Tôi sẽ không trở thành một vai phụ nữ đáng ghét [Ngôn tình]

Tên truyện: Tôi sẽ không trở thành một vai phụ nữ đáng ghét
Tác giả: 猫猫
Giới thiệu:
Tôi là nữ phụ xui xẻo trong một bộ truyện ngược.
Đêm tân hôn, phu quân tháo xuống lớp vỏ bọc dịu dàng, nói với tôi:
“Vinh hoa phú quý, địa vị chính thất ta đều có thể cho nàng, chỉ duy nhất tình yêu là không thể. Nếu nàng tức giận, giết ta cũng được.”
Hắn còn chu đáo đưa cả con dao găm vào tay tôi.
Vậy thì… tôi cũng không khách sáo nữa.
Phập phập phập phập phập!
Tôi đâm liền mười hai nhát, nhát nào cũng thấy máu nhưng không lấy mạng.
….
Truyện ngôn tình: Tôi sẽ không trở thành một vai phụ nữ đáng ghét
1.
Tôi là một sinh viên y khoa, chính xác hơn là một sinh viên y khoa xuyên vào sách.
Trong cuốn tiểu thuyết đầy mùi hương sến súa này, tôi là cháu gái ruột được Hoàng Thái Hậu yêu thương nhất, là muội muội ruột thịt của Hoàng đế đương triều. Đừng nhìn tôi danh phận cao quý mà lầm tưởng, thực chất tôi chỉ là một nữ phụ thảm hại dùng để hiến tế cho tình yêu của nữ chính.
Nữ chính là Triệu Nguyệt Nhi, đích nữ phủ Tể tướng, cũng là người mà Hoàng đế – ca ca của tôi một lòng muốn cưới.
Còn phu quân của tôi là Cố Hoài An, con trai trưởng của phủ tướng quân, cũng là thanh mai trúc mã và con chó trung thành nhất của Triệu Nguyệt Nhi. Vì muốn nàng ấy có thể làm hoàng hậu mà không vướng bận, hắn sẵn sàng đối xử với tôi dịu dàng chu đáo, để nàng lầm tưởng hắn đã có người trong lòng và yên tâm chờ gả.

Thế nhưng, ngay trong đêm thành thân, Cố Hoài An liền tháo xuống lớp ngụy trang dịu dàng, nói với tôi:
“Vinh hoa phú quý, địa vị chính thất ta đều có thể cho nàng, chỉ duy nhất tình yêu là không thể. Nếu nàng tức giận, giết ta cũng được.”Tôi xuyên vào đúng thời điểm này. Sau khi nhanh chóng tiêu hóa cốt truyện, tôi nhìn con dao găm trong tay mà hắn vừa đưa qua.Không chút do dự, tôi đâm thẳng vào người hắn.

Cú đâm đầu tiên khiến Cố Hoài An đau đến ngây người:
“Ngươi!”

“Đừng vội!” Tôi nhếch môi, khi đọc truyện, tôi đã sớm muốn đâm ngươi như vậy rồi!

Phập phập phập phập!

Mười hai nhát liên tục, nhát nào cũng xuyên qua thịt, thấy máu nhưng không chí mạng!

Là một sinh viên y khoa, nếu không giết được ngươi thì xem như tôi học hành thất bại!

Tôi rút dao ra.

“Rầm!”

Cửa phòng bị đẩy tung, Triệu Nguyệt Nhi kinh hoàng chạy vào:

“Cái… cái gì! Công chúa giết Thiếu tướng quân rồi!”

Tôi sải bước đến trước mặt nàng ta, dốc toàn lực đẩy nàng ta ngã về phía Cố Hoài An.

Triệu Nguyệt Nhi hoàn toàn không ngờ tôi lại ra tay, cơ thể mất thăng bằng ngã sấp lên người Cố Hoài An.

Tôi thuận thế nhét con dao găm vào tay nàng ta, đồng thời hét to hơn nàng ta một bậc:
“Người đâu, cứu mạng! Triệu tiểu thư muốn giết bổn công chúa!”

Cung nữ và thị vệ của tôi tức tốc xông vào, một đám người trực tiếp đè nàng ta xuống đất.

Tôi nhớ rất rõ kết cục của vị công chúa đáng thương này: sau một thời gian dài sống chung, Cố Hoài An cuối cùng cũng bị cảm động, muốn sống yên ổn với nàng ta. Nhưng đúng lúc đó, Triệu Nguyệt Nhi – kẻ trà xanh kia – lại chạy đến, ngoài miệng thì nói chúc phúc thật lòng, nhưng trước mặt Cố Hoài An lại tỏ vẻ đáng thương như bị bắt nạt.

Cuối cùng, Cố Hoài An tức giận đánh công chúa.

Công chúa đau lòng tuyệt vọng, treo cổ tự vẫn!

Giờ đây, tôi tiếp quản thân thể này, nợ nần ân oán, tất nhiên phải tính cho rõ ràng.

Người nhà họ Cố và khách khứa cũng đồng loạt xông vào.

Ca ca hoàng đế của tôi nhìn thấy Triệu Nguyệt Nhi bị đè trên đất, toàn thân đầy máu, sắc mặt lập tức âm trầm:
“To gan!”

Tôi lập tức nhào vào lòng hắn:
“Hoàng huynh, đều là lỗi của muội. Muội không nên tin vào lời đường mật của Cố Hoài An, nghĩ rằng hắn thật lòng yêu muội, để rồi làm hại hắn và tỷ tỷ Nguyệt Nhi.”

Hoàng đế ca ca sững người:
“Muội nói gì? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Hừ, chẳng phải là uống trà xanh, giả vờ yếu đuối, ly gián quan hệ sao? Ai mà không biết diễn?

Tôi nghẹn ngào mở miệng:
“Vốn dĩ muội đang chờ phu quân trong tân phòng, nào ngờ hắn vừa vào cửa đã nói rằng hắn không hề yêu muội, cưới muội chỉ để chọc tức tỷ tỷ Nguyệt Nhi. Sau đó, tỷ tỷ Nguyệt Nhi liền xông vào, như phát điên mà cầm dao đâm hắn. Phu quân không hề phản kháng. Đến khi hắn ngã xuống, tỷ tỷ Nguyệt Nhi còn muốn giết muội! May mắn là cung nhân kịp thời xông vào.”

Vừa nói, tôi vừa khóc nức nở:
“Hoàng huynh, muội muốn hòa ly!”

Lúc này, Cố Hoài An đã hôn mê bất tỉnh, còn Triệu Nguyệt Nhi toàn thân dính đầy máu, trong tay vẫn cầm dao, trông chẳng khác nào một kẻ sát nhân.

Nàng ta nhìn Hoàng đế ca ca, ánh mắt đầy đau đớn tuyệt vọng, nghẹn ngào mở miệng:

“Hoàng thượng… người, người không tin muội sao?”

2.
“Bốp!”

Phu nhân Cố lao lên, giáng một cái tát thẳng vào mặt Triệu Nguyệt Nhi:
“Tiện nhân! Con ta và ngươi là thanh mai trúc mã, chính ngươi đã từ chối lời cầu hôn của nó!”

“Ngươi muốn trèo cao, chúng ta không cản, nhưng sao ngươi có thể nhẫn tâm làm hại Hoài An như vậy!”

Phu nhân Cố khóc rống lên, dáng vẻ đầy oán hận, hoàn toàn lấn át sự yếu đuối đáng thương trong ánh mắt vỡ vụn của Triệu Nguyệt Nhi.

Tôi thầm tán thưởng: Nhạc mẫu hụt, làm tốt lắm!

Sắc mặt hoàng huynh ngày càng khó coi, nhưng đôi mày nhíu nhẹ vẫn để lộ cảm xúc thật của hắn—hắn bắt đầu đau lòng vì Triệu Nguyệt Nhi rồi.

Tôi lập tức ôm chầm lấy hắn: “Hoàng huynh, muội khó chịu quá…”

Sau đó, trực tiếp phun một ngụm máu lên người hắn.

“Nhuyễn Nhuyễn!”

Tôi khóc lóc thảm thiết, vẻ mặt như thể bị tổn thương đến cùng cực: “Hoàng huynh, xin hãy đưa muội về phủ công chúa!”

Hoàng đế và công chúa vốn không có xung đột lợi ích, hơn nữa hoàng huynh luôn thương yêu tôi. Nhìn muội muội của mình đau lòng đến mức thổ huyết, làm gì còn tâm trí mà quan tâm đến ai khác? Hắn lập tức bế tôi lên, sải bước rời đi.

Triệu Nguyệt Nhi còn muốn cầu cứu, nhưng đã bị phu nhân Cố ghì xuống đất mà tra hỏi.

Đến phủ công chúa.

Tôi nằm trên giường, nước mắt lưng tròng nhìn hoàng huynh: “Hoàng huynh, hôm nay muội đã làm hoàng thất mất mặt rồi.”

Hoàng huynh xoa đầu tôi, dịu dàng nói: “Ngốc à, là lỗi của hoàng huynh. Hoàng huynh cứ nghĩ…”

Hắn cứ nghĩ Cố Hoài An và Triệu Nguyệt Nhi chỉ là bằng hữu bình thường. Dù sao những năm qua, Cố Hoài An vẫn luôn cư xử đúng mực, còn Triệu Nguyệt Nhi lại bày tỏ tình cảm tha thiết với hắn.

Vì thế…

Hoàng huynh đương nhiên cho rằng giữa bọn họ không có tư tình.

Tôi nghẹn ngào nói: “Hoàng huynh, muội nhớ tổ mẫu, muội muốn đến chùa Thiên Nguyệt.”

Tổ mẫu của tôi chính là Hoàng Thái Hậu, cũng là ánh sáng dẫn đường và tín ngưỡng tuyệt đối của hoàng huynh. Khi tôi vừa chào đời, phụ hoàng đã băng hà, lúc đó hoàng huynh mới mười tuổi. Mẫu hậu vì quá đau buồn mà đi theo phụ hoàng.

Thế nhưng, gia tộc ngoại thích của mẫu hậu vô cùng quyền thế, các đại thần chấp chính lại đầy mưu đồ, chính Hoàng Thái Hậu đã xoay chuyển tình thế, bảo vệ ngôi vị của hoàng huynh.

Đến khi hoàng huynh trưởng thành, tổ mẫu lập tức trả lại quyền lực, lui về hậu cung chăm sóc con cháu, mà người cháu ấy chính là tôi.

Sau này tôi lớn lên, tổ mẫu liền chuyển đến chùa Thiên Nguyệt, trừ đại sự ra thì không về kinh.

Hoàng huynh trầm ngâm rồi nói: “Cũng được, để A Sâm đưa muội đi.”

A Sâm, tên đầy đủ là Kỷ Sâm, là thống lĩnh cận vệ thân tín nhất của hoàng huynh.

Tôi nhìn ra được hoàng huynh đang cố gắng kiềm chế cảm xúc. Trong chuyện này, không chỉ tôi bị “đội nón xanh”, mà hắn cũng vậy. Tôi biết hắn đã chuẩn bị xong ý chỉ phong hậu, dự định sau khi tôi thành thân sẽ đưa đến phủ tể tướng.

Tôi dịu dàng nói: “Đa tạ hoàng huynh. Hôm nay huynh cũng đã mệt rồi, mau về cung nghỉ ngơi đi. Để A Sâm ở phủ chờ muội.”

Hoàng huynh thoáng xúc động, lại xoa đầu tôi, như khi còn bé mà hứa hẹn: “Nhuyễn Nhuyễn yên tâm, hoàng huynh nhất định sẽ cho muội một công đạo.”

“Đa tạ hoàng huynh.” Tôi chống người ngồi dậy, rơi nước mắt đầy bi thương, như thể đang kiềm chế cảm xúc mà không nhịn được nữa. Ai nhìn vào cũng phải thốt lên: Diễn xuất quá đỉnh! À không, phải là Thật đáng thương!

Hoàng huynh an ủi tôi thêm một lúc rồi mới rời đi.

Tôi lặng lẽ lau nước mắt, khóe môi khẽ nhếch.

Triệu Nguyệt Nhi, Cố Hoài An… Ta muốn xem xem, sau khi hoàng huynh biết được mối “thâm tình” của các người, các người định thu dọn cục diện thế nào.

3.
“Công chúa.”

Một giọng nói trầm thấp đầy từ tính vang lên từ cửa.

Tôi chớp mắt nhìn qua—một nam nhân đứng ngược sáng, vai rộng eo thon, chân dài thẳng tắp. Nhìn eo hắn… không biết có thon bằng eo tôi không.

Ngước lên, đó là một khuôn mặt anh tuấn không kém hoàng huynh.

Lông mày sắc bén, mắt sáng, môi đỏ răng trắng. Giờ phút này, hắn đang nhìn chằm chằm tôi.

Người này chính là Kỷ Sâm.

“Công chúa vừa nãy cười.” Kỷ Sâm cất giọng, chắc nịch khẳng định.

“Không, ta đang khóc.” Tôi lập tức phủ nhận.

“Thần bách phát bách trúng, chưa từng sai lầm.” Kỷ Sâm cười lạnh, giọng điệu đầy ẩn ý.

“Ngươi định bắn ta?” Tôi đặt tay lên ngực, tỏ vẻ kinh hãi.

“Ý thần là… thần có đôi mắt rất tinh tường.” Sắc mặt Kỷ Sâm khẽ cứng lại.

“Ngươi muốn móc mắt ra tặng ta?” Tôi tiếp tục hỏi.

Kỷ Sâm: Sao câu chuyện lại lệch hướng thế này?

Lệch hướng là điều đương nhiên! Tôi chính là “vua miệng lưỡi” mà!

Sau khoảnh khắc trầm mặc, Kỷ Sâm lại lên tiếng: “Thần muốn hỏi công chúa khi nào khởi hành đến chùa Thiên Nguyệt.”

“Bây giờ đi luôn.” Tôi lập tức bò dậy.

“Cũng không cần gấp như vậy.” Kỷ Sâm trầm giọng nói, mang theo chút bất đắc dĩ xen lẫn cưng chiều.

“Không gấp thì sao thể hiện được ta đau lòng tuyệt vọng? Sao cho bọn họ thời gian bịa chuyện về ta được?” Tôi hùng hồn đáp.

Trong nguyên tác, tôi yêu Cố Hoài An sâu sắc, còn Kỷ Sâm lại dành tình cảm cho tôi.

Chỉ là, hắn luôn cảm thấy thân phận mình thấp kém, không xứng với công chúa, nên chưa từng bày tỏ với ai.

Sau khi tôi chết, chỉ có hắn mỗi năm đều đến cúng bái.

So với tên phu quân kia, cậu ta tốt hơn nhiều.

Tác giả miêu tả về Kỷ Sâm không nhiều, chỉ nhắc rằng hắn thích ủ rượu hoa quế cho cô gái trong lòng, hay đứng dưới cơn mưa nhìn về phía đình viện xa xa, nơi nàng vui vẻ làm nũng.

Những chi tiết vụn vặt ấy khiến tôi nghĩ—nếu tôi là công chúa, tôi nhất định sẽ phát hiện ra hắn từ lâu.

Thật trùng hợp, bây giờ tôi chính là công chúa.

Từ nay về sau, tiểu thị vệ này, ta lấy chắc rồi!

Khả năng hành động của Kỷ Sâm vô cùng mạnh mẽ, nửa canh giờ sau, tôi đã ngồi lên xe ngựa.

Đoàn người hộ tống công chúa hoàng gia vô cùng hoành tráng, dân chúng hai bên đường đổ ra xem.

“Chẳng phải hôm nay là ngày công chúa thành thân sao? Sao lại rời khỏi kinh thành?”

“Nghe nói rồi chứ? Phủ Tướng quân thất lễ với công chúa, Tiểu tướng quân thực ra mới là một đôi với tiểu thư phủ Thừa tướng.”

“Còn đổ máu nữa! Tiểu thư Thừa tướng đâm Tiểu tướng quân, suýt nữa còn giết cả công chúa.”

“Lần này công chúa thật sự đau lòng rồi.”

“Còn gì nữa! Nghe nói công chúa coi tiểu thư Thừa tướng là tri kỷ, vậy mà họ lại lén lút sau lưng công chúa, không biết đã qua lại đến mức nào rồi.”

“Nhưng ta nghe nói, Hoàng thượng và tiểu thư Thừa tướng cũng có quan hệ không tầm thường…”

“Suỵt! Chuyện của hoàng gia, đừng nói nhiều, coi chừng rước họa vào thân.”

Tôi ngồi trên xe ngựa, áp tai vào vách xe, hứng thú lắng nghe những lời bàn tán của dân chúng, khóe môi khẽ nhếch lên. Tôi muốn xem thử, trong tình cảnh này, sức mạnh của ‘Bạch Nguyệt Quang’ còn có thể xoay chuyển tình thế hay không.

4.
Thiên Nguyệt Tự.

Trước khi xuống xe ngựa, tôi tự véo mạnh vào chân mình hai cái. Đau, đau thật, đau đến mức nước mắt tôi cũng chảy ra. Tôi lại dụi mạnh mắt thêm vài cái. Xong xuôi, một công chúa mong manh yếu đuối đáng thương đã xuất hiện.

Thái hậu đương nhiên cũng đã biết chuyện xảy ra trong kinh thành, tức giận đến phát run. Biết tôi sắp đến, người đã đứng chờ sẵn trước cổng chùa.

Còn chuyện vì sao một Thái hậu thương cháu gái như vậy lại không đến dự hôn lễ của cháu, đừng hỏi, hỏi tức là đầu óc tác giả có vấn đề, không để bà đi.

Nhìn thấy Thái hậu, tôi lập tức chạy đến, cố ý để người thấy rõ đôi mắt đỏ hoe của mình, sau đó nhào vào lòng bà, nghẹn ngào gọi: “Hoàng tổ mẫu…”

“Cháu ngoan của ai gia, con đã chịu ấm ức rồi.” Thái hậu nhẹ nhàng vỗ về tôi, dịu dàng an ủi rất lâu. Bà vú Lưu bên cạnh cũng giúp khuyên nhủ, mãi đến khi tôi ngừng khóc.

Thái hậu nhìn đôi mắt ngấn lệ của tôi, càng thêm đau lòng: “Ngoan nào, ở đây thư giãn vài ngày với Hoàng tổ mẫu. Ai gia nhất định sẽ đòi lại công bằng cho con.”

“Hoàng tổ mẫu, con không cần công bằng gì cả, con không muốn quay về nữa, con muốn ở lại đây bên người suốt đời.” Tôi nghẹn ngào nói, càng làm nổi bật thêm sự yếu đuối đáng thương của mình.

Điều này khiến Thái hậu càng thêm đau lòng. Phải chịu tổn thương nặng nề thế nào thì một công chúa được ngàn vạn sủng ái mới muốn quy y cửa Phật chứ!

Đương nhiên, Thái hậu không nỡ để tôi xuất gia, vậy nên nhất định phải có người chịu trách nhiệm.

Một canh giờ sau, tôi vừa khóc vừa kể lại mọi chuyện, Thái hậu vừa dỗ dành tôi. Nhưng tôi cũng biết chừng mực, không thể để bà quá mệt mỏi, vì vậy, tôi đã “ngủ thiếp đi” một cách vừa vặn.

Đêm đó, Thái hậu triệu tập đội ngũ mật thám tinh nhuệ của mình. Bà ra lệnh cho tất cả phải hành động ngay lập tức, thu thập bằng chứng xác thực về mối quan hệ ám muội giữa Triệu Nguyệt Nhi và Cố Hoài An trong thời gian ngắn nhất.

Trước đây, Hoàng thượng yêu thích Triệu Nguyệt Nhi, hơn nữa nàng ta là tiểu thư đích tôn của phủ Thừa tướng, dù Thái hậu không ưa cũng không ngăn cản. Dù sao Hoàng thượng cũng đã trưởng thành, bà cũng hy vọng hắn được hạnh phúc, có người bên cạnh mà hắn thích cũng tốt.

Nhưng không ngờ, Triệu Nguyệt Nhi lại dây dưa với cả phò mã!

Đây chẳng phải đang đùa giỡn cả hoàng thất trong lòng bàn tay sao?!

Khi tôi đang áp tai xuống sàn nghe lén động tĩnh bên ngoài, Kỷ Sâm không biết từ lúc nào đã đứng phía sau tôi.

Tôi giật bắn mình, ngã sõng soài xuống đất.

“Kỷ Sâm, sao ngươi đi không phát ra tiếng vậy?” Tôi tức giận, ôm lấy chân hắn ngồi dậy.

“Công chúa, đất lạnh.” Kỷ Sâm thản nhiên nói.

Tôi nghẹn họng: “Bản cung nóng mà.”

“Vậy công chúa định ngủ dưới đất đêm nay sao?”

“Không.”

“Vậy thì đứng lên.”

“Được rồi, đứng lên đây.”

Kỷ Sâm bật cười, không biết sao mà khi hắn cười, trông lại giống một vị diện thụ của tôi trong tương lai thế không biết.

Ba ngày sau, tâm trạng tôi đã ổn định hơn rất nhiều. Ban ngày thì tỏ vẻ u sầu, chỉ đến tối khi trốn ăn gà quay mà Kỷ Sâm mang đến mới trông có chút vui vẻ.

Sáng sớm ngày thứ tư.

Người trong cung đến tuyên chỉ gọi tôi hồi kinh. Tôi biết mình không thể từ chối, trước khi đi còn tỏ ra quyến luyến Thái hậu đủ kiểu.

“Ai gia mấy ngày nữa cũng sẽ trở về, con cứ về trước, ngoan ngoãn nghe lời.” Thái hậu dỗ dành tôi.

Tôi biết, bà đang đợi tin tức. Kỷ Sâm nói rằng mỗi ngày đều có tin mới được gửi đến tay bà.

“Hoàng tổ mẫu bảo trọng.” Tôi ngoan ngoãn hành lễ, lên xe ngựa.

Xe đi xa dần, tôi liền lấy ra một cái đùi gà thơm nức từ trong hộp. Đúng là Kỷ Sâm hiểu tôi mà!

Lại là một ngày thấy hắn giống diện thụ của tôi.

5.
Sáng hôm sau khi trở về kinh, tôi bị Hoàng huynh triệu vào Ngự Thư Phòng.

Bên trong, Triệu Nguyệt Nhi và Cố Hoài An đang quỳ trên đất.

Thật ngạc nhiên, Cố Hoài An đã hồi phục không ít nhỉ? Đúng là tôi đoán không sai, đao pháp của tôi tuyệt đối chính xác, không tổn thương gân cốt chút nào.

Ngoài hai người họ, còn có Thừa tướng Triệu, Tướng quân Cố, Thái phó, cùng vài vị hoàng thân quốc thích khác.

Tôi bước vào, hành lễ với Hoàng huynh, sau đó lặng lẽ lùi xa khỏi Triệu Nguyệt Nhi, nhìn về phía Cố Hoài An với ánh mắt phức tạp.

Diễn xuất của tôi đạt đến mức xuất thần nhập hóa, thể hiện trọn vẹn hình ảnh một nữ tử yêu mà không được, cuối cùng kiên cường quay lưng.

Cố Hoài An nhìn tôi lạnh lùng, hắn là người lên tiếng trước: “Hoàng thượng, đêm tân hôn là công chúa đã đâm vi thần.”

Tôi giật mình ngẩng đầu, đôi mắt tràn đầy hoang mang, sợ hãi, kinh ngạc và phẫn nộ: “Cố tiểu tướng quân, ngươi… ngươi đang nói gì vậy?”

“Hoàng thượng, chính công chúa đã đâm Tiểu tướng quân Cố. Thần nữ nghe thấy tiếng động liền chạy đến, không ngờ công chúa lại đẩy thần nữ vào người Tiểu tướng quân, vu oan cho thần nữ.”
Triệu Nguyệt Nhi vừa khóc vừa nói, ủy khuất nhìn Hoàng thượng trên cao, ánh mắt như muốn nói: “Hoàng thượng à, người thần nữ yêu là ngài mà!”

Tôi mấp máy môi nhưng không phát ra âm thanh nào.

“Hoàng thượng, tiểu nữ và Tiểu tướng quân Cố xưa nay chỉ là bằng hữu bình thường, chưa bao giờ có hành vi vượt quá giới hạn, hoàn toàn không có lý do gì để tiểu nữ ra tay với Tiểu tướng quân Cố.” Triệu Thừa tướng cũng lên tiếng, lời nói có vẻ hợp lý.

Cố tướng quân không nói gì. Ông ta không rõ chân tướng sự việc, hơn nữa thân phận lại nhạy cảm, không thể tùy tiện phát ngôn.

“Chẳng lẽ công chúa có hiểu lầm gì với Tiểu tướng quân Cố?” Một vị hoàng thân quốc thích lên tiếng.

Đôi mắt tôi đỏ hoe: “Không phải ta, thật sự không phải ta.”

Tôi nhìn Hoàng huynh, lẩm bẩm: “Hoàng huynh hiểu ta mà, muội ngay cả dao còn chưa từng cầm, sao có thể đâm người được?”

“Con dao găm đó là của Tiểu tướng quân Cố, chính công chúa đã cướp lấy nó.” Triệu Nguyệt Nhi tiếp lời.

“Ta… ta giật dao của Tiểu tướng quân Cố ư? Ta làm sao có thể…” Tôi khẽ nói, ý tứ rất rõ ràng: Mọi người mở to mắt mà nhìn đi, tôi có cái bản lĩnh đó sao?

Nhìn thấy ánh mắt mọi người dần dần mất đi sự tin tưởng dành cho mình, Triệu Nguyệt Nhi cuống lên.

Cố Hoài An thấy nữ thần của mình lo lắng, lập tức nói: “Là vi thần đích thân đưa dao găm cho công chúa.”

Nước mắt tôi rơi xuống, đôi môi run rẩy đầy đáng thương nhưng lại chẳng thể thốt ra lời nào.

“Tiểu tướng quân Cố, ngươi đúng là không từ mọi thủ đoạn mà. Nhưng nếu vậy, tại sao đêm tân hôn ngươi lại đưa dao găm cho tân nương của mình?” Một giọng nói già nua nhưng mạnh mẽ vang lên.

Mọi người đồng loạt quay đầu, Hoàng thượng đang ngồi trên ngai vàng cũng vội vàng đứng dậy hành lễ.

“Hoàng tổ mẫu, người đã về rồi.”

“Thần đợi bái kiến Thái hoàng thái hậu.”

“Miễn lễ đi.” Thái hậu lạnh mặt, trực tiếp hất tay Hoàng thượng đang định dìu mình, rồi tự mình ngồi xuống vị trí cao nhất.

“Cố tiểu tướng quân, ngươi nói, đêm tân hôn ngươi đưa dao găm cho công chúa, phải chăng phủ tướng quân các ngươi định mưu phản?”

Cố tướng quân lập tức quỳ xuống: “Xin Thái hoàng thái hậu minh giám, Cố gia thần trung với Hoàng thượng, tuyệt đối không có hai lòng.”

“Hoàng thượng vì muốn thể hiện lòng nhân từ mà gả muội muội ruột của mình cho ngươi, vậy mà các ngươi đối xử với nó thế nào? Bây giờ nói rõ đi, rốt cuộc là Triệu Nguyệt Nhi đâm Cố Hoài An, hay chính Cố Hoài An tự đưa dao găm cho công chúa?” Thái hậu lạnh lùng chất vấn.

Tôi che mặt bằng khăn tay, lúc này mà vỗ tay khen ngợi thì thật không thích hợp.

Câu hỏi của Thái hậu, phủ tướng quân dám trả lời thế nào đây? Bất cứ ai có chút đầu óc đều không dám thừa nhận là mình đã đưa dao găm cho tôi.

Nhưng mà, Cố Hoài An lại chẳng có não. Hắn còn định mở miệng, nhưng bị chính phụ thân mình tát mạnh một cái vào sau gáy, ngất xỉu ngay tại chỗ.

“Đồ nghịch tử! Hoàng thượng, Thái hậu thứ tội! Đứa con bất hiếu này e là bị kẻ xấu mê hoặc, nên lời nói mới hồ đồ!”

Trong lòng tôi cười ha ha, không hổ danh là lão tướng triều đình, mấy câu nói đã đẩy hết trách nhiệm lên người Triệu Thừa tướng rồi. Nếu đã bị mê hoặc, vậy ai là người mê hoặc đây? Đương nhiên là tiểu thư nhà họ Triệu rồi.

Thế nên, nồi này là của nhà họ Triệu…

6.
Triệu Nguyệt Nhi trừng mắt nhìn Cố tướng quân, vẻ mặt đầy kinh ngạc không thể tin được.

Phụ thân nàng ta, Triệu Thừa Tướng, phản ứng nhanh hơn: “Chắc hẳn có hiểu lầm ở đây, chuyện tình cảm của hai đứa trẻ, nói không chừng mà.”

Tôi âm thầm giơ một ngón tay cái lên. Nhìn xem, đúng là thủ lĩnh của đám quan văn, tốc độ đổ vạ còn nhanh hơn cả người khác. Vừa rồi còn là chuyện mưu phản, bây giờ đã biến thành chuyện tình cảm của hai đứa trẻ rồi.

Thái hậu hừ lạnh một tiếng, liếc nhìn hoàng thượng: “Hoàng thượng vội vàng triệu hồi Nhuyễn Nhi về, là để con bé bị người ta vu oan sao? Hay là con muốn xem chứng cứ mà ai gia đang nắm giữ?”

“Hoàng tổ mẫu, trẫm tin Nhuyễn Nhi.” Hoàng thượng lập tức lên tiếng.

Thái hậu đã nói có chứng cứ, vậy thì chắc chắn là bằng chứng thép rồi.

Triệu Nguyệt Nhi kinh hoàng nhìn hoàng thượng, nước mắt từng giọt từng giọt lăn xuống, nàng ta cắn chặt môi, trông như một cô gái đáng thương vừa bị vứt bỏ lại phải chịu oan ức.

Hoàng huynh chỉ liếc nhìn một cái đã thấy đau lòng.

Nhưng, thái hậu đang ở đây.

“Nhuyễn Nhi, chuyện hôn sự của muội là hoàng huynh có lỗi với muội, muội muốn được bồi thường thế nào, hoàng huynh đều đồng ý.” Hoàng thượng nhìn tôi nói.

Tôi vừa nức nở vừa ngước mắt lên. Khóc thôi mà, trùng hợp thật đấy, tôi cũng biết làm mà.

“Hoàng huynh, thần muội muốn hòa ly với Cố tiểu tướng quân, từ nay nam hôn nữ giá, không còn liên quan gì nữa. Thần muội tin rằng, Triệu Thừa Tướng là trụ cột triều đình, Cố tướng quân cũng là nhân tài của đất nước, hai người đều trung thành với hoàng huynh, xin hoàng huynh chớ nên giận lây. Giữa chúng ta… chỉ là chuyện nữ nhi tình trường không đáng kể mà thôi.”

tôi trưng vẻ mặt ấm ức, đến đoạn cảm động còn cố tình ngừng lại một chút rồi mới tiếp tục.

Hình tượng một công chúa chịu nhiều ủy khuất nhưng vẫn hiểu đại cục đã được tôi thể hiện vô cùng trọn vẹn.

Thái hậu thương xót thở dài liên tục: “Ai gia chỉ trách Nhuyễn Nhi quá hiểu chuyện! Nếu đã vậy, hoàng thượng cứ làm theo ý của Nhuyễn Nhi đi.”

Triệu Thừa Tướng và Cố tướng quân đồng loạt hành lễ với tôi: “Lão thần tạ ơn công chúa đã thấu hiểu.”

Thế là, Triệu Thừa Tướng trở thành người tốt, Cố tướng quân cũng là người tốt, còn tôi là một người tốt bụng, hiểu chuyện. Hoàng huynh cũng có đường lui. Nhìn cả cục diện này, ngoài Triệu Nguyệt Nhi thanh danh bị hủy và Cố Hoài An bị đánh ngất, tất cả mọi người đều có kết cục tốt đẹp.

“Hoàng thượng, thần nữ…”

“Hừ.” Thái hậu cười lạnh một tiếng, ánh mắt nhìn Triệu Nguyệt Nhi đầy chán ghét, tiếng cười kia càng khiến sự châm chọc tăng lên cực hạn. “Tiểu thư Triệu gia, ai gia biết ngươi muốn nói gì. Nếu ngươi và Cố tiểu tướng quân tình đầu ý hợp, ai gia hạ chỉ, Triệu tiểu thư và Cố Hoài An, thành thân trong vòng bảy ngày!”

Nói xong, thái hậu đứng dậy phất tay áo rời đi, trước khi đi còn cảnh cáo hoàng thượng bằng ánh mắt, tiện thể kéo luôn tôi – vị công chúa đang khóc lóc đáng thương – ra ngoài.

Về đến Từ Ninh Cung, thái hậu ôm tôi vào lòng, nước mắt già nua chảy ròng ròng: “Nhuyễn Nhi, con chịu ủy khuất rồi.”

Tôi vội vàng dỗ dành bà, một lúc sau thái hậu mới dịu lại. Tôi không muốn ở lại trong cung, liền xin phép bà trở về phủ công chúa.

Vừa về đến nơi, tôi còn chưa kịp ngồi xuống, nha hoàn đã vội vàng kể tôi nghe những tin đồn trong dân gian. Người ta đang bàn tán rằng Triệu Nguyệt Nhi mặt dày vô liêm sỉ, thánh chỉ ban hôn của thái hậu chẳng qua là mắng nàng ta ngay trước mặt mọi người…

Còn nghe nói, Triệu Nguyệt Nhi vừa ra khỏi cung đã ngất xỉu ngay tại chỗ.

Tôi không nhịn được cười thành tiếng.

Chỉ cần nữ chính sống không tốt, tôi liền vui vẻ!

“Đầu gối vẫn còn đau không?”

Một giọng nói quen thuộc vang lên.

Tôi ngẩng đầu, nhìn thấy Kỷ Sâm bước vào, trên tay còn cầm một lọ thuốc.

“Kỷ thống lĩnh đến thật đúng lúc, vẫn còn đau lắm.” Tôi cười rạng rỡ, ngoắc tay gọi anh ta lại gần.

Kỷ Sâm mặt đỏ bừng: “Công chúa, thuốc đây.”

“Bôi giúp ta đi.” Tôi nũng nịu nói. Nhìn Kỷ Sâm ngày càng giống mặt sủng của tôi, tâm trạng tôi càng tốt hơn.

Tôi còn đang đùa giỡn anh ta, không ngờ anh ta lại thật sự làm theo…
7.
Khi Kỷ Sâm rời khỏi phòng, tôi trùm chăn kín đầu, không dám nhìn ai.

Có thể cho tôi biết tại sao nam phụ trung thành ngoan ngoãn đột nhiên lại táo bạo như vậy không? Là do tôi trêu chọc quá lộ liễu sao?

Nhưng mà, tay hắn thật sự rất lớn, xoa bóp… chân tôi có chút nhột.

Đừng hiểu lầm, thực sự chỉ là bôi thuốc mà thôi.

Rất trong sáng.

Ở phủ công chúa dưỡng thương hai ngày, tôi ăn ngon uống sướng, không có việc gì thì trêu chọc Kỷ Sâm. Thậm chí tôi còn gọi anh ta đến phòng chơi vào lúc nửa đêm, kết quả, hắn thật sự đến. Hai chúng tôi ngồi trước cửa sổ cả đêm ngắm đom đóm.

Đúng vậy, đơn giản như thế thôi!

Ngày thứ ba, Cố Hoài An tới cửa, tôi đang tính toán sổ sách với Kỷ Sâm.

Trước khi xuyên sách, tôi là một dân công sở, ước mơ lớn nhất là phát tài. Giờ đây tôi không chỉ có tiền, có địa vị, sau này còn có thể có mỹ nam bên cạnh, nghĩ mà thấy sung sướng.

Tôi tính toán làm ăn, dùng đầu óc linh hoạt của người hiện đại để kiếm tiền.

Cố Hoài An nhìn tôi và Kỷ Sâm thân thiết, ánh mắt tối sầm lại, tiến lên hành lễ: “Tham kiến công chúa, thần có lời muốn nói riêng với công chúa.”

Tôi đặt bàn tính xuống: “Kỷ Sâm, ngươi đi nghỉ một chút đi.”

“Dạ.” Kỷ Sâm nhìn tôi, giọng kéo dài hơn bình thường bốn, năm lần, ánh mắt còn lạnh lẽo.

Tôi: Cần gì phải thế chứ? Chỉ là gặp lại bạn trai cũ thôi mà.

Kỷ Sâm xoay người rời đi, Cố Hoài An bước lên.

“Công chúa, rõ ràng là nàng làm ta bị thương.”

“Đúng vậy, nhưng không phải ngươi đã nói sao, ngoài tình yêu ra cái gì ngươi cũng có thể cho ta. Ta chỉ để ngươi chịu tội thay ta mà thôi, có vấn đề gì à?” Tôi cười hỏi, lý lẽ vô cùng vững vàng.

Cố Hoài An mấp máy môi, nhưng không phản bác được. Một lúc sau, hắn thở dài: “Công chúa, dù chuyện gì xảy ra, kết quả đã định, ta sẽ đối xử tốt với Nguyệt Nhi. Mong công chúa cũng có thể rộng lượng với nàng ấy, nàng ấy thật lòng với ta.”

Tôi nhìn hắn, bật cười: “Ngươi đúng là đồ ngốc.”

Ánh mắt anh ta lúc ngã xuống tràn đầy vẻ không thể tin nổi. Rõ ràng anh ta đến để giảng hòa, sao lại bị đánh nữa rồi?

Nửa canh giờ sau.

Tôi và Kỷ Sâm ngồi trong một gian phòng riêng của tửu lâu, còn Cố Hoài An thì bị trói chặt vào ghế, miệng nhét một miếng giẻ rách.

Anh ta nhanh chóng tỉnh lại, vừa định giãy giụa, tôi lập tức tiến lên:
“Suỵt. Nếu ngươi tin tưởng Triệu Nguyệt Nhi của ngươi đến vậy, không bằng cược một ván. Ta đã để mắt đến con dao găm từng đâm ngươi, nếu ngươi thua, nó thuộc về ta.”

Cố Hoài An khó hiểu nhìn tôi.

“Tỷ thí xem nàng ta có thật lòng với ngươi hay không.” Tôi vừa nói vừa ra hiệu cho anh ta lắng nghe.

Từ gian phòng bên cạnh, một giọng nói quen thuộc truyền tới.

“Hoàng thượng, Nguyệt Nhi thật sự rất đau lòng.” Giọng nói của Triệu Nguyệt Nhi đầy uất ức, đôi mắt đẫm lệ nhìn hoàng thượng.

Nếu là trước đây, hoàng huynh nhất định sẽ ôm nàng ta vào lòng vỗ về. Nhưng bây giờ, nàng ta đã là vị hôn thê của thần tử, dù thế nào cũng không thể thất lễ.

“Ngươi sắp thành thân với Cố Hoài An rồi, hãy chuẩn bị tâm lý đi.” Hoàng huynh lạnh nhạt nói.

“Hoàng thượng, người biết rõ trong lòng Nguyệt Nhi chỉ có người, sao lại để mọi chuyện thành ra thế này…” Triệu Nguyệt Nhi bật khóc, gần như nghẹn ngào không nói thành lời.

Việc đã định, hoàng thượng, thái hậu, thừa tướng và tướng quân đều đã chấp thuận. Dù Triệu Nguyệt Nhi không cam lòng, nàng ta cũng không dám phản bác, chỉ có thể dùng nước mắt để thể hiện bất mãn.

“Sống cho tốt đi.” Hoàng huynh trầm giọng nói. Dù là hoàng đế, hắn cũng không thể làm ra chuyện cướp vợ của thần tử. Hơn nữa, thái hậu đã cho hắn xem rất nhiều thông tin về Triệu Nguyệt Nhi, khiến tình cảm của hắn dành cho nàng ta gần như cạn kiệt.

Triệu Nguyệt Nhi bước lên hai bước, khóc lóc thảm thiết:
“Nguyệt Nhi tình nguyện xuất gia làm ni cô, cũng không muốn gả cho người khác.”

“Đó là ý chỉ của thái hậu, nghĩ đến phụ huynh ngươi đi.” Hoàng huynh đứng ở cửa, giọng trầm xuống, sau đó liền đẩy cửa rời đi.

Triệu Nguyệt Nhi bật khóc một hồi lâu, rồi đứng dậy lau nước mắt, trong mắt lóe lên một tia tàn nhẫn.

8.
Cố Hoài An ngồi bên cạnh tôi nghe rõ từng câu từng chữ của Triệu Nguyệt Nhi, sắc mặt tái nhợt.

“Nếu bây giờ ngươi đi hỏi nàng ta có thật lòng với ngươi hay không, nàng ta nhất định sẽ nói có, chỉ là vì hoàng quyền mà buộc phải thể hiện bản thân yêu hoàng thượng.” Tôi ghé sát tai anh ta, chậm rãi nói.

Cố Hoài An đỏ mặt tía tai, còn tôi thì bị Kỷ Sâm kéo sang một bên.

Kỷ Sâm tiến lên, nhanh chóng cởi trói cho Cố Hoài An:
“Cố tiểu tướng quân hẳn không phải kẻ hèn nhát, đi hỏi đi, chết cũng phải chết cho rõ ràng.”

“Ngươi nói bậy! Nguyệt Nhi không phải người như vậy. Nàng ấy không yêu ta cũng không sao, nhưng nàng ấy là người lương thiện và trung thực!” Cố Hoài An kiên quyết nói.

“Oh, nàng ta trung thực lương thiện sao? Vậy ngươi đi hỏi đi, chứng minh cho chúng ta xem.” Tôi hào hứng nói.

Cố Hoài An chỉnh lại y phục: “Ta sẽ chứng minh cho các ngươi thấy!”

Nói xong, anh ta bước vào gian phòng bên cạnh.

Lúc này, Triệu Nguyệt Nhi đã điều chỉnh tâm trạng, chuẩn bị rời đi. Nhìn thấy Cố Hoài An, nàng ta khựng lại:
“Hoài An, sao chàng lại ở đây?”

“Ta đi ngang qua, tiểu nhị nói nàng ở đây nên ta ghé qua.” Cố Hoài An đáp.

Đàn ông đúng là không cần nghĩ kịch bản khi nói dối nhỉ.

“Hoài An, làm chàng lo lắng rồi. Ta chỉ muốn ra ngoài tĩnh tâm một chút.” Triệu Nguyệt Nhi mắt đỏ hoe nhìn Cố Hoài An, trông vô cùng dịu dàng thâm tình.

Lòng Cố Hoài An chùng xuống một nửa.

“Nguyệt Nhi, nếu nàng không muốn lấy ta, ta sẽ đi cầu xin thái hậu.” Cố Hoài An nói.

“Hoài An, ta… ta từ nhỏ đã ái mộ chàng. Chỉ là vì hoàng quyền mà buộc phải thể hiện bản thân yêu hoàng thượng. Được gả cho chàng, ta rất vui.” Triệu Nguyệt Nhi nói.

Cố Hoài An như bị sét đánh ngang tai!

Tôi nhìn hoàng huynh đang đi đường vòng trở lại gian phòng của chúng tôi, bỗng dưng có chút thương cảm cho hắn.

Triệu Nguyệt Nhi thấy Cố Hoài An im lặng, tưởng anh ta cảm động đến mức không nói nên lời, liền nhẹ giọng tiếp tục:
“Hoài An, chúng ta ở kinh thành sau này sẽ không dễ sống. Công chúa ghen tuông và nham hiểm, chắc chắn sẽ không để chúng ta yên. Không bằng chúng ta đến biên cương đi. Nơi đó thiên cao hoàng đế xa, nhà họ Cố lại nắm binh quyền, đến lúc đó chúng ta sẽ không phải chịu sự áp bức của công chúa nữa. Nếu chàng muốn…”

Cố Hoài An vội bịt miệng Triệu Nguyệt Nhi: “Không được nói bậy!”

“Hoài An, chúng ta là phu thê chưa thành hôn, sau này là một thể. Chàng làm chuyện chém đầu, ta cũng nguyện theo chàng. Giàu sang đều do mạo hiểm mà có!” Triệu Nguyệt Nhi nói.

Tôi liếc nhìn hoàng huynh.

Sắc mặt hắn đen kịt. Bất kỳ một vị hoàng đế nào cũng không thể chịu nổi việc nữ nhân từng yêu mình không chỉ không thật lòng, mà còn mưu đồ cướp đoạt giang sơn của hắn!

Cơn giận của đế vương, tất có kẻ phải chịu họa sát thân.

Nhà họ Triệu… kết thúc rồi.

Cố Hoài An thấy bản thân không ngăn được Triệu Nguyệt Nhi, dứt khoát không giãy giụa nữa:
“Nàng nhất định phải làm hoàng hậu sao? Nàng yêu vị trí hoàng hậu, hay yêu ta?”

“Hoài An, ta yêu chàng! Chỉ khi chàng làm hoàng đế, ta mới bằng lòng làm hoàng hậu.”

Cố Hoài An không nói nổi một câu, xoay người rời đi.

Triệu Nguyệt Nhi đứng trong phòng, lộ vẻ chán ghét, thở dài một hơi:
“Nam nhân ai cũng chỉ có thế này thôi.”

Nàng ta quá tự tin, nghĩ rằng toàn bộ nam nhân trên đời đều yêu nàng ta đến mức không còn lý trí. Nhưng nàng ta không biết, khi đàn ông gặp chuyện, thứ họ cân nhắc đầu tiên chính là lợi ích và tổn thất.

9.
Hoàng huynh chỉ nói với tôi một câu: “Nhuyễn nhi, thật sự là huynh đã ủy khuất cho muội rồi.” Sau đó liền rời đi.

Tôi nhìn Kỷ Sâm: “Giờ chỉ còn lại hai chúng ta thôi, nào, ăn đi!”

Hai chúng ta ăn uống no nê, vừa bước ra cửa nhã gian liền gặp ngay Triệu Nguyệt Nhi, người đã điều chỉnh tâm trạng và chuẩn bị rời đi. Khi nhìn thấy tôi, trong mắt nàng ta tràn đầy lửa giận.

Đương nhiên là nàng ta phải tức giận rồi, dù sao tôi cũng chính là người đã phá hỏng giấc mộng trở thành hoàng hậu của nàng ta.

Nhưng mà, tôi là công chúa, ngươi không hài lòng thì cũng phải quỳ xuống thôi.

“Triệu Nguyệt Nhi, gặp bản công chúa mà không hành lễ?” Tôi kiêu ngạo hỏi.

Triệu Nguyệt Nhi còn chưa kịp mở miệng, Kỷ Sâm đã trực tiếp đá vào khoeo chân nàng ta, khiến nàng ta ngã phịch xuống đất, nước mắt trào ra theo phản xạ.

“A!”

Nàng ta kêu lên kinh hãi.

Đúng lúc này, Cố Hoài An quay lại.

Triệu Nguyệt Nhi lập tức đổi sắc mặt, nghẹn ngào nói: “Hoài An, chàng đừng trách công chúa, là lỗi của ta, là ta chậm trễ hành lễ với công chúa.”

“Cử chỉ không đúng mực khi gặp công chúa, đáng bị phạt.” Cố Hoài An trầm giọng nói.

Triệu Nguyệt Nhi bàng hoàng!

Cố Hoài An không những không giúp nàng ta trách móc tôi, mà còn nói nàng ta đáng bị phạt!

Cố Hoài An hoàn toàn không thèm nhìn nàng ta lấy một cái, mà chỉ nghiêm túc hành lễ với tôi: “Thần có chuyện quan trọng cần bẩm báo.”

“Vậy thì đến phủ công chúa đi.” Tôi kiêu hãnh bước đi trước, còn Cố Hoài An cung kính theo sau. Đây là một cảnh tượng chưa từng có, khiến tôi âm thầm đắc ý!

Người dân trên phố nhìn thấy Cố Hoài An bước vào phủ công chúa liền bàn tán xôn xao.

“Chẳng lẽ Tiểu tướng quân Cố hối hận rồi, muốn cầu xin công chúa tha thứ?”

“Ai mà biết được, công chúa xinh đẹp tuyệt trần, dung mạo và vóc dáng đều hơn hẳn Triệu tiểu thư.”

“Đúng vậy, chẳng lẽ Tiểu tướng quân Cố bị mù sao?”

Triệu Nguyệt Nhi tập tễnh bước ra khỏi tửu lâu, nghe thấy những lời bàn tán chê bai mình, nàng ta tức giận nhưng không thể cãi lại trước mặt mọi người, chỉ đành uất ức quay về nhà.

Phủ công chúa.

Vừa vào cửa, Cố Hoài An liền quỳ xuống: “Công chúa, Cố gia một lòng trung thành với bệ hạ, tuyệt đối không có dị tâm.”

“Ta tin hay không không quan trọng, quan trọng là hoàng huynh ta có tin hay không.” Tôi lười biếng dựa trên ghế, ăn no xong là dễ buồn ngủ lắm.

“Công chúa, bệ hạ cũng…” Cố Hoài An rất thông minh, tôi đã nói rõ ràng như vậy, hắn sao có thể không hiểu? Hắn lập tức tái mặt, hiểu ra rằng khi Triệu Nguyệt Nhi nói những lời đó, hoàng thượng cũng đang có mặt phòng của tôi.

Sắc mặt Cố Hoài An đại biến: “Công chúa, trước đây thần bị mỡ heo che mắt, đã làm điều có lỗi với công chúa, mong công chúa thứ lỗi. Từ nay về sau, chỉ cần công chúa có lệnh, thần dù chết cũng không chối từ!”

Tôi phất tay, ý bảo không cần, mau cút đi, tra nam.

Không phải lời xin lỗi nào cũng đáng được tha thứ.

Cố Hoài An lại hành lễ thật sâu rồi mới rời đi.

“Ta thấy Tiểu tướng quân Cố muốn nối lại tình xưa với công chúa.” Giọng của Kỷ Sâm vang lên.

“Bản công chúa xinh đẹp tuyệt trần, hắn hối hận chỉ là chuyện sớm muộn thôi.” Tôi ngáp một cái.

“Vậy công chúa nghĩ sao?” Kỷ Sâm vươn cánh tay dài ra, tôi trực tiếp dựa đầu vào đó.

“Ta? Ngựa tốt không ăn cỏ cũ.” Tôi cười, vòng tay qua cổ Kỷ Sâm. “Ngươi nói xem, Kỷ Sâm?”

Giọng tôi mềm mại, khi gọi tên anh ta còn cố ý nhấn nhẹ, đầy vẻ làm nũng.

Hơi thở của Kỷ Sâm trở nên nặng nề hơn, anh ta bế bổng tôi lên, sải bước đi về phòng ngủ, sau đó đặt tôi lên giường rồi vươn tay… kéo chăn quấn chặt tôi lại.

Đúng vậy, chuyện chỉ đơn giản như thế thôi.
10.
Sáng hôm sau.

Tỳ nữ vui vẻ chạy vào kể chuyện cho tôi nghe.

Sáng sớm, Cố tướng quân, Cố phu nhân và Cố Hoài An cùng nhau quỳ trước đại điện, cầu xin Thái hậu thu hồi thánh chỉ tứ hôn, đồng thời sai người đến phủ thừa tướng để từ hôn.

Chuyện hôm qua, hoàng thượng đã sớm nói qua với Thái hậu. Thái hậu biết rằng tuy Cố Hoài An ngu muội trong chuyện tình cảm, nhưng Cố gia thực sự trung thành với hoàng thất, nên không làm khó họ, chỉ nói một câu: “Nếu không có duyên, thì thôi vậy.”

Hôn sự giữa Cố Hoài An và Triệu Nguyệt Nhi chính thức bị hủy bỏ.

Trong chốc lát, khắp kinh thành đều bàn tán xôn xao. Triệu Nguyệt Nhi từ một quý nữ kiểu mẫu của kinh thành, giờ lại trở thành kẻ bị nhà tướng quân từ hôn, bị hoàng thất chán ghét.

Đúng là thời thế xoay vần!

Triệu gia và đám khách khứa ào ào xông vào.

“Công chúa, người muốn bức thần nữ đến chết sao? Người và Hoài An đã sớm kết thúc, vì sao còn ép chàng từ hôn?” Triệu Nguyệt Nhi khóc lóc, như thể muốn cho cả thiên hạ biết ta đã hủy hoại hôn sự xủa nàng ta.

Tôi chỉ cười nhạt: “Chứng cứ Thừa tướng Triệu mưu phản, giờ đang trên đường đến Ngự Thư Phòng. Triệu tiểu thư, thay vì lo cho hôn sự của mình, sao không lo cho cái đầu của mình trước?”

Triệu Nguyệt Nhi run lên, đờ người trong chốc lát, rồi lập tức quay đầu bỏ chạy.

Tôi chậc chậc hai tiếng: “Thật là thiếu kiên nhẫn.”

“Còn đi không?”

“Đi chứ. Không để chuyện này ảnh hưởng đến niềm vui của chúng ta.”

Chiều hôm đó, tin tức Thừa tướng Triệu mưu phản bị hoàng thượng hạ lệnh diệt môn đã lan khắp kinh thành.

Lúc đó, tôi và Kỷ Sâm đang thả diều ngoài ngoại ô, tâm trạng vô cùng vui vẻ.

Sau khi trở về, tỳ nữ hào hứng kể tôi nghe kết cục của Triệu Nguyệt Nhi.

Triệu Nguyệt Nhi trước tiên đi tìm Cố Hoài An, nói rằng nàng ta nguyện làm thiếp, làm thông phòng cũng được, chỉ cần Cố Hoài An bảo vệ nàng ta, nàng ta không cần danh phận gì cả.

Cố Hoài An đâu có ngu, lập tức từ chối thẳng thừng.

Triệu Nguyệt Nhi liền đi tìm những “chó liếm” khác của nàng ta, kết quả là bị Cố Hoài An và đám nam nhân đó cùng nhau giải lên quan phủ…

Thật tiếc, tôi không tận mắt chứng kiến màn kịch hay này.

Hôm xử trảm Triệu gia, tôi có đi nhìn Triệu Nguyệt Nhi một cái. Nàng ta tóc tai bù xù ngồi bệt trên đất, lẩm bẩm: “Rõ ràng… bọn họ đều yêu ta mà, tại sao lại thế này…”

Ai bảo trà xanh lợi dụng tình cảm người khác sẽ không gặp báo ứng chứ?

Luân hồi nhân quả, ai cũng không thể trốn thoát.

Chuyện của Triệu gia rất nhanh chìm vào quên lãng, còn tôi tiếp tục sống những ngày tháng vui vẻ của một công chúa.

Hoàng huynh để bù đắp cho tôi, đã trực tiếp điều Kỷ Sâm đến làm… thị vệ bên cạnh tôi.

Tôi ăn uống vui chơi, kinh doanh kiếm tiền, vừa có tiền vừa có mỹ nam bên cạnh, ngày tháng thật sự sung sướng.

À, còn nữa, Cố Hoài An thỉnh thoảng lại đến tìm tôi, không phải tặng trân bảo thì cũng là tranh chữ, nói là muốn bồi thường tôi.

Ai cũng nhìn ra, hắn muốn quay lại với tôi.

Như người đang nằm cạnh tôi đây, Kỷ Sâm: “Nếu nàng còn để Cố Hoài An vào phủ, ta sẽ cho nàng thấy lợi hại.”

Tôi chớp mắt, đưa ngón tay chọc vào ngực hắn, rồi nhẹ nhàng trượt xuống: “Lợi hại thế nào?”

“Ngay bây giờ công chúa sẽ biết.”

0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận