Đã hơn một tháng kể từ ngày quen nhau. Nói chung là cảm xúc vui buồn lẫn lộn, đa số là bọn em toàn chí chóe với nhau… Và thường là em phải nhận cái Sai về mình mặc dù không muốn, hix. Nếu em cự lại thì Gái lại dở nắm đấm ra … còn không bí quá thì lại quay ra “ Dỗi “ không thèm nói chuyện với em chứ…
Đôi lúc chính em cũng không hiểu được… Gái lúc thì quá mạnh mẽ nhưng đôi khi cũng yếu đuối, con nít lắm… Duy chỉ có điều làm em băn khoăn và hơi mặc cảm đó là gia cảnh có gái và em quá khác nhau. ( Em thì chả bao giờ xấu hổ về gia đình mình. Có thế nào thì cứ sống như vậy, miễn sao mọi người hòa thuận, hạnh phúc là được. )
Em thì chả có gì nhiều, nói chung chỉ lo được ăn học đầy đủ đã là khá lắm trong cái cảnh xã hội bây giờ… Cái gì cũng tiền … toàn tiền và tiền. Còn gái thì con nhà khá giả, cái gì cũng có… Nhưng Gái tâm lí lắm các bác à. Từ ngày đi chung với em, gái chả thèm đeo mấy đồ trang sức đắt tiền nữa, cũng chẳng thèm đi giầy búp bê làm điệu như bao đứa con gái khác mà… Sắm ngay một đôi tông … y hệt e, hix.
Có hôm đi luôn đến trường thế là 2 đứa bị mấy bà giám thị kỉ luật vì không đi dép quai hậu ( Trường học ở chỗ bọn em nó là thế đấy ) Gái tuy ngang ngạnh, bướng bỉnh là vậy… nhưng đôi khi cũng rất dịu dàng và nữ tính và quan tâm đến người khác.
Gái: Sắp tới kiểm tra học kì 1 rồi đó. Đợt này ông phải cố gắng nha.
Em: Lần trước tôi xếp thứ 400 mà ( Khóa em có gần 1k học sinh )
Gái: Thấp như thế thì chưa được, phải cao nữa lên. Ông làm được mà
Em: Oh. Tôi biết rồi
Gái học giỏi lắm các bác à … đôi khi làm em phải tự ti. Gái chỉ nhìn qua một lần là có thể bắt chước được… Cái gì khó quá thì mới tự tìm tòi thôi.
Gái: Oh. Nhớ đấy nhé, lần này mà điểm thấp như lần trước là không có xong với tôi đâu.
Em: Ừ… Tôi biết rồi. Bà ghê quá
Gái: Hì… Ngoắc tay nào ( Trẻ con thật … nhưng mà em cũng thấy vui )
Em: Tr nè
Gái: Hở. Gì thế ?
Em: Cắt ngay cái tóc đi, sao bà để dài thế …
Gái: Oh… Vậy hả ?
Đây chỉ là câu nói bông đùa của em thôi… Em đâu nghĩ rằng gái nghĩ em nói thật rồi về cắt luôn. Vì mái tóc của con gái quan trọng lắm… Đâu thể nói cắt là cắt được… Em cứ tưởng mình nói đùa cho vui.
Sáng hôm sau em gặp… Tự nhiên thấy Gái khác hẳn… Không còn kiểu đầu tóc đuôi gà như ngày nào mà thay vào đó là kiểu cột tóc rồi cài cái trâm trên đầu ( như kiểu mấy em China ấy )
Em: Ơ… Bà cắt tóc thật đấy à !!
Gái: Ừ… Thì hôm qua…chính ông bảo tôi mà…
Em lúc đó có cảm giác gì đó nghẹn trong long các bác à… Em không nghĩ vì mình mà gái làm thật … Lúc đó em chỉ biết khen mỗi câu:
Em: Nhìn Tr …đẹp lắm…
Gái: Thật hả … hii ( tròn mắt … rồi sau đó mặt đỏ như gấc ấy )
Và thật sự em đã yêu gái từ lúc đấy các bác à… Nhưng mà lúc đó còn ngại … vả lại hồi đó ngơ ngơ… cứ nghĩ gái chỉ quý mình chứ không yêu nên ngại chả dám nói ra. Thành ra tụi em vẫn cứ nhí nha nhí nhố như thế… chả ra đâu vào đâu.
Vì là sắp thi học kì 1 năm vả lại cũng là năm cuối cấp … nên lịch học tụi em dày đặc, kín mít… Trường em nó mắc bệnh thành tích các bác à… bắt học đều tất cả các môn… cho dù đó là môn thể dục cũng không tha. Học nhiều như vậy thành ra em và gái không gặp nhau nhiều như trước… chủ yếu là đi học thêm buổi tối thôi. Từ khi có gái ngồi cạnh… em thấy mình chăm và làm bài tử tế ra hẳn ( mặc dù là muốn đi chơi lắm… )
Gái: Ông dạo này tiến bộ quá nhỉ !
Em: Chuyện… tôi mà lại. Chẳng qua tôi không thích thôi. Tôi mà đã làm thì làm bằng được ( em sĩ tí )
Gái: Hi. Vậy hả… Vậy tí nữa ông về làm hết đống bài tập này cho tôi
Em: Cái gì … bà bị sao không đó … Tôi không làm đâu
Gái: Có thích không làm không ? ( lại dơ nắm đấm ngay ra được )
Em: Biết rồi… Nhưng mà thế này dài quá…
Gái: Tôi đâu bảo mai phải xong… Tuần sau đi học môn này cơ mà
Em: À. nhỉ. Hehe
Gái: Hứ. Chỉ thế là nhanh
Em: Lại hứ
Gái: Hứ
Em: Thôi thôi… được rồi. Hic
Gái: Hì … À mà T này
Em: Hả
Gái: Tí nữa học xong… Tôi với ông đi chơi đi …
Đến bây giờ em vẫn còn nhớ như in cái buổi tối hôm đó… Lần đầu tiên gái chủ động rủ em đi chơi muộn như vậy…
Gái: Đi chơi đi …
Em: Hả ? Giờ gần 9h30 rồi đó … Không về nhà còn đi đâu?
Gái: Thì đi một tí có sao đâu mà ?
Em: Nhưng mà… Tôi thì không sao, còn bố mẹ bà thì sao ?
Gái: Yên tâm đi. Tí về tôi xin là được mà …
Em: Thôi… để lúc khác đi … giờ về thôi. Muộn rồi mà …
Gái: Ừ… thế ông về luôn đi.
Nói xong, gái quay mặt đi chỗ khác không them nhìn em ( Dỗi ngay được … hix )
Em: Ặc … Thế tí nữa bà mà bị mắng đừng có đổ tại tôi nhớ.
Gái: Hi. Biết rồi.
Thế là em đèo gái đi… Mà nói thật lúc này trời cũng trở lạnh rồi… Đường phố cũng đâu có gì chơi… Em đi lòng vòng mà chả biết đi đâu
Em: Nè, giờ đi đâu đây ?
Gái: Tôi không biết.
Em: Ơ … Bà không biết sao còn lôi tôi đi ?!
Gái: Hì… Thì đi dạo phố tí, không khí buổi tối dễ chiu mà…
Em: Ừ … thì dạo… Nhưng mà … Đi đo đường đếm cây số thế này chắc tui chết mất.
Gái: Đàn ông con trai gì … động tí là kêu ca !
Em: Cái gì !… Chẳng qua tôi… Giờ bà thích đi đâu, tôi chở bà đến sáng mai luôn ( em sĩ tí )
Gái: Hì. Sĩ vừa thôi ông tướng… thế tụi mình đi ăn đi.
Em: Lại ăn … bà không sợ béo à ?
Gái: Tôi lo cho ông thôi, ông gầy mà.
Em: Hix, tôi biết thừa cái lòng tốt của bà rồi…
Gái: Hi hi, thôi vòng lại rồi ra chỗ ông hay dẫn tôi ra ấy.
Thế là em lại lòng vòng, lê cái thân tàn này, đèo gái ra quán ăn ở gần cổng trường… May sao quán đó vẫn còn mở cửa không thì… em chả biết sẽ dẫn cái của nợ kia đi về đâu nữa. hix…
Gái: Ông chịu khó ăn uống vào, người gì mà còi như con Cò vậy.
Em: Cò cái đầu bà … tại tôi từ xưa đã như vậy rồi.
Gái: À mà này … T ơi… Tôi hỏi ông cái này nha.
Em: Hả hỏi cái gì…? Bà lại định nhờ vả tôi chứ gì ( Mỗi lần gái dịu dàng đột xuất là y như rằng có chuyện … nên em tỉnh đòn lắm hee )
Gái: Cái gì… Ai thèm nhờ ông. Xấu tính…
Em: Thế không phải à, hehe
Gái: Hứ
Em: Hi… tôi đùa tí thôi mà, thế bà nói đi.
Gái: À… thật ra là tôi muốn hỏi ý kiến ông… Tại tôi không biết xử xự như thế nào cả…!
Em: Oh. chuyện gì nào ? Đừng có úp úp mở mở thế… Tôi chơi sóc đĩa còn chưa hồi hộp đến mức này ?!
Gái: Cái gì ? Ông cờ bạc đó hả ?
Em: À đâu. Hii. Tôi nói cho có vần ấy mà ( em láo tí )
Gái: Ông liệu hồn đấy. Tôi cấm ông không dính vào mấy thứ đó ! Biết chưa.
Em: Ừ. Bà yên tâm. hii ( thỉ thoảng em vẫn chơi thôi. Hee )
Gái: Thật ra… ở gần nhà tôi ấy … Có cái anh hàng xóm… Anh ấy…
Em: Anh ấy làm sao ? Bắt nạt bà à … Có võ mà phải sợ à… Bà đập chết đi.
Gái: Vô duyên !
Em: Hi… Không phải à …
Gái: Không.
Em: Thế thì làm sao … bà nói thẳng ra xem nào !
Gái: Anh ấy… Anh ấy nói… thích tôi…
Đấy có lẽ là lời nói từ Gái mà em cảm thấy nghẹn long nhất… Lúc đó em gần như chết lặng các bác à:
Em: Hả … Bà nói là … ?
Gái: Anh ấy thích tôi… ông à !
Em: Vậy à …
Gái: Ừm…
Em: Từ bao giờ thế… lâu chưa?
Gái: Cách đây mấy hôm thôi… Anh ấy sang rủ tôi đi uống nước rồi nói chuyện đó với tôi mà…
Em: Hai người quen nhau à …
Gái: Ừm… thì là hàng xóm mà… bố tôi với bố anh ấy là đồng nghiệp, hai người làm cùng cơ quan mà. Nên hay sang nhà nhau chơi lắm …
Em: Vậy à… Chắc…hai bên gia đình thân thiết lắm nhỉ… ?!
Gái: … Ừm … Cũng thân.
…
Em: Vậy bả hỏi tôi chuyện này làm gì vậy ?
Gái: Hở… Thì… tôi không biết phải làm như thế nào cho nên muốn … hỏi xem theo ông thì nên làm như nào thôi …
Em: Nếu anh ấy tốt… thì Bà nhận lời cũng được.
Không khí bỗng yên lặng… Gái chẳng nói gì rồi nhìn ra ngoài phía đường… chả nói gì cả … Em lúc đó thì buồn lắm các bác à … Cũng chẳng hiểu sao lúc đó mình ngu vậy … Trong long muốn giữ Gái lại lắm … Nhưng cũng biết làm sao … khi mà em chẳng cho Gái được cái gì cả. Ở cạnh em mà gái thiệt thòi lắm …
Gái: T nói thật đấy à …
Em: Hả … Ừm … Tôi nói thật mà…
Gái: Ừm … Cám ơn… Thôi bọn mình đi về đi
Em: Ừ. Về thôi… cũng muộn rồi.
Em đèo gái về mà long lặng trĩu … chả biết suy nghĩ trời đất gì nữa… Cả hai đứa đều im lặng không nói gì … Về đến ngõ em cũng chỉ biết vẫy tay chào rồi đi thằng về nhà … Đoạn đường hôm đó sao dài thật… Em thì chả phải là thằng rộng lượng gì … nhất là trong chuyện tình cảm… Nhưng suy đi tính lại … mình đâu có bằng người ta … Với lại cũng chỉ là thằng học sinh năm cuối cấp không hơn không kém, gia cảnh thì cũng chả khá giả gì… Thôi thì … nhắm mắt mà chấp nhận vậy !
Sáng hôm sau như thường lệ, em lại đạp xe qua đầu ngõ đón Gái đi học… nhưng mà chờ mãi không thấy đâu… Nghĩ rằng chắc vẫn còn giận mình hôm qua đây mà… nên em đi học luôn ( Hồi đó em chả có điện thoại như bây giờ mà gọi đâu )… Vừa vào lớp cái thằng bạn cờ hó ngồi bên cạnh đã vỗ vai:
– Ê thằng cu, em yêu của chú đâu rồi ?
– Em nào. Mày chỉ vớ vẩn.
– Thôi. Đệt mịa, mắt tao không có bị đui đâu. Mọi lần tao thấy mày với nó dính với nhau như cao su mà.
– Cao su cái thằng cha mày… Thôi để tao học… Tí cô vào kiểm tra giờ.
Em nói thế để đánh trống lảng nó… chứ lúc đó còn biết làm gì hơn. Vừa buồn vừa chán. Ngồi học mà đầu óc cứ mơ mơ màng màng, để đi đâu không biết … Tí nữa thì ăn con 0 vào sổ đầu bài vì tội không nghe giảng trong lớp… May là hôm đó bà giáo tha cho… chứ không bị mời phụ huynh thì bỏ mịa.
Em đợi lúc ra về sẽ chạy ra gặp Gái thì… mọi chuyện éo như là mơ các bác à. Bình thường là 11h30 được về rồi… Thế éo nào hôm ấy cả lớp em lại phải ngồi lại thêm 30 phút… để viết thư UPU chứ… Cái đệch nhà nó … Em éo hiểu viết cái thư quái quỷ đó để làm gì… Hầu như kì nào cũng phải viết một lần… Đúng là cái trường mắc bệnh thành tích có khác… Cái gì cũng phải tốt, phải giỏi…
Viết xong thì cũng là hơn 12 h trưa … em chạy ra ngoài thì sân trường đã chẳng còn bóng dáng ai… Thế là Gái về mất rồi. Chán thật. Thôi thì đành đợi đến tối mai đi học thêm vậy. Lúc đó có cơ hội gặp Gái… chắc là sẽ dễ nói chuyện hơn… Mà thực ra lúc đó em chả biết phải làm như thế nào nữa…
Tối hôm đó em qua nhà đón gái… thì cũng chẳng thấy đâu… nên vội vội vàng vàng phi xe đến chỗ học thêm thì đã thây Gái ngồi ở đó rồi.
Em: Sao hôm nay bà đi sớm vậy…? Tôi qua đón mà chả thấy bà đâu.
Gái: Tôi có việc phải đi trước
Em: Thế mà … chẳng bảo tôi một câu.
Gái: Ừ… xin lỗi… Mà lần sau ông không phải qua đón nữa đâu.
Em: Sao vậy ? … Bà có chuyện gì à?
Gái: Chả sao cả.
Em: Bà nói kiểu gì vậy ?
Gái: …
Em: Sao tự nhiên lại như thế ? Là chuyện tối hôm qua à?
Gái: Thì tôi không thích nữa. Sao ông nói nhiều vậy …
Em đến bực cmnl: Ừ. Tui biết rồi.
Đó là lần đầu tiên bọn em giận nhau thật sự… Không nói chuyện, cũng không thèm nhìn nhau… Cả buổi học em và gái không ai nói ai câu nào. Nhiều lúc em cũng định quay ra làm lành với Gái… Nhưng nghĩ đến cái cảnh cãi nhau như hồi tối… nên chả muốn nữa.
Em lúc đó không hiểu mình đã làm gì sai ?! Nếu có giận thì Gái cũng phải cho em cơ hội để làm lành chứ… Giờ mà cứ lạnh nhạt thế này thì cũng buồn thật. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại mình cũng là con trai… thôi thì chủ động trước vậy. Em định sau buổi học này sẽ gọi Gái ra chỗ nào đó chỉ có hai đứa rồi giãi bày tâm sự với nhau.
Vậy mà sau lúc tan học… em còn chưa kịp mở lời… thì đã thấy gái vội vàng đi ra khỏi lớp … Em sợ có chuyện gì đó nên đi theo đằng sau … Nhưng trước mắt em lúc này là cảnh có một anh lớn tuổi nào đó… Đi xe máy đến, đón gái về nhà… Em thật sự lúc đó đứng hình… Và Gái lúc đó cũng nhìn thấy em… Hai ánh mắt chạm vào nhau… Nó không giống như những lúc vui đùa nhí nhảnh hôm nào … Mà thay vào đó là cái nhìn đầy thất vọng của em ( em không hiểu sao lúc đó mình lại yếu đuối đến vậy…!) em đang cố trấn an mình rằng… biết đâu đấy chỉ là anh trai Gái hay người nhà của Gái thì sao… Nhưng không phải.
– Ơ. Hai em quen nhau à ?
Em: Dạ… bọn em học cùng lớp ạ. ! Anh là … ?
– Ừ. Vậy hả.hi. Anh ở gần nhà Tr.
Em: Vậy à. Anh đến đón Tr về ạ ?
– Ừ. Thôi anh về đây, chào em nhé.
Em: Vâng. Em chào anh !
Gái thì chỉ lí nhí môi… Cũng chẳng nói lên thành lời với em. Em thì lúc đó buồn, cũng chẳng quan tâm đến thứ gì nữa… Thôi. Thế là hết thật rồi. Cuối cùng em và gái cũng chỉ là hai người bạn như bao người khác… Và có lẽ giờ đây cũng chẳng bao giờ có thể trò truyện thân quen như ngày xưa nữa… Gái đã có người yêu mới … Và giờ em cũng không còn quan trọng với Gái nữa rồi. Em đi về mà lòng nặng trĩu… Nhưng rồi cũng tự nhủ rằng không được lụy tình, không quen đứa này thì có đứa khác… Vậy đấy… Em đã tự mình rời xa gái bằng suy nghĩ đó đấy. Kể từ khi đó, em không còn sang đứng chờ gái ở đầu ngõ như thường lệ nữa.
…
Học và học… Lúc đó cũng sắp thi học kì I nên em vùi đầu vào học. Em học vừa để chuẩn bị thi cử… vừa là để em quên đi Gái… Em và Gái hầu như không còn gặp nhau nữa.
Đến cả lớp buổi tối, em đi học được vài buổi rồi xin phép cô nghỉ, lấy cớ là sắp thi nên bận quá không học được. Bọn bạn em ở lớp thì cũng không biết được ( lúc đó em đoán thế – vì tính em rất kín, ít khi tâm sự hay nói chuyện với ai lắm, kể cả là bạn thân về mấy cái chuyện tình cảm riêng tư này).
Hơn một tuần em cũng chả có tin tức gì về gái cả… Ở trường cũng chẳng gặp… Mà cũng đúng vậy thôi… Em chủ động tránh mặt gái kia mà… Đôi lúc không hiểu bản thân mình muốn cái gì nữa …
– Ê, Thằng cờ hó kia sao dạo này mày nghỉ học lớp buổi tối à ( Thằng bạn em )
– Mịa, tao nghỉ được gần tuần rồi… giờ mới thấy mày hỏi thăm
– Mịa, bố tưởng mày nghỉ vài hôm ai ngờ thấy mày mất tích thật
– Ừ. Tao nghỉ… Học không hiểu gì mấy thì nghỉ thôi
– Có thật không thế ? Hay mày và con bé kia có chuyện gì à ?
– Chuyện gi là chuyện gì … Vớ vẩn.!
– Sao mày với em kia lại xích mích gì à ?
– Không. Có gì đâu…
– Mịa, lớn rồi mà chúng mày cứ như trẻ con ấy ( nghĩ lại lúc đó đúng là em trẻ con thật các bác à ). Từ lúc mày nghỉ cái Tr tao thấy nó cứ buồn buồn sao ấy … thỉnh thoảng còn gục xuống bàn … rồi khóc nữa.
– Hả ? Mày nói cái gì ? Có thật không ?
– Tao không thừa hơi mà để đùa với mày đâu.
– Thế … thế tối qua Tr có đi học không mày…
– Nghỉ rồi !
– Ơ… Sao lại nghỉ?
– Thấy Mẹ cái Tr đến xin phép cô cho nghỉ mấy hôm… thấy bảo ốm rồi mệt quá đang truyền nước ở nhà ấy.
– Sao mày không bảo tao sớm !
– Ơ … mẹ cái thằng này. Mày có hỏi tao đâu mà tao nói…!
Lúc đó em lo lắng cho Gái quá. Em không hiểu vì sao nữa… chỉ muốn đến gặp gái … để xem tình hình sức khỏe như thế nào … Học xong em chạy vội sang lớp gái. Thì thấy trên góc bảng lớp ghi tên Gái nghỉ học… Đúng là gái ốm thật rồi…
Em vội gọi lớp trưởng ra rồi hỏi thăm, xin địa chỉ nhà gái ( Trước tụi em hay đi cùng nhau… Nhưng mà em toàn đèo gái đến đầu ngõ rồi về thôi, chứ chưa vào nhà bao giờ vì còn ngại ) … Cũng may là hôm đó là là ngày thứ 7. Nên buổi chiều bọn em không phải học thêm nên được nghỉ. Em tranh thủ đến nhà thăm Gái luôn.
Ngõ không quá sâu nên tìm một lúc thì cũng ra… Vãi… Phải nói thật là nhà Gái có điều kiện thật… Em đứng trước cổng … mà hồi hộp, chả biết sẽ ăn nói như thế nào, có bố mẹ gái ở nhà không… Đang định quay về thì có Mẹ của Gái chạy ra
– Cháu tìm ai vậy ?
– Dạ … thưa cô đây có phải là nhà bạn Tr không ạ ?
– Ừm đúng rồi.
– Dạ… cháu học cùng lớp với bạn ấy. Cháu thấy bạn ấy ốm mấy hôm nay nên thay mặt lớp đến thăm ạ ( em phải nói dối thế… Không sợ mẹ của Gái đa nghi thì cũng mệt lắm )
– Ừ… Cháu vào đi. Cái Tr nó đang nằm ở trên tầng ấy.
Em chào cô rồi, vào nhà đi lên gác luôn … Nhà gái tuy không quá rộng … nhưng mà có cảm giác ấm cúng … Lò mò đi lên tầng 2 thì cũng thấy phòng của gái. Phòng gái không có đóng cửa… Nên ở ngoài nhìn vào là em nhận ra ngay.
“Cộc … Cộc …”
– Con vừa uống thuốc xong mà, tí con xuống.
Em: Là tôi mà …
Gái: Ơ… Sao … sao ông biết nhà tôi mà đến.
Em: Tôi hỏi lớp bà mà.
Gái: Mà ông đến đây làm gì ( Gái quay mặt đi, không thèm nhìn em )
Em: Tôi … tôi nghe thấy bà ốm … nên đến thăm bà mà ( em đang cố bình tĩnh )
Gái: Tôi khỏe, chả sao cả …
Em: Nhìn bà phờ phạc thế kia mà kêu khỏe à …
Gái: …
Em: Làm gì thì làm, nhưng mà cũng phải chú ý đến sức khỏe một chút … con gái mà ốm thì mệt lắm đấy !
Gái: …
Em: Bà vẫn giận tôi về chuyện tối hôm nọ đấy à …
Gái:… ( vẫn im lặng chả nói gì )
Em: Thật ra tôi … tôi cũng không biết như thế nào cả… Chỉ thấy anh ấy là người tốt nên tôi mới khuyên bà như vậy … chứ thực ra tôi …
Gái: Tôi… tôi không có cần. Ông về đi
Em: …Bà … ( đến đây em ức cmnl) … Tôi … đấy là tôi nghĩ cho bà… Ở cạnh tôi… bà lúc nào cũng chịu thiệt thòi, tôi đâu cho bà được cái gì … Vì vậy tôi … tôi… Tôi mới nói thế … Phải khó khăn lắm tôi mới…! Giờ bà nói như thế này… Thì tôi… tôi sẽ không bao giờ gặp bà nữa. Tôi về đây…
Em vừa quay đi, định đi về thì nghe thấy tiếng Gái khóc nấc lên… em quay lại thì thấy Gái chạy đến, ôm mình từ bao giờ:
– Em, em… Em xin lỗi. Em cứ tưởng… anh không có tình cảm gì với em …
– Hả !! Bà vừa nói cái gì… ?
Nơi căn phòng nhỏ bé đó… Em đã được nghe lời yêu của Gái dành cho mình… Cơ mà lúc em còn không tin những gì mà mình đang nghe thấy.
Em: Hả… Bà … Bà vừa nói là…?
Gái: … ( im lặng rồi cúi gằm mặt xuống )
Em: Tr… Tr vừa gọi mình bằng “ Anh “… đấy à ??
Đôi má xinh xắn,trắng trẻo ấy bỗng đỏ ửng lên, hai tay thì cứ vân vê vào nhau… Nhìn Gái lúc đó đáng yêu thật
Gái: Em …Em… Tôi … Tôi… Ông …Ông quá đáng!
Vừa dứt câu Gái đã lại dơ nắm đấm lên rồi đánh vào người em ngay được … Thật tình hết chỗ nói…
Em: Ơ… Sao bà lại đánh tôi.
Gái: Ghét cái mặt.
Em: Ơ… Tôi làm cái gì chứ ?!
Gái: Hứ.
Em và Gái là thế đấy… Đúng là chả mấy khi được tình cảm… Chỉ được một lúc rồi lại đâu vào đấy… Trước mắt em lúc này là người con gái em yêu cơ mà… Và giờ thì em cũng biết chắc rằng gái cũng có tình cảm với mình… Em thật sự hạnh phúc lắm… Nhưng mà… Nhưng còn chuyện của anh chàng hang xóm kia thì sao, chuyện nhà gái nữa… Vả lại… Em cũng không biết chuyện tình cảm này rồi sẽ đi về đâu… Em kéo gái lại gần người mình, rồi ôm vào lòng
Em: Thôi mà… T chỉ đùa Tr vậy thôi. T hiểu những gì Tr vừa nói mà
Gái: …
Em: Sao thế ? Sao im lặng vậy.
Gái: Tại T ấy … Cứ trêu người ta hoài à.
Em: Hi. Thì ai bảo vừa lẫy… Còn đuổi T về kia mà …
Gái: Hi … Tại lúc đó giận quá … với lại cứ tưởng… tưởng T không có … không có cảm tình gì với Tr hết á …
Em: Ngốc quá nha !
Gái: Ừ… Tôi ngốc … tôi ngốc nên mới… nên mới yêu anh !
Nhìn da gái nhợt nhạt … mà em xót quá… Đôi mắt thì sưng lên … chả biết đã phải đổ lệ bao nhiêu lần rồi… Em tiến tới góc bàn, sẵn tiện túi cam, em pha cho Gái cốc nước.
Em: Tr uống chút đi, người xanh xao quá đấy.
Gái: Hi. Eo ơi. Tình cảm ghê.
Em: Thôi. Uống đi tiểu thư ơi ( thỉnh thoảng em vẫn hay đùa với gái như vậy )
Gái: Đánh chết giờ … cứ trêu người ta thôi…
Em:Tr ốm lâu chưa ? Nghỉ học ở nhà thế này chắc buồn lắm nhỉ …?
Gái: Ừm… buồn lắm… Đợi ai đó mãi mà chả thấy đâu !!
Em: Đợi ai cơ ? Sao không gọi điện ấy.
Gái: Ừ… Đợi thằng khờ ấy.
Em: Ơ…
Em: Mà Tr thế này chắc là … do T phải không ?
Gái: Không … không có mà …
Em: Thật ra… thật ra từ lâu T đã mến Tr rồi… Từ cái ngày bọn mình gặp nhau ấy … Nhưng mà Tr à … T… T không có…
Nói đến đây thì Gái lấy tay rồi đặt lên môi em, Gái mỉm cười rồi lắc đầu
Gái: Tr không có cần những thứ đó…T đừng có nghĩ ngợi gì cả… Chỉ cần T … không phụ lòng Tr là được rồi !
Em: Oh… Nhưng mà …
Gái: Không có nhưng nhẹo gì cả … Lo mà học đi… Rồi đỗ đại học, ra trường đi làm… Lúc đó người ta sẽ đòi đấy. hiii
Em: Ừm. Hi… Mà … mà cái anh hôm nọ lai Tr đâu rồi.
Gái: Anh nào cơ… Đây nhiều anh lắm … hi ( lại giả nai rồi… )
Em: Cái anh hàng xóm mà Tr kể với T ấy …
Gái: Hi. Ừm… Đúng là tối hôm đó Anh ấy có đèo Tr đi học… Nhưng mà không phải Tr muốn thế đâu… Tại hôm đó anh ấy sang nhà chơi… Mà Tr lúc đó đang chuẩn bị đi … mà Anh ấy cứ đòi đèo Tr đi thôi nên mới…
Em: Oh. Vui quá nha… thế mà T cứ tưởng Tr giận T rồi quên luôn á.
Gái: Hì… Có đâu … Thương còn chẳng hết nữa là… Mà lần sau còn như thế… Tr không thèm nhìn mặt T thật luôn.
Em: Èo … ghê thế.
Gái: Ừ… Tôi đây ghê đấy… ghê từ bé rồi. hii
Nhìn lên đồng hồ… Vãi thật… cũng gần 4 giờ chiều rồi … Sao mà nhanh thế nhỉ, nói chuyện có được tí à.
Em: Thôi. Cũng muộn rồi… T về nha…
Gái: Gì … vẫn còn sớm kia mà… Chưa gì đã về rồi.
Em: Thôi… để lúc khác T đến chơi với Tr…. Mà mẹ Tr ở dưới nhà kià…
Gái: Không có lo đâu… Mẹ Tr hiền lắm … hi
Em: Thế hả… Chả bù cho con gái.
Gái: Ông vừa nói cái gì hả ? ( Lại dơ nắm đấm ngay lên được. hicc )
Em: Ặc. Vừa mới hiền lành chút… giờ đã …
Gái: Hứ. Ai bảo thích nói xấu tôi cơ.
Em: Tôi nói xấu bà bao giờ …
Gái: Vừa nãy còn gì nữa… có thích cãi không hả ?? Oánh cho bi giờ.
Em: Lại động chân tay rồi …
Gái: Hi hi… đùa tí thôi… Đây không nỡ đánh đâu.
Em: Hi. Thôi T về nha. Tr ở nhà chịu khó nghỉ ngơi… Rồi khi nào khỏe … T dẫn Tr đi chơi nhé.
Gái: Hi… Nhớ đó nha.
Em chào gái rồi xuống nhà xin phép bác gái ra về. Cũng may là bác gái hiền thật, chỉ toàn cười… chứ không chắc cũng mệt lắm đây … Đến thăm gì… mà tâm sự với con gái nhà người ta hàng tiếng đồng hồ … Thôi thì cái duyên nó đến … mình cứ tiến tới vậy… Dù biết trước rằng sẽ còn rất nhiều điều khó khăn đang chờ đón hai đứa bọn em.
Người khác tỏ tình thì có hoa và nến… Còn bọn em đến với nhau thì như vậy đấy… Gái nhìn vậy mà yếu thật … Sau lần đó gái vẫn ở nhà vài hôm cho đến hết tuần sau vì mệt quá không đi nổi … Lúc nào cũng nằm ở giường, em thì đến nhà thăm Gái nhiều hơn… Gọi là nhiều chứ đúng ra cũng chỉ được một vài buổi, bởi vì lịch học em kín mít.
Mẹ gái thì dần có thiện cảm với em, em cũng không còn quá ngại ngần khi đến nhà nữa. Chiều hôm ấy thầy giáo dạy toán cho nghỉ nên em tranh thủ đến nhà gái ( Trường em nó hài lắm các bác à… Một giáo viên mà có đám cưới là cả trường được nghỉ, cơ mà phải học bù vào chủ nhật. Hicc )
– Cháu chào cô, Tr có nhà không ạ ?
– Ừm. Cháu đến thăm nó ấy hả … Con bé đang ở trên phòng ấy.
– Da. Cháu lên đây ạ.
Bác gái vừa nói vừa nhìn em cười… Em đoán hình như là bác ấy đã đoán ra chuyện gì đó… Cơ mà may bác ấy hiền nên cũng chẳng lo. Em mua cho Gái ít đồ ăn… Thật ra toàn là Xoài với Ổi … bởi Gái chỉ thích và nghiền mỗi món này.
“Cốc cốc…”
……
– Tr ơi… Tr…
– Bà có trong đó không vậy ?
– Tôi vào nhé…
Gọi mãi không thấy gì, em lo quá sợ có chuyện gì nên mở cửa vào ngay. Mở ra thì thấy Gái trùm chăn kín mít… Em chạy lại lay người Gái.
– Ê, Tr… dậy đi…
– Bà có sao không thế hả ?
…
Gái thì vẫn nằm bất động… Mọi lần đến còn cười cười, nhăn nhở kia mà… Em lúc đó không hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa, cuống hết cả lên.
– Bà có sao không thế ? Tôi gọi mọi người nhé … Bà đừng có làm tôi sợ …
– Tr …
– Ú Òa !!
– …
Cái đệch, gái bỏ chăn ra rồi chồm dậy, lao tới người em… Làm Em suýt bắn tím ra ngoài… người thì ngã lăn ra phía sau. Gái thì cười nắc nẻ. Em thì vừa nhục… lại vừa cáu!
Em: Bà … Bà làm cái gì vậy !
Gái: Hiii. Chết cười… Ông đúng là đồ nhát cáy mà. hii
Em thì lúc đó chả vui được… vì thực sự lúc rất lo cho gái… vậy mà Gái còn bày cái trò này dọa em.
Em: Bà cười cái gì ? Bà tưởng vui lắm hả… !
Gái: Ơ… Ông sao thế …?
Em: Còn sao trăng cái gì nữa ? Tôi không thích bà đùa kiểu như vậy đâu… Lúc vào phòng thấy nằm im… Gọi mãi không dậy… Tôi sợ quá… Cứ tưởng … tưởng bà bị… bị…
Nói đến đây thì mắt em đỏ hoe lên, nghĩ lúc đó vừa bực vừa ức … Đùa gì mà không đúng lúc. Thế là em quay mịa nó đi chỗ khác… Gái tiến đến cầm tay em… rồi phụng phịu.
Gái: T đừng giận mà … Tr biết lỗi rồi mà …
Em: Không có giận gì đâu.
Gái: Eo ơi… thế kia mà không giận à.
Em: Lần sau đừng có đùa như vậy… Biết là vui rồi… Nhưng mà những lúc ốm đau như thế này thì không nên… Nhỡ xảy ra chuyện gì thật thì sao ?
Gái: Hi. Hi. T yên tâm đi… Có chuyện gì … Tr ăn vạ T
Em: Ặc… Lúc đấy thì đã chết nhăn răng ra rồi… có nằm đấy mà ăn vạ !
Gái: Ơ… Dám bảo tôi chết hả ?!
Gái lại khua tay đánh em… Thật tình cái tật không bỏ đi được… Động tí là đụng chân tay… Cơ mà em vẫn yêu gái lắm.
Em: Hehe, Tôi đùa tí thôi.
Gái: Liệu hồn đấy. Chắc mong tôi chết đi… để rồi lại đi tán tỉnh con nào chứ gì ?!
Em: Làm gì có, hicc. Lại suy diễn linh tinh rồi
Gái: Hii. Nhớ đó… Không thì chết với tôi !
Gái: Sao mấy hôm rồi mới thấy đến …
Em: Hi. Bận học mà. Hôm nay được nghỉ nên mới qua thăm Tr được đó.
Gái: Có thật không đó ?
Em: Thật mà !
Gái: Hứ
Em: Sao cứ “hứ” hoài thế ! hic
Gái: Hứ
Em: Ặc… Thôi thôi. được rồi … Mà T mua đồ ăn cho Tr nè
Gái: Đâu đâu … ( Mắt thì sáng hoắc cả lên )
Em: Để trên bàn kia kìa. Đợi T lấy ra cho
Gái: Hi hi. Eo ơi. Yêu T nhất đó nha
Em: Chỉ thế là nhanh thôi
Gái: Hi hi
Em: Nhưng mà ốm như thế này ăn có bị sao không đó ?
Gái lắc đầu nguầy nguậy như đúng rồi … thiệt tình là… Có ăn cái là quên hết cả trời đất … giống em hehe.
Gái: Không sao đâu, Tr khỏe rồi. Hai đứa mình cùng ăn nha. Hi
Em: Khỏe nhanh thế … vừa còn nằm bất động kia mà
Gái là vậy đấy, lúc thì dỗi hờn … lúc thì vô tư nhí nhảnh… Lúc thì động tay động chân quá mức cần thiết. Về phần mình thì em lúc đó cũng chẳng biết sau này sẽ ra sao … Chỉ biết rằng mình đã may mắn gặp được Gái thôi. Lúc đầu gặp nhau, em không nghĩ sau này mình sẽ yêu cái bà sư tử này … Đời thật khó đoán mà…
Gái: T này…
Em: Hả ? Tr muốn ăn nữa hả ? Đây này !
Gái: Không phải…Hứ. Cứ như là người ta ăn tham lắm ấy !
Em: Hi …Thế chuyện gì ? ( Ăn gần hết rồi còn gì nữa )
Gái: Mai… Chiều mai T lại qua nhà Tr nha
Em: Hả… Ừ. hi
Gái: Sao nhìn cứ như là gượng ép ấy …
Em: Hi. Hic Làm gì có tiểu thư ơi. Sao chắc ở nhà buồn hả ?
Gái: Hi… Một phần thôi với lại ngày mai Bố Tr muốn gặp T ấy !
Em gần như bị đứng hình khi nghe Gái nói là Bố của gái muốn gặp mình.
Em: Hả… Hơ… Tr … Tr vừa nói là ??
Gái: Sao T trợn tròn mắt lên vậy ? Thì Bố của Tr muốn gặp T … Hii.
Em: Muốn gặp á ? Sao tự nhiên…? T… T có làm cái gì đâu…!
Gái: Eo … Coi kìa… Có ai định ăn thịt mình đâu mà lo thế
Em: Nhưng mà… T… sợ.
Gái: Sao mà sợ ??
Em: Thì … Con gái đã dữ như thế này chả hiểu bố sẽ còn như thế nào nữa …
Gái: Ông … Ông nói cái gì hả…
Em: Hả… Ơ…Ơ… Thôi thôi.
Gái cầm ngay cái gối phi luôn vào mặt em, rồi rượt em quanh phòng … hic
Em: Sao mà… tự nhiên bố Tr muốn gặp T vậy?
Gái: Ai biết được đâu… Thôi đừng có lo. Có Tr ở đây rồi. T cứ đến gặp đi
Em: Hả … Uk… ( Bà ở cạnh có khi tôi còn bị họa lây ấy chứ… )
Gái: Ông lẩm bẩm cái gì thế hả ??
Em: À … không … Mai tôi đến nha. Giờ tôi về đây.
Gái: Hi. Pipi nha. Mai nhớ đến đấy … không thì biết tay tôi
Em: Biết rồi. hic
Em ra về mà … run cầm cập. Không hiểu Bố gái muốn gặp mình để làm gì nhỉ ?
Hay là ra mắt bố mẹ vợ. Nhưng chắc là không phải rồi… Vì em với gái vừa quen nhau được bao lâu… Hai đứa vẫn còn đang độ tuổi đo học mà … Cầu mong Bố gái không có giữ như bà chằn nhỏ kia… Không thì em xác con mịa nó định là … Không hiểu sao chuyện tình cảm nó rắc rối thật.
…
Chiều hôm sau, em qua nhà gái đúng như đã hẹn… Mọi lần thì đi xe nhanh lắm. Vậy mà hôm ấy em vừa đi vừa đo đường. Hồi hộp vãi lều, em đi chậm nhất có thể …
Thôi thì việc thì đến sẽ phải đến. Chắc bố gái cũng không đến nỗi như mình nghĩ đâu… Em vừa đến thì đã thấy Gái đứng ở cửa nhà.
Gái lon ton chạy ra, mặt thì hớn hở.
Gái: Hi. Đúng giờ quá nha
Em: Uk. Tất nhiên rồi !
Gái: T đừng lo lắng quá. Bố Tr ở trong nhà đó … Chắc lại hỏi mấy thứ học hành ấy mà,thôi T vào đi. hi
Em bước vào nhà với cảm xúc lẫn lộn… đa phần là lo lắng, không biết đối mặt với bố của Gái như thế nào đây … Và giờ trước mắt em, giờ là hình ảnh người đàn ông đứng tuổi, đang ngồi đọc báo… Và không có vẻ hiền là mấy…
– Cháu chào bác ạ !
– Oh. Cháu đấy hả. Vào đây ngồi đi cháu.
– Dạ. Vâng ạ.
– Tr, xuống nhà pha cho bố ấm chà đi con.
Gái: Dạ vâng ạ !
– Cháu tên là T phải không ?
– Dạ vâng ạ. Hi
– Nhà cháu ở đâu ?
– Dạ nhà cháu ở đường *** ạ
– Ừm… Thế bố mẹ cháu làm gì ?
– Dạ. Bố cháu là công nhân ạ. Còn mẹ cháu đi làm xa ạ.
– Ừm. Bác có nghe qua Tr kể về cháu. Hai đứa học cùng với nhau à.
– Dạ. Bọn cháu học cùng trường nhưng khác lớp ạ.
– Thế à ? Thế sao hai đứa quen được nhau ?
– Dạ… thì tình cờ bọn cháu biết nhau thôi ạ…
Đúng lúc ấy Gái mang bình trà lên … nhìn thấy em như vậy… Gái chỉ mìm cười rồi nháy mắt ra hiệu với em là không có sao đâu.
– Vừa rồi Tr nhà bác ốm, Bác cũng nghe bác gái kể là có cậu con trai hay đến đây thăm con bé ? Bác thì đi công tác suốt nên cũng không có thời gian ở nhà. Chắc là cháu đúng không?
– Dạ… Vâng ạ. Cháu thấy Tr ở nhà một mình buồn nên …
– Bác hỏi thế này, có gì không phải thì cháu cũng đừng để bụng nhé ?
– Dạ. Không sao. Bác cứ hỏi đi ạ
– Cháu là gì với con gái nhà bác …?
Gái: Kìa bố … Sao bố hỏi kì cục thế.
– Con ngồi yên. Để bạn con và bố nói chuyện.
Gái: Dạ… con…
Em: Thưa bác. Cháu với Tr là bạn ạ
– Chỉ là bạn thôi à ???
– Dạ… cháu…
– Bác không biết giữa hai đứa có chuyện gì ? Nhưng giờ hai đứa trong đọ tuổi ăn học. Mà cũng sắp hết bậc THPT rồi. Bác không muốn vì chuyện gì mà lảm ảnh hưởng đến học tập.
– Dạ. Cháu biết ạ
– Với lại … Cái Tr học xong thì bác cũng định làm mai cho đứa con của bạn Bác.
Gái: Sao bố lại nói thế ? Con đâu có thích anh ấy. Con đã nói rồi mà.
– Con còn bé, nên không hiểu được. Bố mẹ cũng chỉ muốn tốt cho con.
Gái: Con không có yêu anh ấy… Sao bố còn bắt ép con thế. Hu hu…
Nói đến đây, thì gái bật khóc lên. Em chỉ biết ngồi yên, chỉ biết cắn mỗi mà chịu đựng.
– Bố thấy nó cũng được. Con nhà gia giáo. Điều kiện kinh tế ổn định… Sau này con không có phải khổ.
Gái: Nhưng con …. huhu
– Cha mẹ đặt đâu thì con ngồi đấy. Sau này con sẽ hiểu nỗi lòng của những bậc làm cha làm mẹ như bố và mẹ con đây… Gia đình nhà người ta cũng rất quý con.
Gái: Nhưng con không thích, con không có yêu anh ấy. Tạo sao ba cứ thích làm theo ý mính vậy. huhu
– Con không được phép cãi lời ba mẹ. Ba mẹ nuôi con ăn học bằng từng này, để rồi nghe con cãi lại đây hả. Ba mẹ cũng chỉ mong cho con được hanh phúc sau này thôi. Không phải sống khổ.
– T à, cháu cũng biết đấy. Từ bé con gái bác đã được sống tốt rồi. Giờ mà cho con bé ra ngoài mà ở khổ thì nó không chịu được đâu. Cháu cũng hiểu đúng không ?
Vâng. Em có phải là thằng đần đâu mà không hiểu những lời Bố gái nói. Từ nãy đến giờ hầu như là ám chỉ em. Em biết Bố gái ám chỉ em từ đầu đến cuối. Em biết nhà em nghèo, không địa vị, không quan chức… Em chưa bao giờ phiền muộn vì điều đó… Nhưng nếu đó là lí do để Bố gái không chấp nhận em… Thì thực tình… em cũng không còn cách nào hơn… Vì em đã biết trước ngay từ đầu khi quen gái… Rồi cũng sẽ có ngày hôm nay. Chỉ có điều… là em không nghĩ nó lại đến sớm như vậy.
Em: Dạ. Vâng cháu hiểu ạ
– Vậy cháu sẽ giúp Bác khuyên bảo Tr chứ.
Em: Vâng. Bác cứ yên tâm. Cháu biết phải làm những gì.
Gái: T…
Gái thất thần quay sang nhìn em dường như không tin những gì em vừa nói. Gái với ánh mắt thất vọng và căm phẫn. Đôi vai mảnh mai ấy thì rung lên… Rồi chạy vụt ra ngoài
– Tr … Con đi đâu vậy
– Tr…
Em hoảng quá… Không còn kịp nghĩ gì nữa.
– Cháu xin phép, giờ cháu phải tìm Tr đã
– Ừ. Cháu đi đi, tìm nó hộ bác…
Em vội chạy theo … Chạy ra gần đến bờ hồ thì đuổi kịp gái ( Cuối ngõ nhà gái có lối đi tắt ra bờ hồ ). Em kéo tay gái lại:
Em: Tr … Nghe mình nói đã.
Gái: Anh bỏ tôi ra…
Em: Tr … từ từ đã.
Gái: Anh buông tay tôi ra… Đồ tồi …
Em: T không buộc được… Tr bình tĩnh rồi nghe T nói đã.
Gái: Nghe nói à… Nghe những lời a vừa nói với bố tôi ư ? Tôi nghe đủ rồi.
Em: Mọi chuyện không như Tr nghĩ đâu …
Gái: Không như tôi nghĩ ư… Tôi ngồi đấy, tôi nghe thấy tất cả những lời anh nói. Mà anh bảo tôi không nghe thấy à.
Em: …
Gái: Từ trước tới nay… Tôi yêu anh vô điều kiện. Đã bao giờ tôi đòi hỏi anh thứ gì chưa? Tôi có bắt anh làm điều gì chưa ? … Vậy mà khi ba tôi nói vậy … Tôi đã mong anh nói được điều gì đó… Thế mà … Anh… Anh đẩy tôi đi… Giờ thì ra đây làm vẻ tử tế, tốt bụng à. Tôi không cần. Anh đi đi…
Nhìn người con gái em yêu lúc này … em không thể chịu đựng hơn được nũa … Và rồi … Em đã kéo người gái lại và hôn lên đôi môi nhỏ bé kia.
Một nụ hôn đầu tiên… Một nụ hôn có vị đắng chát của nước mắt… Là nụ hôn đầu tiên của hai đứa bọn em … và cũng là lần đầu tiên em chủ động.
Đó lần đầu tiên em bạo dạn đến vậy. Lần đầu em biết được cảm giác hôn một người con gái là nó như thế nào … Gái đẩy em ra rồi cứ tròn mắt nhìn em.
Em: Đấy là… tất cả mà những gì T muốn nói với Tr đó
Gái: …
Em: Sao thế… Tr không có thích à…?
Gái: Hức … huu… Em hận anh… Em ghét anh.
Gái lúc đó khóc to lắm. Em thì chỉ sợ … làm diễn viên đóng phim hàn xẻng cho mấy người đi đường thì chết … ( may hôm đó thế éo nào chỗ đó lại quang người ). Gái tựa vào vai em… rồi lấy tay đấm lấy đấm để.
Em: Tr… Tr… đứng có đánh nữa. Tức ngực quá. T chết ra bây giờ.
Gái: Chết luôn đi.
Em: Hix. Thôi mà… Tr vẫn còn giận đó hả.
Gái: Hức … Không giận sao được. Làm thế mà coi được à.
Em: Thì chả phải vừa nãy … T đền cho Tr rồi cái gì…
Gái: Cái gì… Ai … Ai thèm ( Lại đỏ mặt rồi ).
Em: Hi… Thôi được rồi mà. Giờ cứ đứng đây à… Mình ra chỗ kia ngồi đi.
…
Em dẫn gái ra chỗ ghế đá bên cạnh. Cảnh ở đây đẹp thật. Gió thì thổi… đến lạnh cả người … Nhưng thực tình lúc đó em cũng còn chẳng quan tâm mấy… Bởi giờ em đang rối lắm. Chẳng biết mình nên làm cái cái gì nữa… Gái thì tựa đầu vào vai em, chả nói chả rằng gì…
Em: Tr này…
Gái: Hở.
Em: Ừm… Tr đừng có … nghĩ ngợi gi nha … Bố Tr cũng chỉ muốn tốt cho Tr thôi.
Gái: Thế T vẫn muốn…
Em: Muốn gì… tất nhiên là không rồi. Làm sao có thể rời xa người tôi yêu được. Ý của T là Tr đừng có giận bố nhé !
Gái: Hì… Thế còn được. Tr biết chứ. Nhưng mà… T ơi … giờ phải làm thế nào bây giờ…
Em: Hic, Tr hỏi T thì T hỏi ai bây giờ… Cứ để bố Tr nguôi ngoai đã … Chứ mà bây giờ càng cãi lại… thì chỉ đi vào ngõ cụt thôi. Rồi có gì để hai đứa mình cũng nghĩ cách.
Gái: Hi… Thế mà tưởng anh yêu của tôi bỏ tôi cơ …
Em: Bỏ sao được… Nhưng mà vữa nãy… Bố Tr nói cũng đúng mà… T thì đâu có gì… Toàn thua người ta… Chỉ là thằng học sinh thôi.
Gái: Em cấm đấy … A không được nghĩ như thế …
Em: Nhưng mà… giờ là thế kỉ 21 rồi. Không còn thời một túp lều tranh hai trái tim vàng đâu.
Gái: Hì. Tất nhiên rồi. Phải làm mà sống chứ. Em tính là hai đứa mình học xong cấp 3, rồi vào Đại học. Có gì đi làm thêm được mà. Em thấy mấy anh chị khóa trước tụi mình ấy đều thế cả.
Em: Nói thì dễ lắm… Làm là cả vấn đề… Với lại giờ bọn mình lo thi tốt nghiệp đã.
Gái: Hi. Thì phải như thế rồi.
Em: Nhưng mà … T thấy bố Tr có vẻ không ưa gì T thì phải … Nếu mà bố cứ cấm hai đứa bọn mình tới cùng thì sao.
Gái: Thi em chết luôn chứ sao !
Em: Ơ … Tr bị thần kinh à… Nói vớ vẩn.
Gái: Hi hi, đùa thôi. Em đâu có ngốc anh ơi… Em chết rồi anh sống với ai … hi hi
Em: Hì… Thì T kiếm con khác chứ sao. Tr hỏi khờ quá. Hehe.
Gái: Anh thử làm đi. Tôi giết
Em: Hic. Mới có đùa một tí mà đã…
Gái: Hứ. Liệu hồn đấy.Ai biết được con trai các anh… Toàn người xấu xa
Em: Xấu mà có người yêu… Thì xấu cả đời cũng được. Hehe
Gái: Người ta thèm vào. Hứ
Em: Hi. Đùa vậy thôi. Chứ thực tình… T cũng lo lắm chứ … Nhỡ may bố Tr quyết liệt quá thì…
Gái: Hạnh phúc của em, em tự trọn. Em đã quyết rồi. Không ai ép em được cả… Với lại Mẹ em thương em lắm. Có gì em nhờ mẹ em. Anh yên tâm. Hii
Em: Vậy hả ! Vậy là có cơ hội rồi
Gái: Con gái ruột mà
Em: Mà cái anh cạnh nhà Tr ấy… Anh ấy thích Tr lâu chưa ??
Gái: Hi. Anh thắc mắc truyện đó à… Trước thì do hai nhà gần nhau, với lại bố em và bố anh ấy là đồng nghiệp nên thân lắm. Gia đình anh ấy thường hay sang nhà em ăn cơm. Anh ấy thì cũng tốt. Nhưng mà em không có chút tình cảm nào cả… Đơn giản là em coi anh ấy như anh trai thôi…
Em: Thế á…
Gái: Ừm… Nhưng rồi hôm lâu lâu, lúc ở nhà em… Bố anh ấy cứ nói kiểu hàm ý là muốn làm thong gia với nhà em. Em thì tưởng bác ấy đùa… Cũng chỉ cười trừ qua loa thôi. Ai ngờ mấy hôm sau … Anh ấy qua chơi nhiều hơn, tối đi làm về là cứ sang rủ em đi uống nước… Rồi mua hoa tặng em… Kêu là thích em. Em có từ chối… nhưng mà anh ấy cứ kêu là sẽ không bỏ cuộc, sẽ đợi em học xong cấp 3…
Em: Hả … Ghê vậy à … Hóa ra Tr cũng có nhiều người thích phết nhỉ ?
Gái: Chứ sao nữa. Em hơi bị có giá đấy. Đấy là còn chưa tính ở lớp đâu… hiii
Em: Hả. Lại còn thế nữa… Nhưng mà sao nhiều người theo đuổi thế mà Tr lại đi thích T
Gái: Ừm… Em cũng không biết nữa… Cái hôm anh va vào người em ấy…Lúc đó em lại đang bực nữa… Thế nên mới gây lộn với anh… Nhưng mà chả hiểu sao ấy… Lần đâu tiên em gây sự với con trai … hii. Rồi lúc anh chạy ra giúp em khi mà em bị ngã ấy… Em thấy vui lắm … Lúc đó nhìn mặt anh cũng ngồ ngộ … Rồi sau này đi học chung với anh, hiểu anh nhiều hơn… Mà em cũng chả biết thích anh từ lúc nào đâu …
Em: À … Hóa ra là tự đổ hả … hehe
Gái: Hứ. Đừng có tưởng bở ( Lại dơ nắm đấm ngay lên được ). Người ta chỉ nói thế thôi
Em: Èo…
Gái: Anh này… Anh đừng có suy nghĩ về lời bố em nói nha. Điều quan trọng duy nhất là em chỉ yêu một mình anh… Em chấp nhận tất cả. Chỉ mong duy một điều …
Em: T sẽ không phụ Tr đâu…
Gái: Hì. Nhớ đó nha. Anh mà làm em buồn … Em cho anh hối hận cả đời
Em: Hic. Tr nói gì ghê vậy
Gái: Anh đừng có coi thường em, em nói là em làm đó.
Em: Vâng thưa chị hai
Gái: Hi hi
Em: Giờ mình về nhà nhé.
Trước khi ra về, em có dặn Gái là không được giận ba. Nếu ba có mắng thì nên im lặng chứ không được cãi lại… Được cái gái cũng hiểu và nghe theo em. Em đi về nhà mà lòng chẳng biết buồn hay nên vui. Sao chuyện tình cảm nó rắc rối đến vậy… Cái này liệu có phải do duyên số không ? Nếu như hôm đó em không đi học muộn thì có lẽ đã không gặp gái… và rồi sẽ không ở trong hoàn cảnh cảnh trớ trêu như hồi chiều…
Em vẫn còn nhớ ngày hồi còn bé. Trong xóm em có mấy đứa nhà giàu lắm… tính em thì cứ hay loăng quăng, chạy ra chơi với tụi nó … Nhưng mà tụi nó cứ có kiểu như là coi thường em ấy. Em ngây ngô về hỏi bố … thì bố có nói là con tìm bạn giống với gia đình mình mà chơi. Người giàu thì chỉ chơi với người giàu thôi…
Sau này lớn lên em mới hiểu. Đúng là khác biệt thật. Hai thế giới, hai hoàn cảnh khó mà hòa hợp với nhau. Tuy không phải là đánh đồng tất cả. Nhưng xã hội này nó đã vốn thế rồi. Và bố của gái thì đang có định kiến với em như thế đó. Em thì chả có oán trách gì … bởi vì đúng ra hoàn cảnh của em lúc đó nó là như thế. Vả lại bác ấy trên cương vị của một người cha cũng chỉ muốn lo cho con gái của mình thôi. Em thì suy nghĩ mông lung lắm … Rồi chuyện của em và gái sẽ về đâu, kéo dài được đến bao giờ đây
Sáng ngày hôm sau em cố gắng dậy sớm … hic. Tầm đó cũng tháng 11 rồi. Mùa đông ở miền bắc phải thật sự nói là rét, gió lạnh lùa vào mà sun cả chim … éo muốn làm gì ngoài việc cuộn tròn trong cái chăn. Cơ mà vẫn phải lò bò mò dậy vì em còn phải qua đón con nhỏ đanh đá kia…
Gái: A đến đúng giờ quá nha.
Em: Thì hôm qua ai kêu đi trễ là cho ăn đòn hả ?
Gái: Hì. Em dọa anh tí thôi. Nhưng anh mà bắt em đợi thì anh liệu hồn đấy. Hứ
Em: Hic. Thôi lên xe đi. Không muộn học thì chết
Gái: Hi. Đi. À quên … Anh quàng cái khăn này vào.
Em: Hả… Tr lấy đâu ra vậy, mua lúc nào thế ?
Gái: Vớ vẩn, người ta tự đan ấy. Hứ
Em: Tr đan hồi nào ?
Gái: Thì lúc em nằm ở nhà nghỉ mấy hôm ấy, rảnh quá nên đan cho anh một cái. Mùa đồng rồi mà.
Nói xong, gái quàng khăn qua cổ em. Em lúc đó hạnh phúc vờ lờ các bác à … Cơ mà tại Gái quấn khăn khít quá… Em không thở được.
Em: Từ từ đã… Nới lỏng ra, T không thở được Tr ơi.
Gái: Để nguyên đấy. Để lỏng ra gió lùa vào thì còn nói chuyện gì nữa !
Em: Nhưng mà nó …
Gái: Có thích cãi không … Anh có đeo không thì bảo !
Em: Hic. Có … gì mà ghê thế.
Gái: Hi. Ngoan em mới thương. Thôi đi học đi.
Gái hôm nay nhìn tươi cười hẳn ra. Tay thì đeo cái đôi găng hình con thỏ gì ấy … nhìn xì teen thật. Mỗi tội sao cái tính tình nó … chẳng được mấy là mềm mại.
…
Em: Hôm qua Tr về bố có nói gì không ?
Gái: Hi. Lúc đầu bố mắng ghê lắm… sau đó lại thương em, bảo em lần sau không được chạy lung tung nữa làm cả nhà lo.
Em: Oh. Thế thì may rồi. Mà Tr cũng ghê quá nhỉ ?
Gái: Hi. Em cũng không muốn như vậy … không hiểu sao lúc đó em ức lắm … Em… em… Mà cũng tại anh cả đấy ( Nói xong lại đấm vào người em )
Em: Ơ. T làm sao ? Sao cứ đổ vạ thế.
Gái: Có thích không làm sao không ? Ai bảo hôm đấy cứ ngồi im như thóc… May cho anh. Hôm đó mà anh không có theo em… Thì…thì em từ mặt anh luôn.
Em: Hix. Không theo có người bị bắt cóc mất thì sao
Gái: Hi hi.
Em: Mà bố có nói gì hai đứa nữa không ?
Gái: À. Cũng nhiều nhưng mà em bảo là bố đừng có ép con quá. Con không chịu nổi… Rồi đúng lúc đó mẹ em đi làm về chạy vào hỏi có chuyện gì ? Thế là em nói luôn từ đầu đến cuối. Mẹ em nghe vậy cũng thương em. Hi. Rồi mẹ bảo bố đại loại là chúng nó cũng hiểu biết nhiều rồi, việc đó chưa vội. Sau này tính cũng được… Thế là bố ậm ừ rồi bảo cứ học xong đi rồi lúc đó muốn làm gì thì làm. Hii
Em: Ừm. Bố Tr xem ra cũng không quá khó đâu nhỉ. Mình cứ lựa lời mà nói. T nghĩ sẽ không quá khó đâu. Với lại còn có mẹ Tr nữa mà.
Gái: Eo ơi. Ghê thế. Cũng khéo mồm khéo miệng phết nhỉ. hii
Em: Chuyện.( Phải khéo mới lừa tình được nhiều em chứ. hehe. )
Gái: Anh vừa lẩm bẩm cái gì thế ?
Em:. À T bảo là phải khéo thì bố Tr mới quý chứ ( em láo tí … Nó mà nghe thấy thì chết em )
Gái: Hi hi.
Em: À mà Tr này…
Gái: Hở. Sao thế ?
Em:. T nói Tr đừng nghĩ ngợi linh tinh gì nhé …
Gái: Ừm. hi
Em: Tr… Tr đừng có xưng hô … anh em nữa !
Gái: Sao …? … Sao anh không có thích à…
Em: Ừ… Tại T ngại mọi người ở trường. Bọn nó mà thấy chúng mình như vậy thì…
Gái: Thì sao ! Em mặc kệ… Em không sợ sao anh phải sợ.
Người ta thường ví rằng trong chuyện tình cảm thì hạnh phúc như là bông hoa hồng có gai mang theo đầy gian truân, thử thách. Có trải qua những điều khó khăn như vậy thì bản thân mới có thể tận hưởng cảm giác hương vị ngọt ngào của tình yêu mang lại. Em và gái cuối cùng thì cũng bước được qua những khó khăn ban đầu. Cơ mà mọi chuyện đâu đã phải kết thúc ở đây… Nó còn xảy ra nhiều biến cố cho đến tận sau này !
Hôm nay là ngày đầu tiên Gái đi học sau những ngày nghỉ ốm ở nhà. Nhìn gái vui lắm. Chắc ở nhà nhiều quá nên giờ được tới trường thấy phấn khích thế này đây mà. Lũ bạn lớp học của gái nhìn thấy gái đến trường là tíu tít chạy ra hỏi thăm.
– A. Tr … giờ mới thấy m đi học nha.
– Ừ. Hi. Tao khỏi rồi nên đi luôn.
– Hi. Thôi đi với tao ra đây một tí… Mà bạn nào đi cùng đây.
– Hi. Của nợ của tao ấy ( Cái gì… chả biết ai là của nợ của ai đâu ).
Gái quay ra nháy mắt với em: Em đi với bạn chút nha anh !
Em: Ừ đi đi. Anh vào lớp đây. Pipi
Em chào gái rồi té vào lớp luôn. Vì hôm nay là đầu tuần nên có tiết của cô chủ nhiệm. Nói chung là cô này không được hiền cho lắm … bà ấy mà điên lên thì đúng là chết cả lũ. Cho nên bọn em phải vào lớp trước 15 phút để tham hoạt động tiết sinh hoạt của lớp… Không thì lại ngồi nghe bài ca đạo đức, tác phong của học sinh.
Cái bàn em nó vốn có ba thằng con trai ngồi với nhau… Cơ mà thế éo nào hôm nay có con nhỏ đeo kính lên ngồi cùng… Không phải tự nhiên nó thích lên mà là vì… Bọn em thích mấy quyển truyện hài của nó. Đọc vui vãi các bác à. Các bác đã ai đọc truyện: ITTO – Sóng gió cầu trường chưa ? Xem mà có chỉ có nước cười chảy nước mắt.
Thế là em với con nhỏ đó hai đứa chúi đầu vào một quyển truyện. Mặc kệ bà giáo thao thao bất tuyệt trên mục giảng, còn bọn em cứ vừa đọc vừa cười tủm tỉm với nhau… Thế éo nào chắc cười to quá mà:
– Hai anh chị kia đang làm gì hả ?
– Dạ bọn em có làm gì đâu ạ.
– Không làm gì mà cứ ngồi cười trong lớp à. Đi ngay ra ngoài ngay cho tôi.
Thế là em và con nhỏ kính cận đó lủi thủi đi ra ngoài. Cơ mà con bé này cũng chẳng vừa… Nó thủ ngay một quyển cho túi áo khoác … Thế là thay vì đứng phạt. Tụi em lẻn ra ngoài phía cỏ đằng sau… Đọc tiếp truyện.
Kể sơ qua về con nhỏ kính cận … thì phải nói nó vui tính và thông minh lắm các bác à. Có thể nói là khá là dễ nhìn nhất lớp e, hay tươi cười, có làn da trắng bóc như tuyết… Mỗi tội hơi lùn tí. Cơ mà em nể nhất là cái khoản… Con gái gì mà đam mê game VLTK, nhưng mà học giỏi lắm. Chơi thì chơi… Nhưng đến lúc làm bài kiểm tra, nhất là mấy môn tự nhiên toàn 9, với 10 thôi. Em đến phục nó sát đất… Nó và em ở lớp cũng khá là thân với nhau, con nhỏ này thì thi thoảng rủ em đi bán mấy cái đồ ingame … Tại là con gái nên nó ngại… Cơ mà hồi đó cũng thu được vài triệu.( Năm đó tiền nó giá trị cao hơn bây giờ các bác à ).
Em với nó hai đứa cứ chụm đầu vào quyển truyện, rồi cười như hai đứa bị điên.
Em: Ê, Trông mày giống thằng lùn kia quá, haa
Nhỏ gái: Mịa. Dám bảo tao lùn à… Tao cho mày chết…
Thế là nó đè em ra rồi lao vào vẹo má em… mà thật ra em với nó chơi vô tư lắm. Con trai chơi với con gái đa phần thì nhiều cái có điều tế nhị. Nhưng em với nó thì chả để ý mấy. Người ngoài nhìn vào lại tưởng hai đứa yêu nhau… Thế éo nào đang vui thì… Em bắt gặp một ánh mắt còn sắc hơn cả dao cạo… Em lạnh sống xương gáy … ngẩng cổ lên nhìn thì bắt gặp ánh mắt của Gái. Gái lúc đó đang cầm tập giấy gì đấy, chắc là đi photo… Gái tiến gần về phía bọn em … Thôi. Lúc đó em xác định là xong cmnr … Cơ mà vẫn phải cố tỏ vẻ ra mình trong sáng ( Mặc dù lúc đó đùa cũng hơi quá đà thật … )
Em: Hi. Tr đi đâu thế ?
Gái cười mỉm chào con mặt giặc ( con bạn em ấy ạ ). Rồi nhìn em lạnh tanh không lộ tí biểu cảm nào …
Gái: Sao trong giờ học mà anh lại ra đây ngồi?
Em: Hi. Cô giáo vừa bảo anh ra ngoài có chút chuyện ấy mà.
Gái: Chuyện gì sao không vào lớp mà còn ở ngoài này !
Em:. À. Anh tranh thủ ngồi chơi với đứa bạn tí ( em láo tí … Cơ mà không ngờ )
Em nháy mắt nó … Thế mà nó cứ giả ngu thế éo nào
Nhỏ bạn Em: T vừa bị đuổi ra khỏi lớp đó bạn, can tội ngồi trong lớp cứ đọc truyện. hii ( Đệt … Ai lôi kéo tao hả )
Gái: Có thật không a ?
Em: Hi… Đọc tí cho vui ấy mà… ai ngờ… Với lại cũng là tiết sinh hoạt mà…
Gái: Tí nữa đi học về đợi tôi ở cổng trường !
Nói xong gái chào bạn em rồi đi vào lớp luôn. Hic. Sao cái số em đen quá. Chả hiểu dính phải cái gì nữa… Con bạn em ngồi bên cạnh thì cứ ngồi cười đểu.
– Haha, cho mày chết nha. Mà vừa nãy là ai thế ?
– Cười cái đầu mày ấy… Bạn tao.
– Bạn cái gì ? Mày định lừa tao chắc, tao giả vờ hỏi tí thôi chứ thừa biết nhé.
– Sao … mày biết thế ?
– Thì nhìn cách xưng hô… với lại mày quên tao là con gái à ? Hehe
– Ừ nhỉ. hi. Tao quên mất.
– Mà con bé đó… Ghê quá ha !
– Ừ. Cũng công nhận thật. Tr nó đôi lúc thì hiền nhưng nhiều cái đanh đá lắm … Mỗi tội không bằng mày. hehe
– Đấm chết giờ. Hii… Mà mày không hiểu hết ý tao à …
– Ý gì ?
…
– Bạn gái mày không hề đơn giản như mày nghĩ đâu !
– Sao… mày lại nói thế ?
– Tao chưa nhìn nhầm ai bao giờ. Chỉ cần một lần tiếp xúc thôi… Những người như thế này… Tao nghĩ mày không nên… mà thôi.
Hết tiết bọn em vào lớp và … lại lôi truyện ra đọc… hehe… em đùa tí. Chứ làm thật mà để bà ấy bắt gặp tập 2 thì… chỉ có nước mời phụ huynh. !! Em thì cũng chằng để ý lời con bạn nói. Chắc nó cũng chỉ trêu em mà nói quá nên thôi. Với lại tâm trí lúc đó còn đâu mà để nghĩ mấy cái truyện vớ vẩn như vậy Bởi đến cuối buổi học là có bà la sát đứng đợi em ở cổng trường.hic
…
Vẫn gương mặt lạnh như tiền ấy…
Em: Hi. Tr đợi lâu chưa…về nhé.
Gái leo lên xe mà chẳng nói chẳng rằng gì… Đi được một đoạn thì
“Á … Đau ! ”
Gái véo ngay vào mạng sườn em.
– Bị đuổi ra ngoài hay quá nhỉ?
– Hi. Xin lỗi mà… Tại mải xem quá nên.
– Làm sao…? Lại còn ngồi đấy mà tán gái !
– Tán đâu mà tán @@
– Có thật không ?
– Thật mà. Đấy là bạn anh mà.
– Bạn gì mà cứ sờ mó nhau giữa sân trường hả?
– Sờ mó cái gì… Tại anh trêu nó tí, nên nó véo má ấy mà. hii
“Bốp … Á …”
– Đấy. Giờ lại còn thích đi trêu gái này. Anh Giỏi lắm rồi
– Sao cứ đánh hoài thế
– Đánh cho anh chừa. Chứ còn làm sao nữa.
– Hic
– Lần sau mà còn để tôi bắt gặp thì đừng có trách!
– !!