Tên truyện: Thỏ Ngọc Báo Thù
Tên tác giả: Giảo Thập Bát
Nguồn raw: Tao Yan
Thể loại: Truyện ngắn ngôn tình cổ đại, huyền huyễn, báo thù
—————-

Chương 1
Ta vốn là một con thỏ tinh trong núi, khi độ kiếp được một tiểu thư nhà giàu cứu giúp.
Nàng chữa thương cho ta, đặt tên cho ta, ngày nào cũng kể cho ta nghe chuyện người trong lòng nàng.
Sau đó, nàng được gả vào Đông cung như ý muốn, trước khi bước lên kiệu hoa, nàng kéo lỗ tai ta, hứa hẹn với ta, rằng một tháng sau nhất định sẽ đưa ta đi.
Ta chờ mãi chờ mãi, đến cuối cùng lại chờ được t.h.i t.h.ể lạnh như băng của nàng.
Tiểu thư nhà ta mới tắt thở chưa đến ba ngày, Thái tử đã nở mày nở mặt cưới nữ nhi của Thừa tướng.
Khi đó ta mới biết được, tiểu thư chẳng qua chỉ là một quân cờ mà bọn họ đã chọn lựa tỉ mỉ, cưới nàng vào phủ chỉ là để chắn tai họa.
Bọn dẫm lên hài cốt của tiểu thư, yêu đương mặn nồng, chung sống hòa hợp.
Mãi đến khi, Thái tử cứu được một nữ nhi nhà nông xinh đẹp tuyệt trần từ trong khe núi.
Lúc ta được Thái tử Lục Cẩn Niên đưa về Đông cung, Lý Hoài Ngọc đang khoác một chiếc áo lông chồn cực dày, đứng ngoài cửa lớn chào đón.
Gió bắc thổi ngang mái hiên, trên búi tóc đã được chải chuốt tỉ mỉ của nàng ta dính đầy tuyết.
“Cẩn Niên… sao chàng lại đưa một người ngoài về đây?”
Khi nhìn thấy ta được Lục Cẩn Niên ôm từ trên xe ngựa xuống, trên khuôn mặt xinh đẹp của Lý Hoài Ngọc như kết thành một lớp sương.
“Sao chàng có thể ôm một nữ nhân khác?”
“Buông tay ra, chàng mau buông ả ra…”
Lý Hoài Ngọc là thiên kim phủ Thừa tướng, từ nhỏ đã kiêu căng thành thói, còn chưa nói dứt câu, tay đã không kiềm được mà tách ta ra khỏi lồng n.g.ự.c của Lục Cẩn Niên.
Thể lực của ta không chịu đựng nổi, còn chẳng thể đứng vững, lập tức ngã nhào xuống.
Theo động tác này, cánh tay đầy vết thương và lớp áo lót dính toàn m.á.u tươi của ta lộ ra trước mắt Lục Cẩn Niên.
Lục Cẩn Niên lập tức đỡ ta dậy.
“Nàng bị thương nặng như vậy sao?”
“Tại sao lúc nãy nàng vẫn nói không đáng lo?”
Hắn càng áy náy, lúc xoay người lại quát Lý Hoài Ngọc lại càng sẵng giọng:
“Hoài Ngọc, bình thường nàng tranh giành tình cảm thì thôi, hôm nay nàng không biết nhìn xem đây là tình huống gì ư?”
“Cô nương này chính là…”
Ta duỗi tay ra níu ống tay áo của Lục Cẩn Niên, cắt ngang lời hắn nói, trong giọng nói yếu ớt mang theo chút run rẩy.
“Thái tử phi chỉ có ý tốt muốn đỡ ta, là do ta không cẩn thận thôi…”
Lục Cẩn Niên liếc mắt nhìn ta, lắc đầu.
“Bản cung tự có mắt, nàng không cần biện hộ thay nàng ấy.”
Ta cụp mắt nghe theo, cơ thể chợt chao đảo, thuận thế ngã vào trong lòng Lục Cẩn Niên.
Lý Hoài Ngọc nhìn động tác cực kỳ thân mật giữa chúng ta, hoàn toàn nổi giận:
“Ngươi chỉ là một hạ dân, lại dám tự xưng là ta trước mặt bổn phi và Thái tử?”
“Người đâu, kéo con ả không biết tôn ti này xuống dưới, dùng gậy đánh ch//ết.”
Thị vệ Đông cung nghe lệnh tiến lên, lại bị Lục Cẩn Niên lớn giọng quát:
“Các ngươi xem bản cung ch //ết rồi đúng không?”
“Rốt cuộc ai mới là chủ nhân của Đông cung?”
Lục Cẩn Niên liếc mắt nhìn Lý Hoài Ngọc một cái, vung tay áo, trực tiếp bế ngang ta lên.
“Lý Hoài Ngọc, cô nương này là khách của bản cung, nếu ngươi còn náo loạn nữa, đừng trách bản cung không khách sáo.”
Hắn sai người hầu đi mời đại phu, ôm ta đi về phía tiểu viện.
Khuôn mặt của ta vùi trong lồng n.g.ự.c Lục Cẩn Niên, lúc đi ngang qua Lý Hoài Ngọc, ta nhướng mày, mấp máy môi với nàng ta:
“Ngu ngốc!”
Ngay lúc ấy, sắc mặt của nàng ta hệt như núi lửa phun trào, cơn tức giận bùng lên, muốn thu lại cũng không được.
Chương 2
Lý Hoài Ngọc có thể leo lên được vị trí Thái tử phi này, suy cho cùng cũng là một người thông minh.
Sau khi nàng ta bị ta gài bẫy một phen ở cổng Đông cung, hai ngày nay vẫn án binh bất động.
Ngay cả khi Lục Cẩn Niên yêu cầu phải để ta dưỡng thương của Đông cung, nàng ta cũng ngầm đồng ý.
“Nàng đã cứu mạng bản cung, nhưng bản cung vẫn chưa biết tên họ của nàng.”
“Ta đâu thể nào cứ gọi nàng là cô nương được, đúng chứ?”
Lục Cẩn Niên ngồi bên cạnh giường nhìn ta không chớp mắt, thái độ vô cùng dịu dàng, giọng nói trong trẻo.
Ta ngước mắt nhìn về phía hắn, bệ cửa sổ phản chiếu màu tuyết ngoài sân, thứ ánh sáng mờ nhạt kia hắt lên khuôn mặt hắn, trông cực kỳ đẹp đẽ.
Khó trách tiểu thư của ta lại thích hắn.
“Thái tử điện hạ thật ưa nhìn.”
Kiểu hỏi một đằng trả lời một nẻo của ta khiến cho Lục Cẩn Niên hơi sửng sốt, ánh mắt hắn chợt sáng lên, nhìn ta với vẻ hăng hái:
“Nể tình bản cung ưa nhìn như vậy, cô nương có bằng lòng nói cho ta biết tên tuổi của nàng không?”
Ta rũ mắt xuống, ngay cả nụ cười cũng vừa đúng mực:
“Dân nữ là cô nhi, điện hạ có thể gọi ta là Chi Chi.”
Lục Cẩn Niên hé đôi môi mỏng, khe khẽ nhẩm lại tên của ta, sau khi khen ngợi một hồi mới cười hỏi:
“Ngày hôm ấy bản cung đột nhiên gặp phải dã thú trong núi, thị vệ của ta người thì mất, kẻ thì bị thương, nếu không nhờ Chi Chi liều mình cứu giúp, e là bản cung đã về với tổ tiên từ lâu rồi.”
“Bản cung rất ngạc nhiên, tình huống lúc ấy nguy hiểm như vậy, vì sao một nữ tử như nàng lại xông tới cứu ta?”
Lục Cẩn Niên sống trong thâm cung nhiều năm, muốn có được sự tin tưởng của hắn không phải là một việc dễ dàng.
Ta ngước mắt nhìn về phía hắn, bỗng nhiên bật cười thành tiếng:
“Tất nhiên là bởi vì Thái tử trông rất tuấn tú rồi!”
Nam nhân kia vẫn tuân theo khuôn phép suốt bao nhiêu năm qua, chợt đối mặt với câu trả lời không theo lẽ thường của ta, nhất thời ngẩn ngơ.
Có lẽ là Lục Cẩn Niên cảm thấy lý do này khá hài hước, nên bật cười, lắc đầu:
“Chỉ vì lý do này?”
Ta gật đầu một cách nghiêm túc:
“Ai cũng có lòng yêu mến cái đẹp.”
“Thái tử điện hạ tuấn tú như thế, ta thấy sắc nảy lòng tham, không phải rất bình thường ư?”
Lục Cẩn Niên rất bất ngờ trước câu trả lời thẳng thắn và chân thành của ta, hắn không nhịn được là ho nhẹ một tiếng, một màu đỏ ửng lặng lẽ hiện lên trên vành tai của hắn.
Một lúc lâu sau, hắn mới lấy lại tinh thần:
“Nàng rất khác với những nữ tử mà ta đã từng gặp, thẳng thắn đến mức đáng yêu.”
Ta vờ như e thẹn, trong lòng yên lặng nhẩm tính thời gian, mãi đến khi ta thoáng nhìn thấy một góc váy màu hồng nhạt phất phơ theo làn gió ở ngoài cửa.
“Điện hạ nói ta đáng yêu, không sợ Thái tử phi tức giận sao?”
“Một cô nương quê mùa như ta, tất nhiên không thể so sánh được với một quý nữ thế gia rồi.”
“Dân nữ không xứng.”
Lục Cẩn Niên lại lắc đầu:
“Thái tử phi tức giận cái gì?”
“Nữ tử thế gia vừa khắt khe vừa khô khan, chỉ biết làm việc theo khuôn phép, tuy cách cư xử rất thỏa đáng, nhưng bản cung lại cảm thấy cực kỳ tẻ nhạt và buồn chán. Chi Chi, nàng có sức sống hơn bọn họ nhiều.”
Ta nhếch môi cười, trong lòng lại hơi nhói lên.
Tiểu thư ch//ết oan ch//ết uổng vì một người như vậy, thật sự không đáng.
Lục Cẩn Niên vì Lý Hoài Ngọc mà tổn hại đến tính mạng của tiểu thư nhà ta, ban đầu ta đã cho rằng hắn thật sự yêu Lý Hoài Ngọc như mạng.
Sau này ta mới hiểu được, thứ mà hắn yêu, chẳng qua chỉ là thân phận đích nữ phủ Thừa tướng mà thôi.
Thân phận này, có thể giúp sức cho hắn.
Lão hoàng đế tuổi già sức yếu, mang bệnh nặng trong người, giữa các hoàng tử đã bắt đầu dấy lên xung đột, cuộc chiến tranh giành ngôi vị càng lúc càng ác liệt.
Tuy Lục Cẩn Niên là Thái tử, nhưng lại không có nhiều ưu thế.
Mẫu phi của hắn, Tấn Nguyên hoàng hậu, và hoàng thượng là phu thê từ thuở niên thiếu, sau khi sinh hạ Thái tử thì người đã hương tan ngọc nát.
Hoàng thượng nhớ tình nghĩa nhiều năm nên mới lập Lục Cẩn Niên làm Thái tử, nhưng từ xưa đến này, cuộc tranh đấu giành hoàng quyền vẫn luôn tàn khốc.
Mấy năm gần đây, các hoàng tử khác đều đã trưởng thành, Lục Cẩn Niên lại cảm thấy áp lực gấp bội. Để củng cố địa vị của mình, hắn đành mượn sức Lý Thừa tướng.
Mà Lý Hoài Ngọc, lại là hòn ngọc quý trên tay Lý Thừa tướng.
Ta cúi đầu xuống, tỏ ra ngoan ngoãn.
“Sau này Thái tử điện hạ sẽ làm hoàng đế, từng cử chỉ hành động của Thái tử phi đều mang phong thái của mẫu nghi thiên hạ, thế mới xứng với thân phận của nàng.”
“Nếu thái tử phi cứ nhanh mồm nhanh miệng như dân nữ, trong lòng nghĩ gì thì nói ra cái nấy, sẽ bị người ta chê cười mất.”
“Hai ngày nay ta ở lại viện này để dưỡng thương, nói gì cũng phải cân nhắc kỹ, cứ sợ sẽ mạo phạm nhân vật lớn nào đó, ta đã nghẹn đến bứt rứt trong người rồi.”
Lục Cẩn Niên bưng chén thuốc ấm trên bàn đến trước mặt ta, giọng nói vừa dịu dàng vừa êm tai:
“Bản cung thích nghe nàng nói thật, sau này nàng muốn nói cái gì cứ nói cái đấy.”
“Trong căn nhà này, bản cung là lớn nhất, nếu có người bắt nạt nàng chỉ vì nàng nói thật, bản cung sẽ ra mặt thay nàng.”
Lời nói của Lục Cẩn Niên thuận lợi truyền đến tai Lý Hoài Ngọc.
Hai ngày nay, tuy rằng nàng ta không tới tiểu viện ta ở, nhưng mỗi ngày, vào một khoảng thời gian cố định, luôn có một người lạ hoắc lặng lẽ nấp ngoài cửa sổ nghe lén.
Tại sao ta lại biết?
Bởi vì loài thỏ chúng ta trời sinh đã có thính giác nhạy bén.
Cô nương kia ngày nào cũng lén lút mò đến, rồi lại lén lút rời đi.
Cùng một thời gian, cùng một tiếng bước chân, sau khi rời đi lại đi về cùng một hướng.
Cho dù cô nương kia ẩn nấp rất cẩn thận, nhưng suy cho cùng vẫn là người bình thường.
Một người bình thường, làm sao có thể qua mặt được một con thỏ tinh đã tu hành mấy trăm năm?
Đến đêm, Lý Hoài Ngọc lập tức nổi giận đùng đùng tìm đến đây.
Nữ tì mà nàng ta mang đến túm ta ra khỏi giường, hoàn toàn không để ý đến những miệng vết thương trông mà ghê người trên người ta, đè chặt ta trên mặt đất.
“Một nha đầu từ nông thôn đến đây như ngươi, lại dám bày trò trước mặt Thái tử phi.”
“Thấy người sang bắt quàng làm họ ư, ngươi tìm nhầm người rồi!”
Giọng nói của nữ tì kia the thé chói tai, ta sẽ không bao giờ quên được.
Ta biết nàng ta chính là trợ thủ đắc lực bên cạnh Lý Hoài Ngọc – Xuân Đào.
Lý Hoài Ngọc đứng trong sân, gió tuyết thổi vù vù, lạnh không chịu nổi, nàng ta lại trông rất hưng phấn:
“Đồ đê t//iện!”
“Ngươi cũng xứng bày trò trước mặt bản cung sao?”
Mỗi lời nàng ta nói, chiếc roi ngựa vừa dày nặng vừa mềm dẻo cũng rơi xuống theo.
Chiếc roi ngựa kia quất mạnh lên người ta, một cái, hai cái rồi ba cái, cơn đau ấy cứ hệt như một ngọn lửa nóng rát đang thiêu đốt, lập tức lan ra toàn thân ta.
Ta quỳ sụp trên đất, mặc cho Lý Hoài Ngọc lấy ta ra trút giận.
Không biết sau khi tiểu thư nhà ta được gả vào phủ Thái tử, có phải cũng bị nàng ta hà h.i.ế.p giống như ta hay không?
Cái ngày thi th//ể của tiểu thư được gửi về nhà họ Tô, ta nhân lúc đêm khuya vắng vẻ hóa thành hình người đến nhìn nàng.
Bên dưới y phục màu đỏ tươi của nàng không còn một mảng da nào lành lặng, vết roi có cũ có mới chồng chất lên nhau, có nơi thậm chí đã bắt đầu hư thối.
Một tinh quái đã tu hành như ta còn không chịu nổi roi ngựa này.
Một người dịu dàng lương thiện như tiểu thư, làm sao có thể chịu đựng được?
Nàng ấy đã đau đớn đến mức nào chứ…
Đôi mắt của ta hung tợn nhìn chằm chặp vào Lý Hoài Ngọc, chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống nàng ta ngay lập tức.
Nhưng không được, ta phải chịu đựng.
Cách làm cho một kẻ phải khốn khổ không phải là khiến cho người đó ch//ết đi.
Một ngụm bọt m.á.u không kìm được mà trào ra từ trong cổ họng, rơi xuống từ khóe miệng của ta, trên áo choàng trắng của ta dính đầy vệt máu.
“Thái tử phi đối xử với ta như vậy, không sợ sau khi Thái tử biết được sẽ tức giận sao?”
Nỗi đau đớn thấu xương khiến ta không kìm được mà run lên bần bật. Ta nghiến chặt răng, trên trán đã túa ra một lớp mồ hôi lạnh.
“Ngươi quyến rũ Thái tử đến thần hồn điên đảo, ngươi cho rằng ta còn có thể giữa ngươi ở lại nơi này sao?”
Lý Hoài Ngọc ngồi xổm xuống trước mặt ta, dùng chiếc roi ngựa thô ráp kia nâng cằm ta lên, trên mặt đầy vẻ đắc chí.
“Đêm nay hoàng thượng đột nhiên cảm thấy không khỏe, Thái tử hiếu thảo, tự mình ở bên cạnh hầu hạ, chẳng biết khi nào mới trở về.”
“Chờ đến khi hắn trở về, ta sẽ nói cho hắn biết, là ngươi tự mình rời khỏi đây. Ngươi cảm thấy đã có lá thư ngươi tự tay viết xuống, hắn còn có thể nghi ngờ được sao?”
Lý Hoài Ngọc ném một cây bút và giấy viết thư vào người ta, nàng ta hung hăng túm lấy tóc ta, kéo ta lên khỏi mặt đất.
“Mau viết cho Thái tử một lá thư từ biệt đi, nói rằng ngươi đột nhiên biết được tin tức của cha mẹ ruột, phải rời khỏi kinh thành.”
“Nếu ngươi viết, ta sẽ tha cho ngươi một mạng. Nhưng nếu ngươi không viết, ta sẽ chặt xuống từng ngón tay xinh đẹp này của ngươi, rồi ném ngươi đến câu lan ngõa xá*.”
(*Một địa điểm hát múa kịch phổ biến vào thời Tống, Nguyên)
“Cha ta là một thần tử đắc lực của triều đình, nếu Thái tử muốn thuận lợi bước lên ngai vàng, nhất định sẽ làm khó ta chỉ vì một nữ nhi nhà nông như ngươi.”
“Cho dù hắn biết chân tướng, nhiều nhất cũng chỉ ngó lơ ta vài ngày thôi.”
Trên khuôn mặt xinh đẹp của Lý Hoài Ngọc lộ ra nét tàn nhẫn không hề tương xứng với tuổi của nàng ta.
Ta mỉm cười yếu ớt, cố gắng làm cho bản thân trông thê thảm một chút:
“Ý của Thái tử phi là, cho dù sau này Thái tử làm hoàng đế, cũng phải nể mặt phủ Thừa tướng của các ngươi, đúng không?”
Lý Hoài Ngọc thờ ơ thưởng thức những ngón tay dính m.á.u đỏ tươi của mình, trong ngoài lời nói đều tỏ ý khinh thường:
“Không thì sao?”
“Trong hoàng cung, các hoàng tử khác đều có nhà ngoại nâng đỡ, Thái tử một thân một mình, phụ thân sẵn lòng phò tá đã là phúc phận của hắn. Ta khuyên người thức thời một chút, viết thư xong thì đi mau lên.”
Ta ho khan vài tiếng, cầm lấy bút run rẩy viết xuống lá thư từ biệt, sau đó cơ thể chợt lung lay, rồi ngất đi.
Trước khi ngất xỉu, ta nhìn thấy bên ngoài cửa sổ chợt lóe lên một bóng người.
Chương 3
Lần tiếp theo ta nhìn thấy Lục Cẩn Niên, là trong một con ngõ nhỏ ẩm mốc dơ bẩn ở kinh thành.
Hôm đó gió tuyết rất lớn, ta ăn mặc phong phanh cuộn người trong một góc.
Trên tóc ta phủ đầy tuyết trắng, hàng mi cong dài dính đầy sương giá, tay chân đã tê cứng, không thể cử động được.
Ngay khi ta kiệt sức, lung lay sắp ngã quỵ, Lục Cẩn Niên đột nhiên xuất hiện ở đầu ngõ.
Hắn vội vã đi tới, khi nhìn thấy vết roi dày đặc trên người ta thì sắc mặt khó coi đến cùng cực.
“Chi Chi, cuối cùng bản cung cũng tìm được ngươi rồi.”
Ta ngã vào trong lòng Lục Cẩn Niên, ngẩng mặt lên, đôi môi khô nứt mấp máy, dịu dàng hỏi hắn:
“Điện hạ, ngươi là thiên thần sao?”
“Có phải Bồ tát phái ngươi tới cứu ta không?”
Lục Cẩn Niên dùng áo choàng lớn bao bọc cơ thể ta lại, dùng sức ôm chặt ta vào lòng:
“Chi Chi, bản cung tới đưa ngươi về nhà.”
Lúc ta được Lục Cẩn Niên ôm vào tiểu viện, nhìn thấy một nữ tì té xỉu trên lối đi nhỏ.
Ta biết, đó là Xuân Đào.
Trên người nàng ta phủ kín vết roi, roi cắt qua quần áo nàng ta, m.á.u tươi từ những miệng vết thương trên cơ thể rỉ ra, nhiễm đỏ cả lớp tuyết rơi trên người nàng ta.
Rất đẹp, tựa như mai đỏ nở rộ trong tuyết trắng.
Sự sung sướng bỗng dâng trào trong lòng, ta gần như không thể giấu được nụ cười nơi khóe miệng.
Lúc trước tiểu thư bị Xuân Đào đưa về nhà họ Tô.
Nàng ta bảo người hầu bên cạnh dùng một chiếc chiếu cực kỳ bẩn thỉu bọc lại t.h.i t.h.ể của tiểu thư, tùy ý đặt nàng ấy trước cổng lớn nhà họ Tô:
“Một đứa dòng thứ, Thái tử điện hạ sẵn lòng cưới ả ta vào cửa đã là phúc phận trời cho, không ngờ ả ta lại dám dan díu với thị vệ, đúng lúc bị tiểu thư nhà ta bắt gặp.”
“Người như vậy vốn nên bị c.h.é.m ngàn nhát dao, nhưng tiểu thư nhà ta lương thiện nên mới để cho ả ta được ch//ết toàn thây.”
Dứt lời, nàng ta còn đạp tiểu thư một cái, nhổ một ngụm nước bọt, sau đó mới dùng khăn lụa che kín miệng mũi, ra vẻ chán ghét:
“Đúng là xui xẻo.”
“Ghê tởm quá đi mất.”
Sao tiểu thư nhà ta lại ghê tởm được?
Nàng si mê Lục Cẩn Niên như thế, làm sao có thể dan díu với thị vệ được?
Mấy năm ta ở nhà họ Tô, ngày nào nàng cũng lải nhải bên tai ta.
Thứ nàng kể đến nhiều nhất, không gì khác ngoài việc năm đó Lục Cẩn Niên cứu nàng lên khỏi ao sen như thế nào, hắn bảo vệ chính nghĩa như thế nào, hắn đối xử tử tế với dân chúng như thế nào.
Ta nghe đi nghe lại, nghe đến mức tai thỏ của ta sắp mọc kén.
Trong lòng nàng, Lục Cẩn Niên là người thích hợp làm đế vương nhất trên đời này.
“Chi Chi, hôm nay Lục Cẩn Niên lại đến cổng thành phát cháo đấy, hắn đúng là một người lương thiện.”
“Hắn biết thương cảm cho người dân, đối xử tử tế với cấp dưới, về sau nhất định sẽ là một hoàng đế tốt.”
Khi biết được mình được Lục Cẩn Niên lựa chọn, có thể vẻ vang gả vào Đông cung, nàng đã túm lấy tai thỏ của ta, vần vò mấy lần.
Mấy ngày đợi được gả đi, trên mặt nàng vẫn luôn tràn ngập nét cười, sung sướng vô cùng.
Trong lòng trong mắt nàng chỉ có Lục Cẩn Niên, làm sao có thể dan díu với người khác chứ?
Không có ai biết chân tướng, cũng không có ai thương tiếc nàng.
Người nhà họ Tô biết rõ trong đó có khuất tất, nhưng vì không dám chống đối kẻ quyền quý, đành nhịn xuống mối hận này.
Những người vây xem càng quá đáng hơn, bọn họ chẳng thèm phân biệt trắng đen, không rõ chân tướng, lại đứng ở điểm cao đạo đức chỉ trích tiểu thư lẳng lơ, mèo mả gà đồng.
Cuối cùng, t.h.i t.h.ể của tiểu thư bị người ta đưa đến sảnh sau một cách qua loa, người của từ đường không muốn nhận một nữ nhân đã gả đi, nàng bị người nhà họ Tô chôn lén ở bãi tha ma, nơi đó vô cùng bẩn thỉu, toàn là bùn nhão, làm ô uế thân thể của tiểu thư.
“Điện… điện hạ…”
Cơ thể ta run lẩy bẩy, rúc vào trong lồng n.g.ự.c của Lục Cẩn Niên.
Lục Cẩn Niên rũ mắt nhìn Xuân Đào vẫn nằm im không động đậy trong đống tuyết, lạnh nhạt hừ một tiếng, tùy tiện đá một cái lên t.h.i t.h.ể kia.
“Hai ngày trước phụ hoàng bệnh nặng, bản cung vào cung hầu hạ, nữ tì này lại dám nhân cơ hội hành hạ ngươi, còn ép ngươi phải viết thư từ biệt, đuổi ngươi ra khỏi nhà.”
“Nếu không phải thị vệ bên cạnh bản cung quay về lấy thuốc đúng lúc, chứng kiến tất cả mọi người, e rằng bản cung đã chẳng hay biết gì.”
Hắn thở dài, nhỏ giọng dỗ dành ta:
“Chi Chi, bản cung đã thay ngươi dạy dỗ ả rồi.”
“Ngươi cứ yên tâm ở lại bên cạnh bản cung, dưỡng sức cho khỏe, đến lúc đó mới quyết định muốn đi hay muốn ở.”
Ta cụp mắt nhìn ccd đã không còn thở nữa, ngoan ngoãn gật đầu:
“Điện hạ ra mặt thay dân nữ, đã là ban ơn cho dân nữ rồi.”
“Chi Chi đội ơn điện hạ.”
Lục Cẩn Niên không phải là kẻ ngốc, hắn cần Lý Hoài Ngọc giúp hắn củng cố quan hệ với Thừa tướng.
Cho dù trong lòng hắn đã nảy sinh khúc mắc với Lý Hoài Ngọc, cho dù hắn biết Xuân Đào chỉ là một con dê thế tội, nhưng vẫn lựa chọn mắt nhắm mắt mở phớt lờ chuyện này.
Hắn chỉ xử lý nữ tì bên cạnh Lý Hoài Ngọc, g.i.ế.c gà dọa khỉ.
Nhưng hắn không biết, nữ nhân và nam nhân khác nhau.
Nam nhân sẽ vì chuyện lớn mà tạm thời nhân nhượng, nhưng nữ nhân thì không.
Trong lòng Lý Hoài Ngọc cũng không có thiên hạ, nàng ta chỉ là một đại tiểu thư bị chiều hư.
Phu quân của mình vì một nữ nhân khác mà xử tử nữ tì bên cạnh mình, phẫn nộ và không cam lòng hóa thành một lưỡi d.a.o sắc bén, cắt dứt niềm tin khó khăn lắm mới được lập nên giữa hai người họ.
Quả nhiên, sau khi biết được Lục Cẩn Niên đã đưa ta về Đông cung, Lý Hoài Ngọc đã đập nát mọi thứ trong tẩm điện, quay về nhà mẹ đẻ ngay trong đêm.
Lúc biết được tin tức này, Lục Cẩn Niên đang ngồi ngay bên mép giường ta, cẩn thận đút ta uống thuốc.
Gã thị vệ lúc nào cũng mặc quần áo đen bên cạnh hắn đi đến trước cửa, báo cáo lại chuyện này:
“Điện hạ, có cần giữ Thái tử phi lại không?”
Chương 4
Lục Cẩn Niên im lặng, có lẽ là đang cân nhắc hậu quả giữa việc giữ và không giữ. Ta ho khẽ hai tiếng, kéo góc áo của Lục Cẩn Niên:
“Điện hạ, phu thê đầu giường cãi nhau cuối giường hòa, Xuân Đào tỷ tỷ đã ch//ết, nàng đau khổ trong lòng, náo loạn một chút cũng là chuyện bình thường.”
“Mặc dù ta bị thương, nhưng suy cho cùng vẫn không đụng đến gân cốt, không có gì đáng ngại.”
Lục Cẩn Niên nhìn chằm chằm vào cổ tay đầy những vết roi quật của ta, lạnh lùng hừ một tiếng, nhẹ nhàng đỡ ta dậy:
“Ngươi không hiểu đâu, là do mọi khi bản cung quá nuông chiều nàng.”
Hắn phất tay với thị vệ:
“Không giữ, lần này cũng nên cho nàng một bài học, ngươi đi kể rõ một năm một mười những chuyện đã xảy ra hai ngày nay cho Thừa tướng đại nhân đi.”
Lý Thừa tướng tự biết mình đuối lý, tuyên bố sẽ dạy dỗ lại nữ nhi của mình, giữ Lý Hoài Ngọc ở lại phủ Thừa tướng.
Bởi vậy nên ta có nhiều thời gian ở riêng với Lục Cẩn Niên hơn.
Ngày đại hàn, Lục Cẩn Niên mang theo gió sương khắp người trở về từ bên ngoài, nhìn thấy ta bưng một cái hạp đựng đồ ăn đứng trước cửa thư phòng chờ hắn.
Ban đầu hắn sửng sốt, sau đó ôm ta vào lòng, dẫn vào trong thư phòng:
“Ngươi còn đang bị thương, đến đây làm gì?”
Ta bưng bát mì trường thọ nóng hôi hổi, nghiêng đầu nhìn hắn:
“Điện hạ, sinh thần vui vẻ nhé.”
“Ta nghe quản gia nói hôm nay là sinh thần của Thái tử, nên tự quyết định làm cho ngươi một bát mì trường thọ.”
Cơ thể Lục Cẩn Niên chợt chấn động, ánh mắt nhìn về phía ta dần sáng lên. Hắn rũ mắt xuống, nhìn bát mì trường thọ nhạt nhẽo kia, nở nụ cười:
“Đã nhiều năm rồi bản cung không ăn thứ này.”
Ta hơi nản lòng, cũng hơi tủi thân, Lục Cẩn Niên lại bưng bát mỳ kia lên, ngồi trước bàn, vùi đầu ăn mì:
“Ý của bản cung là, đã nhiều năm rồi không ai còn nhớ sinh thần của bản cung.”
Nhờ có tiểu thư, ta có thể nói là hiểu rõ Lục Cẩn Niên như lòng bàn tay.
Lục Cẩn Niên mất mẹ từ nhỏ, đến năm sáu tuổi thì được lập làm Thái tử.
Bên cạnh hắn không có một phi tần nào, không có một ai thật lòng đối xử tốt với hắn, ai nấy đều nhìn chằm chằm vào cái ngôi Thái tử của hắn, chỉ muốn kéo hắn xuống khỏi vị trí kia.
Nhũ mẫu già hầu hạ Lục Cẩn Niên đã qua đời vì bệnh tật lúc hắn mười tuổi.
Mấy năm nay, bên cạnh Lục Cẩn Niên hầu như không có ai thân thiết, tất nhiên không còn ai nhớ được sinh thần của hắn.
Một bát mì nước suông, đã kéo gần mối quan hệ giữa ta và Lục Cẩn Niên.
Khoảng thời gian sau đó, ta vẫn luôn xuất hiện đúng vào lúc hắn cần nhất, còn tạo cho hắn một vài bất ngờ.
Ta sẽ tự mình làm cho hắn món kẹo hồ lô mà lúc nhỏ hắn luôn muốn ăn, nhưng lại không thể ăn được.
Ta sẽ biểu diễn cho hắn xem màn múa rối bóng mà lúc nhỏ hắn luôn muốn xem, nhưng lại không được xem.
Ánh mắt Lục Cẩn Niên nhìn về phía ta càng ngày càng sáng rỡ, số lần lui tới tiểu viện của ta sau khi hạ triều cũng càng ngày càng tăng lên.
Trong kinh thành dấy lên những lời đồn.
“Thái tử điện hạ kim ốc tàng kiều, sắp nạp thiếp rồi.”
“Thái tử và Thái tử phi đã bất hòa với nhau từ lâu rồi.”
Lục Cẩn Niên làm ngơ những chuyện này, ước chừng là muốn dùng những lời đồn đó để cảnh tỉnh Lý Hoài Ngọc.
Chưa đến hai ngày sau, Lý Hoài Ngọc đã không kiềm chế được tính tình của mình, lao vào thư phòng của Lục Cẩn Niên, muốn hắn đưa ra một lời giải thích.
Lúc đó ta đang được Lục Cẩn Niên ôm vào trong lồng ngực, hắn nhẹ nhàng nắm lấy tay ta, dạy ta vẽ bông súng.
“Thái tử điện hạ thế này là có ý gì? Không phải là ngươi thật sự muốn nạp nữ nhi nhà nông này làm thiếp đấy chứ?”
Lý Hoài Ngọc nhíu mày, ánh mắt quét về phía ta như lưỡi d.a.o bén ngót.
Cơ thể ta run lên, trốn vào trong lòng Lục Cẩn Niên.
Lục Cẩn Niên cảm nhận được sự bối rối của ta, bèn nhéo tay ta, an ủi:
“Từ xưa đến nay, nam tử năm thê bảy thiếp là chuyện bình thường, huống chi ta còn là Thái tử, nạp một người thiếp thì có gì không được?”
Lý Hoài Ngọc vung tay áo, không hề cam tâm:
“Trong kinh thành nhiều quý nữ như vậy, tại sao ngươi lại chọn nàng ta?”
Lý Hoài Ngọc đổ hết trách nhiệm về cái ch//ết của Xuân Đào lên đầu ta, tất nhiên là nàng ta không muốn để ta gả vào Đông cung, làm tỷ muội với nàng ta rồi.
Lục Cẩn Niên khẽ nhíu mày, nở nụ cười:
“Có lẽ là vì nàng chân thật và thú vị hơn nhiều so với những nữ tử thế gia như các ngươi.”
“Bản cung đã nói cho ngươi biết lý do, không bằng ngươi cũng nói cho bản cung biết, hôm nay các tướng lĩnh ở biên quan về kinh nhận thường, tại sao ngươi lại một mình ra ngoài đón Lý Chiêu!”
Lục Cẩn Niên đột ngột nổi giận, hất tung giấy và mực trên mặt bàn, mực nước nhuộm đen bức tranh hoa s.ú.n.g vừa mới vẽ xong.
Lý Chiêu là dưỡng tử của Thừa tướng, từ nhỏ đã lớn lên cùng Lý Hoài Ngọc, là thanh mai trúc mã, tình cảm rất sâu sắc.
Bên ngoài loáng thoáng có lời đồn, rằng Lý Chiêu có tình với Lý Hoài Ngọc, yêu mà không dám tỏ, ngay đêm Lý Hoài Ngọc và Lục Cẩn Niên đính hôn đã thúc ngựa đến biên quan.
Nay Lý Chiêu đã trở lại, Lý Hoài Ngọc tự mình ra khỏi thành đón chào, khó tránh khỏi sẽ khiến người khác suy nghĩ lung tung.
Lý Hoài Ngọc không ngờ rằng Lục Cẩn Niên lại đột ngột nổi giận như vậy, nàng ta vô thức lùi về sau, bước đi lảo đảo:
“Lý Chiêu đến biên quan xa xôi, nay thắng lợi trở về kinh, ta đi đón thì có gì không được?”
“Dù sao hắn cũng là nghĩa huynh của ta.”
Hiển nhiên là khí thế của Lý Hoài Ngọc vẫn không đủ.
Lục Cẩn Niên lấy một lá thư từ trong lòng ra, hung hăng đập lá thư kia lên mặt Lý Hoài Ngọc:
“Vậy ngươi giải thích xem, lá thư này là thế nào?”
Chương 5
Đó chẳng qua là một lá thư với những câu chữ mập mờ, hắn vẫn không nỡ trở mặt với phủ Thừa tướng.
Nhưng ta không chờ kịp, ta đã không còn nhiều thời gian nữa.
Đêm hôm đó, ta bưng một bát chè hạt sen vào trong tiểu viện của Lý Hoài Ngọc:
“Tỷ tỷ, cho dù có tức giận cũng phải giữ sức khỏe.”
“Ta hầm chè hạt sen cho ngươi, giúp tỷ tỷ hạ nhiệt.”
Lý Hoài Ngọc nghiến chặt răng, ánh mắt nhìn ta như muốn lăng trì ta:
“Là ngươi đúng không?”
“Bản cung cứ nghĩ mãi, từ sau khi ngươi đến đây, mọi việc ta làm đều không suôn sẻ.”
“Chắc chắn chuyện này cũng là do ngươi đứng đằng sau giở trò quỷ…”
Nàng ta thở hổn hển hất đổ chén chè hạt sen trên bàn xuống mặt đất, ta hơi mím môi, dùng nhánh cây đã tiện tay nhặt được đốt tim đèn, căn phòng vốn tối tăm lập tức trở nên sáng sủa hơn.
“Thái tử phi đúng là quá hồ đồ.”
Mấy ngày nay, ngày nào ta cũng ở bên cạnh điện hạ, hắn đi đến đâu cũng dẫn ta theo, chỉ sợ ta ở một mình lại bị tổn thương.”
“Ta bồi dưỡng tình cảm với điện hạ còn không kịp, làm gì còn thời gian để bày mưu hại ngươi chứ?”
Lý Hoài Ngọc vỗ mạnh lên mặt bàn một cái “rầm”, nàng ta đột nhiên tiến tới gần ta, khí thế áp đảo:
“Ngươi là cái thá gì?”
“Chỉ là thứ dân đen, hèn mọn như con kiến, thế mà lại dám diễu võ dương oai trước mặt bản cung!”
Ta đưa tay vuốt lọn tóc con rơi trên trán Lý Hoài Ngọc, giúp nàng ta vén mớ tóc lộn xộn kia ra sau vành tai, híp mắt lại:
“Đúng vậy đấy, dân đen như chúng ta, thân như rơm rạ, mạng như bọt bèo, tất nhiên là không thể so sánh với quý nhân như các ngươi rồi.”
“Thế nhưng…”
Ta dừng lại một chút, kiễng chân lên, kề sát vào tai nàng ta, nhẹ giọng nói:
“Có câu, vua cũng thua thằng liều.”
“Chính vì mạng nhỏ không đáng giá, nên ta mới dám lấy mạng đổi mạng.”
“Thái tử phi… Ngươi có thể làm gì được ta?”
Con ngươi màu đen của Lý Hoài Ngọc đột nhiên co rút lại, ánh mắt nhìn về phía tràn đầy nỗi khiếp sợ:
“Rốt cuộc ngươi là ai?”
“Rốt cuộc ngươi muốn làm cái gì?”
Nhưng không đợi nàng ta kịp tìm hiểu chân tướng, đôi mắt đen láy đó đã tối sầm trong nháy mắt, ta kề sát bên tai nàng ta, thì thầm:
“Đi thôi, Lý Chiêu đang chờ ngươi ở cổng sau đấy…”
Đêm hôm đó, Tam hoàng tử Lục Thước và các vị đại thần trong triều tìm đến phủ tiểu thư, để bàn bạc chuyện đàm phán hòa bình với Bắc Nhung.
Đến khi kết thúc, Lục Thước đột nhiên muốn ngắm mai đỏ ở hậu viện của phủ tiểu thư, đoàn người đầy hào hứng đi ngắm mai.
Nhưng bọn họ lại vô tình cắt ngang cảnh tình tứ của Lý Hoài Ngọc và Lý Chiêu, hai người ôm chặt lấy nhau trước mắt bao người, say trong men tình.
“Làm phản, làm phản rồi, đúng là làm phản rồi!”
Lục Cẩn Niên rút trường kiếm trong tay thị vệ, muốn c.h.é.m về phía Lý Hoài Ngọc và Lý Chiêu.
Lý Thừa tướng đứng trong đám người, lão ta cuống quýt quỳ xuống đất, dùng cơ thể chặn đứng thanh kiếm trong tay Lục Cẩn Niên:
“Điện hạ, là do lão hủ không biết cách dạy con, nuôi ra một thứ không biết liêm sỉ như vậy.”
“Nhưng lão hủ chỉ có một nữ nhi, điện hạ có thể nể tình lão hủ đã cúc cung tận tụy nhiều năm như vậy, mà tha cho Hoài Ngọc một mạng không?”
Tiếng xôn xao của đám người khiến cho hai kẻ đang chìm sâu trong giấc mộng chợt bừng tỉnh.
Lý Hoài Ngọc nhìn mình và Lý Chiêu quần áo xộc xệch, ôm chầm lấy nhau, vội vàng quỳ xuống đất:
“Không phải như thế, mọi người hãy nghe ta nói, ta bị hãm hại…”
“Người hại ta là nữ nhân nhà nông kia, ả là yêu quái, ả biết dùng phép thuật…”
Lục Thước nhún vai, nét mặt đầy vẻ châm chọc:
“Lý Hoài Ngọc, đã bị bắt tại trận rồi mà vẫn kêu oan sao?”
“Ngươi xem chúng ta là người mù đấy phỏng?”
“Ở triều đại này, nữ tử đã kết hôn mà còn dan díu với người khác là phải bị dìm lồng heo.”
“Huống chi ngươi là còn Thái tử phi, có thêm một tội có ý đồ xáo trộn dòng m.á.u hoàng thất, phải bị băm thây ngàn khúc…”
Lý Chiêu thấy thế, vội vàng bảo vệ Lý Hoài Ngọc ở đằng sau mình:
“Các ngươi muốn g.i.ế.c thì cứ g.i.ế.c ta, chuyện này không phải lỗi của Hoài Ngọc, là ta bị ma xui quỷ khiến, đều là do ta…”
Lục Cẩn Niên dùng một chân đá văng Lý Chiêu ra ngoài, dùng thanh kiếm sắc bén đ.â.m xuyên qua cơ thể của Lý Chiêu:
“Ngươi yên tâm, các ngươi đều không sống được, không một ai có thể sống được!”
Đêm đó, Lý Hoài Ngọc và Lý Chiêu đều bị đưa vào trong đại lao.
Sau đó, không biết là ai để lộ tin tức, chuyện tình thầm kín giữa Thái tử phi và nghĩa huynh lan truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ của kinh thành.
Lý Thừa tướng muốn bảo vệ Lý Hoài Ngọc, nhưng lại bất lực.
Ba ngày sau, Lý Hoài Ngọc và Lý Chiêu bị người ta dùng xe chở tù kéo đi trong thành, dạo phố thị chúng, bất kể nàng ta kêu gào oan uổng như thế nào, cũng chẳng có ai tin tưởng nàng ta.
Giống như tiểu thư nhà ta vậy, lúc trước, bất kể nàng kêu oan như thế nào, cũng không có ai sẵn lòng cầu xin tha thứ thay nàng.
Lý Hoài Ngọc tự mình tạo nghiệp, đương nhiên cũng phải tự mình gánh chịu hậu quả này.
Ta ngồi trong quán trà, nhìn biểu cảm sợ hãi tuyệt vọng khi cùng đường của Lý Hoài Ngọc và Lý Chiêu, nhìn lão Thừa tướng suy sụp ngã quỵ xuống đất khi mất đi hai đứa con mình yêu quý nhất, chỉ cảm thấy sung sướng tột cùng.
Tiểu thư, người xem, ở hiền gặp lành, ở ác gặp họa.
Không phải là họa không tới, mà là chưa phải lúc.
Lúc hành hình, Tam hoàng tử Lục Thước đứng ngay bên cạnh ta.
Hắn thản nhiên nhướng mày, giọng nói trầm thấp, cố ý kéo dài giọng:
“Ngươi đến đây như vậy, không sợ Lục Cẩn Niên hoài nghi ngươi à?”
Ta thờ ở ngẩng đầu lên, đúng lúc đối diện với đôi mắt thâm thúy của hắn:
“Phải tận mắt nhìn thấy bọn họ ch//ết đi, ta mới cảm thấy thoải mái trong lòng.”
Lục Thước xòe chiếc quạt giấy trong tay ra, dựa bên cửa sổ, nhướng mày cười khẽ:
“Vậy bây giờ ngươi có thể kể cho ta nghe câu chuyện của ngươi và tiểu thư nhà ngươi không?”
Chương 6
Ta vốn là một con thỏ tinh trên núi Ngô Đồng. Các tỷ muội nói cho ta biết, chỉ cần tu hành năm trăm năm là có thể biến thành hình người, vượt qua ba lần lôi kiếp là có thể đắc đạo thành tinh.
Nguyện vọng lớn nhất của hầu hết yêu quái đều là trở thành thần tiên thanh nhã thoát tục, ta cũng không ngoại lệ.
Nhưng vì ta đã yếu ớt từ nhỏ, ở lần độ kiếp thứ ba, bởi vì căn cơ không ổn nên khi bị thiên lôi đánh trúng, không những không độ kiếp thất bại, mà còn bị thương nặng.
Ta ngã xuống khỏi vách núi, trực tiếp rơi vào trong lòng tiểu thư.
Có lẽ đấy chính là duyên phận.
Đó là một chiều hoàng hôn, xe ngựa của tiểu thư đi ngang qua đường núi, nàng nhìn thấy hoa dại rất đẹp ven đường, muốn hái mấy nhánh hoa về nhà.
Ngay lúc ấy, ta giáng từ trên trời xuống.
“Bé thỏ à, em là món quà mà sơn thần tặng cho ta ư?”
Ta cúi đầu nhìn bản thân thương tích đầy mình, bộ lông xinh đẹp mà ta vẫn thường kiêu ngạo cũng bị đốt trụi.
Ta chưa bao giờ xấu xí như thế.
Lão quản gia bên cạnh mỉm cười, xách ta ra khỏi vòng tay tiểu thư:
“Tiểu thư, sơn thần đại nhân chưa bao giờ tặng một thứ xấu xí như vậy cả.”
“Rừng núi hoang vắng, nhỡ đâu thứ này có rận trên người thì biết làm sao?”
Lão quản gia muốn vứt bỏ ta, nhưng tiểu thư không chịu, nàng che chở ta trong lòng:
“Ngươi xem, đôi mắt nó xinh đẹp biết bao, cứ nuôi là sẽ đẹp lên thôi, ta không sợ.”
Nói thật, ta cũng không muốn bị ném trở lại, ta sẽ bị thú hoang trong núi ăn thịt mất.
Hôm đó, ta ngoan ngoãn cuộn tròn trong lòng tiểu thư, cùng nàng quay về nhà họ Tô, dọc đường đi nghe nàng và lão quản gia nói những chuyện vụn vặt.
Lúc nàng nói chuyện, giọng nói nhẹ nhàng dễ nghe, vô cùng dịu dàng.
Đến đêm, trời đổ mưa to, đoàn người nhà họ Tô nghỉ lại tại một quán trọ ở ngoại ô.
Có lẽ là vì vừa trải qua lôi kiếp, ta dùng hai tai che mắt mình lại, trốn trong ổ rơm mà tiểu thư chuẩn bị tạm cho ta, run lẩy bẩy.
Nửa đêm, tiểu thư đột nhiên đến đây. Nàng lén quản gia ôm ta vào trong chăn.
“Ta biết em sợ sấm, em đừng phát ra tiếng nhé, ta sẽ bảo vệ em.”
Yêu quái sống mấy trăm năm như chúng ta, sao lại cần con người bảo vệ?
Nhưng trước dáng vẻ nghiêm túc của nàng, đột nhiên ta lại nảy sinh một chút cảm động.
Tối hôm đó, nàng dùng chăn làm thành một cái ổ cho ta, nằm bên cạnh ta, trò chuyện cả đêm:
“Để ta đặt cho em một cái tên, em cứ kêu chít chít, ta gọi em là Chi Chi nhé.”
“Lông của em thật trắng thật mềm, chờ em mọc lại lông rồi, nhất định sẽ là một bé thỏ rất xinh đẹp, có đúng không?”
“Em thích cà rốt hay là rau xanh? Ngày mai ta bảo quản gia chuẩn bị cho em một củ cà rốt nhé, được không?”
Dường như nàng rất thích cười.
Khi nàng cười, ngay cả tiếng sấm ngoài cửa cũng trở nên dịu dàng hơn.
Ta ở lại nhà họ Tô suốt một tháng mới khôi phục lại nguyên khí.
Ngay khi ta tính lén quay về núi tu luyện, lại bị Lão Trư, đối thủ một mất một còn của ta, phát hiện ra tung tích.
Lúc ở trong núi, vì nhất thời dại dột, ta đã từng dẫn lửa đốt rụi hang động của người ta.
Lão hận ta cũng không phải là chuyện ngày một ngày hai.
Nay ta có thương tích trong người, tất nhiên là lão sẽ không bỏ qua cho ta.
Ta đánh nhau với lão đến tối tăm trời đất, cuối cùng vẫn là ta giở mánh mới có thể ve sầu thoát x//ác, chạy trốn trong gang tấc.
Nhưng pháp lực của ta không đủ để chống đỡ đến khi quay lại ổ của mình.
Rơi vào đường cùng, ta chỉ có thể co chân chạy về phía nhà họ Tô.
Nào ngờ vừa nhảy vào cửa đã chui ngay vào trong vòng ôm của tiểu thư.
Nàng xách tai ta lên, khóc đến đỏ mắt:
“Chi Chi, em chạy đi đâu thế? Ta sốt ruột lắm đấy.”
“Sao cả người em lại toàn vết thương thế này, có phải đã bị c//hó dữ tha đi hay không?”
Lão quản gia đưa tay vỗ đầu ta:
“Nhóc con không có lương tâm này chắc chắn là ăn uống no đủ rồi nên định lén trốn ra ngoài, kết quả lại gặp được thiên địch.”
Tiểu thư ôm chặt lấy ta, nhỏ giọng khóc nức nở, liên tục vừa nói vừa nấc:
“Không phải đâu, Chi Chi sẽ không lén trốn ta mà đi đâu.”
“Chi Chi của chúng ta sẽ luôn ở bên cạnh ta, có đúng không?”
Nàng dịu dàng cười với ta, ánh mắt nhìn về phía ta lấp lánh sáng ngời như ánh sáo, bên trong lộ ra niềm tin kiên định:
“Chi Chi, ta đi dạy dỗ con c//hó hư đã bắt nạt em ngay đây!”
Nàng ôm ta hồng hộc lao ra cửa, lập tức đi tìm con c//hó lớn sát vách để lý luận.
Ta co rúc trong lòng tiểu thư, muốn nói cho nàng biết, ngàn sai vạn sai, không phải lỗi của con c//hó kia, nhưng pháp lực của ta cạn kiệt, không thể biến thành hình người được.
Con c//hó lớn sát vách vô duyên vô cớ bị tiểu thư gọi ra mắng một hồi, từ đó về sau lúc nhìn thấy ta đều nghiến răng nghiến lợi.
Tiểu thư giúp ta xử lý hết vết thương, ôm ta ngồi dưới mái hiên ngắm trăng. Nàng dùng ngón tay chọc vào đầu ta, một mình thì thầm với ta:
“Sau này đừng chạy nữa, được không?”
“Chi Chi, sau này hãy ở cạnh ta nhé, nữ tử như ta cả đời bị nhốt trong nhà cao cửa rộng, không có được tự do, nhưng may mà ta có em bên cạnh, cũng coi như được chút an ủi.”
Nàng kéo tai ta, nhẹ nhàng đặt cằm lên đỉnh đầu ta, giọng nói mềm mại như mây trên trời:
“Tuy rằng không biết kẻ bắt nạt em có phải là con c//hó lớn cách vách không , nhưng mấy lần em ra ngoài, con c//hó lớn đó đều sủa lên ba tiếng, hôm nay coi như bản tiểu thư giúp em trả mối thù ngày xưa.”
Các ngươi không hiểu, thật ra yêu quái chúng ta cũng có tình cảm.
Chúng ta rất dễ khuất phục trước sự dịu dàng của thế gian này.
Một mình tu luyện mấy trăm năm trong núi, mặc dù chúng ta đã ngắm nhìn ngày xuân gió hè, lá thu tuyết đông, để đắc đạo thành tiên, chúng ta cũng đã đi khắp sông nam núi bắc, băng qua những dãy núi từ tây sang đông.
Nhưng chúng ta vẫn rất cô đơn.
Cho dù ta đã trải qua bốn mùa xuân thu, biển mênh mông, núi bạt ngàn trên thế gian này, nhưng những thứ đó đều không sánh bằng nụ cười của nàng dành cho ta.
Còn tiểu thư của ta, nàng là điều đẹp đẽ nhất trên nhân gian, còn hơn cả trăng thanh gió mát.
Người như vậy, không nên rơi vào kết cục phải phơi th//ây ngoài bãi tha ma.
Chương 7
Hôm ấy, ta nhân lúc đêm đen trăng mờ đi đến bãi tha ma, một mình dùng tay không đào mộ phần đơn sơ của tiểu thư dưới ánh trăng, bế nàng từ trong ra.
Ta tìm được Lão Trư, đưa ra giao dịch với Lão Trư.
Ta sẵn lòng dùng năm trăm năm tu hành để trao đổi, chỉ mong Lão Trư nghĩ cách giữ th..i th..ể của tiểu thư không hư thối trong vòng ba năm.
Trong ba năm nay, ta đã điều tra xung quanh cái c//hết của tiểu thư, cuối cùng mới hiểu được, thì ra lúc trước tiểu thư của ta được Lục Cẩn Niên đưa vào Đông cung, chỉ là để chắn tai họa thay cho Lý Hoài Ngọc.
Lý Hoài Ngọc nhất định sẽ gặp một kiếp nạn lớn trong đời, thiên sư từng nói với Lý Thừa tướng, rằng nếu Lý Hoài Ngọc không thể vượt qua kiếp nạn này trước khi thành hôn một cách yên bình, e là sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Lý Thừa tướng vắt óc nghĩ cách tìm được người chắn tai hoa cho Lý Hoài Ngọc, mãi đến khi Lý Chiêu vô tình có được ngày sinh tháng đẻ của tiểu thư.
Đó là một ngày sinh hoàn hảo.
Sau đó, Lý Chiêu lại vô tình biết được chuyện tiểu thư thích Lục Cẩn Niên.
Cho nên hắn và Lý Hoài Ngọc thương lượng, lấy lý do đón dâu chắn tai, mà Lục Cẩn Niên vì lấy lòng Lý Thừa tướng, cho nên đã đồng ý.
Tiểu thư của ta cứ u mê bị người ta đưa vào Đông cung, rồi có đi mà không có về.
Lúc điều tra nguyên nhân cái c//hết của tiểu thư, ta đã phát hiện ra một bí mật.
Đan Dương công chúa, muội muội cùng một mẹ của Tam hoàng tử Lục Thước, đã mặc một chiếc váy lụa, nhảy một điệu múa đẹp mắt, được các công tử thế gia ngợi khen, đoạt mất danh hiệu mỹ nhân đệ nhất kinh thành của Lý Hoài Ngọc.
Lý Hoài Ngọc ghi hận trong lòng, đẩy nàng ấy rơi xuống hồ nước, đuối nước rồi ra đi, sau cùng nàng ta còn giả vờ như công chúa đã trượt chân rơi xuống nước.
Lục Thước đã biết chân tướng từ lâu, nhưng không may là lại không có chứng cứ để báo thù cho muội muội.
Cho nên, ta tìm đến hắn.
Ngày hôm ấy, ta bảo Lục Thước động tay vào huân hương mà Hoàng thượng thường dùng, cho thêm một ít cỏ xanh mà ta mang từ núi Ngô Đồng đến.
Ta tu hành ở núi Ngô Đồng gần năm trăm năm, đã nắm rõ mọi loại thảo dược trong núi như lòng bàn tay.
Bởi vậy nên Hoàng thượng lên cơn bệnh nặng, Thái tử phải vào cung hầu hạ bên cạnh. Sau khi thái y chẩn đoán sẽ cho ra phương thuốc, trong phương thuốc ấy lại có một vị thuốc, là Tuyết Liên Tử chỉ có trong phòng kho của Đông cung.
Thị vệ bên cạnh Thái tử tuân lệnh hồi cung lấy thuốc, mà phòng kho kia, lại vừa vặn nằm kế bên tiểu viện ta đang ở.
Những lời nói coi rẻ hoàng quyền của Lý Hoài Ngọc đã truyền đến tai Thái tử, không sót một chữ nào.
Sau đó, Lý Hoài Ngọc cáu kỉnh quay về phủ Thừa tướng, cũng là lúc ta trộm bức thư của Lý Hoài Ngọc, dùng nét chữ của nàng ta liên lạc thư từ với Lý Chiêu ở biên quan, cũng tiết lộ chuyện hai người họ lén lút liên lạc với nhau cho Lục Cẩn Niên biết vào thời điểm thích hợp.
Người phàm làm sao đấu lại yêu quái đã sống mấy trăm năm như chúng ta.
Đêm đó, Lý Hoài Ngọc bị giam trong viện của mình, ta đến thăm nàng ta, đã lặng lẽ gạt bấc đèn ra, bỏ vào bấc đèn đó chút cỏ khô khiến người ta hưng phấn.
Mà ta chỉ cần thi triển chút phép thuật, Lý Hoài Ngọc và Lý Chiêu đã đắm chìm trong men tình ngay trước mắt bao người.
Hôm ấy, Lục Thước đã cố ý dẫn mọi người đến phủ Thừa tướng.
Hắn đúng là một đồng minh nhạy bén.
Chương 9
Cuối cùng ta vẫn không nói thật với Lục Thước, ta che dấu thân phận của mình, nói với hắn rằng tiểu thư từng có ơn với ta, cho nên, tất cả mọi việc mà ta đã làm đều là để trả ơn.
Với tài trí thông minh của hắn, chắc chắn sẽ điều tra rõ thân phận của ta.
Nhưng chờ đến ngày hắn biết được chân tướng, ta đã hoàn thành ước nguyện trong lòng.
Lục Cẩn Niên là một người cẩn thận tỉ mỉ, chưa đến một ngày sau, hắn đã phát hiện chỗ đáng ngờ trong chuyện này.
Ta lén lút quay về Đông cung, lúc đẩy cửa viện ra, nhìn thấy Lục Cẩn Niên đang ngồi uống trà trong tiểu viện của ta.
Đôi mắt hắn nhìn về phía ta trở nên lạnh lẽo:
“Chi Chi, nàng đi đâu vậy?”
Ta thong dong ngồi xuống, rót cho mình một cốc trà:
“Rảnh rỗi nên ra ngoài đi dạo một chút thôi.”
Ngay sau đó, hắn đặt tay lên cổ ta, bàn tay hơi dùng sức siết lại, trong ánh mắt lộ ra vẻ hận thù:
“Trong đời ta hận nhất là người khác phản bội ta…”
“Chi Chi, ta hy vọng rằng nàng sẽ không làm thế.”
Ta giả vờ sợ hãi, đặt tay lên mu bàn tay của hắn:
“Đương nhiên là ta không…”
Nhưng ngay giây tiếp theo, hắn đã bóp chặt cổ ta, xách ta lên khỏi chỗ ngồi.
Bởi vì quá phẫn nộ, trên cổ hắn nổi cả gân xanh:
“Tại sao ngươi lại muốn gạt ta?”
“Tối hôm đó ngươi bước vào tiểu viện của Lý Hoài Ngọc, sau đó Lục Thước đã tới, rồi dẫn mọi người ra hậu viện bắt Lý Hoài Ngọc ngay tại trận, hôm nay… hôm nay người của ta lại nhìn thấy ngươi gặp Lục Thước ở quán trà, ngươi bảo ta phải làm sao để không nghi ngờ ngươi?”
“Ngươi đánh cược cả tính mạng mình cho ta, nấu mì trường thọ cho ta, làm kẹo hồ lô cho ta, ta từng nghĩ rằng ngươi cũng có một chút chân tình dành cho ta, không ngờ rằng những thứ đó đều là giả…”
Ta nhếch môi cười:
“Lục Cẩn Niên, người như ngươi, không xứng có được tấm chân tình của người khác.”
“Ngươi xem mạng người như cỏ rác, tổn thương người vô tội, người đối xử tốt với ngươi nhất, ngươi tin tưởng ngươi nhất, đã bị chính tay ngươi đưa xuống địa ngục.”
Lục Cẩn Niên nhướng mày, rút d.a.o ra, muốn kết liễu mạng sống của ta. Trong lúc nguy cấp, thị vệ của hắn đột nhiên xông vào:
“Điện hạ, không xong rồi, Hoàng thượng đã băng hà!”
Con d.a.o ngắn bỗng nhiên rơi xuống đất!
Lục Cẩn Niên thả ta xuống, mỉm cười rất ngạo nghễ:
“Ngươi và Lục Thước có bàn mưu tính kế thì đã sao?”
“Chẳng phải bản cung vẫn trở thành kẻ nắm quyền, dưới một người trên vạn người hay sao?”
“Ngươi cứ ngoan ngoãn chờ ta quay về trong nhà giam đi, đến lúc đó để xem ta xử lý ngươi như thế nào!”
Chỉ là nhà giam dưới đất mà thôi, làm sao có thể nhốt được ta?
Ta hóa thành làn khói đi theo Lục Cẩn Niên vào trong cung, tận mắt nhìn thấy Lục Cẩn Niên và các hoàng tử khác quỳ rạp xuống đất, chờ đợi vị công công bên cạnh đọc di chỉ của Hoàng thượng.
Tuy rằng Lục Cẩn Niên cúi đầu xuống, nhưng ta vẫn nhìn ra khóe miệng đang nhếch lên của hắn, vô cùng đắc chí, vô cùng vui sướng.
Không phế Thái tử, Hoàng thượng về hoăng, hắn làm Hoàng đế chính là ván đã đóng thuyền, tất nhiên hắn sẽ vui sướng.
Nhưng công công đứng bên cạnh do dự một lúc lâu, nét mặt lộ vẻ khó xử:
“Công công, ngươi còn ngơ ra đấy làm gì?”
“Mau tuyên chỉ đi chứ.”
Dưới sự thúc giục của mọi người, công công lấy ra hai thánh chỉ, sau khi hắn đọc xong ý chỉ phế Thái tử, cả khuôn mặt của Lục Cẩn Niên đều cứng đờ ra.
“Không thể nào, tuyệt đối không thể nào, phụ hoàng không thể nào phế Thái tử trước khi hoăng được!”
“Thánh chỉ này là giả, chắc chắn là giả!”
Lục Cẩn Niên xông lên, giật lấy thánh chỉ trong tay công công, đọc kỹ lại, đến cuối cùng thì suy sụp, ngã quỵ xuống đất.
“Tại sao… tại sao lại như vậy?”
‘Rõ ràng ta đã rất cố gắng, tại sao lại như vậy?”
Công công không kịp an ủi hắn, lập tức tuyên đọc thánh chỉ thứ hai, ngôi vị hoàng đế mà Lục Cẩn Niên khao khát bấy lâu, cuối cùng lại trở thành vật trong tay tam hoàng tử Lục Thước.
Không ai biết được tại sao vị Tam hoàng tử thờ ơ hời hợt kia lại có thể trở thành người thắng sau cùng.
Chấp niệm bao nhiêu năm qua của Lục Cẩn Niên trở thành công cốc, hắn chịu kích thích, cả người ngây dại. Đến ngày Lục Thước đăng cơ, hắn lại dấu chủy thủ, có ý đồ đồng quy vu tận với Lục Thước ngay trên tế đàn.
“Đều do ngươi, tất cả đều là do ngươi nên ta mới mất ngôi vị Hoàng đế, đều là do ngươi!”
Chương 9
Hắn đột ngột lao đến chỗ Lục Thước, lại bị cấm vệ quân đã bố trí từ trước ngăn lại.
Lục Thước mặc long bào, nhưng vẫn không dấu được dáng vẻ bất cần đời của hắn.
Hắn tự vỗ n.g.ự.c mình, giật lấy chủy thủ của Lục Cẩn Niên, ném ra thật xa:
“Thứ này quá sắc bén, hoàng huynh, ngươi đừng tự làm mình bị thương.”
Lục Cẩn Niên có ý đồ ám sát, bị phán t//ử hì//nh.
Trước khi hành hình, ta cải trang thành cai ngục đi gặp hắn.
Hắn vốn dĩ đang điên điên khùng khùng, lúc nhìn thấy ta, đột nhiên lại bình thường trở lại:
“Chi Chi, ta rất hối hận…”
“Ta rất hối hận, tại sao ta lại nhất thời mềm lòng, đưa người từ trên núi về…”
“Nếu như không có ngươi, nay ta đã là Vương cao quý nhất, làm sao có thể rơi vào kết cục này được.”
Ta thưởng thức chiếc roi ngựa mang từ Đông cung tới, hung hăng quất mạnh lên người Lục Cẩn Niên.
Chát một tiếng, trên lưng hắn lập tức da tróc thịt bong:
“Ta cũng rất hối hận, Lục Cẩn Niên, lúc trước khi tiểu thư nhà ta một lòng muốn gả cho ngươi, đáng ra ta nên ngăn lại.”
“Đáng tiếc, trên đời này không có thuốc hối hận, ngươi vĩnh viễn không chạm được vào ngôi vị Hoàng đế, mà ta cũng không được nhìn thấy tiểu thư của ta nữa…”
Lục Cẩn Niên gào thét với ta:
“Tại sao ngươi lại giúp Lục Thước, ta đối xử tốt với ngươi như vậy, ngươi lại làm thế với ta, có biết là không công bằng với ta hay không?”
Công bằng?
Ta không có cách nào công bằng cả.
Bởi vì ta sẽ luôn thiên vị nữ tử đã hỏi ta rằng vết thương có đau hay không dưới chiều hoàng hôn ấy.
Ngày Lục Cẩn Niên bị hành hình, Lão Trư đến tìm ta, lão nói với ta, nếu th..i th..ể của tiểu thư vẫn không được xử lý, e rằng sẽ bị hư hại.
Ta hứa với lão, chờ xem hành hình xong sẽ theo lão quay về núi Ngô Đồng.
“Lục Cẩn Niên vốn nên trở thành Đế vương, ngươi lại dùng kế bẩn khiến lão Hoàng đế nghe ngươi nói gì làm nấy, viết ra hai thánh chỉ trước lúc hấp hối, đổi chủ của ngôi vị Hoàng đế, việc này đã phá hỏng quy tắc của nhân gian, sau khi trở về, e là ngươi sẽ bị nhốt vào luyện ngục vô hạn.
“Ngươi đưa hết năm trăm năm tu hành cho ta, sau này nếu phải vào luyện ngục vô hạn, ngày nào cũng bị thiên lôi địa hỏa thiêu đốt, ngươi không sợ tan biến thành tro bụi sao?”
“Chi Chi, hay là ngươi trốn đi…”
“Tìm một hang động, tu hành thêm năm trăm năm nữa, chờ chuyện này qua đi, chờ lịch kiếp thành công, ngươi sẽ đắc đạo thành tiên.”
Mặc dù Lão Trư vẫn oán trách ta đã phá hủy hang động của lão, nhưng sau một thời gian ngắn chung sống với nhau, cuối cùng lão và ta cũng hóa giải hận thù, trở thành những người bạn tốt không có gì giấu nhau.
Ta lắc đầu.
“Ta chỉ là một yêu quái trong núi, giấc mộng duy nhất cả đời này có lẽ là đắc đạo thành tiên.”
“Thế nhưng vận mệnh lại để cho ta gặp được tiểu thư, cho nên ta quyết định ở lại bên cạnh nàng, bảo vệ nàng bình an cả đời.”
“Song, nay nàng đã khuất, đột nhiên ta lại cảm thấy, thành tiên, cũng chẳng có ý nghĩa gì.”
Sau khi Lục Cẩn Niên ch//ết, ta và Lão Trư định quay về núi Ngô đồng, lại bắt gặp Lục Thước đang cải trang vi hành ở cổng thành.
Hắn huơ huơ cái bánh bột ngô trong tay, không ra dáng Đế vương chút nào:
“Cứ thế mà đi à?”
Ta chỉ cười với hắn, không nói gì.
Hắn tự thấy nhàm chán, nhún vai:
“Tuy rằng ta không biết ngươi từ đâu đến, nhưng ta vẫn muốn oán trách ngươi đôi câu.”
“Ngươi từ đâu nhìn ra ta có tham vọng muốn làm Hoàng đế?”
Ta khoát tay với hắn:
“Ngươi không có tham vọng đó, nhưng chỉ có ngươi phù hợp.”
Một nam tử, vì cứu một nữ tử rơi xuống nước mà không màng đến an nguy của bản thân mình, làm sao có thể xấu xa được?
Tiểu thư sẽ mãi mãi không biết được, người đã cứu nàng trong hồ sen lúc đó hoàn toàn không phải Lục Cẩn Niên, mà là Lục Thước.
Lục Cẩn Niên chẳng qua là đúng lúc đi ngang qua hồ sen, trở thành người đầu tiên tiểu thư nhìn thấy sau khi mở mắt ra mà thôi.
Chương 10
Bởi vì phá hỏng quy tắc của nhân gian, ngay ngày đầu tiên ta quay về núi Ngô đồng, thiên thần đã tìm đến.
Bọn họ phải nhốt ta vào luyện ngục vô tận, trước khi rời đi, ta đưa nội đan của mình cho tiểu thư, mặc cho Lão Trư phản đối.
“Ngươi là đồ ngốc à? Có viên nội đan này, ít nhất ngươi cũng có thể giữ được mạng sống trong luyện ngục vô tận.”
Ta thờ ơ mỉm cười:
“Dù sao mạng của ta đây cũng là do tiểu thư cứu được.”
“Ta chỉ hy vọng, cả đời sau của nàng đều suôn sẻ, bình an mạnh khỏe.”
Ta đưa hang động mà mình đã cực khổ xây dụng cho Lão Trư, nhờ lão chăm sóc tiểu thư thay mình.
Lão Trư làm theo lời ta dặn, sau khi ta rời đi đã ăn luôn ký ức của tiểu thư.
Nàng đã quên hết mọi cực khổ mà mình đã trải qua, đã quên việc mình từng đặt trái tim lầm chỗ, tất nhiên cũng quên ta luôn.
Có điều, không sao cả, những ký ức đau khổ ấy, chỉ cần một mình ta nhớ là đủ rồi.
Lão Trư hóa thành một thôn phụ, dẫn tiểu thư đến miền Bắc.
Họ trở thành dân du mục ở nơi đó, mỗi ngày chăn cừu đua ngựa, bầu trời bao la, tự do tự tại.
Cuối cùng tiểu thư không còn bị giam cầm cả đời trong trạch viện kia nữa, mấy chục năm sau đó, nàng sẽ được hạnh phúc mãi mãi, vui vẻ mãi mãi.
Sau này, có lẽ nàng sẽ nuôi một chú thỏ nhỏ khác, sau đó đặt tên cho nó là Chi Chi.
Nghĩ như thế, ta lại có chút ganh tị.
(Hoàn)