Bách Chu.

Sắc mặt hắn vô cùng bình tĩnh, chỉ có bờ môi siết chặt lộ ra sự dao động trong lòng.

Lưu gia!

Lưu gia của Hoàng Thái hậu!

Thì ra Trương Bách Chu đã sớm đứng về phe ngoại thích!

Phải rồi, sau khi di mẫu ta tự vẫn, ta chính là hậu nhân duy nhất của ngoại tổ phụ !

Đạo gia tuy suy yếu, nhưng dù là con lạc đà gầy cũng vẫn lớn hơn ngựa, ai biết Trương Bách Chu đã lợi dụng danh tiếng đó bao nhiêu lần?

Thảo nào giờ hắn cứ bám riết lấy ta không buông.

So với tiền đồ rực rỡ của hắn, bị từ hôn chẳng đáng là gì.

“Sao vậy, Lưu gia không tìm được công chúa hay quận chúa cho ngươi à? Hay là để ngươi phải khổ sở chạy theo một tiểu thư khuê các thế này?”

Người mới đến tiếp tục giễu cợt.

Trương Bách Chu lấy lại bình tĩnh, cúi đầu hành lễ.

“Bái kiến Huyền Đức công công. Ngài có lẽ đã hiểu lầm ta rồi.”

Ta nhìn sang người mặc áo đỏ, cuối cùng cũng thấy rõ khuôn mặt hắn.

Da trắng nhợt, vóc dáng gầy yếu, đúng là người hôm qua đã ngồi uống trà trong phòng Hoa Thiển Thiển!

Hắn chính là Huyền Đức sao?

Đại thái giám Huyền Đức, thủ lĩnh của nhóm hoạn quan, người từng phục vụ cho Yến Vương và Hoàng đế hiện tại.

Nghe nói hắn đã tham gia xử lý nhiều chính sự, nhờ thế mới có thể khuynh đảo triều đình.

“Với trò vặt vãnh này mà cũng muốn đấu trí với ta? Biến đi cho khuất mắt!”

Trương Bách Chu cúi đầu đáp nhỏ một tiếng, rồi nhanh chóng rời đi.

Ta cũng vội vàng theo sau, định tránh xa thị phi.

Nghe đồn Huyền Đức tính khí cổ quái, sáng nắng chiều mưa.

Hôm qua ta vừa trói Hoa Thiển Thiển ngay trước mặt hắn, không biết có chọc giận hắn không. Để tránh sinh sự, tốt nhất ta nên tránh đi.

Nhưng ai ngờ, hắn lại lên tiếng:
“Vu tiểu thư, ta có chuyện muốn bàn với cô.”

Bước chân Trương Bách Chu khựng lại một chút, nhưng vẫn nhanh chóng rời đi.

Sau khi hắn đi, ta chắp tay hành lễ với Huyền Đức.

“Không biết công công tìm ta có chuyện gì?”

Hắn không trả lời ngay, mà chậm rãi bước tới gần.

Khoảng cách thu hẹp, tạo ra một áp lực vô hình.

Hôm qua hắn ngồi nên ta không để ý vóc dáng.

Bây giờ mới phát hiện, hắn cao hơn người thường rất nhiều.

“Ấn tín của Cảnh Vương hôm qua, đưa cho ta.”

Ta giật mình ngước lên, chạm phải ánh mắt dài hẹp của hắn.

“Ngài theo dõi ta?”

Hắn cười.

Khuôn mặt tái nhợt, đôi môi không chút màu máu, trông như một kẻ bệnh tật.

“Chẳng lẽ tiểu thư không biết, lời nói và hành động của quan viên triều đình đều nằm trong tầm kiểm soát của Hoàng thượng sao?”

Trái tim ta trầm xuống.

Kiếp trước, ta chỉ là một nữ nhân chốn hậu viện, lại theo trạng nguyên lang đến địa phương chín năm, sau khi hồi kinh không bao lâu thì phụ thân ta chết oan, nào biết được những bí mật chốn triều đình?

Theo lời hắn, mọi hành vi của phụ thân ta đều trong tầm kiểm soát của Hoàng đế.

Vậy tại sao ý phụ thân vẫn bị xử tử vì tội tham ô?

Ta từng nghĩ rằng, phụ thân bị hại là vì không còn chỗ dựa, lại thêm đấu đá phe phái, nên mới trở thành vật hi sinh.

Ta trọng sinh trở lại, chỉ cần bảo vệ dì, sau đó chứng minh với Hoàng đế rằng phụ thân ta vô tội, cuối cùng trừ khử ảnh hưởng của phản quân, là cả nhà có thể bình an.

Nhưng bây giờ, người trước mặt lại nói cho ta biết—Hoàng đế biết phụ thân ta bị oan!

Vậy rốt cuộc, phụ thân ta chết vì điều gì?!

Là ai—nhất định phải giết phụ thân ta cho bằng được?!

5.
Đột nhiên, ta nhớ đến một câu nói của phụ thân .

“Nam Nam, con có biết vì sao Phụ thân con làm Bộ Hộ Thượng thư không? Bởi vì Phụ thân là phe bảo hoàng. Ai làm Hoàng đế, Phụ thân sẽ bảo vệ người đó.”

Bộ hộ thượng thư nắm trong tay ngân khố cả nước, xưa nay luôn là tâm phúc của Hoàng đế.

Hoàng đế không thể không biết phụ thân ta là phe bảo hoàng, vậy thì người không có động cơ giết phụ thân ta.

Vậy kẻ khiến phụ thân ta chết chính là kẻ đối đầu với Hoàng đế.

Thái giám hay ngoại thích, ai mới là đối thủ của người?

Thái giám dù có mạnh đến đâu cũng chỉ là con cờ của Hoàng đế.

Nên đối thủ thực sự của người, từ trước đến nay, vẫn luôn là ngoại thích!

Nhà mẫu thân ruột của Thái hậu— Lưu gia!

Lưu gia! Trương Bách Chu!

Sau khi phụ thân mất, Trương Bách Chu nhờ có ta mà chiếm trọn nhân mạch và tài nguyên của người.

Thảo nào năm đó hắn thờ ơ trước cái chết của phụ thân ta, bởi vì hắn cũng là một trong những kẻ đứng sau giật dây!

Trương Bách Chu!

Ta nghiến răng, chỉ hận không thể lập tức lao ra ngoài xé xác hắn thành trăm mảnh.

Nhưng trước mắt, ta còn một phiền phức lớn hơn phải giải quyết.

Ấn tín của Cảnh Vương tuy là vật bất tường, nhưng nó có thể hiệu lệnh tư quân của Cảnh Vương.

Nếu ta tùy tiện giao thứ này cho thái giám, chẳng khác nào đưa nanh vuốt cho con hổ đã mất răng!

“Công công Huyền Đức, không phải ta không muốn giao cho ngài, chỉ là… ấn tín này ta đã đưa cho quan chủ Thanh Vân Quán rồi…”

Ta vừa nói vừa quan sát sắc mặt hắn.

Nhưng hắn không hề có phản ứng, chỉ lẳng lặng nhìn ta.

Ta không dám đối diện với ánh mắt ấy, đành lướt qua thật nhanh rồi tiếp tục nói cứng.

“Ngài cũng biết, năm đó Cảnh Vương tạo phản, ngoại tổ phụ ta đã góp công bình loạn. Nay thiên hạ đã ổn định, ấn tín này phải giao cho Thái sử giám.”

“Thái sử giám không giữ được nó, cũng không giữ được các ngươi.”

Ẩn ý trong lời hắn khiến ta lạnh toát sống lưng.

Lẽ nào ấn tín Cảnh Vương quan trọng đến vậy sao?

Ta hạ quyết tâm, dứt khoát hỏi:
“Vậy ngài cần ấn tín này để làm gì?”

Hắn khẽ cười.

“Ngươi nghĩ xem?”

Tim ta rối bời.

Hắn rõ ràng đang chuẩn bị làm đại sự!

Nhưng rốt cuộc là nhắm vào ai?!

Ta nhắm mắt, đầu óc nhanh chóng phân tích các khả năng.

Hắn đã tham gia triều chính suốt hai đời vua.

Về nhân mạch, triều đình trên dưới đều có người của hắn.

Về quyền thế, vận hành cả quốc gia đều nằm trong tay hắn.

Vậy hắn còn muốn binh quyền để làm gì?

Cuối cùng, ta nghĩ đến một khả năng—một khả năng gần như không thể.

“Ngài muốn đoạt hoàng quyền? Nhưng mà…”

Hắn là một kẻ không gốc rễ, tranh đoạt ngai vàng để làm gì?

Hắn lại một lần nữa bước về phía ta.

Từng sợi lông trên người ta dựng đứng, nhưng ta không dám nhúc nhích.

Bàn tay lạnh buốt của hắn bóp lấy cổ ta, nâng đầu ta lên.

Hơi lạnh như người chết, không chút hơi ấm.

Ta bị ép phải nhìn thẳng vào mắt hắn, nhưng không tài nào đoán được suy nghĩ trong đó.

“Rất thông minh. Nhưng chưa đủ.”

Nói xong, hắn buông ta ra, lùi lại một bước.

Chậm rãi lấy khăn tay, cẩn thận lau đi dấu vết trên tay mình.

Lau xong, hắn cất khăn vào tay áo.

Từ đầu đến cuối, sắc mặt hắn vẫn không thay đổi.

“Đi nói với quan chủ, giao nộp ấn tín của Cảnh Vương. Hiểu chứ?”

Áp lực hắn tạo ra khiến lòng ta lạnh ngắt.

Ta cúi đầu, nhỏ giọng đáp: “Vâng.”

Hắn bước đi chậm rãi.

Ta dõi theo bóng lưng hắn, cho đến khi vạt áo đỏ khuất hẳn sau cánh cửa gỗ.

Trùng sinh một đời, ta từng nghĩ mình có thể thay đổi nhiều thứ.

Nhưng cuối cùng, lại chẳng làm được gì.

Sự bất lực này khiến ta vô cùng thất vọng.

Nhưng ít nhất, ta đã nhìn rõ kẻ thù của mình.

Trương Bách Chu.

Lưu gia.

Thái hậu.

Ta lập tức sai gia đinh đi mời phụ thân đến Thanh Vân Quán, rồi kể lại toàn bộ tình hình hiện tại cho Phụ thân và di mẫu.

Một người không đủ sức xoay chuyển càn khôn, nhưng ba người, có lẽ có thể tìm ra cách.

“Là như vậy. Con bói được rằng di mẫu sẽ bị Thái hậu bức chết, phụ thân bị Lưu gia và Trương Bách Chu hãm hại, còn con thì chết trong tay phản quân. Bây giờ, chúng ta lại rơi vào tình thế bị thái giám ép giao quyền.”

Phụ thân và di mẫu nhìn nhau.

Di mẫu là người phá vỡ sự im lặng trước.

“Giao ấn tín Cảnh Vương cho Huyền Đức, nghĩa là thái giám có binh lính, có thể đối đầu với Lưu gia—đây là chuyện tốt. Nhưng vấn đề là, thái giám không thể kiểm soát. Hiện tại chỉ có Hoàng đế mới khống chế được bọn họ, nhưng mà…”

Hoàng đế hiện tại, nói thông minh thì dám dùng thái giám để đối phó ngoại thích, nói không thông minh thì lại dựa vào thái giám để đối phó ngoại thích.

Hiện tại, mọi chuyện trên triều đều phải thông qua thái giám mới có thể đến tai Hoàng đế.

Muốn vượt qua họ, gần như là không thể.

Điều này khiến triều đình và Hoàng đế bị chia cắt, không ai thực sự hiểu rõ về người, cũng không có cách nào tiếp cận.

Ta và di mẫu đồng loạt nhìn về phía phụ thân.

Người do dự rất lâu, rồi chần chừ nói:

“Có lẽ… có thể tin Huyền Đức?”

6.
Nghe Phụ thân nói vậy, ta và di mẫu đều sững sờ.

Phụ thân gãi đầu, có chút lúng túng, rồi xoa bụng mình.

“Huyền Đức từ thời Yến Vương còn sống đã tham gia triều chính, đến nay cũng hơn mười năm. Mỗi quyết sách của hắn, hầu như đều vì lợi ích của quốc gia. Nếu không phải là một thái giám…”

“Nhưng nếu hắn có dã tâm, vậy bách tính thiên hạ phải làm sao?”

Danh tiếng của thái giám từ trước đến nay đều rất tệ, bởi vì suy nghĩ của bọn họ khác người thường. Ai dám đem vận mệnh quốc gia giao vào tay một nhóm hoạn quan?

Di mẫu không tin cũng là điều dễ hiểu. Ngay cả ta, cũng không thể tin được.

Kiếp trước, ta đã nghe quá nhiều câu chuyện về thái giám lộng hành.

Nhưng ta cũng không muốn để bọn phản tặc như Hoa Thiển Thiển lấy dân chúng kinh thành ra làm vật tế trời.

“Dùng hổ để đuổi sói vậy.”

Ta thở dài.

“Ít nhất, xét tình hình hiện tại, nguy cơ từ đám thái giám đối với chúng ta vẫn nhỏ hơn đám ngoại thích rất nhiều.”

Di mẫu gật đầu.

“Được, ta sẽ đi đàm phán với Huyền Đức. Sau này, ta sẽ theo dõi hắn. Nếu hắn có gì khác thường, ta sẽ trực tiếp giết hắn.”

Phụ thân cũng gật đầu.

“Bên phía Lưu gia và Thái hậu, ta sẽ lo liệu. Nam Nam, con hãy ở lại Thanh Vân Quán, xem người của Cảnh Vương có hành động gì không.”

“Vâng!”

Người của Cảnh Vương đến rất nhanh, ngay trong đêm hôm đó.

Võ nghệ của ta không giỏi, bị hộ viện giữ lại trong phòng, không cho ra ngoài.

Bên ngoài, ánh đao lóe sáng, tiếng kêu thảm vang lên không dứt.

Ta bất an đi qua đi lại trong phòng.

Mãi đến khi một bóng người bị quẳng xuống trước mặt ta.

Nhìn kẻ toàn thân vận đồ đen nằm dưới đất, ta không thể tin vào mắt mình.

Trương Bách Chu!

Hắn biết võ công sao?!

Ta sống với hắn hơn mười năm, đến khi trùng sinh mới biết hắn có võ.

Kiếp trước ta đã làm cái gì vậy?

Ta bị mù sao?

Hay là hắn giấu quá giỏi?

“Vu tiểu thư, xin nàng tha mạng! Ta chỉ muốn đến thăm nàng mà thôi!”

Hắn nhìn ta đầy thâm tình, cố gắng lay động trái tim ta.

Nhưng ta lại nổi hết da gà, chẳng buồn giữ lễ nghi nữa.

“Ngươi dẫn theo một đám hắc y nhân, đánh nhau với sư huynh đệ của ta suốt cả đêm, chết bao nhiêu người, rồi giờ lại bảo là chỉ muốn đến thổ lộ tình cảm với ta? Ngươi tưởng ta là đồ ngốc sao?”

Hắn vội vàng giải thích.

“Vu tiểu thư, ta thực sự yêu nàng, không kìm lòng được!”

Ta giận đến mức tung một cước vào người hắn.

“Yêu ta? Ngươi làm hỏng thanh danh của ta! Ngươi là Trạng nguyên thì hay lắm sao? Ban ngày đến thăm dò địa hình, ban đêm đến cứu ả kỹ nữ tình nhân của ngươi, giờ lại đến đây bày tỏ với ta? Ngươi không thấy quá mặt dày à? Trên đất không có nước, ngươi không tự nhổ nước bọt mà soi mặt mình đi à?”

“Khụ!”

Di mẫu thấy ta càng mắng càng lệch hướng, đành lên tiếng ngăn ta lại.

Ta nghiến răng nén giận, nhưng vẫn không nhịn được đá hắn thêm mấy cú nữa, còn cố ý nhắm vào chỗ hiểm của hắn.

Đá đến khi mệt, ta mới thở hổn hển lục soát bên hông hắn, lấy ra một miếng ngọc bội.

Hắn thích tỏ vẻ phong nhã, mỗi lần được thăng quan là lại sưu tầm thêm một đống ngọc bội.

Sở thích mỗi ngày của hắn là đổi ngọc bội để đeo.

Sau khi sai gia đinh trói hắn lại, ta cùng di mẫu xuống địa lao tìm Hoa Thiển Thiển.

Ta ném miếng ngọc bội xuống trước mặt nàng ta.

“Hôm qua Trương Bách Chu đến cầu hôn ta. Ta hỏi hắn, rõ ràng hắn có quan hệ không đứng đắn với ngươi, tại sao vẫn muốn lấy ta? Hắn bảo chỉ vì coi trọng thân phận của ta mà thôi. Hôm nay, hắn lại đến đây bày tỏ tình cảm với ta, còn nói sẽ mãi yêu ta nữa đấy!”

Ta che miệng cười giả lả, tỏ vẻ đắc ý.

Hoa Thiển Thiển liếc nhìn miếng ngọc bội trên đất, cắn môi không nói gì.

“Hắn đúng là giỏi thật đấy. Lấy vòng cổ của ngươi dâng cho công công Huyền Đức, kết quả, công công vừa mở lòng, đã định sắp xếp cho hắn một chức quan ở kinh thành rồi.”

Sắc mặt Hoa Thiển Thiển lập tức thay đổi.

“Không, ngươi lừa ta!”

“Ta lừa ngươi làm gì? Hắn còn nói với ta rằng huynh trưởng của ngươi đang ở đâu nữa kìa. Còn bảo ta trói ngươi lại, để huynh trưởng của ngươi đến cứu, như vậy công công Huyền Đức có thể trực tiếp tiếp quản tư quân của Cảnh Vương!”

“Không!”

Hoa Thiển Thiển kinh hoàng nhìn ta.

“Sao ngươi biết được? Không thể nào! Hắn sẽ không phản bội ta!”

“Ngươi còn ngây thơ đến thế sao? Ngươi chẳng qua chỉ là một nữ tử thanh lâu, còn nhà ngoại tổ của ta là thủ lĩnh Đạo pháp, nhà nội ta ba đời trọng thần, ngươi so được với ta sao? Ngươi định lấy ca ca đang lang thang đầu đường xó chợ của ngươi ra so à?”

“Ai lang thang đầu đường xó chợ?! Huynh ấy sống ở Giang Nam rất tốt…”

Nói đến đây, nàng ta đột nhiên khựng lại.

Ta thu lại nụ cười đắc ý, quay sang nói với di mẫu.

“Người nghe thấy rồi đấy. Ở Giang Nam.”
7.
Ba ngày sau, từ Giang Nam, trong cơn mưa gió vội vã một người được đưa đến.

Ta nhìn hắn thật kỹ, rồi nhìn lại lần nữa, xác nhận đây chính là kẻ mà ta đã thấy vào khoảnh khắc trước khi chết ở kiếp trước—kẻ cầm đao chém giết bách tính.

Sợ nhận nhầm người, ta cố ý đưa hắn đến trước mặt Hoa Thiển Thiển và Trương Bách Chu để dò xét phản ứng của họ.

Sau khi xác nhận đi xác nhận lại rằng đây chính là huynh trưởng của Hoa Thiển Thiển, ta mới thở phào nhẹ nhõm.

Sau đó, ta nhất quyết phải tận mắt chứng kiến ba người bọn họ bị chém đầu, máu chảy lênh láng.

Dù cảnh tượng khiến ta nôn thốc nôn tháo không ngừng, nhưng cuối cùng ta cũng có thể yên lòng.

Giờ đây, chỉ còn lại Thái hậu và Lưu gia.

Phụ thân tiến hành một loạt biện pháp đối phó với Lưu gia.

Trước tiên là dâng tấu buộc ta con cháu Lưu gia cưỡi ngựa gây náo loạn ngoài đường phố.

Tiếp đến là tố giác một vị trường sử ngũ phẩm của Lưu gia ức hiếp dân lành.

Rồi lại vạch trần chuyện Lưu gia mua bán quan chức triều đình.

Nhưng tất cả đều bị ngăn chặn.

Thái hậu giống như một ngọn núi vững chắc, bất động trước sóng gió.

Sau khi suy nghĩ kỹ càng, ta quyết định sau lễ bái sư sẽ nhờ di mẫu chuyển lời đến Huyền Đức, hẹn một cuộc gặp mặt.

Thời gian được ấn định vào đêm hôm đó.

Ta và di mẫu ngồi chờ trong đại sảnh rất lâu, mãi đến canh ba, Huyền Đức mới chậm rãi xuất hiện.

Hắn vẫn khoác bộ áo bào đỏ thẫm như máu, khiến gương mặt trắng bệch của hắn càng thêm nổi bật.

“Tổng quản công công, ta muốn làm một vụ giao dịch với ngài.”

Ta đi thẳng vào vấn đề.

Người đối diện cầm chén trà, ngón tay tái nhợt khẽ siết lại, mí mắt hờ hững nhấc lên liếc ta một cái.

“Oh?”

“Nếu công công đồng ý đổi một vị hoàng đế khác, ta sẽ nói cho ngài biết vị trí kho báu của Cảnh vương.”

Di mẫu đập mạnh tay xuống bàn, sắc mặt vô cùng khó coi.

Nhưng Huyền Đức lại nhếch môi cười đầy hứng thú.

“Ta không thiếu tiền.”

“Nếu ta nói kho báu ấy toàn là binh khí thì sao?”

Hắn đặt chén trà xuống, khẽ cười.

“Nhưng binh khí của thiên hạ, ta muốn lấy lúc nào mà chẳng được. Vì nó mà nâng đỡ một tân hoàng không tin tưởng ta, không đáng.”

“Nhưng nếu các đại thần trong triều đều biết hoàng thượng hiện tại chẳng qua chỉ là con hoang của Thái hậu, vậy thì hắn còn có thể làm hoàng đế nữa không?”

Nụ cười trên môi hắn vụt tắt.

Ánh mắt hắn chăm chú nhìn ta.

“Ngươi biết mình đang phạm phải tội gì không?”

Ta đẩy tấm bản đồ về phía hắn.

“Công công, quẻ tượng hiển thị, hoàng đế hiện tại và quốc trượng đều không phải chân mệnh thiên tử. Là hậu nhân của Sư gia, ta có trách nhiệm thay thiên hạ chỉnh đốn càn khôn.”

Đầu ngón tay tái nhợt của hắn nhẹ gõ lên tấm bản đồ vàng ố.

“Vậy còn ta?”

“Hả?”

Ta nhất thời không hiểu hắn đang hỏi điều gì.

Sau khi im lặng một lát, ta đáp:
“Ngài cũng không phải.”

“Vậy ai mới phải?”

“Là con trai của Định Quốc Công.”

Định Quốc Công xuất thân võ tướng, khi còn trẻ từng trấn thủ biên cương, bị thương nặng nên chỉ có một vị thiếp sinh được một người con trai.

Đứa trẻ này bẩm sinh mắc bệnh suyễn, năm sáu tuổi đã bị ngự y chẩn đoán là không sống nổi đến mười tám.

Từ đó, thân thể của Định Quốc Công ngày một sa sút, chẳng bao lâu sau thì qua đời.

Hiện tại, phủ Định Quốc Công đã chẳng còn gì, chỉ còn lại một thư sinh ốm yếu mười bảy tuổi và vài lão bộc già nua.

Xuất thân của hắn, so với hoàng đế hiện tại, càng dễ kiểm soát hơn nhiều.

Mà thân bằng quyến thuộc của hắn, hầu như chẳng đáng nhắc đến.

Ta tin rằng Huyền Đức có thể nhìn thấu được vấn đề trong đó.

Điều duy nhất bất lợi chính là, thư sinh ốm yếu ấy đã được chẩn đoán là không sống nổi qua năm sau.

“Ta có cách chữa khỏi cho hắn.”

Di mẫu ta kinh ngạc tột độ, sắc mặt phức tạp vô cùng.

Còn Huyền Đức thì chăm chú nhìn ta thật sâu.

“Tại sao ta phải làm giao dịch này với ngươi?”

“Phụ thân ta nói, ngài mong muốn thiên hạ thái bình.”

Huyền Đức im lặng.

Ta cũng không nói thêm, chỉ chậm rãi nhấp một ngụm trà.

Tiếng mõ canh tư vang lên, Huyền Đức như bừng tỉnh, ngón tay khẽ cong, cuộn lấy tấm bản đồ.

“Vu tiểu thư, ta rút lại lời nói lần trước, ngươi rất thông minh.”

Ta nâng chén trà, nhẹ nhàng chạm vào chén của hắn.

“Mong chúng ta hợp tác vui vẻ.”

Sau khi Huyền Đức rời đi, di mẫu nhìn ta với vẻ mặt phức tạp.

“Thuật bói toán của con còn giỏi hơn cả phụ thân.”

Ta chột dạ uống một ngụm nước.

Không dám nói với người rằng ta chỉ bịa ra hết.

Cái gọi là chân mệnh thiên tử, toàn bộ chỉ là do ta bịa ra. Mục đích của ta chỉ là muốn lật đổ Thái hậu và gia tộc của bà ta.

Nhưng thân phận thực sự của hoàng đế hiện tại thì lại là một tin đồn ta từng nghe được.

Hôm nay giả vờ thử thăm dò Huyền Đức một phen, không ngờ mười phần thì đã có tám chín phần là thật.
Còn tại sao ta nói con trai của Định Quốc Công là thiên tử chân chính, thì là vì thiếu niên đó quả thực có một trái tim nhân hậu.

Ta từng gặp hắn khi ở địa phương. Hắn nói mình chẳng còn sống được bao lâu nữa, nên muốn đi du ngoạn khắp nơi trước khi chết.

Trong hành trình, hắn học được cách xem thiên tượng, học cách cày cấy gặt lúa, thậm chí còn học cả ca hát và múa.

Hắn trẻ trung như vậy, tràn đầy sức sống như vậy, nhưng cuối cùng lại vì bệnh tật mà nằm liệt trên giường, không thể nhìn ngắm thế giới này một lần nữa.

Từ đó, ta bắt đầu chú ý đến bệnh suyễn.

Nhiều năm sau, phụ thân qua đời, phu quân lạnh nhạt, con trai không kiên nhẫn, ta chìm đắm trong kinh thư Đạo giáo.

Rồi ta phát hiện, phương pháp bế khí của Đạo gia có thể giúp cải thiện chứng bệnh này.

Ta tìm vài bệnh nhân thử nghiệm, đa số đều có chuyển biến tốt.

Điều này khiến ta tin chắc rằng, đạo pháp tự nhiên, tất có kỳ hiệu.

Hành động của Huyền Đức rất nhanh.

Chưa đầy nửa tháng, chuyện Thái hậu tư thông sinh con bị phanh phui, dân gian truyền nhau như điên.

Hoàng đế bị phế truất, Thái hậu bị xử tử, ngoại thích Lưu gia bị chèn ép đến cùng đường—kẻ chết, kẻ bỏ trốn, kẻ thất thế.

Con trai của Định Quốc Công được Huyền Đức đưa lên ngôi báu.

Ta vì chữa bệnh cho tân hoàng mà thường xuyên ra vào hoàng cung.

Nửa năm sau, chứng suyễn của tân hoàng gần như không khác gì người bình thường.

Mặc dù thân thể hắn vẫn không bằng người khỏe mạnh, nhưng ngự y đã chuẩn đoán rằng, hắn có thể lấy thê tử và sinh con, nối dõi tông đường.

Tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.

Và ta, cũng được phong làm Quốc sư triều đại mới.

“Tư binh và vũ khí của ngươi vẫn chưa dùng đến.”

“Sắp dùng rồi.”

“Dùng vào việc gì?”

“Ra biển Đông cực.”

Ta quay đầu nhìn hắn, chống cây chổi trong tay.

“Vậy chúc ngươi lên đường thuận lợi.”

Hắn nhìn ta.

“Ngươi… có đồng ý rời đi cùng ta không?”

Ta do dự một thoáng, rồi lắc đầu.

“Xin lỗi.”

Hắn khẽ cười, sắc mặt càng tái nhợt, thân hình gầy yếu như thể có thể đổ gục bất cứ lúc nào.

“Không cần xin lỗi, ta đã chuẩn bị sẵn tâm lý rồi. Trước khi đi, có thể ôm ngươi một cái không?”

Nhìn gương mặt hắn, lòng ta mềm đi.

Ta bước lên, vòng tay ôm lấy eo hắn, tựa vào lồng ngực mỏng manh ấy.

Bàn tay hắn đặt lên đầu ta.

“Niệm Tâm, làm phiền ngươi hãy nhớ kỹ ta. Ta tên là Cơ Nguyên Thần.”

[Ngoại truyện của Cơ Nguyên Thần]

Ta tên là Cơ Nguyên Thần.

Theo lời phụ thân ta nói, ta là hậu duệ hoàng tộc triều trước.

Nhưng ông ta không sống được bao lâu, rồi chết bệnh.

Ta kéo lê thi thể ông, thất thần bước trên đường phố.

Một bé gái nhỏ nói:
“Vú nuôi, người xem hắn thật đáng thương, có thể giúp huynh ấy không?”

Ta được nhét cho một túi bạc.

Nhưng khi bọn họ đi rồi, bạc bị cướp mất.

Thi thể phụ thân ta bị chó tha đi.

Ta bị bắt vào cung làm hoạn quan.

Lúc đó, ta còn chưa hiểu điều đó có nghĩa là gì.

Sau này, ở nơi ăn thịt người đó, ta đã hiểu rất nhiều thứ.

Học cách nắm quyền, học cách xử lý mọi việc.

Năm này qua năm khác, ta đem bọn họ đùa bỡn trong lòng bàn tay.

Ta biết rõ thiên hạ này sắp sụp đổ, nhưng không ngăn cản.

Ta muốn nhìn thấy nó sụp đổ, giống như ta vậy.

Cho đến một ngày, ta nhìn thấy nàng bị chém làm hai trên phố.

Thì ra nàng chính là con gái của hộ bộ thượng thư , nàng ở gần ta như vậy, vậy mà ta chưa từng gặp.

Nhưng, gặp được thì có ý nghĩa gì chứ?

Sau khi trùng sinh, ta thật sự gặp lại nàng.

Tại chỗ của muội muội thủ lĩnh phản quân, ta thấy nàng với dáng vẻ cứng cỏi mà lại vô cùng lễ độ.

Lúc ấy ta đột nhiên nghĩ:
Tại sao lại không có ý nghĩa?

Nhìn thấy nàng, chính là ý nghĩa rồi.

Sau này, Hoàng đế biết được nàng có trong tay ấn chương của Cảnh vương, ta buộc phải tìm đến nàng, ép nàng giao ra.

Nàng có hận ta không?

Hận đi.

Còn hơn là không nhận ra ta.

Sau đó, nàng giết phu quân kiếp trước của mình, giết thủ lĩnh phản quân cùng muội muội hắn.

Ta bỗng nhiên nhận ra nàng cũng đã trùng dinh.

Cũng đột nhiên phát hiện nàng quá đỗi ở gần ta.

Phụ thân của nàng làm hộ bộ thượng thư suốt hai mươi năm, cuối cùng khi bị tịch thu gia sản, chỉ tìm được vỏn vẹn ba trăm lượng bạc, thế là mất đầu.

Ta hỏi nàng “Tại sao ngươi muốn làm giao dịch này với ta?”

Ta hy vọng nàng sẽ nói:
“Bởi vì ta muốn cùng ngươi làm giao dịch này.”

Nhưng nàng lại nói:
“Phụ thân ta nói, ngài hy vọng thiên hạ này thái bình.”

Ta mong cái quỷ gì mà thiên hạ thái bình.

Nhưng nàng muốn vậy.

Vậy nên, mọi việc diễn ra đúng như những gì nàng sắp đặt—quyền lực đổi ngôi trong hòa bình, xã hội không có nhiều xáo trộn.

Còn ta, lại không kìm được mà hết lần này đến lần khác đến gần nàng.

Ta biết, ta không thể tiếp tục như vậy nữa.

Ta quyết định rời đi.

Trước khi đi, ta vẫn không nhịn được mà hỏi nàng:
“Ngươi đồng ý cùng ta rời đi không?”

Ta biết, nàng sẽ không.

Quả nhiên, nàng từ chối ta.

Chỉ bằng lòng trao cho ta một cái ôm.

Nhưng ta, lại tham lam muốn nàng ghi nhớ ta—mãi mãi.

[Toàn văn hoàn]

0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận