Nghề chăn gái – Tập 1

Phần 1

Chắc anh em ai cũng từng một lần đi đá phò, hoặc chí ít cũng từng gặp hoặc nghe đến những cô gái làm cái nghề mà xã hội cho là mạt hạng này. Tuy nhiên đó là cái nhìn khinh rẻ của xã hội, ban đầu tôi cũng có suy nghĩ như thế. Nhưng rồi khi tiếp xúc nói chuyện, chăm lo từng bữa cơm, giờ đi ngủ cho bọn nó thì tôi thấy cái nghề lấy lỗ làm lãi đó đằng sau còn rất nhiều câu chuyện đáng cảm động.

Giữa năm 2016 tôi từ bên Đài Loan trở về nước, trước đó tôi đi du học. Gọi là du học cho nó “Ha Oai” thôi chứ sang đó đi cày kiếm tiền hết. Gần ba năm bên đó tôi làm bếp trong một nhà hàng Hàn Quốc. Ban đầu được nhận cũng làm chân nhặt rau, rửa bát lương bèo bọt thôi. Nhưng vì có máu đam mê nấu ăn trong người tôi lân la, gạ gẫm thằng sư phụ đứng bếp chính lúc bấy giờ dạy mình cách cầm chảo, cầm dao, hất chảo nữa.

Ham học hỏi nên sau 1 năm tôi được thay sư phụ đứng bếp chính khi mà nó lên làm quản lý, tạm biệt cái cảnh rửa bát mòn vân tay. Hết hạn 3 năm tôi về nước, ban đầu cũng tính xin làm bếp ở các nhà hàng. Khổ nỗi bên kia tôi làm một tháng tính cả thêm giờ với tiền thưởng có tháng lĩnh tới 40 triệu. Giờ về nước ra mấy nhà hàng làm tháng 3 triệu nghĩ nó cũng nản. Vậy là tôi vật vờ chưa muốn làm gì, số phận đưa đẩy thế nào bà chị họ ngoài Quảng Ninh lại gọi tôi ra đó chơi.

Ra đến nơi tôi mới biết bà ấy mở một quán cà phê, nhưng bên trong thực chất là nuôi Gái. Nhìn cái quán thì lụp xụp, phòng ngoài thì kê tạm bộ bàn ghế ( chắc là để tiếp các thanh niên hay hội những người đàn ông goá vợ ). Đi sâu vào trong là một gian nhà rộng được ngăn ra làm 3 phòng để cho nhân viên ở. Lúc tôi ra thì quán bà chị nuôi tầm 7 đứa. Tất cả đều là người dân tộc, tại sao tôi lại biết bọn nó là người dân tộc? Vì lúc tôi vào quán thấy chúng nó ngồi nói chuyện xì xà xì xồ, mấy năm ở bên Đài có đi học đàng hoàng nên vốn tiếng Trung của tôi không phải ít. Nghe thì không phải tiếng Tàu rồi, tôi cũng hơi đơ thì bà chị mới bảo chúng nó nói tiếng dân tộc đấy, không hiểu được đâu.

Quả thật nếu bọn nó mà không xổ tiếng bản địa ra thì bố tôi cũng chẳng đoán được là người Kinh hay người dân tộc. Nói thế không phải phân biệt vùng miền mà đang kể chuyện thế thôi nhé các bác. Đừng chửi em mà tội, liếc qua một loạt thì phải công nhận một điều bà chị tôi tuyển toàn hàng chất lượng, đứa nào cũng cao tầm 1m6, trang điểm xinh xắn, tuổi đời còn rất trẻ, thấy bảo toàn 97-98. Nhưng chúng nó nhìn có vẻ già dặn hơn tuổi, chắc là do tính chất công việc phải di chuyển nhiều, với vào đời sớm nên việc lão luyện so với tuổi đời có thể hiểu được.

Thăm quan cái động của bà chị xong là hai chị em đi ăn hải sản để nói chuyện. Nói thêm về bà chị họ tôi một chút, bà này cũng thuộc dạng xã hội, có quan hệ. Không thế mà cái động bàn tơ của bà ấy tồn tại ngót nghét chục năm nay chưa một lần bị Công An sờ gáy. Tính tình thì nóng nảy nhưng được cái bộ đội. Đang định đưa con tôm vào mồm thì bà ấy hỏi thẳng luôn:
– Về không tính làm gì hả cậu..??

Tôi ngập ngừng đáp:
– Em chưa chị ạ, bên kia làm bếp mà về Việt Nam lương thấp quá. Đi làm công nhân có khi còn được 7-8 triệu một tháng.
– Thế mày ở đây làm quán cho chị. Tiền nong chị không để mày thiệt. Ít nhất cũng gấp đôi cái lương công nhân.

Tôi thấy làm lạ, nghĩ bụng: Chắc bà ấy trêu.

Bà ấy tiếp:
– Chị nói thật đấy, chị sắp mở một quán cầm đồ. Cần người làm ở quán cà phê để chị làm mảng khác. Giao cho người ngoài thì không kiểm soát được. Tính cậu chị biết, nên muốn giao cho cậu làm.

Tính chất công việc thì cũng chẳng có gì, chủ yếu là thức khuya thôi. Quán thường mở cửa từ sáng đến tầm 1h đêm. Gọi là mở từ sáng nhưng ban ngày đa phần ít khách, nhân viên thường ngủ lấy sức để tối hoạt động. Bà chị tôi khôn ở chỗ là biết tôi thích nấu ăn nên nếu để tôi làm thì việc cơm nước xem như là ổn định. Ngoài ra thì còn tiếp khách thu tiền, chấm công cho mỗi đứa nữa. Bao giờ đóng cửa thì tính tiền vào sổ…. Đại loại là như thế.

Nói thật thì từ trước đến giờ làm toàn những công việc theo khuôn mẫu, cho nên nghe cái việc mới này thấy cũng ham ham. Một phần nữa là môi trường làm việc khá năng động. Suy nghĩ mấy giây tôi trả lời luôn:
– Thế chị cho em làm thử, nếu được thì em sẽ làm.

Kiểu thấy tôi còn em dè bà chị nói:
– Cứ làm đi, mặt đỏ (bên công an) thì tháng nào cũng lo từ trên xuống rồi. Chị làm gần chục năm nay mà vẫn tồn tại thì cậu biết. Mặt đen (bên dân xã hội) thì lại càng không phải sợ, có vấn đề gì cứ alo cho chị là được.

Nghe thấy hai quả bảo hiểm có vẻ nặng đô nên tôi thấy tự tin hẳn. Vậy là tôi chính thức trở thành Cai Phò từ ngày hôm sau. Cái công việc mà có nằm mơ tôi cũng không bao giờ nghĩ đến. Ngay hôm đó bà chị dọn ngay cho tôi một phòng ở quán luôn, đồ đạc thì tôi chỉ có mấy bộ quần áo. Còn đâu phòng ốc thì đã có máy tính, điều hoà, giường đệm đầy đủ. Cứ như bà này đã chuẩn bị từ trước chờ người đến ở vậy. Buổi tối hôm đó tôi được mục sở thị cung cách làm việc của Chủ đến Nhân Viên.

Trời nhá nhem là các em bắt đầu xúng xính quần áo, tô son, trát phấn… Kiểu như chuẩn bị diễn thời trang ấy. Tám giờ tối trở đi là tầm cao điểm, khách vào từng tốp 2-3 người, có khi lại đi đơn lẻ. Đôi ba câu xã giao, mời chào đon đả là khách chọn nhân viên, các em mặt ai cũng tươi cười như hoa hậu thân thiện. Ngã giá trả tiền xong là mỗi em khoác tay một anh đưa sang nhà nghỉ phía sau quán. Vừa nhìn vừa suy nghĩ thì tôi đoán ở đây đều làm việc theo hệ thống hết. Không như Đồ Sơn hay Quất Lâm mà tôi từng biết. Ở đây nhân viên từ quán phải dẫn khách sang các nhà nghỉ chứ không được đi tại gia. Nói nôm na là mỗi người một mảng, bạn không thể nào vừa kinh doanh Thịt mà lại đòi bán cả Cá được. Còn nhà nghỉ cũng không được phép nuôi nhân viên, nếu nhà nghỉ có khách thì sẽ alo sang các quán để mượn người. Đôi bên cùng có lợi, có mối liên hệ chặt chẽ với nhau.

Sau một tối nhìn nhận và ghi nhớ tôi phần nào nắm được giá cả, mấy nhà nghỉ xung quanh tên gì, và quan trọng nhất là nhớ mặt 7 đứa em Gái. Cái quán trông vậy mà đông khách phết, từ 8h tối mà cứ đi đi, về về không lúc nào ở nhà đủ quân số. Hôm đó quán nghỉ sớm, 12h đêm bà chị đóng cửa gọi tất cả ra phòng tiếp khách để giới thiệu Boss mới là Tôi. Không phải vòng vo bà chị đi thẳng vào vấn đề:
– Đây là em trai chị, từ ngày mai cậu ấy sẽ thay chị trông nom quán xá và quản lý các em. Tạm thời chị vẫn ở đây nhưng nếu cậu ấy làm tốt thì sau này chị giao hẳn quán cho cậu ấy làm. Mấy đứa làm quen với cậu ấy nhé.

Đờ mờ, nhìn bọn nó địa tôi từ đầu đến chân mà ngại đỏ cả mặt các ông ạ. Xong một hai đứa còn xổ tiếng dân tộc nói thì thầm với nhau cái gì đấy mà tôi đéo thể nào hiểu nổi. Tôi vừa gãi đầu vừa nói:
– Chào mọi người, từ mai anh sẽ thử việc ở đây. Mong tất cả giúp đỡ.

Thấy bộ dạng lúng túng của tôi chúng nó phì cười, xong còn trêu mấy câu bựa bựa. Ôi dào, chúng nó còn có thể ăn thịt tôi luôn chứ trêu đã là nghĩa địa gì. Chào hỏi xong thì tôi lấy số điện thoại của từng đứa rồi cho số của mình để tiện liên lạc. Đồng hồ lúc này cũng đã gần 1h sáng… Bà chị cho tất cả đi ngủ, tôi cũng khá mệt vì hôm nay phải tiếp thu hơi nhiều cái lạ. Tôi đi vào phòng của mình chuẩn bị ngủ, đóng cửa phòng mà vẫn nghe chúng nó ríu rít ở bên ngoài, đứa thì thay quần ao, đứa thì gọi nhau:
– Thế mày đã đặt thuốc chưa, hôm nay nghỉ sớm không đặt đi mai lại lười.

Mãi sau này tôi mới biết chúng nó đặt thuốc gì và đặt vào đâu. Tôi ngủ thiếp đi lúc nào không biết…

Nghề chăn gái – Tập 1
Nghề chăn gái – Tập 1

Phần 2

Chắc do hôm qua nhìn các em lượn đi lượn lại nhiều quá đâm hoa mắt hay sao mà tôi ngủ đến 10h sáng mới dậy. Mở cửa phòng bước ra đập ngay vào mắt tôi là cảnh hai đứa em Gái áo dây, quần lót đi dạo khắp nhà. Tự nhiên như chỗ không người ấy, à mà cũng đúng thôi, từ trước giờ quán toàn là nữ bảo sao không thấy ngại. Dù chẳng muốn nhìn đâu nhưng nó cứ đập vào mắt, tôi cũng hơi lấy làm lạ vì cứ nghĩ gái vùng cao thì phải đen lắm, kiểu trên núi thì gần mặt trời hơn. Thế mà sao mấy đứa này nó trắng thế, mà thôi kệ, lỡ nhìn rồi thì biết làm sao.

Nghe thấy tiếng động cả hai đứa quay lại, hình như chúng nó quên mất sự hiện diện của tôi trong nhà thì phải, cả hai vội vàng kéo áo xuống che phần dưới lại. Nhưng khổ cái kéo xuống che thì bên trên lại hở. Tôi thì đứng chôn chân tại chỗ, hai đứa đỏ mặt chạy cuống vào phòng.

Vậy đấy, thế mà tôi cứ tưởng chúng nó phải quen rồi chứ. Ai dè cũng ngại như bình thường, chắc là do tôi là em bà chủ với chẳng phải khách khứa giao kèo gì nên tụi nó thấy ngại cũng đúng. May mà chúng nó chạy mất chứ bọn nó mà ở lại làm trò trêu tôi chắc tôi vỡ chim mà chết.

Đánh răng rửa mặt xong thì bà chị tôi đi chợ mua đồ về nấu cơm, bình thường thì là mua thức ăn với rau cỏ về cho các em ấy tự nấu. Nhưng hôm nay thì tôi nấu, cơm canh thì như những gia đình bình thường thôi. Gần 12h thì cơm cháo xong xuôi, các em thì cũng dậy hết cả rồi. Ngủ ngày cày đêm mà, cho nên hầu như cứ gần trưa mới là bình minh. Ăn cơm thì cả nhà ăn chung luôn, ban ngày mới ngủ dậy, chưa trang điểm nên nhìn các em kém sắc đi nhiều so với buổi tối. Được cái em nào ăn cũng khoẻ toàn 3 bát cơm mà chẳng đứa nào béo. Đúng là phải ăn nhiều thì mới có sức làm việc.

Ăn xong là mỗi đứa một tay một chân tập trung vào dọn rửa. Trong số đó cũng có vài đứa sạch sẽ lên khá là chăm. Buổi trưa ít khách là quét dọn nhà cửa phòng ốc ngăn nắp. Bà chị tôi lúc này đã đưa số của tôi cho tất cả các nhà nghỉ xung quanh để có gì còn cho người đi làm. Đồng thời lưu tên các nhà nghỉ vào điện thoại tôi. Tầm 2h chiều cuộc gọi đầu tiên trong ngày làm việc của tôi đến từ nhà nghỉ Đồng Quê. Họ gọi hai người với yêu cầu là trẻ và chiều khách. Tôi nói với bà chị thì bà ấy bảo cho cái Hoa với cái Mỹ đi:
– Cậu cho hai đứa đấy đi, hai chị em nó tự đi xe máy, Đồng Quê cách đây tầm 1 cây cơ. Mấy hôm nữa quen đường xá chị dẫn cậu đi một vòng các nhà nghỉ để biết chỗ còn điều nhân viên.

Tôi đứng gọi với:
– Hoa với Mỹ chuẩn bị rồi chở nhau lên Đồng Quê làm nhé.

Trong phòng vọng ra tiếng:
– Dạ vâng, bọn em ra ngay đây ạ.

Tầm 5′ sau là hai đứa quần áo nhẹ nhàng như kiểu sinh viên đi học lên xe chở nhau đi làm. Nói thật nếu mà bọn nó ăn mặc kín đáo như này ra đường đố bố thằng nào biết tụi nó làm gái. Đã vậy còn đeo khẩu trang đội mũ bảo hiểm chấp hành đúng luật luôn. Tầm nửa tiếng sau thì hai đứa về, bọn nó đưa tôi 400k. Cách đánh dấu cho mỗi vé của mỗi đứa thì tôi biết rồi. Bà chị chỉ nhìn thôi.

Nhưng có cái lạ là sao chỉ có 400k vì tôi biết giá bình thường là 300k một vé nhanh. Bà chị giải đáp:
– Khách vào nhà mình thì mới được 300k còn nhà nghỉ với nơi khác họ mượn thì họ trả 200k. Nhưng mình không mất tiền phòng. Họ cũng thu 300k nhưng khách của họ, phòng của họ thì họ lấy 100k.

À thì ra là thế, còn phải tính vé nhà với vé mượn. Cũng lắm trò phết đấy thôi. Tôi đánh dấu cho Hoa với Mỹ mỗi đứa một vé mở hàng. Ban ngày ít khách nên thời gian khá thoải mái, tôi có thể nói chuyện với chúng nó. Hỏi ra thì tôi biết quê của các em đa phần là ở Nghệ An, Hà Giang, Yên Bái nhưng đều là người dân tộc thiểu số. Có mấy đứa nhà còn gần nhau luôn. Như cái Hoa với cái Mỹ lúc nãy là bạn bè rủ nhau cùng đi làm đấy. Nghe chúng nó kể thì trên đó nghèo lắm, hồi ở nhà tụi nó còn phải đi địu củi với làm ruộng suốt.

Cái Hoa thì đi làm trước nhưng lúc đầu không phải làm ở đây, nó mới về quán chị tôi làm được nửa tháng. Nó bảo trước nó làm ở Hà Nam, nhưng vì chủ không chịu thanh toán tiền với không cho về nhà nên nó trốn. Làm ở đó được 3 tháng mà không có đồng nào, lúc trốn đi quần áo còn không mang theo, chỉ có cái điện thoại với mấy trăm nghìn vừa đi khách xong chưa đưa cho chủ.

Để em nói tên các em cho các bác đọc dễ hình dung. Quán thì có 7 đứa tên như sau: Hoa – Mỹ – Dung – Ngọc – Hương – Trang- Mai.

Nhưng đấy cũng toàn là tên giả thôi, vì làm nghề chẳng đứa nào lấy tên thật. Nói tiếp đến cái Hoa về đây làm việc là nhờ quen cái Mỹ. Cái Mỹ này là do bà chị tôi nhờ mối đưa xuống, mất tiền cho mối nhưng không phải mua bán lừa đảo gì đâu nhé. Vì Mỹ nó đồng ý đi làm cái nghề này và nó biết điều đó. Nói luôn cho các bác biết là quán chị tôi làm toàn là tự nguyện đến chứ không mua bán người hay làm hợp đồng như ở Đồ Sơn. Mà có nhiều khả năng Mỹ bảo Hoa trốn ra đây làm cùng mình cho có bạn có bè. Hoa kể:
– Hôm đầu em ra đây trên người chỉ có mỗi bộ quần áo. Chủ ở Hà Nam khốn nạn lắm. Em làm đó 3 tháng mà không trả một đồng nào. Vậy nên em mới trốn, ra đây gặp chị, chị cho tiền mua quần áo với ở cùng cái Hoa nên vui hơn nhiều.

Cái Hoa sinh năm 98, mà đấy là chúng nó nói thế chứ cũng chưa chắc là tuổi thật, còn vì sao đứa nào cũng bảo sinh 97, 98 chắc các bác cũng đã biết lý do. Năm nay mới 18 tuổi mà đã có chồng với con rồi nhé. Nó bảo trên đó 14-15 tuổi đã lấy chồng rồi. Nhưng vì còn trẻ nên cãi nhau suốt. Ở nhà không làm gì ra tiền thấy bạn bè cùng làng đi làm hỏi han rồi cũng đi theo, cuối cùng thành quen với cái nghề này. Lấy chồng không có đăng ký, giấy tờ gì nên cũng chẳng coi là chồng. Giờ nó chỉ làm gửi tiền về nuôi đứa con đang ở với mẹ nó thôi. Nhưng mấy tháng nay chưa gửi được về đồng nào. Nó bảo em làm cố hết tháng rồi xin chị thanh toán tiền để về nhà mấy hôm. Chị cũng đồng ý rồi, xong em lại xuống. Tôi hỏi:
– Thế em về một mình hay về cùng với Mỹ… ??

Cái Mỹ nghe thế xua tay:
– Nó về một mình thôi, em không về đâu, em gửi tiền nó cầm về đưa bố mẹ em là được. Em đang cố kiếm tiền xây cho bố mẹ cái nhà gạch.

Xong hai đứa dùng tiếng dân tộc nói chuyện với nhau. Thấy bảo là tiếng Thái, nghe chẳng hiểu gì tôi nói:
– Chúng mày nói tiếng Kinh đi nói thế ai hiểu được. Mà gia đình biết các em đi làm cái này không.. !??

Cái Hoa nói trước:
– Biết anh ạ, bố mẹ em với bố mẹ con này biết hết. Nhưng chỉ cần gửi tiền về là được. Cả làng em đi làm cơ mà. Con Mỹ kia không muốn về là vì cứ về nhà là bố mẹ lại vòi tiền. Bố nó uống rượu cả ngày, nó có đứa chị gái cũng lấy chồng đẻ con xong bỏ đi. Giờ một mình nó phải làm nuôi bố mẹ, em trai rồi cả cháu nữa. Nên nó không muốn về…

Cái Hoa định nói tiếp thì cái Mỹ xì xồ gì đó. Nhưng tôi đoán nó không muốn cái Hoa tiếp tục kể về gia đình nó. Ở cái tuổi của nó tôi còn đang ăn bám bố mẹ, còn phá bao nhiêu tiền vậy mà chúng nó đã gánh trên vai cả gia đình. Lại được thêm ông bố bà mẹ chỉ nghĩ đến tiền mà họ đâu biết con họ phải làm những gì…. Đang dở câu chuyện thì một ông chú tầm 40 tuổi vào hỏi:
– Quán còn nhân viên không em ơi… !!!

Phần 3

– Còn anh ơi ( lẽ ra là phải gọi bằng chú, nhưng làm cái này nó thế kể cả có già bằng bố vẫn phải gọi bằng anh) nhà em còn mấy người, anh vào nhà chơi xem ưng ai thì đi.

Dựng chiếc xe đạp trước cửa ông chú bước vào quán. Cái Dung nói nhỏ với em:
– Ông này là khách quen của quán đấy anh ạ. Tuần nào cũng đến, hôm nay chắc chắn là thứ 3.

Tôi bật cười, lại còn nhớ cả lịch của khách cơ à. Cơ mà đúng thật không cần suy nghĩ ông chú chỉ cái Dung luôn.
– Anh thu tiền khách luôn đi nhé. Còn đâu để em. – Nó hướng dẫn cho tôi luôn.

Ông chú đưa tiền cho tôi xong dắt xe đạp sang nhà nghỉ như một thói quen, cái Dung đi theo sau, vừa đi vừa bấm bấm cái điện thoại. Đợi cái Dung đi khỏi tôi mới hỏi mấy đứa ở nhà:
– Ông này lần nào cũng chọn Dung à?

Bọn nó đồng thanh:
– Vâng ạ. !!
– Chỉ mỗi cái Dung đi được với ông ấy thôi. Có lần Dung nó đi làm ông ấy chọn em nhưng sau rồi cũng không đi được. – Mỹ nói.
– Tại sao thế.. !?? – Tôi thấy hơi lạ.

Mỹ tiếp lời:
– Ui ông ấy khó tính mà không lên được anh ạ. Vậy mà đi cái Dung về lần nào cũng vui vẻ. Tài thật ấy.

Tôi nghĩ chắc các mẹ khó tính gắt gỏng, chê già thì mới không đi được chứ. Nhưng suy nghĩ của tôi thật sai lầm, vì ngay tối hôm đó bọn nó còn đi một tốp khách còn trên 50 tuổi. Cũng vì tò mò mà tôi tìm bà chị hỏi chuyện thì được thông não như sau:
– Dung nó khéo lắm, khách nào không đi được vào tay nó ok hết, mà đã đi một lần lần sau thì lần sau chỉ đến tìm nó. Nó ở đây với chị cả năm nay rồi, ai không có khách thì không có chứ nó bao giờ cũng nhất nhà.

Đúng là làm cái gì mà chuyên tâm với nó thì người ta gọi là Yêu Nghề. Vậy thôi chứ làm Gái cũng phải có bài của nó. Đâu phải cứ lên phòng tụt hết ra là xong. Càng lúc tôi càng thấy cái nghề này nó ly kỳ mà nhiều chuyện để bàn. Nhưng đột nhiên bà chị tôi nói tiếp:
– Mấy đứa kia không thích cái Dung vì nó làm được nhiều. Chúng nó bảo nhau cái Dung hình như làm bùa hay sao ấy. Trên dân tộc nó có cái bùa gọi là bùa Mắt Rắn. Chỉ cần nhìn là người ta tự thích. Nhưng chị chẳng tin.

Ôi vcl, câu chuyện tự nhiên đó đi theo một chiều hướng kinh dị. Chuyện bùa phép trên dân tộc thì tôi nghe nhiều rồi, nào là có ông lên đó bị bỏ bùa về nhà bỏ vợ bỏ con đi lang thang như điên dại, hay yêu gái dân tộc mà lừa nó là cũng bị bùa làm cho sống dở chết dở. Tự nhiên bà này nói đến bùa tôi thấy lạnh sống lưng. Tôi cố tự trấn an:
– Gớm, bùa phép gì, nó dễ nhìn lại cao ráo, khôn khéo thì khách người ta thích. Chị nói thế kinh bỏ mẹ… Lỡ nó cho em quả bùa thật thì… Thôi éo dám nghĩ.

Bà chị cười, nói kiểu doạ tôi:
– Ừ thì nghe bọn cùng làng cùng quê nó nói thế chứ tao sao biết. Mà cậu không léng phéng với nó là được. Lo gì…

Tự nhiên sau quả đấy tôi lại thấy nghi nghi, éo dám nhìn vào mắt cái Dung từ hôm đấy. Nói chung là có kiêng có lành. Cái Dung đi tầm 1 tiếng mới về, vì khách quen nên tôi cũng chẳng muốn gọi. Vừa về nó khoe:
– Tao được bo 200.

Bọn kia có vẻ không thích nhưng nó cũng kệ, cơm ai nấy ăn việc ai nấy làm mà. Tôi hỏi nửa đùa nửa thật:
– Mày có bài gì mà hay thế em, anh thấy bảo ông chú ấy khó tính lắm mà?

Chẳng ngần ngại nó kể luôn:
– Khó với người khó thôi anh, em lên phòng lần nào cũng tâm sự với ông ấy đủ các chuyện từ gia đình đến con cái. Thế là ông ấy thích em thôi.

Nghe Dung kể thì ông chú đạp xe đạp ấy năm nay 45 tuổi, vợ mất sớm một mình ông làm than trong hầm mỏ bao năm nay cũng đủ nuôi con cái khôn lớn. Nhu cầu thì ai cũng có nhưng với ông chú thì còn cần cái gọi là chia sẻ nữa. Mấy đứa kia mà ngồi nghe ông già kể chuyện chắc ngán tận óc. Nhưng cái Dung nó lại thấy thích, lâu dần hợp cạ thành quen. Nó bảo con cái ông cũng khuyên ông lấy vợ hai, nhưng ông ấy bảo già rồi cưới xin gì nữa. Ông ấy chỉ cần có người thi thoảng tâm sự với giải toả nhu cầu là được. Quả thật có những tâm sự đôi khi gi không thể nói với gia đình mà phải tìm đến Gái.

Hóng chán chê, nhìn đồng hồ đã hơn 5h. Tôi bảo hai đứa ra nhặt rau phụ tôi nấu cơm. Được cái sau bữa đầu tiên không đứa nào chê cơm tôi nấu cả nên tôi thấy cũng Ổn. À mà quên không nói, cái Dung lớn tuổi nhất nhà, nó sinh năm 95 mà nhìn phải già dặn ngang tôi dù tôi hơn nó đến 5 tuổi. Điều đó càng chứng minh, tuổi đời và kinh nghiệm đôi khi lại hơn cả bằng cấp. Mà nghe bảo nó đi làm phải 3 năm nay rồi…

Phần 4

Vậy là tôi cũng đã làm công việc đầy năng động, thị phi này được tròn 1 tuần. Trong một tuần qua mọi việc vẫn diễn ra đều đặn như thế. Đêm 2-3h mới được ngủ, sáng thì 11h bình minh. Công việc không khiến tôi mệt mỏi, cái đau đầu nhất của tôi là “Hôm nay cho các em ấy ăn món gì.” Phải chi tôi không từng làm đầu bếp thì có khi bạ gì nấu nấy. Ngặt nỗi máu bếp núc mấy năm khiến tôi phải suy nghĩ. Không thể nào cứ ăn đi ăn lại một hai món được. Thế nên hôm nào cũng phải nghĩ làm sao để trong một tuần cơm cháo được đổi món mà lại dễ ăn. Cái này đúng bà nào yêu nội trợ mới hiểu được. May mắn cho tôi là tôi nấu gì chúng nó cũng ăn ngon lành. Nhưng cũng có lúc mệt mỏi hay có việc đột xuất đi đâu là các em lai liên khúc Mỳ Tôm bảy bát. Mà mỗi lần như thế tôi đều phải hứa bù món ngon vào hôm sau.

Hôm đó là vào thứ 7, cuối tuần khách đi chơi nhiều gấp đôi bình thường. Có lúc vào đến 7-8 người một lúc mà nhà thì không đủ nhân viên, mấy đứa đi làm chỉ còn lại cái Hương với cái Ngọc là ở nhà. Khổ thân tôi phải gọi điện đến các quán khác mượn người. Mãi cũng mượn thêm được 4 em từ 2 nhà khác. Khách đi đông thì thường đùn đẩy, đã đi chơi gái thì hầu như ông nào cũng máu địt rồi. Cơ mà vào đến nơi thì thì ông nào cũng nhường nhau đi trước. Em nghĩ bụng:
– Tổ sư cái bọn đã nghiện còn ngại, đi thì đi nhanh mà không thì lượn. Cứ ngồi ì xong buông lời đểu cáng.

Nghĩ vậy chứ làm ăn vẫn phải nhịn. Cuối cùng cũng xếp được cả 6 bố đi. Người bố nào cũng nồng nặc mùi rượu. Thế nên tôi phải thu tiền trước vì bản thân đã thấy dự cảm không lành. Sang đến nhà nghỉ có bố còn không leo lên được cầu thang cơ mà. Nhìn mấy đứa nhân viên lắc đầu ngao ngán mà tôi cũng định trả tiền không cho đi nữa. Nhưng khốn nỗi mất công đi mượn người về giờ không đi thì lại lắm chuyện. Lần sau nhà khác nó đéo cho mượn nữa thì cũng mệt. Nhắm mắt để chúng nó đi vậy. Cầm tiền rồi mà vẫn không dám đánh dấu vì nhỡ đâu có đứa bật phòng đi về. Được tầm 15′ thì cái Ngọc gọi điện về, tôi bắt máy ngay vì chắc chắn có chuyện thì nó mới gọi. Không thì xong xuôi chúng nó tự khắc về. Giọng nó rõ to:
– Anh ơi, khách đánh cái Hương trên phòng kìa. Ầm ĩ cả nhà nghỉ rồi, anh sang xem thế nào.

Chuyện đánh nhau xảy ra không hiếm, chẳng thế mà bà chị cho tôi cả số bọn đàn em, ong ve của bà ấy. Tôi lấy máy gọi cho ba thằng đến. Đoạn chạy ngay sang nhà nghỉ. Mấy đứa nhân viên cũng thò đầu ra nhìn, thằng khách kia vẫn chốt trong phòng gọi không ra. Mất tầm 5′ thì mấy thằng kia đi ba xe mỗi xe đầm ba đứng dưới cửa nhà nghỉ. Nói thật tính tôi rất ngại va chạm, đánh nhau là ngu, vừa náo loạn, mà nặng thì công an lại sờ đến. Tôi một mình lên trên phòng bảo chủ nhà nghỉ mở cửa. Cửa mở ra bên trong cái Hương còn chưa được mặc quần áo, kiểu nó bị tát còn in năm đầu ngón tay lên má. Thằng kia thì mặc quần đùi ngồi hút thuốc như một vị thần.
– Mặc quần áo vào rồi đi về đi. – Tôi nói với cái Hương.
– Còn ông anh đi chơi sao lại đánh nhân viên hả anh.. ?? Không thích không hợp thì đổi người hoặc không đi nữa về quán em trả lại tiền. Đánh một đứa con gái không cho nó mặc quần áo Vui không… !??

Nó ngước mắt nhìn em, nói thật em thì cũng cao m75 nhưng nặng chỉ có 60 cân. Rít hơi thuốc nó chửi:
– Đm mày nhân viên láo toét, làm cái này không làm cái kia không làm. Thì tao đánh… Sao… !??

Cái Hương từ nhà vệ sinh đi ra nói:
– Khách ác lắm anh, đè em ra rồi cắn vú, em đau không chịu được phải hất ra thì ông ấy tát em. Rút bao đáp cả vào mặt em. – Nó vừa nói vừa khóc, còn thằng kia không nói gì.

Nghe đến đây thì tôi cũng đéo thể lịch sự được nữa. Tôi bắt cái Hương đi về, đồng thời bọn đầu gấu kia cũng đã đứng ngoài cửa phòng. Lúc này ông thần kia mới hiểu ra vấn đề, chắc bao nhiêu rượu tỉnh hết khi nhìn thấy một đống thằng bặm trợn đứng bên ngoài. Cả đám bạn nó đứng nhìn nhưng không dám nói gì. Cũng phải thôi, sao thằng nào dám ho he, vì nó biết thằng kia ngu rồi. Đóng cửa phòng lại 5 thằng nó cầm tuýp với côn cứ thế mà nện. Em quay ra nói với mấy thằng cũng định lao vào Can:
– Đứng im đây tí đưa bạn về, còn một thằng nào nữa thích lao vào thì đừng thằng nào hôm nay ra được chỗ này. Chúng mày ở đây có biết chị xxx vợ anh yyy không. Tao tưởng vào quán chơi là phải biết quán của ai rồi chứ.
– Bạn em nó say quá anh tha cho nó.

Đánh chán rồi mấy thằng kia tự dừng lại, vị thần kia mồm miệng máu toang ra. Em đến gần bảo:
– Lần sau có đi chơi ở đâu thì lịch sự hơn chút anh nhé. Biết là mất tiền thì phải được vui. Nhưng vui đến mức anh đánh con người ta chảy máu, lại còn lấy bao cao su đáp vào mặt nó thì 300k của anh hình như hơi rẻ.

Tôi đi về, mặc kệ cả khách cả nhân viên đứng nhìn. Tôi gọi cho bà chị kể qua sự việc, bà ấy bảo lát sẽ nói chuyện với tôi. Xuống cầu thang vẫn nghe đám khách kia chửi bới, thôi thì kệ. Đánh người là mình cũng sai rồi. Nhưng nếu không làm gì thì lần sau lại tiếp diễn. Hoặc khổ hơn nhân viên nó sẽ suy nghĩ mình làm chủ mà không bảo vệ được chúng nó rồi thì nó cũng đi. Dù gì tôi vẫn thấy thằng kia khổ, đi chơi vừa mất tiền vừa bị đánh. Nhưng âu cũng là do nó tự chuốc lấy cả.

Về quán thấy con Hương ngồi khóc tu tu, con bé sinh năm 97, người nhỏ nhắn. Bảo sao thằng kia nó tát một cái là ngã cả xuống giường. Thấy nó lấy giấy bịt vào mũi cho máu đỡ chảy ra thấy khổ thân vô cùng. Mấy đứa còn lại thì ngồi bàn tán xôn xao. Tôi cũng chỉ biết nói:
– Khách say hãm quá em ạ, thôi đi rửa mặt mũi chân tay đi. Hôm nay nghỉ cũng được. Nó cũng bị đánh hộc máy mồm rồi. Sau đi khách thì khéo, cảm giác say quá không đi được thì về bảo anh. Cố đi làm gì.

Nó vẫn thút thít:
– Vừa lên phòng hắn chửi em là đm con phò này, em cũng cố nhịn nhưng thật sự khi hắn cắn em đau lắm. Thế nên em mới dùng cả tay chân đẩy hắn ra. Xong hắn đánh em luôn.

Tôi nhìn nó:
– Rồi rồi, không nghĩ nữa. Hôm nay em nghỉ nhé. – Lúc đó mới là 10h tối.

Nó lắc đầu:
– Không anh ơi, tí em vẫn làm. Tí đỡ đau em trang điểm lại là xong.

Cái Hương là người Nghệ An, nó làm ở đây cũng được 2 tháng rồi. Người nhỏ bé nhất nhà. Nó cũng là dân tộc Thái nhưng không giống với cái Hoa cái Mỹ. Hai đứa kia ở Yên Bái. Tuy cũng gọi là dân tộc Thái nhưng tiếng nói của bọn nó lại khác nhau. Cái này là do bọn nó nói tôi mới biết, nhà cái Hương có 4 chị em nó là thứ 2. Dưới nó còn hai em gái nữa. Nhà đẻ toàn nữ, nó đi làm là do đứa chị cả lừa dẫn xuống bán cho chủ chứa ở Nam Định năm 18 tuổi. Chủ ở đấy nuôi nó 6 tháng rồi mang đi bán trinh với giá 20tr. Không nói ra chắc chẳng ai nghĩ chị em ruột thịt lại lừa nhau đem đi bán làm gái đâu nhỉ?

Nó làm ở Nam Định được hơn năm thì xin về nhà. Ở nhà một thời gian nó lại đi làm vì trên đó thì làm gì ra tiền trong khi một đống người ở nhà như thế. Bạn bè giới thiệu nó tự đến quán chị tôi làm. Nó kể qua loa:
– Ngày đó em ngu lắm, chị bảo xuống dưới xuôi làm công ty may. Hôm đầu xuống vào cái nhà Bà đấy bảo là nhà nghỉ ngủ qua đêm. Sáng hôm sau thì chị em đi mất. Bà béo đấy bảo em chị mày bán mày lấy 5 triệu rồi. Giờ mày phải ở đây làm cho tao.

Lúc đầu cái Hương còn không biết là làm gì. Sau bà ấy hỏi nó đã ngủ với ai chưa? Nó bảo chưa thì bà béo mừng lắm, ngày nào cũng cho ăn ngon, mua quần áo đẹp cho nó mặc. Rồi sau đó nó bị mang đến cho một ông tầm 38-40 tuổi mua trinh. Sau lần đó thì nó bắt đầu làm cái nghề này dù không muốn. Vì đâu phải muốn về là được. Nó bảo nó giận chị nó mất mấy tháng nhưng giờ thì hết rồi. Xong nó lại cười như tối nay chưa hề bị đánh. Tôi nghe thì thấy khó tin vô cùng, trong khi mấy đứa kia thì cảm thấy như chuyện bình thường ở huyện. Đã vậy cái Trang còn tiếp lời:
– Em đây còn bị Dì bán sang tận Trung Quốc này. Đợt đó quán bên Trung Quốc mà không bị đập thì chắc em giờ còn chưa được về.

Cứ bảo không nghe cave kể chuyện, nhưng đéo hiểu sao mỗi câu chuyện chúng nó kể tôi lại chăm chú nghe từng chữ một…

Phần 5

Đi đêm, không biết có bác nào đã đi qua đêm với nhân viên chưa nhỉ… Thường thì đi đêm chỉ có các thanh niên trẻ tuổi, họ chưa có bạn gái, hoặc đôi khi rượu say không muốn về nhà. Và họ tìm đến quán để Đi Đêm. Giá đi đêm bình thường từ 12h đến sáng tầm 900-1 triệu, có khi gặp khách sộp còn có thể làm giá lên đến 5 triệu một đêm. Giá cao thì thường là khách nghỉ ở các khách sạn từ 3-5 sao. Có thể nói họ là dân có tiền, nghỉ phòng có giá 1-2 triệu một đêm và cần một cô em ngủ cùng với họ đến sáng. Lượng khách này không nhiều nhưng chất thì khỏi bàn.

Ngoài phải trả tiền đi đêm ra họ còn rất thoáng trong việc bo cho nhân viên. Không nói điêu đâu nhưng cái Dung đã từng được bo 7 triệu một đêm vì khách quý. Vậy nên mỗi lần có khách đi đêm ở khách sạn xịn gọi là hầu như đứa nào cũng muốn đi. Nhưng đa phần cho đi đêm tôi thường chọn những em dễ chịu, khôn khéo và quan trọng là chiều được lòng khách. Không tự nhiên người ta bỏ 2-5 triệu để mua bực vào người. Và mỗi lần như thế tôi phải chuẩn bị trước cho nó 5-6 cái bao loại Vip để dùng.

Việc an toàn vẫn là trên hết, quán tôi có cho nhân viên đi khám định kỳ nhé. Đứa nào không nghe lời mà tự ý đi trần hay bệnh tật gì thì cách ly, tự mua thuốc uống luôn. Dặn dò kỹ rồi, không cho khách đi trần dù thế nào đi nữa. Gắt với chúng nó điều này cũng là ấm vào thân tụi nó thôi. Luật ra là vậy đấy nhưng quả đắng vẫn có, tất nhiên làm gái hay làm gì thì vẫn luôn có tình yêu, mặc cho tôi nói sa sả với chúng nó rằng:
– Những thằng nó biết em làm Gái thì sẽ không có cái gọi là Yêu Em đâu.

Nhưng đứa nghe đứa không, một hai câu anh yêu em là để nó xuất hết tình yêu vào bên trong. Đến tháng chậm kinh lại tá hoả lên, khổ ai, khổ nó đầu tiền rồi đến bà chị tôi và tôi chứ ai. Không đưa đi giải quyết thì nó sao dám đẻ, sao dám về làng. Mà đưa đi thì xảy ra bất trắc ai là người chịu hậu quả. Gần chục năm nay nghe chị tôi kể lại thì cũng có ba đứa phải bỏ đi cái gọi là Tình Yêu ấy. Người yêu nghe tin làm gì có thằng chó nào nhận.

À mà lạc đề, đang nói đến đi đêm cơ mà. Khách sạn thì thu được giá cao, còn bình dân học vụ thì chỉ 8-900k một đêm cũng cho đi. Đi đêm thì thường được nện hai nháy, đến sáng thì về.

Đêm hôm đó là thứ 2. Gần 1h sáng có một thằng thanh niên khá trẻ vào hỏi người đi đêm. Không yêu cầu gì cả, nhưng vào quán nhìn một lượt nó chọn cái Trang. Cái Trang thì ok quá rồi, mặt xinh, da trắng lại kiểu ngây ngô dễ thương ấy. Ban đầu tôi định không cho đi vì biết tính nó kén khách, hay vùng vằng. Cho nên dù xinh nhất hội nhưng làm thì chẳng bằng ai. Nó lúc nào cũng nghĩ nó xinh nên kiêu, khách già không đi, khách say không đi, mà xấu nó cũng đéo đi nốt. Tôi là tôi bực con này lắm, nhưng vẫn phải giữ vì các ông biết làm gì thì làm vẫn cần có người đại diện. Nó là bộ mặt của quán, kiểu như hot gơn của quán luôn ấy. Có nó làm nền thì quán tôi mới đông. Nhưng ai đi nó một lần thì hiếm khi đi lại. Tôi từng bị khách về mắng vốn mà vẫn phải ngậm cười.
– Ui zời, em này thì xinh mà khó tính như bà già. Chạm đâu cũng không cho chạm, đi như khúc gỗ ấy. Phí cả tiền.

Những lúc thế tôi chỉ biết nói đãi bôi:
– Ừ thì do bác chọn ấy chứ, em đâu có ép. Thôi lần sau đến em điều người khác ngoan hơn. Thông cảm nhé.

Khách cũng gật gù đồng ý, nói luôn tôi cũng là một thằng giao tiếp tốt. Tôi nói giọng gì cũng được, thích mềm thì tôi mỏng mà cứng thì tôi cũng ngang đá xanh. Vậy nên bà chị tôi chẳng bảo từ đầu:
– Chị thấy cậu làm được.

Con mắt của một người đàn bà lăn lộn xã hội mười mấy năm đâu phải dễ coi thường. Đến giờ tôi vẫn coi bà ấy là số 1. Khách chọn cái Trang, ừ thì sao giờ khách chọn chẳng lẽ không cho đi. Với thằng này khá ngon zai, nên con kia cũng thích. Bảo nó đi nó đi luôn không thái độ một chút nào. Thu tạm 900k tôi bảo Trang dẫn khách sang nhà nghỉ. Đợi tầm tiếng sau không thấy ý ới gì, tôi chắc mẩm nó đi ngon lành rồi. Đóng cửa quán tôi cho cả nhà đi ngủ. Mấy đứa kia kéo nhau đi ăn đêm. Tôi khoá cửa trước nhắn tin cho chúng nó tí về thì đi cửa sau.

Sáng hôm sau cái Trang gọi điện cho tôi mở cửa để vào nhà. Tiên sư mới có 8h sáng, con này hôm nay dở chứng về sớm. Nói thế là vì bình thường bọn nó đi đêm hôm sau về cũng phải vào tầm 10h sáng mới về. Mẹ Trang hôm nay nhớ nhà thế đéo nào về sớm thế, đm mắt tôi còn cay xè. Mở cửa ra nó chẳng nói chẳng rằng đi thẳng vào nhà. Tôi cũng kệ vì đi đến tầm đó cũng xong nhiệm vụ rồi, khách chắc cũng đã phắn. Lên giường tôi đánh giấc nữa đến 11h, dậy nấu cơm. Lúc tôi đang đánh răng thì thấy cái Trang với cái Hoa ngồi ở phòng khách. Cái Trang thì rớm nước mắt, cái Hoa thì nói:
– Mày đi đêm ngủ kiểu gì mà mất, ngủ như mày nó khiêng đi bán cũng không biết đường nào mà lần.

Miệng vẫn còn bọt tôi với ra hỏi:
– Mất cái gì đấy, sao mà khóc.

Như chờ tôi hỏi nó khóc oà lên:
– Em bị lấy mất dây chuyền rồi, thằng khách đi đêm hôm qua nó tháo mất. Sáng dậy nó về sớm từ lúc 5h. Em kệ, vẫn ngủ, đến sáng dậy rửa mặt thì không thấy sợi dây chuyền đâu… Hu.. Hu.

Tôi đớ ngươi mất mấy giây, vẫn cố hỏi nó:
– Vào phòng tìm kỹ chưa hay rơi đâu.
– Lúc đi em vẫn còn đeo mà.

Đúng là cái định mệnh, ba ngày trước nó vừa ứng 5 triệu đi mua dây vàng. Bà chị tôi chở nó đi chứ đâu. Mà trước khi nó mua đã bảo đi làm đeo dây chuyền làm gì. ? Nó đéo nghe, còn bảo em thích thì em mua. Xinh mà, làm điệu suốt ngày, thấy ai có cái gì là nó phải có cái đó. Địt mẹ, khách thì có phải khách quen đéo đâu, đến mặt mũi nó như nào qua một đêm tôi đã hết cmn ấn tượng.

Sang nhà nghỉ hỏi thì họ cũng chẳng quen, khách đi nhiều thì mới nhớ chứ 1 tháng đi nện 1 lần bố tôi cũng chẳng nhớ. Thế là mất, bảo sao ban đầu nó nói chọn ai cũng được. Thế nhưng địa qua một vòng thì nó lại chọn cái Trang. Đéo phải vì cái Trang xinh mà là cái Trang đeo vàng. Đơn giản vậy thôi, vcl ăn trộm bỏ 900k được 5 triệu. Quả thật là làm giàu không khó, mà 900k kia nó nào có lỗ, đi đêm nó vẫn phang hai cái bình thường hơn cả cân đường hai hộp sữa. Cái Dung cũng tỉnh dậy đứng ở cửa nghe hơi nồi chõ ghé mồm đá câu:
– Hôm trước mẹ mi gọi điện bảo gửi tiền về thì không gửi. Đòi đi mua dây vàng, giờ thì bị lấy mất. Cái tính ngủ như chết nói mãi không chừa.

Đúng là bọn này nó người dân tộc nên nghĩ gì nói nấy. Bạn thì mất đồ mà vẫn còn mắng được. Sợ chúng nó cãi nhau em bảo:
– Cái Dung không nói nữa, nó đã mất đồ thì chớ. Để tao sang kia nhờ check camera xem có thấy mặt nó không.

Nói thế để dịu đi thôi, chứ cái Cam nhà nghỉ mờ như lồn hấp hơi ấy. Xe để bên ngoài còn đéo nhìn thấy gì nói chi đến mặt người. Mà có thấy mặt cơ hội tìm nó còn thấp hơn cả phong thấp. Giờ nó không té đi đâu rồi mới lạ. Bình thường không ưa cái Trang lắm nhưng giờ lại thấy nó tội nghiệp, vừa mất đồ vừa mất sức. Mà sao đời lắm thằng chó má thế nhỉ, đm đi không bo thì thôi đằng này còn ăn cắp của cả nhân viên. Đúng là đẹp zai thì toàn đi lừa đảo, em nghe ông nào nói câu này trên tivi. Mà cũng khổ nó mà xấu thì con kia lại giãy như đỉa phải vôi mà chối bay chối biến rồi. Vậy đấy dại trai nó ăn vào máu chị em rồi, làm gì thì cũng thế thôi….. Mà thôi tại tôi không thích cái Trang nên tôi chẳng muốn tìm hiểu về hoàn cảnh của nó. Mẹ ốm xin tiền mà nó không cho là tôi éo ưa rồi. Trong khi tiền mua quần áo của nó không biết bao nhiêu cho đủ. Nghĩ vậy nhưng tôi vẫn nói:
– Mất rồi thì thôi, lần sau chú ý, mà mày cũng tỉnh ra đi. Hôm qua đi đêm được 900k tao trả tiền phòng 100k. Còn 800k cho mày cả. Đừng có mà kể với chị.

Xong xuôi tôi bảo chúng nó ra phụ tôi nấu cơm. Mặc dù tôi biết có đứa hôm nay làm sao mà nuốt nổi…

Phần 6

Sau vụ cái Trang bị lấy mất dây chuyền thì tính đề cao cảnh giác của mấy đứa nhà em được nâng lên một tầm cao mới. Chúng nó tự ngồi trao đổi kinh nghiệm với nhau, nào là đi đêm thì không được mang tiền, ngủ thì điện thoại phải để dưới gối, mà tốt nhất là không đeo vàng bạc, trang sức gì cả. Cái Trang sau hơn một tuần từ ngày mất đồ thì chăm cày cuốc hơn trước. Nói chung thì nó vẫn kén, vẫn tỏ thái độ khi thấy khách không hợp gu, hoặc khách đứng tuổi nhưng được cái là nó vẫn chịu đi. Chắc con giời đang muốn kiếm lại cái sợi dây bị mất. Gớm mặt, nó mà chịu khó làm thì hai ba ngày là nó mua được cái dây mới. Chuyện cái Trang bị mất đồ tôi cũng kể qua với bà chị, nói chung có vấn đề gì là mình phải thông báo.

Bà chị tôi làm cái nghề nuôi gái này hơn 10 năm nay, có thể nói bà ấy thuộc hàng đại thụ. Các mối quan hệ từ ông dân phòng đến ông đồn trưởng trên huyện bà ấy đều nắm trong tay. Thêm vào đó chồng bà ấy lại là người có số má trong vùng, anh em bạn bè, đệ tử chân nhang cũng tầm vài ba chục đứa. Cho nên chẳng phải tự nhiên mà cái quán này tồn tại được lâu như vậy.

Tháng nào cũng phải tầm 5 cái phong bì để cúng các bố từ trên xuống dưới. Cũng phải thôi, muốn làm ăn yên ổn thì phải có cái gì bịt miệng các bố vào chứ. Bà ấy cũng đi chơi, đi ăn uống với công an liên tục, lần nào cũng là người chủ chi, mà mời còn phải có lòng các bố ấy mới đi cơ. Mất tiền nhưng phải có thành ý nữa. Công nhận làm công an sướng. Ngoài mặt là thế nhưng bà ấy luôn bảo tôi:
– Chơi với công an như chơi với hổ ấy, cho ăn thì nó vui, còn một khi đói là nó nhai cả xương mình luôn. Đại khái là nó nhả ra thì mình sống mà nó bóp thì mình chết.

Quả thật sau này câu nói ứng nghiệm, bà này nếu không phải họ hàng nhà tôi thì chắc tôi phải nghĩ bà ấy là con cháu ông Lượng (Gia Cát Lượng) mới đúng. Phán câu nào không những chuẩn mà nó còn có khả năng cao sắp xảy ra nữa cơ. Như kiểu thầy bói gặp thời. Chập tối hôm đó, cả nhà vừa ăn cơm xong, đứa thì rửa bát đứa thay đồ, đứa trang điểm. Tự nhiên ngoài cửa quán có một con xe ôtô trắng đỗ lại. Cửa kính hé ra một ông vẫy tay gọi tôi:
– Thằng em, lại đây anh bảo này.

Tôi chạy ra:
– Dạ, có việc gì vậy anh.. !??
– Bà chủ có nhà không.. ???
– Không anh ạ… Chị em giờ ở nhà trên cơ.
– Bọn anh là cảnh sát giao thông ở quận này. Nhà có ai trẻ đẹp không, xếp cho 4 người.

Nghe công an với cảnh sát tôi cũng thấy chối. Mẹ sư nhà nó, cho đi cũng dở mà không cho đi cũng éo được. Tôi bảo mấy bố ấy đợi một chút rồi lấy điện thoại gọi cho bà chị:
– Có mấy ông bảo là csgt, có cho đi không chị… !??
Tôi còn tả cả cái ông lái xe mặt mũi, tóc tai như này như này. Xe màu gì, biển số bao nhiêu.

Đờ mờ các anh, đi chơi gái thì cứ đi lại còn trưng phông bật biển làm tôi thấy ái ngại vcl. Bà chị tôi nghe máy bảo:
– À thằng Quân bên giao thông đấy. Có chứ, cứ cho đi bình thường. Giao thông với công an nó đi chơi suốt. Nhưng dặn mấy đứa em khéo khéo tí.
– Thế tiền nong thu sao.. !??
– Thì vẫn như bình thường. Thằng ngố này, chúng nó đi chơi thì cũng là khách.

Nghe tư vấn có vẻ ổn ổn tôi vào nhà gọi mấy đứa em chuẩn bị. Đồng thời bảo khách đánh xe sang nhà nghỉ lấy phòng. Quán tôi làm thì thường thu tiền khách trước, cũng có lý do cả thôi. Lắm ông bựa lắm, đi lên cởi quần áo con người ta ra xong còn đòi đổi người. Hoặc đang đi dở lại dở trò không đi nữa để khỏi phải trả tiền…

Tránh trường hợp như vậy nên tôi toàn thu tiền trước. Con cái nhà người ta đâu phải các ông muốn xem là xem, lên phòng cũng đã mất tiền rồi chứ nói gì đến cởi quần áo con người ta ra. Chắc bắp để tránh xảy ra xô xát không cần thiết tốt nhất là cứ tiền chao mà cháo mới múc. Tiền tôi cầm rồi, lỡ có xảy ra một trong hai trường hợp trên thì về quán đàm phán, nếu chưa đi mà mới xem thì tôi trả lại nửa tiền. Còn một khi đã đút vào thì một nhấp hay hai nhấp cũng mất cả. Thế cho nó gọn gàng, không thu tiền trước xảy ra chuyện chẳng lẽ lại đè nhau ra đánh à. Thế chắc có mà đánh nhau cả ngày, sau vụ đánh khách lần trước tôi cũng bị mắng một trận rồi. Tại mấy thằng đầu gấu đầu mèo kia nó đánh chứ tôi có được hôi cái nào. Khổ cái là bọn kia nó đánh éo thương tiếc để rồi giờ đây tôi lại là người đưa đầu chịu báng.

Quay lại chuyện mấy anh cớm giao thông, sau khi đỗ xe đỗ pháo ngon lành tôi dẫn các anh vào nhà nghỉ lấy 4 phòng. Phòng phè xong tôi mới hỏi:
– Vậy anh nào thanh toán tiền cho em, em trả tiền phòng luôn. Các bác đi xong chỉ việc về.. !!!

Cái ông tên Quân ấy rút ví ra hỏi bao nhiêu tiền. ? Tôi trả lời:
– 4 vé là 1tr2, nhưng chỗ anh quen chị em thì em lấy 1tr thôi.

Tôi đã trái lời bà chị rồi đấy, nói chung làm gì thì cũng tuỳ cơ ứng biến. Cái gì nó xuê xoa được thì làm. Dù gì các anh ấy cũng là cớm, nịnh tí lấy lộc để lần sau các anh còn đến. Đang chuẩn bị chờ anh cớm Quân xì tiền thì đột nhiên một thằng mặt to bụng phệ lấy cmn tay che cái ví lại, giọng trịnh thượng:
– Thế đi xong giả tiền không được à, bọn tao có phải người vớ vẩn đâu. Quen biết thì cứ đi xong giả tiền…. Có được không.. !?

Các hạ thật là vãi loz, tiền thì người khác trả mà vẫn còn kỳ kèo. Đúng là cái thể loại vừa được ăn vừa được nói, có khi tí nó còn được gói mang về nữa cơ. Nghĩ chỗ bà chị quen chắc cũng đàng hoàng, lại thêm cái mác cớm nên tôi cũng đồng ý:
– Vậy các anh chơi đi, xong lát qua quán thanh toán cho em cũng được.

Cùng lúc đó Dung, Hoa, Hương, Ngọc cũng đứng đợi sẵn. Thằng béo mặt phệ mà mắt tinh như cú nó chọn ngay cái Dung. Chia cặp xong là 4 đôi lôi nhau lên phòng hành sự. Có tí rượu bia nên các bố ấy đi lâu vãi lồn, hơn tiếng mà chưa thấy đứa nào về. Đấy cứ dây đến cớm không vật vã thì cũng trầy da tróc vẩy, cứ phải luồn cúi như thầy dùi. Tầm 5′ sau cái Dung về:
– Em đi đốt vía đây, khách khứa mất dạy không chịu được.

Trời đất ơi, cái đứa một quyền chết bảy này mà nó đi xong về còn đòi đốt vía thì tôi có thể hình dung ra cái độ phanh bướm của 4 anh cớm nó như thế nào rồi. Tôi gọi nó lại:
– Thế làm sao, không đi được à… !?? Khách như nào mà kêu trời kếu đất thế.

Dung nhìn tôi nói:
– Chịu thôi anh ạ, chiều chuộng đủ kiểu, bảo em kèn em cũng kèn. Nhưng đang đi dở lại cứ rút bao ra đòi đi trần. Đeo đi đeo lại cho ông ấy phải 4 cái bao. Không đốt vía chắc hôm nay em không làm ăn được gì quá.

Đúng đời lắm thằng bệnh, đm đi chơi phò còn thích đi trần. Chúng nó không thấy sợ à.. !?? Thế mà hôm trước cái Mai về kể có thằng khách đi còn phải đeo 2 bao cho nó an toàn. Bọn nào đi chơi gái mà đòi đi trần tôi cứ thấy chúng nó ngu đéo thể chịu được. Tầm 10′ sau ba đứa kia cũng kéo nhau về. Giật mình tôi hỏi:
– Khách đâu rồi em…. !!!

Cái Hương trả lời:
– Lên ôtô hết rồi anh ạ.

Ơ các anh cớm hình như quên cái gì hay sao ấy. Tôi chạy ngay ra đầu đường thì thấy con ôtô trắng đang nổ máy chạy thong thả một cách ung dung tự tại. Tôi đứng ngay đầu đường vẫy tay, gọi:
– Anh ơi chưa trả tiền.. !!!

Thế mà cái bọn có tai như điếc, có mồm như câm ấy nó còn phóng nhanh hơn. Bất giác chạy về quán lấy con Sirius phóng đuổi theo. Đuổi gần đến nơi tôi vượt lên vỗ vỗ vào cửa kính, mồm vẫn:
– Chưa trả tiền anh ơi.. !!

Nhưng đéo thằng nào care, kiểu như bị thần lol ám nên bọn này nó trở nên vô tri, vô giác hay sao ấy. Đến đoạn đèn vàng tôi đi sau, chúng nó vội vượt đèn vàng rẽ trái một cái thế là mất hút. Lần đầu tiên tôi đứng giữa ngã tư chửi bậy:
– Địt con lồn mẹ lũ chó giao thông.

May sao lúc đó không có anh áo vàng nào đứng cạnh. không lại bị lên đồn vì tội xúc phạm người thi hành nhiệm vụ. Tôi phóng xe về nhà, mấy đứa nhân viên nhìn tôi bảo:
– Mấy ông đấy là công an hay sao ấy anh ạ. Lên phòng ông nào cũng bảo anh làm công an ở đây, ở đây. Thế nên bọn em cũng sợ, cố đi cho xong rồi về chứ cũng chẳng dám nói gì.

Tôi nói:
– Ừ, đm chúng nó công an với giao thông đấy. Đéo đuổi được chúng nó. Đm cái lũ địt chùa, nhục như con chó.

Cái Hoa nhìn tôi nói:
– Không lấy được tiền thì coi như bố thí cho nó anh ạ. Em cũng không cần đánh dấu vé này đâu.

Nhưng mặt ba đứa kia thì không thích lắm, bọn nó không nói gì. Tôi đáp luôn:
– Không sao, anh là chủ không thu được tiền là lỗi của anh. Các em đi làm mất công không làm thế được… !!

Tôi vẫn vào sổ cho mỗi đứa một vé, đồng thời thấy tởm mấy thằng cớm địt phò quỵt vãi lồn….. Quả thật xã hội vẫn có những thằng còn mạt hạng hơn cả phò. Thế mà cũng mang tiếng là người có học. Nhưng kiểu vía đen, vía dữ nó ám hết vào mấy thằng cớm kia hay sao mà tối hôm đó quán đông khách vãi ra. Mấy đứa em đi không nghỉ phép luôn. Cái Dung hôm đó làm được 15 vé chưa tính tiền bo, vừa đi xong đặt đít ngồi chưa ấm chỗ đã có khách gọi. Tuyệt chiêu đốt vía xem chừng hiệu nghiệm hơn cả mong đợi. Mấy đứa còn lại cũng toàn chục, hơn chục phát. Đã vậy tầm 12h hơn có nguyên một top thanh niên 5 người vào hỏi đi đêm. Thôi thì em chém tạm mỗi chú 1 triệu bù vào quả công an chập tối… Âu cũng là do số phận…

Phần 7

Mai là đứa mà tôi ít nhắc đến nhất từ đầu câu chuyện đến giờ. Không phải ghét bỏ gì nó đâu mà vì nó là một đứa khá lầm lỳ, ít nói. Nó với cái Ngọc là bạn bè cùng quê, nhưng ngay cả với cái Ngọc nó cũng ít khi mở lời. Hiếm khi tôi thấy nó tám chuyện với những đứa còn lại. Nhưng tác phong đi làm của nó thì lại ok nhất nhà, tác phong ở đây là nói đến sự nhanh nhẹn, quy củ. Nếu trưa mọi người ngủ thì dù chỉ có một mình nó vẫn ngồi ngoài phòng khách để tiếp khách. Nhiều hôm lười là tôi để nó trông luôn cho tôi cả buổi trưa. Lúc nào nó cũng quần áo, trang điểm sẵn sàng, chỉ chờ có khách là đi. Chưa bao giờ nó phải để tôi hối thúc, ở đâu gọi nó là nó đi luôn trong vòng một nốt nhạc. Lắm lúc tôi hay trêu nó:
– Em giống người trong quân đội nhỉ, đúng kiểu thanh niên gương mẫu.

Nó nghe xong cũng chỉ cười chứ cũng chẳng thèm nói gì. Biết tính nó nên tôi cũng chẳng hơi đâu mà tự ái. Cái Mai sinh năm 98 theo lời nó nói, người nó hơi đậm, da ngăm ngăm chứ không được trắng như mấy em còn lại. Nhưng nó có đôi mắt nhìn như muốn xuyên thấu người khác. Nhìn dáng nó thì chắc cũng chỉ cao được tầm 1m56, nhưng đi guốc, dép cao lên thì cũng ngon lành cành đào. Tối đó trời mưa, đường không nặn ra được một mống người, cả bảy đứa thêm tôi là tám ngồi nhìn nhau lắc đầu ngao ngán, hôm nay hàng ế cmnr. Ơ thế mà éo phải, có hai con bò lạc lang thang tìm chỗ trú mưa. Thấy đứng ngó ngó vào quán tôi mới đi ra:
– Vào nhà cho đỡ mưa hai anh ơi, vào ngồi chơi tí biết đâu lại thích.

Cơ mà tôi đéo được rep các ông ạ, hai con bò lạc giờ lại còn ngơ ngác nhìn nhau như không hiểu tôi nói cái gì nữa cơ. Họ tiến lại gần cửa quán:
– 你说什么.. ? (Mày nói cái gì. ? )

Goắt đờ hợi người Trung Quốc à.. !?? May quá lại biết tí tiếng tàu, em xổ luôn:
– 你好, 你们去玩吗.. ?要不要找小妹妹.. ?( Xin chào, chúng mày đi chơi hả, có muốn tìm gái không.. ? ) – Đại loại là thế em cũng chỉ biết nói bập bẹ.

Hai thằng nó nhìn nhau, rồi hỏi:
-这里有吗.. ?( Ở đây có không. !?)
– 有, 还有很多 ( Có, vẫn còn nhiều).

Nói đoạn tôi chỉ vào bọn em ngồi bên trong.
– 多少钱.. ?- Nó hỏi tôi bao nhiêu tiền.

Tôi trả lời:
– 30 碗 一个 ( 300k một cái ). 你们两个那是 60碗 ( chúng mày 2 người thì 600k).

Vừa nói tôi còn sợ nó không hiểu, móc luôn 600k xong dơ hai ngón tay ra hiệu từng này 2 người. Thế là chúng nó gật đầu đồng ý. em bảo bọn nó đi vào nhà thích ai thì chọn. Hai thằng vào thì một thằng chỉ cái Hương, thằng kia chỉ cái Mai. Cái Mai lắc đầu bảo em:
– Anh ơi em không đi khách Trung Quốc đâu. Em sợ lắm. anh bảo người khác đi hộ em nhé.

Tôi không hiểu sao nó lại không đi, nhưng chưa hỏi vội. Tôi bảo hai thằng Tàu là em này bị ốm không làm được. Chọn em khác đi, nó cũng đồng ý đi cái Dung. Bọn Trung Quốc thường thích đi người to, đậm đà, nhất là phải vú to. Trước có thằng vào quán chỉ tìm người vú to, Mai thì to rồi nhưng hôm đó nó bị nên không đi. Mà không bị thì nó cũng chẳng đi. Thế là tôi phải đi quán khác mượn một bà béo, nặng tầm 65 cân, nhưng vếu thì khủng bố. Chở đến quán sợ nó chê béo, xấu ai ngờ nó làm dấu ok ra điều thích lắm. Đúng là mỗi người một sở thích, bà béo kia phải to gấp đôi tôi. Chẳng sao thích là được, may bà béo có thằng Trung Quốc ấy nó đi chứ không cả ngày không bói ra nổi một vé.

Đợi cái Ngọc cái Dung dẫn khách đi xong tôi mới hỏi Mai:
– Sao thế em, hôm nay mưa gió làm gì có khách, thế mà khách chọn còn không đi. Sợ chim nó to à?

Nó vội cãi:
– Không phải… Mà là ngày trước em bị bán sang Trung Quốc làm 6 tháng. Đợt đó quán bên đó mà không bị công an đập thì em làm gì có ngày về. Sợ lắm anh ạ.. !!

Tôi cố gạ nó kể, mà nó cứ ngập ngừng:
– Hôm nay mưa không có khách, em kể cho mọi người xem bên đó nó như thế nào. Có làm giống mình không… ??

Cái Mai nghe vậy cũng đồng ý tâm sự. Nó bắt đầu kể từ việc vì sao nó lại bị bán. Quê cái Mai ở Hà Giang, còn bản nào thì em không nhớ. Ngày đó dì nó cũng bảo sang Trung Quốc làm, nghe chúng nó kể thì trên đó chúng nó đi xe đến gần biên giới là chủ chứa bên Trung Quốc sẽ ra đón. Dì nó bảo sang đó đi làm, trước lúc đi nó còn phải viết đơn xin giấy tờ gì ở làng xã rồi mới được đi. Bước chân qua biên giới là dì nó bán nó luôn. Nó kể không chỉ mình nó mà còn phải tầm 10 người cùng làng nữa cũng bị bán cho chủ chứa bên Trung.

Nó nói:
– Ngày đầu tiên họ nhốt tất cả vào cùng một phòng, không cho ăn uống gì. Bên ngoài thì toàn đàn ông người Trung. Ai khóc lóc hay bỏ trốn là nó đánh luôn. Toàn gậy sắt đập vào người.

Sáng hôm sau thì chúng nó đưa bọn cái Mai đến nơi làm việc. Một cái nhà to lắm, lúc nào cũng đông nghịt người. Bọn chủ Tàu cho chúng nó đi tắm rửa ăn cơm, cơm thì chỉ có đậu hũ, với rau, thịt mỡ…. Ăn xong là bắt làm luôn. Ban đầu còn bỡ ngỡ chẳng biết làm gì, bọn bảo kê nó lại lôi ra đánh. Ròng rã như thế mất một tuần, không quen cũng phải quen. Cái Mai bị bắt đi khách theo tình trạng không lúc nào được mặc quần áo.

Nằm trong phòng hết thằng này xong, thằng khác lại vào. Cứ liên tục như thế từ sáng đến đêm, trừ hai bữa cơm mỗi bữa 20′. Một ngày phải đi đến 4-50 cái mà không có bôi trơn như bên này đâu. Nó bảo hôm nào cũng đau rát khắp người nhưng không dám kêu, vì kêu là bị đánh thêm. Bất đồng ngôn ngữ, điện thoại không có chẳng biết cầu cứu ai. Mà lũ mọi khách Trung Quốc toàn thằng bệnh hoạn, nó bắt làm đủ các kiểu. Mai kể :
– Em từng bị một thằng béo ụ ị bắt liếm từ chân lên đến cổ nó. Trong khi nó cứ túm tóc em giật liên tục. Không khác gì con chó. Nhưng em không làm thì nó sẽ nói với bảo kê. Chúng nó lại đánh.

Có lúc khách nhiều quá chúng nó còn chẳng chọn nhân viên. Đi qua phòng là nó tự kéo vào, phòng thì tối om chẳng biết mặt mũi nhau như thế nào. Chưa hết nếu đi đêm thường phải phục vụ 2-3 thằng một đêm. Mà bọn Trung Quốc nó còn không đi bao. Chúng nó cứ như súc vật ấy, đau không dám hé nửa lời. Nghe đến đây thì phần nào tôi hiểu được tại sao cái Mai lại lầm lỳ, ít nói. Quá khứ như thế thì sao có thể vui vẻ nổi. Không bị điên đã là may lắm rồi. Tôi cũng hơi chột dạ vì nó làm bên đó kiểu bầy đàn như vậy thì…bệnh tật…

– Thế em có bị bệnh gì không..!!??

Hỏi xong cũng thấy dơ mồm, nhưng chẳng biết hỏi làm sao. Mai nó cười bảo:
– Số em may không dính bệnh a ạ, xuống đây chị cũng đưa em đi khám cẩn thận rồi. Nhưng chân em có cái sẹo to lắm.

Nói nó đưa bắp chân ra cho mọi người xem. Nó tiếp:
– Sẹo này là do em trốn, bị chủ bắt lại nó đánh cho què chân gần một tháng. Hôm đó giờ ăn cơm em trốn ra đằng sau nhà rồi bật tường trốn. Chạy không được bao lâu thì bị bắt lại.

Trốn không thành cái Mai bị bắt lại, đánh chảy máu chân, không cho ăn 2 ngày. Nó bảo có lúc chỉ ước mình chết đi cho xong. Nhưng ở nhà còn bố mẹ, rồi chồng con nữa. Tôi ngớ người:
– Em có chồng con rồi á…!??
– Vâng, em lấy chồng năm 14 tuổi, con em bây giờ được 3 tuổi rồi. Lúc em bị bán đi con em mới được hơn 1 năm. Cũng vì nhà nghèo nên ai bảo đi làm kiếm nhiều tiền là đi ngay anh ạ.

Chuyện trên dân tộc lấy chồng lấy vợ sớm tôi không lạ. Vì hầu như đứa nào cũng thế, có đứa 15 tuổi còn có đến hai đời chồng đấy chứ. Nhưng nghĩ cái Mai khổ thật sự. Tôi hỏi thế sao sau này lại về được. Mai kể :
– Cuối năm 2015 nhà chứa đó bị công an dẹp. Bọn chủ chạy hết, còn gái thì họ giải về trại. 2 tháng sau thì họ trả về nhà. Không có vụ ấy thì em không có đường về anh ạ.

Nó bảo về nhìn bà Dì mà nó chỉ muốn giết, nó không bao giờ nói chuyện với bà dì nữa. Chồng nó cũng biết nhưng vẫn yêu nó lắm. Ở nhà mấy tháng thì cái Ngọc gạ nó xuống đây làm. Nó không dám nói với chồng là đi làm gái. Nó bảo nó đi làm công nhân, tháng nào nó cũng xin về 2-3 hôm để thăm nhà thăm con. Nghe xong câu chuyện thì tầm lúc sau cái Ngọc với cái Dung đi khách về. Hai thằng Trung Quốc đi cũng không được lâu cho lắm. Bên ngoài bây giờ cũng đã tạnh mưa nhưng đường thì vẫn vắng teo. Ngồi mãi cũng chỉ được thêm mấy vé từ mấy nhà nghỉ xung quanh gọi mượn người. Cái Mai hôm đó được có 3 vé , mặt nó không lấy làm vui cho lắm, hôm nay vắng quá mà.

Tầm 1h là cả bọn lại rủ nhau đi ăn đêm. Cái Mai không đi mà thay quần áo đi ngủ trước. Ít khi tôi thấy cái Mai đi ăn đêm, hôm nào mà khách rủ đi nó mới đi ăn.
Nó tiêu pha tiết kiệm lắm, quần áo cũng không mua nhiều. Lắm lúc bọn kia đi ăn đêm nó không đi tôi hỏi:
– Không đi ăn đêm hả em, hết tiền thì ứng anh đưa cho.

Nó chỉ cười bảo:
– Em không đói, với người dạo này béo em không ăn đêm.

Nó cũng biết những đứa kia bảo nó là keo kiệt, nhưng nó chỉ bảo :
– Khi nào như em tụi nó mới biết được… Còn bao cái phải lo.

Quả đúng thật, nó xác định đi làm là để kiếm tiền lo cho gia đình mà. Nghề nào cũng vậy thôi, làm mà không tiết kiệm thì tiêu bao nhiêu chẳng hết. Nhưng làm mệt thì phải ăn chứ. Sáng hôm sau tôi đi mua một thùng mì tôm để trên tủ bếp bảo với chúng nó:
– Đứa nào không muốn ăn đêm ở ngoài hay hôm nào mưa không ra quán ăn được thì lấy mỳ ở đây mà pha. Trứng trong tủ lạnh.

Trên đời này còn quá nhiều chuyện mà chúng ta không thể tưởng tượng nổi… Hôm nghe chuyện Mai kể tôi thấy khó ngủ vô cùng…

Phần 8

Chắc cũng có bác thắc mắc là làm đéo gì mà đi được những 15 vé một ngày, đi thế không biết đau à… Còn tôi thì thấy ngày chúng nó đi 15 vé là điều quá bình thường, có đứa từng làm ở Đồ Sơn còn nói:
– Dưới đó bọn em ngày còn đi được 20-25 vé là nhẹ nhàng.

Mà quả thật, mấy năm trước tôi có thằng bạn trực điện thoại điều gái dưới đó bảo, có em một ngày khách gọi đến 3-40 lần. Em đấy phải thuộc hạng hotgirl body Ngọc Trinh mà lại xinh như Bạch Tuyết. Đồ Sơn toàn hàng thửa mà, nếu so sảnh cả nước thì chắc chắn Đồ Sơn phải đứng đầu về ngành công nghiệp Đóng Gạch Một Lỗ này. Tôi cứ tính trung bình cho mấy ông thắc mắc bảo tôi phét như này: Mỗi vé lâu nhất thì cũng quy định 40′, hết thời gian là nhân viên tự về, hoặc tôi sẽ xem giờ để gọi. Ông nào không đi nhanh mà ra thì nhân viên nó sẽ nhắc:
– Sắp hết giờ anh đi nhanh không lát em bị gọi về đấy.

Thế là các quý ông phải dập cật lực mà xả ra thôi. Mà nói thật chỉ có bố nào chơi hàng chơi đồ vào thì nó mới lâu. Chứ người bình thường chỉ cần tầm 30′ là thoải mái, sung sướng. Đụ dai thì hại sức chứ hay ho gì.

Mà mấy khi có ông nào đi lâu thế đâu đa số 20-30 phút là xong. Nhanh nhanh mặc quần áo đeo khẩu trang, đội quả nồi cơm điện là phắn. Chứ đâu phải ai cũng như “Ông chú đạp xe đạp” xong còn nằm tâm sự. Mà ông chú đấy thì chỉ đi vào tầm sáng nên quỹ thời gian nhiều, thoải mái. Chưa kể đến ông nào yếu sinh lý, vừa cho vào đã ra. Đm lắm khi 300k còn chưa được một nhấp. Vậy nên ngày 15 vé nó chỉ bé như hạt vừng. Còn không có đủ khách cho bọn nó đi thêm ấy chứ.

À còn các ông hỏi đi nhiều thế sao chịu được. Tôi thì cũng chẳng biết là đau hay không.. !. ?? Nhưng làm được 2 tháng chưa bao giờ tôi thấy đứa nào về kêu em đi nhiều quá đau không làm được anh ạ. Tôi cũng dặn chúng nó suốt:
– Ốm đau thì xin nghỉ, khoẻ lại làm. Cố làm tiền thuốc lại quá tiền vé.

Ở quán không có tình trạng ép đi đâu nhé, các ông cứ nghĩ xem, quán xá nằm ở mặt đường, xe cộ tấp nập, chúng nó đứa nào cũng có một ông Gia Cát Smartphone. Sống ác với tụi nó thì nó ra đi không một lời từ biệt luôn ấy chứ. Kể cả là tôi có cầm mỗi đứa 1-2 chục triệu. Chúng nó đi làm Gái cái nó cần là một chỗ ổn định và chủ tốt. Chứ đã sợ thì tiền nó cũng chẳng cần, còn người nó đi chỗ khác làm lại ra tiền. Chẳng thế mà cái Hoa hồi trốn ra đây mà tôi kể lúc đó trên người nó chỉ có mỗi bộ quần áo nhớ không? Hôm đó tôi có hỏi nó như này:
– Trốn đi không tiền, không quần áo mà em cũng dám trốn à. Không sợ nó bắt cóc hay sao.. !. ??

Nó trả lời cụt lủn:
– Còn Lồn là còn tiền anh ơi. Lo gì… !??

Đm, câu nói đáng được ghi vào sử sách. Mà đéo thể sai đi đâu được. Nó còn kể thêm:
– Hồi trước em có hai đứa bạn, chúng nó rủ em đi chơi. Thuê khách sạn rồi bay nhảy với nhau trong đó. Có 20 triệu tiêu sạch. Không đủ trả tiền phòng. Vậy mà hai con kia gọi cho ba thằng, đến mỗi đứa đi một vé thế là có tiền trả tiền phòng.

Đây thật sự là những pha Thần Lồn Cứu Chúa nếu mà không nghe chính mồm thân chủ kể thì bố tôi cũng đéo tin. Cứu net thì tôi nghe nhiều chứ gọi đến Nện lấy tiền cứu Khách Sạn thì mới nghe lần đầu. Giờ thì tôi phải gật gù công nhận cái câu: “Còn Lồn Là Còn Tiền” là Chân “Ný”.

Lại hơi Lạc tí rồi, tiếp vấn đề đau hay không đau. Chúng nó đi làm đứa nào cũng đều có mang bôi trơn. Gõ ngay Google đánh chữ “Gel K.Y” rồi quay lại đây. Mỗi đứa có một tuýp để trong túi xách. Kiểu như dụng cụ hành nghề, các ông đi xây thì phải có cái bai, tôi làm bếp thì phải có chảo, chúng nó làm gái thì phải có bao với gel. Nghề nào thì dùng nấy.

Mà khốn nạn nhất là nhìn cái tuýp bôi trơn ấy không khác gì tuýp thuốc đánh răng P/S. Kể ra thì thấy không biết tôi Ngu hay là May. Chuyện nó như này:

Có một hôm đêm rồi, quán chuẩn bị đóng cửa ngủ thì tôi mới đi đánh răng. Lười vào nhà tắm vì tầm đó nhiều đứa nó dùng. Mà nói luôn đợt đó tôi mới làm được mấy ngày còn ngại. Làm cốc nước cầm cái bàn chải thì tôi thấy quả K.Y này trên bàn. Đkm nghĩ là kem đánh răng tôi mới gọi với:
– Kem đánh răng đứa nào anh xin một ít. Của anh để trong nhà tắm mà chúng mày trong đó suốt không lấy được.

Đang định bóp cho vào bàn chải thì cái Trang chạy ra:
– Ấy ấy… Cái đấy là bôi trơn của em, không phải kem đánh răng đâu.

Ối đm, phúc tổ nhà tôi, may quá là may. Cái Trang khi đó tôi nhìn đúng kiểu thiên thần có cánh. Cầm tuýp bôi trơn trên tay nhìn mất mấy giây tôi đéo thấy chữ P/S đâu cả. Chậm 1-2 phút nữa thôi là tôi bôi trơn cmn cả Mồm rồi. Thoát nhục trong gang tấc nhưng tôi vẫn còn thắc mắc là éo biết đánh vào nó có ra bọt không nhỉ.. !? Ông nào thử đi rồi làm quả thử nghiệm xong cho mọi người biết.

Đấy, chúng nó có dụng cụ với bảo hộ đầy đủ. Chứ nói thật ngày 10 mấy cái, nước đâu chảy kịp, mà toàn người lạ, già, bựa, say đủ các kiểu thì làm gì có cảm xúc. Nhưng chúng nó cũng đá quá quen với sự Chai Lỳ đó rồi. Vì đây là cái nghề của bọn nó mà. Vậy thôi nhưng mà đứa nào cũng có người yêu, trên mạng có mà gần chỗ làm cũng có. Thế nên là cứ đến ngày đèn đỏ không làm được, chúng nó xin đi chơi là tôi cho đi luôn. Nhưng phải bắt thằng kia đến đón, tôi phải lấy số đt, xem chứng minh mặt mũi như nào. Không làm thế, mấy con óc ngắn này nó lại lừa cho ra cửa khẩu thì ai cứu. Mà khốn nhất là nó đưa nhân viên nhà mình đi đâu còn có chỗ mà gõ đầu. Mấy thằng thanh niên chỗ đó có cho thêm tiền cũng chẳng dám đưa nhân viên đi không trả lại.

Vừa là giữ cho mình, vừa là phòng cho chúng nó. Nhưng tôi vẫn không muốn để chúng nó yêu đương vớ vẩn. Toàn bọn lợi dụng ấy mà, khi thì nạp anh cái thẻ, khi thì hẹn xin 30′ đi Chùa một phát. Tôi biết hết nhưng nói không nghe thì chịu. Còn khoản xin đi 30′ kia thì chỉ thỉnh thoảng, có lý do hợp lý với vào ban ngày thì tôi cho đi. Mấy ông nhõi con tinh ăn muốn Nện free nhưng tiền lại cứ bị Quên thì không ai bằng. Nói nhõi con vì chúng nó toàn yêu mấy thằng bằng tuổi có khi còn nhỏ hơn, nhỏ nhưng lại bằng hoặc lớn so với “tuổi thật” của chúng nó.

Tuổi của đám nhân viên vẫn luôn là ẩn số với tôi. Bọn nó không dám nói tuổi thật nhưng tôi cũng chỉ cần biết cái tuổi chúng nó nói đủ để tránh rắc rối là ok.
Lúc nào mà không có khách ngồi nghe chúng nó nói chuyện thôi cũng đủ đỏ cả mặt. Con Dung thì bá rồi, nên những câu chuyện về khách của nó thì vãi loằn, vừa ăn hoa quả nó vừa kể:
– Tối qua đi một thằng cao, to còn có hình xăm nữa. Nhưng chim bé đúng bằng đầu ngón tay…. Cởi quần ra thằng bé còn ngại.

Đụ má con bóc phốt này đểu thật, thế mà lúc nó đi với thằng đó về quán tôi còn thấy hai đứa tình tứ, ôm vai bá cổ, vậy mà giờ nó đã bóc được ngay. Xong nó tiếp:
– Chim to thì chỉ có ông già đạp xe ấy, ông đấy to lắm, phải bằng nửa cổ tay, mà lại còn đụ lâu. – Nó vừa nói vừa cười.

Cái Mỹ đế vào:
– Đúng, đúng… Ông đấy to lắm. Nhưng hôm đi với em không lên được. Mà ông ấy không tắm xà bông ở nhà nghỉ. Em thấy ông ấy gọi cục Lai Boi trong tờ báo mang đi tắm.

Dung gật đầu:
– Ừ đúng rồi, ông ấy lần nào cũng thế. Kiểu như sợ bẩn.

Đang bàn tán về chim cò, đúng chuyên môn nên bạn nào cũng hồ hởi, Hương cũng tiếp chuyện:
– Em sợ đi thằng nào to lắm, một lần đi khách ở nhà nghỉ Hoàng Mai mà em đau mấy hôm. Thằng đó nó to mà đi còn ác nữa. Lúc xuống cầu thang mà em suýt gục vì đau.

Rồi nào là bi bủng, khuyên khủng các kiểu con đà điểu dần dần được các mẹ liệt kê hết. Có khi đến cánh đàn ông còn đéo thể hiểu rõ thằng Cu của mình bằng các chị ấy. Nhưng sau cùng chuyện của cái Ngọc mới là máu me, nghe mà thốn nhất, Ngọc kể:
– Đợt mới làm á, em đi với một thằng còn là học sinh. Lúc cho vào vừa dập thì nó kêu đau không chịu được. Rút ra thì máu me be bét. Em sợ hết hồn, không biết bị làm sao. Gọi cho chủ thì chủ nó bảo hay em đến tháng. Nhưng đến tháng em phải biết chứ. Lấy khăn lấy giấy lau cho nó mà đỏ loe, đỏ loét.

Lúc sau thằng đó mới bảo đây là lần đầu tiên đi chơi Gái. Bố ấy bị rách bao quy đầu, nghe kể mà cũng thấy nhột. Đó cũng là kinh nghiệm làm việc, thế nên sau này mà thấy mấy ông choai choai đi Nện, tôi hay hỏi:
– Mới đi chơi lần đầu hay sao hả em?

Thằng nào mà Gật thì tôi điều cho em Dung kinh nghiệm đầy mình, đảm bảo không có Đổ Máu. À còn vấn đề đặt thuốc ngay phần đầu đã nói, cái đấy thì tôi đi hỏi bà chị, bà ấy bảo đấy là thuốc chống viêm nhiễm, chúng nó đi làm như này kể cả đeo bao nếu không đặt thuốc vẫn có thể bị viêm, sưng. Éo mẹ, ma sát như thế lại chả viêm. Vậy nên cứ hai ngày là đặt thuốc một lần. Thuốc viên be bé màu trắng, bao giờ đi ngủ không làm nữa thì rửa ráy vệ sinh xong, lấy thuốc đó nhét vào bên trong lồn, sáng mai đi rửa lại là sạch….. Bố nào đang ăn cơm đọc quả này chắc ăn mất ngon còn gì.

Chỉ những lúc bàn tán chuyện nghề, trao đổi kinh nghiệm tôi mới thấy chúng nó Cười tươi như vậy. Trong cái khổ đôi lúc vẫn có cái Vui…

Phần 9

Có bạn nói với tôi, nên kể lại cả 2 mặt cuộc sống trong cái nghề làm gái lẫn nghề nuôi gái này cho nó hấp dẫn, và trở nên thật hơn. Trước tiên xin cảm ơn bạn đã góp ý kiến, nhưng mục đích ban đầu khi tôi bắt tay vào viết những câu chuyện như thế này không phải muốn thể hiện cái gì cả. Tôi muốn các bạn hiểu hơn về cuộc sống của những cô gái mà xã hội gọi là Phò. Tôi không bênh, không nói đây là nghề tốt đẹp. Cái tôi viết không đánh đồng tất cả của cả xã hội, tôi chỉ muốn chia sẻ với các bạn những hoàn cảnh của những cô “Phò” mà tôi biết, ở cùng tôi và làm việc cho tôi.

Mặt khác có lẽ mọi người đều biết đó là làm Gái thì kiếm tiền dễ, kiếm tiền nhanh và kiếm tiền nhiều. Cái này thì đúng luôn, một ngày mỗi đứa có thể kiếm đến 2-3 triệu tính cả bo. Không thì kém cũng được 1 triệu một ngày. Trừ những ngày đèn đỏ, mệt mỏi ra thì trung bình một tháng mỗi đứa phải kiếm được ít nhất là 30 triệu. Mưa đôi khi vẫn đến mặt, mà nắng thì đến toàn thân luôn. Vì nhiều hôm trời mưa mà nhà nghỉ ở xa gọi vẫn phải mặc áo mưa đi làm, không phải vì tham mà là vì mối quan hệ làm ăn. Những nhà nghỉ họ có một lượng khách dồi dào. Nhà nghỉ thì khách tứ xứ thập phương, từ người lao động, dân lái xe, thanh niên, học sinh, kể cả là đại gia đôi khi vẫn đi nhà nghỉ.

Chính vì lượng khách tập hợp đủ thành phần như vậy nên nhà nghỉ rất hay gọi nhân viên, công nhân đi làm về trốn vợ phi vào nhà nghỉ gọi tạm một em đổi món. Thanh niên muốn đổi gió cũng đến nhà nghỉ gọi một em thử cảm giác khác lạ. Không phải ai đi chơi gái cũng vào quán, tính ra nhiều khi lượng khách vào quán có khi không bằng nhà nghỉ. Có hôm một nhà nghỉ gọi đến 15-20 lần. Chính vì thế làm ăn mà kiêu chảnh nắng ngủ mưa nghỉ mát trời đi chơi thì chắc bốc cám mà ăn.

Nhà nghỉ có thích quán bạn, thích nhân viên nhà bạn thì họ mới gọi. Làm ăn không giúp đỡ nhau, phật lòng nhau thì họ sẵn sàng gọi nhà khác. Đâu phải quán tôi độc quyền nhân viên. Xung quanh còn một mả các quán khác nữa, thế nên mưa nắng, trừ bão hoặc điều kiện thời tiết nguy hiểm nếu nhà nghỉ gọi thì các em nó vẫn phải đi. Luật là thế rồi, nói thế để các bạn biết không phải chỉ là nằm ngửa ăn sẵn đâu. Tính chất công việc không những năng động mà còn di chuyển thường xuyên luôn, đôi khi lại thân thiện với môi trường. Mọi người còn ngại mưa nắng chứ nhân viên quán tôi chịu thương chịu khó lắm, không quản nắng mưa.

Chẳng đồng tiền nào là dễ kiếm cả các bạn ạ, có khi cho các bạn đi làm các bạn cũng không thể nào chịu nổi ấy chứ. Đùa thôi, dù gì thì một công việc đàng hoàng vẫn là sự lựa chọn tốt nhất. Nói thế không phải biện minh mà là đôi khi Nghề chọn Người các bạn ạ. Thế nên tôi vẫn sẽ kể những câu chuyện nói về công việc cũng như hoàn cảnh của bọn nó cho các bạn đọc. Những hoàn cảnh theo tôi là đáng thương tâm.

Và lần này tôi xin kể về Ngọc, bạn cái Mai quê ở Hà Giang.

Nếu ở lần trước việc Mai bị bán sang Trung Quốc đã khiến các bạn cảm thấy cuộc đời Mai đầy bi kịch, đau thương thì nếu nghe kể về cuộc đời của Ngọc tôi nghĩ các bạn còn thấy thống khổ hơn nhiều lần. Ngọc sinh năm 96 ( theo em ấy nói ), cũng đã lấy chồng và có một con. Ngọc nó có một dáng người nhỏ nhắn, 96 nhưng nhìn trẻ con lắm, khuôn mặt tròn rất đáng yêu. Tóc thì luôn để ngắn ngang vai, uốn cụp vào trong. Nhiều tuổi thứ hai nhưng nhìn xinh thì chỉ kém cái Trang mà thôi. Nói là kém hơn nhưng đấy là do tôi cảm nhận chứ khách vẫn ưng cái Ngọc vì Ngọc nó không kén chọn, không vùng vằng quá đáng như cái Trang. Nhưng Ngọc nó có một khối u ở não các bạn ạ.

Cái này ngay hôm đầu xuống làm nó đã bảo với chị tôi. Ban đầu chị tôi không dám nhận vì quá nguy hiểm. Tuy rằng chưa biết được khối u của nó lành tính hay ác tính. Nếu nhận nó không may xảy nhỡ ra vấn đề gì khi đi làm thì ai mà đỡ nổi. Nhưng cái Ngọc nó nói:
– Chị để em làm đi, em không sao đâu. Em sẽ viết giấy tự đi làm có vấn đề gì không liên quan đến chị. Chị chỉ coi như cho em ở trọ ở đây thôi. Ai hỏi em cũng không nói em làm nhân viên cho chị. Chứ giờ chị không nhận thì em cũng chẳng biết phải đi đâu.

Nó vừa nói vừa khóc, chị tôi mới hỏi:
– Em bị bệnh thế không ở nhà còn đi làm làm gì. Mà không chữa trị gì à.. !?

Cái Ngọc bắt đầu kể:
– Nhà em nghèo lắm làm gì có tiền chữa hả chị, u não cũng chữa sao mà khỏi. Đi khám người ta bảo phải nằm ở viện để theo dõi xem u lành hay ác. Nhưng em nằm được một ngày trốn ra luôn.

Nhà cái Ngọc trên Hà Giang, nghèo lắm, bố mẹ đẻ mất sớm, nó ở với bố mẹ nuôi từ năm 10 tuổi. Năm 16 tuổi nó đi lấy chồng, cũng có với nhau một mụn con. Đẻ con ra một thời gian nó thấy cơ thể yếu dần, lắm lúc đi còn không vững, hay đau đầu rồi buồn nôn chóng mặt. Chồng nó phải đạp xe mấy chục cây số để nó bắt xe đi bệnh viện khám. Bác sỹ chụp chiếu thì kết luận nó có khối u trong não. Từ khi nó biết mình bị u não nó cũng không làm được gì nặng. Thằng chồng nó cũng không khoẻ mạnh được như người bình thường, nó bảo chồng bị bệnh thận. Nhà toàn người đau ốm bệnh tật, chẳng có ai là lao động chính. Con cái thì nheo nhóc, bố mẹ nuôi cũng còn phải trông vào nó. Nó bảo đi khám xong xuống dưới xuôi làm kiếm tiền, cho nên khi nghe bác sỹ bảo nó phải nằm viện một tháng để theo dõi thì hôm sau nó trốn. Nghe ai giới thiệu nó có số chị tôi gọi xin xuống làm, nhưng xuống đến nơi nó mới dám nói về bệnh tình của mình.

Cuối cùng bà chị tôi cũng nhận để nó làm, nhưng không dám để nó làm nhiều, nó cũng đồng ý điều đó. Không những thế cứ hai tuần bà chị tôi lại chở đi nó đi bệnh viện khám qua xem thế nào. Lần nào bác sỹ cũng bảo cần nằm để theo dõi tình hình nhưng nó đều không chịu. Nghe câu chuyện về nó tôi càng cẩn thận hơn trong việc xếp khách cho nó đi làm. Những khách nào mà say, nhìn kiểu lấc cấc, hách dịch thì tôi không để nó đi. Đi xa tôi cũng hạn chế để nó đi. Những khách quen hay vào nhà thì tôi cố nói nhẹ nhàng gạ khách đi cái Ngọc. Vì đã là khách quen thì họ lúc nào cũng lịch sự, không bao giờ chày bửa. Tôi cũng dặn Ngọc:
– Em đi làm thì cố gắng nhẹ nhàng, nhìn mặt thì không đoán được tính cách. Nên nếu vào phòng cảm giác khách khó quá thì xin phép về luôn cho a. Với em đi khách mà gặp ai tử tế thì xin số thành khách quen của em. Tránh va chạm là trên hết. Mà người có mệt hay đau đầu thế nào phải bảo anh ngay nhé. Mày không nghe thì anh cũng không giữ mày ở lại làm đâu.

Tôi nói thế vì sợ nó không nghe lời, nhưng nó ngoan lắm. Ăn cơm xong hầu như hôm nào nó cũng là người dọn dẹp, rửa bát. Tôi cũng bảo mấy đứa kia:
– Nhà có mấy chị em thì chia nhau làm, đừng có nhừa việc. Ai cũng đi làm cũng kiếm tiền như nhau thôi.

Nó đi làm được tiền bo nó gửi chủ hết, nó bảo nó gửi để nếu không may nó có làm sao thì nhờ chủ gửi về nhà cho nó. Cũng nhờ chú ý, quan tâm đến nó, nhắc nhở nó uống thuốc điều độ, khách nó đi cũng toàn người hiền lành nên mấy tháng trôi qua không có vấn đề gì xảy ra cả. Việc ăn uống tôi cũng mua nhiều cái ngon, bổ hơn. Những tưởng mọi chuyện cứ bình yên như thế thì cũng may mắn. Nhưng cái số con người khi mà đã rơi xuống bùn lầy càng vùng vẫy càng bị lún sâu. Cái Ngọc là trường hợp như vậy, số nó khổ từ bé, đến tận bây giờ chưa lúc nào được thoải mái. Khi nó đang đi khách thì ở nhà gọi điện xuống, Mẹ Nuôi nó mất. Nó ngất luôn tại phòng, khách chưa làm gì cả. Ngày hôm đó cả quán cả nhà nghỉ náo loạn. Ông khách cũng sợ vã cả mồ hôi. Tôi gọi cho bà chị, bà chị ngay lập tức đánh xe xuống chở nó vào bệnh viện.

Ngồi trên xe, lay người nó không tỉnh tôi cũng thấy sợ. Đưa vào đến phòng nằm, bác sỹ thăm khám xong thì lúc sau nó tỉnh. Vừa tỉnh nó đã khóc tu tu, may sao bệnh của nó không ảnh hưởng gì. Chỉ là nó sốc quá nên ngất đi. Nó đòi về nhà nhưng chị em tôi không cho về bắt nằm ở bệnh viện sang ngày hôm sau. Sáng hôm sau nó bảo:
– Chị ơi, cho em về nhà làm đám tang mẹ.

Chị tôi đồng ý, chở nó về quán mọi người giúp nó xếp quần áo. Chị tôi thì tính tiền thanh toán cho nó, còn cho thêm mấy triệu xong đưa nó ra bắt xe. Xong dặn:
– Đi về cẩn thận, có chuyện gì thì alo cho chị hoặc anh.

Nó đi về mà vẫn không ngừng khóc. Tôi cũng khá yên tâm khi nó không về một mình mà có cái Mai đi cùng. Tôi cũng dặn cái Mai đi đường chú ý quan tâm đến bạn. Hai đứa lên xe tôi mới đi về.

Hai đứa nó về phải mất hai tuần sau mới xuống. Hôm nó xuống nhìn nó gầy, đen mà mắt thâm quầng do thiếu ngủ. Cái Mai thì nghỉ ngơi hôm sau đi làm luôn. Còn cái Ngọc tôi không cho làm, tôi bảo nó nghỉ ngơi vài ngày, ăn uống cho khoẻ xong rồi làm được thì làm. Mọi chuyện lại diễn ra như trước khi mẹ nuôi cái Ngọc mất. Ngọc vẫn đi làm, nhưng giờ do kém sắc hơn nên khách không còn chọn nó như trước nữa. Nhưng ít ra ở đây nó vẫn thoải mái hơn ở nhà.

Nó xuống được mấy hôm thì tôi có việc phải đi Hà Nội. Bà chị tôi cũng không ở quán, hôm đó để mấy đứa nó tự làm tự thu tiền, được vé nào thì được. Thì đúng hôm đó cái Ngọc bị khách đánh. Mà đánh đau, bình thường nhân viên có bị đánh thì chỉ bị tát 1, 2 cái thôi. Đây thằng chó ấy nó chốt phòng đánh không cho con bé ra ngoài. Nhà thì chủ không có ai, khách của nhà nghỉ Hoa Sen gọi. Hoa Sen nằm trong ngõ cách quán tôi tầm hơn 100m nên nhân viên đi bộ đến cũng được. Nó bị đánh ở nhà không một ai biết, thằng kia nó không cho gọi điện thoại. Chủ nhà nghỉ mãi mới mở được cửa để can ra. Thằng chó đó say rượu, chưa rửa ráy gì bắt bú cu, cái Ngọc bảo anh đi rửa cho sạch đi đã thì nó chửi con bé là khinh nó, chê nó:
– Địt mẹ mày, con phò này tao bỏ tiền ra đi mày mà mày còn chê tao bẩn… Bố đánh chết mẹ mày giờ…

Cái Ngọc cũng nói:
– Thì anh tắm rửa qua đi rồi em chiều, không thì anh cho em về anh bảo họ gọi cho anh người khác.

Chỉ có vậy thôi mà nó túm tóc vả con bé mấy cái. Cậy tí rượu trong người thú tính của nó càng mạnh. Càng đánh nó càng nặng tay hơn. Bọn nhà nghỉ biết nhưng nó cũng không gọi lại cho tôi hay bà chị tôi bảo là khách đánh nhân viên. Nó mở được phòng thì cái Ngọc đã nằm bệt ở đất, thằng kia đi ra ngoài còn không trả tiền mồm vẫn chửi:
– Địt mẹ con cave.

Lúc cái Ngọc được đưa về nhà thì mấy đứa ở nhà mới biết mới gọi điện cho tôi. Khi đó xe đang dừng chân ở 559. Chị tôi cũng đã biết, bà ấy cho người đến Hoa Sen tìm xem con chó ấy là thằng nào. Cái thằng quản lý ở Hoa Sen biết nhưng nó chối bảo không quen, vì thằng kia cũng có tí quan hệ. Mãi sau phải đích thân bà chị tôi đến nói chuyện thì nó mới phun ra thằng đó tên là Minh, đệ của một ông tổng phân phát kẹo ke ở cái huyện này. Những ông to bà lớn trong xã hội thì hầu như ai cũng biết nhau, họ rất tránh những va chạm kiểu nhỏ nhặt như này. Đàn bà nói chuyện thì không hợp, chồng bà chị tôi gọi nói chuyện với ông tổng kẹo và bảo mai đưa thằng kia xuống quán xin lỗi. Tất nhiên là bên kia phải đồng ý rồi, xé vé nhau sao được trong khi con chó kia cũng chỉ là chân sai vặt không đáng để mắt.

3h chiều hôm sau nó đi cùng một thằng nữa xuống. Khi đó tôi cũng ở quán, chuyện đánh nhau dạy dỗ tôi không can thiệp. Tính tôi không thích va chạm nếu không động đến mình. Thằng chó vào quán thì biết mặt bà chị tôi, chào lễ phép lắm. Cửa quán kéo lại luôn:
– Hôm qua mày đánh nhân viên nhà tao phải không.. !??

Thằng kia chưa kịp trả lời:
– Bốp…

Một vả ngang mặt….
– Em xin…..
– Bốp…

Chưa dứt câu nó lại ăn thêm một cái nữa bên đối diện. Trước mặt lúc đó có cả 7 đứa nhân viên. Mấy thằng em trong nhà đi ra thằng giữ thằng đánh. Chị tôi bắt nó quỳ giữa nhà, một thằng ăn hôi kiểu cay cú vì chưa được đánh lao đến sút một phát giữa mặt. Đm thằng chó nằm quay ra đất, bà chị tôi đứng lên:
– Mày chỉ là cái hạng tôm tép, đi chơi mà còn đòi xé vé nhà tao á. Đm mày nhìn xem mày đánh nhân viên nhà ai. Bố mày cho mày cụt chân ngay tại đây luôn đấy.

Con chó bây giờ mới cố thều thào:
– Em không biết nhân viên nhà chị, hôm qua em say quá. Chị.. tha cho… em.

Bà chị tiếp:
– Hôm qua tao nói với anh yyy mày là để tao dẫm lên cái mặt chó của mày. Địt cụ thằng ranh con. Cút… Lần sau đi chơi né mẹ mày nhà tao ra.

Lần đầu xem cảnh đánh người mà vừa hả hê vừa thấy ớn ớn như thế. Thằng chó bị sỉ nhục trước một đống người. Phải nói là nó cay lắm, nhưng phải chịu thôi, còn muốn sống yên ổn thì phải biết vị trí của mình ở đâu. Đâu phải chuyện gì cũng cứ xin lỗi là xong, anh tổng của nó đi bay với vợ chồng bà chị tôi suốt. Lạ gì nhau đâu, thằng này bị thế còn nhẹ. Thôi thì cũng coi như đòi lại được ít công bằng cho Ngọc. Nhưng đúng vận đen đeo bám, được một tháng sau, lại tin dữ từ quê báo xuống, lần này bố nuôi nó trèo cây hái quả bị ngã gãy chân.

Nó buồn nhưng không dám kêu ca, than vãn với ai. Vì nó biết ai cũng có hoàn cảnh riêng, nhưng nó cần tiền gửi về cho bố. Lần này thì mọi người mỗi người một ít góp vào cho nó. Gửi tiền thì bố nó cũng chẳng ra bến xe hay ngân hàng mà lấy được, chồng nó thì chẳng biết cái gì. Ngày trước mỗi lần nó gửi tiền đều là Mẹ nuôi đi nhận. Vậy là nó lại phải tự đi về. Lần này cái Mai không về cùng nữa, Mai nó muốn kiếm tiền như nào thì chắc các bạn cũng đọc qua rồi. Chính vì vậy Mai không về cùng Ngọc. Cái Ngọc về được mấy hôm thì tôi gọi điện hỏi thăm:
– Tình hình gia đình sao rồi em, bố em sức khoẻ thế nào?

Nó nói như cố không để tôi biết nó đang khóc:
– Bố em bị gãy chân, mấy tháng không đi lại được anh ạ. Giờ em phải ở nhà chăm con, rồi chăm bố nữa. Nhà còn mỗi mình em thôi.

Tôi hỏi:
– Thế chồng em đâu.. !??

Nó bật khóc:
– Chồng em theo gái rồi anh ạ. Hôm em về không báo trước, vào đến nhà thì thấy nó dắt gái về nhà. Thế mà em còn thương nó đau ốm.

Khổ thân nó, đi làm thì một đồng cũng gửi để đem về. Có dám mua sắm gì đâu, giờ thì một đống chuyện không may đổ xuống đầu. Ngọc nó nói thêm, thằng chồng nó lấy lý do là không muốn cái Ngọc khổ, nó không muốn làm ảnh hưởng đến cái Ngọc, nó thương cái Ngọc nên làm thế để cái Ngọc bỏ nó. Sau lần nói chuyện đó tôi không gọi được cho cái Ngọc thêm lần nào. Hình như nó thay số hay nó xảy ra chuyện gì tôi cũng không đoán được. Hỏi cái Mai thì Mai cũng lắc đầu không biêt.. Cũng phải thôi gọi là cùng quê chứ trên dân tộc nhà cách nhà còn hàng km, chưa nói đến khác làng, khác bản.

Vậy là cái Ngọc không xuống nữa, nhưng như thế tôi lại cảm thấy nhẹ nhõm. Vì nói thật bản thân tôi cũng không muốn nó xuống đây làm lại. Quán là nơi làm ăn, và cần hạn chế những việc mang tính rủi ro cao nhất. Cái Mai tuy trải qua một thời gian khủng khiếp bên Trung Quốc, nhưng cái Ngọc thì cuộc sống của nó đã khốn khổ từ lúc mới sinh ra. Cho đến tận bây giờ ít ra cái Mai còn có người yêu thương là chồng nó, còn có bố mẹ và đứa con. Nhưng cái Ngọc thì… tôi cũng không biết rồi đây nó còn có thể bấu víu vào điều gì…….

Chuyện này xảy ra vào cuối năm ngoái….. Sau này nghe cái Mai kể thì cái Ngọc ở nhà nuôi con, nó bỏ chồng rồi. Lý do nó thay số điện thoại là vì nó thấy ngại với mọi người, mọi người góp tiền cho nó nhưng nó không có tiền trả nên không dám nghe… Còn bệnh của nó thì như án Tử treo trên đầu… Nếu đó là U ác tính thì khi nào thần chết gọi là đi. Nó nhờ cái Mai cảm ơn mọi người đã giúp nó.

Đừng nói “Phò” không có Tự Trọng…. !!!

Phần 10

Sau khi chuyện cái Ngọc qua đi thì quân số của quán chỉ còn lại 6 người thêm tôi là 7. Người thì đã ít nhưng còn chia bè kết phái, ganh ghét lẫn nhau. 6 đứa được chia làm 3 phe, mỗi bên 2 người. Khổ không biết có phải tất cả là do Trùng Hợp giống Sêp’ss hay không mà gần đây tôi viết cái gì cũng liên quan đến con số 3. Hôm nọ quả Tam Xế cũng có ba thế lực hình thành thế chân vạc. Lần này chuyện trong quán cũng chia làm 3 phe, không ai nghe ai cả.

Yên Bái một phe gồm có Hoa – Mỹ, Nghệ An một phe trong đó có Hương – Trang, ngày xưa thì Hà Giang cũng một phách có Mai – Ngọc, nhưng giờ Ngọc không làm ở đây thành ra Mai chung phe với Dung. Mà thế lại hợp, tính cái Mai thì ít nói, không quan tâm, chúng mày làm gì thì làm miễn không ảnh hưởng đến tao là được. Nó cặp với cái Dung là chuẩn rồi, cái Dung cũng thuộc dạng bán Bơ và chuyên làm Ngơ mọi tình huống, ghét nó nó cũng kệ, miễn ngày nào nó cũng đi trên 10 vé là nó cảm thấy yên tâm. Cái Dung thì phải nói là dã man về mặt đi khách, ở quán mọi người hay trêu nó, đặt biệt hiệu cho nó là “Lồn Cao Su”. Ý nói con này đi không biết mệt là gì, cao su có ấn lõm khi buông tay ra nó lại quay về nguyên dạng. Hôm nào vắng khách, chưa đi đủ trên 10 vé là nó than, nó thở dài:
– Ui zời ôi, hôm nay vắng thế. Khách khứa thế này thì tiền đâu ra….. haizzzzzzzz…

Đm, nó thở một quả dài hơn ruột ngựa. Nghe chối tỉ mà không thể yêu thương nổi. Những lúc nó than như vậy tôi hay mở sổ ra xem hôm nay nó đi được bao nhiêu vé:
– Vãi cứt, mày đi được 9 vé trong khi bọn còn lại mỗi đứa mới được 5-6 mà mày kêu như trời sập. Nhìn đồng hồ xem giờ mới mấy giờ…

Nó ngước lên nhìn xong thở hắt ra câu:
– 11h20….. Muộn rồi còn gì…… !!!

Nó vừa dứt mồm thì có một anh khách đi vào, nhìn cao to mỗi tội mặt hơi sần tí thôi. Vẫn là những câu mời chào đon đả như thường lệ. Mà công nhận làm cái đệt gì lâu nó cũng thành quen, ngày trước làm bếp lúc đầu cầm dao còn không đúng cách, sau thành thạo tôi có thế thái hành tây với tốc độ bàn thờ. Có lần cá cược mỗi đứa một túi hành tây tầm 20 củ thi xem thằng nào thái hết trước, vậy là tôi ăn của một thằng Đài làm cùng 2000 đài tệ. Bây giờ làm cai phò mời mọc, mồm mép nhiều quá đâm ra tôi tự thấy khả năng giao tiếp của mình như được buff lên tầm cao mới. Khách vào nhà là tôi chào cứ như một thói quen từ rất lâu rồi:
– Vào nhà đi anh, toàn em xinh tươi mà em nào cũng ngoan… ( Lịt pẹ nói xong thấy thốn, 5 đứa kia còn ok chứ chọn mẹ Trang mà bảo ngoan tí lên phòng kiểu gì cũng lại trả về)….. !! – Tôi chợt thấy mình đưa mồm đi chơi hơi xa mà không kịp gọi về.

Nhưng không, anh cao to mặt sần lướt qua một vòng rồi chỉ tay chọn cái Dung. May quá, anh chọn đúng người con mẹ nó rồi. Tôi nhìn sang cái Dung:
– Dung đứng dậy đi làm em ơi.. !!!

Cái Dung nhìn khách cười rồi nháy mắt một cái. Tự nhiên gai ốc tôi nổi khắp người, như kiểu thằng nào vừa úp tay vào thùng đá xong bất ngờ sờ lên lưng tôi vậy. Vì sao… Vì tôi nhớ đến quả bùa Mắt Rắn mà chị tôi với mấy đứa kia đồn đại. Có khi nào nó là thật, khi mà cái Dung chỉ cần đưa mắt nhìn là khách chọn nó ngay. Mặc cho các em trẻ hơn, xinh hơn vẫn còn ngồi đó.

Cái Dung đi khỏi, mọi lời bàn tán mới bắt đầu. Tôi thì ngồi hóng như mọi lần, bình thường ngồi tụ tập đông hay đang giờ đi làm tôi bảo chúng nó hạn chế nói tiếng dân tộc. Vì khách nhiều người sợ gái dân tộc lắm. Có lần khách trả tiền rồi, vừa đi ra cửa thì cái Hoa gọi cái Mỹ bằng tiếng dân tộc câu gì đấy. Thằng khách hết hồn, quay lại bảo em có việc, cho em xin lại tiền lần sau em ghé. Nhưng tôi biết thừa là nó sợ gái dân tộc. Bằng chứng là không bao giờ thấy bố ấy quay lại nữa. Chắc các thanh niên sợ bị bỏ bùa nên sợ, với đi làm mà nói tiếng dân tộc người ta sẽ khinh cho. Làm cái này mới thấm câu “Có Tiền Nhưng Chưa Chắc Đã Có Học.” Lắm ông có tí tiền vào là cao giọng lắm, toàn nói mấy câu khinh khỉnh. Loại đấy chỉ đôi ba câu là tôi đuổi khéo luôn:
– Quán em hết người, mấy anh đi chỗ khác chơi… !!? – Thế cho nó nhanh, nhân viên có đi bọn nó cũng hành cho nát người.

À còn chuyện bùa chú suy cho cùng thì tôi vẫn không tin. Nhờ bọn nó nói tiếng Kinh, cho nên trong giờ làm chúng nó nói chuyện gì tôi cũng nghe và hiểu được. Chúng nó ngồi với nhau kể về cái Dung:
– Bà Dung này không chừa một ai, không biết nhường nhịn gì đâu.

Tôi hỏi:
– Sao lại thế… Nó làm sao à.. !??

Cái Hoa mới nói:
– Đợt anh chưa làm có thời gian vắng khách lắm. Mà nhà thì đông người, có hôm bà ấy đi được 12 vé rồi. Trong khi cái Mai còn chưa được vé nào. Chị mới bảo bà ấy đi vào trong nhà để người khác đi. Tại bà ấy cứ ngồi đây khách vào chỉ chọn bà ấy…

Nghe nguy hiểm vãi, tôi hỏi thêm:
– Thế sau đó sao… !??

Mai nói:
– Thì lúc đó nhà còn 3 người, em với cái Hoa, cái Dung. Chị bảo Dung đi vào, giới thiệu khách đi em… Khách cũng ok rồi. Nhưng bà ấy lại thò ra bảo lấy cái sạc, xong nhìn khách cười. Khách hỏi nhà còn em này nữa à.. !?? Xong bảo không đi em nữa đi cái Dung cơ. Thế là chị phải chịu.

Cái Mai kể cái Dung đi về mọi người cũng nói, cái Hoa nó còn mắng:
– Chị đi được nhiều thì nhường cho người khác đi mở hàng, nó 8h tối còn chưa được vé nào mà chị làm thế à.. !??

Cái Dung không vừa quay ra nói lại:
– Khách chọn thì tao đi, chứ tao ép à… Ai chẳng muốn kiếm tiền… Nhà tao còn hai đứa con chờ tao gửi tiền về kia kìa… !!

Nó nói thế cả nhà không ai thèm nói gì nữa, từ sau đó chị tôi phải cố gắng cân bằng giữa mấy đứa nhân viên, cũng họp cả lại phân tích, giáo huấn không thiếu cái gì:
– Nhà có mấy chị em, nhường nhịn nhau một tí, sau đứa nào đi được nhiều thì chị sẽ xếp cho đứa ít đi trước. Còn nếu khách vẫn chọn thì chị sẽ bảo đến tháng không làm được.

Chúng nó cũng đồng ý, chị tôi ngoài mặt nói vậy thôi chứ bà ấy cũng thiên vị cái Dung lắm. Cũng phải thôi, nó khác nào con gà đẻ trứng vàng đâu. Đi làm không bao giờ có từ bật phòng, ngày mới xuống nó tuyên bố thẳng với chị tôi:
– Khách già, khách say, khách đập đá em đi được hết… Miễn có tiền là được.

Và từ đó đến nay chưa bao giờ nó làm sai với quả slogan bá đạo ấy. Chưa thằng nào lọt vào tay nó đi về mà chê cả. Nó đi khách thì chỉ có yên tâm tuyệt đối, các bác còn nhớ quả bo 7 triệu một đêm trên khách sạn chứ. Lại bảo không phải là nghệ thuật đi. Cùng cảnh đi làm nhưng nó lại hơn gấp đôi, gấp 3 người khác. Mà đối với chủ thì những nhân viên như thế quý còn hơn vàng, nó làm ra làm mà chơi ra chơi. Có nhiều hôm mình nó làm phải bằng hai đứa. Như thế không quý, không thiên vị làm sao được.

Chứ làm ăn như mẹ Trang, mang tiếng xinh nhưng không bằng một nửa cái Dung. Mẹ đấy thì chỉ anh nào chạy Ex là thích thôi, mà đéo hiểu Ex thì có cái nồi gì mà thích, đm lắm khách đi ôtô đến chọn nó cũng không đi. Vì mấy ông ôtô thì thường già, còn mấy thằng Ex thì trẻ, lại trẩu. Cái độ tuổi 98 khi đó mới 17-18 tuổi thì thích Trẩu là đúng rồi. Cho nên là xách dép cho Dung hết, khách đi Dung chỉ có quay lại tìm chứ không có chê. Chính vì thế mà cái Dung gần như bị cả nhà ghét, được cái nó biết nhưng cũng kệ. Tôn chỉ của nó là:
“Cơm ai nấy ăn mà việc ai lấy làm.”

Nhưng ghét nhau thì ghét cũng chỉ nói sau lưng chứ ít khi thể hiện trước mặt để cãi nhau cả. Vì bọn nó không dám, cái gì ra cái đấy, quán làm ăn đâu phải cái chợ. Có quy định với luật lệ cả. Cấm chửi nhau đánh nhau ở nhà, đứa nào mà làm sai thì bà chị tôi đánh thẳng tay. Thoải mái nhưng cũng phải biết điều, cứ làm ăn đàng hoàng ngoan ngoãn thì thích gì cũng được. Đợt tôi mới làm được tháng đầu tiên bà chị tổ chức cho đi ăn đi chơi liên tục, bay nhảy cả đêm. Mỗi lần bay tầm chục người cũng không dưới 20tr. Nhưng trước khi đi chơi lần nào cũng nói:
– Chơi được thì phải làm được, không phải chơi xong mai về lại em không làm được.

Tiền ăn chơi bà chị tôi bao cả nhé, nói thế thôi chứ lần nào về cũng để chúng nó ngủ nghỉ đến 7-8h tối. Đứa nào không dậy mới phải gọi. Nhưng chúng nó cũng biết điều nên lần nào đi chơi về làm cũng căng hơn ngày thường. Kiểu sau một đêm có tí vitamin hung hăng nên hôm sau cày khoẻ. Cái Dung bị ghét nên đi chơi cũng bị soi, bọn kia nhân lúc phê pha toàn chụp ảnh dìm hàng rồi về nhà bỏ ra xem cười với nhau. Đấy là Dung và hai phe còn lại, tuy nhiên nội chiến không chỉ có thế, nó còn là những dòng hải lưu ngầm không cùng hướng. Phe Yên Bái cũng không ưa gì phe Nghệ An ( chi, mô, răng, rứa). Hai phe này không ưa nhau vì cách sống, cái Hương với cái Trang thì xinh hơn, trẻ hơn cho nên người yêu trên mạng nhiều hơn, chính vì thế trưa nào chúng nó cũng điện thoại hết anh này đến anh nọ, cứ rí ra rí roáy. Bọn kia không ngủ được, nói qua nói lại cuối cùng ghét nhau.

Bọn cái Hoa cái Mỹ nói cái Hương cái Trang không nghe. Bực mình mới vào bảo tôi, lại phải đứng ra phân giải, tất nhiên là tôi mắng hai đứa vô ý thức kia rồi. Tôi quát:
– Không ngủ để người khác ngủ, gọi điện thoại thì ra phòng khách. Chui hết vào đấy nói ai chịu được, lại còn cười to nữa. Từ sau ra ngoài mà buôn điện thoại không đập điện thoại đấy.

Sau đó thì không đứa nào buôn điện thoại để phải cãi nhau nữa. Nhưng lúc ăn cơm thì chúng nó thái độ ra mặt, dại diện mỗi phe ngồi hai bên nồi cơm, tự đơm cơm, xới cơm cho nhau đúng kiểu: “Nước Sông Chổng Mông Vào Nước Giếng.” Đm đúng bọn trẻ con nhìn mà hài, thế nên tôi mới nghi ngờ tuổi thật của cái bọn này. Nhiều lúc chúng nó cư xử như trẻ trâu 15-16 tuổi. Ngang ngược, bướng bỉnh, bất cần đủ cả. Riêng phe trung lập của Mai với Dung thì chẳng tham gia vào mấy cái trò vô nghĩa. Bọn đấy tuổi đời với tuổi nghề từng trải rồi, già dặn hơn hẳn. Hai đứa nó thây kệ bọn trẻ con, thích làm gì thì làm.

Ghét nhau là thế nhưng không đứa nào có tính tắt mắt hay chơi bẩn sau lưng nhau. Nôm na là sống có nghĩa khí, tôi được nghe lại câu chuyện cả nhà đồng tâm đánh “Giặc” – “Giặc” ở đây là Khách. Đại loại là hôm đó có một thằng đi chơi xong bùng tiền không trả. Thế là cả nhà toàn con gái kéo nhau sang nhà nghỉ đánh thằng kia, vũ khí thì toàn giày cao gót, với guốc năm phân. Nghe kể thấy thương thằng kia vl, bị một đống nữ hội đồng không thương tiếc, cứ guốc nó bổ vào đầu. Đánh cho mà bỏ cả xe chạy, cái xe giờ tôi vẫn thấy gửi trong kho nhà nghỉ. Phải mấy tháng nay thằng kia không dám đến lấy. Chắc bỏ của chạy lấy người rồi. Sức mạnh của giày cao gót thật là vcl. Nghiệm lại thì đúng với câu ” Giặc đến nhà đàn bà cũng Nện. ”

Mỗi đứa một tính, phải quản lý tất cả chúng nó lắm lúc cũng thấy đau đầu. Cứ chí choé, cạnh khoé nhau suốt ngày. Chính vì vậy đi đâu làm chúng nó thường rủ nhau đi, mà nếu một đứa đến chỗ làm mới thấy ổn là vài hôm sau kiểu gì nó cũng gọi 1-2 đứa bạn nó xuống. Quán tôi nhân viên toàn thế, lúc đầu cũng chỉ có 1-2 đứa, đối xử tốt chúng nó tự kéo người về cho mình. Nhưng cũng có lúc bọn nó về là lại kéo nhau về hết. Nhiều khi quán cũng cháy cả nhân viên vì bọn nó xin về quê là mấy đứa về cùng lúc.

Về mà xem ảnh chúng nó vào rừng nhặt củi, đi cày ruộng, mặc quần áo trên đông dưới hè mà cười phọt cả rắm. Nhìn éo thể tin nổi bọn nó trên đấy với bọn nó dưới này lại khác nhau một trời một vực như vậy. Nhất cái Hương, người thì bé bé, còi còi ấy thế mà về nhà nó địu cái bồ củi phải to gấp đôi người nó. Phải nói là khoẻ, tôi hay trêu nó là:
– Về nhà để làm Siêu Nhân đấy.

Con bé nói:
– Về nhà là phải làm chứ anh, ngồi không như này bị chửi chết.

Ở với chúng nó lúc thì tôi phải đứng ra làm quan toà, lúc thì phải nhẹ nhàng an ủi, lúc phải bảo vệ…. Đây mới có 6-7 đứa, chứ như những chỗ khác có quán nuôi đến 2-30 đứa không hiểu còn mệt cỡ nào. Nhưng suy cho cùng nuôi ít mà lại tình cảm, nuôi nhiều theo kiểu gà công nghiệp thế kia thì làm sao mà sát xao quan tâm được. Cho nên quán tôi nó hơi khác quán khác ở mặt tình cảm là như vậy……. !!! Chứng kiến nhiều chuyện, nhiều việc của bọn nó tôi cũng thấy thích cái công việc không mấy làm hay ho mà mình đang làm hơn…….

Phần 11

Đọc mãi đến giờ chắc không ít ông thắc mắc:
– Đm, sao nhân viên nhà thằng này ngoan, ngon mà lại hiền thế. Em nào cũng hoàn cảnh đáng thương nữa.

Các ông hay nhỉ, tôi chỉ mới kể hoàn cảnh của mỗi đứa, và tôi nhớ không nhầm tôi mới chỉ khen cái Ngọc là ngoan thôi. Còn đâu chúng nó toàn không phải dạng vừa.

Toàn rách giời rơi xuống cả đấy, những chuyện đáng thương của chúng nó đều là thật, nhưng tiểu sử ăn chơi của một vài đứa nghe xong cũng còn thấy lẫy lừng.
Cặp đôi ăn chơi nhất trong nhà phải kể đến Hương và Trang. Cái Hương trước bị chị lừa bán cho một chủ ở Nam Định đợt trước tôi có kể qua rồi. Nó bị bán sau đó bà chủ Béo dẫn nó đi bán trinh giá 20 triệu. Sự thật là ở một số nơi bọn chủ còn bắt nhân viên chơi Đá. Lý do vì sao chủ nó làm thế thì rất dễ hiểu, cho nhân viên chơi đá chúng nó đi làm không biết mệt, mà còn dễ quản lý, suốt ngày thơ thẩn trong nhà, mà cũng chẳng đi đâu được vì cổng lúc nào cũng khoá. Đôi ba lần đầu chúng nó cho chơi miễn phí, chơi ké không mất tiền. Sau ngấm dần, vã không có thì nó vẫn cho chơi, nhưng trừ vào tiền làm được.

Cứ như thế có đứa làm 2 năm còn không đủ tiền trả nợ cho chủ. Trốn không trốn được, lại còn rơi vào cảnh nghiện ngập. Sống không có lối thoát, bản thân tôi thì cũng chưa chơi cái thứ cứt chó đó bao giờ. Hỏi tôi kẹo, ke chơi như nào tôi còn biết chứ đá thì chết cũng đéo bao giờ động vào. Vì chưa từng thử qua nên tôi chẳng hiểu nó có thèm như heroin hay không. Nhưng sau xảy ra chuyện thì tôi nghĩ nó cũng Nghiện như heroin.

Đợt đó cái Hương xuống đây làm cũng phải được 4 tháng rồi. Nhà tôi không cho đứa nào chơi Đá cả nhé. Thế nên lúc nó xuống làm không nghĩ nó chơi đá. Còn trẻ quá mà, vậy mà có một hôm như này.

Hôm đó là ngày nó đến tháng, nó mới xin tôi cho nó đi xăm cái hình gì ở vai ấy. Tôi hỏi nó xăm ở đâu thì nó bảo bạn nó quen gần đây bảo đến nhà nó nó xăm cho. Tôi bảo:
– Gọi nó xuống đây, sang nhà nghỉ thuê một phòng mà xăm cho nó thoải mái.

Nhưng nó không chịu, nó bảo:
– Đằng nào em cũng không làm được anh cho em đi chơi tí.

Ừ thì nó nói thế tôi cũng đồng ý. Như thường lệ thì tôi bảo gọi thằng kia đến đón, để tôi còn lấy thông tin. Một lúc sau thằng kia chạy con Ex đến đón con Hương. Nhìn cũng ra dáng dân anh chị mới lớn lắm, đầu đội mũ, mặc áo bó sát hoa hoè hoa sói, nói chung thằng này có gương mặt theo tôi hay gọi mấy thằng trẻ trâu là Mặt Hãm Lồn. Nhìn nó cũng có thể đoán cái loại này không phải dạng tử tế. Tôi mới bảo:
– Cho anh xin cái số điện thoại, với xem qua cái chứng minh thư của chú cái.

Nó đọc số điện thoại cho tôi mà mồm vân nhóp nhép nhai kẹo cao su. Thề nó đéo làm gì mình chứ không tôi chỉ muốn đấm chết cụ nó đi. Mặt thì câng câng, thái độ thì lấc cấc. Cũng hiểu được vì nó nghĩ tôi là làm thuê cho bà chủ, chứ đéo biết tôi là em bà ấy. Đọc số điện thoại xong nó nói:
– Không có chứng minh thư anh ơi…

Địt con lồn mẹ thằng này, muốn đuổi nó đi lắm rồi nhưng nhìn sang con Hương mặt sưng như cái Mâm tôi cố nhịn:
– Thế mày ở đâu, mà tên gì… – Nghỉ con mẹ mày lịch sự đi. Bố tha chưa đập mày là may.
– Nhà em ở trên ngã ba đi qua trường tiểu học ABC, em tên Tuấn. Anh lên đó hỏi ai người ta cũng biết.

Gặp đúng giang hồ thứ thiệt con mẹ nó rồi, sợ suýt teo cả chim. Lại còn “Ai Cũng Biết”. Công nhận chính nhờ ai cũng biết đấy mà con chó này ăn trận đòn chắc phải hơn ngày sau mới biết đau. Tôi nhìn cái Hương bảo:
– Thế đi đi, gần giờ ăn cơm thì về. Có gì gọi điện cho anh.

Nó vâng vâng dạ dạ, leo lên xe thằng kia đi mất. Tôi thì lúc đó còn phải sang nhà nghỉ thu tiền khách, sớm có thằng khách đi chưa thu tiền. Đang bên nhà nghỉ lấy tiền của khách thì cái Mai gọi điện bảo tôi về nhà, nhà đang có top khách 4-5 người. Tính ra từ khi cái Ngọc về là còn 6 đứa, cái Hương đèn đỏ đi chơi rồi, một đứa vừa đi xong đang trên phòng chưa xuống thì ở nhà vẫn còn 4 đứa. Tôi chạy về xem khách thế nào. Vừa đi vừa nháy điện thoại bảo cái Hoa đang trên phòng xong thì về nhanh nhà có khách.

Khách đi 5 người mặc áo công nhân của một công ty gần đó. Buổi trưa mấy ông công nhân tranh thủ giải lao đi Đóng Gạch. Đúng là chết vì Lồn là một cái chết sồn sồn. Làm cả buổi sáng, trưa không tranh thủ ngủ mà còn đi chơi Gái, đúng cũng vái các ông luôn. Nhưng kệ, đi chơi việc của họ, còn việc của tôi là Thu Tiền:
– Bọn anh đi 5 người, em xem có ai xếp luôn một lần đi cho đủ. Nhanh nhanh không hết giờ…

Tôi gọi Mỹ, Dung, Trang xuống, còn Mai ngồi đó từ trước rồi. Vừa đúng lúc cái Hoa từ bên kia về. Thế là đủ 5 người:
– 5 người đây các anh đi luôn nhé. Cho em thu…..

Chưa kịp dứt câu thì cái Mai chỉ tay đếm:
– Mới có 4 thôi anh ơi, cái Trang nó đi với cái Hương lúc em gọi anh từ nhà nghỉ về mà.

Ơ cái định mệnh, nó đi mà tôi đéo biết gì này. Tôi hỏi Mai:
– Nó đi cái gì, lúc anh đi mỗi cái Hương thằng kia chở đi thôi mà… !??

Mai tiếp:
– Em không biết nhưng lúc anh đi hai đứa nó quay lại đón cái Trang. Chúng nó còn bảo xin phép anh rồi.

Mà thôi tạm gác chuyện ấy lại, tôi quay ra bảo khách:
– 4 anh đi trước đi, em chạy đi đón thêm người nữa. Cho em thu tiền luôn. Của các anh 1tr5.

Khách trả tiền rồi tự chọn nhân viên sang nhà nghỉ, còn một ông ngồi lại hóng như hóng…… Tôi phi xe sang quán khác mượn được một em cũng khá là hot.
Chở về bố kia gật đầu ưng luôn, mồm còn bảo:
– Nhanh em ơi, bọn anh tí còn phải đi làm. À mà chú em tí bọn kia nó mà xong trước thì bảo đợi anh với nhé.

Vãi lồn chấm chinsu phụt, đi chơi gái mà kiểu gấp như sắp hấp hối. Thà nhịn mẹ đi, lúc nào thoải mái thì quay lại. Nhưng khổ toàn các ông vợ con rồi, nói thật éo đi buổi trưa thì chẳng bao giờ đi được. Bảo sao máu, xin lỗi các anh công nhân, lỡ vợ có đọc được thì các anh cứ bảo:
– Ở đâu cũng có người này người nọ.

Em không cố ý, nhưng sự thật đôi khi nó phũ phàng. Khách đi hết tôi mới ngồi nghĩ lý do tại sao cái Trang đi mà không xin phép. Lý do đầu tiên hiện ra là nó Trốn. Nhưng không phải vì gần đây có chuyện gì xảy ra đâu, không ai mắng chửi nó, nó vẫn đi làm bình thường. Đơn giản nhất là trong sổ tiền của nó vẫn còn 13tr500, nó không cần tiền hay sao mà trốn. Mà chẳng lý do gì nó phải trốn khổ sở, nó thích về, thích đi nó xin vẫn để nó về bình thường cơ mà. Loại lý do này, tôi gọi điện thì nó không dám nghe máy, gọi cho con Hương nó cũng không thèm bắt máy. Gọi thằng kia thì thuê bao, vãi lồn rồi…

Tôi phải gọi ngay cho bà chị xuống quán, trường hợp này cũng là lần đầu tiên nhân viên đi mà không gọi về được. Bà chị tôi bận việc phải mất tầm 30′ sau mới đi xe xuống. Lúc đó cũng gần 2h chiều rồi. Hai đứa kia đi cũng đã được mấy tiếng. Tôi tiếp tục gọi điện thoại thì vẫn không đứa nào nghe. Bà chị tôi gọi người xuống chuẩn bị đi tìm quanh khu vực ngã ba trường tiểu học ABC. Tôi dùng số điện thoại thằng kia tra fb với zalo thì ra được cái mặt nó ở ảnh đại diện Zalo.

Đm, gom tất số đt mấy thằng em bà chị lại tôi send một loạt ảnh thằng cờ hó ( được cái thằng nào cũng là Iphone nên tiện ). Nhìn ảnh xong thì có thằng trong số đó biết mặt thằng này vì gần nhà thằng này. Nó bảo:
– Em biết thằng này, nó tên Tuấn. Cách nhà em một đoạn thôi. Từ đây lên nhà nó mất tầm 20′ đấy chị ạ.

Ngồi trên xe tôi vẫn gọi điện cho hai đứa kia. Cái Hương bắt máy, tôi hỏi:
– Mày đang ở đâu về ngay…. Chị với anh đang đi tìm.

Nó tắt máy luôn, có lẽ bà chị tôi quá khét trong chuyện này rồi. Cũng phải thôi, đàn ông bà ấy còn bắt quỳ xuống đánh như chó. Nói gì đến hai đứa này, bọn này nó nhờn vì ở với tôi. Tôi không quát tháo mắng mỏ chúng nó bao giờ. Vì nghĩ cứ nhẹ nhàng thì chúng nó sẽ biết điều. Nhưng tôi khác chị tôi khác, bà ấy không có cái gọi là tình cảm xen lẫn công việc. Bà ấy có thể cho cái Ngọc mấy triệu về quê, có thể bỏ ra hàng 1-2 chục triệu cho chúng nó đi chơi. Nhưng không ngoan bà ấy có thể đánh nát mặt chúng nó, và chúng nó biết điều đó. Tôi gọi tiếp cho cái Trang, bấy giờ nó mới nghe máy, bà chị tôi giật điện thoại:
– Địt mẹ hai con này, tao mà bắt được có tin tao cho chúng mày cởi truồng đứng giữa ngã ba không… ??? 10′ nữa mà không về đừng trách tao.. !!!

Bà ấy tắt máy mà tôi vẫn thấy hơi sợ, vì tôi tin bà ấy sẽ làm thật. Và sau khi làm thế xong bà ấy sẽ đuổi chúng nó đi. Tính bà ấy tôi nắm trong bàn tay, sòng phẳng, thoáng nhưng làm gì cũng cứng nhắc, đã ra luật thì lúc nào cũng làm theo luật. Chính vì thế mà bà ấy thân là con gái vẫn tồn tại ở cái đất này 10 năm nay. Không phải dựa bóng chồng mới mở quán, bà ấy mở quán làm ăn 3 năm sau mới lấy ông chồng bây giờ. Lấy chồng xong bà ấy như hổ mọc thêm cánh. Và bà ấy bắt đầu tính đến việc mở rộng làm ăn sang lĩnh vực cho vay cầm đồ. Đó cũng là lý do mà giờ tôi ngồi ở đây.

Tầm chục phút sau không thấy đứa nào gọi điện nói gì tôi lại gọi lại. Nhưng lần này cả hai thuê bao, oto cũng đã dừng trước cổng nhà thằng kia, chó sủa inh ỏi, cổng không khoá, nhưng hình như trong nhà không có ai. Mấy thằng kia xộc vào sân, nhà không có người. Bà chị quay ra hỏi thằng kia:
– Có đúng nhà nó đây không.. !??

Thằng kia trả lời:
– Đúng nhà thằng mà anh T gửi ảnh cho em xem.

Đứng ngoài cổng đợi phải mất 15′ thì thằng kia mới đi con Ex về trước ngõ. Nó thản nhiên như không có gì, mặt ngáo ngơ. Tôi hỏi:
– Hai đứa nhân viên nhà tao đâu… !??

Nó nhìn tôi:
– Em không biết, chúng nó về từ lâu rồi…. !!

Chị tôi túm tóc vả nó một cái rõ đanh, mồm chửi:
– Địt mẹ con chó này, mày biết tao là ai không… !?? Mày đưa nhân viên nhà tao đi mà giờ bảo không biết á…

Bốp…. lại thêm một cái vả nữa.

Nó định bật lại thì mấy thằng em lao vào giữ. Chị tôi tiếp:
– Mày thích chết à, đi vào mở cửa nhà tao xem mày giấu chúng nó ở đâu.

Nó mở cửa, nhìn qua không thấy ai….. Nhưng trong góc nhà có…………………

Phần 12

Trong góc nhà vẫn còn cái bình thuỷ tinh với loằng ngoằng ống hút. Bọn này vừa chơi Đá. Thảo nào thằng này nó kiểu ngu ngơ không biết sợ là gì. Đi sâu vào trong nhà thì không có ai bên trong cả. Cái Hương với cái Trang không có ở đây. Hoặc có nhưng nó đã đi rồi.

Bà chị tôi lại lôi thằng kia ra đánh, đánh đau, đánh chảy máu mồm:
– Mày chở chúng nó đi đâu, nói mau….. !!

Nó vẫn gan lỳ không nói, mấy thằng em đứng cạnh không chịu được nữa lao vào đánh mạnh hơn, cứ bụng với mặt chúng nó đấm:
– Em chở chúng nó ra đường bắt taxi lúc nãy rồi. Chúng nó bảo em chở ra đó rồi tự bắt taxi về chứ em không biết gì cả.

Bà chị tôi cầm cái bình hút đá đưa trước mặt nó:
– Mày cho chúng nó chơi đá phải không.. !?? Địt mẹ con chó này, bảo sao bọn tao gọi điện chúng nó không nghe máy… !!

Lại tiếp tục là liên hoàn vả, đấm, đạp…. Thằng mặt lồn nằm bẹp một đống dưới đất không kêu ca gì. Chị tôi lại gần nói:
– Tao mà không tìm được chúng nó thì mày chưa xong đâu. Mày cứ ở yên đấy… !!!! – Đoạn bảo bọn em ra xe đi về.

Trên đường đi về tôi hỏi bà chị:
– Giờ sao hả chị, biết chúng nó đi đâu mà tìm.

Bà ấy lắc đầu:
– Không tìm được đâu em, cái Hương nó có tiền trong người nó đưa cái Trang đi rồi. Bọn này giờ đang ngáo còn không biết đi đâu về đâu nữa cơ. Về quán đã… !!!

Về đến quán, bọn Hoa, Dung, Mai đang ngồi đợi ở phòng khách. Không thấy hai đứa kia đâu tụi nó đoán được kết quả Hương với Trang đã trốn. Ngồi vào ghế tôi nói với bà chị:
– Lúc đấy chị mà không nói doạ chúng nó như thế thì mình lên đến nơi vẫn bắt được tụi nó về. Con Trang nó sợ lắm.

Cái Trang ngày trước cũng bị bán đi làm một thời gian, vì nó không chịu làm với kén chọn khách nên bị đánh liên tục, mà toàn bị đánh vào đầu. Xong còn bị chủ cho bó gối một tuần. Bị đánh nhiều nên đâm ra sợ, cứ ai doạ đánh là nó kinh lắm. Đợt chị tôi còn làm, nó đi khách suốt ngày bật phòng, với đi xong về khách toàn chê. Lắm lúc cãi nhau om tỏi vì khách bảo chưa đi, nó thì bảo đi rồi. Mà con này nó cũng lắm trò quái dị, khách vào nhà chọn nó khách trẻ thì nó mới đi. Nhiều lúc nó sợ chị tôi nên khách già một chút nó vẫn đồng ý đi. Nhưng lên phòng nó chuyên lừa khách, nó bảo khách:
– Anh cứ đi tắm rửa đi rồi ra em chiều.

Đm mấy ông bác già thấy gái vừa xinh lại vừa ngoan như thế vâng lời răm rắp, tụt quần áo phi ngay vào nhà tắm. Trong khi đó nó ở ngoài lẻn về mất hút. Đến nhà chị tôi thấy nó mới đi lên phòng chưa được 5′ mà đã về thì lần nào cũng hỏi:
– Không đi được hả em…

Nó lúc nào cũng có lý do, lúc thì:
– Khách say quá chị ạ, không thì lại khách đeo bi hoặc khách bắt em làm tình em không biết làm.

Mọi lần như thế chị tôi toàn đổi người đi thay cho nó. Khách họ cũng không ý kiến gì…. Nhưng có một lần nó xài bài cũ lại gặp ngay ông khách đeo bám dai như đỉa.

Nó cũng lừa ông ấy đi tắm xong về nhà văn vở:
– Khách đeo bi chị ạ, đau em không đi… được.

Chưa kịp nói nốt từ “Được” thì nó thấy ông khách kia theo về đến cửa quán.. Vừa vào cửa ông ấy đã bô bô:
– Nhân viên kiểu gì bảo anh đi tắm xong lại đi về, đã kịp làm gì đâu… !!

Chị tôi bảo khách:
– Chim anh đeo bi em nó sợ anh ạ.. !!

Bố khách kia ngớ người mấy giây:
– Bi bủng gì, anh hơn 35 tuổi còn chưa biết cái bi là gì…. Làm gì có chuyện đó.

Cái Trang cúi mặt không nói được câu nào. Chị tôi biết con này nói điêu rồi, mặt bà ấy hằm hằm vào:
– Thôi anh ạ, cô này khó tính để em đổi cho anh cô khác chiều hơn. – Đoạn gọi ngay Dung ma ma xuống thay nốt.

Khách đi bà chị tôi mới khoanh chân nói với cái Trang:
– Mày đi làm kiểu gì thế hả em, mày thích trêu cho chị tức điên lên phải không. Mày biết chị đánh người như nào rồi đấy. Không muốn đi thì bảo ngay từ đầu để cho người khác đi. Mày coi đây là trò đùa hả em, lần nào mày về cũng lừa mọi người thế à. Tao đánh chết.

Cái Trang đứng run như dẽ, mồm lắp bắp:
– Em xin lỗi chị…. lần sau em không thế nữa.

Nói thế chứ tôi cũng chưa thấy bà chị tôi đánh nhân viên nhà bao giờ cả. Nhưng nghe kể nhân viên nhà khác với khách ba bựa thì bà ấy đánh suốt. Tôi nghe mấy đứa nhân viên nói với nhau như vậy. Lý do đánh nhân viên nhà khác là vì mượn bọn nó xuống nhà đi khách hộ mà chúng nó không đi, quay đít đi về. Mà cái bà này thì chó tính, lúc nào cũng coi mình là nhất. Tôi cũng ghét cái tính này, vì tính tôi trái với bà ấy. Tôi thích thương lượng, mềm mỏng hơn là dùng bạo lực.

Cái Trang sau lần đó thì ngoan được một tuần, ngày nào cũng đi được nhiều khách mà không dám phàn nàn gì… Nhưng sau một tuần lại đâu đóng đấy, chán không buồn nói nữa. Thôi thì để nó làm hình ảnh đại diện cho quán còn có lợi ích. Quay lại việc hôm nay nó nghe bà chị tôi chửi với doạ như thế thì nó không trốn mới là lạ. Chị tôi kiểu lúc đó nóng thì nói như thế, chứ về nhà bình tĩnh bà ấy lại bảo tôi gọi thử xem chúng nó thế nào.

Tôi lại lấy máy gọi, có chuông nhưng bọn nó không nghe. Có khi nào chơi đá vào nếu sợ 1 thì lúc ngáo nỗi sợ nó tăng gấp bội không.. !?? Biết chúng nó không dám nghe máy tôi mới nhắn tin cho cả hai:
– Hai đứa về nhà đi, chị nóng thì nói thế thôi chứ không ai làm vậy đâu.

Ting… Ting…. Tin nhắn hồi đáp:
– Em không về nữa đâu, em sợ chị lắm. Chị đánh em chết thật đấy. Em thấy chị đánh khách mấy lần rồi. – Cái Trang nhắn lại.

Tôi có nài:
– Anh đảm bảo cho tụi mày, có anh chị không đánh chúng mày đâu. Mà về đây còn lấy tiền, mày còn gửi đây hơn 13tr này.

Tự nhiên không thấy cái Trang nhắn lại nữa, tôi đoán nó đang phân vân. Vì giờ nó không có tiền, đi theo cái Hương cũng khổ, lỡ đâu cái Hương nó bỏ giữa đường thì lại bơ vơ. Có tin nhắn:
– Anh đừng gạ cái Trang về nữa, nó đi làm chỗ khác với em rồi. Về chị đánh chết à… !! – Tin nhắn của cái Hương.

Xong phát tin nhắn đấy cả hai máy lại thuê bao quý khách vừa gọi hiện đéo gọi được, nghĩ nếu cái Trang đi thì thiệt, tiền không lấy được, quần áo không có. Cứ lẽo đẽo đi theo cái Hương, nó bảo đi đâu phải đi đấy. Cái Hương thì nó mới ứng gần hết tiền hôm trước, trong sổ đâu chỉ còn có hơn một triệu.

Hai đứa bặt vô âm tín phải đến hai ngày sau, đến hôm thứ ba thì tôi thấy cái Hương đăng ảnh lên facebook. Chụp ảnh ở một phòng karaoke cùng với bốn thằng nữa. Xong nó tag thằng đứng cạnh là người yêu nó. Vào fb thằng kia thì thấy nhà nó có quán karaoke ở Bắc Ninh. Vãi cả người yêu, có mà về đó làm nhân viên cho nhà nó thì đúng hơn. Nhưng tôi không thấy cái Trang trong ảnh. Thôi thì cũng kệ, tôi với nó cũng không nợ nần gì nhau, nó không thích thì đi chỗ khác làm thế thôi. Không thấy cái Trang trong ảnh tôi đoán hai đứa có vấn đề. Tôi nháy máy cái Trang thì thấy có chuông, tắt đi tôi nhắn tin:
– Em không đi chơi với cái Hương à.. !?

Nó nhắn lại ngay:
– Em không anh ạ, em ở nhà nghỉ một mình. Nó bảo nó đi sinh nhật người yêu nó.

Tôi nhắn tiếp:
– Em đang ở Bắc Ninh phải không… !?? Anh nói thật không tiền không quần áo em đi theo nó càng khổ. Nó còn có người yêu, em có gì. Mà không cẩn thận lại bị nó bán.

Tôi thấy mình cũng khá tiểu nhân khi cố tình đánh vào nỗi sợ của nó để kéo nó quay về. Và tôi thấy khả năng cao mình sẽ gọi được nó quay lại. Vì khi con người không có chỗ để đi nó lạc lõng vô cùng. Khi đó mà có ai dang tay đón thì không về mới lạ. Trang bắt đầu kể:
– Hôm đó em không muốn đi xăm với nó đâu, nhưng nó cứ gạ em đi cùng. Em bảo chưa xin ai thì nó nói xin cả cho em đi rồi. Lúc anh gọi điện em chưa kịp nói gì chị đã chửi đã doạ em. Chị bảo 10′ nữa phải về. Em bảo cái Hương về đi thì nó nói: “Mày về đấy mày bị đánh chết”.

Em bảo sao mày không gọi lại nói, thì nó tiếp:
– Cái Hương không cho em gọi á anh, nó bảo tắt máy đi. Sau đó nhờ cái thằng bảo xăm cho nó chở hai đứa ra đường bắt taxi. Hôm đó em chưa đi khỏi khu mình đâu. Bọn em nghỉ ở nhà nghỉ chờ cái Hương gọi cho người yêu trên này rồi hôm sau mới bắt xe đi.

Nghe kể lại thấy cuộc đời con này u tối, mà ngu nó bảo cái gì cũng làm theo, tôi nói:
– Vậy thì bắt xe taxi về đây, yên tâm không ai làm gì em cả. anh thề với mày.
– Nhưng em không có đồng nào.

Tôi hỏi tiếp:
– Thế tiền phòng trả chưa.. !??
– Không có chứng minh thư nên đặt trước ba hôm rồi anh ạ.

Thế là có cơ hội rồi, tôi đang sợ nó không có tiền trả phòng, nhà nghỉ không cho đi. Định nhắn tin tiếp thì nó nhắn trước:
– Cái Hương về rồi anh ạ. Em không nói chuyện được nữa đâu.

Không thấy nó nhắn gì nữa. Tôi thấy hơi tiếc vì một tí nữa thôi là tôi gọi được nó về rồi. Lúc đó là 11h30, mấy đứa kia vẫn đang đi làm. 1h đêm tôi đóng quán đi ngủ, nằm mãi không ngủ được thì đến 3h sáng cái Trang gọi điện giọng hớt hải:
– Anh ơi, cho em về… Em tin anh, em liều về vậy. Chứ em không theo con Hương được.

Tôi thấy vui vcl:
– Vậy em gọi xe rồi đi một mạch thẳng về đây luôn. Tiền không lo, về anh trả.

Nó nói:
– Nhưng ở đây em không biêt gọi taxi kiểu gì.
– Em xuống lễ tân bảo nhân viên ở đó gọi cho một cái taxi đi đường dài. Lên xe đưa máy cho anh nói chuyện với thằng taxi.

Tầm 20′ sau nó gọi lại:
– Em lên xe rồi anh ơi, anh nói chuyện này.

Tôi nói với taxi chở nó về địa chỉ này. Ngã giá xong xuôi tôi bảo cái Trang ngủ đi. Bao giờ đến nơi gọi tôi mở cửa. Mà đúng ra đêm đó tôi thức trắng đêm đợi nó. Gần 6h sáng thì nó về đến nơi, mở cửa cho nó vào mà tôi giật cả mình. Nhìn nó tiều tuỵ, đầu tóc thì rối bù, mắt thì trắng bạch, da xám lại…. Không khác gì xác chết trôi… Mà vẫn nguyên si bộ quần áo mặc từ ba ngày trước, đm giờ cho khách thêm tiền cũng đéo dám đi nó chứ nói gì đến kiêu với chảnh, tôi bảo:
– Về rồi đấy hả em, nhìn mày như cái xác không hồn. Đi rửa mặt mũi đi, tí sáng hẳn anh dẫn đi ăn sáng.

Nó đi tắm thay quần áo xong nhìn cũng đỡ nhưng mặt nó cứ dại dại kiểu gì. Tôi mới hỏi:
– Mày làm sao đấy hả em, mệt quá à… !?? Tự nhiên trốn đi làm gì cho khổ.

Nó kể:
– Con Hương bắt em chơi đá hai ngày hôm nay nớ anh. Em không chơi thì nó đuổi đi, nên giờ vẫn ngáo. Tối qua nhắn tin với anh thấy anh nói đúng, nên đêm nó ngủ em đi luôn. Thế chị có đánh em không ạ.

Tôi cười bảo:
– Mày về đây làm vui còn không hết đánh cái gì. Mà sao lúc anh nhắn tin không về luôn mà phải đợi đến đêm.

Nó phân vân rồi mới nói:
– Lúc đó em vẫn sợ bị lừa về đánh. Nhưng sau em nghĩ: Chết thì chết sống thì sống. Nên em về.

Nghe câu cuối cùng mà tôi thấy sao mà nó khổ thế, nhưng ít ra nó vẫn đưa ra sự lựa chọn Chính Xác… Tầm 7 giờ hai anh em đi ăn sáng. Tôi nhắn cho bà chị là cái Trang về rồi. Bà ấy hỏi:
– Cậu làm cách gì đấy.

Tôi trả lời:
– Không phải cái gì cứ doạ là sợ. Thế nhé.

Phần 13

Gọi được cái Trang quay lại là tôi thấy mừng lắm, sau khi ăn sáng xong hai anh em về quán. Trước đó tôi cũng đã nhắn tin thông báo cho bà chị. Chị bảo tối mới xuống được. Về đến quán tầm đó là 8 giờ sáng tôi thì cũng mệt rã cả người, cả đêm chưa được ngủ. Tôi nói cái Trang:
– Em vào xem phòng ốc thu dọn, mấy hôm trước chúng mày đi. Chị bực định đáp hết đồ đạc đi đấy. Nhưng anh bảo giữ lại, xem nhà có đứa nào dùng được gì thì dùng. Nhưng không ai động vào cả. Mày xem thu dọn gọn gàng lại rồi đi ngủ đi. Anh cũng mệt lắm rồi. Tối chị xuống nói chuyện.

Nó nghe đến chị thì giật mình, tôi trấn an:
– Yên tâm, không ai đánh đâu, anh bảo đảm, nhưng mày phải nhẹ nhàng mà tỏ ra hối lỗi vào, anh sẽ nói đỡ thêm.. !!

Tôi vào phòng đánh một giấc đến tận 4h chiều, hôm đó không nấu cơm nữa. Cả quán lôi nhau đi ăn hàng, nhân cái đại tiện Trang quay đầu là bờ. Một mình là nam trong khi đi với 5 đứa con gái, ai cũng nhìn, thấy ám ảnh vcl. Được cái bọn nó cũng biết ý, khi đi ra ngoài thì không nói chuyện bỗ bã như ở nhà. Tuy nhiên cách ăn mặc thì không lẫn vào đâu được, chỉ có cai Hoa cái Mỹ ra ngoài thì chúng nó mặc những bộ kín đáo, nhìn nhẹ nhàng như gái sinh viên. Còn mấy đứa kia váy với đầm, không hở tí này thì lại hở tí nọ. Đó chính là lý do mọi người cứ nhìn chằm chằm vào bọn tôi. Ngại quá tôi bảo chúng nó:
– Đi ra ngoài đi ăn, đi chơi thì ăn mặc nó bình thường thôi. Không người ta săm soi. Mặc như cái Hoa kia kìa.

Mấy đứa mặc hở nói:
– Nhưng quần áo em toàn đồ như này, không mặc thì cởi truồng à. Kệ họ đi, bọn em không ngại thì thôi.

Định mệnh, tụi mày không ngại nhưng anh mày ngại. Nghĩ thế chứ cũng kệ, sau đéo đi ăn nữa. Đang ăn thì có một đôi đi vào, chắc là người yêu. Đôi đấy đi qua bàn, tôi thấy có đứa nó cười khúc khích. Là cái Dung, nó nói nhỏ với bọn kia:
– Anh này, đợt trước hay đi với chị, mà lần nào cũng cho tiền bo. Chắc hôm nay đi ăn với người yêu.

Tiên sư con quái thai dị dạng này, nó mà phun to ra thì tan nát hạnh phúc gia đình. Nhưng chúng nó chỉ ngồi bụm miệng cười với nhau thôi. Làm sao dám bô bô cái mồm, quay qua nhìn thằng kia thì thấy thi thoảng bố ấy cũng liếc sang bàn tôi một cái. Nhưng tôi không nhớ mặt, chắc đó là đợt tôi chưa làm. Chứ trí nhớ tôi tốt bỏ mẹ, khách mà đi 2 lần trở lên là tôi nhớ trọn từng khoảnh khắc. Tôi nói với chúng nó:
– Đừng có vớ vẩn, có đi thì cũng làm như không quen. Không phải chuyện để đùa đâu. Ăn đi rồi về, lát chị xuống quán giờ đấy.

Đồ bê ra, bọn nó cứ nhí nha nhí nhoáy, xong còn đòi uống bia. Tôi bảo uống say về lại không làm được. Cái Mai chơi luôn câu:
– Rượu em uống còn chẳng say nói gì bia. Trên em toàn uống bằng bát.

Chúng mày quê Võ Tòng à mà uống bằng bát, tôi cũng gọi ít Sài Gòn ra cho tụi nó uống. Cơm no nhưng chưa say tôi ra bắt taxi cả lũ đi về. Tầm đó mới 7h30, đúng giờ làm ăn. Đi ăn nhưng cái Trang không ăn được nhiều, bảo ăn cái gì cũng em no rồi. Không biết là do vẫn Ngáo không muốn ăn, hay lo sợ tí gặp chị sẽ thế nào. Tôi nghĩ là do cả hai. Về đến quán thấy xe bà chị đã đỗ ở trước cửa, cả nhà đi vào cái Trang khúm núm đi sau cùng, cứ nấp nấp sau lưng tôi. Tôi chào bà chị:
– Chị ăn cơm chưa.. Bọn em giờ mới đi ăn về.

Bà ấy nhìn nhìn rồi nói:
– Ăn lâu rồi, mà cậu dẫn cái Trang vào phòng chị nói chuyện.

Mấy đứa kia lặng im không ai dám nói gì. Tôi bảo mấy đứa đi đánh răng, rửa mặt trang điểm gì thì làm đi. Có khách thì gọi anh. Vào phòng đóng cửa lại chị tôi ngồi ghế, tôi ngồi giường, cái Trang thì đứng, bảo nó ngồi nó không ngồi.
– Thế hôm nọ sao hả em? Chị không ở đây chúng mày định làm loạn à?

Trang sợ không dám nói gì, cứ đứng hai tay xoắn vào nhau, người thì run run. Tôi mới mở lời:
– Nó bị cái Hương lừa chị ơi…..

Bà ấy gắt với tôi:
– Cậu im đi…. để nó nói…. Nó có mồm chứ không phải câm.

Ớ ờ…. Tôi cũng ngớ người ra vì bị quát. Nhưng vẫn phải im, trong đầu nghĩ: “Đã xấu còn đầu gấu.” Mặc dù là bà ấy không xấu. Nhưng tôi vẫn cố nói thêm câu thể hiện sự phản kháng yếu ớt:
– Có gì thì nói đi em êi… !!

Lúc này thì nó khóc, mà lại còn khóc to. Bà kia mới quát:
– Ơ con này, tao đã đánh mày đâu mà mày khóc.

Mất phải đến hai phút nó mới nín, mới bắt đầu kể những gì mà nó nói với tôi. Chị tôi nghe xong mặt vẫn không cảm xúc, lúc này bà ấy mới giáo huấn ( bằng lời):
– Em thấy mình Ngu chưa, bọn chị đối xử với bọn em không tệ. Mà riêng em là sướng nhất rồi, khách say, khách già em không muốn đi cũng không ép em đi. Xin đi đâu cũng cho đi, thoải mái quá đâm ra chúng mày nhờn. Còn chị đã nói, mình làm cái nghề này thì phải xác định làm ra làm. Em xem cũng đi làm chúng nó kiếm bao nhiêu tiền, mình thì toàn lý do lý trấu. Trong khi trẻ với xinh nhất nhà.

Cái Trang ngồi xuống giường, mặt cúi xuống chăm chú nghe. Bà ấy tiếp:
– Thoải mái với bọn em nhưng bọn em không biết điều. Hôm đấy mà chị bắt được thì chị đánh chết. Còn đuổi chúng mày đi nữa cơ. Ngày trước chị từng làm thế rồi. Nhưng thôi, mày vẫn biết đường về, với anh cũng bảo nếu mày về chị đừng đánh. Cộng với hôm nay tao cũng hết giận rồi.

Cái Trang ngước lên nhìn:
– Vâng, em biết lỗi rồi. Em xin lỗi anh chị.

Bà chị tôi hỏi tiếp:
– Thế đi mất bao tiền taxi.

Tôi nói:
– Mất 1tr250.
– Thế cậu trừ luôn vào tiền mà nó gửi. Tự đi thì phải tự trả, cái gì ra cái đấy. Lẽ ra mày trốn như này chị không trả tiền mày đâu.

Cái Trang gật đầu rối rít, bảo chị cứ trừ đi. Bà ấy còn nói thêm:
– Mày cứ tin bạn rồi đi theo bạn, có ngày nó bán mẹ mày đi thì không có đường về. Mày nó mà bán sang Trung Quốc xinh thì nó bắt làm gái, xấu nó mổ bụng bán nội tạng. Nghe cái Mai nó nói chưa.

Con bé nghe đến bán sang Tàu là giật cả mình, nó sợ lắm. Tôi đá thêm vào:
– Mà chẳng phải bạn đâu, mấy thằng khốn nạn nó cũng bán, cứ đi chơi với nó, nó cho uống cốc nước ngủ mê mệt. Tỉnh dậy còn không biết mình đang ở đâu.

Nói là doạ chứ những chuyện này không phải không xảy ra, nạn buôn người báo chí nói nhan nhản. Doạ thế cho nó sợ mà tránh, tốt cho nó chứ cho ai. Chị tôi hỏi tiếp:
– Thế cái Hương giờ ở đâu… !??
– Nó vẫn trên Bắc Ninh chị ạ.. !!?? Sáng nó còn nhắn tin chửi em bảo bạn bè sống với nhau như chó. Em bỏ nó đi, xong nó bảo thế nào mày cũng bị đánh.

Đúng là đôi khi bạn như cái lồn, toàn đưa nhau vào chỗ chết. Trang nói tiếp:
– Hôm đi nó cầm hơn 10 triệu, nó bảo em tao có tiền không phải sợ. Lên đấy làm đông khách. Nhưng lên đó nó đi sinh nhật người yêu mất 5 triệu. Ngày hôm trước thì tụ tập mua đá về chơi cũng hết gần hết tiền. Nó bắt em chơi, xong bảo chia đôi mỗi người một nửa. Sau này em làm được thì trả nó. Giờ nó cũng chẳng còn tiền đâu.

Nói chung là cái Trang về thì bao nhiêu tội đổ hết lên đầu con Hương. Tôi với bà chị nghe thì cũng biết vậy. Kết thúc buổi giáo huấn chị tôi bảo nó ra ngoài chuẩn bị đi làm. Còn tôi với bà chị ngồi nói chuyện với nhau:
– Nãy chị quát cậu là vì cậu không được bênh chúng nó khi chị đang nói chuyện. Nếu chị để cậu bênh bọn nó mà không nói gì thì tụi nó không sợ chị nữa vì nghĩ cậu bênh được.

Tôi mới nói:
– Bảo sao quát to thế, em bị bệnh tim đấy. Nhưng em thấy cũng cần phải nhẹ nhàng.
– Thì đấy là việc của cậu. Cậu khéo mồm nịnh được tụi nó. Nhưng vẫn cần có người để tụi nó sợ. Như thế mới làm được.

Hoá ra là Chiêu vừa đấm vừa xoa huyền thoại. Mà cũng chuẩn luôn ấy, làm chủ mà nhân viên không sợ thì vứt đi. Binh pháp còn có cả Nhu lẫn Cương. Bà chị cao tay vãi đái. Đúng là thể loại đầu có sỏi chứ đéo phải sạn nữa rồi. Thế nên tôi càng thấy nể bà ấy hơn, kinh nghiệm học từ xã hội bao giờ cũng ăn đứt cái gọi là sách giáo khoa. Càng đi theo bà ấy tôi lại càng học được nhiều. Lúc đó tôi mới biết 1+1 = 3 chứ không phải một đống.

Ra phòng khách cả bọn 5 đứa ngồi đấy chị tôi nói:
– Dạo này chị không ở đây, nhà hơi loạn. Anh thì mới làm không phải cái gì cũng biết. Mấy đứa mày đừng để chuyện này xảy ra một lần nữa. Không thích làm ở đây thì nói tao thanh toán đầy đủ rồi đi đâu thì đi. Còn đã xác định ở lại làm thì làm cho ra làm. Ốm đau mệt mỏi xin nghỉ, khoẻ lại đi làm. Chứ đừng cái kiểu chống đối.

Cả đám vâng vâng dạ dạ, Dung cất lời:
– Ở đây là sướng rồi, ăn uống có người nấu cho ăn, mà ăn thì ngon. Trước em đi làm gặp chủ suốt ngày cho ăn thịt kho dừa, ngày nào cũng thế. Mà tiền còn không được ứng nữa. Sống ở đây chị tốt thế còn đòi thế nào nữa.

Dung tổng quản luôn khôn khéo trước mọi tình huống. Nghe đã thấy nịnh lồn rồi, định mệnh nhà nó mấy tháng nay toàn tôi nấu cơm cho chúng nó mà nó đéo nịnh được một câu. Mai bố cho ăn thịt kho dừa bây giờ.

Chị tôi nói tiếp:
– Còn chị biết tụi mày cũng đi làm khắp nơi rồi. Thừa lọc lõi để hiểu chỗ nào tốt chỗ nào xấu. Ở đây có tốt thì tụi em mới quay lại. Chứ có chỗ tốt hơn bọn em cũng bỏ chị mà đi ngay thôi. Nhưng còn ở được với nhau ngày nào thì cùng cố gắng nương tựa nhau mà sống. Các em làm các em hưởng, không cho chị, mà chị cũng không cho chúng mày được cái gì. Thế thôi…. !!

Nói xong bà ấy đi về, cả bọn đồng thanh chào như trong quân ngũ.

Sau vụ đó thì mấy đứa em đỡ được đi chơi với zai vào những ngày đèn đỏ hơn. Mà trước kia chỉ có cái Hương với cái Trang là hay đi thôi chứ bọn còn lại nó cũng chẳng ham hố gì. Không làm được thì nó ở nhà xem phim, chat chit. Còn đâu đi chơi tụi nó xin đi 1-2 ngày mới về, nhưng không bao giờ sai hẹn. Độ một tuần sau cái Trang xin về quê, hôm nó về tôi còn phải chở đi mua bao nhiêu bánh kẹo với quần áo trẻ con, chắc là mua cho em nó. Nó bảo:
– Bánh kẹo thì mua về cho mỗi nhà một ít, còn quần áo nó hứa với đứa em về sẽ mua quần áo mới.

Tính nó đoảng nên tiền của nó tôi phải cho vào phong bì bảo cất kỹ không lại rơi. Để 1 triệu bên ngoài cầm tay thôi. Ngồi nói chuyện nó bảo:
– Đợt này em về, em xem có ai dẫn xuống làm cho anh. Chị gái em trước cũng đi làm nhưng giờ ở nhà. Em về gạ xuống xem sao.

Tôi nghe thấy thế thì mừng lắm, nó xinh thế thì chắc chị nó cũng xinh:
– Ừ, có người thì dẫn xuống đây cho anh. Mà mày cũng có bạn. Nhà cũng đang ít người.

Ngồi nói này nọ một lúc gần đến giờ chở nó ra bến xe thì nó hét lên:
– Chết rồi, 1 triệu lúc nãy em đút túi rơi đâu mất rồi.

Xong nó chạy vào phòng tìm, không thấy nó lại chạy ra. Tôi thì cũng chẳng biết là nó cất vào đâu, tôi mới gọi mấy đưa kia dậy đi xung quanh nhà xem có rơi đâu không, đoạn hỏi nó:
– Hay mày cho cả vào phong bì rồi.. ?? Nãy giờ mày ngồi đây chứ có đi đâu đâu.

Nó lại lục đồ đạc lôi phong bì ra đếm. Cũng không có một triệu. Cả nhà loay hoay, luống cuống đi tìm thì nó mới ồ lên:
– À, em cho vào đây. Xong nó móc từ ốp điện thoại ra 1 triệu.

Tổ sư con óc lợn, làm tao mệt hết cả hơi. Tôi bảo nó xếp lại đồ rồi lên xe đèo nó ra bến xe. Nó lên xe còn chào tôi rối rít, hơn một tuần sau nó xuống. Chiều hôm nó xuống tôi cũng phải đi đón. Bọn này đứa nào cũng vậy, cứ về quê một thời gian là lại đen như cháy nắng, ở đây đẹp ra bao nhiêu thì về nhà đen đen bẩn bẩn đi bấy nhiêu. Trên đường về nó nói chuyện:
– Chị em bảo xuống sau anh ạ. Giờ còn ở nhà bận con. À mà anh ơi, cái Hương đi từ đợt đó không thấy về nhà, mà nhà nó gọi cũng không được. Em về bố mẹ nó cứ sang hỏi, tại trước nó bảo làm với em.

Tôi hỏi:
– Thế em bảo sao.. !?
– Thì em bảo trước em làm với nó nhưng sau nó tự đi chỗ khác làm em không biết. – Nó trả lời.

Mà cũng đúng thật, sau lần đó tôi không thấy cái Hương dùng fb, mặc dù ngày trước nó là đứa suốt ngày post ảnh lên mạng, zalo thì cũng không truy cập gần tháng nay rồi. Điện thoại thì thuê bao, cái Trang nói tiếp:
– Bố mẹ nó còn bảo là em bán nó đi rồi ấy. Còn định không cho em đi làm, ngày nào cũng sang làm phiền. Thế nên em xuống đây luôn. Hay là nó bị bán đi thật anh nhỉ… !!??

Đang đi xe mà nó cứ nói lắm tôi quay ra gắt:
– Tao có bán nó đâu mà tao biết, ngồi im đi. Đường thì đông mà đi cứ nói nhiều.. !!

Nó cười rồi không nói năng gì nữa…. Trong đầu tôi thì nghĩ: Không liên lạc, không gọi về nhà thì bị bán thật chứ còn cái lồn gì nữa………

Phần 14

Về đến nhà cái Trang tíu tít đeo balo, tay cầm cái bọc gì khá cồng kềnh chạy vào, còn cái Vali to như mả bố thằng ăn mày nó để lại cho tôi, nó đứng giữa nhà nói rõ to:
– Em xuống rồi đây, có quà, có quà…

Mấy đứa kia nghe thấy thế chạy ra:
– Đâu quà đâu, quà gì thế…. Có món gì ngon à.. !??

Bọn nó hỏi tới tấp, hỏi dồn dập, cái Trang mới lôi một cái túi đen to tầm 5 cân mở ra:
– Măng Đắng nhé, hôm qua em đi hái cả ngày đấy…. Ngon không, ngon không…. !??

Măng thì tôi lạ gì, nhưng loại măng đắng này thì lần đầu tôi thấy, nó to hơn ngón chân cái một chút nhìn nó tròn tròn, có độ dài phải đến hơn 20cm, màu đen tím, xung quanh vẫn còn nguyên những cái lá sắc nhọn. Bọn kia ồ lên:
– Uầy, nhìn em thế mà giỏi gái nhỉ, hái được toàn măng to thế này. Cái này ăn ngon lắm đó anh…. !!?

Tôi hỏi:
– Thế măng này làm món gì thì ngon… ?? Anh chưa chế biến cái này bao giờ.. !?

Trang ra vẻ tự hào:
– Trên em làm sạch xong chỉ xào với mỡ hành là ăn luôn anh ạ…. Ngon lắm đó… Dưới này không có đâu.. !??

Thì đúng thật, thành phố móc lol đâu ra tre mà có măng… Toàn mua măng ngâm sẵn ở chợ, chứ bản thân tôi ngày trước đi bộ đội cũng mới thấy củ măng một đôi lần. Đợt đó cũng có thằng tiểu trưởng tên Nghĩa nhà trên vùng cao, mỗi lần đi thao trường tập tành là nó lại tách đoàn chui vào mấy bụi tre trong bìa rừng, không biết nó làm gì… ?? Nhưng lúc về trong túi nó lúc nào cũng có vài củ măng.

Đợt đó tôi thấy củ măng nó mang về tròn ủng mà ngăn ngắn chứ không dài như măng bọn này. Thằng Nghĩa bảo đợi nó ngâm măng chua cho anh em ăn. Thằng đó làm kỳ công lắm, nó bóc, nó thái rồi còn đi xin nước vôi ngâm măng… Nó tìm lọ, mua dấm, mua tỏi, mua ớt về ngâm. Nhìn lọ măng ngâm trắng tinh, có ớt, có tỏi ngon vãi lồn ra. Nhưng nó bảo cất đi…. 3 ngày sau mới được ăn.

Mấy hôm sau, đi ăn cơm nó gọi mấy thằng đến ăn chung. Thường thì tiểu trưởng bọn nó ngồi với nhau, lúc nào kiểu tao cũng phải trên cơ với chúng mày. Nhưng đấy là nói bọn tiểu đội trưởng cũ với lính mới. Còn bọn tôi khi đó cũng sắp ra quân rồi, lớp tiểu trưởng sau cũng chỉ là ngang phân. Nên toàn gọi mày tao, trước mặt cán bộ mới phải xưng hô lễ phép. Được cái sống như thế nó vui, bữa chiều hôm đó tôi cũng la liếm vác bát cơm sang bàn nó thử tí măng ngâm. Vừa mở ra mùi dấm tỏi đã thấy thơm nức cả mũi, bỏ măng ra bát là mấy thằng chén luôn. Phải nói là Ngon Tuyệt Cú Mèo. Măng nó vừa giòn, vừa chua chua, cay cay, pha tí chát đầu lưỡi…. Ăn đưa cơm đéo thể chịu được. Từ đó tôi nghiện mẹ nó món măng ngâm. Ngày nào tôi cũng đòi nó, nó cười hềnh hệch ra điều thích thú lắm:
– Ngon đúng không.. !?? Thế thằng nào hôm đầu tao mang về còn bảo cái cục gì đấy…

Tôi cười:
– Thì đéo ai nghĩ nó ngon thế… Hôm nào ngâm tiếp đi.

Từ đó mỗi lần đi tập lúc nghỉ giải lao là nó cùng tôi thêm 1-2 thằng nữa đi mò măng, mà đa số tôi đéo tìm thấy củ nào. Đi cho nó đủ quân số, nó còn bảo:
– Không phải măng nào cũng ăn được đâu nhé.
Nhờ thằng Nghĩa trọc mà về sau mỗi bữa cơm bọn tôi có thêm một món khoái khẩu.

Còn hôm nay cái Trang mang xuống loại măng không giống của thằng Nghĩa. Chắc là xào cũng ngon, măng mặc định ngon cmnr. Bọn nó nhìn tôi bảo:
– Bọn em làm, chiều anh xào ăn nhé… Lâu lắm không được ăn rồi.

Tôi hơi ấp úng:
– Ừ… ờ… ờ… mấy đứa làm đi tí anh xào.. !!

Vì chưa biết cách chế biến món này thế nào nên hơi ngập ngừng, lấy điện thoại check “Măng đắng xào…” Thì nó hiện ra một vài cách chế biến, nhưng thấy nói ngon nhất, dân dã nhất mà nhiều hương vị nhất là xào với hành mỡ. Tôi chốt phương án đó, nhìn chúng nó ngồi bóc măng vừa nhanh vừa chuyên nghiệp. Bóc hết túi măng thì chỉ còn lại 1/2 lúc đầu.

Tôi mang đi thái lát, thái xong luộc qua vì cái Trang nó bảo anh sợ đắng thì luộc qua một tí. Sơ chế xong xuôi tôi bắt tay vào xào măng, không chỉ có hành mỡ, gần xong tôi còn thái thêm ít lá lốt cho vào. Nói đến giờ còn nuốt nước bọt, thơm vãi cả thơm. Bữa tối hôm đó tôi bị 5 đứa chúng nó thẩm định (món ăn):
– Được đấy anh, tại luộc qua nó hơi mất đi vị đắng… Nhưng ngon – Cái Hoa nói.
– Xào vầy là ngon rồi, trên em nghèo ít dùng dầu mỡ toàn đem luộc chấm muối. – Trang nói.

Thế là cả nhà oánh chét hết đĩa măng đắng xào hành không để sót một miếng. Ăn no xong chúng nó tụ tập vào dọn dẹp, tôi thì quét qua cái phòng khách chuẩn bị tối còn làm. Dọn rửa xong cả nhà ngồi uống nước, tám chuyện. Cái Mỹ hỏi Trang:
– Tưởng mày dẫn ai xuống cơ mà… ?

Cái Trang vừa nhai táo vừa nói:
– Chị tau, nhưng phải mấy hôm nữa… Giờ chưa xuống được.

Tôi nói tiếp câu chuyện lúc chiều đi đón nó:
– Thế bố mẹ cái Hương nói gì em.. Kể tiếp xem nào.

Cái Trang kể:
– Thì em về nhà nớ, mẹ nó sang hỏi em cái Hương đâu.. !? Em trả lời nó đi làm chỗ khác rồi. Xong mẹ nó bảo em đợt trước gọi về nó bảo vẫn ở với em. Em nói mẹ nó không tin, còn đòi báo công an đó anh.

Tôi bảo:
– Thế nó không gọi được về à.. !??
– Gần tháng nay không gọi anh ạ.

Tôi mở điện thoại thì thấy zalo nó truy cập 3 giờ trước. Vậy là sau gần tháng nó đã dùng điện thoại. Tôi bấm số gọi thì có chuông nhưng không ai nghe. Tôi quay ra bảo Trang:
– Anh gọi nó không dám nghe, hoặc có khi bọn chủ nó đéo cho nghe. Em gọi thử xem. Bật loa ngoài lên nhé.

Trang nhấn gọi, sau vài chuông cái Hương bắt máy:
– Mi đang ở mô đó…. ?? – Trang hỏi.

Cái Hương trả lời:
– Tao đang ở Bắc Ninh, lên đây làm với tao… Nhiều anh đẹp trai lắm… Mày lên tao nhường… !!

Con Trang thật thà:
– Tao xuống chỗ anh rồi. Mới xuống hôm nay… Mẹ mi ở nhà cứ chửi tao bán mi.. Sao mi không gọi về.

Con kia nghe thấy Trang bảo xuỗng chỗ tôi làm thì quay ta xọng ngay tiếng dân tộc:
– $%#^*$¥€^%¥$\>¥¥

Tôi ra dấu cho cái Trang nói tiếng Kinh:
– Tao đang ở nhà nghỉ đông người không nói tiếng Thái được.

Bên kia thì vẫn:
– %#%^*¥¥\’@&₫&?#~$

Lúc này thì cả hai đứa nó nói đéo ai hiểu gì nữa rồi. Tôi thì vẫn ngồi cạnh ghi âm cuộc nói chuyện. Vì tôi nghĩ nhỡ đâu mẹ con Hương báo công an con Trang bán bạn thật thì bỏ mẹ. Có đoạn ghi âm này không phải sợ. Ít ra con Hương cũng tự mồm nói “Đang làm ở Bắc Ninh. ”

Nói chuyện xong cái Trang cúp máy, phiên dịch lại toàn bộ cuộc nói chuyện:
– Nó bảo em là lên đấy làm với nó, khách đông mà toàn anh đẹp trai. Nó bảo lên đó sướng lắm.

Tôi hỏi:
– Thế mày trả lời sao.. !??
– Thì em nói em đang làm với anh, anh không cho đi. Xong con Hương bảo em mà đồng ý nó kêu nhà người yêu nó đi xe đến đón, lúc đó em xin anh đi mua đồ rồi đi theo nó…. !

Đm con kia vạch kế hoạch tinh vi vãi cả lồn, tôi bảo:
– Ok, tí em nhắn tin bảo nó em đồng ý. Bảo nó xuống đón luôn đi.

Cái Trang gật đầu, con kia không nhắn mà gọi lại luôn cho cái Trang, loa ngoài lại bật:
– Vậy mày chuẩn bị đi, giờ tao bảo người yêu đi xuống đón. Tao cũng đi. Nhớ tao gọi là chạy ra luôn nhé.

Cái Trang ừ ừ, xong bảo tôi:
– Nó đi xuống bây giờ anh ạ. Anh định làm gì.. Cứu nó à.. !??

Cái Trang hỏi vậy vì lúc nãy tôi có phân tích như sau, việc con Hương bị giữ điện thoại đến hôm nay mới được dùng chứng tỏ việc nó bị cấm, bọn kia nó sợ gọi ra ngoài. Thứ hai con này gần tháng nay chắc chắn bị đánh, giờ ngoan nên nó mới cho dùng điện thoại. Thứ ba tôi gọi thì nó không nghe là vì không được nghe. Tôi biết chúng nó lưu sdt tôi là Em bà chủ hoặc anh T. Vậy nên bọn kia không cho nghe, nhưng cái Trang gọi đến nó nghe ngay. Đó là do bọn kia đưa điện thoại cho con Hương để lừa bạn đến làm chứ chẳng tốt đẹp gì mà nó cho dùng điện thoại. Mấy bài này tôi nằm lòng, đọc vị.

Lúc con Trang đồng ý là bọn nó đi đón luôn. Con Hương chắc phải giới thiệu qua về con Trang xinh gái, này nọ rồi. Thế nên tôi mới bảo cái Trang dụ bọn nó xuống đây, nếu suôn sẻ tôi có thể tóm được cái Hương về nốt. Tôi cũng gọi cho bà chị bố trí người, vì bọn kia nó đã đánh xe xuống đây không bao giờ nó đi người không, chắc chắn trong xe phải còn vài thằng nữa. Người ngợm, đồ đạc đầy đủ hôm đó chỉ có bọn Hoa, Dung, Mỹ, Ngọc đi làm thôi. Trang ở nhà đợi điện thoại…. Tầm 9h30 cái Hương gọi đến bảo:
– Trang à, tao đang đứng ở chỗ đối diện bưu điện, nhìn sang mấy quán ăn đêm đó. Mi ra đi… !!

Chỗ đó cách quán tôi không xa lắm, tôi bảo cái Trang cứ đi bộ từ từ ra… Đồng thời nói với mọi người phóng xe lên chỗ bưu điện trước, đánh hơi xem cái xe nào. Chỗ đó thì tấp nập, oto dừng ở quán ăn đêm khá nhiều nhưng không thấy cái nào biển Bắc Ninh cả. Đột nhiên cái Trang sợ, nó không đi nữa mà quay về. Dường như nó sợ, nó đang đi bị bọn kia phi xe đến bắt. Nó quay về quán, con Hương chắc đang đứng đâu đó đợi không thấy cái Trang đâu, nó lại gọi điện:
– Mi đâu rồi, lâu thế.

Trang trả lời:
– Tao về quán lấy đồ, mi đến quán đón tao đi.

Thách cụ nhà chúng nó cũng không dám đến cửa quán, cứ lòng vòng như vậy bọn kia không đón được người, bọn tôi thì không rõ chúng nó đứng ở đâu vì cái Trang không ra sao chúng nó lộ mặt. Con Hương thì cứ giục, cái Trang thì sợ không dám đi. Mấy thằng nhà tôi đi tìm không thấy đâu cũng quay về quán. Cái Trang đang bật loa ngoài nói chuyện với cái Hương thì một thằng bên cái Hương giật máy, nó biết nó bị lừa xuống đây mà không đón được người rồi:
– Địt mẹ con phò kia, mày lừa bọn bố xuống đây hả.. !!? Bố mày không phải trò đùa của chúng mày.

Tôi nói luôn:
– Cái địt con mẹ mày mấy thằng chó, đang đứng đâu để bố cho chúng mày đùa luôn này.

Thằng kia cười bẩn:
– Tao không ngu con chó ạ, nãy chúng mày đi một đống xe máy ra chỗ gần bưu điện bố biết rồi. Mày cũng khôn đấy nhưng quên mẹ mày đi.

Khi đó tôi cay lắm, tôi cùng mấy thằng phóng xe lên đoạn đó tìm, vì chắc chắn bọn nó cũng gần bưu điện nhưng đỗ xe ở góc khuất chứ không phải đối diện:
– Địt mẹ mày, giỏi đứng con mẹ mày ở yên đấy…. !!!

Nó lại tiếp:
– Có cái đầu buồi tao ấy, chào mày nhé…. Ít ra tao vẫn lừa được một con của mày. – Nó nói cùng giọng cười chó đẻ. Và tôi có nghe thoáng thấy tiếng cái Hương như bị ai bóp cổ.

Chưa bao giờ tôi thấy cay dái như vậy, mặc dù cũng không mất gì, vì cái Hương lúc nó trốn đi thì cũng chẳng phải người quán tôi nữa. Nhưng mà nghe vẫn ức…. Cố lượn một vòng dù tôi biết có mà tìm được lồn chúng nó nữa. Về đến nhà cái Trang hỏi:
– Có thấy tụi nó không anh.. !??

Tôi bực nhưng cố nói nhẹ:
– Tìm sao được, chúng nó đi từ bao giờ.
– À anh ơi, nãy chị em gọi điện bảo chiều mai xuống đến đây anh ạ.. !!!

Ít ra vẫn còn có được tin vui, thôi thì cố quên thằng mặt lồn kia đi tôi quay lại với công việc thường ngày. Trong đầu nghĩ con Hương về quả này không bị chúng nó đánh tôi đi đầu xuống đất. Sau hôm đó thì số điện thoại cái Hương lại thuê bao, zalo hiện truy cập từ ngày hôm qua…

Phần 15

Quên cái Hương đi vì những gì nó gây ra thì nó phải tự chịu. Mọi người cũng đã cố gắng giúp nó nhưng không được. Làm cái nghề này mà còn yêu đương nhăng nhít, chơi bời, trốn đi đập đá cuối cùng bị lừa sống dở, chết dở. Có nhiều ông hỏi tại sao cũng là con người mà bán nhau dễ như bán mớ rau vậy.. ??

Trả lời luôn cho các ông đỡ lăn tăn, đúng là người với người nói bảo bán nhau đúng thật quá khó. Nhưng là khó với những người bình thường, có một công việc bình thường, sống một cuộc sống bình thường, có trình độ học vấn bình thường ( hết cấp 3 ). Khi bạn có tất cả những cái bình thường đó thì chẳng thằng nào, con nào có thể dễ dàng lừa bạn đem đi bán cả. Nhưng ở đây những đứa con gái làm nghề này đã có thể gọi là không bình thường, tụi nó làm cái nghề mà xã hội khinh miệt, chửi rủa. Không phải tự nhiên mà mấy câu nói:
“Đồ con Phò” hay “Địt mẹ con Đĩ”

Luôn phát ra từ mồm mọi người những khi nóng giận, bực tức. Họ mặc định những đứa làm Gái là mạt hạng, bẩn bựa, khốn nạn. Chính thế họ đem cái Nghề của chúng nó ra chửi với mục đích sỉ nhục người khác. Nghĩ lại xem đã bao giờ bạn dùng những từ ngữ đó để chửi nhau chưa…

Qua đó chúng ta có thể thấy xã hội coi thường cái nghề này, và cho rằng tụi nó không có nhân cách. Và dĩ nhiên một khi bạn bị coi thường, bị chửi bới, bị ghét bỏ thì bạn cũng mất dần cái quyền con người. Chính vì vậy những bọn lừa người đi bán chúng chỉ lừa những đứa đã hoặc đang làm Gái vì dễ dàng hơn. Gọi là bán thì nó cũng chưa phải, mà gọi là lừa thì nó lại chưa đủ. Tạm gọi là giao dịch, chuyển đổi con người. Có nghĩa là khi bạn biết một đứa con gái đi làm cái nghề này mà bạn dụ dỗ được nó, sau đó móc nối mang đến cho chủ chứa lấy 5-10 triệu thì cũng có thể gọi là bán. Hay bạn lừa những cô gái nhẹ dạ cả tin, bảo xuống chỗ này làm tháng lương cao, vật chất đầy đủ. Xong cũng lại gán cho chủ chứa lấy một số tiền, đó cũng gọi là Bán. Bán và Tự Nguyện đi làm nó hoàn toàn khác nhau.

Cho dù đứa con gái bị bán đó cũng đang làm nghề đi chăng nữa nhưng hoàn cảnh của nó lại không hề giống với tự nguyện. Một khi bị bán thì bạn coi như là đồ sở hữu của bọn chủ chứa. Vì nó mua bạn cho nên nó sẽ quản thúc bạn thật chặt. Ví dụ như cái Hương bây giờ, điện thoại không được dùng, không liên lạc được với bên ngoài. Chỉ có ở trong nhà đi khách và đi khách. Tiền còn không được lấy, chúng nó mua 5 triệu thì phải nói với bạn là mua gấp mấy lần:
– Tao bỏ 20 triệu ra mua mày đấy… Mày phải ở đây làm bao giờ trả hết tiền cho tao thì mới được về.

Cái điệp khúc “Trả hết tiền” ấy phải diễn ra 1-2 năm. Có khi còn lâu hơn nếu bạn là cỗ máy kiếm tiền. Bị bán tất nhiên là bị đánh rồi, tụi nó phải làm cho bạn sợ vãi lồn ra để còn nghe lời. Mà đã xác định là bị bán thì đừng có đòi hỏi, em thế này em thế nọ. Không có tình thương người ở đây đâu nhé. Chỉ có:
– Hôm nay mày làm được từng đây tiền. Vẫn chưa đủ. – Chấm hết.

Thêm nữa, bạn sai đâu bảo kê nó đánh đấy, nhốt kho, bó gối, cắt cơm…. Cảnh bị bán nói chung là sống dở, chết dở.

Còn nếu bạn đi làm nhưng là Tự Đến, không ai ép buộc như chỗ tôi thì nó lại hoàn toàn khác. Bạn đến chủ vui còn không kể hết, chuẩn bị phòng ốc đàng hoàng, lo chỗ ăn chỗ ngủ. Nhưng có một quy định là khi bạn xuống làm thì phải ở lại làm ít nhất từ 1-2 tháng. Vì chỗ làm ăn không phải cái chợ, không phải chỗ dừng chân, càng không phải trại tị nạn. Có đi có lại, khi bạn không có chỗ ở, chúng tôi chào đón bạn, kiếm khách cho bạn làm, nuôi bạn ngày 2 bữa cơm thì bạn cũng phải có gì đó đáp lại. Sau thời gian quy định ban đầu đó bạn muốn đi đâu bạn đi, không ai ép. Tiền nong sòng phẳng. Ok thì ở lại làm tiếp, không thì thôi.

Vậy tại sao nhân viên không tìm đến những chỗ như chúng tôi làm. Đó là vì ai cũng có tâm lý nghi ngờ, sợ hãi. Làm nghề này nó bội tín, thủ đoạn, tráo trở khôn lường. Sai một ly là bị lừa cả vạn dặm, cho nên chủ mà đi gạ nhân viên bỏ chỗ cũ về chỗ mới làm rất khó. Vì nhân viên 10 đứa 9 đứa không tin lời nói của chủ chứa lần đầu nói chuyện. 100% các quán đều có sự giao dịch trao đổi con người kiểu như này.

Không quán nào mới mở ra mà có nhân viên tự nguyện xuống làm ngay cả. Phải tìm người, ai là người tìm hộ: Môi Giới. Rồi từ 2-3 người mà môi giới dẫn xuống đó tuỳ vào cách đối xử của chủ mà những đứa kia có dắt thêm người xuống làm cùng hay không. Có quán khởi đầu chỉ có 1 em nhưng sau đó thì số lượng lên đến hàng chục người. Đứa này xuống làm kéo thêm bạn bè xuống. Những đứa làm nghề này thường có lượng bạn bè cùng ngành rất đông, phân phối cả nước luôn. Nói như vậy để mọi người biết việc cái Trang đưa chị xuống làm chứng minh việc nó thấy làm ở đây ổn định và chủ sống chấp nhận được.

3h chiều tôi lại ra bến xe đón chị cái Trang, trong đầu nghĩ nhà đang thiếu người chị nó xuống thật đúng lúc. Ra đến nơi tôi thấy một đứa cũng cao ráo, đứng bên vệ đường, bên cạnh có một vali và một túi đồ. Tôi lấy máy gọi vào số cái Trang đưa thì thấy em ấy nhấc máy. Đến gần tôi nói:
– Em là chị của Trang hả, lên xe anh chở về.

Vẫn đeo cái khẩu trang che kín mặt em ấy trả lời:
– Vâng đúng rồi anh ạ.

Vì không nhìn thấy mặt nên tôi không biết được em ây có ưa nhìn hay không. ? Dáng dấp thì cũng ok, mặt chắc xinh, chị cái Trang mà. Ít nhiều phải giống nhau chứ. Trên đường về tôi cũng hỏi qua mấy chuyện:
– Em tên gì vậy.. !? Em đã từng đi làm ở đâu chưa.. !??

Em nó trả lời:
– Dạ em tên Linh, ngày trước em cũng đi làm được 4 tháng rồi anh ạ. Nhưng sau đó chồng không cho đi làm nữa.
– Em có chồng rồi à, thế em sinh năm bao nhiêu.. !?? – Tôi hỏi tiếp.

Linh nói:
– Em sinh năm 93 anh ạ… !!!

Vậy là cái Linh nhiều tuổi nhất nhà, cái Linh còn nói thêm nó với cái Trang là hai chị em ruột. Cái Trang về bảo xuống đây làm vừa có tiền, vừa có người nuôi nên nó xuống làm cùng em gái. 93 thì cũng hơi già, nói thật mấy đứa 98, 97 còn thấy già dặn nữa là 93. Nhưng thôi cứ về nhà rồi tính tiếp. Về đến nhà cái Trang đã đứng trước cửa đón chị, tôi bảo nó giúp chị xách đồ vào nhà:
– Hai đứa thu xếp đồ đạc, Trang chỉ chỗ cho chị rửa mặt mũi đi. Xong vào phòng anh nói chuyện qua về công việc cùng quy định của quán.

Cái Trang dạ vâng rồi kéo chị vào nhà. Tôi đi vào phòng đợi. Lúc sau cái Trang dẫn cái Linh vào. Tôi nói:
– Em ngồi xuống ghế đi, anh nói qua một chút.

Lúc này tôi mới nhìn thấy mặt cái Linh, hơi thất vọng vì nó không được dễ nhìn cho lắm, ngoài cái dáng cao eo thon ra thì mặt nó theo tôi chưa trang điểm là xấu, gương mặt hơi quê, nhưng được cái tóc nó dày mà đen nhánh. Bộ tóc chưa qua làm đẹp, nhuộm ép. Lúc nó ngồi xuống ghế tôi còn thấy đuôi mắt trái của nó còn có một vết sẹo khá rõ dù đã được tóc mái che đi phần nào. Tóm lại Linh có khuôn mặt khá bướng, hay còn gọi là mặt đầu gấu. Cái Linh ngồi xuống ghế tôi mới bắt đầu nói:
– Quán này là của chị anh, hiện tại thì anh quản lý. Em làm việc trực tiếp với anh. Hôm nay chị bận, mai sẽ xuống gặp em sau.

Tôi bắt đâu nói đến quy định, tiền vé mỗi đứa đi làm được bao nhiêu, đi đêm bao nhiêu, đi nhanh bao nhiêu. Đi đâu làm gì cũng cần phải xin phép. Và nhất là không được cãi nhau, đánh nhau với mọi người trong nhà. Linh hỏi:
– Thế tiền em có được lấy luôn mỗi ngày không hả anh.. !?

Tôi trả lời:
– Được, nếu em muốn ngày nào thanh toán ngày đấy thì anh sẽ thanh toán cho em. Nhưng nếu em không giữ được anh không chịu trách nhiệm. Bình thường ở đây mọi người sẽ cộng sổ. Cần chi tiêu hay lấy bao nhiêu sẽ lấy, anh trừ sổ. Tiền bo của khách là của em. Đi làm mà khéo thì được bo nhiều, mà em có chiều khách không.. !??

Linh nó đáp gọn lỏn:
– Em cũng già rồi, không chiều khách thì lấy đâu ra khách mà làm. Thế tiền thì anh để em giống mọi người cũng được.

Nghe câu này thì duyệt, đã nhiều tuổi lại không xinh bằng bọn kia mà còn không chiều khách thì ế dài mào. Tôi tiếp:
– Tạm thời như vậy đã, cơm cháo thì ngày 2 bữa do anh nấu. Sáng 11h dậy sau đó ăn cơm. Ban ngày ít khách có thể ngủ nhưng có khách gọi phải nhanh chóng đi làm. Mai anh sẽ xếp khách cho em, nhà nghỉ gọi thì anh sẽ chở đi hoặc cái Trang chở em đi. Ok.
– Vâng anh, anh cho em làm luôn hôm nay nhé. – Linh trả lời.

Thấy tuy cái Linh hơi xấu, nhưng tinh thần lẫn cung cách làm việc có vẻ ổn tôi cũng thấy duyệt. Tôi đi nấu cơm, gọi mấy đứa kia dậy phụ cho nhanh, cũng là để tụi nó làm quen người mới luôn. Vì cay con Dung bữa trước xạo lồn, chiều hôm đó tôi cho cả nhà ăn thịt kho dừa, nhưng không phải chỉ có một món, còn có trứng thịt rán, lòng xào dưa, canh cá nấu chua nữa. Đến bữa ăn tôi nói:
– Món tủ của Dung này em, hôm nọ thấy bảo em thích ăn món này. Từ mai ngày nào anh cũng nấu cho em ăn. Thích nhé.. !!

Úi zời, nó ngoay ngoảy lên:
– Ai bảo em thích ăn, trước em ăn đến phát sợ rồi… Ngày nào cũng ăn chắc em chết.

Tôi cười bảo nó, hôm bữa mày khen chị nấu ngon lắm mà, tao chỉ biết món này thôi. Nó giở giọng nịnh thối ngay:
– Anh nấu ngon chứ, cơm anh nấu ngon nhất. – Vừa nói nó vừa cười không chút ngượng mồm.

Đúng là bá đạo, gió chiều nào nó thả diều chiều ấy. Bảo sao thằng nào đi nó không những sướng dưới mà còn sướng cả lỗ tai. Nhưng tôi quá quen với kiểu của nó rồi, với lại trêu nó vậy thôi, thêm nữa từ hồi làm quán chưa bao giờ tôi nấu món này, hôm nay cho ăn thử một bữa cũng là đổi món. Chứ thái dừa đau tay bỏ mẹ. Cơm nước xong xuôi các bạn trẻ chuẩn bị cày cuốc. Tầm 7h hơn có một khách vào, tôi ra mời khách tiện giới thiệu:
– Anh vào nhà chơi, hôm nay nhà có người mới xuống. Anh xem ưng đi em nó cái ủng hộ.

Khách hỏi:
– Cô nào mới hả em.. !?
– Cô cao cao ngồi trong góc kia anh.. ! – Tôi nói.

Cái Linh được cái Trang giúp trang điểm nhìn cũng xinh hơn lên bao nhiêu, không còn xấu như lúc chiều nữa, công nhận phân són nó bón cho con người tốt tươi đến lạ thường. Thêm cái dáng cao ráo, eo nhỏ, buổi tối lại mờ mờ ảo ảo dưới ánh điện. Nhìn nó không đến nỗi nào, tia qua dáng là cũng ưng lắm rồi. Khách nói:
– Ok, gọi cô đấy cho anh. Vẫn giá cũ hả.

Tôi cười:
– Vẫn giá thế thôi anh, bác cứ đến quán em hàng lúc nào cũng ok mà giá cả ổn định. Không chặt chém.

Nói xong tôi gọi Linh đứng dậy đi làm, vì nó mới xuống chưa biết gì tôi còn phải dắt nó sang nhà nghỉ, chỉ chỗ lấy bao, lấy khăn còn dặn:
– Đi xong thì về nhà luôn nhé. Mà lâu nhất cũng tầm 45′ là về thôi. Cứ đi đi lâu quá anh tự gọi.

Nó vâng dạ rồi dẫn khách lên phòng, ông chủ nhà nghỉ bảo tôi:
– Nhà lại có người mới à, nhìn dáng dấp được đấy. Có khách thì cho mượn nhé.

Tôi quay ra nói:
– Ok thôi bác, nó mới xuống hôm nay. Có khách cứ gọi cháu cho mượn. Mà khách quen đừng có đập cửa phòng ầm ầm đấy. Hôm nọ có thằng nó về nó chửi bảo, đang đi ông gõ nhầm phòng làm nó tưởng công an nó sợ. Sau đó chim cò mất hứng không lên được nữa.

Ông bác vừa cười vừa chữa ngại:
– Tao biết đâu, hôm đấy có thằng khách say, nhân viên đi xong về rồi mà nó cứ nằm trên phòng. Lâu quá tao tưởng nó làm sao mới lên gõ cửa ầm ầm. Ai ngờ nhầm…

Tôi đi về nhà, được tầm 15′ thì cái Linh đi về. Thấy nhanh quá tôi sợ hay nó chưa đi được:
– Đi xong chưa hả em, sao nhanh thế.

Cái Linh cười:
– Xong rồi anh ạ, khách còn bo cho em 100.

Được đấy chứ nhỉ, mở hàng thuận buồm xuôi gió vãi. Tôi lúc này mới lấy điện thoại gọi cho các nhà nghỉ thông báo:
– Nhà em mới có người mới, cao ráo, dáng đẹp. Có gì alo em đưa lên nhé.

Đang nói chuyện thì một top 4 người lại đi vào. Giá cả tiền nong thu xong là khách chọn 4 đứa trong đó có cả cái Linh. Các cụ nói cấm có sai: Nhất Dáng Nhì Da thứ Ba mới đến sắc đẹp. Trang điểm vào thì xấu như ma cấu lồn vẫn có thể hớp hồn người khác. Tối hôm đó cái Linh cũng sòn sòn đi được 9 vé. Quá ổn cho một sự khởi đầu, nhưng vẫn phải nói khi không trang điểm nó xấu thật. Hôm sau tôi mới hỏi nó tại sao trên mặt lại có cái sẹo dài như thế.. ?? Nó mới tiết lộ:
– Cách đây mấy tháng em bị tai nạn xe máy trên bản, đợt đó tưởng chết đấy. Chân tay còn mấy cái sẹo nữa này.

Tôi bảo:
– Anh tưởng mày là đại ca, đại tẩu trên quê. Nhìn như giang hồ ấy, lại thêm cái sẹo ở đuôi mắt. Trông cứng vãi lồn.

Nó cười:
– Ai nhìn em cũng nói thế anh ạ.
– Thôi cứ làm đi, tiết kiệm tiền anh hỏi chị xem có chỗ nào phẫu thuật che mờ sẹo nhờ chị chở đi làm. Chứ con gái mà có sẹo trên mặt nhìn kinh lắm.

Nó hớn hở:
– Xoá được hả anh… Vậy để em kiếm tiền rồi đi làm. À mà vụ tai nạn của em giờ trên đó giải quyết chưa xong. Em làm ở đây hơn tháng rồi em về giải quyết nốt. Xong em lại xuống.

Tôi trả lời:
– Rồi cứ làm đi, bao giờ về thì báo anh trước mấy ngày anh chuẩn bị tiền nong trả cho mày.

Cái Linh làm được hai tuần mà chưa bao giờ bật phòng. Ban ngày thì ít khi khách chọn nó, nhưng nhà nghỉ gọi nó lại nhiều. Vì nó đi khách cũng như cái Dung, khách đi chưa khi nào phải phàn nàn. Thế nên các nhà nghỉ gọi nó một lần cảm thấy ok thì lần sau họ lại gọi tiếp. Mà đi các nhà nghỉ thì thường đi xe máy đi xa, cho mấy đứa khó tính đi mất công mà đôi khi lại không được việc. Lý do vì thế mà Linh với Dung hay được gọi. Đơn giản vì chúng nó chiều khách. Toàn bọn học ở nhạc viện khoa kèn, trống thì bảo sao nhạc nào chúng nó chẳng nhảy được. Giá mà nó xinh hơn một chút nữa thì nhà tôi có hai con gà đẻ trứng vàng….. Cơ mà thôi thế cũng tạm rồi…

0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận