Trường Mẫu Giáo Kinh Dị [Truyện ngắn]

Trường mẫu giáo kinh dị

Tác giả:  懒懒散散

Thể loại: Truyện ngắn kinh dị

———

Trường Mẫu Giáo Kinh Dị [Truyện ngắn]
Trường Mẫu Giáo Kinh Dị [Truyện ngắn]

Chương 1: Bắt đầu công việc

Tại một nhà trẻ gần nhà tôi, họ đang đăng tin tuyển dụng. Vì rảnh rỗi không có việc gì làm, tôi liền đến ứng tuyển.

Yêu cầu tuyển dụng của nhà trẻ như sau:

  • Giới tính: Nữ, độ tuổi từ 20 đến 30, không giới hạn trình độ học vấn.
  • Nhà trẻ thực hiện chế độ nội trú, giáo viên được tuyển dụng phải làm việc toàn thời gian, mỗi tháng chỉ được nghỉ một ngày và không được phép rời khỏi nhà trẻ.
  • Trẻ em trong nhà trẻ hồn nhiên, ngây thơ, hoạt bát, đáng yêu. Giáo viên được tuyển dụng cần có trái tim ấm áp để cảm hóa và chăm sóc từng đứa trẻ.

Yêu cầu không nhiều, chỉ có ba điều.

Nhưng điều khiến tôi khó chịu nhất chính là họ chỉ tuyển nữ giới từ 20 đến 30 tuổi.
Đây chẳng phải là coi thường người khác hay sao?
Chẳng lẽ tôi đã sống đến từng này tuổi mà vẫn không xứng đáng làm việc ở đây?
Tôi không tin điều đó!

Sau một buổi phỏng vấn kỹ càng, cuối cùng tôi cũng ký được hợp đồng và chính thức trở thành nhân viên của nhà trẻ này.

Trợ lý của giám đốc đưa cho tôi một cuốn sách nhỏ dày cộp rồi nói:

“Đây là nội quy của nhà trẻ. Trong vòng nửa tiếng, cô hãy cố gắng đọc và ghi nhớ. Tương lai của cô có thể đi xa đến đâu, phụ thuộc vào việc cô nhớ được bao nhiêu nội quy!”

Tôi ngơ ngác nhận lấy cuốn sách dày khoảng mười centimet, lật qua lật lại vài lần rồi đóng lại.

“Trợ lý Vương, quyển này ít cũng phải có đến một nghìn điều luật. Thời gian chỉ có nửa tiếng, tôi e rằng người bình thường nhớ được một trăm điều đã là giỏi lắm rồi!”

“Đúng vậy, cho nên…”

Trợ lý Vương nở một nụ cười đầy ẩn ý.

Hừ!

Tôi cười lạnh một tiếng. Coi thường ai chứ?

Tôi mở lại cuốn sách nhỏ, lật nhanh từng trang. Chỉ trong một phút, toàn bộ nội dung đã được tôi quét qua từ đầu đến cuối.

“Chậc chậc! Trợ lý Vương, nhà trẻ của các người không lẽ bị ám rồi chứ?”

Sau khi đọc xong cuốn sách, tôi không khỏi phấn khích. Cuộc sống bình lặng suốt bao năm qua cuối cùng cũng có chút gia vị rồi sao?

Không được! Tôi phải bình tĩnh, tuyệt đối không thể để mất đi cơ hội trải nghiệm thú vui hiếm có này!

Tôi giả vờ sợ hãi, sắc mặt tái nhợt nhìn trợ lý Vương.

“Tôi… tôi sợ. Trợ lý Vương, tôi không ứng tuyển nữa, được không?”

“Cô nghĩ sao?”

Khuôn mặt dịu dàng của trợ lý Vương đột nhiên trở nên nghiêm túc. Hai nếp nhăn pháp lệnh hằn sâu trên má, trông giống như những con giun nhỏ không ngừng bò trên khuôn mặt bà ta.

Ọe~

Tôi nôn khan hai tiếng: “Thật ghê tởm!”

“Cô nói gì?” Trợ lý Vương tiến đến gần tôi, ánh mắt lóe lên ánh sáng kỳ dị.

“Không… không có gì.” Tôi cúi đầu, sợ rằng nếu không kiềm chế được, tôi sẽ đấm thẳng vào khuôn mặt quỷ dị kia.

“Nếu không có gì, vậy thì ký tên vào trang cuối cùng của nội quy đi!”

Tôi vội vàng lật đến trang cuối cùng, sau đó ký tên: Lý Cửu Yên.

Ngay khi nét bút cuối cùng đặt xuống, tôi cảm nhận được một luồng hắc ám vô hình bao trùm lấy linh hồn mình!

A yo! Không ngờ còn có chút ý nghĩa nha!


Chương 2

Vừa ký tên xong, vẻ mặt của trợ lý Vương không còn che giấu nữa. Khuôn mặt vốn trẻ trung của cô ta nhanh chóng lão hóa, mái tóc đen dài mượt mà cũng bạc trắng chỉ trong chớp mắt. Trong nháy mắt, người phụ nữ tuổi xuân phơi phới đã biến thành một bà lão.

“Hahaha, tuyệt vời! Một tháng, thời hạn chỉ một tháng! Giờ đây, cuối cùng tôi cũng có thể rời khỏi nơi này rồi!”

Khuôn mặt già nua của trợ lý Vương hiện lên vẻ bi thương xen lẫn hân hoan, hai cảm xúc liên tục thay đổi.

Ngay sau đó, bà ta lao về phía cổng trường mẫu giáo, thân hình già nua không hề cản trở bước chân bà hướng về thế giới bên ngoài.

Nhưng ngay khi tay bà ta chạm vào cánh cổng, một luồng ánh sáng đen bao lấy bà. Chỉ trong khoảnh khắc, ánh sáng tan biến, đồng thời thân hình bà ta cũng biến mất không dấu vết.

Như thể người này chưa từng tồn tại trên đời!

Tôi yên lặng quan sát tất cả.

Chỉ trong một tháng mà có thể khiến một người phụ nữ đang ở độ tuổi xuân thì thay đổi đến mức này… Trường mẫu giáo này thực sự đã khơi gợi sự tò mò của tôi.

Trước khi bước vào, nhìn từ bên ngoài, ngôi trường này có vẻ cao cấp, sang trọng và đẳng cấp. Nhưng sau khi đặt chân vào trong, tôi mới phát hiện ra phong cách bên trong lại vô cùng tối tăm.

Mỗi lớp học đều được trang trí bằng hai màu đen và đỏ đậm, tạo cảm giác quái dị.

Rõ ràng là ban ngày, nhưng toàn bộ trường mẫu giáo lại không có một bóng người!

Chỉ có tiếng bước chân của tôi vang vọng không ngừng.

Tôi đi đến một lớp học nhỏ, đột nhiên nghe thấy tiếng trẻ em vui chơi vọng ra từ bên trong.

Nhưng khi nhìn qua lớp kính trên cửa, tôi chẳng thấy ai cả.

Ảo giác ư?

Tôi không quan tâm, liền đưa tay đẩy cửa. Nhưng ngay khi tay tôi chạm vào tay nắm cửa, một quy định của trường mà tôi đã lướt qua trước đó bỗng hiện lên trong tâm trí:

Điều 525: Khi trẻ em đang chơi đùa, vui lòng không làm phiền. Nếu không, bạn sẽ bị buộc phải tham gia trò chơi tuổi thơ với chúng!

Chơi trò chơi?

Tuyệt vời!

Tôi hào hứng đẩy cửa bước vào.

“Cô Ly ơi, cô muốn chơi trốn tìm với chúng em sao?”

Cánh cửa mở ra, căn phòng học vốn dĩ trống trơn bỗng chốc xuất hiện tám đứa trẻ, bốn trai bốn gái, đứa nào cũng xinh xắn, đáng yêu.

Chỉ có điều, khuôn mặt của chúng hơi tái nhợt, đôi môi đỏ tươi một cách kỳ lạ.

“Đúng vậy, chơi trốn tìm sao có thể thiếu cô được chứ?”

Tôi phấn khích muốn tham gia. Nhớ năm xưa, tôi chính là cao thủ trốn tìm, suốt một trăm năm không ai có thể tìm ra tôi.

“Cô Ly ơi, nhìn thấy chúng em, cô không sợ sao?”

“Đúng vậy, cô nhìn đi, chúng em có thể bay được!”

“Cô Ly ơi, chúng em còn có thể dùng lưỡi liếm tai mình nữa này!”

Tôi yên lặng nhìn một đứa trẻ thè cái lưỡi dài ngoằng ra liếm chính lỗ tai của nó. Nếu chỉ như vậy thì tôi cũng làm được.

Tôi đang do dự có nên làm mẫu cho bọn chúng cách liếm tai chính xác hay không thì một đứa khác đã chen ngang:

“Nhìn con này, con có thể móc hai tròng mắt của mình nè, cô giáo Ly!”

Có khoảng mười đứa trẻ thấp bé, còn chưa cao tới đầu gối tôi, lao tới vây quanh tôi. Một bé gái cầm trong tay hai con ngươi đen thui, muốn áp vào mắt tôi.

Tôi liếc nhìn một cái—đây chẳng phải là con ngươi của trợ lý Vương sao?

Tôi cười xảo quyệt, cướp lấy hai con ngươi kia rồi nói:

“Cái này ăn không ngon đâu. Để cô giáo chơi trò chơi với mấy đứa nhé?”

“Oaoaoa~”

Bé gái bị tôi giật lấy con ngươi ngoác miệng khóc lớn, âm thanh chói tai vô cùng.

“Câm miệng, không được khóc!”

“Cô giáo, cô có muốn cùng chúng tôi chơi trò trốn tìm không?”


Chương 3

Nhìn thấy vẻ hung dữ và hành động bất thường của tôi, tám đứa trẻ dường như nhận ra điều gì đó, những thân hình nhỏ bé vô thức lùi lại một chút.

Thấy vậy, tôi vội vàng dịu giọng: “Các em không muốn chơi trò chơi với cô Ly sao? Nhanh bắt đầu đi, cô Ly nóng lòng muốn chơi lắm rồi!”

Tám đứa trẻ nhìn nhau, lẩm bẩm trao đổi điều gì đó mà tôi không hiểu.

Tôi sắp hết kiên nhẫn, đành chủ động tấn công: “Các em không thích chơi trốn tìm sao? Chúng ta chơi trò đó đi!”

“Tốt, tốt, chơi trốn tìm!”

Tám đứa trẻ đồng thanh đáp lời.

Trong đó, cô bé bị tôi cướp đi hai hòn bi đen, đôi mắt to tròn đảo liên tục như bánh xe.

“Cô Ly ơi, nhưng lần này chơi trốn tìm khác biệt, chúng em sẽ trốn, cô đi tìm, và cô phải tìm đủ tất cả chúng em trong vòng ba mươi phút, nếu không tìm được, cô phải đền cho em hai quả nho tươi.”

Muốn lấy mắt của tôi?

Còn phải xem các em có bản lĩnh đó hay không!

Tôi nén lại sự phấn khích trong lòng, gật đầu đồng ý: “Được thôi, vậy các em mau trốn đi!”

Vừa dứt lời, trước mắt tôi tối sầm lại, tiếng cười khúc khích ma quái của bọn trẻ vang lên khắp nơi.

【Điều 612: Khi bạn đáp ứng yêu cầu của trẻ em, hãy cố gắng hết sức, nếu không, bạn sẽ vĩnh viễn mất đi một bộ phận trên cơ thể!】

Vui thật sự!

Có thể che được tầm nhìn của tôi.

Nhưng mà, nhắc lại quy tắc, ta đây sẽ không giấu!

Bốn góc trong ồng học đồng thanh vang lên tiếng đếm ngược.

Tôi vui vẻ nhìn bọn chúng ở bốn góc đang ra sức dùng quỷ khí quấn quanh người mình để ẩn nấp.

Thật là ngây thơ!

Cô bé kia bỗng nhiên móc hai mắt mình xuống, sau đó vì không nhìn thấy nên là đ.â.m đầu vào tủ.

Tôi chán nản mà bật cười thành tiếng.

Cô bé lập tức nâng cao mắt trống rỗng lên nhìn chằm chằm tôi.

Nhìn tôi làm gì? Còn nhìn tôi nữa cẩn thận tôi lấy mắt của em đấy.

Tôi mới đưa tay lên một cái đã dọa cho cô bé sợ mất mật. Nó ra sức giữ lấy hai tròng mắt khư khư, giống như là sợ bị tôi lấy mất vậy.

Xem ra cô bé này rất quý trọng đôi mắt của mình. Được thôi, vậy tôi sẽ thương tình mà không lấy của nó.

Đếm ngược kết thúc, tầm nhìn của tôi trở lại bình thường!

Bỗng nhiên, một chiếc đồng hồ đếm ngược màu đỏ sẫm, to và đậm xuất hiện trên đỉnh đầu tôi.

Tiếng tích tắc vang lên không ngừng!

Ba mươi phút đã bắt đầu đếm ngược.

Lớp học không một bóng người, căn phòng vốn sáng sủa giờ đây cũng đã tối mịt.

【Điều 56: Không được làm hỏng tài liệu của trường.】

【Điều 57: Đồ chơi trong lớp học dành cho trẻ mẫu giáo, người lớn không được đụng vào.】

【Điều 103: Khi xuất hiện vật liệu đặc biệt trong khu vực lớp học, vui lòng ghi chép cẩn thận, không được tự ý xử lý.】

Tôi thong dong đi dạo trong lớp học, liên tiếp ba điều luật hiện lên trong đầu tôi.

Còn chơi thế nào được đây?

Tôi nhìn lướt qua lớp học, những viên gạch xây nhà trong khu vực xây dựng, những vật liệu tìm kiếm ngũ quan trong khu vực phát triển trí tuệ, những vật liệu bộ dụng cụ đánh răng trong khu vực khoa học.

Rất tốt, quả nhiên đều là vật liệu trên người bọn trẻ con.

Bị ràng buộc bởi luật lệ, những vật liệu đặc biệt trà trộn này tôi không những không được đụng vào mà còn phải ghi chép cẩn thận.

Ha, đây thực sự là không cho người ta đường sống.

Đã vậy, vậy thì chỉ còn cách dọn dẹp bữa tối sớm thôi!

Tôi mang theo ý đồ xấu xa đi về phía nhà vệ sinh.

“Con đàn bà này sao lại không sợ hãi gì cả?”

“Có phải nó bị bệnh không?”

“Đúng vậy, tôi nghe nói có những người mắc bệnh thần kinh như vậy, vô cùng gan dạ, không sợ gì cả!”

“Tôi hơi sợ, lỡ như nó thực sự là người mắc bệnh thần kinh, ăn hết nho đen của tôi thì phải làm sao?”

Tiếng trò chuyện léo nhéo truyền đến từ nhà vệ sinh, nhỏ đến mức khó nghe, nhưng vẫn bị tôi thu vào tai.

Tôi nở một nụ cười tà mị, cố ý bước chậm lại, từng bước từng bước tiến đến gần nhà vệ sinh.

“Lỗi Lỗi, nó, nó đi về phía chúng ta, phải làm sao?”

“Đừng nhúc nhích, nó sẽ không phát hiện ra chúng ta đâu!”

“Cùng lắm thì, chúng ta dọa c.h.ế.t nó, yên tâm, tôi nhất định sẽ cho cậu ăn nho đen tươi.”

Nhỏ xíu như vậy đã biết bắt nạt người độc thân, người độc thân đáng bị bắt nạt hay sao chứ?


Chương 4

Tôi càng thêm ý đồ xấu xa, giật mạnh cánh cửa nhà vệ sinh ra.

“Tôi tìm thấy các bạn rồi!”

“A!”

Tám đứa trẻ con lập tức hét lên thảm thiết.

Tôi nhăn mặt, bịt mũi mình, nhìn vào tám cái đầu nhỏ xíu, đơn độc bên trong.

Chậc chậc, mùi m.á.u tanh nồng nặc xộc vào mũi, mùi này đúng là nồng nặc.

Nhưng không còn cách nào khác, để vớt vát vài cái đầu nhỏ đang chìm nổi trong bồn cầu, tôi chỉ có thể bước vào nhà vệ sinh.

Ai ngờ, ngay khoảnh khắc tôi bước vào nhà vệ sinh, cánh cửa sau lưng lại đột ngột đóng sầm lại.

Ánh đèn vốn đã ố vàng trong nhà vệ sinh lại phát ra tiếng chập điện, chỉ vài giây sau, bóng đèn nổ tung, căn phòng chìm trong bóng tối.

Tiếng khóc thút thít của trẻ em vang vọng bên tai.

Bên ngoài lại vang lên tiếng hát đồng d.a.o kỳ quái.

Tấm gương trong nhà vệ sinh tự phát ra ánh sáng u ám, trên đó lờ mờ hiện lên những vệt máu, mùi tanh nồng nặc nơi chóp mũi càng thêm nồng nặc.

【Điều 265: Khi tiếng hát đồng d.a.o vang lên, vui lòng nhanh chóng rời khỏi lớp học, tìm đến góc an toàn bí mật để ẩn náu.】

【Điều 346: Khi đèn nhà vệ sinh trong lớp học bị hỏng, bên trong sẽ không còn an toàn.】

【Điều 347: Nhấn nút xả nước bồn cầu, bạn sẽ nhận được thứ bạn muốn.】

【Điều 348: Đừng tin vào bất cứ thứ gì bạn nhận được trong nhà vệ sinh khi đèn bị hỏng.】

Tôi không chắc chắn cảnh tượng hiện tại có phải do cậu bé tên Lỗi Lỗi trước đây tạo ra hay không.

Mục đích của nó chỉ là để hù dọa tôi, khiến tôi thất bại trong trò chơi trốn tìm, hay là…

Có kẻ chủ mưu khác đứng sau.

Nhờ ánh trăng lọt qua cửa sổ, tôi vô tình nhìn thấy khuôn mặt của tám đứa trẻ con, chúng đầy vẻ kinh hãi, thậm chí những chiếc răng còn lại trong miệng cũng đang run rẩy.

Không phải chúng ra tay.

Hơn nữa, chúng còn sợ hãi hơn tôi.

Nhận thức được điều này, tôi vội vàng chạy đến bên cạnh các bồn cầu, túm tóc kéo tất cả những cái đầu nhỏ bên trong ra.

Quá vội vàng, tôi không kịp cảm thấy dơ, may mắn là tay không bị bẩn, tôi cũng không quan tâm nữa, sau khi giũ nước trên những cái đầu run rẩy, tôi tiện tay vắt vào thắt lưng quần, rồi quay lại nhấn nút xả nước bồn cầu.

Dòng nước màu đỏ sẫm xoay tròn trong bồn cầu.

【Điều 347: Nhấn nút xả nước bồn cầu, bạn sẽ nhận được thứ bạn muốn.】

Tôi chăm chú nhìn mặt nước, đợi tiếng nước nhỏ dần, một chiếc đèn lồng trắng nhỏ xuất hiện ở trung tâm xoáy nước.

Bộ xương hộp sọ trắng rỗng, bên trong sáng lên ánh đèn màu cam!

“Tôi đi, tôi lấy cái này để làm gì chứ?”

Tôi vô cùng bất lực, quay người bước đi, nhưng cơ thể lại như bị thứ gì đó kéo lại.

Cúi đầu nhìn xuống, tám cái đầu nhỏ đều cắn vào thắt lưng quần của tôi, kéo tôi về phía bồn cầu.

“Mấy đứa muốn cái đó à?” Tôi chỉ vào chiếc đèn lồng hộp sọ trong bồn cầu.

Tám cái đầu nhỏ chớp chớp mắt to, trong ánh mắt hiện lên đầy vẻ khao khát.

Tôi dừng bước rồi nói:  “Muốn thì được, nói cho tôi biết công dụng của nó.”

“Nó có thể bảo vệ chúng ta một đêm.”

“Nó có thể giúp chúng ta ngủ ngon giấc, không bị thầy giáo da đen bắt đi.”

“Mùi vị này rất thơm, có thể khiến chúng ta nhớ đến mùi vị của mẹ.”

Mấy cái đầu nhỏ ríu rít nói, sợ rằng tôi không mang theo thứ này.

Tuy nhiên, lời nói của họ cũng tiết lộ cho tôi rất nhiều điều.

Chỉ là, điều 348 đã nói rõ ràng với tôi, không được tin vào bất cứ thứ gì bạn nhận được trong nhà vệ sinh khi đèn bị hỏng.

Cho nên…

Tôi búng tay, những mảnh vỡ của đèn trong nhà vệ sinh lập tức ghép lại với nhau, mang ánh sáng đến cho căn phòng.

Nhìn đi, đơn giản thế thôi!

Nói là không thể tin vào những thứ có được trong nhà vệ sinh sau khi đèn bị hỏng, vậy thì chỉ cần tôi khiến đèn trở lại nguyên vẹn không phải được rồi sao?

Ha ha, tôi đúng là thông minh.

Chỉ trong chớp mắt, ánh sáng đã trở lại bình thường.

Tôi mỉm cười nhìn tám cái đầu nhỏ đang há hốc miệng, đưa tay ra, ấn lại nút xả nước bồn cầu.

Chiếc đèn lồng trắng lập tức bị dòng nước đỏ sẫm nhấn chìm và cuốn đi, sau đó xuất hiện một cây nến đỏ dài không quá mười cm.

Tám cái đầu nhỏ kinh ngạc đến mức không nói nên lời, ánh mắt cuồng nhiệt ngày càng rõ ràng trong chúng đã hoàn toàn bộc lộ tâm tư của chúng.

Rõ ràng, cây nến đỏ này khiến chúng thèm thuồng hơn cả chiếc đèn lồng hộp sọ trước đây.

“Muốn không?” Vung tay một cái, cây nến đỏ đã nằm trong tay tôi.

Tám cái đầu nhỏ vội vàng gật đầu.

“Muốn thì mau mau ghép lại cơ thể đi.”

Tôi không quên rằng mình vẫn đang chơi trò trốn tìm, dù sao, trong vòng 30 phút, tôi phải tìm thấy tất cả chúng.

Mà hiện tại, chỉ còn hai mươi phút.

Cái đầu tên Lỗi Lỗi dẫn đầu chạy đến cửa nhà vệ sinh, những cái đầu nhỏ khác cũng bắt đầu chạy đi.

Nhưng cánh cửa nhà vệ sinh đóng chặt đã chặn đường đi của chúng.

Haizz!

Thời khắc quan trọng, vẫn phải nhờ đến Lý Cửu Yên tôi.

Tôi giả vờ thở dài thườn thượt, rất thân thiện mở cửa cho chúng.

Bên ngoài đen kịt, hàn ý ập đến khiến những cái đầu nhỏ sợ hãi lập tức trốn sau lưng tôi.

“Đoàng đoàng đoàng!”

Tiếng bước chân nặng nề đột nhiên vang lên từ không xa.

【Điều 125: Khi màn đêm buông xuống, vui lòng không đi lại tùy tiện trong khuôn viên.】

【Điều 126: Khi màn đêm buông xuống, vui lòng không tin tưởng giáo viên nữ cầm đèn pin, nhưng nếu giáo viên nữ cầm nến đỏ, bạn có thể thử tin tưởng cô ấy một lần.】


Chương 5

Cái quy tắc vườn trường khỉ gió này, thật phiền phức.

Thỉnh thoảng lại bày trò như vậy, nếu không phải tôi là người không bình thường thường, có le đã sớm bị dọa c.h.ế.t rồi!

Hay là…

He he, tôi nảy ra một kế hoạch, nheo mắt nhìn màn đêm đen kịt với ý đồ xấu xa.

“Hu hu~ Cô giáo Tiểu Lý~ Phải làm sao đây? Trời đã tối rồi!”

 Mấy cái đầu nhỏ sợ hãi đến mức nước mắt tuôn rơi như mưa.

“Sợ gì? Chẳng phải còn có cô đây sao?”

Tôi vỗ n.g.ự.c trấn an, trực tiếp châm nến đỏ trong tay.

Ngọn nến lung linh ánh sáng màu cam, tỏa ra một mùi hương quen thuộc với tôi.

Tôi lục tung ký ức, nhưng nhất thời không tìm thấy dấu vết của nó, đành tạm gác lại.

Dưới ánh sáng màu cam, những cái đầu nhỏ không còn sợ hãi nữa.

Tôi cầm nến bước vào lớp học tối đen, xua tan bóng tối và lạnh lẽo khắp phòng.

“Mấy đứa mau lên!”

Tiếng sột soạt vang lên, những cái đầu nhỏ hối hả lục tung trong từng khu vực.

Rất nhanh, tám đứa trẻ con lại xuất hiện trước mặt tôi.

“Khá tốt, tốc độ cũng nhanh!” Tôi cười khen ngợi.

Ai ngờ, tám đứa trẻ con lại xô đẩy nhau tiến đến trước mặt tôi, vô cùng lo lắng đưa tay ra, mặt mày ủ rũ.

“Cô giáo Tiểu Lý, chúng con không tìm thấy ngón út của mình!”

Cái gì, ai dám cướp đi miếng ăn của tôi?

Thời gian còn lại 15 phút, ngón tay út của mấy đứa nhỏ lại tìm không thấy, đây không phải cố ý làm khó tôi sao?

Bấm ngón tay tính toán, tôi nhỉn ra ngoài với ánh mắt không ổn mà nói: “Chờ đi, cô ấy đến rồi.”

Tiếng “cốc cột cột” rất nhanh đã tới gần, cuối cùng dừng lại ở phòng học.

“Nếu đã đến thì sẽ đi!”

Một luồng gió tà thổi qua, cửa phòng học lên tiếng mở ra.

Ở cửa sổ, một người phụ nữ mặc áo khoác đỏ đang nhìn thẳng vào chúng tôi.

Cô ta cầm đèn lồng, ánh sáng sáng mắt trực tiếp soi vào mắt tôi: “Buổi tối rồi, may mà cô còn chưa mang theo bọn trẻ đi ngủ!”

Trong căn phòng cảm nhận được cơn lạnh băng kéo đến.

“Đến cuối cùng, một đứa trẻ không vâng lời sẽ không bị trừng phạt, và một giáo viên không cộng thủ các quy tắc cũng vậy.”

Giọng nói kia vang lên rất êm tai.

Nhưng điều 126 trong quy định, nói giáo viên nữ cầm đèn không đáng tin. Trừ phi trong tay cô ta cầm ngọn nến màu đỏ.

Cho nên…

Tôi nhẹ nhàng đi về phía trước.

Bây giờ chỉ có hai cách, một là biến cô ta thành đàn ông, hai là biến cái thứ cô ta đang cầm trong tay thành ngọn nến đỏ.

Biến thành đàn ông không có khả năng, tôi chỉ có thể khống chế cánh tay cô ta và cướp đi cái đèn, sau đó để lại cho cô ta ngọn nến màu đỏ.

Này, cầm lấy.

Cô giáo kia liên tục hét lên gì đó, ra sức giãy giụa không chịu cầm ngọn nến mà tôi đưa.

Nhưng cô ta nói cái giống ôn gì tôi thật không thể nghe được.

Tôi tức quá nên đánh cho cô ta một cái. Ai mà ngờ được dùng sức hơi quá nên đánh cho cô ta gãy cổ, đầu rụng xuống như sung rụng luôn rồi.

Tội lỗi, tội lỗi!

Né tránh ánh mắt như phun ra lửa của cô ta, tôi trả lại cái đầu của cô ta cho khổ chủ.

“Lỗi Lỗi, đi tìm băng dính lại đây.”

Tôi nói nhưng cậu nhóc không thèm nhúc nhích mà cứ đứng yên. Nhưng cô bé thích ăn nho kia lại rất hứng khởi, nhanh chóng tìm cho tôi một cuộn băng dính.

“Bé con, rất tốt!”

Tôi lấy băng kính rồi quấn ngọn nến màu đỏ vào tay cho cô giáo nữ kia.


Chương 6

“Được rồi, giờ lặp lại những gì vừa nói!”

Tôi khoanh tay trước ngực, hài lòng ngắm nhìn tác phẩm của mình.

Cô giáo nữ nghiến răng nghiến lợi nói: “Cô vi phạm quy tắt, nhất định sẽ gặp quả báo.”

Quả báo ư?

Có điều Lý Cửu Yên tôi không sợ nhất chính là quả báo đó!

Tôi chẳng thèm để ý, nhưng mấy đứa nhóc con thì sợ hãi tột độ.

Chẳng biết chúng bị áp bức bao lâu rồi.

Tiếc là trò này không hiệu quả với tôi.

“Nói tử tế hoặc chết, chọn đi!” Ý niệm vừa lóe lên, lòng bàn tay phải của tôi bỗng xuất hiện một đóa hoa sen đen rực lửa.

Đây là Thiên Địa Linh Hỏa mà tôi vất vả ngàn năm mới có được, trải qua ngàn năm tôi mới luyện hóa nó thành bản mệnh linh hỏa, có thể thiêu rụi vạn vật, uy lực vô cùng kinh người.

“À… ý tôi là cô giáo tiểu Lý xinh đẹp tốt bụng, chắc chắn sẽ có kết cục tốt đẹp.” Nhìn ngọn lửa hình hoa sen đen trong tay tôi, cô giáo kia mặt tái nhợt, cố gắng gượng nói ra câu này.

Rất tốt, biết thời thế là trang tuấn kiệt.

Tôi thu hồi ngọn lửa, mấy đứa nhóc lén lút tiến đến gần tôi.

“Cô giao Tiểu Lý, thứ vừa nãy thật đáng sợ, đó là gì ạ?”

“Thiên Địa Linh Hỏa!”

“Thật lợi hại, cô giáo, có thể cho chúng cháu không ạ?” Cậu bé tên Lôi Lôi nịnh nọt nhìn tôi cười.

Tôi liếc cậu bé một cái đầy ẩn ý: “Lôi Lôi, mẹ cháu chưa dạy cháu rằng không được lấy đồ của người khác à?”

“À…”

Tôi lục lọi trong tay áo cô giáo kia tìm những ngón tay của bọn bọn trẻ. Quả nhiên là đã bị cô ta giáu đi.

Cô giáo kia miễn cưỡng, chịu đựng nỗi đau từ ngọn lửa tâm linh trong tay tôi, nhẹ nhàng đưa ngón út của các đứa trẻ trả lại cho họ.

Chỉ còn lại năm phút.

Những dứa trẻ khác đều vui vẻ nhận lấy ngón tay và gắn vào tay mình, chỉ có Lỗi Lỗi là ngẩn ngơ nhìn ngón tay của mình.

“Cô giáo, đây không phải ngón tay của em.”

“Sao lại không phải?”

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, tiếng kim đồng hồ lách cách bên tai khiến tâm trạng tôi trở nên gấp gáp.

Tôi nghi ngờ nhìn về phía Lỗi Lỗi, nó vẫn mang vẻ mặt vô tội, đôi mắt đen láy không chớp mắt nhìn tôi.

“Muốn chơi sao?”

Vậy thì tôi sẽ chơi với nó.

Tôi nháy mắt một cái, bất chợt phát hiện ngón út phải của cô giáo kia ngắn đi một đoạn.

Chính là nó?

Tôi lấy ngón tay út của cô ta và gắn vào bàn tay Lỗi Lỗi.

“Nhìn xem, cái này mới đúng chứ!”

Chỉ còn ba phút nữa.

Cô giáo kia nhìn tôi với ánh mắt căm thù: “Cô giáo Lý, đã đến giờ cho bọn trẻ đi ngủ! Nhớ kỹ, nửa đêm không được dậy, và tám đứa trẻ không được phép thiếu một đứa nào.”

Được rồi!

Vì ngọn nến đỏ trong tay cô ta, tôi sẽ tin cô ta một lần.

Tôi cho Tiểu Mơ dẫn đầu, cả đoàn rầm rập đi về phía phòng ngủ.


Chương 7

Dọc đường đi, mọi nơi đều trống rỗng, một nhà trẻ rộng lớn như vậy mà chỉ thấy tám đứa trẻ này.

Phòng ngủ bên trong tỏa ra hơi thở lạnh lẽo.

Tôi mở cửa phòng ngủ, đi đầu bước vào.

Bên trong tối đen như mực, tôi vung tay, thắp nến, xua tan bóng tối.

Chỉ thấy bên trong phòng có tám quan tài nhỏ và một quan tài lớn.

Phải nói rằng, chiếc giường này khá đặc biệt.

Tôi thích thú nhìn vào chín chiếc quan tài màu đen tuyền thượng hạng này, vui mừng khôn xiết.

Dứt khoát lật người chui vào quan tài lớn, mềm mại vừa phải.

Tốt, tôi thích chiếc quan tài này!

“Đi ngủ!”

Vài đứa trẻ nối đuôi nhau đi vào, lần lượt nằm vào những chiếc quan tài nhỏ có khắc tên mình.

Tôi vừa định nhắm mắt thì Tiểu Mơ lại mở to mắt chạy đến bên cạnh tôi.

“Cô giáo ơi, Lôi Lôi không thấy đâu!”

Tiểu Bồ Đào lo lắng nhìn tôi, tôi chỉ có thể bất lực đứng dậy từ trong quan tài: “Được rồi, để tôi, các em đi ngủ đi!”

[Điều 52: Sau mười hai giờ tối phải đi ngủ.]

[Điều 53: Giáo viên đạt tiêu chuẩn không thể rời khỏi phòng ngủ giữa chừng.]

[Điều 54: Trước khi đi ngủ, đảm bảo sự hiện diện của mỗi đứa trẻ]

[Điều 55: Tránh những thứ khác trộn lẫn với trẻ em.]

[Điều 1000: Xin hãy tin tưởng quy định điều này sẽ không gây hại cho bạn. Dù thế nào đi nữa.]

Trong phòng ngủ, ngoại trừ Lỗi Lỗi ở bên ngoài, bảy hài tử đều đã ngoan ngoãn nằm trong quan tài nhỏ, nhắm mắt ngủ.

Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch của bọn họ dưới ánh trăng chiếu sáng qua cửa sổ, càng hiện rõ vẻ đáng sợ

Bên ngoài phòng ngủ, mọi âm thanh đều im ắng.

Tôi đứng bên cửa sổ, có thể nhìn thấy rõ ràng những bóng người mặc áo choàng đen thùng thình cầm đèn pin không tiếng động đi qua nhà trẻ.

Âm khí nồng đậm từ dưới đất bốc lên, khiến tôi không kìm được nổi da gà.

Nhà trẻ này nằm ở phố xá sầm uất, đến cuối cùng là làm sao có thể xảy ra tất cả những chuyện này?

Tôi có thể cảm nhận được tất cả những chuyện này đều thật sự tồn tại chứ không phải là ảo giác hay ảo ảnh do ai tạo ra.

Cho nên…

Những thân ảnh chứa đầy âm khí này đến tột cùng từ đâu mà đến?

Nhìn quanh, khắp vườn đều là bóng đen lớn bằng người trưởng thành bay tới bay lui, không thấy dấu vết Lỗi Lỗi.

Lỗi Lỗi sẽ chạy đi đâu?

Tôi ẩn thân để tránh bị bóng đen phát hiện, chuẩn bị đi từng phòng học kiểm tra.

(Điều 53: Giáo viên đạt tiêu chuẩn không được rời khỏi phòng ngủ giữa chừng.)

(Điều 55: Xin tránh những thứ khác trộn lẫn với trẻ em.)

Nắm tay nắm cửa, theo bản năng tôi quay đầu lại.

Không thể rời khỏi phòng ngủ.

Hơn nữa, bảy đứa trẻ này đã thành quỷ đồng, nhưng chẳng lẽ thật sự có tồn tại thứ gì uy h.i.ế.p đến bọn họ?

Tôi không thể bỏ đi được.

Hiện tại đã mười giờ đúng, còn có thời gian hai tiếng nữa.

Suy nghĩ một chút, tôi lợi dụng linh hỏa bố trí một cái kết giới cho mỗi cái quan tài nhỏ.

Chỉ có như vậy, mới có thể bảo đảm thứ gì đó bí ẩn kia sẽ không thừa dịp ta rời đi mà xuống tay với đám quỷ đồng này.

Sau đó, tôi lại từ trong n.g.ự.c lấy ra khôi lỗi lúc trước luyện chế.

Sau khi biến nó thành bộ dáng của mình, lúc này tôi mới rời khỏi phòng ngủ.

Ai ngờ, vừa bước ra bước đầu tiên, bóng đen trong vườn liền phảng phất nhận ra sự tồn tại của tôi, đồng loạt chuyển hướng đối mặt với tôi.


Chương 8

Hơn trăm thân ảnh tất cả đều biểu tình nhìn tôi.

Có bóng đen thân thể cùng đầu quỷ dị hiện ra ở hướng ngược lại, vô cùng khiếp người.

Chúng có thể nhìn thấy thân hình tôi ẩn đã đi.

Không, không đúng!

Trên trăm cái bóng đen cái mũi không ngừng kích động, chúng nó là ngửi được mùi hương trên người tôi.

Nhưng mà, vậy thì sao?

Một đám oán linh mà thôi, căn bản không phải là đối thủ của tôi.

Nghĩ đến đây, tôi dứt khoát hiện ra thân hình, nghênh ngang đi ra ngoài.

“Nhìn gì? Nhìn nữa tao móc mắt tụi bây giờ!”

Tôi dơ nắm đ.ấ.m lên dằn mặt.

Nhưng hàng trăm oán linh không hề nao núng, vẫn tiếp tục lững thững nhưng kiên định tiến về phía tôi.

Chỉ trong chớp nhoáng, chúng đã vây kín tôi không còn đường thoát.

Ừm?

Mắt tôi hoa lên, loáng thoáng nhìn thấy một bóng hình quen thuộc.

Là trợ lý Vương đã tuyển dụng tôi trước đây!

Khuôn mặt cô trắng bệch, ánh mắt hung dữ, đã mất đi linh trí, trở thành oán linh.

Thì ra là vậy!

Tôi bỗng bừng tỉnh, cuối cùng cũng hiểu được nguồn gốc của đám oán linh này.

Cái nhà trẻ này đúng là quá tàn nhẫn, không chỉ bóc lột con người lúc còn sống, mà ngay cả khi c.h.ế.t cũng không cho người ta yên ổn.

Hàng trăm oán linh đủ để chứng minh sự điên rồ của nhà trẻ này.

Tôi nghiến răng, tối nay có lẽ phải trừ gian diệt ác.

Sau khi vây kín tôi, đám oán linh liền giương nanh múa vuốt lao tới.

Lúc đầu tôi định triệu hồi linh hỏa thiêu rụi tất cả, nhưng vô thức, lòng trắc ẩn lại trỗi dậy, khiến tôi không nỡ ra tay. Thay vào đó, tôi liên tục di chuyển giữa đám oán linh.

Ba phút sau, hàng trăm oán linh đều bị tôi định tại chỗ.

Tất cả đều là phụ nữ, trên người tỏa ra mùi tử thi nồng nặc, khuôn mặt dữ tợn, nhưng không thể cử động.

Ngay lúc này, xung quanh bỗng vang lên bài đồng d.a.o kinh hoàng:

“Trẻ ngoan ngoãn phải nghe lời,

Vui vẻ đến trường mẫu giáo.

Ai không ngoan sẽ bị trừng phạt,

Đóng cửa phòng tối không cho về.”

Giọng hát u ám, âm điệu kỳ quặc, dưới ánh trăng càng trở nên quái dị.

Nhưng với âm thanh lớn như vậy, mà vẫn không thấy bóng dáng Lỗi Lỗi đâu.

Cậu bé rốt cuộc đã đi đâu?

Tôi khoanh chân ngồi xuống, niệm chú siêu độ.

Theo từng cử động môi, những ký tự ánh vàng lần lượt tuôn ra từ miệng tôi.

Bỗng nhiên, không khí xung quanh tự động cuộn lên, một luồng khí âm u lạnh lẽo hơn trước ập đến.

Hừ, đến đúng lúc.

Tôi xoay tay, linh hỏa lập tức bao bọc lấy cơ thể, xua tan luồng khí âm u lạnh giá bất thường này.

Luồng khí đó xoay quanh tôi, nhưng không thể tìm được khe hở nào.

Tôi nhắm mắt, tiếp tục niệm chú siêu độ.

Giải quyết xong đám oán linh này, tôi sẽ đến tìm nó tính sổ!

Ánh sáng vàng tuôn ra từ miệng tôi lơ lửng trên đầu mỗi oán linh, bắt đầu thanh tẩy họ.

Thất bại trong đòn tấn công đầu tiên, luồng khí âm u bỗng nhiên tăng gấp trăm lần, bao trùm lấy tất cả oán linh.

Hừ, muốn chết.

Tôi hừ lạnh một tiếng, chỉ một động tác niệm chú, linh hỏa dưới sự điều khiển của tôi bỗng nhiên bùng phát, nhiệt độ nóng rực lập tức xua tan luồng khí âm u.

Xa xa vang lên tiếng rên rỉ uể oải, tôi liếc nhìn về phía đó với vẻ mặt đầy ẩn ý.

Phải mất đủ hai mươi phút niệm chú vãng sinh mới có thể thanh tẩy hoàn toàn oán khí của đám oán linh.

Tôi mở cổng địa ngục, dẫn dắt những linh hồn này bước vào.

Trợ lý Vương lơ lửng trước mặt tôi, khuôn mặt tái nhợt đã không còn oán hận: “Cô giáo Tiểu Lý, cảm ơn cô!”

“Xin lỗi, cô nhất định phải cẩn thận!”

Tôi vẫy tay, biết rằng trước đây cô ấy cũng bất đắc dĩ, nên không ghi hận trong lòng.

Sau khi đưa cô ấy vào cổng địa ngục, oán khí trên nhà trẻ đã tan biến một nửa.

Tiếp theo, đến phần quan trọng nhất.

Tôi liếc nhìn nơi phát ra tiếng rên rỉ uể oải lúc nãy, nhấc chân bước đi.

Chưa đến gần, đầu mũi đã thoang thoảng mùi m.á.u tanh nồng nặc.


Chương 9

Quả nhiên là đây!

Tôi nhanh chóng di chuyển, đi đến mới phát hiện đây hoá ra là một nhà kho。

Kho của nhà trẻ thường là nơi để đặt nhiều loại đồ chơi và dụng cụ.

Nhưng ở đây rõ ràng là khác.

Tôi đẩy cửa ra, một mùi tanh nồng nặc đến khó chịu xộc vào mũi.

“Hắt xì!”

Tôi hắt hơi một cái, vội vàng phong bế khứu giác, bước vào trong.

Vừa bước vào, cánh cửa sau lưng liền bị một luồng gió tà ác đóng sầm lại.

Bên trong kho tối đen như mực, không thể nhìn thấy gì, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng nước nhỏ giọt trong trẻo, tiếng thớt chặt, lẫn lộn vào nhau, không dứt, khiến người ta rùng mình.

Chậc, lại chơi trò này, cũng quá thấp cấp rồi chứ?

Tôi thở dài bất lực, cũng không muốn kết thúc nhanh như vậy, nhưng ai bảo hạ cấp đánh lại thượng cấp lại lợi hại như vậy chứ?

Lửa linh hồn một lần nữa xuất hiện trong lòng bàn tay tôi, trong phòng bỗng chốc sáng lên như ban ngày

“Chậc chậc, thật tàn nhẫn.”

Bên trong nhà kho tuy sạch sẽ và gọn gàng, nhưng nhìn qua cũng chỉ là một gian bếp lớn bình thường.

Chỉ là, những món ăn trên thớt không phải là thịt heo, thịt bò bình thường.

Mà là một xác người nguyên vẹn

Trên không trung bay lượn những dụng cụ lớn nhỏ.

Không ai điều khiển, nhưng lại có một quá trình giải phẫu t.h.i t.h.ể chuyên nghiệp, sau khi phân loại sẽ được đặt vào nhiều cái chậu nhỏ.

Tôi ngắm nhìn cảnh tượng bi thảm trong phòng, nhưng tim lại lại bị bóp chặt một cách khó hiểu.

“Không ổn, kết giới linh hỏa bị phá vỡ rồi!”

Trong cơn hoảng loạn, tôi vội vàng xoay người rời đi. Nhưng cánh cửa lúc trước lại đóng chặt, tôi cố gắng đẩy, kéo, xoay, gõ, nhưng nó vẫn không hề mảy may xê dịch. Mồ hôi nhễ nhại trên trán, tôi thầm trách móc bản thân đã vội vàng ký kết quy tắc của trường học mà không tìm hiểu kỹ.

Lấy lại bình tĩnh, tôi sửa sang lại quần áo, cố gắng gạt bỏ lo lắng sang một bên. Nén chặt sự tức giận, tôi không nhanh không chậm đi về hướng phòng ngủ.

Bước vào căn phòng âm trầm với mùi tanh nồng nặc, gió lạnh lùa và ánh nến lay động, tôi hoảng hốt nhận ra thân xác mấy đứa trẻ trong bảy cỗ quan tài nhỏ đã không cánh mà bay. Lỗi Lỗi với nụ cười gian xảo, chui ra từ góc nào đó, nhếch khóe miệng nham hiểm:

“Cô Lý, cô không tuân thủ quy tắc nha! Hắc hắc, không nên gấp, rất nhanh cô sẽ tự mình trải nghiệm những đạo cụ kia’!”

“Đứa trẻ này, thật không ngoan!”

Tôi xông lên phía trước, một tay nắm lấy nó định trừng phạt. Nhưng đột nhiên, một cơn đau dữ dội như hàng ngàn mũi kim đ.â.m xé linh hồn tôi. Nguy rồi! Là ám toán từ quy tắc dạy học.

Một đám khói đen mạnh mẽ trói chặt linh hồn mình, khiến tôi ngã quỵ xuống đất. Lỗi Lỗi, với nụ cười đắc thắng, dễ dàng thoát khỏi kiềm chế.

“Cô Lý, nếu như cô có thể đem linh hỏa đưa cho tôi, nói không chừng tôi sẽ đại phát từ bi tha cho cô một lần đó!”

Mày nằm mơ!

Tôi đau đến chịu không nổi, nửa quỳ trên mặt đất, hơi chật vật thở.

Lỗi Lỗi trong ánh mắt hung ác tất hiện, tay cầm một thanh đao nhọn, chậm rãi tiến về phía tôi.

“Cô giáo Lý, giữ được núi xanh ở đây, không sợ không có củi đốt, cô đây cần gì đâu này?”

“Tao đốt em gái mày!”

Tôi tuy bó tay chịu trói nhưng miệng cũng không cam lòng yếu thế.

Rất nhanh, Lỗi Lỗi đã trói tôi lại.

“Cô giáo Lý, ánh mắt của cô thật xinh đẹp, tôi nghĩ em gái tôi nhất định sẽ thích hai quả nho đen này.”

“Vậy sao? Vậy Trăn Trăn thì sao? Cậu bảo cô ấy ra ngoài ăn nho đen đi!”

Trăn Trăn chính là cô bé thích ăn con ngươi kia.

“Đừng nóng vội, đến mười hai giờ, Trăn Trăn sẽ ra ngoài.”

Lỗi Lỗi giơ đao nhọn tới gần tôi, nhìn thấy đao nhọn đã chạm vào mí mắt của tôi, tôi rốt cục không giả bộ nữa!

Đúng vậy, bởi vì quá nhàm chán, cho nên tôi giả vờ!

Cỗ hắc vụ bao vây linh hồn tôi kia từ lúc ban đầu, cũng đã bị tôi cảm giác được, sau đó dùng linh hỏa tinh lọc hơn phân nửa, chỉ còn một tia cuối cùng, căn bản không đủ làm tôi sợ.

Thấy tôi giãy thoát trói buộc, Lỗi Lỗi quá sợ hãi, thân thể nho nhỏ không ngừng lui về phía sau.

“Cô, cô làm sao có thể thoát khỏi khống chế?”

Ai, con ma nhỏ này chính là ngốc.

Tôi vung tay lên, bảy bộ thân thể nhỏ bé đang ngủ say lập tức xuất hiện trong quan tài nhỏ.

Lúc trước rời đi, tôi đã dùng khôi lỗi thay thế bọn chúng.

Bởi vậy, thứ mà Lỗi Lỗi mang đi, chỉ là bảy con rối búp bê mà thôi.

“Đạt Đạt, đừng giả bộ nữa, đứng lên đi!”

“Làm sao cô biết là tôi?”

Tôi gỡ bỏ cấm chế, Trăn Trăn từ trong quan tài đứng dậy, khuôn mặt vốn dĩ trắng bệch đáng thương giờ đây đã bị một mảng quỷ khí đen kịt che phủ.

Còn cần nghĩ sao nữa?

Thích ăn nhãn cầu người, một sở thích kỳ quặc như vậy mà tôi không biết sao?

Chậc chậc, trẻ con vẫn là trẻ con.

Tâm trí và thể xác đều chưa trưởng thành.

“Kẻ vô dụng chỉ giỏi phá hoại, lát nữa tôi xử lí cậu” – Trăn Trăn liếc nhìn Lỗi Lỗi một cái.

Lỗi Lỗi bên cạnh đã sợ hãi đến tột cùng, toàn thân run rẩy, thân hình nhỏ bé mềm oặt quỳ rạp trên mặt đất, không dám ngẩng đầu lên.

Sau khi nhét Lỗi Lỗi vào quan tài nhỏ trống, tôi triệu hồi linh hỏa ra trên tay.

Không ngờ cơn phẫn nộ của Trăn Trăn lại sâu đến đến vậy, thù hận này, e rằng phải tích lũy cả ngàn năm

Đáng tiếc, nó vẫn không phải là đối thủ của tôi.

Chỉ sau mười hiệp, Trăn Trăn đã bị tôi bắt giữ.

Lý Cửu Yên, cô dám lừa tôi!” – Trăn Trăn gào thét dữ dội, không ngừng giãy dụa.

Khói đen trên người nó càng thêm rõ ràng, âm thanh gào rú vang lên..

“Trăn Trăn, cô đã hại c.h.ế.t bao nhiêu sinh mạng vô tội, nên dừng tay lại!”

“Vô tội ư? Sao bọn chúng có thể vô tội?”

Trăn Trăn nhìn tôi với vẻ mặt thê lương, “Lý Cửu Yến, cô biết tôi đã trải qua gì trước khi c.h.ế.t không?”

“Ta chỉ để bọn chúng cũng nếm thử cảm giác đó thôi, cô có tư cách gì mà nói bọn chúng vô tội?”

“Chúng g.i.ết tôi c.h.ế.t thảm ở đây, linh hồn bị vĩnh viễn giam cầm trong cái nhà trẻ tồi tàn này, tôi không vô tội sao?”

Tôi thực sự không có tư cách gì để chỉ trích, nhưng oan có đầu, nợ có chủ, hàng trăm bóng ma này đều là thủ phạm trước đây đã giết Trăn Trăn sao?

Chỉ cần suy nghĩ một chút cũng biết là không thể.

Vì vậy, bất kỳ ma quỷ nào gây ra chuyện ác, tôi đều sẽ không tha.

Còn nhà trẻ này, cũng không còn lý do gì để tồn tại nữa!

Chỉ có Trăn Trăn……

Thôi, tội lỗi của cô ta sẽ do người ở Diêm Vương Điện đánh giá, tôi không tham gia nữa!

Theo ý nghĩ, tôi dùng linh hỏa để diệt trừ oán khí trên người Trăn Trăn, sau đó lại triệu hồi Cổng Địa Ngục, mạnh bạo đưa cô ta vào.

Ngay khi Trăn Trăn rời đi, Lỗi Lỗi và những đứa trẻ khác lập tức nhìn tôi với vẻ sợ hãi.

“Đây không phải là nơi các con nên ở, các con cũng mau đi đi!”

Vài đứa trẻ lưu luyến nhìn nhà trẻ lần cuối, rồi bò ra khỏi quan tài, từng đứa một bước vào Cổng Địa Ngục.

Mọi chuyện đã kết thúc, tôi duỗi người, linh hỏa bùng cháy, tôi xoay người rời đi.

Sau lưng, một bóng người mơ hồ xuất hiện ở hư không, đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào bóng lưng dần xa khuất của tôi

0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận