Gái dữ (phần 3)

Còn mấy ngày nữa là tới kì thi học kì rồi. Mấy môn tự nhiên thì em chả xoắn… Cơ mà có môn Tiếng Anh là em ngu nhất. Cái đệch nhà nó chứ …. Em là em chỉ yêu mỗi tiếng việt thôi, hee … Thế mà chỉ vì cái lí do chết tiệt đó mà Gái đòi làm gia sư Tiếng Anh bằng được cho em. Em thì không ngại học, nhưng mà thừa biết cái tính bà chằn này … chắc là sẽ không yên thân đây.

Gái: Tí nữa anh về nhà lấy sách vở rồi lại qua đây nhé !
Em: Ơ… Làm gì vậy ?
Gái: Em kèm cho anh môn Tiếng Anh.
Em: Thôi… không có cần đâu. Anh thi chắc đủ điểm qua mà.
Gái: Đủ là mấy ?
Em: Thì 4, 5 điểm gì đó

– Á… đau…

– Sao em suốt ngày động chân động tay thế.

– Cho anh chết, anh học hành thế sao được.

– Anh chỉ yêu tiếng việt thôi, anh ghét học Tiếng Anh

– Có thích lí do không ?

– Thích đấy

– Anh… !

Thế là gái quay ra chỗ khác không nhìn mặt em nữa. Rồi làm mặt dỗi. Lúc đấy sao nhìn gái đáng yêu lăm bác à. Cái mặt thì xị xuống rồi phụng phịu. Cơ mà cái bài này đã đi vào dĩ vãng rồi.

– Nè, dỗi anh hả
-. ..
– Sao thế, hỏi không nói à… Dỗi thiệt đó hả?
– …
– Eo… Nhìn cái má núm đồng tiền xinh thế!
– Hihi. Cái anh này … em không có đùa đâu ( Con gái đứa éo nào cũng thích khen các bác ạ, chúng nó biết là khen đểu ấy cơ mà vẫn sướng ).

Học kì năm ấy, nhờ có gái mà sự quyết tâm của em nó lên cao độ ( em chém cho vui vậy thôi chứ thực ra là bị nó ép học ) nên thành tích cũng khá khẩm so với năm trước. Gái thì chả phải bàn rồi. Điểm tất nhiên là cao hơn em… kể cả môn thể dục. hic.

gái dữ - phần

Sau khi thi xong thì cũng đúng là đến dịp lễ Giáng sinh. Em rủ gái đi luôn. Gái nghe vậy mà vui lắm rồi tíu ta tíu tít. Bọn em đi từ tầm 8 giờ tối. Mang tiếng là noel nhưng thực ra bọn em đi xem phim trước… tại có phải dân theo đạo đâu. Với lại đi sớm thế có mà quốc bộ mỏi cả chân. ). Hồi đó vé phim rẻ lắm, có vài chục nghìn thôi ). Thế là em rủ gái xem phim kinh dị luôn… Em thì cứ nghĩ chắc gái phải sợ mà ôm mình đây… Thế mà lại thế éo nào … con gấu em nó hào hứng lắm… Người sợ mới chính là em… Bác nào xem phim ma của Nhật thì biết ấy. Tởm vãi lều ra.

– Anh… dậy xem kìa
– Em xem đi, anh hơi mỏi cổ tí ( Lúc đấy em sợ quá, éo dám nhìn nữa )
– Hay chưa kìa… Anh dậy mà coi
– Đâu … Á …

Vãi đạn… ở đâu ra trong căn phòng có cái ghế cứ đung đưa … rồi tự nhiên có con ma nữ tóc dài tiến sát ra màn hình chiếu… Nghĩ lại cảnh đó ngày xưa mà em tí thót tim ra ngoài… Từ đấy em éo bao giờ động đến phim của bọn Nhật bổn nữa … ngoại trừ mấy cái phim hành động đơn giản của Nhật 😉

Gái thì cứ cười ngặt nghẽo rồi chê em là nhát cáy. Dơ éo chịu được các bác à. Thế là em xách ass đứng dậy rồi lôi gái đi ra ngoài đường ngắm cảnh không khí noel… Gái vừa đi đường vừa khoác tay em… Ấm ấp thật.

– Anh ơi nhà thờ ở đẹp quá nhỉ.
– Ừ. Có đèn trang trí mà
– Hi… Sau này cưới, mình vào đây tổ chức nhé
– Em … đi xa quá
– Xa là xa thế nào. Em đã yêu ai thì theo đến cùng
– Èo. Chẳng may gặp người khác tốt thì sao …
– Những tình huống như thế… em tự biết phải làm gì… Anh yên tâm. Hi
– Ý anh là… Anh gặp người khác tốt và xinh hơn em thì sao … hehe. Em sẽ không ngăn cản anh chứ…?
– Không anh à
– Hi. Thật đó hả?
– Ừm… bởi vì …
– Vì sao…
– Vì em tin là đủ sức hấp dẫn để giữ anh trở lại. hiii
– !!!

Lúc này cũng gần 12h đêm rồi … Và cuối cùng thì chuông nhà thơ cũng vang lên. Mọi người chúc nhau giáng sinh an lành. Em thì chả biết gái cầu nguyện điều gì… còn em chỉ biết mong ước một điều rằng … một ngày nào đó … cô gái đang ngồi cạnh mình đây sẽ cùng với mình đi suốt quãng đời còn lại
– Tr nè…
– Dạ…
– Em nhắm mắt lại đi… rồi quay lại phía sau.
– Anh… Anh không định dở trò gì đó chứ… Chỗ này đông người lắm đó!
– Trò gì là trò gì… Em cứ làm theo đi
– Hi. Anh kì quá…

Và em cũng chỉ chờ có thế rồi móc trong túi ra chiếc vòng đeo cổ ( có mặt tròn in hình Huyền vũ ), rồi vén tóc gái lên đeo vào cổ gái. Gái bất ngờ lắm … rồi cứ mở to mắt mà nhìn em.

– Em sinh ngày */* nên thuộc cung thiên bình. Những người con gái thuộc cung này thường rất xinh đẹp và nữ tính nhưng đôi khi họ luôn mạnh mẽ và đủ thông minh để vượt được những thử thách khó khăn đang chờ đợi trước mắt. Anh tin rằng em của anh bây giờ và sau này sẽ còn hơn thế.

– …

– Sao vậy ? sao em không nói gì ?

– …

– Bộ em… không có thích à ?

– Anh… Em…em…

Gái khóc rồi ôm chầm lấy em. Em lúc đó không còn cảm giác cái lạnh của những cơn gió mùa đông nữa… Mà là hơi ấm từ người con gái em yêu !

Tranh thủ cuối năm được nghỉ, em rủ gái về nhà chơi luôn. Gái nghe vậy thích lắm, cười toe toét rồi bảo sẽ trổ tài nấu nướng cho em lóa mắt. Đây có lẽ là điểm nữ tính nhiều nhất mà em thấy ở gái. (Cá nhân em thấy Gái còn hơn khối đứa bây giờ, ăn mặc sành điệu, lòe loẹt… đến khi bảo làm chả biết gì … Toàn ăn sẵn nằm ngửa ). Cũng may sao hôm đấy nhà em chả có ai ở nhà vì ai cũng bận rộn công việc. Nên hai đứa có không gian riêng tư.

Tả sơ qua nhà em… thì chả thuộc dạng nhà lầu, cao tầng gì… Đơn giản thời đó chỉ là nhà 1 tầng, xây theo kiểu cổ nhiều gian ngày xưa… Được cái đất rộng nên trồng nhiều cây cối. Nói chung chả biết mấy khi ra ngoài mua hoa quả… Cơ bản là toàn xài hàng cây nhà lá vườn. ( Giờ nghĩ lại như xưa cũng tốt… giờ ra ngoài toàn hàng made in china ) Ăn quả táo vào chả khác gì nuốt thuốc độc của bọn phù thủy.

Em chuẩn bị dậy sớm còn để chạy qua rước nàng về dinh. Hì. Nói hài hước tí chứ là qua đón bà chằn kia kia … Chứ muộn một tí lại quay ra dỗi ngay được. Trời hôm đó may sao nắng đẹp chứ không gió rét thổi có mà lạnh buốt óc.

– Anh đến đúng giờ quá nha. Hi

– Tất nhiên anh là con người của công việc. Chứ em không biết cả nhà anh suốt ngày hỏi anh giờ giấc à

– Hi… Thôi đi ông tướng… Em mà không có rèn cho anh … thì sao được như bây giờ!

– !!

– Thôi, đi thôi. Em còn chuẩn bị gì nữa không ?

– Có chứ.

– Ặc… thế sao không nhanh đi… mà còn đứng đây.

– Hi… Là anh với em đi ra chợ anh à.

– Ra đó làm gì…?

“Bốp… Á ! ”

– Để mua đồ ăn chứ sao. Chả lẽ hai đứa mình chết đói à.Thế mà cũng còn hỏi !

– Ừ. Mà nhà anh cũng có mà.

– Em muốn mua thêm ít đồ nấu cho anh mà. Hiii

Thế là hai đứa tụi em lại lò mọ ra chợ từ sớm. Gái chả biết giống tính ai mà mặc cả ghê quá… Rõ ràng là đi từ lúc sớm thế mà lò mọ thế nào gần 10 giờ mới về tới nhà. Đã thế lại còn làm chân cu li… xách lỉnh kỉnh một đống đồ.

– Về tới nhà rồi nè.

– Hi. Nhà anh đây hả ?

– Ừ. Không có to đẹp gì đâu, em đừng chê nha. hii

“Bốp… Á ! ” ( Lại đánh )

– Anh đừng có nói vớ vẩn, em ghét lắm đấy !

– Ừ. Biết rồi. Đùa tí thôi mà … Mời tiểu thư vào nhà. hee

– Hii. Ngoan em mới thương…

– Thương chả thấy đâu … toàn thấy bị đánh à

– Tại hư chứ sao. Hii… Oh nhà anh rộng quá nha, mà mọi người đâu hết rồi hả a ?

– Hôm nay nhà a mọi người đểu có việc nên đi hết cả. hii. Cho nên chỉ có hai đứa bọn mình.

– Hii. Em định chào nhà anh một câu … tiếc ghê !

– Thiếu gì lúc… Sau này còn chào hỏi nhiều. Hehe… Thôi. Em nghỉ đi, anh lấy nước cho mà uống !

– Anh cứ kệ em…

Thế là cũng chỉ kịp nghỉ ngơi chút xíu, rồi em đứa gái đi quanh nhà. Xem phòng em ngủ… rồi hai đứa lại phải tranh thủ làm đồ ăn… Vì cũng gần trưa mất rồi. Gái thì hí hoáy làm. Nhìn lắm lúc cũng tội.

– Có gì cần làm không, đưa anh phụ cho ?

– Anh mà cũng biết làm á ??

– Ơ … Ở nhà này anh nấu cơm hơi bị nhiều đấy.

– Chắc lại nấu nồi cơm điện hả … hihi ?

– Coi thường quá nha !

– Hiii. Anh làm hộ em cái này đi…

– Anh ơi… Lọ muối để đâu rồi…?

– Ngay phía trên nóc tủ ấy…

Gái hôm nay mặc quần cạp chễ, áo tuy là áo khoác nhưng mà ngắn lắm… Kiểu bọn con gái hầu như thế… Thành ra khi kiễng chân với thì… lộ ra cái eo trắng gần, mông thì cong nữa chứ … Em lúc đó nhìn phê cmn, mắt thì gần như bị dán vào ( Éo hiểu sao nữa các bác à … như là cục nam châm nó hút ấy )… Mải nhìn vào chỗ ấy quá… thế mà không để ý gái quay lại từ lúc nào không biết. Gái lúc đó phát hiện ra… mặt đỏ lên, rồi chỉnh vạt áo xuống.

– Anh… Anh nhìn cái gì hả ?
– Ơ… Có nhìn cái gì đâu mà…
– Có thật không… Khai mau…
– Ơ… thật ra là có … Tại… tại em đẹp quá mà…

Em tiền gần lại chỗ gái. Hai đứa thì cứ nhìn chằm chằm nhau… Gái thì cứ tròn to mắt nhìn em… thế là em mặc kệ, chả ái ngại gì nữa. Kéo gái lại ôm rồi hôn lên đôi môi mỏng hồng nhạt kia…

Lúc đó tụi em dường như quên hết cả mọi chuyện trên đời mà cuốn vào nhau. Gái không vội vã mà đáp lại nhẹ nhàng lắm… ( Cảm giác hôn một người con gái nó sướng lắm các bác à… mềm mại, ướt át )

– Anh… hư lắm…

– Hi…

– Chết rồi… Cháy mất rồi.

– Ặc… Hic. Quên không tắt bếp đây mà.

– Tại anh đấy. Em đang nấu mà anh…

– Hi… Thôi thế cũng no rồi. Khỏi cần ăn nữa. hee

– Anh nói cái gì hả ??

Tay thì lăm le con dao nhọn hoắt, thật tình là vừa mới lãng mạn xong… Đã quay ngay ra thế được.

– Đùa tí mà… Chưa gì đã…

– Hức. Món này làm tốn công lắm đó…

– Hì. Thôi. Để anh phụ em làm lại vậy.

Em và gái dọn cơm ra gần phía hiên nhà. Nhà em thì thi thoảng cũng hay ra đây ngồi ăn, tại khung cảnh phía trước khá là thiên nhiên ( em không pr gì nha. Hi. Cái này chỉ là quá khứ… Giờ đô thị hóa hêt. Chả còn được như xưa nũa ).

– Anh ăn đi… Hay tại em nấu không ngon à.

– Không phải. Em nấu ngon mà … có điều …

– Điều gì ?

– Anh chưa ăn với bạn gái bao giờ cả. hihi.

– Hii. Sau này sẽ thường xuyên mà… Anh mà hư thì em cho nhịn.

– Hic.

– Ở đây sướng quá nhỉ. Em không nghĩ ở phố mà cũng có nhà như thế này đấy. Nhiểu cây xanh quá.

– Ừm. Bà anh trồng đấy. Mùa hè là nằm đây là sướng nhất… Có điều giờ là mùa đông. May hôm nay nắng ấm ấy. Chứ không hai bọn mình chết rét.

– Hii. Em đến thì nắng phải ấm rồi.

– @@. Ăn đi bà tướng, ngồi đấy mà nói phét.

– Hii… Như thế này thích thật.

– Bình thường mà. Tại em thấy lạ thôi. Chứ anh thấy nhà em cũng có sân, bao giờ gia đình quây quần lại mà ăn cho ấm cúng.

– Chả được mấy khi đâu anh, bố mẹ em làm khác tầm giờ của nhau. Nên lúc có người này thì lại thiếu người kia.

– Nhà anh cũng thế mà, có mấy khi đông đủ đâu. Cái gì nó hiếm mới bền được. hehe

– Hii. Nhà em không phải không có. Chỉ thỉnh thoảng vào những dịp…

– Dịp gì ?

– Là… bạn bố em sang chơi đó anh. Cái nhà anh hàng xóm ấy …

– Oh. Vậy hả ?

– Hì… Cứ vào mấy cái ngày mà cơ quan bố em được nghỉ là y như rằng hai gia đình lại sang nhà nhau…

– Chắc vui lắm ha.

– Hi. Vui bình thường anh à… Từ cái dạo em từ chối anh ấy nên cũng có chút ái ngại. Lắm lúc em định trốn đi để không phải gặp nhưng cũng chẳng biết sao toàn bị mẹ bắt lại để phụ nấu nướng…

– Hii. Em cứ bình thường thôi. Chả có gì đâu. Mình càng tỏ ra như vậy thì mọi chuyện càng rắc rối.

– Hi… Thế anh không có ghen tị à?

– Không!

– Vì sao ?

– Vì không có em thì anh có đứa khác chứ sao. Thiếu gì. Hehe

– Anh nói cái gì…? Em cho anh chết !!!… Anh đứng lại

Vừa dứt lời. Gái cầm ngay cái muôi, rồi rượt em quanh mâm cơm… Nghĩ lại mà cũng thấy buồn cười. Tình yêu học sinh của hai đứa tụi em là thế đây… nhiều lúc khó khăn nhưng đôi khi cũng hạnh phúc, hài hước vô tư chả nghĩ ngợi gì.

Cuộc đời mỗi con người như là một thước phim vậy… mọi chuyện đều có thể xảy ra… Duy chỉ có điều chính bản thân là diễn viên chính trong đó và nó là sự thật. Từ khi em viết câu chuyện này ra khá nhiều người khen và cũng nhiều người chê, họ thường bảo chuyện của em giống phim Hàn xẻng…

Em cũng có hay xem phim và cũng thấy lắm thứ giống thật. Nếu em không ở trong hoàn cảnh đó chắc em cũng chả tin… Nhưng có một chuyện mà em nhớ mãi cho đến tận bây giờ… khoảnh khắc đã gần như mang gái rời xa khỏi em…

Cái ngày đó em nhận được tin báo từ bố là có thể sẽ phải nghỉ học ở nhà… Em gần như bị sốc. Không phải em không được học nữa mà là ở nhà làm hộ chiếu rồi sang Nhật cùng bố em định cư ở đó và làm ăn ( Nhà em có người nhà bên đó, sang đó rồi có bảo lãnh, có chỗ ăn chỗ ở… cơ mà phải sang trước năm 18 tuổi, chứ sau đó thì không được nữa. Nhà em lúc đó định bán đất đi để lấy phí, vì nghe đâu hồi đó cũng đắt, tính tổng chi cho 2 người gần 800 triệu gì đó. Làm theo kiểu hôn thê giả, nhà bác nào có người đi nước ngoài theo kiểu đấy thì biết).

Tâm trạng em lúc đó thật sự rối loạn… Nửa muốn đi nửa không. Muốn đi vì phía trước là tương lai, sang bên đó làm ăn, sau này có điều kiện kinh tế không phải để khó khăn như bây giờ… Nhưng mà còn gái của em thì sao… Thật lòng em yêu gái rất nhiều và em biết gái cũng vậy… giờ không biết phải nói với gái thế nào đây … Nằm suy nghĩ mấy đêm cộng với những lời bố nói với em thì em cũng đã quyết định là đi, vì một lí do duy nhất cũng chỉ là cuộc sống sau này !

Em thì vẫn xin bố cho đi học, bởi vì giờ thời gian ở nhà nhiều quá cũng chẳng biết làm gì… Với liệu có mọi việc có chôi chảy như dự tính không… thành ra cứ đi học cho chắc ăn đã… chẳng may lỡ việc thì còn học tiếp được… Em vẫn chưa nói cho Gái biết bởi chẳng biết nói như thế nào và bắt đầu từ đâu. Bọn em vẫn cứ bình thường như bao người khác ăn, học, ngủ và… Đi chơi cùng nhau.

Gọi là đi chơi cho oai chứ thực ra hai đứa thi thoảng đi ăn linh tinh … còn hầu như toàn ở nhà nhau tám đủ thứ chuyện. Gái thì sang nhà em nhiều hơn và cũng không còn ngại ngần như trước. Được cái ăn nói khéo nên nhà em ai cũng quý, nhất là bà em… hai bà cháu lúc nào cũng tâm sự với nhau… Cơ mà chả biết nói cái gì.

Đến tầm trưa thì lại vào bếp nấu cho em ăn… Nghĩ nhiều lúc mà cũng tội. Em bảo không cần nhưng mà gái cứ thích làm… nhiều lúc em nói quá lại quay ra dỗi rồi định bỏ về… thế là lại phải ngồi dỗ. Hic. Sao lắm lúc nhõng nhẽo thật.

– Này… Ê…
– …
– Bộ em giận anh thật đó hả ? Thôi mà…
– Không cần. hức… Anh bỏ ra, em đi về…
– Thôi được rồi. Lỗi là tại anh ( Còn lâu nhé… chẳng qua đây phải xuống nước tí ) Anh sợ em mệt thôi mà …
– Anh chỉ lí do thôi… anh sợ mệt hay anh không có thích ăn cơm em nấu… chắc … hức… anh thích ăn cơm con khác nấu cho chứ gì …
– Ặc… Sao em hay suy diễn linh tinh vậy… Làm gì có con nào ngoài em ra hả !
– Thật không ?
– Thật mà… Thôi chị hai vào cho em nha… Em bón cơm cho nhé. hehe
– Hức… hi. Ghét cái mặt… Cứ như người ta con nít lắm không bằng ( Thì đúng như thế rồi còn gì nữa …)
– Em ăn nhiều vào.
– Anh ấy… em thì ăn vừa vừa thôi.
– Sao? Lại giữ dáng hả ?
– Hi. Con gái mà không để ý là nhanh béo, nhanh xấu lắm.
– Ôi zời… Em toàn lo cái không đâu.
– Ờ… Đúng rồi… Em mà xấu rồi… lúc đó có khi anh để ý đứa khác luôn ấy…
– Ặc lại bắt đầu rồi …
– Hiii.
– Tr này…
– Dạ.
– Ừm… em nghĩ sao nếu như… chúng mình không gặp nhau một thời gian.
– Ơ… Em không có thích đùa cợt kiểu đấy đâu.
– Thì anh chỉ hỏi vui tí thôi mà.
– Hì… Nếu như vậy chắc sẽ buồn lắm… Nhưng mà em tin là sẽ không bao giờ xảy ra.
– Em chắc quá nhỉ ?

Nói rồi gái lôi cái vòng cổ mà em tặng ra ngồi vân vê …
– Anh à … Anh còn nhớ lúc anh tặng em chiếc vòng này không ?
– À… Ừ. Tất nhiên là nhớ rồi.
– Chiếc vòng này em có thể mua rất nhiều… nhưng mà đối với em nó là vật rất quan trọng… khi anh đeo nó cho em… Em đã coi như đó là vật đính ước của hai chúng mình rồi…
– Hả…?! Sao em quan trọng hóa vấn đề lên thế… Đính ước là phải đeo nhẫn cơ mà …
– Hi. Khờ quá anh ơi… Không phải cứ ai tặng cái gì là em cũng lấy đâu …

“Á … Đau” ( Gái lại véo em )

– Biết chưa hả ?! Vậy nên em coi nó như là sợi dây gắn kết giữa hai bọn mình… thành ra anh không phải lo chúng mình sẽ rời xa nhau cả. hii
– … Nếu đó là sự thật thì sao ?
– Thì em sẽ oánh chết anh chứ sao !
– Ặc… Ghê vậy
– Hii. Đùa thôi. em thương anh còn chẳng hết nữa là …
– Oh. Tưởng em làm thật chứ …hehe
– Hứ. Anh cứ liệu hồn ấy.Mà sao nhìn anh đăm chiêu vậy ? Chắc lại gây ra tội gì với em phải không ?
– Cái gì…! Sao em lúc nào cũng nghĩ xấu về anh thế? Mà cái anh hàng xóm không còn thích em nữa à. ?
– Còn anh à. hi
– Hả ?! Vẫn còn á ?
– Oh. Tại anh vô tâm không để ý thôi. Hứ,
– Èo. Gì mà…
– Em đã bảo anh ấy như vậy… nhưng mà anh ấy cứ bảo là sẽ chờ em, sẽ đợi… cho đến lúc nào em thay đổi quyết định. Mấy lần sang nhà tìm em… Nhưng mà em toàn tránh mặt thôi… Nói chung là cũng mệt mỏi lắm anh à…
– Thế em đi đâu ?
– Thì trốn sang nhà anh đấy thôi. Hii
– Khôn ghê.hehe

” Á… Đau… ”

– Anh toàn hỏi ngớ ngẩn… Em không sang nhà anh còn đi đâu. hứ
– Hii. Đùa tí. Mà anh thấy anh ấy cũng tốt mà…
– …
– Sao em nhìn anh ?
– Anh hôm nay lạ quá nha… Sao từ trước kêu ghét anh ấy lắm cơ mà… giờ quay ra khen người ta tốt thế ? ( Gái nheo mắt nhìn em )
– Thi ai chả có điểm xấu và tốt. Em đa nghi quá rồi …!
– Hi. Vậy mà em cứ tưởng… thế theo anh em có điểm gì tốt và xấu?
– Em hả?
– Ừm.
– Để xem nào… Em thì mặt tốt để sau… Còn mặt xấu của em là suốt ngày động tí là ăn vạ rồi đánh anh.

” Bốp … Á…” ( Vừa mới nói xong )

– Dám nói xấu em hả !
– Thì chính em kêu nói điểm xấu của em mà … hic
– Hii. Thôi ăn cơm đi anh, nguội hết cả rồi.

Em định thừa cơ hội để thăm dò ý của gái… nhưng mà xem ra sẽ khó khăn cho cả hai đứa đây. Thời gian cũng chẳng còn nhiều… Thà đau một lần còn hơn… Chứ cứ dây mơ rễ má thế này rồi chả đi đâu vào đâu.Vậy sáng chủ nhật tuần sau em quyết định nói lời dứt khoát với gái mặc dù biết là chảng dễ chịu chút nào. Hôm ấy em dậy sớm, chuẩn bị đồ rồi sang nhà gái luôn.

Kíng kong…

Gái mặc bộ đồ ngủ chạy ra… vẫn tươi cười như thế

– Hi. Sao hôm nay anh đến sớm thế. Vào nhà đi anh !
– Ưm… Anh không vào đâu.
– Ơ…
– Em đi chơi với anh không?
– Hi. Thật không đấy ?
– Em nghĩ anh chạy sang đây để đùa à. Nhanh nào

” Bốp… Á “( Gái lại oánh em )

– Hii.Thì cũng phải để người ta chuẩn bị tí chứ… Người gì mà xấu tính. Chẳng lẽ cứ thế này mà đi à. Đợi em xíu

Gái vào nhà vệ sinh cá nhân rồi thay quần áo… Má… may là em tính toán cả… Chả hiểu tụi con gái làm cái qué gì mà ăn cắp thời gian như đúng rồi. Tới nhà từ 8 giờ sáng mà chờ gái đến gần tiếng đồng hồ. Lần đầu tiên em thấy Gái mặc váy ngắn. Váy đen chấm bi để lộ ra đôi chân trắng ngần, nhìn sexy thật trên đầu còn thắt nơ màu hồng nữa chứ… Sao cái số đen thật… Dạo đầu quen thì chả thấy mặc thế này bao giờ… giờ đến cái lúc… thì lại …

– Em hôm nay ăn mặc gợi cảm quá ha.
– Hii. Cho anh mở mắt đó. Đừng có nghĩ con nhà võ mà không nữ tính nha.
– Oh. Đi thôi. Không thì muộn mất.

Thế là em đèo gái đi ăn sang rồi chở đi chơi luôn. Mịa… đi đường toàn thấy mấy cái thằng hám sắc… Em cứ tưởng chúng nó hâm mộ mình đẹp zai. haha … hóa ra là ngắm gái đằng sau em.
– Giờ đi đâu hả anh ?
– Em có thích đi tàu lượn không?
– Không… Anh điên à… Em mặc váy thế này có mà …
– Anh chứ có phải ai đâu.hehe
– Ờ… rồi cho cả người khác nhìn nữa nhé
– Ặc… thế thôi. Tụi mình đi… đạp vịt đi.
– Hi. Đi…

Thế là em và gái ra giữa hồ, hai đứa đạp con vịt ( hình như là con Donal gì đó ) Em thì hì hục đạp, gái cứ nhăn nhở… để em đạp một mình rồi còn té nước vào người. Hic. Em bực mình cũng không đạp nữa… thế là để gió thổi trôi dạt về phía góc hồ @@.

Chơi xong, em dẫn gái vào xem phim. Em đi mua vé mà gái không nghe… cứ lí do em lấy tiền đâu ra, rồi gái tự đi mua hết… Lần này rút kinh nghiệm… không coi phim ma nữa kẻo lại chết nhục. Gái hồi đó nhất quyết đòi xem phim tình cảm… thế éo nào gái chọn phim “ Phía sau bức tường “ của Nhật có diễn viên Sora Aoi đóng (có vài cảnh gần như là phim cấp 3 ) … đúng thần tượng của em … thế là em cứ dán mắt vào cô diễn viên đó… Gái thấy thế liền thụi em vài cái … đau gần chết

– Sao anh cứ dán mắt vào cô diễn viên kia thế.
– Ơ… Thì tụi mình đang đi xem phim mà …
– Xem thì xem, nhưng mà có mấy cái cảnh nóng đó anh nhắm mắt vào cho em.
– Cái gì… Hay nhất đoạn đó mà lại bắt nhắm !!
– Anh thích cãi không ? ( Gái lại dơ nắm đấm lên )
– Ừ. Biết rồi. hic
– Hi. Lần sau biết thế chọn phim khác… Anh hư lắm. Toàn lạm dụng thời cơ thôi.
– Ơ. Chính em chọn kia mà. @@

Xem xong cũng gần 12h trưa. Gái bảo thích ăn ở quán ở gần trường cấp 3 tụi em đang học. Em thì cũng không thích cho lắm… cơ bản ngại, chẳng may gặp mấy đứa bạn học ở gần đó thì bỏ mịa… Cái mồm chũng nó còn nhanh hơn cả loa phát thanh. Nhưng mà gái thích với lại là buổi cuối nên em chiều hết. Ở đấy có quán cơm chay cũng được với lại đang đói nên hai đứa ăn cũng được nhiều. Đang ăn thì gái nhét tai nghe vào tai em. Mỗi đứa một bên. Em vẫn còn nhớ dai điệu bài đó. Nghe nhẹ nhàng lắm…

– Em thích nghe bài này à?
– Ừm. Hì… Anh có hiểu không ?
– À… Anh… Không ! A dốt Tiếng Anh mà
– Hứ. Nó có tên là Ngọn lửa vĩnh cửu đấy
– Vậy hả
– Ừm. Hì. Anh còn nhớ lần đầu anh đỡ em ở gốc kia phía bên kia đường không ?
– À. Có chứ
– Hôm đó em đang đạp xe về, thì chẳng biết có cái người đi xe máy đi ngược chiều đâm vào em… Em ngã ra. Lại còn bị chửi oan nữa. Vừa ức vừa đau… Đúng lúc đó anh tới đó… Em không nghĩ đó lại là anh đâu… tại hồi chiều chúng ta cãi nhau mà. hihi
– Ừ. Nói thật lúc đó anh chẳng ưa gì em đâu. Con gái gì mà đanh đá quá.
– Hi. Tính em nó thế mà. Thế là sau lần đấy… không hiểu sao… em thích được đi cùng với anh… thế nên bắt chuyện làm quen ấy. Em nghĩ đó là duyên số anh à… Không như vậy thì làm sao bọn mình quen được nhau chứ … Em nghĩ tình yêu của bọn mình như tên bài hát kia ấy … Nó sẽ mãi cháy như ngọn lửa không bao giờ tắt anh nhỉ
– Eo… Nghe văn vẻ quá đấy.
– Hiii.
– Ăn xong đi rồi đi chơi tiếp.
– Hả … đi nữa á… Sao tự nhiên hôm nay anh đưa em đi chơi nhiều vậy!
– Bộ em không thích à?
– Không phải… tại em thấy hơi lạ thôi.
– Về nhà thay váy nhé, anh đưa em đi trượt patin.
– Khỏi cần. hii. Em trượt hơi bị đỉnh đấy … em biết chỗ này vắng, ít người nên không ngại đâu.
– Ừ. Đi.

Công nhận gái trượt siêu thật, cứ quay vòng vòng như đúng rồi… em thì ngã lên ngã xuống. Có đoạn trượt tí va thẳng vào cái cột @@. Gái thì cứ khúc khích cười rồi trêu.
– Anh có biết trượt không đó ?
– Tại lâu ngày không động đến thôi.
– Hii. Nói phét hả … cái mặt gian chưa kìa.
– Gian á… Thôi không chơi nữa… Em ăn kem không ? Anh mua cho.
– Ừm. Ra kia đi.

Tụi em ra cái nhà tròn ở giữa công viên, vừa ngỉ vừa ăn luôn.

– Anh đưa cái ốc quế cho em?
– Sao… em ăn cái kia đi.
– Không… Cái không ngon anh lừa cho em hả?
– Ặc… Đây.
– Hiii
– Tr này…
– Hở.
– Anh có điều này muốn nói với em…
– Oh. Anh nói đi.
– Nhưng mà em hứa sẽ không được buồn nhé.
– Anh nói gì nghe ghê vậy… Chắc lại gây ra tội gì nên mới dẫn em đi chơi chứ gì. Hứ.
– Không phải đâu!
– Ừm. Thế anh nói đi. Vì hôm nay rất vui nên em sẽ tha thứ hết cho anh.hii
– Anh… Thật ra…
– Anh nói đi. Cứ ngắc ngứ thế ?
– Chúng mình… chia tay đi
– Anh… Em… Đùa như vậy không có hay đâu.
– Em nghĩ anh đưa em ra đây để đùa à.
– …
– Anh chán em rồi. Giờ anh có người khác…anh nghĩ bọn mình nên dừng lại ở đây
– Anh… hức…Anh nói thế mà nghe được à. Em đã bảo là em không có thích đùa như vậy mà.
– Anh đã chót yêu người con gái khác ở lớp rồi… giờ anh chỉ có người ta thôi. Anh xin lỗi. Mong em hiểu cho
– Anh… Sao anh lại làm như thế… anh nói dối … em… phải không?
– Không. Chả có dối trá gì ở đây cả. Anh không muốn… nhưng không thể kéo dài thêm được nữa.Như vậy anh mệt mỏi lắm… anh không thể lừa dối bản thân mãi được.
– Anh… Anh gạt em.
– Em bị điếc hả ! Cố tình không hiểu à. Anh nói là bọn mình chia tay đi. Đừng có bám theo anh nữa ( Em gần như quát lên )
– Anh…
– Sao! Có cần nhắc lại không ? Hay là để tôi phải vai xin cô.

“Bốp…”

– Khốn nạn… Anh cút đi.Tôi không bao giờ gặp anh nữa. huhu

Gái tát em rồi bỏ đi… em gần như đứng chôn chân ở đó… Định đuổi theo nhưng mà… Chính bản thân em bày ra trò này cơ mà… Chính em đầy gái đi … giờ còn kéo lại làm gì. Thà đau một lần… còn hơn để Gái phải chờ đợi. Và em đã quyết định như vậy đấy.

Mọi thứ dường như thay đổi quá nhanh… Tình cảm giữa em và gái đã chấm hết như thế này sao… Theo cái cách mà cả hai chưa từng nghĩ tới… Em đứng yên tại đó như một bức tượng mà chẳng thể làm gì… chẳng thể đuổi theo người con gái em yêu. Nếu có trách thì trách chính mình mà thôi…

Em khẽ hít một hơi dài, ngửa mặt lên nhìn bầu trời đang xế bong hoàng hôn kia… Nó đang tối dần … phải chăng đó là đoạn kết cho một cuộc tình giữa em và gái. Một mối tình học sinh … đãng nhẽ ngay từ ngày đầu ấy nếu em không gặp gái, không đến giúp cô bé ngang ngạnh khó ưa kia… Thì bây giờ đâu phải đau khổ như thế này… Nếu biết trước mọi việc… Giá như…

Mọi việc giờ đã như vậy rồi, giờ hối cũng chẳng để làm gì… Em đã quyết như vậy. Không còn gì phải lưu luyến ở quê nhà nữa. Nói vậy… chứ với cá tính của gái em lo lắm… không biết gái có về nhà an toàn không mà có về hay là lại lang thang ở đâu đó. Nghĩ đến đây cũng sợ nên em đạp xe một mạch thẳng về nhà gái. Về đến cổng thì thấy nhà không một bóng đèn, tối om… chắc là bố mẹ gái đi đâu đây mà… Còn gái thì sao đi đâu mà vẫn chưa về.

Tầm đó cũng gần 7h tối rồi. Gái bỏ về lâu rồi cơ mà… Lòng em như lửa đốt… Chẳng may có chuyện không hay xảy ra thì em hối hận cả đời. Lúc đó em lo quá không còn biết nghĩ đến chuyện gì nữa chỉ biết đi tìm gái mà chẳng biết gái giờ đang ở đâu… Đi lòng vòng quanh mấy chỗ mà em với gái hay qua mà vẫn không thấy vòng về nhà gái thì vẫn vậy… trời thì bắt đầu lất phất hạt mưa cuối đông… nó lạnh lắm…”Tr à giờ em đang ở đâu đây… ở đâu hả ?! “ Em bất lực mà chẳng thể làm gì hơn… Lôi đồng hồ ra xem cũng muộn lắm rồi mà giờ này vẫn chưa thấy đâu… giật mình nhớ ra chỗ bờ hồ gần nhà Gái… Không hiểu lúc đó ngu muội hóa lú lẫn hay sao mà không nhớ ra… thế là lấy hết sức đạp xe về đó ……

Bóng dáng người con gái cột tóc kia… Đúng là gái rồi. Không thể nhầm được… Dù có trời có tối đen thì vẫn có thể nhận ra mà. Gái đứng lặng yên, vịn tay trên thành lan can hồ, hướng đôi mắt đậm buồn ra phía xa … Em muốn chạy lại ôm gái lắm… nhưng giờ hoàn cảnh đã khác rồi. Chúng em đâu còn như trước nữa… Dù sao cũng không thể Gái đứng chịu mưa lạnh mãi ở đó được. Với lại đứng một mình ở hồ kia lỡ nghĩ dại chuyện gì thì chết.

– Tr à…

– Anh… ( Mắt gái ngấn lệ quay ra nhìn em … )

– Anh ra đây làm gì. !

– Sao em không về còn đứng đây…

– Đứng đây hay không là việc của tôi…

– Nhưng mà…

– Không liên quan gì đến anh… Anh về đi.

– Ừ. Thì không liên quan… Nhưng em về nhà đi đã, cũng muộn rồi. Em về đi rồi anh về.

Gái mỉm cười nhạt, lấy tay vuốt nước mắt

– Sao. Giờ anh thương hại tôi à !

– Không phải vậy đâu…

– Tôi thật ngu ngốc khi yêu anh… để mà cái tôi nhận được là như vậy đấy à !

– …

– Tôi làm gì sai, tôi có điểm gì không tốt… Tất cả mọi việc tôi làm đều vì anh…

– Ừ. Là tại anh… Em không làm điều gì sai trái cả.

– Thế tại sao, tại sao anh đối xử với tôi như thế… tại sao chứ hả !? huhu( Gái hét lên )

– Em bình tĩnh lại đã !

– Anh bỏ tôi ra… đừng có chạm vào người tôi.!

– …

– Anh trả lời tôi đi !

– Tại… anh… anh có …

– Anh thích người con khác rồi chứ gì …Thế sao anh còn lừa dối tôi đến tận bây giờ… Sao anh còn nói yêu tôi hả?

– …

– Thời gian qua tất cả là cái gì chứ… Nó là cái gì ? Hôm nay anh bảo đưa tôi đi chơi… Tôi đã rất vui… Hóa ra anh chỉ coi đó là ơn huệ, anh ban ơn cho tôi à… Anh trả công cho tôi đấy à… Anh coi tình cảm của tôi chỉ là trò chơi thích thì dùng không thích thì bỏ à !

– Không phải như em nghĩ đâu…

– Thế nó là cái gì hả ? Anh nói đi … Anh trả lời tôi đi…

– Anh… anh xin lỗi.

– Xin lỗi… anh chỉ biết nói hai từ đó thôi à… sau tất cả những gì tôi dành cho anh.

– …

– Tôi yêu anh thật lòng … chả có điều kiện gì… vậy mà anh coi tôi như con ngốc !

– Em đừng nói như vậy… Anh đâu có…

– Không như vậy à… thế những lời buổi chiều anh nói với tôi là gì ? Là trò đùa à… hức… Khốn nạn mà

– …

– Sao sợ tôi giữ anh lại à… Anh yên tâm đi. Anh đã nói như thế thì giữa tôi và anh chẳng còn gì. Tôi không níu kéo gì đâu. Anh không phải sợ

– Anh đâu có ý như vậy…

– Anh đã đuổi tôi đi thì còn còn đứng đây làm gì. Từ giờ chúng ta sống cuộc sống riêng. Tôi sẽ không vì ai nữa… Anh về đi. Tôi không muốn thấy mặt anh nữa.

– Ừ được rồi làm gì tùy em… giờ nghe anh đi về đi đã.

– Anh đừng ra vẻ tốt bụng… Anh nghĩ rằng làm thế thì tôi thấy biết ơn anh à … anh nghĩ tôi là con khờ khạo lắm hả ?

– Em đừng suy diễn như thế. Anh chỉ muốn em về nhà thôi. Cũng muộn rồi… trời thì đang mưa thế này…

– Anh đang thương hại tôi đấy à… Anh yên tâm đi, tôi chẳng sao cả. Giờ anh về đi, đừng có làm phiền tôi nữa.

– Em về đi rồi anh sẽ không theo em nữa. Giờ em cứ đứng đây thế này đến bao giờ. Đêm rồi. Cảm lạnh thì…

– Tôi có chết cũng không phải việc của anh. Anh cút đi!

– Ừ… Anh sẽ đi, sẽ chẳng còn gặp em nữa… sau này muốn cũng chẳng được. Giờ coi như lần cuối. Em nghe anh về nhà đi, bố mẹ còn ở nhà đang lo cho em đấy.

– …

Em nắm lấy tay gái rồi toan kéo về… nhưng gái hất ra

– Anh bỏ ra… đừng có động vào người tôi. ( Gái hét lên )

– Em đừng có ngang bướng như thế nữa được không!

– Ngang bướng à … thế anh đối xử với tôi ra cái gì … giờ còn tỏ vẻ là người tốt à.

– Em…

– Đã bảo là anh đừng có chạm vào người tôi. Anh không nghe thấy à ! Ghê tởm lắm. Anh cút khuất mắt cho tôi.

– Em… Được rồi có cho là vậy đi. Giờ em không về cũng phải về!

Thế là em nắm chặt tay gái, lôi về, gái thì vùng vằng … Chỗ em đứng ướt quá, trời lại đang mưa mà chả hiều Gái đẩy ra kiểu gì… thế là em trượt chân ngã đập đầu xuống cái gờ đá…em cảm thấy đau nhói một cái, đầu óc quay cuồng, mắt tối sầm lại rồi không thấy gì nữa…

Em lúc đó nằm bẹp dưới đất. Chả biết trời đất là gì. Một lúc sau… Mặt có cảm giác mát mát, lành lạnh, người thì ướt… Mở mắt ra thì … hóa ra là trời đang mưa.Mờ mờ ảo ảo… Gái thì cứ lay em.

– Anh ơi …Anh … Anh có sao không thế. huuu.

– Có nghe em nói không, anh tỉnh dậy đi anh ơi…

– Huu… Anh đừng có chết… Em sợ lắm… Tỉnh dậy đi anh ơi…

– Anh… đã chết đâu… Em làm gì thế

– Huu… Sao anh nằm im suốt từ nãy đến giờ. Em kêu mãi anh không có tỉnh

– Anh không… sao mà…

Nói rồi, gái đỡ em dậy rồi dìu em vào trong mái hiên ở nhà gần đó. Đầu óc vẫn choáng, quay cuồng. Đi còn không vững. Nhớ lại mà nguy hiểm thật… ngã đúng vào cái Gờ đá… Gái thì cũng như em ướt hết người, mặt thì khóc tèm nhem cả.

– Máu kìa anh. Anh chảy máu ở đầu rồi. huuu

– Hả. Máu á… đâu ( Lấy tay sờ ra đằng sau gáy đúng là có máu thật, vừa buốt vừa rát ).

– Anh không sao đâu, có một ít thôi ấy mà … Em ướt hết rồi kìa. Giờ nghe anh về nhà nhé

– Hức. Huhu. Em về mà. Về rồi em băng lại cho anh… Em… Em hại anh rồi

– Em đừng có khóc nữa. Anh không sao. Để anh đưa em về

– Không… Để em đi về cùng với anh… Anh có chuyện gì thì sao ?

– Em lo cái thân em đi… giờ biết là mấy giờ rồi không hả ? Gần nửa đêm rồi đó

– Không được… em…

Đến lúc này em mới hiểu là gái yêu em nhiều đến nhường nào… Trước giờ vẫn vậy…em đưa tay khẽ vuốt má gái

– Em đúng là khờ khạo quá mà… Chúng ta…chia tay rồi mà… Vậy nên em đừng có quan ……

Nói đến đây,Gái khẽ lắc đầu,bờ vai mảnh mai ấy run lên… Em cũng chẳng cầm được nước mắt mà ôm gái vào lòng rồi khóc theo. Hai đứa cứ như vậy… Trời thì thì vẫn không ngớt mưa

– Anh… Sao anh lại khóc

– …

– Anh…Anh nói dối em… phải không ?

– Không… Anh… Mà thôi. Giờ về thôi. Muộn rồi… Giờ không về là bố mẹ em mắng chết. Để anh đưa em về … Có gì còn…

– Bố mẹ em hôm nay về quê, ở lại đấy mấy hôm… tối không có về đâu!

– Hả! ( May quá không thì chẳng biết ăn nói với mấy bác như thế nào, lôi con nhà người ta đi giờ này còn chưa vác mặt về )

– …

– Thôi theo anh về nha. Muộn rồi có gì để sau nói

– Ừm…

Em đưa gái về, trời thì tối mịt, không một bóng người. Cũng phải thôi… Lúc đó muộn rồi, với lại mưa lạnh thế thì có ai mà đi ra ngoài nữa… Ngoại trừ hai đứa tụi em. Về đến cổng, em định về cơ mà thấy nhà tối đen như thế không lỡ bỏ về nên theo gái vào nhà. Gái mở cửa rồi chạy xuống nhà tắm lấy cái khăn rồi đưa cho em lau đầu. Rồi lấy bông băng đầu lại cho em… Hai ánh mắt chạm nhau… Nhưng im lặng… Mắt gái vẫn còn ướt… Lúc đấy em thấy mặt mày gái xanh ngắt lại. Chắc là dính nước mưa nên cảm đây… Em hoảng quá bảo gái lên giường nằm.

– Em cảm rồi kìa.

– Không phải đâu… để em làm nốt, băng xong cho anh đã.

– Còn không cái gì. Tím tái mặt mũi thế kia… Em lên giường nằm đi. Anh thế này là ổn rồi.

– Nhưng mà… em.

– Đừng có cãi lời anh.

– Dạ…

Không hiểu sao lúc đó em mạnh miệng thật… Gái cũng không còn ương bướng nữa. Em dìu gái lên phòng

– Tr này.

– Dạ.

– À… Em … thay quần áo đi… Ướt hết rồi. Anh xuống nhà pha trà gừng cho em

Xuống dưới nhà mở tủ lạnh ra… Cũng may là có gừng thật… thế em pha trà luôn. Cái này là do bà em chỉ cho em, bà em hay dạy em nhiều phương thuốc dân gian lắm, nó còn hiệu quả hơn cả mua thuốc tây ở ngoài hiệu, nhất là đánh cảm gió… Nhưng mà em làm sao có thể vạch áo lưng ra mà đánh cảm cho gái được… thế thì có mà… Pha xong em cầm lên cho gái. Gái lúc này đã thay bộ đồ ngủ … Nằm đắp chăn co ro

– Tr, em dậy uống trà đi cho đỡ.

– Em xin…

– Anh cũng uống đi.

– Oh. Anh không cần, có cảm đâu.

– …

– Uống hếtđi… rồi nghỉ

– Anh… Anh… còn đau không ? Còn chảy máu không… Đưa em … xem nào..

– Hả… Đau cái gì… À không. Hết rồi. Thôi em nghỉ đi. Đang cảm lạnh thế kia cứ ngồi dậy làm gì !

– Em…

– Đừng có lo cho anh. Em nằm nghỉ đi

– …

– Sợ ở một mình hả. Em ngủ đi rồi anh về. Anh khóa cửa cho. Giờ anh xuống dưới nhà chút gọi điện cho bố đã.

Em chạy xuống nhà lấy điện thoại bàn gọi về… Và y như rằng bị ăn chửi một trận tơi bời. Em phải nói dối là bạn con nó vô viện, nhà không có ai… Nên mới được tha cho. Chứ bảo ở nhà gái thì có mà là móm luôn… Chả hiểu sao mọi chuyện nó lại rắc rối đến vậy. Nó không còn đi theo như ý mình nữa… Em giờ chỉ lo cho gái… không biết gái sau này sẽ thế nào… Gái có còn hận em không thì cũng chẳng quan trọng nữa rồi. Chạy lên gác xem cô bé bướng bỉnh kia đã ngủ chưa thì…

– Ơ… Em chưa ngủ à

– Em chưa…

– Sao không ngủ được à.

– Ừm… Người anh… khô chưa.

– Hả, sắp khô rồi. Trong nhà cũng ấm mà.

– Em… Anh… ở lại một chút được không?

– Ừ. Thì anh chả bào là em ngủ anh mới về còn gì.

– …

– Em…Em… không thể hiểu nổi anh nữa

– …

– Anh lừa gạt em phải không… Anh dấu em chuyện gì hả ?

– Chuyện gì ( Em đang cố lảng tránh )

– Anh còn chối nữa… Em… em không tin

– Có gì mà không tin… Anh đã nói rồi. Anh… Giờ anh đã có người…

– Anh có ai hả?

– Thì có người khác rồi…

– Người khác là người nào ? ( Gái hỏi dồn dập )

– …

– Anh lừa em, anh gạt em… huuu. Hay là anh không yêu em nữa, anh chán rồi chứ gì.

– Có phải đâu. Sao em cứ… ( Em chót buột miệng ra… nghĩ lại hồi đó cũng hài thật, em chả nói dối ai quá được vài ba lần )

– Thế sao anh…

– À… Mà thôi em quan tâm chuyện đó làm gì. Em ngủ đi

– Em không ngủ

– Ơ…

– Nhất định là anh giấu em chuyện gì… Anh mà không nói em…

– Cái gì chứ ?! Anh không giấu em cái gì cả… Chẳng phải anh đã nói hết rồi đó thôi. Em mệt thì nên nghỉ đi.

– Không… Em không tin. Huhuhu

– Thôi nào… Em sao thế… Đêm hôm thế này mà còn…

Gái vừa khóc vừa gạt tay em ra… “Tr à nhiều lúc… Em ngang như cua thật đấy. Đến anh cũng chịu thua em”

– Vậy anh nói đi, cô gái đấy là ai ? ai ở lớp anh…

– Hả… Em định làm gì ?

– Em chả làm gì cả… em chỉ muốn biết tên thôi. Anh nói đi

– …

– …

Gái cứ nhìn chằm chằm em…

– Là đứa ngồi sau anh ấy mà, em biết sao được

– Hức… anh quen từ bao giờ…

– À … Cũng mới ấy mà

– Anh suốt ngày đi với em kia mà… Anh quen kiểu gì… chả nhẽ gặp một hai ngày đã thích rồi à

– Đâu… Ơ… À … ừ

– Em biết ngay mà… anh toàn nói dối em thôi. huhuu

– …

– Anh bỏ em ra… Em không có cần huhu…

Em ôm chặt gái vào lòng, gái thì cứ đấm vào vai em. Nhưng em vẫn ôm, chẳng thể bỏ ra được… bỏ sao được khi mà em vẫn và còn yêu gái rất nhiều

– Tr à

-…

– Anh yêu em … nhưng mà hai đứa mình… không thể ở bên nhau được lâu nữa rồi.

Vậy là kế hoạch của em đã đổ bể, em không thể nào nói dối gái hơn được nữa… nhìn gái yếu đuối như vậy sao em cầm lòng được. Chỉ biết ôm chặt gái vào mình…

– Anh nói … anh nói sự thật cho em biết đi… Rốt cuộc là anh đang giấu em điều gì ?
– Anh… anh yêu em nhiều lắm… chưa bao giờ hết… nhưng mà…
– Anh nói đi …
– Anh sắp phải theo bố ra nước ngoài …
– Anh nói sao…? ( Gái đẩy em ra, tròn mắt hỏi…)
– Là anh sẽ sang sống và làm việc ở bên đó…
– Nước nào vậy anh ?
– Nhật.

Nghe tới đây, gái khóc òa lên, khóc to lắm… Em chưa thấy gái khóc nhiều đến như vậy bao giờ.

– Sao… Sao anh không nói cho em biết … huhuhu
– Anh sợ… với lại anh cũng mới được biết cách đây không lâu thôi.
– …
– Vậy là…
– Anh sợ lắm Tr à… sợ phải xa nhau lắm… anh… nhưng mà biết làm gì bây giờ …
– Anh ơi… huhuu
– …
– Không còn cơ hội nào sao… Chúng mình chỉ đi được đến đây thôi sao hả anh ?
– Chúng mình có duyên mà không…
– Không…! Anh đừng nói… em không cho phép anh nói câu đó… huu ( Gái ngắt lời em rồi nói như hét lên )
– …
– Tại sao chứ… Huu… khó khăn lắm chúng mình mới đến được… với nhau mà
– …
– Em đừng nghĩ ngợi nhiều quá. Chuyện này để sau đi. Giờ muộn rồi em ngủ đi.
– Huhu. Em không có ngủ được. Chuyện thế này … mà anh bảo em nhắm mắt ngủ được sao…
– …
– Anh … em muốn… hỏi anh câu này?
– Ừ. Em nói đi…
– Anh có còn yêu em không ? ( Gái nhìn thẳng vào mắt em )
– Có mà… Sao em hỏi ngốc nghếch vậy ?
– Bao giờ… Bao giờ anh phải đi?
– Khi nào làm xong thủ tục… chắc cũng không lâu nữa.

Gái dựa vào người em mà chẳng nói gì thêm. Chúng em cứ như thế, mỗi người một suy nghĩ. Cũng muộn lắm rồi sao mà không thấy buồn ngủ… Sao đêm nay nó dài vậy, yêu sao nó khó vậy… Gái nói đúng… Khó khăn lắm tụi em mới có được nhau kia mà… Sao mà giờ phải xa nhau thế này… Liệu không còn cách nào khác ư… Em đang lan man nghĩ thì bỗng nhiên Gái bật dậy đánh vào vai em.

– Này anh…?
– Hở, em nói đi
– Em… Em… Anh nghĩ sao nếu như… Em không cho anh đi nữa ?
– Hả … Anh…
– Em hỏi vậy thôi… chứ sao em ngăn anh được… Đó là tương lai của anh mà… sao mà có thể đánh đổi nó chỉ vì một đứa con gái như em chứ.
– Em đừng có nói vậy… thực lòng anh muốn ở lại với em lắm nhưng mà còn bố anh nữa… anh…
– Em hiểu mà… Vậy thời gian cuối cùng này… Anh sẽ ở bên em chứ?
– Ừ… Tất nhiên rồi… Nhưng mà anh chỉ sợ anh đi rồi thì…

Gái cười nhẹ rồi gạt nước mắt…

– Anh yên tâm, em mạnh mẽ lắm… em sẽ không khóc đâu. Không sao hết… Em tin rằng sau này nếu có duyên chúng ta sẽ gặp lại nhau phải không anh, chúng ta sẽ…
– Ừ ( Sao em chắc vậy hả Tr… Em nói như đúng rồi ấy… Cơ mà hóa ra lại là …)
– Thôi ngủ nha, con gà gần gáy rồi đó… ( Em cố nhăn nhở )
– Ừm… nhưng mà…
– Hả sao … À … em yên tâm ngủ đi, em ngủ đi rồi anh mới về mà.
– Không… ý em là… Đêm nay anh ngủ ở đây nha.
– Hả… Nhưng mà…
– Không nhưng nhị gì hết… giờ muộn rồi, đêm hôm khuya khoắt thế này…

Đêm hôm lại ở nhà gái thế này. Thời bọn em chưa thông thoáng như bây giờ… Người ngoài mà biết được thì kiểu gì sẽ dị nghị này nọ, tai tiếng thì phiền phức lắm nên em hơi ngại

– Ừm … thôi được rồi. Em nằm ở đó đi. Anh ngủ ở dưới đây là được rồi.

Xong em thấy gái cúi mặt xuống rồi đan tay vào nhau… nói lí nha lí nhí, mãi mà em chẳng nghe ra.

– Thôi… Anh lên đây đi. Chúng mình… Chia đôi giường …
– Em nói cái gì ?
– …

– Anh chẳng nghe thấy gì cả, em nói lại xem nào.
– Em nói là anh ở lại đây chứ sao nữa. Hỏi hoài à ( Gái nói như quát em )
– Ơ… Sao tự nhiên em nổi cáu với anh
– Em đang điên đây
– Hic
– …
– Mà anh … lỡ làm gì em thì sao… Em khờ quá à…
– Em…
– Thôi em nằm trên giường một mình đi, anh thế này là được rồi…

Thế là gái lấy cái chiếu rồi trải ra cho em, rồi còn vứt cho em thêm cái chăn nữa… em không nghe vì đưa chăn rồi thì gái lấy gì đắp… Em lấy tạm cái áo khoác của gái rồi đắp lên người. Hai đứa tắt đèn đi ngủ… Nằm miên man một lúc thì em cũng tỉnh… một phần vì lạ nhà… một phần vì lạnh quá… lần đầu ngủ dưới đất thế này chịu sao cho nổi. hic … Đang định trở mình, quay sang thì em thấy cái bóng đen lù lù bên cạnh, em hoảng cmnl

– Á… Cái gì thế
– Á … Sao … chuyện gì…
– Ặc… là em à… Anh cứ tưởng là… hic
– Tưởng gì… là em mà
– Em… xuống đây làm gì thế, sao không ở trên…

Quay lại nhìn thì thấy Gái đắp chăn cho mình từ bao giờ, hóa ra Gái sợ em lạnh nên đưa chăn xuống đắp cùng… vậy mà em cứ nghĩ…
– Em… Tại thấy anh lạnh nên …
– Oh…
– Gần sáng rồi mà anh chưa ngủ à
– Oh… sao em cũng không ngủ được hả ?
– Ừm… em không biết nữa… Hôm nay em mệt mỏi lắm… mọi chuyện nó đến đường đột quá… em… hức
– Em đừng nghĩ nhiều quá
– …
– Anh… ôm em đi

Có lẽ vì thức muộn quá cộng với việc dầm mưa của hai đứa cả tối qua… mà bọn em ôm nhau ngủ như chết. Đang ngủ thế nào mà… em lại thấy đau đau ở tay… hóa ra là gái kê cả đầu lên cánh tay em rồi ngủ ngon lành… tiện thế không biết nữa… mắt nhìn ra cửa sổ thì thấy trời sáng hơn mọi hôm… tầm này mọi hôm vẫn còn tối lắm, quái lạ thật. Với tay lấy cái đồng hồ thì… Vãi gần 8h sáng. Hôm qua em nhớ là còn đặt đồng hồ của gái là 6h cơ mà… Hic…sao không thấy nó kêu
– Tr …Tr … dậy mau
– Tr
– Gì thế… Em đang ngủ mà…
– Ngủ cái gì nữa muộn rồi kìa
– Muộn gì… sớm mà, để người ta ngủ tí nữa đi… Đưa cái tay đây mượn kê đầu tí…
– Cái gì… gần 8 giờ sáng rồi đó bà tướng
– Hả…8 giờ rồi á … Đâu… nói phét
– Đây… nhìn đi
– Hic… Sao anh không gọi em
– Ơ… Ai biết được… anh đặt đồng hồ mà không thấy nó kêu
– Hồi nãy… em đang ngủ thấy cái gì kêu kêu em đập nó một phát… nên chắc là …hicc
– Ôi zời @@
– Thôi nhanh đi chị hai

Thế là gái cuống cuồng lên đi đánh răng rửa mặt, thay đồ… Chăn còn chả kịp gấp…Em thì cũng vội… cơ mà nghĩ lại mình sắp nghỉ học rồi kia mà, với lại thứ hai toàn mấy tiết chào cờ cộng với mấy môn học thuộc vớ vấn… nên thôi. Nghỉ một hôm cái đã… Có chết ai. Nhưng mà vẫn phải viết giấy phép đưa đến trường. Không bà giáo alo cho phụ huynh thì tắt cmn điện. Em tiện tay nên sắp xếp sách vở cho gái luôn… Đúng là con gái có khác … Vở gì mà toàn hoa lá cành, với mấy cái hình thằng South korea.
– Anh
– Gì …
– Đi ra ngoài… em thay quần áo.
– Hả … Ừ. Em nhanh lên anh đèo đi học
– À… Anh ăn gì để em nấu
– Thôi khỏi… muộn thế này còn ăn gì, em nhanh lên.
– Hay… Em ở nhà với anh nha… Chả còn mấy thời gian nữa…
– Vớ vẩn … Ở cái đầu, có đi học không thì bảo…
– Có… ( Cái mặt thì xị ra )

Em vội phóng đến trường … mịa đúng là chưa ăn gì có khác, đạp xe mệt vãi lúa. Xin mãi mấy thằng cha bảo vệ mấy ổng cũng cho vào. May hôm nay 2 tiết đầu chào cờ nên cũng chẳng ảnh hưởng gì mấy. Gái vẫy tay em rồi chạy vào lớp… Còn em vẫy tay lũ bạn đi về … vì có mang sách vở éo đâu với lại cũng xin nghỉ mà… Được cái mấy thằng này khóc thuê cũng tốt … em nhờ chúng nó xin phép hộ… Sau này em có hỏi lại thế nào mà cô giáo đồng ý thế thì chúng nó khai là… em bị ốm liệt giường nằm lăn quay ở nhà… Giao hợp mẫu thân tụi nó chứ, dám biểu mình chết.

Em về nhà gái rồi nấu cơm… nghĩ lại cũng chẳng nấu cho gái được một bữa bao giờ tử lúc quen tới giờ, tranh thủ bố mẹ gái còn đi vắng nữa. Các bác đừng nghĩ em chém nha, em nấu nướng hơi có nghề đấy, tại từ hồi lớp 3 đã phải tự vô bếp rồi… Em làm cho gái món cơm sườn với vài món khác, nấu nhiều chút, tại con nhỏ đanh đá đó nhìn vậy mà ham ăn phết. Nấu xong cũng gần 11h30, thế là phi xe đến trường đón gái. Lúc đèo về mà chả thấy gái nói câu nào… biết gái cũng đang buồn… nên em cũng thôi.

– Anh tự nấu đấy à
– Ừ
– Em cứ tưởng anh mua sẵn…
– Mua gì … ăn đi. Anh nấu cho em mà
-…
– Em sao thế
– Sao em lại khóc
Gái lắc đầu rồi gạt nước mắt… Cứ cắm đũa xuống bát mà chẳng chịu ăn
– Em cứ như thế này thì… anh sao có thể…
– …
– Tr của anh mạnh mẽ lắm mà phải không …

Em đưa tay chọc lét gái, mà gái nhăn mặt rồi đẩy ra… xong rồi cứ ngồi khóc thút thít. Em dỗ mãi không được đến cáu cmln
– Làm sao phải khóc, có thế mà cũng khóc
– Lớn rồi có phải trẻ con đâu mà cứ như thế hả. Em còn định như vậy đến bao giờ. Có ăn cơm không thì bảo !
– Em… có, hức

Gái nói như mếu, nghĩ mà cũng tội… Nhưng biết sao được hoàn cảnh thế nào thì phải chịu… chứ cứ lê thê, sướt mướt thế chỉ có mệt mỏi cho cả hai. Ăn cơm xong em cũng phải về… Vì gần hai hôm đã về nhà đâu. Y như rằng vừa bước chân về tới nhà là bị chửi một trận tơi bởi bla bla này nọ…

Tuần tiếp theo trôi qua mà chả mấy vui vẻ gì, gái cứ lầm lì chả chịu nói, cứ thi thoảng lại gục mặt xuống khóc… Em thì vẫn đi học bình thường với bạn bè. Lớp thì chẳng ai biết chuyện của em ngoại trừ con bé đeo kính cận, cái đứa con gái mà mê game online dạo trước em kể với mọi người đấy ạ. Em với nó quen nhau khi hồi học tiểu học… từ cấp 1 cho đến cấp 3 không học cùng lớp thì chung trường. Mà chả hiểu sao em với nó lại chơi với nhau lâu được như vậy. Hai đứa vô tư thoải mái, cứ có cái gì hay hay là nó lại lôi em vào.

Từ dạo nó biết em có gái nên nó cũng giữ ý tứ hơn, em cũng ngài ngại nên thành ra hai đứa có khoảng cách… Nhưng mà nó cư xử khéo lắm, ít để ai phải phật lòng… đến gái còn phải công nhận. Em cũng hỏi ý kiến của nó… Thì phán cho ngay một câu
– Ông cứ dứt khoát đi, đừng vòng vo làm gì, con gái chỉ thêm đau khổ thôi.
– Làm thế có vô tình quá không ?
– Rồi sẽ quên được mà, nếu gặp được đứa tốt hơn thì nhanh thôi. Ông tưởng mình ghê thế hay sao.hii
– Ờ… Không tôi chỉ… Mà tôi đi rồi bà không có nhớ tôi à ? ( em trêu nó tí )
– Không. Tôi thấy vui
– Đểu thế.
– Hi. Tôi vui vì… ông rời khỏi được con bé kia.
– Bà … ghét cái Tr à !
– Ừ
– Tại sao?
– Vì tôi thích ông
– Oh vậy hả … tôi cũng yêu bà lắm nha ( em nhăn nhở )
– Ông nhìn tôi giống đang đùa cợt lắm à
– Ơ…
– Tôi hận… hận cái Tr… Tôi quen ông gần 10 năm nay mà chả bằng nó vài tháng
– Tôi…
– Ông… chả nhẽ ông không nhận ra tình cảm của tôi sao, gần 10 năm qua… Không để ông đủ hiểu sao… chả nhẽ tôi không bằng con bé đó à … Tôi có điểm gì thua nó… hay ông thấy nó đẹp hơn tôi( cười nhạt )
– …
– Tôi đã định nói cho ông biết ngay từ hồi học lớp 9… Nhưng tôi đợi ông… đợi ông tỏ tình với tôi… Nhưng cuối cùng thì ông lại yêu Tr…
– Tôi… tôi … không có biết
– Bây giờ cũng chẳng để làm gì nữa rồi… giờ ông sắp đi… tôi mới nói ra… nói ra cho nhẹ lòng thôi… Chứ thứ tình cảm đó tôi đã thu lại rồi
– Vậy à…
– Ừ. Nếu không được đáp lại thì sao phải níu kéo chứ. Tôi không phải là dạng ủy mị đâu. Hii… Ảo tưởng nhiều rồi khi đến lúc cuối nhận ra sự thật không phải thế… Tôi mà rơi vào cảnh đó thì tôi không chịu được
– Tôi xin lỗi nha
– Ừ. Không sao. Duyên phận mà
– Ừ.
– Thôi, tâm sự thế đủ rồi kẻo nàng ấy bắt gặp thấy thì tình ngay lý gian thì khổ. hii
– Gì, bà cứ nói thế. Ừ. Tôi cũng về đây
– À … T này
– Hở
– Tôi ghét thì ghét nó thôi chứ ông không kiếm được người thứ hai như thế đâu
– Ừm… Tôi biết mà.

Nghe con bạn nó nói vậy em cũng ngạc nhiên lắm… Nhưng nghĩ kĩ lại thì đúng là mình ngờ nghệch thật… đời nào có đứa con gái suốt ngày chịu đi chơi với mình. Nhưng mà em chỉ coi nó là bạn, không hơn không kém… Bỏ qua những suy nghĩ đó em tập trung vào học ngoại ngữ để sang đó giao tiếp dễ hơn.

0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận